Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 10: Lãnh Phi Nhan không hề có ý làm nhục ngươi
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2013
Sự thật chứng minh, khi Lãnh Phi Nhan
muốn trêu ghẹo một người thì không cách nào kháng cự được. Tàng Ca còn
đang kháng cự nhưng đáng tiếc, cơ thể y đã đầu hàng.
Hơi thở của y dồn dập nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo. Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo ngoài ra, trong màn trướng xuân sắc, bờ vai mềm mại càng mê người. Nàng lại cúi đầu hôn lên môi Tàng Ca, một tay chậm rãi chạm vào dục vọng đã dựng đứng của y. Tàng Ca nghiến răng, gằn từng tiếng một: “Lãnh Phi Nhan, ngươi còn làm tiếp thì Tàng Ca sẽ hận ngươi cả đời!”
Lãnh Phi Nhan nhìn ánh mắt rực như lửa của y, bỗng thở dài một hơi, xoay người ôm lấy eo y, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ đi!”
Làm sao mà Tàng Ca có thể ngủ được. Ánh nến trong đêm mập mờ, chiếu qua màn the đượm mùi đàn hương, dung nhan như ngọc trong lòng, vẫn tuyệt mỹ như lần đầu gặp gỡ, thế nhưng…
Y rất muốn đưa tay chạm vào tóc nàng. Mặc dù đã về lại màu xám bạc nhưng chắc vẫn còn mềm mượt như khi xưa chứ. Vừa đưa tay ra, y lại bị ý nghĩ ấy làm giật mình. Tàng Ca, ngươi có biết cơ thể này đã từng tìm kiếm niềm vui trên bao nhiêu cơ thể đàn ông không?
Lãnh Phi Nhan dậy rất sớm. Nàng chỉ cần vừa châm nến thì Thất Dạ đã đẩy cửa bước vào, thuần thục mà giúp nàng mặc quần áo. Tàng Ca căm ghét nên nhắm mắt lại, nhưng nào có ngủ được.
Một lúc sau, Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ má y, giọng chứa ý cười: “Dậy thôi.”
Tàng Ca không ngờ nàng lại dẫn y đến Vũ Dương Các. Đó là nơi huấn luyện của các sát thủ hàng đầu trong Yến Lâu theo lời đồn đãi.
Lãnh Phi Nhan ôm eo y, xung quanh có đủ mọi ánh mắt: khinh thường, chế giễu, ám muội, thậm chí có vài phần hâm mộ. Tàng Ca xem nhẹ tất cả. Từ khi y đáp ứng nàng thì đã dự đoán được mình sẽ phải nhận sự nhục nhã này, bây giờ mà khổ sở thì chẳng phải quá làm bộ làm tịch sao.
Lãnh Phi Nhan lại truyền thụ một bộ kiếm pháp như trước, mọi người đều theo dõi rất nghiêm túc. Tàng Ca không hiểu, lúc này dẫn y tới đây là muốn y nhìn lén sao?
Có điều võ công của nữ ma đầu này, chắc chắn Tàng đại hiệp của chúng ta không thèm liếc một cái.
Thế nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: cô gái này, đúng là không chỉ có hư danh…
Múa xong bộ kiếm pháp, Lãnh Phi Nhan tra kiếm vào vỏ, kéo Tàng Ca vào Vũ Dương Các.
Đơn giao dịch từ khắp nơi đang chờ nàng xem, Tàng Ca không có việc gì làm, đi qua đi lại trong Vũ Dương Các. Lâu chủ không có ý kiến gì cho nên người canh gác cũng không dám làm khó y, thế là y được tự do.
Tiện tay giở một quyển kiếm phổ, y không kiềm được mà nhìn Lãnh Phi Nhan đang ngồi trước bàn làm việc. Nàng đang chuyên tâm phê các đơn hàng, thỉnh thoảng hỏi ý kiến người quản sự bên cạnh, người bên cạnh cũng hết sức cung kính trả lời. Thất Dạ vẫn lặng lẽ đứng phía sau nàng, nhưng luôn chú ý Tàng Ca đang đứng trước giá sách.
Tốc độ xử lí công việc của nàng đúng là rất nhanh, thậm chí Tàng Ca nghi ngờ rốt cuộc nàng có nhìn hay không, nhưng nàng lại đối đáp rất trôi chảy với quản sự bên cạnh.
Lúc hai người ra ngoài thì đã gần trưa, Lãnh Phi Nhan đề nghị đến Túy Bát Tiên ăn cơm. Tàng Ca không nói chuyện, y cho rằng mình không cần phải nói.
Túy Bát Tiên vẫn đông nghịt người, nhưng Lãnh Phi Nhan vừa vào là đã được tiểu nhị dẫn vào gian phòng có vị trí tốt nhất trên lầu. Tiểu nhị bưng thức ăn lên. Tàng Ca ngồi bên cạnh bàn, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu, dựa vào lưng y. Vẻ hào khí ngời ngời ấy còn hơn cả nam nhi.
Vì thế Tàng Ca cũng mê mẩn, sao lúc trước lại nhìn nàng thành một thiếu nữ bình thường chứ.
Trái ngược với sự yên tĩnh bên này, tiếng cười nói ở phòng bên ngày càng lớn.
“Haiz, huynh nói xem nữ ma đầu kia thật sự coi trọng Tàng Ca sao?”
“Chắc là thế rồi! Nói là bảo Tàng Ca theo ả ba tháng, Hoa huynh sẽ không cho là trong ba tháng này chỉ bắt y uống rượu nói chuyện với ả thôi chứ?”
“Xuỵt, hai người nhỏ tiếng một chút, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Hừ, Tàng Ca cư nhiên nhận lời ả, đúng là sỉ nhục lớn của võ lâm Trung Nguyên mà!”
“Thì cũng đâu còn cách nào, thời nay ai không sợ chết chứ. Ha ha, có điều…” Giọng nói dần dần trở nên dâm ô: “Nghe nói nữ ma đầu đó rất xinh đẹp, biết đâu Tàng Ca thèm nhỏ dãi đã lâu.”
“Nói vậy… xem như Tàng Ca có diễm phúc, ha ha…”
“Nhưng không biết lúc lên giường, ai ở trên đây…” Thấy càng nói càng thô tục không chịu nổi, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu đứng dậy, đi đến phòng bên cạnh.
Một đám đàn ông, lại uống rượu nên thần trí có điểm không được tỉnh táo, bỗng có một mỹ nhân từ trên trời giáng xuống nên ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
Lãnh Phi Nhan lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh căm, lập tức tỉnh rượu được ba phần.
“Các ngươi thích bình luận chuyện của người khác lắm sao?” Giọng Lãnh Phi Nhan rất lạnh nhạt, rồi lại ôm vò rượu hớp một ngụm. Rốt cuộc thì mấy người kia cũng tỉnh lại: “Ngươi là ai?”
Lãnh Phi Nhan nhìn người nói chuyện, chỉ vung tay một cái, ánh đỏ xẹt qua, người nọ chỉ cảm thấy trong miệng lạnh tanh, máu phun như suối. Mấy người còn lại cả kinh, một lát mới hoàn hồn lại, đồng loạt rút đao xông tới.
Luồng ánh sáng đỏ trong tay Lãnh Phi Nhan dần ngưng tụ lại, từ từ lộ rõ đó là một thanh kiếm mỏng. Có người nhận ra nó, mặt tái mét, không nói nên lời. Miệng vị huynh đệ kia còn đang chảy máu, đầu lưỡi bị cắt hơn một nửa, mặt đỏ hoe kêu gào.
Khi Lãnh Phi Nhan đang định vung ra một kiếm thì Tàng Ca kéo tay nàng lại, cười tự giễu mà bi thương: “Đi thôi.”
“Hừ, lưỡi của đám người này quá dài rồi.”
“Nhưng cũng là sự thật, không phải sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn y, trong mắt y có vẻ tự giễu sâu sắc. Nàng vung tay áo đi ra, không ai dám ngăn cản. Hai người im lặng đi một lúc, Lãnh Phi Nhan bỗng quay đầu, trầm tĩnh nói: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan không hề có ý làm nhục ngươi.”
Tàng Ca cười lạnh: “Lẽ nào ngươi cho rằng từ này về sau, Tàng mỗ còn có mặt mũi sống một cuộc sống hiên ngang nữa sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu không nói. Im lặng như tờ.
Hơi thở của y dồn dập nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo. Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo ngoài ra, trong màn trướng xuân sắc, bờ vai mềm mại càng mê người. Nàng lại cúi đầu hôn lên môi Tàng Ca, một tay chậm rãi chạm vào dục vọng đã dựng đứng của y. Tàng Ca nghiến răng, gằn từng tiếng một: “Lãnh Phi Nhan, ngươi còn làm tiếp thì Tàng Ca sẽ hận ngươi cả đời!”
Lãnh Phi Nhan nhìn ánh mắt rực như lửa của y, bỗng thở dài một hơi, xoay người ôm lấy eo y, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ đi!”
Làm sao mà Tàng Ca có thể ngủ được. Ánh nến trong đêm mập mờ, chiếu qua màn the đượm mùi đàn hương, dung nhan như ngọc trong lòng, vẫn tuyệt mỹ như lần đầu gặp gỡ, thế nhưng…
Y rất muốn đưa tay chạm vào tóc nàng. Mặc dù đã về lại màu xám bạc nhưng chắc vẫn còn mềm mượt như khi xưa chứ. Vừa đưa tay ra, y lại bị ý nghĩ ấy làm giật mình. Tàng Ca, ngươi có biết cơ thể này đã từng tìm kiếm niềm vui trên bao nhiêu cơ thể đàn ông không?
Lãnh Phi Nhan dậy rất sớm. Nàng chỉ cần vừa châm nến thì Thất Dạ đã đẩy cửa bước vào, thuần thục mà giúp nàng mặc quần áo. Tàng Ca căm ghét nên nhắm mắt lại, nhưng nào có ngủ được.
Một lúc sau, Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ má y, giọng chứa ý cười: “Dậy thôi.”
Tàng Ca không ngờ nàng lại dẫn y đến Vũ Dương Các. Đó là nơi huấn luyện của các sát thủ hàng đầu trong Yến Lâu theo lời đồn đãi.
Lãnh Phi Nhan ôm eo y, xung quanh có đủ mọi ánh mắt: khinh thường, chế giễu, ám muội, thậm chí có vài phần hâm mộ. Tàng Ca xem nhẹ tất cả. Từ khi y đáp ứng nàng thì đã dự đoán được mình sẽ phải nhận sự nhục nhã này, bây giờ mà khổ sở thì chẳng phải quá làm bộ làm tịch sao.
Lãnh Phi Nhan lại truyền thụ một bộ kiếm pháp như trước, mọi người đều theo dõi rất nghiêm túc. Tàng Ca không hiểu, lúc này dẫn y tới đây là muốn y nhìn lén sao?
Có điều võ công của nữ ma đầu này, chắc chắn Tàng đại hiệp của chúng ta không thèm liếc một cái.
Thế nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: cô gái này, đúng là không chỉ có hư danh…
Múa xong bộ kiếm pháp, Lãnh Phi Nhan tra kiếm vào vỏ, kéo Tàng Ca vào Vũ Dương Các.
Đơn giao dịch từ khắp nơi đang chờ nàng xem, Tàng Ca không có việc gì làm, đi qua đi lại trong Vũ Dương Các. Lâu chủ không có ý kiến gì cho nên người canh gác cũng không dám làm khó y, thế là y được tự do.
Tiện tay giở một quyển kiếm phổ, y không kiềm được mà nhìn Lãnh Phi Nhan đang ngồi trước bàn làm việc. Nàng đang chuyên tâm phê các đơn hàng, thỉnh thoảng hỏi ý kiến người quản sự bên cạnh, người bên cạnh cũng hết sức cung kính trả lời. Thất Dạ vẫn lặng lẽ đứng phía sau nàng, nhưng luôn chú ý Tàng Ca đang đứng trước giá sách.
Tốc độ xử lí công việc của nàng đúng là rất nhanh, thậm chí Tàng Ca nghi ngờ rốt cuộc nàng có nhìn hay không, nhưng nàng lại đối đáp rất trôi chảy với quản sự bên cạnh.
Lúc hai người ra ngoài thì đã gần trưa, Lãnh Phi Nhan đề nghị đến Túy Bát Tiên ăn cơm. Tàng Ca không nói chuyện, y cho rằng mình không cần phải nói.
Túy Bát Tiên vẫn đông nghịt người, nhưng Lãnh Phi Nhan vừa vào là đã được tiểu nhị dẫn vào gian phòng có vị trí tốt nhất trên lầu. Tiểu nhị bưng thức ăn lên. Tàng Ca ngồi bên cạnh bàn, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu, dựa vào lưng y. Vẻ hào khí ngời ngời ấy còn hơn cả nam nhi.
Vì thế Tàng Ca cũng mê mẩn, sao lúc trước lại nhìn nàng thành một thiếu nữ bình thường chứ.
Trái ngược với sự yên tĩnh bên này, tiếng cười nói ở phòng bên ngày càng lớn.
“Haiz, huynh nói xem nữ ma đầu kia thật sự coi trọng Tàng Ca sao?”
“Chắc là thế rồi! Nói là bảo Tàng Ca theo ả ba tháng, Hoa huynh sẽ không cho là trong ba tháng này chỉ bắt y uống rượu nói chuyện với ả thôi chứ?”
“Xuỵt, hai người nhỏ tiếng một chút, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Hừ, Tàng Ca cư nhiên nhận lời ả, đúng là sỉ nhục lớn của võ lâm Trung Nguyên mà!”
“Thì cũng đâu còn cách nào, thời nay ai không sợ chết chứ. Ha ha, có điều…” Giọng nói dần dần trở nên dâm ô: “Nghe nói nữ ma đầu đó rất xinh đẹp, biết đâu Tàng Ca thèm nhỏ dãi đã lâu.”
“Nói vậy… xem như Tàng Ca có diễm phúc, ha ha…”
“Nhưng không biết lúc lên giường, ai ở trên đây…” Thấy càng nói càng thô tục không chịu nổi, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu đứng dậy, đi đến phòng bên cạnh.
Một đám đàn ông, lại uống rượu nên thần trí có điểm không được tỉnh táo, bỗng có một mỹ nhân từ trên trời giáng xuống nên ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
Lãnh Phi Nhan lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh căm, lập tức tỉnh rượu được ba phần.
“Các ngươi thích bình luận chuyện của người khác lắm sao?” Giọng Lãnh Phi Nhan rất lạnh nhạt, rồi lại ôm vò rượu hớp một ngụm. Rốt cuộc thì mấy người kia cũng tỉnh lại: “Ngươi là ai?”
Lãnh Phi Nhan nhìn người nói chuyện, chỉ vung tay một cái, ánh đỏ xẹt qua, người nọ chỉ cảm thấy trong miệng lạnh tanh, máu phun như suối. Mấy người còn lại cả kinh, một lát mới hoàn hồn lại, đồng loạt rút đao xông tới.
Luồng ánh sáng đỏ trong tay Lãnh Phi Nhan dần ngưng tụ lại, từ từ lộ rõ đó là một thanh kiếm mỏng. Có người nhận ra nó, mặt tái mét, không nói nên lời. Miệng vị huynh đệ kia còn đang chảy máu, đầu lưỡi bị cắt hơn một nửa, mặt đỏ hoe kêu gào.
Khi Lãnh Phi Nhan đang định vung ra một kiếm thì Tàng Ca kéo tay nàng lại, cười tự giễu mà bi thương: “Đi thôi.”
“Hừ, lưỡi của đám người này quá dài rồi.”
“Nhưng cũng là sự thật, không phải sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn y, trong mắt y có vẻ tự giễu sâu sắc. Nàng vung tay áo đi ra, không ai dám ngăn cản. Hai người im lặng đi một lúc, Lãnh Phi Nhan bỗng quay đầu, trầm tĩnh nói: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan không hề có ý làm nhục ngươi.”
Tàng Ca cười lạnh: “Lẽ nào ngươi cho rằng từ này về sau, Tàng mỗ còn có mặt mũi sống một cuộc sống hiên ngang nữa sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu không nói. Im lặng như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.