Lãnh Đạo

Chương 124: Anh là bầu trời của em

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình mỉm cười thưởng thức cảnh đẹp trong ngực, trên mặt tiểu nha đầu Lâm Lạc Thi chỉ có một lớp phấn mỏng, hai chân mày được vẽ rất khéo làmcho gương mắt bình thường long lanh lại trở nên câu hồn nhiếp phách, bên dưới là chiếc mũi thẳng tắp, bờ môi cong quyến rũ, làm người ta không nhịn được mà muốn cắn.

Trên người Lâm Lạc Thi là một chiếc áo khoác màu đỏ nhạt, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng mở rộng cổ, da thịt trước ngực lộ ra nõn nà, một khe ngực sâu hoắm rung động, điều này làm cho cặp núi đôi thật sự giống như muốn nhảy ra ngoài. Nàng mặc một chiếc váy da đen khá ngắn ở bên dưới, lộ ra cặp chân thòn dài được bao phủ trong một lớp tất, dưới chân là một chiếc giày cao gót màu đen sáng bóng.

Bộ dạng xinh đẹp, thật sự động lòng người.

Có thể thấy nha đầu này trước khi đến đã chuẩn bị rất kỹ cách ăn mặc, coi như tìm niềm vui cho hắn.

- Hì hì, người ta đã từ xa chạy đến, chồng chỉ biết hỏi, sao không hôn Tiểu Thi Thi?

Lâm Lạc Thi khoác tay lên cổ Vương Học Bình, cặp môi đỏ tươi nhỏ nhắn cong lên, có vẻ rất uất ức, tức giận. Vương Học Bình cảm thấy toàn thân thoải mái, hạ thân cũng có phản ứng.

Phụ nữ mà không biết làm nũng thì thật sự thiếu mất một pháp bảo chinh phục đàn ông, dù là bây giờ hay tương lai, đàn ông thích phụ nữ mạnh mẽ chỉ là số ít mà thôi.

Sau này những phụ nữ thành tích cao, tố chất cao, tiền lương cao thường rất khó tìm được đối tượng, đều gặp phải cục diện phụ nữ tốt khó xuất giá, đây thật sự là nguyên nhân xã hội rất sâu sắc.

Lâm Lạc Thi lúc này còn ở vào trong giai đoạn làm nũng sơ cấp nhưng đã biểu hiện tố chất kinh người, Vương Học Bình thầm nghĩ, qua vài năm nữa, nàng trở thành phụ nữ phát triển mạnh trong giới kinh doanh, sẽ có tình cảnh thế nào?

Vương Học Bình ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Lạc Thi, hắn cười tà, sau đó khẽ ghé sát tai hỏi:

- Cô bé còn đau sao?

- Hừ, chồng, anh xấu lắm, người ta...Người ta, hì hì, không nói cho anh.

Lâm Lạc Thi vung vẫy eo, nàng lắc trúng ngay bộ phận đang nổi giận của Vương Học Bình, vì vậy mà hắn bế nàng lên rồi sải bước lên phòng ngủ lầu hai.

Vương Học Bình ném Lâm Lạc Thi xuống giường, hắn cởi áo khoác của nàng ra, sau đó một hình ảnh kỳ diệu làm dục hỏa của hắn bành trướng.

Nha đầu này dùng một loại tất chân bằng tơ đen bao phủ cặp chân dài đẹp, sức quyến rũ có thể nói là kinh người, thu hút ánh mắt, rung động lòng người.

Lúc này Vương Học Bình đã thật sự bị dục hỏa thiêu đốt, hắn cũng lười cởi tất chân của Lâm Lạc Thi ra, trực tiếp xé toạc, sau đó đẩy chiếc quần nhỏ sang một bên.

Vương Học Bình nhanh chóng giải trừ võ trang của chính mình, hắn đưa hai chân đẹp của Lâm Lạc Thi lên vai, sau đó thả người xuống, một tiếng kêu nhỏ như mèo vang lên, hắn nhanh chóng tấn công vào khe núi lửa đỏ tươi và ẩm ướt.

Lúc này Lâm Lạc Thi cũng dùng hai chân quặp chặt lấy thắt lưng Vương Học Bình, liên tục giúp sức.

Một lúc lâu sau Lâm Lạc Thi mới ngừng rền rĩ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi tán loạn trên trán và trên mặt.

Biểu hiện của Lâm Lạc Thi giống rất thỏa mãn, giống như một con mèo nhỏ ngã lên người Vương Học Bình, trong miệng không biết thì thào cái gì, giống như đang gọi tên chồng.

Vương Học Bình cười đắc ý, uy nghiêm của đàn ông đã được thỏa mãn khi chinh phục nha đầu này.

Vương Học Bình đưa tay vỗ lên cặp mông lớn của Lâm Lạc Thi, một dấu tay đỏ chợt xuất hiện, hắn cười tà tà nói:

- Tiểu Thi Thi, ăn no chưa? Còn muốn nữa không?

Lâm Lạc Thi chớp chớp mắt, nàng nhìn Vương Học Bình rồi dùng giọng cầu xin nói:

- Chồng, thân thể người ta đã mềm nhũn, cả ngón tay cũng không cử động được, tha Tiểu Thi Thi đi.

- Ha ha, để xem còn dám vênh váo nữa không.

Vương Học Bình đưa miệng lên khẽ cắn tai nàng vài cái.



Tiểu nha đầu Lâm Lạc Thi cực kỳ mẩn cảm, nàng lại phát run, liên tục thở gấp:

- Chồng, Tiểu Thi Thi đã phục rồi, cũng không dám nữa, bây giờ em không mở mắt ra được, rất muốn ngủ.

Vương Học Bình châm một điếu thuốc, hắn thích ý hít vào một hơi, khi nhìn lại Lâm Lạc Thi thì phát hiện nàng đã nằm trong ngực hắn ngủ lúc nào không biết.

Vương Học Bình nhìn kỹ mà không biết nên khóc hay cười, trong miệng nha đầu này vẫn chảy ra chất dịch trong suốt, đang nhỏ giọt lên ngực hắn.

Khi Lâm Lạc Thi thức giấc thì sắc trời đã tối, nàng ở trong ngực Vương Học Bình rồi uốn éo làm nũng:

- Chồng, anh rất xấu, em muốn anh bồi thường.

Vương Học Bình trong lòng khẽ động, hắn cố ý hỏi:

- Tiểu Thi Thi, em muốn anh bồi thường cái gì?

- Để xem nào, em còn thiếu một cái nhẫn, hai cái vòng tay, hai cái vòng chân.

Lâm Lạc Thi vô thức nói ra những gì mình muốn nhưng lại không phát giác lồng ngực phát lạnh.

- Lâm Lạc Thi, em nếu thích những thứ này, anh sẽ mua ngay cho em. Nhưng anh muốn hỏi, rốt cuộc em coi anh là thế nào?

Vương Học Bình đẩy thân thể yêu kiều của Lâm Lạc Thi ra rồi ngồi dậy.

Lâm Lạc Thi ngây người, lúc này nàng mới phát hiện vẻ mặt Vương Học Bình hơi tái, hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

- Chồng, anh làm sao vậy? Em chỉ...Em chỉ... ....

Lâm Lạc Thi hoàn toàn không quan tâm đến thân thể trần như nhộng của mình, nàng tiến đến trước mặt Vương Học Bình rồi giữ chặt tay hắn khẽ nói:

- Chồng, em nói điều thật lòng mà, anh dừng giận, em không dám.

Vương Học Bình đẩy tay Lâm Lạc Thi ra không chút khách khí, hắn lạnh lùng nói:

- Em nghe cho kỹ, em là người của anh, dù em không mở miệng thì anh cũng sẽ thỏa mãn cho em. Nhưng không cho phép em đưa ra điều kiện với anh, đặc biệt là trên giường, hiểu chưa? Nếu nghĩ chưa rõ, quay về có thể từ từ hiểu.

- Hu hu hu!

Lâm Lạc Thi lúc này mới hiểu vì sao chọc giận Vương Học Bình, trong lòng nàng rất uất ức, không khỏi khóc lên nức nở.

Lâm Lạc Thi chỉ khóc mà không nói câu nào, Vương Học Bình thấy trong lòng nàng không phục, vì vậy mới lạnh giọng khiển trách:

- Không được khóc, muốn khóc thì về nhà mà khóc.

Vương Học Bình nói câu nói này xong thì bắt đầu mặc quần áo, rõ ràng muốn bỏ đi.

Lâm Lạc Thi trở nên nôn nóng, nàng chợt bổ nhào đến trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn rồi khóc nói:

- Chồng, em sai rồi, em biết mình sai rồi, em không nên đặt điều kiện với anh, anh tạm tha cho em một lần, em thật sự không dám tái phạm.

- Hừ, biết sai ở chỗ nào?

Vương Học Bình dùng ánh mắt ánh rực nhìn Lâm Lạc Thi, hắn trầm giọng nói.



- Chồng, anh tha cho em một lần, em biết sai rồi. Hôm nay em cố ý ăn mặc thế này cũng vì muốn tìm vui cho anh, sau đó để anh đưa em đi mua vài thứ.

Lâm Lạc Thi không phải đứa ngốc, nàng thấy Vương Học Bình thật sự nổi giận, tất nhiên lúc này cũng nói rõ tâm tư, không dám giấu diếm.

- Lâm Lạc Thi, em nghe kỹ cho anh, anh là đàn ông của em, không phải kẻ ngốc chờ bị làm thịt. Em nói xem, em xem anh là kẻ thế nào?

Vương Học Bình nói những lời đâm sâu vào tim Lâm Lạc Thi, điều này làm nàng sợ đến mức hoang mang lo sợ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Lâm Lạc Thi gật đầu liên tục, nàng nói:

- Chồng, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, anh đừng vứt bỏ em, em rất sợ.

- À, biết rõ thì còn có thể cứu được, quỵ xuống giường, vểnh mông lên, anh muốn thực hiện gia pháp.

Vương Học Bình dùng giọng lạnh băng nói.

Lâm Lạc Thi quỵ xuống mặt giường lớn, vểnh cặp mông trắng lên, khép chặt mắt, chờ Vương Học Bình thi hành gia pháp mà nàng không biết.

- Đét.

Vương Học Bình vung tay dùng sức đánh lên mông vểnh của Lâm Lạc Thi, lúc này dấu năm bàn tay trên mông nàng rất rõ ràng.

Lâm Lạc Thi đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, nàng chỉ biết khẽ nức nở, lại không dám khóc lớn, cực kỳ thương cảm.

- Không cho phép khóc.

Vương Học Bình thu hồi tâm tình đồng tình, hắn vung tay đánh mông trái xong lại đánh mông phải, đánh Lâm Lạc Thi khá thảm.

Lâm Lạc Thi cắn chặt đầu gối mà không dám khóc, nước mắt chảy không ngừng, kiên cường chống đỡ.

Sau khi đánh mỗi bên hơn mười cái thì Vương Học Bình mới dừng tay rồi lạnh lùng phân phó:

- Đến nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, gương mặt nhìn thật sự chán ngấy.

Tiểu nha đầu Lâm Lạc Thi cứ thút thít như vậy mà đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi tắm rửa thì Lâm Lạc Thi mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nàng đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ nói:

- Chồng, anh đừng giận, lần sau em sẽ không dám.

- Ừ, được, đến đây.

Vương Học Bình ngoắc tay, Lâm Lạc Thi tiến lên nằm sấp trên người hắn.

Vương Học Bình vung tay khẽ vuốt ve cặp mông bị đánh sưng, hắn dùng giọng hòa hoãn nói:

- Anh là gì của em?

- Anh là chồng em, là đàn ông của em, là bầu trời của em, tất cả mọi thứ của em là của anh, anh cũng có thể cho em tất cả.

Lâm Lạc Thi vẫn có chút nức nở, nàng nằm trong lòng Vương Học Bình như một con mèo nhỏ và thì thào nói ra những gì vừa nhận thức được.

- À, như vậy thì tốt, bây giờ nói cho anh biết, em đưa vòng tay cho Hồng Mộng Ngọc như thế nào?

Sau khi để Lâm Lạc Thi hồi phục lại thì Vương Học Bình bắt đầu hỏi chính sự, đó là chuyện quan trọng nhất của hắn lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook