Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 322: Yêu không dễ đến ——Cơm ngon không sợ muộn

Hi Vũ Yên

09/05/2018

"Dạ......" Bạch Tuyết ngọt ngào kêu một tiếng.

Bạch Tuyết vẫn là nhịn không được muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy Lang Vương đóng chặt đôi môi, cô muốn nói lại thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trên bụng Lang Vương dời đi, nằm lỳ ở trên giường, gác chân lên, hai tay nâng hai má, hạnh phúc nhìn anh.

"Bắt đầu từ ngày mai em đã có thể gọi anh là chồng rồi, hì hì......" Bạch Tuyết nhìn Lang Vương, cười hì hì, dáng vẻ thật là đáng yêu.

Đây là người đàn ông của mình, cho nên cô hoàn toàn không cần phải che giấu cảm xúc hỉ nộ ái ố của mình, vui vẻ liền vui vẻ, đau lòng liền đau lòng, hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.

Lang Vương cười khẽ.

Nơi này là Yêu Giới, không gọi người đàn ông của mình là chồng. Đoán chừng khi cô gọi anh là chồng, khẳng định những dân chúng kia sẽ không biết “chồng” là có ý gì!

"Có thể, chỉ cần em thích. Về sau anh sẽ gọi em là lão bà...... bà." Lang Vương cười xấu xa.

"Không được kêu em là lão bà bà, phải gọi vợ. Nếu không liền phạt anh ngủ bên ngoài!"

"Nhưng chúng ta không có phòng khách, bên ngoài cũng không có giường!" Lang Vương uất ức nói, người phụ nữ nhỏ này thật là lợi hại, còn chưa có kết hôn, đã muốn đuổi chồng ra ngoài!

Chúng ta?

Xưng hô thân thiết như vậy, cô thích, trong lòng liền ngọt một chút.

"Đáng tiếc, ngày mai ba không thể tới! Bằng không...... Ba sẽ rất vui vẻ!" Bạch Tuyết có chút buồn rầu, cô phải lập gia đình rồi, nhà mẹ cũng không có một người, lòng rất chua xót!

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tuyết liền chua chát, biểu hiện cũng uất ức, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi nào, chỉ có thể tựa sát đến bên cạnh Lang Vương, đầu nhỏ cọ xát ở trên người Lang Vương, giống như bé mèo con đáng yêu đang tìm xin an ủi.

Lang Vương nhìn loại hương thức phát tiết tức giận như đứa bé của này, chọc Lang Vương thoáng qua một nụ cười trong mắt. Thật là giống như cưới một đứa bé nha.

Chỉ là, làm sao anh có thể để người phụ nữ nhỏ của anh thất vọng, chỉ là, bây giờ anh không thể nói, anh muốn cho cô một sự vui mừng.

Lang Vương thò đầu tới, ánh mắt không khỏi thâm thúy, khiến tim Bạch Tuyết nóng lòng đập mạnh một. Lang Vương từ từ dựa tới, cách Bạch Tuyết càng ngày càng gần, hô hấp của cô có chút gấp rút, cái loại mập mờ quen thuộc đó, để cho cô nhớ đến khoảnh khắc mỗi một lần Lang Vương hôn cô. Cô thấp thỏm nhấp nháy hai hàng lông mi, từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi giây phút cánh môi khêu gợi chạm vào.

Chốc lát.

Cánh môi không có chạm vào, cô đột nhiên mở mắt, thấy Lang Vương cười xấu xa.

"Hôm nay không thể, chúng ta không thể làm việc này trước đêm tân hôn."

Cô lập tức cảm thấy Lang Vương thúi thật đáng ghét, nếu như là phong tục nơi này, trước khi kết hôn một đêm không thể làm, vậy tại sao mới vừa rồi còn mập mờ dựa tới chứ, làm hại cô......

Thật là mất mặt!

"À? Ai muốn cùng anh làm chứ! Tự mình đa tình." Mặt của Bạch Tuyết đang trắng xanh liền đỏ một.

"Tự mình đa tình? Anh thật không biết, mới vừa rồi là người nào nhắm mắt lại chờ anh hôn, còn là người nào bỉu môi đưa tới?"

Đáng ghét!

Thật đáng ghét!

Lang Vương thúi hư quá đi, rõ ràng là anh chủ động quyến rũ cô, dẫn dụ cô, còn dám nói cô như vậy. Lang Vương thúi một bụng xấu xa, cũng biết giễu cợt cô, xấu lắm!

"Em thích nhắm mắt, cũng thích cong môi. Thế nào? Không cho phép sao ——" Bạch Tuyết vừa nói vừa nhắm mắt lại, còn cố ý đem cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vểnh lên thật cao, một bộ dáng vẻ muốn hôn, trong nháy mắt thân thể Lang Vương nóng lên. Đôi mắt biến sắc phải tĩnh mịch sâu thẳm.

"Còn cong môi nữa, hiện tại anh liền muốn em ——"

"Muốn? Em còn không muốn cho anh đâu ——"

Bạch Tuyết hả hê ngồi dậy.

"Lang Vương đại nhân, nếu như bắt đầu từ ngày mai anh chính là chồng của Bạch Tuyết em, em liền lập cho anh mấy quy tắc. Về sau anh tuyệt đối không được đụng vào người phụ nữ khác trừ em ra. Nếu không em sẽ không khách khí." Bạch Tuyết tính trẻ con uy hiếp nói.

Lang Vương ngoan ngoãn tiếp nhận, "Vợ yên tâm, về sau anh chỉ là người đàn ông của một mình em, tất cả nộp thuế lương thực đều một lượt giao nộp cho em, tuyệt không trốn thuế. Phía dưới bảo đảm vĩnh viễn đều là khu vực quản lý của em."

Đáng ghét!

Người đàn ông này còn nói lời thô tục!

"Về sau em chính là Nữ Vương của anh, em nói muốn bao lâu anh liền cho bao lâu."



"Cho cái gì?" Bạch Tuyết nghi ngờ.

"Anh liền nộp thuế nộp lương thực cho em nha." Lang Vương cười xấu xa.

"Lang Vương thúi, anh muốn chết à, lời như thế cũng nói ra!"

Người đàn ông này thật là yêu nghiệt, vẻ mặt mập mờ mới vừa rồi hại cô xém bị dẫn dụ!

"Nữ Vương, em hướng về phía người đàn ông của em mà nói, nếu không anh sẽ cho là trong cơ thể của em có tích lửa mà không có tống ra ngoài đó, anh sẽ cầm giữ không được đấy!"

Bạch Tuyết thiếu chút nữa bị lời của anh làm nghẹn ngã từ trên giường xuống.

Lang Vương đi xuống giường, rất nghiêm túc nhìn người phụ nữ nhỏ, ngày mai sẽ phải kết hôn rồi, anh còn có một chuyện quan trọng vẫn chưa làm, chính là cầu hôn.

Trước kết hôn còn phải có cầu hôn nữa, đây là quá trình tất yếu, anh thương yêu người phụ nữ nhỏ của anh, làm sao có thể bạc đãi cô.

Mới vừa rồi chỉ là đùa vui với cô một chút, giờ cũng không sai biệt lắm, đã đến lúc rồi.

Anh đứng ở trước giường, cười mà không nói, đột nhiên quỳ xuống, một gối chạm đất.

Bạch Tuyết sợ hết hồn.

"Anh làm gì thế? Em tin tưởng anh còn không được sao. Anh mau đứng dậy đi......" Bạch Tuyết có chút sợ, vội vội vàng vàng xuống giường muốn đở anh đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích." Lang Vương khẽ hô, giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một hộp nhỏ tuyệt đẹp, hơn nữa là màu đỏ chót, cái hộp cũng là hình trái tim.

Thấy cái cái hộp nhỏ tuyệt đẹp đó, tất nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến điều gì rồi, trong lòng cô giật mình, ngây dại, tâm bắt đầu rối loạn, hốt hoảng.

Một màn trước mắt để cho cô có chút cảm thấy hôn mê! Cô thật không ngờ anh sẽ làm như vậy, càng không nghĩ đến anh sẽ quỳ xuống!

Vốn cho là đợi không được giờ khắc này, ngày mai sẽ phải làm lễ kết hôn. Kết hôn, một màn này vĩnh viễn đều sẽ không có.

Vậy mà ở tối nay, anh lại lấy ra một hộp nhỏ tuyệt đẹp, còn quỳ xuống một chân, anh đây là muốn......

Lang Vương đưa tay, rất lịch sự thay mặt mở cái cái hộp nhỏ tuyệt đẹp đó. Quả nhiên, giống như Bạch Tuyết đoán, bên trong là một nhẫn kim cương tuyệt đẹp."Tuyết Nhi......" Khuôn mặt anh tuấn của Lang Vương hơi nâng lên, còn có hai mắt đen nhánh mê người, mang theo một loại ma lực sắp hút lấy cô đi vào, mị hoặc nhìn cô.

Bạch Tuyết kích động dùng tay nhỏ bé che miệng lại. Mắt thật to đẹp nháy nháy, lông mi thật dài nhấp nháy, trong con mắt chứa vài giọt nước cảm động.

"Tuyết Nhi, gả cho anh được không?" Khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét tình cảm hiếm thấy, lòng của Bạch Tuyết phù phù nhảy loạn một hồi.

Người đàn ông thúi, thật sự đã cầu hôn với cô rồi, cô chờ giờ khắc này chờ thật vất vả!

Một hàng nước mắt hạnh phúc chảy xuống......

Anh là Lang Vương, anh là Lang Vương cuồng ngạo (ngông cuồng, kiêu ngạo).

Cái người đàn ông cuồng ngạo này! Anh rõ ràng cũng sẽ giống như những người đàn ông khác, cầu hôn......

Trước kia, cô chỉ là tưởng tượng qua, chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng anh sẽ làm như vậy.

Vào giờ phút này, anh quỳ một chân xuống, ở cầu hôn với cô.

Cô thật hạnh phúc.

Cô thật vui vẻ.

"Tuyết Nhi, em có muốn kết hôn với người đàn ông này là Lang Vương không? Anh mặc dù là Yêu, nhưng mà anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em. Cho nên, gả cho anh được không?"

Trên mặt người đàn ông này thể hiện sự chân thành và cầu xin, không có chút dáng vẻ dối trá nào cả, rất chân thành.

Anh đang cầu xin cô!

Cầu xin cô gả cho anh!

Chân thành cầu xin cô!

Thì ra là một Lang Vương vĩ đại cũng có thể ở trước mặt cô thuyết phục, anh luôn luôn đều là cao cao tại thượng như vậy, khí phách mười phần như vậy. Lúc này, anh lại quỳ một chân xuống, anh đang hạ mình, mà cô thì ở trên cao.

Loại cảm giác này......



Giống như anh nói, cô là của Nữ Vương của anh.

Tại sao người đàn ông này lại có thể tốt như vậy!

Cô không chịu nổi, nước mắt rơi xuống.

Che miệng, cô khóc lên, cảm động nhưng đầu nhỏ vẫn gật đầu, cảm giác vì vui mà khóc thì ra là chính là như thế.

Anh cầu hôn.

Cô muốn gả cho anh.

Đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ.

Lang Vương vẫn quỳ một gối xuống như cũ, chờ đợi cô đưa ra tay nhỏ bé mảnh khảnh, anh muốn tự mình đeo nhẫn kết hôn cho cô.

Chốc lát, Bạch Tuyết nỗ lực điều chỉnh cảm xúc một chút, run rẩy đưa bàn tay nhỏ bé ra, Lang Vương dịu dàng nâng cái tay nhỏ bé mềm mại kia, nhẹ nhàng hôn xuống.

Phụ nữ quả nhiên là làm bằng nước, chỉ là cảm động mà nước mắt đã chảy ào ào!!!

Lang Vương chậm rãi lấy ra chiếc nhẫn, đeo chiếc nhẫn kim cương lên cho Bạch Tuyết.

"Đeo nó lên, em chính là vợ của anh, kiếp này không xa không rời, sống chết gắn bó."

Bạch Tuyết hít hít lỗ mũi, giọng mũi nói: "Nếu như anh không xa không rời, em nhất định sống chết gắn bó."

Hai người cười, giống như tất cả sự vật xinh đẹp trên thế giới đều không bằng nụ cười lúc này của bọn họ.

" Đeo chiếc nhẫn cho em, anh —— nhanh lên một chút nha..., bị nhiều người nhìn thấy thì không tốt, sẽ làm mất thân phận của anh." Bạch Tuyết hốt hoảng nhìn cửa một chút, mới vừa rồi chỉ lo cảm động, cô liền quên nơi này là Yêu Giới, đoán chừng Yêu ở nơi này không làm cái này!

Thật ra thì, lúc này cô vui mừng đến mức muốn thét chói tai. Đột nhiên Lang Vương thúi làm thành như vậy, làm hại cô nãy giờ cũng chưa tiêu hóa được!

Quá ngoài ý muốn.

Quá không tưởng tượng được.

Thật hạnh phúc.

Lang Vương đứng lên, miệng nhếch lên cười tình cảm nhất, nhẹ nhàng lôi kéo cô, kéo cô vào trong ngực, ôm chặt. Cô thuận theo vùi ở trong ngực anh, không có nhúc nhích, thật biết điều ngoan ngoan, một khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hồng.

Lang Vương ôm cô thật lâu không nhúc nhích, thì ra là cảm giác cầu hôn chính là như vậy, nhất là mới vừa rồi thấy phản ứng của người phụ nữ nhỏ này lớn như vậy, anh biết làm như vậy là đúng.

Mặc dù nơi này là Yêu Giới, đàn ông sẽ không có tập tục quỳ một chân trên đất cầu hôn. Nhưng mà, người phụ nữ nhỏ của anh từ nhỏ đã lớn lên ở nhân gian, nhất định tư tưởng sẽ giống như các cô gái bình thường, cho nên anh bình tĩnh đi nhân gian mua một chiếc nhẫn, để chuẩn bị cho tối nay.

Lúc mới bắt đầu đang lúc còn sớm, người làm cũng chưa có nghỉ ngơi, cho nên anh chỉ có chờ, còn vui đùa với Bạch Tuyết.

Thời gian cũng không sai biệt lắm, cho nên anh...... Không ngờ cảm giác cầu hôn lại kỳ diệu đến như vậy.

Người cảm động không chỉ có người phụ nữ nhỏ, còn có anh nữa. Rốt cuộc cô cũng thuộc về anh.

Đã một ngàn năm rồi, cuối cùng anh cũng giữ được cô ở bên người rồi.

Đoạn tình yêu không dễ dàng đi đến được.

Phần ân tình này không dễ dàng có được.

Cho nên anh nhất định sẽ quý trọng thật tốt người phụ nữ nhỏ này, tuyệt sẽ không phụ lòng cô một mảnh chân tình.

"Ngày mai em chính là cô dâu của anh rồi, có muốn nói lời gì không?"

Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, mất hồn nhìn anh, "Em muốn nói chính là gả cho anh là chuyện hạnh phúc nhất của em. Yêu anh là chuyện khiến em vui vẻ nhất."

"Tuyết Nhi, anh thực xin lỗi em, hôn lễ này tới quá muộn!"

"Cơm ngon không sợ muộn nha, đây là mấy ông già thường nói." Bạch Tuyết nhạo báng cười.

Lang Vương cũng cười, hấp dẫn mị hoặc cười, khiến Bạch Tuyết cơ hồ muốn thét chói tai. Lang Vương Yêu Giới và Lang Vương nhân gian vẫn có chút khác biệt.

Trên người Lang Vương Yêu Giới có nhiều hơn một yêu nghiệt đẹp trai.

Lang Vương ở nhân gian lạnh lùng đẹp trai, nhưng mà không có cái loại vẻ đẹp yêu nghiệt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook