Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 255: Lãnh Tịnh rơi vào vạc dấm
Hi Vũ Yên
13/04/2017
Nhưng mà, hiện tại Lãnh Tịnh không biết người đàn ông kia là ai?
Thở phì phò đi qua.
"Tuyết nhi, em đã đến, vì sao không gọi điện thoại cho anh, cần gì? Anh đưa qua cho em." Tuy thở phì phò, nhưng nói ra làm sao cũng không tức nổi!
"Lãnh Tịnh, là anh, ai ôi, em quên mất, nơi này là địa bàn của anh, chẳng qua, không phải em mua quần áo, là mua cho bạn." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Bạn? Bạn gì để em vui vẻ như vậy." Nếu như mắt của Lãnh Tịnh không có bị bệnh, thì từ khi anh nhìn thấy Tuyết nhi, Tuyết nhi vẫn luôn tươi cười. Rất vui vẻ.
"Là bạn rất thân." Bạch Tuyết mỉm cười nói, đôi tay nhỏ nhắn còn đang chỉnh lý quần áo cho A Hồ.
Lãnh Tịnh thật sự là nhìn không được, tiến lên kéo Bạch Tuyết qua, sau đó đi về một phía.
"Tuyết nhi, em làm gì vậy? Em biết tâm ý của anh anh, em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ em di tình biệt luyến sao? Cho dù em di tình biệt luyến em cũng không thể chuyển qua người đó! Em dời đến chỗ anh cũng được, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Đương nhiên, em càng không thể di tình biệt luyến! Em nhất định phải yêu anh anh, mà anh ấy cũng yêu em." Lãnh Tịnh bi ai nói, nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ nhỏ này đều không cho anh một cơ hội nhỏ nhoi nào!
"Lãnh Tịnh, anh sao vậy? Có phải phát sốt hay không? Nói chuyện lộn xộn như thế!" Bạch Tuyết hỏi lại.
"Anh dù phát sốt, nói năng lộn xộn. Cũng là chỉ khi đối mặt với em mới có thể như thế!" Lãnh Tịnh thở hổn hển nói, xem xét cũng là Bạch Tuyết làm anh tức giận, Bạch Tuyết cũng rất đau xót, cô làm cái gì? Để hắn tức giận như vậy?
"Anh anh? Em làm cái gì? Anh thấy em hình như rất không vui?" Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh.
"Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai?" Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi.
"Anh ấy, A Hồ."
"Không, anh là nói, người đàn ông kia có quan hệ thế nào với em?" Lãnh Tịnh lo lắng hỏi.
"Anh ấy là. . ." Bạch Tuyết vừa định nói, anh ấy là bà con xa của Lãnh Dạ, nhưng lại bị A Hồ cắt ngang.
"Cách xa Bạch Tuyết một chút!" A Hồ lạnh lùng nói.
Anh ta đã đáp ứng Lang Vương là không sử dụng pháp lực đối với nhân loại, cho nên chỉ có thể nhắc nhở người đàn ông trước mặt!
Nhắc nhở hai lần vô hiệu, liền trực tiếp ném đi! Đây là nguyên tắc làm người của anh ta ở nhân gian.
"Câu nói này hẳn là tôi nói với tên không anh mới đúng, Tuyết nhi không phải là người cho thằng nhóc ngu ngốc anh có thể dây dưa, không ngại nói cho anh, cô ấy là hoa đã có chủ rồi." Lãnh Tịnh cũng một mực tuân thủ phép tắc sinh tồn ở nhân gian, cho nên anh cũng hi vọng thông qua phương thức nhân loại giải quyết người đàn ông này.
"Tôi cũng có thể nói cho anh, cô ấy đúng là hoa đã có chủ, nhưng mà, cũng không phải anh, mau rời đi, đừng để tôi không khách khí. . ." A Hồ lạnh lùng nói.
"Không khách khí? Tôi ngược lại muốn xem anh không khách khí làm sao!" Lãnh Tịnh chuẩn bị đi qua.
Bạch Tuyết cuống quít giữ chặt Lãnh Tịnh.
"Lãnh Tịnh, hôm nay anh làm sao vậy? Đều là người quen, đang định làm gì?" Bạch Tuyết suy nghĩ, A Hồ nếu là thân thích Lãnh Dạ, Lãnh Tịnh cũng có thể nhận biết. Thân thích nếu mà đánh nhau thì không tốt!
A Hồ nếu như bị đánh, cô làm sao có thể bàn giao với Lãnh Dạ !
"Cái gì mà người quen? Anh làm sao người quen với anh ta! Tuyết nhi, anh ta là người quen của em sao? Sao em lại che chở anh ta vậy!"
"Lãnh Tịnh anh đang cố tình gây sự, anh còn như vậy em thật sự tức giận!" Bạch Tuyết cũng trợn mắt.
"Em còn dám tức giận? Em thật sự không biết em làm như thế hậu quả sao à? Nếu như bị anh anh biết, anh ấy sẽ như thế nào? Không cần anh nhắc nhở rm chứ? Sự tình trước kia chẳng lẽ em quên rồi hả? Anh anh là ai, em và anh đều rất rõ ràng, anh ấy quyết không cho phép em có qua lại với đàn ông khác!" Lãnh Tịnh tức giận nói ra.
Bạch Tuyết sững sờ, đúng vậy, sự tình trước kia, cô vẫn không có nhớ rõ, xem ra Lãnh Tịnh biết chuyện phát sinh giữa họ.
"Chuyện trước kia? Em xác định không nhớ rõ!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Tuyết nhi, em sao vậy? Chuyện trước kia, làm sao em lại không nhớ rõ?" Lãnh Tịnh giật mình nhìn Tuyết nhi mê mang, Lang Vương nói với anh Tuyết nhi quên đi sự tình trước kia, anh còn tưởng rằng là Lang Vương cố ý nói như vậy, để anh chết tâm với Tuyết nhi, chẳng lẽ là thật?
"Em cũng không biết!" Bạch Tuyết ủy khuất nói.
"Như vậy, những chuyện phát sinh ngày đó em đều quên hết sao?" Lãnh Tịnh giơ ngón tay lên chỉ về phía hàng áo lót, hôm đó Bạch Tuyết cùng Lang Vương đi shopping, Bạch Tuyết một mình đi mua áo lót, sau đó gặp Bạch Lan, còn phát sinh rất nhiều chuyện không vui ở nơi đó, chẳng lẽ cô đều quên rồi hả?
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìnvào cửa hàng quần áo, thời gian giống như đảo ngược, hết thảy trở lại tình hình ngày đó, tất cả từng li từng tí, cô đều nghĩ tới!
Lãnh Dạ yêu cô là thật.
Anh yêu bá đạo với cô như vậy!
Anh không cho phép cô chịu một chút ủy khuất!
"Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi, anh ấy yêu em. Thế nhưng, một đoạn thời gian dài vậy, em cũng không tin anh ấy, nhất định anh ấy rất khó chịu!" Bạch Tuyết nhớ kỹ Lãnh Dạ đã từng nói, chờ có một ngày em nhớ tới anh, em sẽ hối hận đối sử lạnh nhạt với anh như bây giờ!
Trước kia Tuyết nhi ngon ngoãn làm sao, yêu anh như vậy.
"Em cũng đã nhớ lại chuyện ngày đó rồi, có phải hiện tại rời khỏi cái tên khốn khiếp kia không?" Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi Bạch Tuyết.
"Em có rời A Hồ hay nhớ lại chuyện ngày đó hay không thì có quan hệ gì?" Bạch Tuyết không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ còn lớn hơn đấy!"
"Lớn bao nhiêu?" A Hồ đi tới, lạnh lùng mà hỏi.
"Thì...!" Lãnh Tịnh trợn mắt nhìn A Hồ một chút, nhưng chỉ vừa mới nhìn lại, anh đã lập tức nhìn chằm chú vào A Hồ.
Trên mặt từ từ không còn biểu hiện lạnh nữa, giơ tay lên, dùng sức nện cho A Hồ một cái.
"Hồ, tại sao là anh? Anh đến đây lúc nào? Mặc thành như vậy, taôi cũng chưa nhận ra được." Lãnh Tịnh đưa tay ôm lấy A Hồ, cười lên ha hả.
Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra bọn họ đúng là nhận biết, mới vừa rồi còn khiến cho giống kẻ địch!
A Hồ khẽ cười, Lãnh Tịnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, Bạch Hồ từ nhỏ đã không thích cười, lời nói cũng rất ít. Nhưng mà, tuyệt đối trung tâm.
"Chẳng lẽ đây chính là phương thức anh nghênh đón tôi sao? Tôi mới đến, anh đã la hét muốn đánh tôi!" A Hồ ủy khuất nói.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi là thây đại ca trông coi phụ nữ! Ai kêu chị dâu vừa rồi như thế, tôi nghĩ đám người là. . ." Lãnh Tịnh dùng ngón tay chỉ lung tung.
A Hồ cười, kỳ thật về sau anh ta nhìn ra là Lãnh Tịnh, cho nên mới không có thật sự tức giận.
"Này? Anh bị sao vậy, muốn đòn đúng không? Ba!" Cái gáy Lãnh Tịnh lại bị Bạch Tuyết đập cho một cái.
"Không muốn, bị một mình đại ca là đã rồi, lại tới một người thích đánh gáy mình! Thương tổn tự tôn!" Lãnh Tịnh ủy khuất oán trách, cái gáy của anh cũng không ít bị Lang Vương đánh, hiện tại đến Lang phu nhân cũng vậy!
Còn muốncho anh ta sống hay không!
"Anh ấy là anh ấy, em là em. Bời vì anh coi em kẻ hư, em mới nhẹ nhàng giáo huấn anh! Về sau không cho phép suy nghĩ lung tung có biết hay không?" Bạch Tuyết lạnh lùng nói ra.
Thân thể Lãnh Tịnh ngửa ra sau, giống như nhận thức lại Bạch Tuyết.
"Tuyết nhi, em thay đổi rồi, trở nên dã man, thật là theo chân người nào liền giống người đó, Tuyết nhi, Tuyết nhi dịu dàng của anh, sao em lại trở nên dã man như vậy? Chẳng qua, người ta vốn rất mềm yếu, sưng lên thì làm sao đây!" Lãnh Tịnh sầu mi khổ kiểm nói.
"Còn có thể làm sao." Đoan Mộc đi tới.
"Đoan tổng, đều tốt rồi." Bạch Tuyết đi lên trước, nhận lấy cola anh ta mua, mỉm cười nói.
"Em em? Tuyết nhi, em gọi anh ta là cái gì?" Lãnh Tịnh một tay chỉ Đoan Mộc giật mình hỏi.
"Lãnh Tịnh, không nên hồ nháo, đây là tổng giám đốc bọn em." Bạch Tuyết nhắc nhở.
"Phốc——" Lãnh Tịnh cười ha hả.
Đoan Mộc thật sự lá gan lớn rồi, lại dám thu lưu đại tẩu.
Đoan Mộc đi tới, đưa cola trong tay cho anh, nói thật nhỏ: "Cái này đều là đại ca an bài, anh không muốn gặp rắc rối, hoặc đến lúc đó chịu không nổi tôi cũng mặc kệ!" Đoan Mộc nhẹ giọng nói.
"Đại ca làm gì? Chị dâu không phải đi làm ở chỗ anh sao? Cần gì thần thần bí bí như thế?" Lãnh Tịnh lớn tiếng ồn ào.
Đoan Mộc nhíu mày, xong, tiểu tử ngu ngốc này cũng không chút đáng tin, vẫn là nói ra!
Đoan Mộc quay người, bất đắc dĩ nhìn chị dâu cầm cola.
"Bạch Tuyết, thật ra thì tôi cũng phải giống như Lãnh Tịnh, gọi cô chị dâu, tôi là đại anh em kết nghĩa của đại ca! Thật xin lỗi, lừa cô!" Giọng Đoan Mộc khàn khàn nói ra.
Bạch Tuyết khẽ cười.
Ba người đàn ông không biết cô có ý gì? Lẽ ra cô bị lừa hẳn là phải rất tức giận, thế nhưng vì cái gì còn cười?
"Chị dâu, không sao chứ?"Đoan Mộc và Lãnh Tịnh đồng thời hỏi.
"Tôi không sao, rất tốt." Bạch Tuyết khẽ trả lời.
"Chị dâu, cô thật không có chuyện gì chứ?" Đoan Mộc và Lãnh Tịnh lại đồng thời hỏi.
"Tôi không sao, thật sự rất tốt." Bạch Tuyết vẫn là khẽ trả lời, sau đó nhàn nhã vào một ngụm cola.
"Ồ!"
"Ồ!"
Đoan Mộc và Lãnh Tịnh đồng thời hít sâu một hơi, biết chị dâu không có việc gì, bọn họ an tâm, nếu không làm hư quan hệ đại ca cùng với chị dâu, đây là vấn đề chịu thể không nổi, còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
"Tôi tạm thời mất trí nhớ, nhưng tôi không phải người ngu, Lãnh Dạ thật sự cho rằng tôi không nhìn ra được sao? Ngày đó tay tôi bị thương, anh ấy dám động thủ với Đoan Mộc, tôi đã biết quan hệ hai người không tầm thường! Anh ấy còn dám sai anh đi mua quần áo cho tôi, tôi đã biết quan hệ mấy người rất không bình thường. Những lý do này có đủ hay không?" Bạch Tuyết thản nhiên nói.
"Phốc—— ha ha. . ." Lãnh Tịnh cười lên ha hả, anh không nghĩ tới Đoan Mộc thế mà lại mua quần áo, còn là quần áo phụ nữ.
"Đợi một chút, Tuyết nhi, em nói cái gì? Đoan Mộc đi mua quần áo cho em, lại có công việc tốt vậy? Đại ca quá bất công, vì sao không tìm anh? Anh chính là làm về quần áo, thương tổn tự tôn!" Lãnh Tịnh phàn nàn nói.
"Khụ khụ, đích thật là mua quần áo cho chị dâu, cũng là lần đầu tiên tôi mua quần áo cho phụ nữ, không biết chị dâu có thích hay không?" Đoan Mộc lạnh lùng mặt hơi ửng đỏ.
"Cảm ơn anh, Đoan tổng, rất thích hợp." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Chị dâu, cô cũng không nên gọi tôi Đoan tổng, tôi sẽ không chịu nổi, trước kia là đại ca hạ lệnh, tôi không dám chống lại, hiện tại chị dâu đều đã biết tôi cũng có quan hệ cùng với đại ca, cũng không cần cứ kêu Đoan tổng, gọi tôi Đoan Mộc đi."
"Vậy sao được, chỉ cần tôi làm việc ở chỗ anh, hơn nữa là trong phạm vi làm việc, tôi vẫn còn phải gọi Đoan tổng, tan việc, tôi có thể gọi tên của anh."
"Không được, tại sao mọi người có thể thân cận, vì sao đều cô lập tôi?" Lãnh Tịnh ủy khuất kêu oan!
"Ai bảo trong đầu anh suy nghĩ lung tung!" Đoan Mộc nói.
"Tôi không có suy nghĩ lung tung, tôi an phận thủ thường làm người, làm việc bổn phận, lúc nào đoán mò!" Lãnh Tịnh biến đổi, lập lập tức nghiêm chỉnh lại.
Bạch Tuyết và Đoan Mộc đều cười rộ lên.
"Ngược lại là anh, A Hồ, anh vì cái gì lại ở chỗ này?" Lãnh Tịnh hỏi một lần nữa.
"Tôi là Lãnh tổng gọi tới." A Hồ trả lời đơn giản, đem tất cả vấn đề đều giao cho Lang Vương.
"Tôi ngất! Chẳng lẽ anh chính là. . . Đậu xanh rau má!" Lãnh Tịnh hối hận, thì ra đi làm hộ vệ choTuyết nhi lại tốt vậy , có thể hưởng thụ Tuyết nhi thắt cà vạt, Tuyết nhi chỉnh quần áo.
Cái đãi ngộ này quá tốt rồi.
Sớm biết anh ta liền đáp ứng làm hộ vệ cho Tuyết nhi.
ANh ta sao lại hèn như vậy, tặng việc tốt như thế cho Bạch Hồ rồi!
"Lãnh Tịnh, anh không sao chứ? Hôm nay anh rất khác thường?" Bạch Tuyết quan tâm hỏi.
Đoan Mộc một tay đút túi, lạnh lùng đi tới, một tay khác khoác lên bờ vai Lãnh Tịnh, "Chị dâu, cô trước đây quen biết Lãnh Tịnh, không phải anh ta chân thực, anh ta hiện tại mới là chân thực!" Đoan Mộc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"À?" Bạch Tuyết giật mình à một tiếng.
"Tuyết nhi, anh đừng nghe anh ta nói bậy! Anh vẫn là anh trước kia."
"Chị dâu, xem ra trước kia cô không có thực sự hiểu rõ Lãnh Tịnh, kỳ thật. . ." Đoan Mộc nhíu lông mày, ra vẻ khó khăn nói.
"Kỳ thật cái gì?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Kỳ thật, mặt mũi rơi đầy đất, khắp nơi đều là."
"Này? Đoan Mộc, hôm nay anh quá phận rồi đấy, mặt mũi tôi đều rơi đầy đất,Cậu nhìn thấy mặt mũi của tôi rồi hả?" Lãnh Tịnh tức hổn hển nói, nếu như không phải mình ở trước mặt của cô, nhất định anh sẽ không để anh ta bại hoại thanh danh của mình như thế! Hiện tại dưới tình huống này, giống như càng bôi càng đen!
"Thấy rồi, dưới chân chị dâu giẫm lên một mảnh mặt mũi của anh!" Đoan Mộc chỉ chỉ dưới chân Bạch Tuyết, không khỏi lắc đầu.
"Anh, giao hữu vô ý!"
"Không có cách, tôi là người thành thật, là thích nói thật, không nên trách tôi." Đoan Mộc ra vẻ khó khăn nhìn lấy Lãnh Tịnh.
"Anh là người thành thật, là thành thật, đến chị dâu đàng hoàng anh cũng dám lừa gạt, chị dâu đi làm ở công ty anh, anh lừa gạt chị dâu lặp đi lặp lại nhiều lần, thật sự là đàng hoàng đáng thương! Chị dâu thiện lương như vậy anh cũng nhẫn tâm xuống tay! ! ! Tôi? Ai! Mặc cảm!" Lãnh Tịnh cũng học Đoan Mộc lắc đầu, biểu hiện cũng bất đắc dĩ, còn có sự đồng tình nhìn Bạch Tuyết. Trong ý tứ của anh cũng chưa hề nói một câu nói dối, toàn bộ là đại là lời nói thật.
"Được rồi, hai người không cần đấu võ mồm, nhìn xem A Hồ tốt bao nhiêu, rất yên tĩnh, A Hồ chúng ta đi trước đi, bọn họ nói mệt mỏi, thì sẽ ngoan ngoãn rồi."Bạch Tuyết kéo A Hồ muốn rời quầy.
"Đúng rồi, Đoan tổng?" Bạch Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Đoan Mộc, trong lòng Đoan Mộc vui vẻ, đây là chị dâu gọi anh ta cùng đi sao. Trong lòng không khỏi đắc ý, đồng thời tự đắc nhìn sang Lãnh Tịch một chút.
Còn vẻ bày ra tư thế lạnh lùng, ưỡn ngực, hai tay cùng lúc sửa sang quần áo một chút, sau đó một tay lạnh lùng cắm vào túi quần.
Lãnh Tịnh làm bộ đáng thương nhìn vào Bạch Tuyết, giống như đứa trẻ sắp bị vứt bỏ.
"Tuyết nhi. . . Em cứ đi như thế a? Không lưu lại một áng mây, vì sao không đem mang anh theo. ." Lãnh Tịnh thâm tình nhìn vào Bạch Tuyết, ngay lúc anh thâm tình, cái ót bị một bàn tay đánh nữa.
"Anh, vẫn là đi làm việc cho tốt. Chị dâu, tôi tới đây." Đoan Mộc đắc ý cười.
"Đoan tổng, trước thanh toán, chúng tôi ra ngoài chờ anh." Bạch Tuyết ngọt ngào cười một tiếng, sau rồi lôi kéo A Hồ đi ra.
Thở phì phò đi qua.
"Tuyết nhi, em đã đến, vì sao không gọi điện thoại cho anh, cần gì? Anh đưa qua cho em." Tuy thở phì phò, nhưng nói ra làm sao cũng không tức nổi!
"Lãnh Tịnh, là anh, ai ôi, em quên mất, nơi này là địa bàn của anh, chẳng qua, không phải em mua quần áo, là mua cho bạn." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Bạn? Bạn gì để em vui vẻ như vậy." Nếu như mắt của Lãnh Tịnh không có bị bệnh, thì từ khi anh nhìn thấy Tuyết nhi, Tuyết nhi vẫn luôn tươi cười. Rất vui vẻ.
"Là bạn rất thân." Bạch Tuyết mỉm cười nói, đôi tay nhỏ nhắn còn đang chỉnh lý quần áo cho A Hồ.
Lãnh Tịnh thật sự là nhìn không được, tiến lên kéo Bạch Tuyết qua, sau đó đi về một phía.
"Tuyết nhi, em làm gì vậy? Em biết tâm ý của anh anh, em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ em di tình biệt luyến sao? Cho dù em di tình biệt luyến em cũng không thể chuyển qua người đó! Em dời đến chỗ anh cũng được, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Đương nhiên, em càng không thể di tình biệt luyến! Em nhất định phải yêu anh anh, mà anh ấy cũng yêu em." Lãnh Tịnh bi ai nói, nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ nhỏ này đều không cho anh một cơ hội nhỏ nhoi nào!
"Lãnh Tịnh, anh sao vậy? Có phải phát sốt hay không? Nói chuyện lộn xộn như thế!" Bạch Tuyết hỏi lại.
"Anh dù phát sốt, nói năng lộn xộn. Cũng là chỉ khi đối mặt với em mới có thể như thế!" Lãnh Tịnh thở hổn hển nói, xem xét cũng là Bạch Tuyết làm anh tức giận, Bạch Tuyết cũng rất đau xót, cô làm cái gì? Để hắn tức giận như vậy?
"Anh anh? Em làm cái gì? Anh thấy em hình như rất không vui?" Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh.
"Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai?" Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi.
"Anh ấy, A Hồ."
"Không, anh là nói, người đàn ông kia có quan hệ thế nào với em?" Lãnh Tịnh lo lắng hỏi.
"Anh ấy là. . ." Bạch Tuyết vừa định nói, anh ấy là bà con xa của Lãnh Dạ, nhưng lại bị A Hồ cắt ngang.
"Cách xa Bạch Tuyết một chút!" A Hồ lạnh lùng nói.
Anh ta đã đáp ứng Lang Vương là không sử dụng pháp lực đối với nhân loại, cho nên chỉ có thể nhắc nhở người đàn ông trước mặt!
Nhắc nhở hai lần vô hiệu, liền trực tiếp ném đi! Đây là nguyên tắc làm người của anh ta ở nhân gian.
"Câu nói này hẳn là tôi nói với tên không anh mới đúng, Tuyết nhi không phải là người cho thằng nhóc ngu ngốc anh có thể dây dưa, không ngại nói cho anh, cô ấy là hoa đã có chủ rồi." Lãnh Tịnh cũng một mực tuân thủ phép tắc sinh tồn ở nhân gian, cho nên anh cũng hi vọng thông qua phương thức nhân loại giải quyết người đàn ông này.
"Tôi cũng có thể nói cho anh, cô ấy đúng là hoa đã có chủ, nhưng mà, cũng không phải anh, mau rời đi, đừng để tôi không khách khí. . ." A Hồ lạnh lùng nói.
"Không khách khí? Tôi ngược lại muốn xem anh không khách khí làm sao!" Lãnh Tịnh chuẩn bị đi qua.
Bạch Tuyết cuống quít giữ chặt Lãnh Tịnh.
"Lãnh Tịnh, hôm nay anh làm sao vậy? Đều là người quen, đang định làm gì?" Bạch Tuyết suy nghĩ, A Hồ nếu là thân thích Lãnh Dạ, Lãnh Tịnh cũng có thể nhận biết. Thân thích nếu mà đánh nhau thì không tốt!
A Hồ nếu như bị đánh, cô làm sao có thể bàn giao với Lãnh Dạ !
"Cái gì mà người quen? Anh làm sao người quen với anh ta! Tuyết nhi, anh ta là người quen của em sao? Sao em lại che chở anh ta vậy!"
"Lãnh Tịnh anh đang cố tình gây sự, anh còn như vậy em thật sự tức giận!" Bạch Tuyết cũng trợn mắt.
"Em còn dám tức giận? Em thật sự không biết em làm như thế hậu quả sao à? Nếu như bị anh anh biết, anh ấy sẽ như thế nào? Không cần anh nhắc nhở rm chứ? Sự tình trước kia chẳng lẽ em quên rồi hả? Anh anh là ai, em và anh đều rất rõ ràng, anh ấy quyết không cho phép em có qua lại với đàn ông khác!" Lãnh Tịnh tức giận nói ra.
Bạch Tuyết sững sờ, đúng vậy, sự tình trước kia, cô vẫn không có nhớ rõ, xem ra Lãnh Tịnh biết chuyện phát sinh giữa họ.
"Chuyện trước kia? Em xác định không nhớ rõ!" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Tuyết nhi, em sao vậy? Chuyện trước kia, làm sao em lại không nhớ rõ?" Lãnh Tịnh giật mình nhìn Tuyết nhi mê mang, Lang Vương nói với anh Tuyết nhi quên đi sự tình trước kia, anh còn tưởng rằng là Lang Vương cố ý nói như vậy, để anh chết tâm với Tuyết nhi, chẳng lẽ là thật?
"Em cũng không biết!" Bạch Tuyết ủy khuất nói.
"Như vậy, những chuyện phát sinh ngày đó em đều quên hết sao?" Lãnh Tịnh giơ ngón tay lên chỉ về phía hàng áo lót, hôm đó Bạch Tuyết cùng Lang Vương đi shopping, Bạch Tuyết một mình đi mua áo lót, sau đó gặp Bạch Lan, còn phát sinh rất nhiều chuyện không vui ở nơi đó, chẳng lẽ cô đều quên rồi hả?
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìnvào cửa hàng quần áo, thời gian giống như đảo ngược, hết thảy trở lại tình hình ngày đó, tất cả từng li từng tí, cô đều nghĩ tới!
Lãnh Dạ yêu cô là thật.
Anh yêu bá đạo với cô như vậy!
Anh không cho phép cô chịu một chút ủy khuất!
"Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi, anh ấy yêu em. Thế nhưng, một đoạn thời gian dài vậy, em cũng không tin anh ấy, nhất định anh ấy rất khó chịu!" Bạch Tuyết nhớ kỹ Lãnh Dạ đã từng nói, chờ có một ngày em nhớ tới anh, em sẽ hối hận đối sử lạnh nhạt với anh như bây giờ!
Trước kia Tuyết nhi ngon ngoãn làm sao, yêu anh như vậy.
"Em cũng đã nhớ lại chuyện ngày đó rồi, có phải hiện tại rời khỏi cái tên khốn khiếp kia không?" Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi Bạch Tuyết.
"Em có rời A Hồ hay nhớ lại chuyện ngày đó hay không thì có quan hệ gì?" Bạch Tuyết không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ còn lớn hơn đấy!"
"Lớn bao nhiêu?" A Hồ đi tới, lạnh lùng mà hỏi.
"Thì...!" Lãnh Tịnh trợn mắt nhìn A Hồ một chút, nhưng chỉ vừa mới nhìn lại, anh đã lập tức nhìn chằm chú vào A Hồ.
Trên mặt từ từ không còn biểu hiện lạnh nữa, giơ tay lên, dùng sức nện cho A Hồ một cái.
"Hồ, tại sao là anh? Anh đến đây lúc nào? Mặc thành như vậy, taôi cũng chưa nhận ra được." Lãnh Tịnh đưa tay ôm lấy A Hồ, cười lên ha hả.
Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra bọn họ đúng là nhận biết, mới vừa rồi còn khiến cho giống kẻ địch!
A Hồ khẽ cười, Lãnh Tịnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, Bạch Hồ từ nhỏ đã không thích cười, lời nói cũng rất ít. Nhưng mà, tuyệt đối trung tâm.
"Chẳng lẽ đây chính là phương thức anh nghênh đón tôi sao? Tôi mới đến, anh đã la hét muốn đánh tôi!" A Hồ ủy khuất nói.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi là thây đại ca trông coi phụ nữ! Ai kêu chị dâu vừa rồi như thế, tôi nghĩ đám người là. . ." Lãnh Tịnh dùng ngón tay chỉ lung tung.
A Hồ cười, kỳ thật về sau anh ta nhìn ra là Lãnh Tịnh, cho nên mới không có thật sự tức giận.
"Này? Anh bị sao vậy, muốn đòn đúng không? Ba!" Cái gáy Lãnh Tịnh lại bị Bạch Tuyết đập cho một cái.
"Không muốn, bị một mình đại ca là đã rồi, lại tới một người thích đánh gáy mình! Thương tổn tự tôn!" Lãnh Tịnh ủy khuất oán trách, cái gáy của anh cũng không ít bị Lang Vương đánh, hiện tại đến Lang phu nhân cũng vậy!
Còn muốncho anh ta sống hay không!
"Anh ấy là anh ấy, em là em. Bời vì anh coi em kẻ hư, em mới nhẹ nhàng giáo huấn anh! Về sau không cho phép suy nghĩ lung tung có biết hay không?" Bạch Tuyết lạnh lùng nói ra.
Thân thể Lãnh Tịnh ngửa ra sau, giống như nhận thức lại Bạch Tuyết.
"Tuyết nhi, em thay đổi rồi, trở nên dã man, thật là theo chân người nào liền giống người đó, Tuyết nhi, Tuyết nhi dịu dàng của anh, sao em lại trở nên dã man như vậy? Chẳng qua, người ta vốn rất mềm yếu, sưng lên thì làm sao đây!" Lãnh Tịnh sầu mi khổ kiểm nói.
"Còn có thể làm sao." Đoan Mộc đi tới.
"Đoan tổng, đều tốt rồi." Bạch Tuyết đi lên trước, nhận lấy cola anh ta mua, mỉm cười nói.
"Em em? Tuyết nhi, em gọi anh ta là cái gì?" Lãnh Tịnh một tay chỉ Đoan Mộc giật mình hỏi.
"Lãnh Tịnh, không nên hồ nháo, đây là tổng giám đốc bọn em." Bạch Tuyết nhắc nhở.
"Phốc——" Lãnh Tịnh cười ha hả.
Đoan Mộc thật sự lá gan lớn rồi, lại dám thu lưu đại tẩu.
Đoan Mộc đi tới, đưa cola trong tay cho anh, nói thật nhỏ: "Cái này đều là đại ca an bài, anh không muốn gặp rắc rối, hoặc đến lúc đó chịu không nổi tôi cũng mặc kệ!" Đoan Mộc nhẹ giọng nói.
"Đại ca làm gì? Chị dâu không phải đi làm ở chỗ anh sao? Cần gì thần thần bí bí như thế?" Lãnh Tịnh lớn tiếng ồn ào.
Đoan Mộc nhíu mày, xong, tiểu tử ngu ngốc này cũng không chút đáng tin, vẫn là nói ra!
Đoan Mộc quay người, bất đắc dĩ nhìn chị dâu cầm cola.
"Bạch Tuyết, thật ra thì tôi cũng phải giống như Lãnh Tịnh, gọi cô chị dâu, tôi là đại anh em kết nghĩa của đại ca! Thật xin lỗi, lừa cô!" Giọng Đoan Mộc khàn khàn nói ra.
Bạch Tuyết khẽ cười.
Ba người đàn ông không biết cô có ý gì? Lẽ ra cô bị lừa hẳn là phải rất tức giận, thế nhưng vì cái gì còn cười?
"Chị dâu, không sao chứ?"Đoan Mộc và Lãnh Tịnh đồng thời hỏi.
"Tôi không sao, rất tốt." Bạch Tuyết khẽ trả lời.
"Chị dâu, cô thật không có chuyện gì chứ?" Đoan Mộc và Lãnh Tịnh lại đồng thời hỏi.
"Tôi không sao, thật sự rất tốt." Bạch Tuyết vẫn là khẽ trả lời, sau đó nhàn nhã vào một ngụm cola.
"Ồ!"
"Ồ!"
Đoan Mộc và Lãnh Tịnh đồng thời hít sâu một hơi, biết chị dâu không có việc gì, bọn họ an tâm, nếu không làm hư quan hệ đại ca cùng với chị dâu, đây là vấn đề chịu thể không nổi, còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
"Tôi tạm thời mất trí nhớ, nhưng tôi không phải người ngu, Lãnh Dạ thật sự cho rằng tôi không nhìn ra được sao? Ngày đó tay tôi bị thương, anh ấy dám động thủ với Đoan Mộc, tôi đã biết quan hệ hai người không tầm thường! Anh ấy còn dám sai anh đi mua quần áo cho tôi, tôi đã biết quan hệ mấy người rất không bình thường. Những lý do này có đủ hay không?" Bạch Tuyết thản nhiên nói.
"Phốc—— ha ha. . ." Lãnh Tịnh cười lên ha hả, anh không nghĩ tới Đoan Mộc thế mà lại mua quần áo, còn là quần áo phụ nữ.
"Đợi một chút, Tuyết nhi, em nói cái gì? Đoan Mộc đi mua quần áo cho em, lại có công việc tốt vậy? Đại ca quá bất công, vì sao không tìm anh? Anh chính là làm về quần áo, thương tổn tự tôn!" Lãnh Tịnh phàn nàn nói.
"Khụ khụ, đích thật là mua quần áo cho chị dâu, cũng là lần đầu tiên tôi mua quần áo cho phụ nữ, không biết chị dâu có thích hay không?" Đoan Mộc lạnh lùng mặt hơi ửng đỏ.
"Cảm ơn anh, Đoan tổng, rất thích hợp." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Chị dâu, cô cũng không nên gọi tôi Đoan tổng, tôi sẽ không chịu nổi, trước kia là đại ca hạ lệnh, tôi không dám chống lại, hiện tại chị dâu đều đã biết tôi cũng có quan hệ cùng với đại ca, cũng không cần cứ kêu Đoan tổng, gọi tôi Đoan Mộc đi."
"Vậy sao được, chỉ cần tôi làm việc ở chỗ anh, hơn nữa là trong phạm vi làm việc, tôi vẫn còn phải gọi Đoan tổng, tan việc, tôi có thể gọi tên của anh."
"Không được, tại sao mọi người có thể thân cận, vì sao đều cô lập tôi?" Lãnh Tịnh ủy khuất kêu oan!
"Ai bảo trong đầu anh suy nghĩ lung tung!" Đoan Mộc nói.
"Tôi không có suy nghĩ lung tung, tôi an phận thủ thường làm người, làm việc bổn phận, lúc nào đoán mò!" Lãnh Tịnh biến đổi, lập lập tức nghiêm chỉnh lại.
Bạch Tuyết và Đoan Mộc đều cười rộ lên.
"Ngược lại là anh, A Hồ, anh vì cái gì lại ở chỗ này?" Lãnh Tịnh hỏi một lần nữa.
"Tôi là Lãnh tổng gọi tới." A Hồ trả lời đơn giản, đem tất cả vấn đề đều giao cho Lang Vương.
"Tôi ngất! Chẳng lẽ anh chính là. . . Đậu xanh rau má!" Lãnh Tịnh hối hận, thì ra đi làm hộ vệ choTuyết nhi lại tốt vậy , có thể hưởng thụ Tuyết nhi thắt cà vạt, Tuyết nhi chỉnh quần áo.
Cái đãi ngộ này quá tốt rồi.
Sớm biết anh ta liền đáp ứng làm hộ vệ cho Tuyết nhi.
ANh ta sao lại hèn như vậy, tặng việc tốt như thế cho Bạch Hồ rồi!
"Lãnh Tịnh, anh không sao chứ? Hôm nay anh rất khác thường?" Bạch Tuyết quan tâm hỏi.
Đoan Mộc một tay đút túi, lạnh lùng đi tới, một tay khác khoác lên bờ vai Lãnh Tịnh, "Chị dâu, cô trước đây quen biết Lãnh Tịnh, không phải anh ta chân thực, anh ta hiện tại mới là chân thực!" Đoan Mộc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"À?" Bạch Tuyết giật mình à một tiếng.
"Tuyết nhi, anh đừng nghe anh ta nói bậy! Anh vẫn là anh trước kia."
"Chị dâu, xem ra trước kia cô không có thực sự hiểu rõ Lãnh Tịnh, kỳ thật. . ." Đoan Mộc nhíu lông mày, ra vẻ khó khăn nói.
"Kỳ thật cái gì?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Kỳ thật, mặt mũi rơi đầy đất, khắp nơi đều là."
"Này? Đoan Mộc, hôm nay anh quá phận rồi đấy, mặt mũi tôi đều rơi đầy đất,Cậu nhìn thấy mặt mũi của tôi rồi hả?" Lãnh Tịnh tức hổn hển nói, nếu như không phải mình ở trước mặt của cô, nhất định anh sẽ không để anh ta bại hoại thanh danh của mình như thế! Hiện tại dưới tình huống này, giống như càng bôi càng đen!
"Thấy rồi, dưới chân chị dâu giẫm lên một mảnh mặt mũi của anh!" Đoan Mộc chỉ chỉ dưới chân Bạch Tuyết, không khỏi lắc đầu.
"Anh, giao hữu vô ý!"
"Không có cách, tôi là người thành thật, là thích nói thật, không nên trách tôi." Đoan Mộc ra vẻ khó khăn nhìn lấy Lãnh Tịnh.
"Anh là người thành thật, là thành thật, đến chị dâu đàng hoàng anh cũng dám lừa gạt, chị dâu đi làm ở công ty anh, anh lừa gạt chị dâu lặp đi lặp lại nhiều lần, thật sự là đàng hoàng đáng thương! Chị dâu thiện lương như vậy anh cũng nhẫn tâm xuống tay! ! ! Tôi? Ai! Mặc cảm!" Lãnh Tịnh cũng học Đoan Mộc lắc đầu, biểu hiện cũng bất đắc dĩ, còn có sự đồng tình nhìn Bạch Tuyết. Trong ý tứ của anh cũng chưa hề nói một câu nói dối, toàn bộ là đại là lời nói thật.
"Được rồi, hai người không cần đấu võ mồm, nhìn xem A Hồ tốt bao nhiêu, rất yên tĩnh, A Hồ chúng ta đi trước đi, bọn họ nói mệt mỏi, thì sẽ ngoan ngoãn rồi."Bạch Tuyết kéo A Hồ muốn rời quầy.
"Đúng rồi, Đoan tổng?" Bạch Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Đoan Mộc, trong lòng Đoan Mộc vui vẻ, đây là chị dâu gọi anh ta cùng đi sao. Trong lòng không khỏi đắc ý, đồng thời tự đắc nhìn sang Lãnh Tịch một chút.
Còn vẻ bày ra tư thế lạnh lùng, ưỡn ngực, hai tay cùng lúc sửa sang quần áo một chút, sau đó một tay lạnh lùng cắm vào túi quần.
Lãnh Tịnh làm bộ đáng thương nhìn vào Bạch Tuyết, giống như đứa trẻ sắp bị vứt bỏ.
"Tuyết nhi. . . Em cứ đi như thế a? Không lưu lại một áng mây, vì sao không đem mang anh theo. ." Lãnh Tịnh thâm tình nhìn vào Bạch Tuyết, ngay lúc anh thâm tình, cái ót bị một bàn tay đánh nữa.
"Anh, vẫn là đi làm việc cho tốt. Chị dâu, tôi tới đây." Đoan Mộc đắc ý cười.
"Đoan tổng, trước thanh toán, chúng tôi ra ngoài chờ anh." Bạch Tuyết ngọt ngào cười một tiếng, sau rồi lôi kéo A Hồ đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.