Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 180: Thiếu chút nữa bị ép chết
Hi Vũ Yên
24/07/2015
"Này? Lấy cái tay bẩn của anh ra, anh đang lần mò cái gì vậy? Cẩn thận sau khi em ra khỏi đây sẽ đánh anh!" Sói con thứ ba uy hiếp nói.
"Tay của em cũng bẩn, trên người chúng ta đều không sạch sẽ, ai cũng đừng nói ai!" Sói con số một nói.
Bạch Tuyết biết sinh con rất đau, thế nhưng cô lại không ngờ sẽ đau như thế! Có loại cảm giác sống không bằng chết, rất kinh khủng!
"Mẹ, mẹ phải dùng lực nha, nếu không bọn con sẽ bị mẹ ép chết." Âm thanh bập bẹ nói.
"Mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của con sẽ giao cho mẹ, nhất định mẹ phải sinh con cho đẹp nhé." Sói con thứ ba ngọt ngào nói, nhưng chẳng biết rằng Bạch Tuyết cũng nghe không lọt câu nào, cô đang đau sắp chết!
Vù vù, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...
Bạch Tuyết nỗ lực hít sâu, sau đó dụng sức, dùng sức rất lớn, nhưng có dugf sức thế nào cũng đều như nhau, Bạch Tuyết bất chấp xấu hổ, dùng sức, hận không thể nhanh chóng sinh bọn nhỏ ra, thì mình cũng được giải thoát rồi!
Cuối cùng dưới sự cố gắng của cô, thì một cục máu tròn trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết, cảm giác trong bụng nhẹ đi, đau đớn cũng nhẹ một ít.
Lúc này Bạch Tuyết cũng không có nhìn đứa nhỏ sinh ra có hình dạng gì, tiếp tục dùng sức, trong bụng còn có hai đưa, cho nên cô phải hít sâu, tiếp tục dùng sức, cô cắn môi, hai tay nắm chặt, thế nhưng, hình như cái đầu khá lớn, đứa nhỏ bị ở trong âm dao, Bạch Tuyết trợn trắng mắt. Cô biết như vậy rất nguy hiểm, đứa thứ hai không được, đứa thứ ba sẽ nguy hiểm hơn, trong bụng đã không còn nước ối, đứa nhỏ sẽ không hít thở được!
Đây là kiến thức trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết hiểu được, một khi vỡ nước ối, đứa nhỏ sẽ rất nguy hiểm.
Đúa lớn nhảy nhót tiến đến trước mặt Bạch Tuyết, nó không xuất hiện thì thôi, nhưng vừa xuất hiện, đã khiến Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt.
Ông trời!
Đó là thứ gì vậy?
Không phải cô sinh đứa nhỏ sao? Tại sao lại là nhục cầu(thật sự không biết cái này là gì)!
"Anh, đều là anh dọa mẹ sợ, hiện tại làm sao bây giờ? Anh nhanh chóng đánh thức mẹ dậy! Anh hai còn đang mắc kẹt đến sống hay chết vẫn còn không biết! Em cũng nghẹn đến khó chịu!" Mặc dù giọng nói của đứa thứ ba có chút ngọt ngào, thế nhưng nghe ra bây giờ nó cũng không đượcthoải mái!
"Mẹ, mẹ? Mẹ, bây giờ mẹ không thể ngất, mặc dù chúng con lợi hại, thế nhưng lúc này chúng con bất lực, nhất định mẹ phải qua cửa ải này." Đứa lớn hô to vào tai Bạch Tuyết.
"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, nếu không em hai sẽn chết, mẹ, mẹ mau tỉnh lại, em ấy sắp không chịu được rồi! Me nhanh sinh em ấy ra đi, mẹ, mẹ --" đứa lớn lo lắng hô to, trong giọng nói đều là tiếng khóc nức nở, nó biết nếu mẹ tiếp tục như vậy, không ngừng em hai và em ba sẽ nguy hiểm, ngay cả mẹ cũng sẽ bị nghẹn chết!
Đứa lớn thực vội vàng, ở bên kêu khóc...
Bạch Tuyết hơi mở mắt ra, đúng vậy, đây là con của bọn họ, tại sao cô lại có thể sợ hãi!
"A --" Bạch Tuyết kêu to, dùng hết toàn lực, cắn rách môi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Cô nhịn đau, cô biết còn có hai đứa bé chưa sinh ra!
Theo tiếng Bạch Tuyết kêu, lại một nhục cầu trượt ra theo chân Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bất chấp tất cả, tiếp tục dùng sức, cô biết còn có một đứa chưa ra, bụng lại tiếp tục đau, cô cắn môi, tiếp tục dùng sức sinh, cánh môi lại chảy máu tiếp.
"A --" theo một tiếng kêu to, một tiểu nhục cầu bắt đầu trượt ra bên ngoài.
"Mau tránh ra, mau tránh ra, mau tránh ra, em tới rồi..." Ngọt ngào, mềm dẻo, giọng nói bập bẹ truyền đến.
Phù phù một tiếng, một đoàn nhục cầu cuối cùng cũng trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết.
"Cuối cùng em cũng được ra ngoài-- "
"Chao ôi, em đè vào anh, lấy cái mông của em ra, thật dính!"
"Cái mông gì chứ? Mông của em ở chỗ nào? Sai lại như vậy? Bộ dạng của em sao lại như vậy? Ô ô..." Đứa thứ ba thương tâm khóc lên.
"Đừng khóc, đây cũng không phải bộ dáng thật của em, đây là màng bảo hộ của chúng ta. Chúng ta cần phải từ từ bóc ra có biết hay không?" Sói con số một nói.
"Em trai, em trai, em sao thế? Vì sao không nói lời nào? Em trai, em trai..."Đứa lớn thấy kì lạ.
"Anh hai, anh hai, anh đừng dọa em nhé, anh nói câu nào đi?" đứa thứ ba lo lắng gọi.
"Câm miệng lại, em đang nghỉ ngơi, vừa nãy rất vất vả thì mới có thể hô hấp lại, bị em chui ra đè lên, cho nên bây giờ đang khó chịu!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"A, anh hai thối, anh hù chết em rồi, nếu chưa chết thì sao bất động, giả chết hù dọa người!" Đứa thứ ba dùng sức đụng đứa thứ hai, tỏ vẻ rất tức giận.
"này này? Anh cảnh cáo em, không cho phép lấy mông đụng anh, nếu không anh không khách khí!" Đứa thứ hai lạnh lùng quát.
"Hừ! Ngược lại em càng muốn dùng mông đụng nah, thế nhưng mông ở chỗ nào? Ở đâu?" Đứa thứ ba bất đắc dĩ nói.
"Đúng rồi, mau đi xem mẹ thế nào?" Thế là, ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy tới chỗ Bạch Tuyết.
"Mẹ?"
"Mẹ?"
"Mẹ?"
Bạch Tuyết nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch!
"Mẹ quá mệt mỏi, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về thôi."
"Nếu không chúng ta đi tim đồ ăn cho mẹ, để mẹ bổ sung thể lực đi?"
"Tốt."
"Anh, anh qua bên kia, em đi bên này, còn em ở lại bảo vệ mẹ có biết hay không?" Đứa thứ hai nghiêm nghị nói, lúc này nó lại trở thành anh cả.
"Vâng, hai người yên tâm đi, em sẽ bảo vệ mẹ." Đứa thứ ba ngọt ngào nói.
"Uhm."
Nói xong đứa thứ hai nhảy lên, một tia sáng biến mất trên không trung, sau đó đứa lớn cũng biến mất không thấy.
Chỉ chốc lát sau, một cái nồi to hạ xuống từ không trung, là đứa cả mang về, trong nồi còn có một ít nấm.
Sau đó thì đứa thứ hai xuất hiện, mang theo một con gà xuống.
"Chúng ta sẽ đi hầm canh gà cho mẹ uống đi."
"Được."
Ai biết, lúc này, một cái bóng đen thui xuất hiện trước mặt chúng.
"Ha ha... Cuối cùng các ngươi cũng đã được sinh ra, các ngươi muốn đi theo ta, hay để bản tôn động thủ?" Thì ra là Ma Quỷ, ngay khi Bạch Tuyết bị hút vào cái không gian này, Ma Quỷ cũng đã vào theo, sau đó bởi vì Bạch Tuyết biến mất rất nhanh, khiến Ma Quỷ không thể đuổi kịp, cho nên bây giờ mới kịp xuất hiện.
"Bại hoại -- "
"Ngươi đừng mơ bắt chúng ta đi -- "
"Bại hoại, chúng ta không sợ ngươi -- "
"Hừ -- chỉ mấy quả nhọc cầu các ngươi, còn muốn hù dọa bản tôn! Quả thực là truyện cười!" Ma Quỷ tiến lên.
"Đứng lại -- "
"Không cho phép qua đây --" sói con số hai sắc bén nói.
"Trước tiên bản tôn muốn hút khô hậu nhân của mẫu đơn tiên tử, máu của cô ta sẽ trợ giúp tu vi của ta, nếu như không phải hôm nay ngửi thấy mùi máu này, bản tôn sẽ vẫn chưa tìm được đám ranh con các ngươi! Tránh ra, hiện tại ta sẽ không giết các ngươi, ta còn muốn lấy máu các ngươi đi phá giải phong ấn cho đại ca của ta." Ma Quỷ âm ngoan nói.
"Bại hoại, chúng ta sẽ không để cho ngươi làm hại mẹ --" sói con số một quát.
"Tên đáng ghét, hôm nay ta sẽ cùng ngươi quyết định cao thấp --" sói con số hai giận dữ hét.
"Bại hoại, hôm nay để ngươi nếm thử lợi hại của chúng ta --" sói con thứ ba lạnh lùng nói, mặc dù vẫn còn hơi sữa, thế nhưng giọng điệu đã lộ ra sự âm u.
Tất cả bọn chúng cùng tiến công về phía Ma Quỷ, Ma Quỷ xuất chưởng tiếp chiêu, một bên là tia sáng đen, một bên là tia sáng hồng bắn ra.
Gió lốc băng điện--
Gió lốc hỏa điện --
Gió lốc lôi điện --
Chỉ thấy băng hỏa song thiên, cộng thêm thế công lôi điện đánh về phía Ma Quỷ.
"Em gái, em mang mang mẹ rời đi trước, nhanh lên một chút -- "
"Các ngươi ai cũng đừng muốn đi, ngoan ngoãn chịu chết đi -- "
"Ta lại muốn nhìn xem cuối cùng là ai chết-- "
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau bọn trẻ truyền đến, lập tức trong tia hồng quang có thêm một tia lam quang, cùng tập kích về phía Ma Quỷ.
"Lang Vương --" Ma Quỷ giật mình nhìn Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện.
"Nữ nhân của ta mà ngươi cũng muốn giết, trước tiên nên hỏi tra-- phá --" Lãnh Dạ gầm lên giận dữ, chỉ thấy tia lam quang trực tiếp bắn về phía Ma Quỷ.
Ma Quỷ chợt lóe, tránh thoát công kích của Lãnh Dạ.
"Ngày khác Bản tôn lại cùng các ngươi chơi đùa, --" ma quỷ thu hồi pháp lực, biến mất ngay tức khắc, ném ra sau một đám khói đen, Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, một tay ôm lấy ba tiểu nhục cầu, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Mặc dù Lãnh Dạ biến mất rất nhanh, thế nhưng ba bọn chúng vẫn bị khói đen ô nhiễm.
Khi bọn họ rơi xuống đất, Bạch Tuyết vẫn té xỉu như cũ, trên tuyết còn có lưu lại vết máu của cô, Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết thật chặt, sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch, không có một tia máu nào, khóe môi bởi vì đau đớn khi sinh mà chảy ra vết máu, từ khóe miệng chảy tới tận cổ, có thể thấy lúc đó cô đã dùng nhiều khí lực, đem miệng mình đều cắn nát!
"Tuyết nhi, Tuyết nhi..." Lãnh Dạ đau lòng kêu, anh đã xem mạch cho Bạch Tuyết, tất cả đều bình thường.
"Đáng ghét, buông tay, buông tay mẹ ra-- "
"Ngươi là ai a? Đừng tưởng rằng đã cứu chúng ta, thì chúng ta có thể để ngươi bắt nạt mẹ, buông tay mẹ ta ra-- "
"Ta mặc kệ ngưoi có đẹp trai thế nào, ngươi cũng không thể đẹp trai bằng cha ta, buông tay, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao-- "
Tiểu nhục cầu nhảy nhảy đến bên Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nâng lên một đôi mắt sâu không lường được, đây là các con của anh sao?
Tại sao lại thành như vậy?
Bọn chúng không phải người, cũng không phải yêu, mà là một nhục cầu...
"Nhìn cái gì vậy, bây giờ ta không có tay không có chân, thế nhưng, đây là tạm thời !" Đứa thứ ba nhìn ra nghi vấn trong mắt Lãnh Dạ, mất hứng giải thích.
"Em gái, đừng nhiều lời vô ích như vậy, chuyện của chúng ta phải giữ bí mật." Sói con số một cảnh giác nói.
"Uh, hiểu." Đứa thứ ba ngoan ngoãn nói.
"Làm sao các coi có thể chạy tới không gian kia?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi, lúc trước Bạch Tuyết lớn bụng, đi đến đây thì biến mất không thấy, cô cũng không thể có bản lĩnh rời khỏi mặt đất.
Ba nhục cầu hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta cũng không biết, là một lực lượng thần kỳ dẫn chúng ta vào."
"Ngươi là ai vậy? Sao nhiều lời vô ích như vậy!"
"Anh cả, chúng ta vẫn là nhanh mang mẹ rời khỏi đây thôi, miễn cho cái tên bại hoại kia trở lại!" Sói con số hai cảnh giác nhìn chung quanh một chút nói.
"Chúng ta đi đâu đây?" Đứa thứ ba hoang mang hỏi.
"Đi tìm cha." Sói con số một lạnh lùng trả lời.
"Thế nhưng, nhưng mẹ thế này thì làm sao?"Đứa thứ ba lo lắng hỏi.
"Mấy người tiểu quỷ con không không biết ta sao?" Lãnh Dạ không được để ý tới, bị vắng vẻ, trong lòng rất không thoải mái, nghiêm nghị hỏi.
"Tay của em cũng bẩn, trên người chúng ta đều không sạch sẽ, ai cũng đừng nói ai!" Sói con số một nói.
Bạch Tuyết biết sinh con rất đau, thế nhưng cô lại không ngờ sẽ đau như thế! Có loại cảm giác sống không bằng chết, rất kinh khủng!
"Mẹ, mẹ phải dùng lực nha, nếu không bọn con sẽ bị mẹ ép chết." Âm thanh bập bẹ nói.
"Mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của con sẽ giao cho mẹ, nhất định mẹ phải sinh con cho đẹp nhé." Sói con thứ ba ngọt ngào nói, nhưng chẳng biết rằng Bạch Tuyết cũng nghe không lọt câu nào, cô đang đau sắp chết!
Vù vù, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...
Bạch Tuyết nỗ lực hít sâu, sau đó dụng sức, dùng sức rất lớn, nhưng có dugf sức thế nào cũng đều như nhau, Bạch Tuyết bất chấp xấu hổ, dùng sức, hận không thể nhanh chóng sinh bọn nhỏ ra, thì mình cũng được giải thoát rồi!
Cuối cùng dưới sự cố gắng của cô, thì một cục máu tròn trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết, cảm giác trong bụng nhẹ đi, đau đớn cũng nhẹ một ít.
Lúc này Bạch Tuyết cũng không có nhìn đứa nhỏ sinh ra có hình dạng gì, tiếp tục dùng sức, trong bụng còn có hai đưa, cho nên cô phải hít sâu, tiếp tục dùng sức, cô cắn môi, hai tay nắm chặt, thế nhưng, hình như cái đầu khá lớn, đứa nhỏ bị ở trong âm dao, Bạch Tuyết trợn trắng mắt. Cô biết như vậy rất nguy hiểm, đứa thứ hai không được, đứa thứ ba sẽ nguy hiểm hơn, trong bụng đã không còn nước ối, đứa nhỏ sẽ không hít thở được!
Đây là kiến thức trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết hiểu được, một khi vỡ nước ối, đứa nhỏ sẽ rất nguy hiểm.
Đúa lớn nhảy nhót tiến đến trước mặt Bạch Tuyết, nó không xuất hiện thì thôi, nhưng vừa xuất hiện, đã khiến Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt.
Ông trời!
Đó là thứ gì vậy?
Không phải cô sinh đứa nhỏ sao? Tại sao lại là nhục cầu(thật sự không biết cái này là gì)!
"Anh, đều là anh dọa mẹ sợ, hiện tại làm sao bây giờ? Anh nhanh chóng đánh thức mẹ dậy! Anh hai còn đang mắc kẹt đến sống hay chết vẫn còn không biết! Em cũng nghẹn đến khó chịu!" Mặc dù giọng nói của đứa thứ ba có chút ngọt ngào, thế nhưng nghe ra bây giờ nó cũng không đượcthoải mái!
"Mẹ, mẹ? Mẹ, bây giờ mẹ không thể ngất, mặc dù chúng con lợi hại, thế nhưng lúc này chúng con bất lực, nhất định mẹ phải qua cửa ải này." Đứa lớn hô to vào tai Bạch Tuyết.
"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, nếu không em hai sẽn chết, mẹ, mẹ mau tỉnh lại, em ấy sắp không chịu được rồi! Me nhanh sinh em ấy ra đi, mẹ, mẹ --" đứa lớn lo lắng hô to, trong giọng nói đều là tiếng khóc nức nở, nó biết nếu mẹ tiếp tục như vậy, không ngừng em hai và em ba sẽ nguy hiểm, ngay cả mẹ cũng sẽ bị nghẹn chết!
Đứa lớn thực vội vàng, ở bên kêu khóc...
Bạch Tuyết hơi mở mắt ra, đúng vậy, đây là con của bọn họ, tại sao cô lại có thể sợ hãi!
"A --" Bạch Tuyết kêu to, dùng hết toàn lực, cắn rách môi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Cô nhịn đau, cô biết còn có hai đứa bé chưa sinh ra!
Theo tiếng Bạch Tuyết kêu, lại một nhục cầu trượt ra theo chân Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bất chấp tất cả, tiếp tục dùng sức, cô biết còn có một đứa chưa ra, bụng lại tiếp tục đau, cô cắn môi, tiếp tục dùng sức sinh, cánh môi lại chảy máu tiếp.
"A --" theo một tiếng kêu to, một tiểu nhục cầu bắt đầu trượt ra bên ngoài.
"Mau tránh ra, mau tránh ra, mau tránh ra, em tới rồi..." Ngọt ngào, mềm dẻo, giọng nói bập bẹ truyền đến.
Phù phù một tiếng, một đoàn nhục cầu cuối cùng cũng trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết.
"Cuối cùng em cũng được ra ngoài-- "
"Chao ôi, em đè vào anh, lấy cái mông của em ra, thật dính!"
"Cái mông gì chứ? Mông của em ở chỗ nào? Sai lại như vậy? Bộ dạng của em sao lại như vậy? Ô ô..." Đứa thứ ba thương tâm khóc lên.
"Đừng khóc, đây cũng không phải bộ dáng thật của em, đây là màng bảo hộ của chúng ta. Chúng ta cần phải từ từ bóc ra có biết hay không?" Sói con số một nói.
"Em trai, em trai, em sao thế? Vì sao không nói lời nào? Em trai, em trai..."Đứa lớn thấy kì lạ.
"Anh hai, anh hai, anh đừng dọa em nhé, anh nói câu nào đi?" đứa thứ ba lo lắng gọi.
"Câm miệng lại, em đang nghỉ ngơi, vừa nãy rất vất vả thì mới có thể hô hấp lại, bị em chui ra đè lên, cho nên bây giờ đang khó chịu!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"A, anh hai thối, anh hù chết em rồi, nếu chưa chết thì sao bất động, giả chết hù dọa người!" Đứa thứ ba dùng sức đụng đứa thứ hai, tỏ vẻ rất tức giận.
"này này? Anh cảnh cáo em, không cho phép lấy mông đụng anh, nếu không anh không khách khí!" Đứa thứ hai lạnh lùng quát.
"Hừ! Ngược lại em càng muốn dùng mông đụng nah, thế nhưng mông ở chỗ nào? Ở đâu?" Đứa thứ ba bất đắc dĩ nói.
"Đúng rồi, mau đi xem mẹ thế nào?" Thế là, ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy tới chỗ Bạch Tuyết.
"Mẹ?"
"Mẹ?"
"Mẹ?"
Bạch Tuyết nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch!
"Mẹ quá mệt mỏi, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về thôi."
"Nếu không chúng ta đi tim đồ ăn cho mẹ, để mẹ bổ sung thể lực đi?"
"Tốt."
"Anh, anh qua bên kia, em đi bên này, còn em ở lại bảo vệ mẹ có biết hay không?" Đứa thứ hai nghiêm nghị nói, lúc này nó lại trở thành anh cả.
"Vâng, hai người yên tâm đi, em sẽ bảo vệ mẹ." Đứa thứ ba ngọt ngào nói.
"Uhm."
Nói xong đứa thứ hai nhảy lên, một tia sáng biến mất trên không trung, sau đó đứa lớn cũng biến mất không thấy.
Chỉ chốc lát sau, một cái nồi to hạ xuống từ không trung, là đứa cả mang về, trong nồi còn có một ít nấm.
Sau đó thì đứa thứ hai xuất hiện, mang theo một con gà xuống.
"Chúng ta sẽ đi hầm canh gà cho mẹ uống đi."
"Được."
Ai biết, lúc này, một cái bóng đen thui xuất hiện trước mặt chúng.
"Ha ha... Cuối cùng các ngươi cũng đã được sinh ra, các ngươi muốn đi theo ta, hay để bản tôn động thủ?" Thì ra là Ma Quỷ, ngay khi Bạch Tuyết bị hút vào cái không gian này, Ma Quỷ cũng đã vào theo, sau đó bởi vì Bạch Tuyết biến mất rất nhanh, khiến Ma Quỷ không thể đuổi kịp, cho nên bây giờ mới kịp xuất hiện.
"Bại hoại -- "
"Ngươi đừng mơ bắt chúng ta đi -- "
"Bại hoại, chúng ta không sợ ngươi -- "
"Hừ -- chỉ mấy quả nhọc cầu các ngươi, còn muốn hù dọa bản tôn! Quả thực là truyện cười!" Ma Quỷ tiến lên.
"Đứng lại -- "
"Không cho phép qua đây --" sói con số hai sắc bén nói.
"Trước tiên bản tôn muốn hút khô hậu nhân của mẫu đơn tiên tử, máu của cô ta sẽ trợ giúp tu vi của ta, nếu như không phải hôm nay ngửi thấy mùi máu này, bản tôn sẽ vẫn chưa tìm được đám ranh con các ngươi! Tránh ra, hiện tại ta sẽ không giết các ngươi, ta còn muốn lấy máu các ngươi đi phá giải phong ấn cho đại ca của ta." Ma Quỷ âm ngoan nói.
"Bại hoại, chúng ta sẽ không để cho ngươi làm hại mẹ --" sói con số một quát.
"Tên đáng ghét, hôm nay ta sẽ cùng ngươi quyết định cao thấp --" sói con số hai giận dữ hét.
"Bại hoại, hôm nay để ngươi nếm thử lợi hại của chúng ta --" sói con thứ ba lạnh lùng nói, mặc dù vẫn còn hơi sữa, thế nhưng giọng điệu đã lộ ra sự âm u.
Tất cả bọn chúng cùng tiến công về phía Ma Quỷ, Ma Quỷ xuất chưởng tiếp chiêu, một bên là tia sáng đen, một bên là tia sáng hồng bắn ra.
Gió lốc băng điện--
Gió lốc hỏa điện --
Gió lốc lôi điện --
Chỉ thấy băng hỏa song thiên, cộng thêm thế công lôi điện đánh về phía Ma Quỷ.
"Em gái, em mang mang mẹ rời đi trước, nhanh lên một chút -- "
"Các ngươi ai cũng đừng muốn đi, ngoan ngoãn chịu chết đi -- "
"Ta lại muốn nhìn xem cuối cùng là ai chết-- "
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau bọn trẻ truyền đến, lập tức trong tia hồng quang có thêm một tia lam quang, cùng tập kích về phía Ma Quỷ.
"Lang Vương --" Ma Quỷ giật mình nhìn Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện.
"Nữ nhân của ta mà ngươi cũng muốn giết, trước tiên nên hỏi tra-- phá --" Lãnh Dạ gầm lên giận dữ, chỉ thấy tia lam quang trực tiếp bắn về phía Ma Quỷ.
Ma Quỷ chợt lóe, tránh thoát công kích của Lãnh Dạ.
"Ngày khác Bản tôn lại cùng các ngươi chơi đùa, --" ma quỷ thu hồi pháp lực, biến mất ngay tức khắc, ném ra sau một đám khói đen, Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, một tay ôm lấy ba tiểu nhục cầu, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Mặc dù Lãnh Dạ biến mất rất nhanh, thế nhưng ba bọn chúng vẫn bị khói đen ô nhiễm.
Khi bọn họ rơi xuống đất, Bạch Tuyết vẫn té xỉu như cũ, trên tuyết còn có lưu lại vết máu của cô, Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết thật chặt, sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch, không có một tia máu nào, khóe môi bởi vì đau đớn khi sinh mà chảy ra vết máu, từ khóe miệng chảy tới tận cổ, có thể thấy lúc đó cô đã dùng nhiều khí lực, đem miệng mình đều cắn nát!
"Tuyết nhi, Tuyết nhi..." Lãnh Dạ đau lòng kêu, anh đã xem mạch cho Bạch Tuyết, tất cả đều bình thường.
"Đáng ghét, buông tay, buông tay mẹ ra-- "
"Ngươi là ai a? Đừng tưởng rằng đã cứu chúng ta, thì chúng ta có thể để ngươi bắt nạt mẹ, buông tay mẹ ta ra-- "
"Ta mặc kệ ngưoi có đẹp trai thế nào, ngươi cũng không thể đẹp trai bằng cha ta, buông tay, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao-- "
Tiểu nhục cầu nhảy nhảy đến bên Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nâng lên một đôi mắt sâu không lường được, đây là các con của anh sao?
Tại sao lại thành như vậy?
Bọn chúng không phải người, cũng không phải yêu, mà là một nhục cầu...
"Nhìn cái gì vậy, bây giờ ta không có tay không có chân, thế nhưng, đây là tạm thời !" Đứa thứ ba nhìn ra nghi vấn trong mắt Lãnh Dạ, mất hứng giải thích.
"Em gái, đừng nhiều lời vô ích như vậy, chuyện của chúng ta phải giữ bí mật." Sói con số một cảnh giác nói.
"Uh, hiểu." Đứa thứ ba ngoan ngoãn nói.
"Làm sao các coi có thể chạy tới không gian kia?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi, lúc trước Bạch Tuyết lớn bụng, đi đến đây thì biến mất không thấy, cô cũng không thể có bản lĩnh rời khỏi mặt đất.
Ba nhục cầu hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta cũng không biết, là một lực lượng thần kỳ dẫn chúng ta vào."
"Ngươi là ai vậy? Sao nhiều lời vô ích như vậy!"
"Anh cả, chúng ta vẫn là nhanh mang mẹ rời khỏi đây thôi, miễn cho cái tên bại hoại kia trở lại!" Sói con số hai cảnh giác nhìn chung quanh một chút nói.
"Chúng ta đi đâu đây?" Đứa thứ ba hoang mang hỏi.
"Đi tìm cha." Sói con số một lạnh lùng trả lời.
"Thế nhưng, nhưng mẹ thế này thì làm sao?"Đứa thứ ba lo lắng hỏi.
"Mấy người tiểu quỷ con không không biết ta sao?" Lãnh Dạ không được để ý tới, bị vắng vẻ, trong lòng rất không thoải mái, nghiêm nghị hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.