Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 262: Cô gái nhỏ tuyệt đối là khắc tinh của anh
Hi Vũ Yên
02/05/2017
Bị cô nghi ngờ, Lang Vương hoàn toàn im lặng!
Lang Vương hoàn toàn bị đánh bại, vì sao khi phụ nữ gặp tình yêu IQ đều thấp nhất vậy!
"Chẳng lẽ anh giống như người thích nói dối sao? Đây là lần đầu tiên anh nói, nếu như không có nghe rõ thì thôi, lời này anh tuyệt đối không nói lại lần hai!" Lang Vương kiên quyết, đây chính là lần đầu tiên anh nói yêu một người, đồ ngốc lại hỏi anh có nói thật hay không?
Vũ nhục!
Bị cô hoài nghi, là vũ nhục lớn!
Nhưng, tại sao anh lại không giận nổi!
Khắc tinh!
Cô gai nhỏ này đúng là khắc tinh của anh!
Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh, mặt dựa vào mặt của anh, nhỏ giọng nói, "Em tin anh, em, cũng, yêu, anh" Bạch Tuyết dùng tiếng chỉ có chính mình nghe được, chẳng qua, lời quan trọng như vậy, Lang Vương vẫn vểnh tai lên, nghe được tất cả. Lập tức khóe miệng kéo lên.
Bạch Tuyết vẫn luôn cảm thấy, giữa người yêu thì nên nói ra sẽ tốt, che giấu, có đôi khi lại không cẩn thận bỏ lỡ rất nhiều, cho nên, cô tình nguyện lựa chọn nói ra.
Anh cười biếng nhác, khôi phục thần sắc cũ : "Nếu biết tâm ý của anh, như vậy về sau cũng không cần hoài nghi anh, em có biết như vậy khiến anh thấy rất đau đớn! Em hoài nghi anh, chẳng khác nào hoài nghi chính em, nếu như anh không đáng để em yêu, em sẽ không theo anh tới Yêu Giới, sẽ không cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho anh. Về sau không cho phép hỏi lại vấn đề ngu ngốc như vậy, anh sẽ tức giận!"
Tuy Lang Vương nói lời rất sắc bén, nhưng, Bạch Tuyết thích, những cái này mới là lời nói ở trong lòng anh, lúc này mới giống người đàn ông của cô, bá đạo, không nói đạo lý! Rõ ràng sau lưng có đống phụ nữ, lại đường hoàng nói cao thượng vậy!
Chẳng qua, cô vẫn bị cảm động.
Tâm tình phụ nữ rất nhanh vén mây rù ra trời xanh, trở nên hào hứng tốt hơn.
Nhìn lấy tâm tình của cô chuyển biến tốt đẹp, trong con ngươi của anh dâng lên một chút lạnh lùng.
Năm đó Mẫu Đơn tiên tử vì chứng minh tình yêu của mình, bị giáng chức hạ phàm. Về sau, anh sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử bị bất kỳ ủy khuất gì, vì cô ở dưới nhân gian đã nhận lấy gần ngàn năm, nên tình yêu này, anh sẽ khơi dậy, lấy được chắc chắn.
Anh tuyệt sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử đi trên con đường tình yêu đau khổ.
Cả đời này, nhất định anh phải tóm chặt cô, người nào cũng đừng nghĩ chia rẽ họ!
Người nào cũng đừng hòng hại con anh, tuy tương lai con của anh sẽ mang đến cho anh nhiều đại nạn, anh cũng tuyệt đối không thể buông tha, bảo vệ mẹ con bọn họ trở thành trách nhiệm kiếp này của anh.
Ai nói trên thế giới này khó mà song toàn, anh cũng cưỡng cầu, hai thứ đồ này, anh chính là muốn cưỡng cầu đến cùng.
Bạch Tuyết kiễng chân, dịu dàng hôn môi Lang Vương.
"Dạ, tiễn em về nhà đi thôi." Bạch Tuyết khẽ nói, trong giọng nói giống như có chút không muốn.
"Ừ." Lang Vương không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ ừ một tiếng.
Bạch Tuyết nhìn anh xuất thần, không biết Lang Vương muốn đưa cô về thế nào?
Ngay lúc Bạch Tuyết nhìn Lang Vương không chớp mắt, có một ánh sáng, bỗng nhiên chiếu sáng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết biết cô phải đi, duỗi hai tay ra, giống như muốn ôm chặt lấy Lang Vương, nhưng cô đã bị ánh sáng ngăn cách: "Yêu anh, em không hối hận..."Chỉ nghe vụt một tiếng, thân thể Bạch Tuyết té xỉu, Lang Vương bước nhanh về trước, ôm lấy cô, đi về biệt viện.
Đồng thời.
"Người phụ nữ, yêu em, vĩnh viễn không hối hận."
Chỉ là, Bạch Tuyết hôn mê cũng không có nghe được gì.
***
Bên này, Bạch Tuyết nằm trên giường nhỏ của mình, ngủ ngon, Lang Vương gõ vào laptop, đang ngồi làm việc.
"Ưm!" Bạch Tuyết tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cách bài trí xung quanh, nhìn vào người đàn ông tuấn tú ngồi trước bàn đọc sách, cô trở về, quả nhiên Lang Vương đưa cô trở về.
"Tỉnh rồi." Lãnh Dạ thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm vào máy tính.
"Ừm, anh đang bận." Bạch Tuyết đi tới bên cạnh Lãnh Dạ. Sau đó, ôm lấy anh từ phía sau, chôn khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của anh.
Lãnh Dạ ngừng làm việc, khép laptop lại.
Cô gái nhỏ rất khác thường?
"Sao vậy?" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, để cho lòng của Bạch Tuyết ấm áp.
"Anh thật tốt." Bạch Tuyết không có ngẩng đầu, gương mặt chôn ở bên trong cổ anh, duy trì tư thế ôm anh từ sau.
"Chẳng lẽ trước kia không tốt?"
Bạch Tuyết khẽ động nói ra: "Trước kia? Em nhớ không rõ ràng lắm, hiện tại anh rất tốt. Tương lai cũng rất tốt." Bạch Tuyết nói thật nhỏ. Đây đều là lời từ trong lòng cô.
"Tương lai sao? Tương lai như thế nào?" Lang Vương biết tương lai của bọn họ rất gập ghềnh!
"Tương lai, anh mang theo em cùng rời nơi này, chúng ta sinh sống rất thoải mái." Bạch Tuyết vẫn không có ngẩng đầu lên.
Lang Vương sững sờ, cô gái nhỏ khác thường, chẳng lẽ cô lại báo trước cái gì?
Kéo Bạch Tuyết từ phía sau đến phía trước mặt, Bạch Tuyết cúi thấp đầu, trên mặt toàn là nước mắt, Lãnh Dạ đau lòng nhướng mày, khó trách cô lại che giấu, thì ra là khóc!
Cô đã thật lâu không có khóc rồi !
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, hai tay buông xuống, điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt của Lãnh Dạ, giống như đứa trẻ làm sai, phải tiếp nhận gia tra hỏi của người lớn. .
Bộ dạng này của cô, để Lang Vương đau lòng.
"Có việc gì sao?" Lang Vương cẩn thận hỏi, duỗi tay gạt đi lệ trên mặt vô, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, hai tay vòng lấy eo thon của cô.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em hay không?" Bạch Tuyết nâng mắt đầy nước mắt lên, đau lòng nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết đã biết, nhưng cái người đàn ông ngốc này còn xoắn xuýt không biết làm sao nói cho cô biết sự thật!
Anh lo lắng cô sợ hãi, anh lo lắng cô rời khỏi anh, cho nên anh luôn không có dám nói!
Nhất định anh nhịn sẽ rất vất vả!
Cô có nên nói thẳng ra, cô đã biết rồi không?
Cô có nên nói cho anh, những gì vừa rồi phát sinh không?
Cô đã quay về, biết chuyện xảy ra sau này, nếu như hiện tại cô nói ra chuyện phát sinh vừa rồi, có thể thay đổi tương lai hay không?
Cô làm như thế, có thể làm rối loạn tất cả không?
"Em muốn biết chuyện gì?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi.
Rốt cuộc cô muốn chỉ về cái nào?
"Em muốn biết chuyện anh muốn nói với em." Bạch Tuyết cười ngọt ngào, Lang Vương bị làm mơ hồ, lúc nào cô đã học giảo hoạt vậy, muốn moi lời của anh sao? Anh muốn nói với cô nhiều lắm.
Ví dụ như, anh muốn nói với cô: Bạch Tuyết, em không phải là người bình thường, em là Mẫu Đơn tiên tử. Còn có, người đàn ông em yêu cũng không phải là người phàm, anh là Lang Vương tu luyện ngàn năm. Còn có, con của em cũng không phải là người phàm, bọn chúng là linh đồng chuyển thế, tương lai có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, chỉ cần bọn nhỏ trưởng thành đến 15 tuổi, bọn nhỏ chỉ cần cùng em khởi động la bàn cấm địa, là có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, cũng không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng trước khi bọn nhỏ mười lăm tuổi có thể bị người của Ma vương bắt được, máu của ba đứa có thể phá giải phong ấn của Ma vương. Cho nên, Ma vương vì muốn rời khỏi cột băng, nhất định sẽ nghĩ mọi cách có được ba đứa.
Những việc này, Lang Vương đều muốn nói với Bạch Tuyết, để cho cô biết tương lai của họ nhất định nhấp nhô, khó khăn.
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ ngây thơ, mỉm cười ngọt ngào, làm sao Lang Vương nhẫn tâm để cho cô lo lắng tương lai!
Vẫn là anh một mình tiếp nhận những áp lực này!
Anh yêu cô, yêu cô để cô có thể vui vẻ không phải hay sao? Tuy rằng về sau vẫn phải đối diện với mấy chuyện này, nhưng hiện tại anh hi vọng cô sẽ thật vui vẻ.
Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ yêu thương cô, nên nhìn ra được, nhìn được trong lòng người đàn ông này có cô.
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
"Mời vào." Bạch Tuyết lập tức rời khỏi ôm ấp của Lãnh Dạ, đứng dậy.
"Mẹ, con nhận được một thư mời, là mời mẹ đi tham gia một vũ hội hóa trang." Niệm Niệm đi tới nói.
"Vũ hội hóa trang, mẹ không thích đi!" Bạch Tuyết nhìn qua một chút. Mở ra xem, thì ra là trong trường học tổ chức vũ hội hóa trang.
"Dạ, là trong trường học tổ chức vũ hội hóa trang, em lại muốn đi, rất nhớ những bạn học kia." Bạch Tuyết bỗng thấy hứng thú.
"Mẹ, bọn con cũng muốn đi, trên TV chiếu những thứ đó rất vui, mẹ có thể mang chúng con cùng đi hay không?" Niệm Niệm nắm lấy tay Bạch Tuyết lắc, chờ đợi hỏi.
"Niệm Niệm, để mẹ suy nghĩ một chút được không?" Bạch Tuyết khó xử trả lời, không biết loại trường hợp này có thích hợp cho bọn nhỏ tham gia hay không, còn có cô phải giới thiệu bọn chúng ra sao!
"Muốn đi thì di." Lang Vương thản nhiên nói.
"Dạ, cái này có thể mang theo người nhà hay không?" Bạch Tuyết không có kinh nghiệm gì với chuyện này, cho nên hỏi Lãnh Dạ.
"Đây là giải trí, rất nhiều người mang bạn bè cùng tới tham gia."
"Quá tốt rồi, như vậy anh sẽ đi với em." Trong nháy mắt tinh thần Bạch Tuyết phấn trấn.
Lãnh Dạ sững sờ, cô thật kỳ lạ, con trai yêu cầu đi, cô nói phải suy nghĩ một chút. Anh chưa hề nói muốn đi, cô lại chủ động để anh cũng đi!
Nếu làm như vậy không phải khiến đứa trẻ thấy buồn sao!
Lang Vương xoay người ôm Niệm Niệm vào trong ngực.
"Vậy được rồi, anh và bọn nhỏ cung đi." Lang Vương cười nói với Niệm Niệm.
"Cha vạn tuế." Niệm Niệm vui vẻ hoan hô.
"Nhưng, Niệm Niệm, con có thể nói cho cha, con dự định trang điểm thành cái bộ dạng gì đi tham gia vũ hội hay không?" Lang Vương cười hỏi Niệm Niệm.
"Tạm thời giữ bí mật." Niệm Niệm tuột xuống khỏi người Lang Vương, sau đó chuẩn bị nói cho đám Thiên Tầm.
"Cha, đến ngày ấy, chúng ta đều tách ra đi, mẹ đi một mình, cha cũng đi một mình, ba người chúng con cùng đi, đến lúc đó chúng ta tập hợp ở trong vũ hội thì như thế nào?" Niệm Niệm tràn đầy phấn khởi nói.
"Được, nhất định cha sẽ hóa trang để đám con không nhận ra." Lang Vương cười.
"OK." Niệm Niệm cao hứng rời đi.
***
Buổi chiều hôm vũ hội.
Bạch Tuyết lại bị Khang Giai đón đi, nói là mang cô đi trang điểm.
Vậy mà, Lang Vương cũng cùng Đoan Mộc đi trang điểm rồi.
Ba đứa trẻ con thì bị A Hồ mang đi.
18 giờ, mọi người sôi nổi có mặt.
Rất nhiều bạn họ đều mang theo bạn bè cùng đi tham gia, loại vũ hội này càng nhiều người thì càng náo nhiệt.
Lang Vương và Đoan Mộc tới rất sớm, anh đã đáp ứng Bạch Tuyết sẽ đến, đương nhiên là không nuốt lời.
Đoan Mộc thấy thương tâm, vì đại ca muốn nịnh nọt chị dâu nhỏ, lại muốn hi sinh thời gian quý giá nhất của anh ta!
Loại vũ hội ngây thơ này làm sao thích hợp cho người đàn ông thành thục như anh ta tới, thật không biết đại ca nghĩ như thế nào, tại sao lại đáp ứng chị dâu nhỏ chuyện này!
Đoán chừng đàn ông yêu đều không lý trí, não đều nhúng nước rồi!
Vì điểm này, anh ta kiên quyết không tìm phụ nữ nhỏ tuổi!
"Anh, tại sao chị dâu nhỏ còn chưa có đến?" Đoan Mộc không nhịn được nói.
"Gấp làm gì, còn có, ở đây không được gọi chị dâu nhỏ!" Lang Vương lạnh giọng nói.
"Đại ca, anh nhìn anh bây giờ xem vì nịnh nọt chị dâu, lại hóa mình thành thế này, đoán chừng chị dâu có nhìn thấy anh cũng nhất định không biết anh là ai!" Đoan Mộc chỉ chỉ Lang Vương từ trên xuống dưới nói.
Bốp ——
Cái gáy lại bị đánh mạnh một cái.
"Tôi không để cho cậu gọi chị dâu nhỏ, cũng không có nói để cho cậu gọi chị dâu! Muốn bị đánh sao?" Lang Vương lạnh lùng nói.
Đoan Mộc ủy khuất xoa đầu một cái.
"Đại ca, anh không cho phép em gọi chị dâu nhỏ, cũng không cho phép gọi chỉ dâu, vậy gọi cái gì?" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Gọi Bạch Tuyết, tốt nhất là cái gì cũng không cần gọi, cô ấy trang điểm thành cái gì, đêm nay cậu gọi theo hóa trang, sau này trở về vẫn gọi chị dâu." Lang Vương dặn dò, thỉnh thoảng đôi mắt nhìn ra cửa chính, kỳ thật, trong lòng của anh rất sốt ruột, tại sao cô còn chưa có đến?
"Anh, anh nói hôm nay chị dâu sẽ hóa trang thành cái gì?" Đoan Mộc cũng nhìn ra cửa theo Lang Vương.
"Dù sao không phải bộ dạng quỷ như cậu!" Lang Vương lạnh lùng nói.
"Ô? Đại ca không cần tổn thương người vậy, bộ dạng này là quỷ sao? Tôi đây chính là Vampire phương tây. Chẳng qua anh cũng không tốt hơn tôi đâu! Đại ca, có phải anh hay xem phim hoạt hình không? Nếu không, tại sao lại biến mình thành sói xám! Đoán chừng đều là bị con của anh ảnh hưởng, có phải bọn nhỏ thường xuyên xem phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám không, cho nên anh mới hóa mình thành con sói xám! Đại ca, tôi khinh bỉ anh, sói xám sợ nhất sói đỏ đó! Sống không có tự tôn, không có tôn nghiêm, cả ngày còn bị bà xã khi dễ!" Đoan Mộc nắm lấy cái đuôi Lang Vương khinh thường nói.
"Cậu biết cái gì? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua bài hát, lấy chồng thì lấy sói xám sao?" Lang Vương đưa tay đoạt lại cái đuôi của mình.
"Khụ khụ! Thì ra anh muốn câu mỹ nữ, chỉ cần anh không sợ chị dâu đánh anh, em không có ý kiến! Phụ nữ cũng là chiến lợi phẩm của đàn ông chúng ta. Chẳng qua tôi rất lo lắng, ngộ nhỡ có một sói đỏ, trong tay lại cầm cái chảo, đến lúc đó đại ca anh sẽ rất thảm, hiện tại phụ nữ cũng không dịu dàng!" Đoan Mộc lo lắng nói.
"Chỉ cần sói đỏ không phải chị dâu của cậu là được." Lang Vương vẫn nhìn chằm chằm ra cửa.
"Chị dâu? Không có khả năng, đây không phải phong cách của chị dâu, tuy có đôi khi chị dâu cũng rất lỗ mãng, chẳng qua theo hiểu biết về chị dâu thì tuyệt đối sẽ không trang điểm thành sói đỏ, bời vì quá kém! Tuyệt đối không có khả năng!"
"Ai nói trang điểm thành sói thì kém!" Lang Vương tức giận hỏi.
"Vô lễ, vô lễ, chẳng qua tuyệt đối chị dâu sẽ không hóa trang thành sói đỏ đâu, đây không phải phong cách của chị dâu!" Đoan Mộc tự tin nói.
"Đúng thế, đúng là không phải phong cách của cô, đoán chừng cô sẽ biến mình thành mỹ nhân như Hoa tiên tử, hoặc là công chúa?" Lang Vương cũng đồng ý lời của Đoan Mộc, sói hồng đúng là không phải phong cách của Bạch Tuyết.
"Đúng đấy, phụ nữ đề thích chưng diện, cho dù là loại vũ hội này, bọn họ cũng sẽ hóa mình đẹp chút, nào có cô gái hóa mình thành mặt sói chứ, đại ca, anh em tôi vẫn là muốn dựt mất cọng râu ở trên mặt anh đi ? Quá sát phong cảnh rồi! Tôi đều không ăn vào thứ gì!" Đoan Mộc bi ai khẩn cầu nói.
"Cậu cho rằng tôi muốn đối mặt với con mắt đổ máu của cậu, còn để lộ ra bên ngoài hai chiếc răng nanh, còn có tâm tư ăn gì!" Lang Vương lạnh lùng phản bác.
Lang Vương hoàn toàn bị đánh bại, vì sao khi phụ nữ gặp tình yêu IQ đều thấp nhất vậy!
"Chẳng lẽ anh giống như người thích nói dối sao? Đây là lần đầu tiên anh nói, nếu như không có nghe rõ thì thôi, lời này anh tuyệt đối không nói lại lần hai!" Lang Vương kiên quyết, đây chính là lần đầu tiên anh nói yêu một người, đồ ngốc lại hỏi anh có nói thật hay không?
Vũ nhục!
Bị cô hoài nghi, là vũ nhục lớn!
Nhưng, tại sao anh lại không giận nổi!
Khắc tinh!
Cô gai nhỏ này đúng là khắc tinh của anh!
Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh, mặt dựa vào mặt của anh, nhỏ giọng nói, "Em tin anh, em, cũng, yêu, anh" Bạch Tuyết dùng tiếng chỉ có chính mình nghe được, chẳng qua, lời quan trọng như vậy, Lang Vương vẫn vểnh tai lên, nghe được tất cả. Lập tức khóe miệng kéo lên.
Bạch Tuyết vẫn luôn cảm thấy, giữa người yêu thì nên nói ra sẽ tốt, che giấu, có đôi khi lại không cẩn thận bỏ lỡ rất nhiều, cho nên, cô tình nguyện lựa chọn nói ra.
Anh cười biếng nhác, khôi phục thần sắc cũ : "Nếu biết tâm ý của anh, như vậy về sau cũng không cần hoài nghi anh, em có biết như vậy khiến anh thấy rất đau đớn! Em hoài nghi anh, chẳng khác nào hoài nghi chính em, nếu như anh không đáng để em yêu, em sẽ không theo anh tới Yêu Giới, sẽ không cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho anh. Về sau không cho phép hỏi lại vấn đề ngu ngốc như vậy, anh sẽ tức giận!"
Tuy Lang Vương nói lời rất sắc bén, nhưng, Bạch Tuyết thích, những cái này mới là lời nói ở trong lòng anh, lúc này mới giống người đàn ông của cô, bá đạo, không nói đạo lý! Rõ ràng sau lưng có đống phụ nữ, lại đường hoàng nói cao thượng vậy!
Chẳng qua, cô vẫn bị cảm động.
Tâm tình phụ nữ rất nhanh vén mây rù ra trời xanh, trở nên hào hứng tốt hơn.
Nhìn lấy tâm tình của cô chuyển biến tốt đẹp, trong con ngươi của anh dâng lên một chút lạnh lùng.
Năm đó Mẫu Đơn tiên tử vì chứng minh tình yêu của mình, bị giáng chức hạ phàm. Về sau, anh sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử bị bất kỳ ủy khuất gì, vì cô ở dưới nhân gian đã nhận lấy gần ngàn năm, nên tình yêu này, anh sẽ khơi dậy, lấy được chắc chắn.
Anh tuyệt sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử đi trên con đường tình yêu đau khổ.
Cả đời này, nhất định anh phải tóm chặt cô, người nào cũng đừng nghĩ chia rẽ họ!
Người nào cũng đừng hòng hại con anh, tuy tương lai con của anh sẽ mang đến cho anh nhiều đại nạn, anh cũng tuyệt đối không thể buông tha, bảo vệ mẹ con bọn họ trở thành trách nhiệm kiếp này của anh.
Ai nói trên thế giới này khó mà song toàn, anh cũng cưỡng cầu, hai thứ đồ này, anh chính là muốn cưỡng cầu đến cùng.
Bạch Tuyết kiễng chân, dịu dàng hôn môi Lang Vương.
"Dạ, tiễn em về nhà đi thôi." Bạch Tuyết khẽ nói, trong giọng nói giống như có chút không muốn.
"Ừ." Lang Vương không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ ừ một tiếng.
Bạch Tuyết nhìn anh xuất thần, không biết Lang Vương muốn đưa cô về thế nào?
Ngay lúc Bạch Tuyết nhìn Lang Vương không chớp mắt, có một ánh sáng, bỗng nhiên chiếu sáng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết biết cô phải đi, duỗi hai tay ra, giống như muốn ôm chặt lấy Lang Vương, nhưng cô đã bị ánh sáng ngăn cách: "Yêu anh, em không hối hận..."Chỉ nghe vụt một tiếng, thân thể Bạch Tuyết té xỉu, Lang Vương bước nhanh về trước, ôm lấy cô, đi về biệt viện.
Đồng thời.
"Người phụ nữ, yêu em, vĩnh viễn không hối hận."
Chỉ là, Bạch Tuyết hôn mê cũng không có nghe được gì.
***
Bên này, Bạch Tuyết nằm trên giường nhỏ của mình, ngủ ngon, Lang Vương gõ vào laptop, đang ngồi làm việc.
"Ưm!" Bạch Tuyết tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cách bài trí xung quanh, nhìn vào người đàn ông tuấn tú ngồi trước bàn đọc sách, cô trở về, quả nhiên Lang Vương đưa cô trở về.
"Tỉnh rồi." Lãnh Dạ thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm vào máy tính.
"Ừm, anh đang bận." Bạch Tuyết đi tới bên cạnh Lãnh Dạ. Sau đó, ôm lấy anh từ phía sau, chôn khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của anh.
Lãnh Dạ ngừng làm việc, khép laptop lại.
Cô gái nhỏ rất khác thường?
"Sao vậy?" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, để cho lòng của Bạch Tuyết ấm áp.
"Anh thật tốt." Bạch Tuyết không có ngẩng đầu, gương mặt chôn ở bên trong cổ anh, duy trì tư thế ôm anh từ sau.
"Chẳng lẽ trước kia không tốt?"
Bạch Tuyết khẽ động nói ra: "Trước kia? Em nhớ không rõ ràng lắm, hiện tại anh rất tốt. Tương lai cũng rất tốt." Bạch Tuyết nói thật nhỏ. Đây đều là lời từ trong lòng cô.
"Tương lai sao? Tương lai như thế nào?" Lang Vương biết tương lai của bọn họ rất gập ghềnh!
"Tương lai, anh mang theo em cùng rời nơi này, chúng ta sinh sống rất thoải mái." Bạch Tuyết vẫn không có ngẩng đầu lên.
Lang Vương sững sờ, cô gái nhỏ khác thường, chẳng lẽ cô lại báo trước cái gì?
Kéo Bạch Tuyết từ phía sau đến phía trước mặt, Bạch Tuyết cúi thấp đầu, trên mặt toàn là nước mắt, Lãnh Dạ đau lòng nhướng mày, khó trách cô lại che giấu, thì ra là khóc!
Cô đã thật lâu không có khóc rồi !
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, hai tay buông xuống, điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt của Lãnh Dạ, giống như đứa trẻ làm sai, phải tiếp nhận gia tra hỏi của người lớn. .
Bộ dạng này của cô, để Lang Vương đau lòng.
"Có việc gì sao?" Lang Vương cẩn thận hỏi, duỗi tay gạt đi lệ trên mặt vô, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, hai tay vòng lấy eo thon của cô.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em hay không?" Bạch Tuyết nâng mắt đầy nước mắt lên, đau lòng nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết đã biết, nhưng cái người đàn ông ngốc này còn xoắn xuýt không biết làm sao nói cho cô biết sự thật!
Anh lo lắng cô sợ hãi, anh lo lắng cô rời khỏi anh, cho nên anh luôn không có dám nói!
Nhất định anh nhịn sẽ rất vất vả!
Cô có nên nói thẳng ra, cô đã biết rồi không?
Cô có nên nói cho anh, những gì vừa rồi phát sinh không?
Cô đã quay về, biết chuyện xảy ra sau này, nếu như hiện tại cô nói ra chuyện phát sinh vừa rồi, có thể thay đổi tương lai hay không?
Cô làm như thế, có thể làm rối loạn tất cả không?
"Em muốn biết chuyện gì?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi.
Rốt cuộc cô muốn chỉ về cái nào?
"Em muốn biết chuyện anh muốn nói với em." Bạch Tuyết cười ngọt ngào, Lang Vương bị làm mơ hồ, lúc nào cô đã học giảo hoạt vậy, muốn moi lời của anh sao? Anh muốn nói với cô nhiều lắm.
Ví dụ như, anh muốn nói với cô: Bạch Tuyết, em không phải là người bình thường, em là Mẫu Đơn tiên tử. Còn có, người đàn ông em yêu cũng không phải là người phàm, anh là Lang Vương tu luyện ngàn năm. Còn có, con của em cũng không phải là người phàm, bọn chúng là linh đồng chuyển thế, tương lai có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, chỉ cần bọn nhỏ trưởng thành đến 15 tuổi, bọn nhỏ chỉ cần cùng em khởi động la bàn cấm địa, là có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, cũng không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng trước khi bọn nhỏ mười lăm tuổi có thể bị người của Ma vương bắt được, máu của ba đứa có thể phá giải phong ấn của Ma vương. Cho nên, Ma vương vì muốn rời khỏi cột băng, nhất định sẽ nghĩ mọi cách có được ba đứa.
Những việc này, Lang Vương đều muốn nói với Bạch Tuyết, để cho cô biết tương lai của họ nhất định nhấp nhô, khó khăn.
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ ngây thơ, mỉm cười ngọt ngào, làm sao Lang Vương nhẫn tâm để cho cô lo lắng tương lai!
Vẫn là anh một mình tiếp nhận những áp lực này!
Anh yêu cô, yêu cô để cô có thể vui vẻ không phải hay sao? Tuy rằng về sau vẫn phải đối diện với mấy chuyện này, nhưng hiện tại anh hi vọng cô sẽ thật vui vẻ.
Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ yêu thương cô, nên nhìn ra được, nhìn được trong lòng người đàn ông này có cô.
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
"Mời vào." Bạch Tuyết lập tức rời khỏi ôm ấp của Lãnh Dạ, đứng dậy.
"Mẹ, con nhận được một thư mời, là mời mẹ đi tham gia một vũ hội hóa trang." Niệm Niệm đi tới nói.
"Vũ hội hóa trang, mẹ không thích đi!" Bạch Tuyết nhìn qua một chút. Mở ra xem, thì ra là trong trường học tổ chức vũ hội hóa trang.
"Dạ, là trong trường học tổ chức vũ hội hóa trang, em lại muốn đi, rất nhớ những bạn học kia." Bạch Tuyết bỗng thấy hứng thú.
"Mẹ, bọn con cũng muốn đi, trên TV chiếu những thứ đó rất vui, mẹ có thể mang chúng con cùng đi hay không?" Niệm Niệm nắm lấy tay Bạch Tuyết lắc, chờ đợi hỏi.
"Niệm Niệm, để mẹ suy nghĩ một chút được không?" Bạch Tuyết khó xử trả lời, không biết loại trường hợp này có thích hợp cho bọn nhỏ tham gia hay không, còn có cô phải giới thiệu bọn chúng ra sao!
"Muốn đi thì di." Lang Vương thản nhiên nói.
"Dạ, cái này có thể mang theo người nhà hay không?" Bạch Tuyết không có kinh nghiệm gì với chuyện này, cho nên hỏi Lãnh Dạ.
"Đây là giải trí, rất nhiều người mang bạn bè cùng tới tham gia."
"Quá tốt rồi, như vậy anh sẽ đi với em." Trong nháy mắt tinh thần Bạch Tuyết phấn trấn.
Lãnh Dạ sững sờ, cô thật kỳ lạ, con trai yêu cầu đi, cô nói phải suy nghĩ một chút. Anh chưa hề nói muốn đi, cô lại chủ động để anh cũng đi!
Nếu làm như vậy không phải khiến đứa trẻ thấy buồn sao!
Lang Vương xoay người ôm Niệm Niệm vào trong ngực.
"Vậy được rồi, anh và bọn nhỏ cung đi." Lang Vương cười nói với Niệm Niệm.
"Cha vạn tuế." Niệm Niệm vui vẻ hoan hô.
"Nhưng, Niệm Niệm, con có thể nói cho cha, con dự định trang điểm thành cái bộ dạng gì đi tham gia vũ hội hay không?" Lang Vương cười hỏi Niệm Niệm.
"Tạm thời giữ bí mật." Niệm Niệm tuột xuống khỏi người Lang Vương, sau đó chuẩn bị nói cho đám Thiên Tầm.
"Cha, đến ngày ấy, chúng ta đều tách ra đi, mẹ đi một mình, cha cũng đi một mình, ba người chúng con cùng đi, đến lúc đó chúng ta tập hợp ở trong vũ hội thì như thế nào?" Niệm Niệm tràn đầy phấn khởi nói.
"Được, nhất định cha sẽ hóa trang để đám con không nhận ra." Lang Vương cười.
"OK." Niệm Niệm cao hứng rời đi.
***
Buổi chiều hôm vũ hội.
Bạch Tuyết lại bị Khang Giai đón đi, nói là mang cô đi trang điểm.
Vậy mà, Lang Vương cũng cùng Đoan Mộc đi trang điểm rồi.
Ba đứa trẻ con thì bị A Hồ mang đi.
18 giờ, mọi người sôi nổi có mặt.
Rất nhiều bạn họ đều mang theo bạn bè cùng đi tham gia, loại vũ hội này càng nhiều người thì càng náo nhiệt.
Lang Vương và Đoan Mộc tới rất sớm, anh đã đáp ứng Bạch Tuyết sẽ đến, đương nhiên là không nuốt lời.
Đoan Mộc thấy thương tâm, vì đại ca muốn nịnh nọt chị dâu nhỏ, lại muốn hi sinh thời gian quý giá nhất của anh ta!
Loại vũ hội ngây thơ này làm sao thích hợp cho người đàn ông thành thục như anh ta tới, thật không biết đại ca nghĩ như thế nào, tại sao lại đáp ứng chị dâu nhỏ chuyện này!
Đoán chừng đàn ông yêu đều không lý trí, não đều nhúng nước rồi!
Vì điểm này, anh ta kiên quyết không tìm phụ nữ nhỏ tuổi!
"Anh, tại sao chị dâu nhỏ còn chưa có đến?" Đoan Mộc không nhịn được nói.
"Gấp làm gì, còn có, ở đây không được gọi chị dâu nhỏ!" Lang Vương lạnh giọng nói.
"Đại ca, anh nhìn anh bây giờ xem vì nịnh nọt chị dâu, lại hóa mình thành thế này, đoán chừng chị dâu có nhìn thấy anh cũng nhất định không biết anh là ai!" Đoan Mộc chỉ chỉ Lang Vương từ trên xuống dưới nói.
Bốp ——
Cái gáy lại bị đánh mạnh một cái.
"Tôi không để cho cậu gọi chị dâu nhỏ, cũng không có nói để cho cậu gọi chị dâu! Muốn bị đánh sao?" Lang Vương lạnh lùng nói.
Đoan Mộc ủy khuất xoa đầu một cái.
"Đại ca, anh không cho phép em gọi chị dâu nhỏ, cũng không cho phép gọi chỉ dâu, vậy gọi cái gì?" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Gọi Bạch Tuyết, tốt nhất là cái gì cũng không cần gọi, cô ấy trang điểm thành cái gì, đêm nay cậu gọi theo hóa trang, sau này trở về vẫn gọi chị dâu." Lang Vương dặn dò, thỉnh thoảng đôi mắt nhìn ra cửa chính, kỳ thật, trong lòng của anh rất sốt ruột, tại sao cô còn chưa có đến?
"Anh, anh nói hôm nay chị dâu sẽ hóa trang thành cái gì?" Đoan Mộc cũng nhìn ra cửa theo Lang Vương.
"Dù sao không phải bộ dạng quỷ như cậu!" Lang Vương lạnh lùng nói.
"Ô? Đại ca không cần tổn thương người vậy, bộ dạng này là quỷ sao? Tôi đây chính là Vampire phương tây. Chẳng qua anh cũng không tốt hơn tôi đâu! Đại ca, có phải anh hay xem phim hoạt hình không? Nếu không, tại sao lại biến mình thành sói xám! Đoán chừng đều là bị con của anh ảnh hưởng, có phải bọn nhỏ thường xuyên xem phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám không, cho nên anh mới hóa mình thành con sói xám! Đại ca, tôi khinh bỉ anh, sói xám sợ nhất sói đỏ đó! Sống không có tự tôn, không có tôn nghiêm, cả ngày còn bị bà xã khi dễ!" Đoan Mộc nắm lấy cái đuôi Lang Vương khinh thường nói.
"Cậu biết cái gì? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua bài hát, lấy chồng thì lấy sói xám sao?" Lang Vương đưa tay đoạt lại cái đuôi của mình.
"Khụ khụ! Thì ra anh muốn câu mỹ nữ, chỉ cần anh không sợ chị dâu đánh anh, em không có ý kiến! Phụ nữ cũng là chiến lợi phẩm của đàn ông chúng ta. Chẳng qua tôi rất lo lắng, ngộ nhỡ có một sói đỏ, trong tay lại cầm cái chảo, đến lúc đó đại ca anh sẽ rất thảm, hiện tại phụ nữ cũng không dịu dàng!" Đoan Mộc lo lắng nói.
"Chỉ cần sói đỏ không phải chị dâu của cậu là được." Lang Vương vẫn nhìn chằm chằm ra cửa.
"Chị dâu? Không có khả năng, đây không phải phong cách của chị dâu, tuy có đôi khi chị dâu cũng rất lỗ mãng, chẳng qua theo hiểu biết về chị dâu thì tuyệt đối sẽ không trang điểm thành sói đỏ, bời vì quá kém! Tuyệt đối không có khả năng!"
"Ai nói trang điểm thành sói thì kém!" Lang Vương tức giận hỏi.
"Vô lễ, vô lễ, chẳng qua tuyệt đối chị dâu sẽ không hóa trang thành sói đỏ đâu, đây không phải phong cách của chị dâu!" Đoan Mộc tự tin nói.
"Đúng thế, đúng là không phải phong cách của cô, đoán chừng cô sẽ biến mình thành mỹ nhân như Hoa tiên tử, hoặc là công chúa?" Lang Vương cũng đồng ý lời của Đoan Mộc, sói hồng đúng là không phải phong cách của Bạch Tuyết.
"Đúng đấy, phụ nữ đề thích chưng diện, cho dù là loại vũ hội này, bọn họ cũng sẽ hóa mình đẹp chút, nào có cô gái hóa mình thành mặt sói chứ, đại ca, anh em tôi vẫn là muốn dựt mất cọng râu ở trên mặt anh đi ? Quá sát phong cảnh rồi! Tôi đều không ăn vào thứ gì!" Đoan Mộc bi ai khẩn cầu nói.
"Cậu cho rằng tôi muốn đối mặt với con mắt đổ máu của cậu, còn để lộ ra bên ngoài hai chiếc răng nanh, còn có tâm tư ăn gì!" Lang Vương lạnh lùng phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.