Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 248: Mắt bị mù
Hi Vũ Yên
26/03/2017
ang Vương rất hưởng thụ nhìn cô gái nhỏ treo trên người anh.
Cô gái nhỏ anh yêu vô luận làm cái gì đều là cảnh đẹp ý vui, càng phát ra sự ưa thích từ nội tâm.
Bạch Tuyết cùng Lang Vương thay quần áo xong liền ra ngoài.
"Dạ, cái bộ quần áo này là anh mua sao?" Bạch Tuyết nhìn quần áo sạch trên người mình hỏi.
"Anh nào có thời gian đi mua quần áo!" Lang Vương nghiêm túc lái xe.
"Thế nhưng bộ đồ này là từ đâu tới? Không phải là Lan Lan chứ?" Bạch Tuyết bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lãnh Dạ.
"Làm cái gì vậy? Anh làm sao lại lấy quần áo cô ta cho em mặc! Đây là anh kêu Đoan Mộc đưa tới." Lang Vương thản nhiên nói.
"Cái gì? Đoan Đoan Đoan Mộc sao?" Bạch Tuyết khiếp sợ nói lắp.
"Ừm, có vấn đề sao?" Lang Vương thản nhiên nói.
"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn đó, anh lại dám gọi Đoan tổng mang quần áo cho em!" Bạch Tuyết giật mình gầm nhẹ.
"Không thể sao?"
"Nói nhảm, anh gặp qua tổng giám đốc nhà ai hầu hạ nhân viên không? Mặt của em không có lớn vậy!" Bạch Tuyết trợn mắt nhìn Lang Vương một chút.
"Mặt của em không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn." Lang Vương nghiêng đầu sang tự tin đánh giá Bạch Tuyết, sau đó cười cười tiếp tục lái xe.
"Anh nói gì vậy? Em đang nói chính sự, không phải nói đùa với anh!" Bạch Tuyết gấp.
"Anh không có nói đùa."
"Vậy anh làm sao nói để anh ta đến vậy?"
"Anh nói với anh ta: Đoan tổng, thư ký của anh làm việc vô cùng ra sức, phương án của anh không có vấn đề, vì ban thưởng nhân viên vất vả cần cù như thế, anh có phải mang đến cho cô ấy bộ quần áo sạch sẽ hay không? Anh chính là nói như vậy, anh ta đáp ứng." Lang Vương nghiêm túc nói.
"Anh thật sự nói như vậy?" Bạch Tuyết hồ nghi hỏi, cô rất hoài nghi Lãnh Dạ, nhưng mà, dáng vẻ người đàn ông này chững chạc đàng hoàng lại không giống như là đang nói láo!
"Ừm."
"Không nghĩ tới còn có lãnh đạo tốt như vậy. Em nhất định sẽ làm tốt." Bạch Tuyết nắm tay, kiên định nói.
"Cái gì? Em còn muốn đi làm?" Lang Vương bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Tuyết nói.
"Đương nhiên, em không thể ở trong nhà làm ký sinh trùng. Còn có phương án của Đoan tổng anh phải ứng phó cẩn thận, đồng thời tuyệt đối không nên cho anh ta biết quan hệ của chúng ta!" Bạch Tuyết trịnh trọng nói.
"Vì cái gì không cho anh ta biết? Chẳng lẽ người đàn ông như anh còn không khoe ra được sao?" Lang Vương giật mình hỏi.
"Không nên hiểu lầm? Ý của em là bị người ta biết em lợi dụng thời gian làm việc, cùng anh gặp riêng tư không tốt!" Bạch Tuyết cuống quít giải thích, bời vì nhìn ra anh tức giận.
"Chẳng qua, đã chậm, anh đã nói với tổng giám đốc các em quan hệ chúng ta bây giờ rồi." Lang Vương lạnh lùng nói.
"Khốn khiếp, anh nói như thế nào?" Bạch Tuyết xù lông.
"Anh nói: Em để tỏ lòng thành ý với công ty anh, cùng anh lên giường, cho nên anh ta mới có thể ngoan ngoãn mang quần áo cho em, em cho rằng Đoan Mộc có thể tùy tiện chỉ điểm!"
"A —— anh sao có thể nói như vậy? Em vì làm việc mà đi lên giường với anh, em là vì bọn nhỏ có cha, mới miễn cưỡng thu anh! Anh quá phận rồi !" Bạch Tuyết thở phì phò quát.
"Cái gì gọi là miễn cưỡng thu anh? Chẳng lẽ em là Pháp Hải sao?" Lang Vương gầm thét, bị cô gái nhỏ nói miễn cưỡng thu, trong lòng rất không vui!
"Em không phải Pháp Hải, em không ăn chay, em ăn thịt, còn chuyên môn ăn anh!" Bạch Tuyết triệt để bị chọc giận, nghiêm trọng mất khống chế!
"Ừm, hoan nghênh ăn anh." Lang Vương không biết xấu hổ mà nói, trên mặt biểu lộ vẫn là chững chạc đàng hoàng.
Ngay khi Bạch Tuyết cùng Lang Vương ra ngoài ăn cơm, một cái người phụ nữ thần bí xuất hiện ở gần nhà Bạch Hàn, từ xa bà đã đi theo Bạch Hàn còn có ba đứa nhỏ.
Ức Ức cố ý ngồi xuống làm bộ buộc giây giày, nên tới thật tới.
"Ông ngoại, cháu muốn ăn kem, ông mua cho cháu đi." Ức Ức la lớn, giọng của cậu cũng bị người phụ nữ ở xa một mực đi theo nghe được.
"Được, các cháu ở chỗ này chờ ông ngoại, ông ngoại đi mua ngay." Bạch Hàn liền đi mua kem, đối với ba đứa nhỏ này ông yêu đến khảm trong lòng rồi.
Sau khi Bạch Hàn rời đi, Ức Ức đi về phía sau người phụ nữ trung niên trốn sau cây.
"Chào bà." Ức Ức lễ phép nói ra, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên, bà quả nhiên là bà ngoại, cặp mắt kia cùng mẹ giống như đúc, bà nhất định là trở về tìm mẹ.
"Chào con, người bạn nhỏ." Người phụ nữ trung niên ngồi xổm người xuống, hiền hòa nhìn Ức Ức.
"Bà là bà ngoại đúng không?" Ức Ức đi thẳng vào vấn đề hỏi, chủ yếu cũng là bởi vì thời gian cấp bách, nhất định phải nói thẳng trọng điểm, cha nó nói phải để thuận theo tự nhiên, nhưng mà, nó cho rằng cổ vũ bà ngoại một chút vẫn là có thể, nhìn ra được bà ngoại rất hiền lành.
Kỳ thật, người này chính là Tuyết Hoa, mẹ của Bạch Tuyết.
"Cháu cháu? Cháu là?"
"Bà ngoại, Bạch Tuyết là mẹ cháu."
"Cái gì —— Tuyết Nhi năm nay hẳn mới 18, làm sao lại. . Hu hu. . Tuyết nhi đáng thương của ta. . Hu hu. ." Nghe được Ức Ức nói mình là con Bạch Tuyết, Tuyết Hoa đau lòng khóc lên, Tuyết nhi của bà mới 18 tuổi, làm sao lại có con rồi, hiện tại nó hẳn là học sinh mới đúng chứ!
Chẳng lẽ Bạch Hàn vi phạm lời thề, năm đó bà nhịn đau rời đi, ông ta đã đáp ứng bà, chiếu cố con gái bọn họ thật tốt, ông ta lừa bà! Lừa bà!
Loại người đàn ông kia căn bản không đáng tin cậy, không nên tin tưởng ông ta! Hại Tuyết nhi nhỏ như vậy đã làm mẹ!
"Bà ngoại, mẹ có chúng con rất vui vẻ, tại sao bà phải khóc?" Ức Ức không bình thường nói, phụ nữ thật sự là phiền phức, đều thích khóc nhè!
"Chúng con?" Tuyết Hoa ngừng thút thít, nâng mắt tò mò nhìn Ức Ức.
"Ừm, mẹ có ba đứa nhỏ, chúng cháu là tam bào thai." Ức Ức kiên nhẫn giải thích nói.
"Con, nói cho bà ngoại, mẹ của các ngươi trôi qua tốt chứ? Nó kết hôn lúc nào?"
"Kết hôn? Mẹ còn chưa có kết hôn!" Ức Ức thành thật trả lời.
"Hu hu . . . hu hu. . .Tuyết nhi đáng thương của ta . . . hu hu. . . Mẹ có lỗi với con. . . Mẹ có lỗi với con. . . Lúc trước không nên tin tưởng ông ta. . . Mẹ không nên để con lại. . . Mẹ sai rồi. . . Thật xin lỗi. . ."
Ức Ức nhìn bà ngoại rất tự trách, nước mắt chảy ra ngoài, bề ngoài lãnh khốc cũng mềm nhũn một chút, dù sao đây là bà ngoại nó, khóc thành như vậy, nó cũng sẽ đau lòng.
Duỗi tay nhỏ ra, lau nước mắt thay bà ngoại.
"Mẹ không có trách bà, mẹ luôn luôn tìm bà ngoại."
Tuyết Hoa lại một lần nữa nâng mắt, giật mình nhìn Ức Ức.
"Tuyết nhi thật không trách ta sao? Thế nhưng . . . Thế nhưng. . . Ta để nó ở lại cho ba nó. . . Ta từ bỏ nó. . ."
"Mẹ tin tưởng bà ngoại bị buộc, mẹ rất nhớ bà. Bà nhất định phải đi tìm mẹ, mẹ và cha đang ở chỗ ông ngoại. Bà ngoại, con đ trước nhá." Ức Ức mở ra bắp chân chạy biến.
Tuyết Hoa đứng dậy, không bỏ được nhìn Ức Ức rời đi, con của Tuyết nhi thế mà đều đã biết chạy, năm nay Tuyết nhi mười tám tuổi, nói như vậy Tuyết nhi mười sáu tuổi đã mang thai, nghĩ tới đây, nước mắt tuôn đầy mặt.
Lời Ức Ức, bà nghe được rất rõ ràng, Tuyết nhi còn ở trong nhà Bạch Hàn, khó trách tối hôm qua, trong phòng Tuyết nhi một mực sáng đèn.
Biết con gái đang chờ mình, lấy dũng khí, đi theo bọn nhỏ hướng tới nhà Bạch Hàn.
Bạch Hàn mang theo bọn nhỏ về đến nhà, mẹ kế Bạch Tuyết cũng vừa trở về không bao lâu, bà ta ra ngoài đánh mạt chược, chơi suốt đêm, hiện tại Bạch Hàn không đi làm, công ty đã chuyển nhượng ra ngoài, ông chán ghét những lục đục trong thương trường, cho nên về hưu.
"Bạch Hàn, ông từ nơi nào kiếm về nhiều trẻ con như vậy? Tôi cho ông biết, trong nhà chúng ta cũng không phải Cô Nhi Viện! Ông nhìn mình một chút, hiện tại thành cái gì rồi? Toàn thân trên dưới cũng là một ông già không lấy ra được gì! Ông nhìn nhóm bạn bè của tôi xem, người ta ông xã đều là ông chủ, ông xem mình bây giờ, cũng chỉ là một lão già nát rượu!"
Bạch Hàn chán ghét nhìn bà xã của mình, lúc trước thật sự là mắt bị mù, tuyển loại phụ nữ như vậy làm vợ, từ bỏ Tuyết Hoa hiền lành! Báo ứng, đây là báo ứng!
Làm người hỏng lương tâm, không phải không báo, là thời điểm chưa tới!
Ông hiện tại lọt vào báo ứng, con gái Bạch Lan suốt ngày không có nhà, bà xã cũng suốt ngày chơi đến nửa đêm!
Đây là nhà sao?!
Còn như cái nhà sao!
"Tôi thật sự là mắt bị mù!" Bạch Hàn vô cùng lạnh giá nói.
"Mắt bị mù? Hẳn là tôi mắt bị mù mới đúng, năm đó người theo đuổi tôi còn nhiều, tại sao mắt tôi mù chọn ông! Tôi hối hận!" Bà xã Bạch Hàn đặt mông ngồi trong phòng khách.
"Là hối hận, rất hối hận!" Bạch Hàn ủ rũ cúi đầu nói ra.
"Mấy đứa tiểu quỷ này cũng lăn hết, tao không có có dư tiền nuôi sống chúng mày!" mẹ kế Bạch Tuyết như người đàn bà chanh chua quát, bộ dáng giương nanh múa vuốt.
"Thật xin lỗi, người ta sẽ không lăn đi. Mà bà lão này, xin hỏi xéo đi là như thế nào?! Mẹ sinh ra đám chúng tôi, chỉ dạy chúng tôi đi đường, về phần lăn? Còn cần bà lão dạy cho chúng tôi?" Thiên Tầm đi đến trước mặt mẹ kế Bạch Tuyết, ngây thơ nhìn bà ta, tuy là giọng sữa bập bẹ, nhưng trong giọng nói lộ ra phẫn nộ!
"Mày kêu người nào bà lão? Tao có già như vậy sao? Con hoang từ đâu tới? Nói chuyện không lễ phép như vậy!" Bà xã Bạch Hàn không nghĩ tới đứa trẻ nhỏ như vậy lại nói chuyện lợi hại.
"Bảo bà là bà lão vẫn còn trẻ đó! Bà nhìn mặt mũi tràn đầy nếp nhăn mà xem, ai nha —— bà lão tức giận càng khó coi hơn, nếp nhăn trên mặt so với con đường giao thông trên bản đồ còn nhiều hơn! Trời ạ —— người ta rất sợ đó!" Thiên Tầm ra vẻ sợ hãi, tay nhỏ che miệng, làm bộ đáng thương, lông mi thật dài cong cong vụt sáng, gương mặt bị kinh sợ.
"Mày mày? Bạch Hàn —— ông là người chết à, ném chúng đi cho tôi——" Bà xã Bạch Hàn sợ nhất là có nếp nhăn, bị Thiên Tầm nói vậy, càng đâu để ý cái gì!
Lập tức như sư tử hà đông quát.
"Thiên Tầm, sao em có thể nói bà ấy như vậy! Dù nói thế nào bà ấy cũng là trưởng bối, mẹ để chúng ta kính già yêu trẻ, chẳng lẽ em quên rồi hả?
(kỳ thật, Bạch Tuyết căn bản không có nói qua bọn nhỏ kính già yêu trẻ? Vả lại, bọn nhỏ chính mình là trẻ nhỏ, thậm chí ngay cả cấp bậc trẻ nhỏ cũng chưa tới, còn ở thời kỳ của trẻ sơ sinh! Bạch Tuyết làm sao có thể giáo dục bọn chúng, đây chỉ là Niệm Niệm lấy cớ. )
Tuy trên mặt bà lão ấy có nhiều nếp nhăn dọa người, nhưng mà, em cũng không thể trực tiếp nói không phải như vậy? Theo anh thấy nếp nhăn trên mặt bà ấy nào giống con đường giao thông trên bản đồ!" Niệm Niệm đến gần bà xã Bạch Hàn, nghiêng cái đầu nhỏ tỉ mỉ quan sát, một bộ nghiêm túc nghiên cứu.
Cô gái nhỏ anh yêu vô luận làm cái gì đều là cảnh đẹp ý vui, càng phát ra sự ưa thích từ nội tâm.
Bạch Tuyết cùng Lang Vương thay quần áo xong liền ra ngoài.
"Dạ, cái bộ quần áo này là anh mua sao?" Bạch Tuyết nhìn quần áo sạch trên người mình hỏi.
"Anh nào có thời gian đi mua quần áo!" Lang Vương nghiêm túc lái xe.
"Thế nhưng bộ đồ này là từ đâu tới? Không phải là Lan Lan chứ?" Bạch Tuyết bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lãnh Dạ.
"Làm cái gì vậy? Anh làm sao lại lấy quần áo cô ta cho em mặc! Đây là anh kêu Đoan Mộc đưa tới." Lang Vương thản nhiên nói.
"Cái gì? Đoan Đoan Đoan Mộc sao?" Bạch Tuyết khiếp sợ nói lắp.
"Ừm, có vấn đề sao?" Lang Vương thản nhiên nói.
"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn đó, anh lại dám gọi Đoan tổng mang quần áo cho em!" Bạch Tuyết giật mình gầm nhẹ.
"Không thể sao?"
"Nói nhảm, anh gặp qua tổng giám đốc nhà ai hầu hạ nhân viên không? Mặt của em không có lớn vậy!" Bạch Tuyết trợn mắt nhìn Lang Vương một chút.
"Mặt của em không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn." Lang Vương nghiêng đầu sang tự tin đánh giá Bạch Tuyết, sau đó cười cười tiếp tục lái xe.
"Anh nói gì vậy? Em đang nói chính sự, không phải nói đùa với anh!" Bạch Tuyết gấp.
"Anh không có nói đùa."
"Vậy anh làm sao nói để anh ta đến vậy?"
"Anh nói với anh ta: Đoan tổng, thư ký của anh làm việc vô cùng ra sức, phương án của anh không có vấn đề, vì ban thưởng nhân viên vất vả cần cù như thế, anh có phải mang đến cho cô ấy bộ quần áo sạch sẽ hay không? Anh chính là nói như vậy, anh ta đáp ứng." Lang Vương nghiêm túc nói.
"Anh thật sự nói như vậy?" Bạch Tuyết hồ nghi hỏi, cô rất hoài nghi Lãnh Dạ, nhưng mà, dáng vẻ người đàn ông này chững chạc đàng hoàng lại không giống như là đang nói láo!
"Ừm."
"Không nghĩ tới còn có lãnh đạo tốt như vậy. Em nhất định sẽ làm tốt." Bạch Tuyết nắm tay, kiên định nói.
"Cái gì? Em còn muốn đi làm?" Lang Vương bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Tuyết nói.
"Đương nhiên, em không thể ở trong nhà làm ký sinh trùng. Còn có phương án của Đoan tổng anh phải ứng phó cẩn thận, đồng thời tuyệt đối không nên cho anh ta biết quan hệ của chúng ta!" Bạch Tuyết trịnh trọng nói.
"Vì cái gì không cho anh ta biết? Chẳng lẽ người đàn ông như anh còn không khoe ra được sao?" Lang Vương giật mình hỏi.
"Không nên hiểu lầm? Ý của em là bị người ta biết em lợi dụng thời gian làm việc, cùng anh gặp riêng tư không tốt!" Bạch Tuyết cuống quít giải thích, bời vì nhìn ra anh tức giận.
"Chẳng qua, đã chậm, anh đã nói với tổng giám đốc các em quan hệ chúng ta bây giờ rồi." Lang Vương lạnh lùng nói.
"Khốn khiếp, anh nói như thế nào?" Bạch Tuyết xù lông.
"Anh nói: Em để tỏ lòng thành ý với công ty anh, cùng anh lên giường, cho nên anh ta mới có thể ngoan ngoãn mang quần áo cho em, em cho rằng Đoan Mộc có thể tùy tiện chỉ điểm!"
"A —— anh sao có thể nói như vậy? Em vì làm việc mà đi lên giường với anh, em là vì bọn nhỏ có cha, mới miễn cưỡng thu anh! Anh quá phận rồi !" Bạch Tuyết thở phì phò quát.
"Cái gì gọi là miễn cưỡng thu anh? Chẳng lẽ em là Pháp Hải sao?" Lang Vương gầm thét, bị cô gái nhỏ nói miễn cưỡng thu, trong lòng rất không vui!
"Em không phải Pháp Hải, em không ăn chay, em ăn thịt, còn chuyên môn ăn anh!" Bạch Tuyết triệt để bị chọc giận, nghiêm trọng mất khống chế!
"Ừm, hoan nghênh ăn anh." Lang Vương không biết xấu hổ mà nói, trên mặt biểu lộ vẫn là chững chạc đàng hoàng.
Ngay khi Bạch Tuyết cùng Lang Vương ra ngoài ăn cơm, một cái người phụ nữ thần bí xuất hiện ở gần nhà Bạch Hàn, từ xa bà đã đi theo Bạch Hàn còn có ba đứa nhỏ.
Ức Ức cố ý ngồi xuống làm bộ buộc giây giày, nên tới thật tới.
"Ông ngoại, cháu muốn ăn kem, ông mua cho cháu đi." Ức Ức la lớn, giọng của cậu cũng bị người phụ nữ ở xa một mực đi theo nghe được.
"Được, các cháu ở chỗ này chờ ông ngoại, ông ngoại đi mua ngay." Bạch Hàn liền đi mua kem, đối với ba đứa nhỏ này ông yêu đến khảm trong lòng rồi.
Sau khi Bạch Hàn rời đi, Ức Ức đi về phía sau người phụ nữ trung niên trốn sau cây.
"Chào bà." Ức Ức lễ phép nói ra, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên, bà quả nhiên là bà ngoại, cặp mắt kia cùng mẹ giống như đúc, bà nhất định là trở về tìm mẹ.
"Chào con, người bạn nhỏ." Người phụ nữ trung niên ngồi xổm người xuống, hiền hòa nhìn Ức Ức.
"Bà là bà ngoại đúng không?" Ức Ức đi thẳng vào vấn đề hỏi, chủ yếu cũng là bởi vì thời gian cấp bách, nhất định phải nói thẳng trọng điểm, cha nó nói phải để thuận theo tự nhiên, nhưng mà, nó cho rằng cổ vũ bà ngoại một chút vẫn là có thể, nhìn ra được bà ngoại rất hiền lành.
Kỳ thật, người này chính là Tuyết Hoa, mẹ của Bạch Tuyết.
"Cháu cháu? Cháu là?"
"Bà ngoại, Bạch Tuyết là mẹ cháu."
"Cái gì —— Tuyết Nhi năm nay hẳn mới 18, làm sao lại. . Hu hu. . Tuyết nhi đáng thương của ta. . Hu hu. ." Nghe được Ức Ức nói mình là con Bạch Tuyết, Tuyết Hoa đau lòng khóc lên, Tuyết nhi của bà mới 18 tuổi, làm sao lại có con rồi, hiện tại nó hẳn là học sinh mới đúng chứ!
Chẳng lẽ Bạch Hàn vi phạm lời thề, năm đó bà nhịn đau rời đi, ông ta đã đáp ứng bà, chiếu cố con gái bọn họ thật tốt, ông ta lừa bà! Lừa bà!
Loại người đàn ông kia căn bản không đáng tin cậy, không nên tin tưởng ông ta! Hại Tuyết nhi nhỏ như vậy đã làm mẹ!
"Bà ngoại, mẹ có chúng con rất vui vẻ, tại sao bà phải khóc?" Ức Ức không bình thường nói, phụ nữ thật sự là phiền phức, đều thích khóc nhè!
"Chúng con?" Tuyết Hoa ngừng thút thít, nâng mắt tò mò nhìn Ức Ức.
"Ừm, mẹ có ba đứa nhỏ, chúng cháu là tam bào thai." Ức Ức kiên nhẫn giải thích nói.
"Con, nói cho bà ngoại, mẹ của các ngươi trôi qua tốt chứ? Nó kết hôn lúc nào?"
"Kết hôn? Mẹ còn chưa có kết hôn!" Ức Ức thành thật trả lời.
"Hu hu . . . hu hu. . .Tuyết nhi đáng thương của ta . . . hu hu. . . Mẹ có lỗi với con. . . Mẹ có lỗi với con. . . Lúc trước không nên tin tưởng ông ta. . . Mẹ không nên để con lại. . . Mẹ sai rồi. . . Thật xin lỗi. . ."
Ức Ức nhìn bà ngoại rất tự trách, nước mắt chảy ra ngoài, bề ngoài lãnh khốc cũng mềm nhũn một chút, dù sao đây là bà ngoại nó, khóc thành như vậy, nó cũng sẽ đau lòng.
Duỗi tay nhỏ ra, lau nước mắt thay bà ngoại.
"Mẹ không có trách bà, mẹ luôn luôn tìm bà ngoại."
Tuyết Hoa lại một lần nữa nâng mắt, giật mình nhìn Ức Ức.
"Tuyết nhi thật không trách ta sao? Thế nhưng . . . Thế nhưng. . . Ta để nó ở lại cho ba nó. . . Ta từ bỏ nó. . ."
"Mẹ tin tưởng bà ngoại bị buộc, mẹ rất nhớ bà. Bà nhất định phải đi tìm mẹ, mẹ và cha đang ở chỗ ông ngoại. Bà ngoại, con đ trước nhá." Ức Ức mở ra bắp chân chạy biến.
Tuyết Hoa đứng dậy, không bỏ được nhìn Ức Ức rời đi, con của Tuyết nhi thế mà đều đã biết chạy, năm nay Tuyết nhi mười tám tuổi, nói như vậy Tuyết nhi mười sáu tuổi đã mang thai, nghĩ tới đây, nước mắt tuôn đầy mặt.
Lời Ức Ức, bà nghe được rất rõ ràng, Tuyết nhi còn ở trong nhà Bạch Hàn, khó trách tối hôm qua, trong phòng Tuyết nhi một mực sáng đèn.
Biết con gái đang chờ mình, lấy dũng khí, đi theo bọn nhỏ hướng tới nhà Bạch Hàn.
Bạch Hàn mang theo bọn nhỏ về đến nhà, mẹ kế Bạch Tuyết cũng vừa trở về không bao lâu, bà ta ra ngoài đánh mạt chược, chơi suốt đêm, hiện tại Bạch Hàn không đi làm, công ty đã chuyển nhượng ra ngoài, ông chán ghét những lục đục trong thương trường, cho nên về hưu.
"Bạch Hàn, ông từ nơi nào kiếm về nhiều trẻ con như vậy? Tôi cho ông biết, trong nhà chúng ta cũng không phải Cô Nhi Viện! Ông nhìn mình một chút, hiện tại thành cái gì rồi? Toàn thân trên dưới cũng là một ông già không lấy ra được gì! Ông nhìn nhóm bạn bè của tôi xem, người ta ông xã đều là ông chủ, ông xem mình bây giờ, cũng chỉ là một lão già nát rượu!"
Bạch Hàn chán ghét nhìn bà xã của mình, lúc trước thật sự là mắt bị mù, tuyển loại phụ nữ như vậy làm vợ, từ bỏ Tuyết Hoa hiền lành! Báo ứng, đây là báo ứng!
Làm người hỏng lương tâm, không phải không báo, là thời điểm chưa tới!
Ông hiện tại lọt vào báo ứng, con gái Bạch Lan suốt ngày không có nhà, bà xã cũng suốt ngày chơi đến nửa đêm!
Đây là nhà sao?!
Còn như cái nhà sao!
"Tôi thật sự là mắt bị mù!" Bạch Hàn vô cùng lạnh giá nói.
"Mắt bị mù? Hẳn là tôi mắt bị mù mới đúng, năm đó người theo đuổi tôi còn nhiều, tại sao mắt tôi mù chọn ông! Tôi hối hận!" Bà xã Bạch Hàn đặt mông ngồi trong phòng khách.
"Là hối hận, rất hối hận!" Bạch Hàn ủ rũ cúi đầu nói ra.
"Mấy đứa tiểu quỷ này cũng lăn hết, tao không có có dư tiền nuôi sống chúng mày!" mẹ kế Bạch Tuyết như người đàn bà chanh chua quát, bộ dáng giương nanh múa vuốt.
"Thật xin lỗi, người ta sẽ không lăn đi. Mà bà lão này, xin hỏi xéo đi là như thế nào?! Mẹ sinh ra đám chúng tôi, chỉ dạy chúng tôi đi đường, về phần lăn? Còn cần bà lão dạy cho chúng tôi?" Thiên Tầm đi đến trước mặt mẹ kế Bạch Tuyết, ngây thơ nhìn bà ta, tuy là giọng sữa bập bẹ, nhưng trong giọng nói lộ ra phẫn nộ!
"Mày kêu người nào bà lão? Tao có già như vậy sao? Con hoang từ đâu tới? Nói chuyện không lễ phép như vậy!" Bà xã Bạch Hàn không nghĩ tới đứa trẻ nhỏ như vậy lại nói chuyện lợi hại.
"Bảo bà là bà lão vẫn còn trẻ đó! Bà nhìn mặt mũi tràn đầy nếp nhăn mà xem, ai nha —— bà lão tức giận càng khó coi hơn, nếp nhăn trên mặt so với con đường giao thông trên bản đồ còn nhiều hơn! Trời ạ —— người ta rất sợ đó!" Thiên Tầm ra vẻ sợ hãi, tay nhỏ che miệng, làm bộ đáng thương, lông mi thật dài cong cong vụt sáng, gương mặt bị kinh sợ.
"Mày mày? Bạch Hàn —— ông là người chết à, ném chúng đi cho tôi——" Bà xã Bạch Hàn sợ nhất là có nếp nhăn, bị Thiên Tầm nói vậy, càng đâu để ý cái gì!
Lập tức như sư tử hà đông quát.
"Thiên Tầm, sao em có thể nói bà ấy như vậy! Dù nói thế nào bà ấy cũng là trưởng bối, mẹ để chúng ta kính già yêu trẻ, chẳng lẽ em quên rồi hả?
(kỳ thật, Bạch Tuyết căn bản không có nói qua bọn nhỏ kính già yêu trẻ? Vả lại, bọn nhỏ chính mình là trẻ nhỏ, thậm chí ngay cả cấp bậc trẻ nhỏ cũng chưa tới, còn ở thời kỳ của trẻ sơ sinh! Bạch Tuyết làm sao có thể giáo dục bọn chúng, đây chỉ là Niệm Niệm lấy cớ. )
Tuy trên mặt bà lão ấy có nhiều nếp nhăn dọa người, nhưng mà, em cũng không thể trực tiếp nói không phải như vậy? Theo anh thấy nếp nhăn trên mặt bà ấy nào giống con đường giao thông trên bản đồ!" Niệm Niệm đến gần bà xã Bạch Hàn, nghiêng cái đầu nhỏ tỉ mỉ quan sát, một bộ nghiêm túc nghiên cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.