Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 320: Vượt qua ngàn năm qua yêu em —— Phản bội lại Lang Vương
Hi Vũ Yên
08/05/2018
"Bà nói láo —— chúng ta cũng ăn mì do mẹ nấu, tại sao lại không có trúng độc?" Niệm Niệm lạnh lùng nói.
"Mẹ mày làm sao có thể giết tụi mày được." Đại Vương Phi độc ác nói.
"Tôi có thể nói rõ ràng bà biết, mẹ tôi không đành lòng giết chúng tôi, lại càng không muốn giết ba tôi. Mẹ rất yêu chúng tôi."
Lúc này, Ức Ức đi ra, ngước đầu thâm thúy nhìn Đại Vương Phi, hình như là thấy rõ một ít chuyện, vẻ mặt giống như đã biết rõ là ai hạ độc Lang Vương.
"Tất cả các người im miệng hết cho tôi, ba tôi vẫn còn sống. Chân tướng sự việc rất nhanh sẽ rõ ràng, bớt ở chỗ này vừa ăn cướp vừa la làng đi. Hừ ——" Ức Ức hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Lang Vương.
"Mày —— mày có ý tứ gì? Mẹ, người nhìn cháu nội ngoan của mẹ kìa, quá mắt không tôn trưởng!" Đại Vương Phi khóc lóc kể lể nói với mẹ Lang Vương.
Mẹ và ba của Lang Vương đứng ở một bên lo lắng nhìn thầy thuốc giải độc Lang Vương.
Không người để ý việc Đại Vương Phi đang khóc lóc kể lể.
Lang Vương ăn đan dược giải độc, đôi mắt từ từ mở ra, chợt phun ra một ngụm máu đen.
Bạch Tuyết nhào qua, cầm tay Lang Vương một phen, ai ngờ Lang Vương dốc sức vung lên, đẩy Bạch Tuyết bay đi rất xa, trong miệng nổi giận mắng: "Tiễn người ——"
Bạch Tuyết ngơ ngẩn!
Anh đây là thế nào?
Chẳng lẽ anh cũng tin tưởng là cô hạ độc anh sao?
Anh tin tưởng cô muốn hại anh!
Lòng Bạch Tuyết lạnh xuống, cô cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt thê lương.
"Ba, làm sao mẹ sẽ hại ba được chứ, nhất định là có người hãm hại mẹ." Niệm Niệm nóng nảy quát.
"Hãm hại? Chén mỳ kia từ đầu tới đuôi đều là mẹ con làm, không phải hãm hại thì là gì?" Lang Vương lạnh giọng nói, ngay sau đó nhắm lại ánh mắt lạnh lùng.
"Ba, mẹ sẽ không hại ba, xin hãy tin tưởng mẹ." Niệm Niệm nóng nảy hô.
"Người đâu —— đưa cô ta vào địa lao, ngày mai xử trảm." Lang Vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình.
Lang Vương chính là Lang Vương, mặc dù người phụ nữ người phàm này, nhưng mà, một khi nguy hiểm đến từ người ở bên cạnh mình, thì sẽ không hề mềm lòng. Đều sẽ bị giết.
Khóe miệng Đại Vương Phi nhếch lên nhàn nhạt hài lòng.
Thời điểm đang hả hê thì sẽ hí hửng.
"Đại Vương xin bớt giận, nóng giận sẽ hại đến thân thể. Thật không nghĩ tới Bạch Tuyết dịu dàng như thế, lòng của người phụ nữ này lại có thể ác độc như vậy! Uổng phí một tấm chân tình của Đại Vương đối với cô rồi !"
Đôi mắt Ức Ức khóa lại Đại Vương Phi một chút, cậu không có giải thích thay mẹ, lại không có nói gì cả.
"Lập tức đưa người nói hụ nữ này vào đại lao ——" Ngay sau đó, thị vệ ở ngoài cửa đi vào kéo Bạch Tuyết đang ngồi dưới đất đi ra ngoài.
Niệm Niệm nóng nảy khóc lớn lên, "Mẹ —— mẹ ——"
Thiên Tầm đi tới trước mặt Lang Vương, phồng má, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lang Vương.
"Ông không phải là ba của tôi, ông không tin tưởng mẹ tôi, ông không xứng làm ba tôi —— Niệm Niệm, Ức Ức chúng ta đi, mẹ đi đến nơi nào, chúng ta liền đi đến nơi đó?"
Hai mắt thật to của Thiên Tầm đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhìn ra rất đau lòng.
"Ừ, đi tìm mẹ." Niệm Niệm đồng ý nói, hung hăng lau nước mắt.
"Chờ một chút, bọn nhỏ, bọn nhỏ, các cháu ngoan, làm sao các cháu có thể đi đại lao được!" Bà nội Lang lo lắng kéo Thiên Tầm và Niệm Niệm, đau lòng nhìn Lang Vương.
"Con trai, nhất định trong đó có hiểu lầm. Tuyết Nhi không phải loại người như vậy, hay là không nên nhốt Tuyết Nhi vào trong đại lao có được hay không?" Mẹ Lang Vương nức nở hỏi, việc này liên quan đến cả Lang Tộc, nếu như Lang Vương gặp chuyện không may, Lang Tộc sẽ đại loạn.
Cho nên, mặc dù bà là mẹ của Lang VƯơng, nhưng đối với này chuyện, bà cũng không dám đứng ra quyết định!
"Mẹ, dẫn mấy đứa nó đi đi, con nhìn thấy đều rất phiền!" Lang Vương chau mày, lạnh lùng nói.
Đại Vương Phi liền hiểu một điều, từ xưa Quân Vương đều là yêu ai yêu cả đường đi, thích phi tử nào thì tất nhiên sẽ thích con của phi tử đó. Ngược lại, nếu như ghét phi tử đó, vậy thì cũng sẽ ghét luôn cả đứa bé. Cũng giống với hiện tại, mẹ của ba đứa bé này dám ám hại Đại Vương, Đại Vương thấy ba đứa con này liền thấy phiền phức.
"Cháu nội ngoan, đi với bà nội có được hay không? Bà nội nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu mẹ các con ra." Bà nội Lang liên tục vừa an ủi ba đứa nhỏ vừa dẫn chúng đi.
Bọn nhỏ đi theo bà nội Lang đi tới cửa được một lát, Ức Ức quay đầu lại nhìn về Lang Vương ở phía trên giường nhỏ, lạnh giọng nói: "Ba, ba khiến lòng mẹ quá đau đớn rồi. Nếu thấy chúng con phiền, vậy sao không thả chúng côn về nhân gian đi!"
Ánh mắt lạnh lùng của Lang Vương thoáng qua nét đau buồn, chẳng lẽ ngay cả Ức Ức cũng. . . . . .
Cắn răng một, không bỏ được đứa bé thì sẽ không tìm sói!
Vì trừ tận gốc thuộc hạ Ma vương, nhất định lòng phải hung ác!
"Trở về? Đừng mơ tưởng —— thả người muốn giết Bổn Vương, sao có thể tha cho cô ta ——" Lang Vương ác độc nói.
"Ông không hổ là Lang Vương. Ngoan độc, tuyệt tình, cũng rất vô tình. Uổng phí chúng tôi đã yêu ông nhiều như vậy!" Ức Ức đau lòng nói.
"Hừ —— nhóc con, tốt nhất mày phải hiểu rõ, là mẹ mày bất nghĩa trước với Bổn Vương, thì đừng trách Bổn vương bất nhân."
"Hừ —— là ông quá yêu chính ông, căn bản không nghĩ đến người khác cũng yêu ông."
"Nhóc con, mày có phải cũng muốn cùng mẹ đi đại lao hay không? Hả? Lại dám vô lễ với Bổn Vương như vậy." Lang Vương lạnh lùng uy hiếp nói.
Thiên Tầm đi tới, rất nhanh bắt được tay nhỏ bé của Ức Ức, nói nhỏ, "Chúng ta không thể đi đại lao, mẹ cần chúng ta giúp." Câu nói của Thiên Tầm có hàm ý khác, Ức Ức gật đầu một. Bọn họ đi theo bà nội Lang đi ra ngoài.
Lang Vương cùng người ở chỗ này cũng nhìn ra hai đứa nhỏ ở giữa trao đổi ánh mắt.
"Thị vệ, phải canh chừng cho cẩn thận, một con con ruồi cũng không được bay vào đo, nhất là mấy đứa nhóc này, nhìn chòng chọc cho Bổn Vương——" Lang Vương giận dữ hét.
Tất cả cũng biết Lang Vương máu lạnh vô tình, vốn tưởng rằng Đại Vương sẽ ngoại lệ đối với Bạch Tuyết. Kể từ lúc Lang Vương mang theo người phụ nữ này trở lại, hình như Đại Vương thay đổi rất nhiều, trở nên thích cười, trở nên rất thân thiện.
Không ngờ ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, anh vẫn là Lang Vương cay nghiệt vô tình của trước kia. Người gây ra bất lợi cho chính mình thì đều giết chết.
Trước kia Lang Vương chính là như thế, làm việc vừa ngoan độc lại tuyệt tình, tựa như lúc nói chuyện với Ức Ức lúc nãy. Anh thủy chung vẫn là Lang Vương, đủ tàn nhẫn đủ vô tình.
Lúc này mọi người, giống như được gặp lại Lang Vương ngày xưa. Điều này làm cho người ta sợ hãi Lang Vương, làm cho người ta run sợ trong lòng Lang Vương.
Lúc này, trong đại sảnh không có một người dám nói chuyện, cũng rất cung kính cúi đầu, nghe xong sự sắp xếp của Lang Vương.
Lang Vương đối với người phụ nữ mình yêu mến cũng có thể trở mặt, huống chi là những người như bọn họ!
"Tất cả đi xuống, không có việc gì thì không được tới làm phiền ta."
Tất cả mọi người đi ra ngoài, đầu tiên Đại Vương Phi còn nghi ngờ đây là đang diễn trò, chuẩn bị câu cá lớn. Nhưng khi cô nhìn thấy Ức Ức cùng Lang Vương đối đầu, Lang Vương ra lệnh thủ vệ gia tăng canh giữ, còn nhắc nhở thủ vệ lưu ý mấy đứa nhóc kia, nghi ngờ của Đại Vương Phi liền tan biến, đây chính là Lang Vương của trước kia.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Lang Vương buông lỏng thư giãn, cau mày, chợt từ trên giường , nhìn về phía chỗ mà mới vừa rồi Bạch Tuyết ngồi, trên mặt đất còn có một giọt máu, người phụ nữ nhỏ của anh bị thương!
Mới vừa rồi, người phụ nữ nhỏ không có tranh cãi, cứ như vậy bị thị vệ kéo lên đi ra ngoài!
Rất khác thường, cái này không giống như là tính cách của cô.
Cô, là lòng cô quá đau đớn!
Đối với anh có lẽ là trái tim băng giá!
Đúng, ở trong đại lao Bạch Tuyết vẫn ngây người như phỗng như cũ, không nói một lời, hình như là bị khù khờ rồi, giống như không thể tiếp nhận chuyện này được.
Hai ngày sau, thị vệ tới bẩm báo, nó cô ngồi đờ người.
Nhéo lên trái tim Lang Vương, người phụ nữ nhỏ bị khù khờ?
Ba đứa con đi tới phủ Lang Vương tranh cãi, la hét muốn Lang Vương thả mẹ chúng ra, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, trở về thế giới loài người.
Dĩ nhiên là đổi lấy bị thị vệ đánh ra.
Lang Vương một mực chờ đợi, chờ đợi hồ ly lộ ra cái đuôi, nếu như chuyện đã đến bước này, anh nhất định phải nhịn được, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.
Ba đứa con không phải là không có nghĩ tới việc đi cứu mẹ, nhưng mà thủ vệ đại lao quả thật rất nghiêm ngặc, căn bản bọn họ không cách nào đi vào được, thủ vệ ở nơi này đều là yêu, mặc dù ba đứa nhỏ đều có pháp lực, những cũng phí công mà thôi.
Thời điểm bọn nhỏ bị thị vệ đánh ra ở Lang Vương phủ, Đại Vương Phi bưng một chén súp đi tới.
"Đại Vương, xin bớt giận, ba đứa nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn chúng." Đại Vương Phi đặt bát súp lên bàn, đi tới sau lưng Lang Vương rồi xoa bóp bả vai cho Lang Vương.
"Trước kia em cũng xoa bóp bả vai cho Bổn Vương như vậy, vẫn là em thân thiết với anh nhất, cũng là phi tử ngoan nhất." Lang Vương thoải mái bưng lên bát súp uống một hớp nhỏ.
"Được phục vụ cho Đại Vương là vinh dự của em, không giống như vài người không biết thân biết phận!"
"Người phụ nữ kia dám sát hại Bổn Vương, nếu như không phải là anh vì giữ thể diện cho mấy đứa bé, thì anh đã sớm giết cô ta rồi. Nghe thị vệ nói cô ta đang khù khờ ở trong đại lao. Hừ —— đáng đời. Bổn Vương không muốn gặp cô ta, ngày mai sẽ phải xử trảm, em hãy thay mặt Bổn Vương đi xem cô ta một chút, xem thử cô ta có lời trăn trối gì hay không?" Lang Vương chán ghét nói.
"Dạ, em xin tuân lệnh." Khóe miệng Đại Vương Phi nhếch lên, hả hê mà cười cười.
***
Địa lao.
Nơi này giống như là một thế giới bị khinh bỉ và quên lãng, chỉ cách nhau một bức tường, những ngoài tường có ánh sáng rực rỡ, trong tù thì mục nát nấm mốc, thật là châm chọc. Lúc trời tối, thỉnh thoảng có từng luồng gió từ trong khe hở của bức tường thổi vào, ma sát tạo ra tiếng " Vù. . . vù. . ." âm thanh thật bi thảm, thổi bay cát bụi rơi xuống đất, trôi dạt ở giữa không trung, tràn ngập toàn bộ địa lao, xen lẫn mùi vị thối nát mục nát hôi chua, thấm vào từng tâm trí của tù nhân, sự sợ hãi tràn ngập trong không khí.
Đại Vương Phi và người làm cùng đi với nhau, đi đến phòng giam Bạch Tuyết.
Đại Vương Phi vung tay lên, ý bảo người làm đều đi ra ngoài, cô ta muốn đi vào một mình.
Trong địa lao rất ẩm ướt, Bạch Tuyết rúc vào trong một góc, tóc rối tung, dáng vẻ rất sa sút.
"Bạch Tuyết, Đại Vương mệnh để tôi đến xem cô một chút, sáng mai sẽ phải chém đầu cô, còn có lời gì muốn nói trước khi chết không?" Đại Vương Phi vênh váo hung hắn nói.
Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đại Vương Phi, ánh mắt đờ đẫn, ha ha cười ngây ngô mấy tiếng.
"Chặt đầu có ăn được hay không?" Bạch Tuyết hóa khùng hỏi.
Đại Vương Phi cẩn thận quan sát xung quanh Bạch Tuyết, người phụ nữ giảo hoạt này là ngu thật hay là đang giả ngu đây?
"Sau khi đầu của cô bị chặt xuống, thì sẽ để cho sói hoang dã ăn."
Bạch Tuyết chợt đứng lên, nhào đến trên người Đại Vương Phi, ôm chặt lấy cô ta.
"Không...không nên, tôi sợ, tôi rất sợ, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà. . . . . ." Bạch Tuyết kêu la.
"Dẫm chết cô đi, buông tay —— thật dơ bẩn ——" Đại Vương Phi đá một cước Bạch Tuyết ra xa.
"Hu hu. . . . . . Cô ăn hiếp ta, cô ăn hiếp tôi. . . . . . Hu hu. . . . . ." Đại Vương Phi chuyên tâm nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự khóc, đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã bẩn đến không thể nhìn rõ được!
Bạch Tuyết không chỉ có khóc, còn đá giày bay rất xa, đạp lung tung trên mặt đất.
Đại Vương Phi vừa nhìn, người phụ nữ này không giống như là đang giả vờ ngu, hoàn toàn là ngu thật rồi.
"Dẫm chết cô, cô cũng có hôm nay. Đây chính là báo ứng, ha ha. . . . . ." Đại Vương Phi âm ngoan (âm tàn, ngoan độc) cười lớn.
"Tôi đã theo đuổi Đại Vương nhiều năm như vậy, Đại Vương chưa bao giờ đối tốt với tôi giống như đối với cô! Đáng đời cô —— có phúc mà chẳng biết hưởng. Nếu như năm đó khi tôi được gả cho Đại Vương, Đại Vương cũng đối xử tốt với tôi như vậy, thì làm sao tôi có thể phản bội Đại Vương chứ, làm sao lại phải trải qua lo lắng cả ngày, ngày ngày phải cẩn thận chứ!
Đáng đời cô, cô thì có cái gì tốt chứ? Đáng giá để Đại Vương cưng chiều cô như vậy chứ ——
Đại Vương thật là có mắt như mù mới có thể đưa cô từ nhân gian lên đây, chị em nơi này có người nào không mạnh bằng cô. Tại sao chỉ có cô là có thể lấy được cưng chiều của Đại Vương, mà chúng ta sẽ phải một mình trông phòng ——
Đáng đời cô, đừng quên, cô là người đến sau, chúng tôi mới là vợ Đại Vương được cưới hỏi đàng hoàng. Chỉ cần có tôi ở đây, thì cô đừng mơ tưởng sẽ được gả cho Đại Vương." Đại Vương Phi cắn răng nghiến lợi nói.
"Lập gia đình, lập gia đình thật tốt nha . . . . ." Bạch Tuyết cười khúc khích vỗ tay bảo hay.
"Hừ —— mặc dù hiện tại Đại Vương biết trong chén mì có độc kia không phải là do cô bỏ xuống thì cũng đã chậm, Đại Vương tuyệt sẽ không cưới một kẻ ngu ngốc làm người phụ nữ của anh. Chờ đã ,chờ đã! ! ! Thật đáng tiếc nha, còn có năm ngày nữa thì cô sẽ được kết hôn với Đại Vương! Nói cho cô biết, đời này cô đừng nghĩ sẽ gả cho Đại Vương, bởi vì cô sẽ chết, ha ha. . . . . ." Đại Vương Phi hả hê cười lạnh.
"Ăn mì, ăn mì, ăn ngon. . . . . ." Nghe thấy mì, Bạch Tuyết vỗ tay la hét muốn ăn mỳ.
"Người phụ nữ ngu ngốc! Cô có biết tại sao chén kia có độc hay không? Tại sao Đại Vương ăn mì do cô làm lại trúng độc? Có muốn biết hay không? Ha ha. . . . . . Nói cho cô biết, mì cô làm không có độc, nhưng cái chén lại có độc." Đại Vương Phi cười sảng khoái.
Cuối cùng cũng đưa được Bạch Tuyết vào đại lao, Đại Vương Phi vui vẻ không thôi, buồn cười không nhịn đến được.
"Tôi đã theo đuổi Đại Vương nhiều năm như vậy, lấy được cái gì chứ? Cho tới bây giờ Đại Vương cũng không tới nghỉ ngơi trong cung của tôi, tuy tôi là Đại Vương Phi, nhưng chỉ là thứ trang trí mà thôi! Đại Vương không yêu tôi, cũng không cưng chiều tôi! Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng cần được yêu thương vậy!
Dù là vậy, những Đại Vương vẫn thường xuyên sẽ đến gặp, cùng tôi trò chuyện, tâm sự!
Nhưng mà, kể từ sau khi cô xuất hiện, ngay cả cơ hội trò chuyện với Đại Vương, tâm sự cũng không có!
Đây tất cả đều là lỗi của cô, là cô chiếm đoạt Đại Vương, là cô quấn Đại Vương." Đại Vương Phi khom lưng, nắm được cằm Bạch Tuyết hung hãn nói.
"Đại Vương yêu thích tôi, Đại Vương yêu thích tôi, ha ha. . . . . ." Cằm Bạch Tuyết bị nắm, bị buộc quệt mồm thầm nói.
"Hừ —— nếu như Đại Vương không thích cô...cô cũng không rơi vào kết cục này, ha ha. . . . . . Tôi chính là muốn phá hủy tất cả phụ nữ mà Đại Vương yêu thích, tôi chính là muốn phá hủy cả Lang Tộc. Vì anh ấy, cái gì tôi cũng làm được ——"
"Anh ấy? Ai là anh ấy vậy? Có phải cô nói tôi hay không?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi.
"Người phụ nữ ngu ngốc—— cô cũng muốn —— anh ấy ở trong lòng tôi, không ai sánh nổi, tôi nhẫn nhịn nhục vì anh ấy, vì anh ấy tôi cũng đã phản bội Lang Vương. Dù sao trong lòng Lang Vương cũng không có tôi, tôi cần gì phải giữ trinh tiết cho anh ta chứ! Lang Vương có lỗi với tôi, cũng đừng trách tôi bất nhân bất nghĩa ——"
"Hì hì. . . . . . Cô nói anh ấy là tôi sao?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi lại một lần nữa.
"Ma Vương. . . . . ." Đại Vương Phi lại nói hai chữ.
Tóc tai bù xù, con mắt sắc của Bạch Tuyết trong thoáng qua một vẻ khiếp sợ.
Ma Vương?
Có ý tứ gì?
Cô ta nói “anh ấy” chính là Ma vương?
. . . . . . Nhưng. . . . . . Ma Vương bị đóng băng ở trong Băng Trụ, làm thế nào cùng với cô ta. . . . . .
Cô ta vừa mới nói đến không cần giữ trinh tiết vì Lang Vương, là có ý gì?
Ma Vương ở trong Băng Trụ, bọn họ làm thế nào vụng trộm được?
Hoang mang?
Không hiểu?
"Ma Vương? Tôi là Ma Vương, tôi là Ma Vương. . . . . ." Bạch Tuyết vỗ tay nhỏ bé lên hoan hô.
"Ngu ngốc! Cô có Đại Vương cưng chiều. Tôi có Ma Vương cưng chiều, vì anh ấy tôi thà rằng cả Lang Tộc bị phá hủy."
"Cưng chiều? Là thứ gì vậy?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi.
"Nói cho cô biết cũng không sao, một người ngu, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ biến thành người chết."
"Mẹ mày làm sao có thể giết tụi mày được." Đại Vương Phi độc ác nói.
"Tôi có thể nói rõ ràng bà biết, mẹ tôi không đành lòng giết chúng tôi, lại càng không muốn giết ba tôi. Mẹ rất yêu chúng tôi."
Lúc này, Ức Ức đi ra, ngước đầu thâm thúy nhìn Đại Vương Phi, hình như là thấy rõ một ít chuyện, vẻ mặt giống như đã biết rõ là ai hạ độc Lang Vương.
"Tất cả các người im miệng hết cho tôi, ba tôi vẫn còn sống. Chân tướng sự việc rất nhanh sẽ rõ ràng, bớt ở chỗ này vừa ăn cướp vừa la làng đi. Hừ ——" Ức Ức hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Lang Vương.
"Mày —— mày có ý tứ gì? Mẹ, người nhìn cháu nội ngoan của mẹ kìa, quá mắt không tôn trưởng!" Đại Vương Phi khóc lóc kể lể nói với mẹ Lang Vương.
Mẹ và ba của Lang Vương đứng ở một bên lo lắng nhìn thầy thuốc giải độc Lang Vương.
Không người để ý việc Đại Vương Phi đang khóc lóc kể lể.
Lang Vương ăn đan dược giải độc, đôi mắt từ từ mở ra, chợt phun ra một ngụm máu đen.
Bạch Tuyết nhào qua, cầm tay Lang Vương một phen, ai ngờ Lang Vương dốc sức vung lên, đẩy Bạch Tuyết bay đi rất xa, trong miệng nổi giận mắng: "Tiễn người ——"
Bạch Tuyết ngơ ngẩn!
Anh đây là thế nào?
Chẳng lẽ anh cũng tin tưởng là cô hạ độc anh sao?
Anh tin tưởng cô muốn hại anh!
Lòng Bạch Tuyết lạnh xuống, cô cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt thê lương.
"Ba, làm sao mẹ sẽ hại ba được chứ, nhất định là có người hãm hại mẹ." Niệm Niệm nóng nảy quát.
"Hãm hại? Chén mỳ kia từ đầu tới đuôi đều là mẹ con làm, không phải hãm hại thì là gì?" Lang Vương lạnh giọng nói, ngay sau đó nhắm lại ánh mắt lạnh lùng.
"Ba, mẹ sẽ không hại ba, xin hãy tin tưởng mẹ." Niệm Niệm nóng nảy hô.
"Người đâu —— đưa cô ta vào địa lao, ngày mai xử trảm." Lang Vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình.
Lang Vương chính là Lang Vương, mặc dù người phụ nữ người phàm này, nhưng mà, một khi nguy hiểm đến từ người ở bên cạnh mình, thì sẽ không hề mềm lòng. Đều sẽ bị giết.
Khóe miệng Đại Vương Phi nhếch lên nhàn nhạt hài lòng.
Thời điểm đang hả hê thì sẽ hí hửng.
"Đại Vương xin bớt giận, nóng giận sẽ hại đến thân thể. Thật không nghĩ tới Bạch Tuyết dịu dàng như thế, lòng của người phụ nữ này lại có thể ác độc như vậy! Uổng phí một tấm chân tình của Đại Vương đối với cô rồi !"
Đôi mắt Ức Ức khóa lại Đại Vương Phi một chút, cậu không có giải thích thay mẹ, lại không có nói gì cả.
"Lập tức đưa người nói hụ nữ này vào đại lao ——" Ngay sau đó, thị vệ ở ngoài cửa đi vào kéo Bạch Tuyết đang ngồi dưới đất đi ra ngoài.
Niệm Niệm nóng nảy khóc lớn lên, "Mẹ —— mẹ ——"
Thiên Tầm đi tới trước mặt Lang Vương, phồng má, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lang Vương.
"Ông không phải là ba của tôi, ông không tin tưởng mẹ tôi, ông không xứng làm ba tôi —— Niệm Niệm, Ức Ức chúng ta đi, mẹ đi đến nơi nào, chúng ta liền đi đến nơi đó?"
Hai mắt thật to của Thiên Tầm đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhìn ra rất đau lòng.
"Ừ, đi tìm mẹ." Niệm Niệm đồng ý nói, hung hăng lau nước mắt.
"Chờ một chút, bọn nhỏ, bọn nhỏ, các cháu ngoan, làm sao các cháu có thể đi đại lao được!" Bà nội Lang lo lắng kéo Thiên Tầm và Niệm Niệm, đau lòng nhìn Lang Vương.
"Con trai, nhất định trong đó có hiểu lầm. Tuyết Nhi không phải loại người như vậy, hay là không nên nhốt Tuyết Nhi vào trong đại lao có được hay không?" Mẹ Lang Vương nức nở hỏi, việc này liên quan đến cả Lang Tộc, nếu như Lang Vương gặp chuyện không may, Lang Tộc sẽ đại loạn.
Cho nên, mặc dù bà là mẹ của Lang VƯơng, nhưng đối với này chuyện, bà cũng không dám đứng ra quyết định!
"Mẹ, dẫn mấy đứa nó đi đi, con nhìn thấy đều rất phiền!" Lang Vương chau mày, lạnh lùng nói.
Đại Vương Phi liền hiểu một điều, từ xưa Quân Vương đều là yêu ai yêu cả đường đi, thích phi tử nào thì tất nhiên sẽ thích con của phi tử đó. Ngược lại, nếu như ghét phi tử đó, vậy thì cũng sẽ ghét luôn cả đứa bé. Cũng giống với hiện tại, mẹ của ba đứa bé này dám ám hại Đại Vương, Đại Vương thấy ba đứa con này liền thấy phiền phức.
"Cháu nội ngoan, đi với bà nội có được hay không? Bà nội nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu mẹ các con ra." Bà nội Lang liên tục vừa an ủi ba đứa nhỏ vừa dẫn chúng đi.
Bọn nhỏ đi theo bà nội Lang đi tới cửa được một lát, Ức Ức quay đầu lại nhìn về Lang Vương ở phía trên giường nhỏ, lạnh giọng nói: "Ba, ba khiến lòng mẹ quá đau đớn rồi. Nếu thấy chúng con phiền, vậy sao không thả chúng côn về nhân gian đi!"
Ánh mắt lạnh lùng của Lang Vương thoáng qua nét đau buồn, chẳng lẽ ngay cả Ức Ức cũng. . . . . .
Cắn răng một, không bỏ được đứa bé thì sẽ không tìm sói!
Vì trừ tận gốc thuộc hạ Ma vương, nhất định lòng phải hung ác!
"Trở về? Đừng mơ tưởng —— thả người muốn giết Bổn Vương, sao có thể tha cho cô ta ——" Lang Vương ác độc nói.
"Ông không hổ là Lang Vương. Ngoan độc, tuyệt tình, cũng rất vô tình. Uổng phí chúng tôi đã yêu ông nhiều như vậy!" Ức Ức đau lòng nói.
"Hừ —— nhóc con, tốt nhất mày phải hiểu rõ, là mẹ mày bất nghĩa trước với Bổn Vương, thì đừng trách Bổn vương bất nhân."
"Hừ —— là ông quá yêu chính ông, căn bản không nghĩ đến người khác cũng yêu ông."
"Nhóc con, mày có phải cũng muốn cùng mẹ đi đại lao hay không? Hả? Lại dám vô lễ với Bổn Vương như vậy." Lang Vương lạnh lùng uy hiếp nói.
Thiên Tầm đi tới, rất nhanh bắt được tay nhỏ bé của Ức Ức, nói nhỏ, "Chúng ta không thể đi đại lao, mẹ cần chúng ta giúp." Câu nói của Thiên Tầm có hàm ý khác, Ức Ức gật đầu một. Bọn họ đi theo bà nội Lang đi ra ngoài.
Lang Vương cùng người ở chỗ này cũng nhìn ra hai đứa nhỏ ở giữa trao đổi ánh mắt.
"Thị vệ, phải canh chừng cho cẩn thận, một con con ruồi cũng không được bay vào đo, nhất là mấy đứa nhóc này, nhìn chòng chọc cho Bổn Vương——" Lang Vương giận dữ hét.
Tất cả cũng biết Lang Vương máu lạnh vô tình, vốn tưởng rằng Đại Vương sẽ ngoại lệ đối với Bạch Tuyết. Kể từ lúc Lang Vương mang theo người phụ nữ này trở lại, hình như Đại Vương thay đổi rất nhiều, trở nên thích cười, trở nên rất thân thiện.
Không ngờ ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, anh vẫn là Lang Vương cay nghiệt vô tình của trước kia. Người gây ra bất lợi cho chính mình thì đều giết chết.
Trước kia Lang Vương chính là như thế, làm việc vừa ngoan độc lại tuyệt tình, tựa như lúc nói chuyện với Ức Ức lúc nãy. Anh thủy chung vẫn là Lang Vương, đủ tàn nhẫn đủ vô tình.
Lúc này mọi người, giống như được gặp lại Lang Vương ngày xưa. Điều này làm cho người ta sợ hãi Lang Vương, làm cho người ta run sợ trong lòng Lang Vương.
Lúc này, trong đại sảnh không có một người dám nói chuyện, cũng rất cung kính cúi đầu, nghe xong sự sắp xếp của Lang Vương.
Lang Vương đối với người phụ nữ mình yêu mến cũng có thể trở mặt, huống chi là những người như bọn họ!
"Tất cả đi xuống, không có việc gì thì không được tới làm phiền ta."
Tất cả mọi người đi ra ngoài, đầu tiên Đại Vương Phi còn nghi ngờ đây là đang diễn trò, chuẩn bị câu cá lớn. Nhưng khi cô nhìn thấy Ức Ức cùng Lang Vương đối đầu, Lang Vương ra lệnh thủ vệ gia tăng canh giữ, còn nhắc nhở thủ vệ lưu ý mấy đứa nhóc kia, nghi ngờ của Đại Vương Phi liền tan biến, đây chính là Lang Vương của trước kia.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Lang Vương buông lỏng thư giãn, cau mày, chợt từ trên giường , nhìn về phía chỗ mà mới vừa rồi Bạch Tuyết ngồi, trên mặt đất còn có một giọt máu, người phụ nữ nhỏ của anh bị thương!
Mới vừa rồi, người phụ nữ nhỏ không có tranh cãi, cứ như vậy bị thị vệ kéo lên đi ra ngoài!
Rất khác thường, cái này không giống như là tính cách của cô.
Cô, là lòng cô quá đau đớn!
Đối với anh có lẽ là trái tim băng giá!
Đúng, ở trong đại lao Bạch Tuyết vẫn ngây người như phỗng như cũ, không nói một lời, hình như là bị khù khờ rồi, giống như không thể tiếp nhận chuyện này được.
Hai ngày sau, thị vệ tới bẩm báo, nó cô ngồi đờ người.
Nhéo lên trái tim Lang Vương, người phụ nữ nhỏ bị khù khờ?
Ba đứa con đi tới phủ Lang Vương tranh cãi, la hét muốn Lang Vương thả mẹ chúng ra, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, trở về thế giới loài người.
Dĩ nhiên là đổi lấy bị thị vệ đánh ra.
Lang Vương một mực chờ đợi, chờ đợi hồ ly lộ ra cái đuôi, nếu như chuyện đã đến bước này, anh nhất định phải nhịn được, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.
Ba đứa con không phải là không có nghĩ tới việc đi cứu mẹ, nhưng mà thủ vệ đại lao quả thật rất nghiêm ngặc, căn bản bọn họ không cách nào đi vào được, thủ vệ ở nơi này đều là yêu, mặc dù ba đứa nhỏ đều có pháp lực, những cũng phí công mà thôi.
Thời điểm bọn nhỏ bị thị vệ đánh ra ở Lang Vương phủ, Đại Vương Phi bưng một chén súp đi tới.
"Đại Vương, xin bớt giận, ba đứa nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn chúng." Đại Vương Phi đặt bát súp lên bàn, đi tới sau lưng Lang Vương rồi xoa bóp bả vai cho Lang Vương.
"Trước kia em cũng xoa bóp bả vai cho Bổn Vương như vậy, vẫn là em thân thiết với anh nhất, cũng là phi tử ngoan nhất." Lang Vương thoải mái bưng lên bát súp uống một hớp nhỏ.
"Được phục vụ cho Đại Vương là vinh dự của em, không giống như vài người không biết thân biết phận!"
"Người phụ nữ kia dám sát hại Bổn Vương, nếu như không phải là anh vì giữ thể diện cho mấy đứa bé, thì anh đã sớm giết cô ta rồi. Nghe thị vệ nói cô ta đang khù khờ ở trong đại lao. Hừ —— đáng đời. Bổn Vương không muốn gặp cô ta, ngày mai sẽ phải xử trảm, em hãy thay mặt Bổn Vương đi xem cô ta một chút, xem thử cô ta có lời trăn trối gì hay không?" Lang Vương chán ghét nói.
"Dạ, em xin tuân lệnh." Khóe miệng Đại Vương Phi nhếch lên, hả hê mà cười cười.
***
Địa lao.
Nơi này giống như là một thế giới bị khinh bỉ và quên lãng, chỉ cách nhau một bức tường, những ngoài tường có ánh sáng rực rỡ, trong tù thì mục nát nấm mốc, thật là châm chọc. Lúc trời tối, thỉnh thoảng có từng luồng gió từ trong khe hở của bức tường thổi vào, ma sát tạo ra tiếng " Vù. . . vù. . ." âm thanh thật bi thảm, thổi bay cát bụi rơi xuống đất, trôi dạt ở giữa không trung, tràn ngập toàn bộ địa lao, xen lẫn mùi vị thối nát mục nát hôi chua, thấm vào từng tâm trí của tù nhân, sự sợ hãi tràn ngập trong không khí.
Đại Vương Phi và người làm cùng đi với nhau, đi đến phòng giam Bạch Tuyết.
Đại Vương Phi vung tay lên, ý bảo người làm đều đi ra ngoài, cô ta muốn đi vào một mình.
Trong địa lao rất ẩm ướt, Bạch Tuyết rúc vào trong một góc, tóc rối tung, dáng vẻ rất sa sút.
"Bạch Tuyết, Đại Vương mệnh để tôi đến xem cô một chút, sáng mai sẽ phải chém đầu cô, còn có lời gì muốn nói trước khi chết không?" Đại Vương Phi vênh váo hung hắn nói.
Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đại Vương Phi, ánh mắt đờ đẫn, ha ha cười ngây ngô mấy tiếng.
"Chặt đầu có ăn được hay không?" Bạch Tuyết hóa khùng hỏi.
Đại Vương Phi cẩn thận quan sát xung quanh Bạch Tuyết, người phụ nữ giảo hoạt này là ngu thật hay là đang giả ngu đây?
"Sau khi đầu của cô bị chặt xuống, thì sẽ để cho sói hoang dã ăn."
Bạch Tuyết chợt đứng lên, nhào đến trên người Đại Vương Phi, ôm chặt lấy cô ta.
"Không...không nên, tôi sợ, tôi rất sợ, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà. . . . . ." Bạch Tuyết kêu la.
"Dẫm chết cô đi, buông tay —— thật dơ bẩn ——" Đại Vương Phi đá một cước Bạch Tuyết ra xa.
"Hu hu. . . . . . Cô ăn hiếp ta, cô ăn hiếp tôi. . . . . . Hu hu. . . . . ." Đại Vương Phi chuyên tâm nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự khóc, đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã bẩn đến không thể nhìn rõ được!
Bạch Tuyết không chỉ có khóc, còn đá giày bay rất xa, đạp lung tung trên mặt đất.
Đại Vương Phi vừa nhìn, người phụ nữ này không giống như là đang giả vờ ngu, hoàn toàn là ngu thật rồi.
"Dẫm chết cô, cô cũng có hôm nay. Đây chính là báo ứng, ha ha. . . . . ." Đại Vương Phi âm ngoan (âm tàn, ngoan độc) cười lớn.
"Tôi đã theo đuổi Đại Vương nhiều năm như vậy, Đại Vương chưa bao giờ đối tốt với tôi giống như đối với cô! Đáng đời cô —— có phúc mà chẳng biết hưởng. Nếu như năm đó khi tôi được gả cho Đại Vương, Đại Vương cũng đối xử tốt với tôi như vậy, thì làm sao tôi có thể phản bội Đại Vương chứ, làm sao lại phải trải qua lo lắng cả ngày, ngày ngày phải cẩn thận chứ!
Đáng đời cô, cô thì có cái gì tốt chứ? Đáng giá để Đại Vương cưng chiều cô như vậy chứ ——
Đại Vương thật là có mắt như mù mới có thể đưa cô từ nhân gian lên đây, chị em nơi này có người nào không mạnh bằng cô. Tại sao chỉ có cô là có thể lấy được cưng chiều của Đại Vương, mà chúng ta sẽ phải một mình trông phòng ——
Đáng đời cô, đừng quên, cô là người đến sau, chúng tôi mới là vợ Đại Vương được cưới hỏi đàng hoàng. Chỉ cần có tôi ở đây, thì cô đừng mơ tưởng sẽ được gả cho Đại Vương." Đại Vương Phi cắn răng nghiến lợi nói.
"Lập gia đình, lập gia đình thật tốt nha . . . . ." Bạch Tuyết cười khúc khích vỗ tay bảo hay.
"Hừ —— mặc dù hiện tại Đại Vương biết trong chén mì có độc kia không phải là do cô bỏ xuống thì cũng đã chậm, Đại Vương tuyệt sẽ không cưới một kẻ ngu ngốc làm người phụ nữ của anh. Chờ đã ,chờ đã! ! ! Thật đáng tiếc nha, còn có năm ngày nữa thì cô sẽ được kết hôn với Đại Vương! Nói cho cô biết, đời này cô đừng nghĩ sẽ gả cho Đại Vương, bởi vì cô sẽ chết, ha ha. . . . . ." Đại Vương Phi hả hê cười lạnh.
"Ăn mì, ăn mì, ăn ngon. . . . . ." Nghe thấy mì, Bạch Tuyết vỗ tay la hét muốn ăn mỳ.
"Người phụ nữ ngu ngốc! Cô có biết tại sao chén kia có độc hay không? Tại sao Đại Vương ăn mì do cô làm lại trúng độc? Có muốn biết hay không? Ha ha. . . . . . Nói cho cô biết, mì cô làm không có độc, nhưng cái chén lại có độc." Đại Vương Phi cười sảng khoái.
Cuối cùng cũng đưa được Bạch Tuyết vào đại lao, Đại Vương Phi vui vẻ không thôi, buồn cười không nhịn đến được.
"Tôi đã theo đuổi Đại Vương nhiều năm như vậy, lấy được cái gì chứ? Cho tới bây giờ Đại Vương cũng không tới nghỉ ngơi trong cung của tôi, tuy tôi là Đại Vương Phi, nhưng chỉ là thứ trang trí mà thôi! Đại Vương không yêu tôi, cũng không cưng chiều tôi! Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng cần được yêu thương vậy!
Dù là vậy, những Đại Vương vẫn thường xuyên sẽ đến gặp, cùng tôi trò chuyện, tâm sự!
Nhưng mà, kể từ sau khi cô xuất hiện, ngay cả cơ hội trò chuyện với Đại Vương, tâm sự cũng không có!
Đây tất cả đều là lỗi của cô, là cô chiếm đoạt Đại Vương, là cô quấn Đại Vương." Đại Vương Phi khom lưng, nắm được cằm Bạch Tuyết hung hãn nói.
"Đại Vương yêu thích tôi, Đại Vương yêu thích tôi, ha ha. . . . . ." Cằm Bạch Tuyết bị nắm, bị buộc quệt mồm thầm nói.
"Hừ —— nếu như Đại Vương không thích cô...cô cũng không rơi vào kết cục này, ha ha. . . . . . Tôi chính là muốn phá hủy tất cả phụ nữ mà Đại Vương yêu thích, tôi chính là muốn phá hủy cả Lang Tộc. Vì anh ấy, cái gì tôi cũng làm được ——"
"Anh ấy? Ai là anh ấy vậy? Có phải cô nói tôi hay không?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi.
"Người phụ nữ ngu ngốc—— cô cũng muốn —— anh ấy ở trong lòng tôi, không ai sánh nổi, tôi nhẫn nhịn nhục vì anh ấy, vì anh ấy tôi cũng đã phản bội Lang Vương. Dù sao trong lòng Lang Vương cũng không có tôi, tôi cần gì phải giữ trinh tiết cho anh ta chứ! Lang Vương có lỗi với tôi, cũng đừng trách tôi bất nhân bất nghĩa ——"
"Hì hì. . . . . . Cô nói anh ấy là tôi sao?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi lại một lần nữa.
"Ma Vương. . . . . ." Đại Vương Phi lại nói hai chữ.
Tóc tai bù xù, con mắt sắc của Bạch Tuyết trong thoáng qua một vẻ khiếp sợ.
Ma Vương?
Có ý tứ gì?
Cô ta nói “anh ấy” chính là Ma vương?
. . . . . . Nhưng. . . . . . Ma Vương bị đóng băng ở trong Băng Trụ, làm thế nào cùng với cô ta. . . . . .
Cô ta vừa mới nói đến không cần giữ trinh tiết vì Lang Vương, là có ý gì?
Ma Vương ở trong Băng Trụ, bọn họ làm thế nào vụng trộm được?
Hoang mang?
Không hiểu?
"Ma Vương? Tôi là Ma Vương, tôi là Ma Vương. . . . . ." Bạch Tuyết vỗ tay nhỏ bé lên hoan hô.
"Ngu ngốc! Cô có Đại Vương cưng chiều. Tôi có Ma Vương cưng chiều, vì anh ấy tôi thà rằng cả Lang Tộc bị phá hủy."
"Cưng chiều? Là thứ gì vậy?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi.
"Nói cho cô biết cũng không sao, một người ngu, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ biến thành người chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.