Chương 427: Quy tắc ngầm.
Đại Tư Không
20/03/2013
Đang lúc nói chuyện thì điện thoại của Vương Học Bình vang lên, hắn lấy ra xem, thì ra là tin nhắn của Tạ Viêm:
- Học Bình, thật sự xin lỗi, lãnh đạo bày tiệc, vừa về đến nhà, có rãnh không, tôi mời cậu ăn khuya?
Vương Học Bình liên lạc với Diệp Kim Sơn mà biết rõ Tạ Viêm thật sự không nói dối, Vương Học Bình cũng là cán bộ có xuất thân là thư ký, tất nhiên hắn biết rõ, Tạ Viêm là thư ký của bí thư Chu, nhìn có vẻ là uy phong lẫm liệt, lực ảnh hưởng lớn, chỗ tốt là vô cùng, thật ra tự do cá nhân bị ảnh hưởng rất lớn.
Nghề thư ký thì như hình bóng theo lãnh đạo, nói xấu một chút thì chính là nô tài ở bên cạnh lãnh đạo.
Có những lãnh đạo cảm tình phong phú, khi thăng chức hoặc sắp về hưu sẽ tìm đường ra tốt cho thư ký.
Một vài lãnh đạo khác thì coi thư ký toàn tâm phục vụ cho mình như giấy vệ sinh, sau khi sử dụng thì vứt vào thùng rác.
Có một số lãnh đạo khốn nạn coi thư ký như công cụ vơ vét tài sản, lợi ích thì là của mình, khi xảy ra vấn đề thì thư ký xem như gánh chịu thay, bảo vệ tính mạng lãnh đạo sau màn.
Vương Học Bình cũng có nhận thức của riêng mình, dưới thể chế hôm nay, dù là ai trở thành lãnh đạo cũng nhất định sẽ sử dụng người của mình. Người trong xã hộ, nhất là lãnh đạo muốn đứng vững gót chân thì nhất định phải sử dụng người có thể tin được, đây chính là định luật dùng người, không có ngoại lệ.
Làm thư ký cho lãnh đạo tuy có nguy hiểm nhưng nếu xét theo chỉnh thể thì cấp bậc càng cao, tốc độ đề bạt càng nhanh, vị trí càng cao.
Nói thế này, là thư ký của lãnh đạo tỉnh ủy, nếu như có cấp phó phòng thì hơn phân nửa sẽ được sắp xếp xuống làm cấp phó ở thành phố hoặc cơ quan cấp tỉnh, hoặc là phó bí thư, phó chủ tịch thành phố, cũng có thể là phó phòng, phó cục trưởng.
Thư ký của cấp phó trong tỉnh nếu được sắp xếp xuống cũng có rất nhiều chức vụ, nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng thư ký của lãnh đạo cấp phó ở tỉnh ủy và chính quyền tỉnh, nếu thư ký của bọn họ có cấp chính xứ, dưới tình huống bình thường sẽ sắp xếp đi làm chủ tịch huyện, ít khi được đưa lên làm bí thư huyện ủy.
- Chú, Tạ Viêm tìm cháu, có lẽ có việc gì đó cần bàn.
Vương Học Bình cười nhìn Nghiêm Minh Cao, có ý muốn trưng cầu ý kiến.
Nghiêm Minh Cao suy nghĩ rồi nói:
- Học Bình, cậu cũng biết, lão lãnh đạo và anh Chu luôn đối phó nhau, gần đây vì vấn đề kêu gọi đầu tư mà mâu thuẫn bùng ra, tôi làm một phó chủ tịch thường vụ bị kẹp ở giữa cũng rất khó làm người. Tôi biết cậu có quan hệ không tệ với Tạ Viêm, đi gặp cậu ấy cũng có lợi, nói không chính xác thì anh Chu cũng đã biết tin cậu đến Vân Châu, có lẽ sắp xếp Tạ Viêm chuyển lời cũng nên.
Giữa bí thư thị ủy Chu Văn Quảng và chủ tịch Kim Hữu Công luôn có mâu thuẫn, nhưng hai bên xem như cố gắng khắc chế mà thôi, ít nhất cũng không dễ bộc lộ ra bên ngoài.
Mâu thuẫn giữa lãnh đạo chủ chốt của đảng ủy và chính quyền sinh ra vì thể chế đảng quản lý tất cả quyền lực, không vì ai mà thay đổi.
Dựa theo chức trách thì đảng quản lý nhân sự, chính quyền quản tài chính kinh tế, mọi người bình an vô sự, đoàn kết cùng phát triển.
Thực tế thì bí thư đảng ủy không những nắm quyền nhân sự, càng mượn nguyên tắc tất cả các sự vụ lớn nhỏ đều phải thông qua hội nghị thường ủy để tùy tý nhúng tay vào công tác chính phủ.
Nhưng Kim Hữu Công và Chu Văn Quảng đều là quan viên cấp chính sảnh, lại đều là ủy viên tỉnh ủy, nếu bí thư và chủ tịch có quyền lực và trách nhiệm không quá rõ ràng, như vậy sẽ vì vấn đề về thành tích mà cướp đoạt nhau nhiều quyền chủ đạo. Đặc biệt là sau khi tai họa xuất hiện thì sẽ chỉ trích lẫn nhau, thậm chí là cấu xé nhau.
Tình huống kiềm chế lẫn nhau chính là một phương án tốt để thượng cấp khống chế hạ cấp bên dưới, Trương Tam dám không nghe lời thì Lý Tứ sẽ chèn ép, dù là ai cũng không thể nào dùng một tay che trời, để tranh bị thượng cấp trách phạt.
Thực tế dưới địa phương thì đảng ủy luôn có ưu thế áp đảo ở hội nghị thường ủy, vì thế dưới tình huống thông thường, bí thư có ưu thế hơn hẳn chủ tịch.
Điều ác liệt chính là khi bí thư và chủ tịch đều tạm thời không có cơ hộ lên chức, bọn họ sẽ lựa chọn sách lược nước giếng không phạm nước sông, liên thủ lừa gạt thượng cấp tổ chức cũng là đương nhiên.
Có vài huyện nghèo khó, bí thư và chủ tịch cùng ngồi một bàn, kết phường lừa gạt phòng tài chính thượng cấp, đây là một vấn đề nhìn rất quen mắt.
Những năm gần đây đảng ủy chính quyền không phân biệt được tệ đoan, ảnh hưởng mặt trái càng lớn, chỗ bị hại nhiều hơn chỗ lợi.
Vương Học Bình đã nghe ra những lo lắng của bí thư Nghiêm Minh Cao, lúc này bí thư và chủ tịch thành phố Vân Châu đã công khai hóa mâu thuẫn, điều này có nghĩa là tỉnh ủy sẽ thấy thị ủy Vân Châu không đoàn kết.
Kết quả không đoàn kết chính là dời đi cương vị.
- Chú, cháu sẽ đi gặp Tạ Viêm, để xem anh ấy nói thế nào.
Vương Học Bình hôm nay đã nhảy ra khỏi vòng quan trường thành phố Vân Châu, dù ai nắm quyền cũng không có ảnh hưởng đến hắn, chủ yếu là xem Nghiêm Minh Cao là cơ sở mà thôi.
Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu nói:
- Những năm qua lãnh đạo đi quá thuận lợi, lòng dạ cũng cao hơn nhiều, cũng không chịu được uất ức.
Với thái độ tôn trọng của Nghiêm Minh Cao về Kim Hữu Công trong thời gian gần đây, lời này của lão cũng coi như là chỉ trích biến tướng, vì thế Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Cháu về thì sợ rằng đã tối, làm ảnh hưởng chú nghỉ ngơi, vì thế tối nay sẽ không ở đây.
- Như vậy sao được? Đây cũng là nhà cậu, cậu đã đến Vân Châu mà không ở nhà mình, lại đi ở khách sạn, như vậy phải nói thế nào? Tôi đã nói với dì ở dưới lầu, dù cậu về trễ thế nào, đều chờ cậu về.
Nghiêm Minh Cao trừng mắt và đưa ra quyết định.
- Chú đừng quá nôn nóng, cháu xin nghe lời chú.
Vương Học Bình tuy bị quở trách nhưng cũng thấy ấm áp, hai người thân như người nhà, còn gì để nói nữa?
Lúc ra cửa thì Vương Học Bình suy xét, sợ Kim Hữu Công hiểu lầm, vì vậy không ngồi chiếc xe số chín của cục công an tỉnh, trực tiếp leo lên chiếc xe thứ bảy thị ủy Vân Châu của Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao vì vấn đề lý lịch nên sắp xếp ở vị trí khá xa trong các thường ủy thành phố Vân Châu, trong vòng vài tháng liên tục có vài vị phó bí thư và phó chủ tịch di dời, lại lục tục tiến đến vài vị phó bí thư và phó chủ tịch mới.
Hội nghị thường ủy ngoài bí thư, chủ tịch và phó bí thư, tất cả thường ủy còn lại đều phải sắp xếp và phân biệt theo vị trí trước sau, thường ủy tới trước thì lên trước, sau này nó cũng trở thành một quy tắc ngầm.
Tất nhiên nếu trên văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy sắp xếp cho một thường ủy đến nhận chức mà có đề thêm một câu: "Đề nghị xếp đồng chí vào vị trí... ...." Như vậy sẽ chen ngang danh chính ngôn thuận.
Xe riêng cũng giống như mặt mũi, đặc biệt là biển số xe của lãnh đạo đảng ủy chính quyền địa phương, thường được chú ý đặc biệt.
Bí thư và chủ tịch thành phố thường có quyền tự chủ rất lớn, bọn họ có quyền tự do quyết định biển số xe của mình.
Nhưng các vị phó bí thư và đám thường ủy còn lại thì hơn phân nửa phải được sắp xếp theo thứ tự ở hội nghị thường ủy, nên ngồi xe gì phải ngồi xe đó, không có ngoại lệ.
Đây cũng là vì vấn đề sắp xếp cán bộ lãnh đạo, vì nếu một vị thay đổi biển số xe làm cho các lãnh đạo khác cũng thay đổi theo, như vậy sẽ rất phiền toái.
Lái xe của Nghiêm Minh Cao vẫn là Trần Lập Cương, hắn thấy Vương Học Bình thì tỏ ra rất thân mật, hắn cúi đàu khom lưng nói:
- Chào cục trưởng Học Bình, đã lâu không gặp anh.
Vương Học Bình có chút buồn cười, cục trưởng Học Bình, thật sự chưa từng có ai xưng hô với hắn như vậy, đúng là quá mới lạ. Xưng hô chỉ là chuyện nhỏ, thật sự có thể thấy lái xe Tiểu Trần cũng có một phen động não.
Trực tiếp gọi là cục trưởng Vương thì có hơi xa lạ, xưng hô là Học Bình thì cũng không phù hợp, với địa vị và thân phận hôm nay của Vương Học Bình, chỉ có thượng cấp mới được xưng hô đặc biệt như vậy.
- Lập Cương, bệnh phong thấp của bố anh thế nào rồi?
Vương Học Bình mở miệng hỏi về vấn đề sức khỏe của bố Trâu Lăng Vân, điều này không khỏi làm cho Trần Lập Cương cảm thấy nóng lòng, cảm động không thôi. Ông bạn già Vương Học Bình lên chức cũng không quên bạn bè cũ, thật sự là khó kiếm.
- Cám ơn anh, bố tôi vẫn khỏe, mỗi bữa đều ăn hơn hai chén.
Vương Học Bình biểu đạt ý nghĩ thân cận, Trần Lập Cương cũng không dám qua loa chủ quan. Phải biết rằng Vương Học Bình có quan hệ xương cốt với Nghiêm Minh Cao, không giống cha con, thậm chí còn hơn cả cha con.
- Anh Lập Cương, nên gọi tôi là Học Bình, năm xưa nếu không có anh chủ động đứng ra, nào có tôi và chú Nghiêm hôm nay?
Vương Học Bình thật sự rất quen thuộc Trần Lập Cương, nhưng dù sao đến bây giờ đối phương vẫn là tâm phúc bên cạnh Nghiêm Minh Cao, hai bên cũng không nên quá đề cao giá của mình.
Năm xưa ở huyện Nam Vân, nếu nói Vương Học Bình là vai trái của Nghiêm Minh Cao, như vậy Trần Lập Cương rất có tư cách là cánh tay phải. Hai người bọn họ mỗi người quản một thứ, một kẻ ghi chép, một kẻ nắm tiền, vừa liên hệ vừa giám sát, quan hệ chặt chẽ.
Chủ yếu là bằng cấp của Trần Lập Cương quá thấp, chỉ tốt nghiệp trung học mà thôi, với thời đại này thì rất có hại. Nhưng hắn cũng không một lòng cầu tiến, đã có thói quen đi theo bên cạnh Nghiêm Minh Cao, sau khi giải quyết biên chế thì là một cán bộ cấp phó khoa, theo sát bên cạnh Nghiêm Minh Cao.
Địa điểm ăn khuya là khách sạn Lan Ninh, nơi đây buôn bán từ mười giờ tối đến rạng sáng.
Trước kia Vương Học Bình đã từng đến ăn khuya ở khách sạn Lan Ninh, từ bánh sủi cảo đến xíu mại hoàng kim, thứ gì cũng có.
Khác biệt là lần này xe của Vương Học Bình chạy vào từ cửa sau.
Vương Học Bình thong thả đi vào phòng, hắn kinh ngạc phát hiện Tạ Viêm kéo ghế ngồi cạnh cửa, đang nở nụ cười xấu xa.
- Hì hì, bây giờ tôi nên gọi là cậu Học Bình hay là cục trưởng Vương?
Tạ Viêm đứng lên nhìn vương học bình bằng ánh mắt cực kỳ hàm súc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.