Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 44: Chuỗi Khinh Thường Của Tu Chân Giới
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Lý Tú Linh ngôi trên lưng ngựa hỏi Tống Diệp: "Nhưng tên lính đào ngũ Yên quốc này ai giết?"
Tống Diệp dùng cái cớ đã nghĩ kỹ từ lâu đáp: "Ta cũng không biết, lúc đám lính đào ngũ này xuất hiện ở cửa thôn, ta cùng muội muội đã nhanh chóng tìm chỗ trốn đi rồi."
"Chờ khi bên ngoài không còn động tĩnh, ta cùng muội muội đi ra thì thấy bọn họ đều đã bị giết hết rồi!"
Tuy rằng Tống Diệp là tự vệ, nhưng hắn không thể thừa nhận với bên ngoài là hắn giết đám đào ngũ này, vì nếu như vậy, thể thuật quá mức cường đại của hắn sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, theo đó cũng đưa tới rất nhiều phiền phức.
Quan trọng nhất là, Tống Diệp không thể rời khỏi thôn Thu Ngữ, nếu rắc rối lũ lượt kéo đến, hắn lại bị nhốt trong thôn, muốn trốn cũng không trốn được.
Vì vậy, để tránh tất cả rắc rối không đáng có, phòng cẩn thận, hắn vẫn tình nguyện tất cả mọi người đều coi hắn là một người phàm bình thường.
Thật ra, vốn Lý Tú Linh không cho rằng một người bình thường tay không tấc sắt như Tống Diệp, có thể giải quyết hết hơn hai mươi tên lính đào ngũ Yên quốc được võ trang đầy đủ này.
Nhưng nàng cưỡi ngựa một đường từ phía nam lại đây, ngoại trừ gặp được mấy đoàn lính đào ngũ tan tác của Yên quốc thì không thấy bất cứ bách tính bình thường nào cả.
Mà ở chỗ này lại còn có một quán trà đang mở, còn có một tiểu tử trông quán, thực sự rất quái lạ.
Vì vậy mà Lý Tú Linh cảm thấy Tống Diệp này rất khả nghi.
Cho dù hắn là một người phàm, nhưng là một người phàm khả nghi, thậm chí có thể là tai mắt Yên quốc xếp ở nơi này!
Lý Tú Linh xuống khỏi lưng ngựa, đi tới trước đống xác, cẩn thận kiểm tra thương thế của từng cái xác.
Nàng phát hiện, nội tạng những thi thể này đều đã bị đánh nát, nhưng lại không có bất kỳ dấu vết pháp lực nào trên thi thể, nói cách khác, người giết bọn họ không dùng đến pháp lực, mà chỉ thuần túy là dùng thể thuật.
Có thể sử dụng thể thuật giết chết nhiều người gọn gàng nhanh chóng như vậy, thậm chí còn đánh nát toàn bộ nội tạng bọn họ, nói rõ người này rất có thể là một thể tu!
Thể tu giả, bình thường đều là người thiếu hụt năng lực trên phương diện nào đó, bởi vậy mới vạn bất đắc dĩ mà đi còn đường thể tu này, ví dụ như vì thể chất của bản thân, hoặc vì không giỏi giải phóng chân khí ra ngoài, cũng có thể là vì không thể thuần thục sử dụng các loại pháp quyết.
Thật ra trong tu chân giới có một chuỗi khinh thường, kiếm tu khinh thường khí tu, khí tu khinh thường thể tu.
Đương nhiên, hầu như phần lớn người tu chân đầu là khí tu, kiếm tu với thể tu đều là tồn tại hiếm có như lông phượng sừng lân.
Tuy rằng thể tu nằm dưới cùng chuỗi khinh thường, nhưng chuyện này không nói lên người thể tu nhất định sẽ yếu hơn kiếm tu giả cùng khí tu giả.
Trên dòng sông tu chân dài bảy mươi ngàn năm, đã xuất hiện không ít thể tu giả đạt tới đỉnh cao tột cùng, lấy nhất lực phá vạn pháp!
Hiện tại Tống Diệp tương đương với một thể tủ giả "thuần túy".
Trong cơ thể thể tủ giả bình thường cũng sẽ sản sinh ra chân khí, chân khí của bọn họ vận chuyện cực nhanh, để duy trì cường độ thân thể không bình thường bên ngoài.
Mà trong cơ thể Tống Diệp không có cách nào sản sinh ra chân khí, cường độ thân thể hắn toàn bộ đều dựa vào gia tăng "HP" của bản thân lên, cho nên nói, Tống Diệp mới là thể tủ giả thuần túy nhất.
Tất nhiên, thể tu giả cũng có cảnh giới tu vi, Lý Tú Linh từ sớm đã không nhìn ra bất kỳ dấu vết tu vi nào trên người Tống Diệp, vì vậy đã sớm loại bỏ hiếm nghi với "hung thủ" chân chính Tống Diệp.
Còn việc ai giết hai mươi ba tên lính đào ngũ Yên quốc này, Lý Tú Linh nghĩ rất có thể là một thể tủ giả tình cờ đi ngang qua nơi này, nhất thời ngứa tay, tìm hai mươi ba con ma đen đủi này để thử nắm đấm thôi.
Nhưng dù tiểu tử trông quán trà này không phải hung thủ, Lý Tú Linh cũng cảm thấy hắn vô cùng khả nghi, hay là nên mang hắn về Tuyên Thành, ném vào nhà tù, cho người ta cẩn thận thẩm vấn hắn một phen.
Nhưng Lý Tú Linh bỗng nhiên nhớ lại, Tống Diệp đã nói hắn còn một muội muội ở đây, không chừng muội muội hắn cũng là tai mắt Yên quốc cắm ở đây, nhất định phải một mẻ tóm gọn, điều tra rõ ràng.
Lý Tú Linh liền hỏi: "Ngươi nói ngươi còn một muội muội ở cùng ngươi, có thể gọi muội muội của ngươi ra đây không, để chúng ta làm quen!"
Tống Diệp cười nói: "Có thể, để ta dẫn muội muội ra đây!"
Hắn có thể nhìn ra, trong lòng Lý Tú Linh này nhất định nổi lên lòng nghi ngờ với hắn, để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng nàng, Tống Diệp chỉ có thể ôm Tống Nhan ra.
Dù sao, nữ nhân Lý Tú Linh này thật sự không dễ trêu, chưa nói về thân phận trường công chúa Ly quốc của nàng, chỉ với tu vi là Phá Không cảnh tầng chín, thực lực đó cũng cao hơn Tống Diệp rất nhiều rồi.
Rất nhanh, Tống Diệp đã ôm Tống Nhan từ sân sau đi ra, lúc Lý Tú Linh nhìn thấy "muội muội" mà Tống Diệp nói đến hóa ra chỉ là một cô nhóc ba tuổi thì không khỏi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vào thời khắc hỗn loạn này, hắn lại mang theo một đứa nhỏ sống ở đây?
Tống Diệp ôm Tống Nhan đi đến bên người Lý Tú Linh: "Đây chính là muội muội ta, tên là Tống Nhan, có điều bẩm sinh không thể nói chuyện, vì vậy không gọi tỷ tỷ được rồi!"
Lý Tú Linh nhìn hai tay Tống Nhan đang ôm cổ Tống Diệp, quan hệ của hai người rất thân thiết, hẳn là huynh đệ ruột không sai.
Trong nhất thời, Lý Tú Linh nổi lên niềm cảm thông với Tống Diệp, lúc này nếu như cưỡng ép mang hắn đi sẽ tạo nên thương tổn rất lớn đối với muội muội nhỏ của hắn.
Huống hồ, người mang theo một đứa nhỏ như vậy bên người, khả năng cao không phải tai mắt của Yên quốc.
Có lẽ, hắn thật sự cũng chỉ là một thôn dân bình thường, may mắn sống sót ở trong trận loạn chiến này đến giờ.
"Muội muội ngươi tên là Tống Nhan, vậy tên ngươi là gì?" Lý Tú Linh hỏi Tống Diệp.
"Ta tên Tống Diệp!" Tống Diệp trả lời.
Lý Tú Linh chính là muốn hỏi tên Tống Diệp, để cho ổn thỏa, sau khi nàng trở lại Tuyên Thành sẽ cho người điều tra cẩn thận hộ tịch của tên Tống Diệp này.
"Vậy tên ngươi là gì?" Tống Diệp hỏi.
Lý Tú Linh cười cười, nói: "Ta chính là trưởng công chúa Ly quốc Lý Tú Linh!"
Tống Diệp hơi sững sờ, hắn không ngờ Lý Tú Linh sẽ báo ra thân phận thật của mình, hắn cho rằng hoàng thất quý tộc như nàng đều sẽ thích cải trang vi hành, thích dùng tên giả giống như trên phim ảnh.
Nhưng Lý Tú Linh lại coi sự ngẩn ngơ nhất thời của Tống Diệp thành kinh ngạc.
Ở nơi nông thôn nhỏ bé này, đột nhiên nhìn thấy trưởng công chúa giá lâm, tất nhiên là sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà lúc này Tống Diệp mới ý thức được, hắn nên lộ ra biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
"Cái...cái gì...ngài là trưởng công chúa Ly quốc?" Hắn dùng giọng điệu run rẩy nói câu này để biểu thị hắn đang vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi không cần kinh hoảng, càng không cần hành đại lễ với bản công chúa." Lý Tú Linh nói: "Bản công chúa tới đây, đầu tiên là muốn tự mình xua đuổi đám tàn binh đào ngũ Yên quốc kia."
"Thứ hai là muốn nhìn mức độ bị phá hủy của các thành huyện chung quanh đây để tính toán sơ lược, sau khi chiến tranh kết thúc muốn trùng kiến những thành huyện này, phải cần bao nhiêu nhân lực cùng tiền tài."
Tống Diệp dùng cái cớ đã nghĩ kỹ từ lâu đáp: "Ta cũng không biết, lúc đám lính đào ngũ này xuất hiện ở cửa thôn, ta cùng muội muội đã nhanh chóng tìm chỗ trốn đi rồi."
"Chờ khi bên ngoài không còn động tĩnh, ta cùng muội muội đi ra thì thấy bọn họ đều đã bị giết hết rồi!"
Tuy rằng Tống Diệp là tự vệ, nhưng hắn không thể thừa nhận với bên ngoài là hắn giết đám đào ngũ này, vì nếu như vậy, thể thuật quá mức cường đại của hắn sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, theo đó cũng đưa tới rất nhiều phiền phức.
Quan trọng nhất là, Tống Diệp không thể rời khỏi thôn Thu Ngữ, nếu rắc rối lũ lượt kéo đến, hắn lại bị nhốt trong thôn, muốn trốn cũng không trốn được.
Vì vậy, để tránh tất cả rắc rối không đáng có, phòng cẩn thận, hắn vẫn tình nguyện tất cả mọi người đều coi hắn là một người phàm bình thường.
Thật ra, vốn Lý Tú Linh không cho rằng một người bình thường tay không tấc sắt như Tống Diệp, có thể giải quyết hết hơn hai mươi tên lính đào ngũ Yên quốc được võ trang đầy đủ này.
Nhưng nàng cưỡi ngựa một đường từ phía nam lại đây, ngoại trừ gặp được mấy đoàn lính đào ngũ tan tác của Yên quốc thì không thấy bất cứ bách tính bình thường nào cả.
Mà ở chỗ này lại còn có một quán trà đang mở, còn có một tiểu tử trông quán, thực sự rất quái lạ.
Vì vậy mà Lý Tú Linh cảm thấy Tống Diệp này rất khả nghi.
Cho dù hắn là một người phàm, nhưng là một người phàm khả nghi, thậm chí có thể là tai mắt Yên quốc xếp ở nơi này!
Lý Tú Linh xuống khỏi lưng ngựa, đi tới trước đống xác, cẩn thận kiểm tra thương thế của từng cái xác.
Nàng phát hiện, nội tạng những thi thể này đều đã bị đánh nát, nhưng lại không có bất kỳ dấu vết pháp lực nào trên thi thể, nói cách khác, người giết bọn họ không dùng đến pháp lực, mà chỉ thuần túy là dùng thể thuật.
Có thể sử dụng thể thuật giết chết nhiều người gọn gàng nhanh chóng như vậy, thậm chí còn đánh nát toàn bộ nội tạng bọn họ, nói rõ người này rất có thể là một thể tu!
Thể tu giả, bình thường đều là người thiếu hụt năng lực trên phương diện nào đó, bởi vậy mới vạn bất đắc dĩ mà đi còn đường thể tu này, ví dụ như vì thể chất của bản thân, hoặc vì không giỏi giải phóng chân khí ra ngoài, cũng có thể là vì không thể thuần thục sử dụng các loại pháp quyết.
Thật ra trong tu chân giới có một chuỗi khinh thường, kiếm tu khinh thường khí tu, khí tu khinh thường thể tu.
Đương nhiên, hầu như phần lớn người tu chân đầu là khí tu, kiếm tu với thể tu đều là tồn tại hiếm có như lông phượng sừng lân.
Tuy rằng thể tu nằm dưới cùng chuỗi khinh thường, nhưng chuyện này không nói lên người thể tu nhất định sẽ yếu hơn kiếm tu giả cùng khí tu giả.
Trên dòng sông tu chân dài bảy mươi ngàn năm, đã xuất hiện không ít thể tu giả đạt tới đỉnh cao tột cùng, lấy nhất lực phá vạn pháp!
Hiện tại Tống Diệp tương đương với một thể tủ giả "thuần túy".
Trong cơ thể thể tủ giả bình thường cũng sẽ sản sinh ra chân khí, chân khí của bọn họ vận chuyện cực nhanh, để duy trì cường độ thân thể không bình thường bên ngoài.
Mà trong cơ thể Tống Diệp không có cách nào sản sinh ra chân khí, cường độ thân thể hắn toàn bộ đều dựa vào gia tăng "HP" của bản thân lên, cho nên nói, Tống Diệp mới là thể tủ giả thuần túy nhất.
Tất nhiên, thể tu giả cũng có cảnh giới tu vi, Lý Tú Linh từ sớm đã không nhìn ra bất kỳ dấu vết tu vi nào trên người Tống Diệp, vì vậy đã sớm loại bỏ hiếm nghi với "hung thủ" chân chính Tống Diệp.
Còn việc ai giết hai mươi ba tên lính đào ngũ Yên quốc này, Lý Tú Linh nghĩ rất có thể là một thể tủ giả tình cờ đi ngang qua nơi này, nhất thời ngứa tay, tìm hai mươi ba con ma đen đủi này để thử nắm đấm thôi.
Nhưng dù tiểu tử trông quán trà này không phải hung thủ, Lý Tú Linh cũng cảm thấy hắn vô cùng khả nghi, hay là nên mang hắn về Tuyên Thành, ném vào nhà tù, cho người ta cẩn thận thẩm vấn hắn một phen.
Nhưng Lý Tú Linh bỗng nhiên nhớ lại, Tống Diệp đã nói hắn còn một muội muội ở đây, không chừng muội muội hắn cũng là tai mắt Yên quốc cắm ở đây, nhất định phải một mẻ tóm gọn, điều tra rõ ràng.
Lý Tú Linh liền hỏi: "Ngươi nói ngươi còn một muội muội ở cùng ngươi, có thể gọi muội muội của ngươi ra đây không, để chúng ta làm quen!"
Tống Diệp cười nói: "Có thể, để ta dẫn muội muội ra đây!"
Hắn có thể nhìn ra, trong lòng Lý Tú Linh này nhất định nổi lên lòng nghi ngờ với hắn, để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng nàng, Tống Diệp chỉ có thể ôm Tống Nhan ra.
Dù sao, nữ nhân Lý Tú Linh này thật sự không dễ trêu, chưa nói về thân phận trường công chúa Ly quốc của nàng, chỉ với tu vi là Phá Không cảnh tầng chín, thực lực đó cũng cao hơn Tống Diệp rất nhiều rồi.
Rất nhanh, Tống Diệp đã ôm Tống Nhan từ sân sau đi ra, lúc Lý Tú Linh nhìn thấy "muội muội" mà Tống Diệp nói đến hóa ra chỉ là một cô nhóc ba tuổi thì không khỏi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vào thời khắc hỗn loạn này, hắn lại mang theo một đứa nhỏ sống ở đây?
Tống Diệp ôm Tống Nhan đi đến bên người Lý Tú Linh: "Đây chính là muội muội ta, tên là Tống Nhan, có điều bẩm sinh không thể nói chuyện, vì vậy không gọi tỷ tỷ được rồi!"
Lý Tú Linh nhìn hai tay Tống Nhan đang ôm cổ Tống Diệp, quan hệ của hai người rất thân thiết, hẳn là huynh đệ ruột không sai.
Trong nhất thời, Lý Tú Linh nổi lên niềm cảm thông với Tống Diệp, lúc này nếu như cưỡng ép mang hắn đi sẽ tạo nên thương tổn rất lớn đối với muội muội nhỏ của hắn.
Huống hồ, người mang theo một đứa nhỏ như vậy bên người, khả năng cao không phải tai mắt của Yên quốc.
Có lẽ, hắn thật sự cũng chỉ là một thôn dân bình thường, may mắn sống sót ở trong trận loạn chiến này đến giờ.
"Muội muội ngươi tên là Tống Nhan, vậy tên ngươi là gì?" Lý Tú Linh hỏi Tống Diệp.
"Ta tên Tống Diệp!" Tống Diệp trả lời.
Lý Tú Linh chính là muốn hỏi tên Tống Diệp, để cho ổn thỏa, sau khi nàng trở lại Tuyên Thành sẽ cho người điều tra cẩn thận hộ tịch của tên Tống Diệp này.
"Vậy tên ngươi là gì?" Tống Diệp hỏi.
Lý Tú Linh cười cười, nói: "Ta chính là trưởng công chúa Ly quốc Lý Tú Linh!"
Tống Diệp hơi sững sờ, hắn không ngờ Lý Tú Linh sẽ báo ra thân phận thật của mình, hắn cho rằng hoàng thất quý tộc như nàng đều sẽ thích cải trang vi hành, thích dùng tên giả giống như trên phim ảnh.
Nhưng Lý Tú Linh lại coi sự ngẩn ngơ nhất thời của Tống Diệp thành kinh ngạc.
Ở nơi nông thôn nhỏ bé này, đột nhiên nhìn thấy trưởng công chúa giá lâm, tất nhiên là sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà lúc này Tống Diệp mới ý thức được, hắn nên lộ ra biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
"Cái...cái gì...ngài là trưởng công chúa Ly quốc?" Hắn dùng giọng điệu run rẩy nói câu này để biểu thị hắn đang vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi không cần kinh hoảng, càng không cần hành đại lễ với bản công chúa." Lý Tú Linh nói: "Bản công chúa tới đây, đầu tiên là muốn tự mình xua đuổi đám tàn binh đào ngũ Yên quốc kia."
"Thứ hai là muốn nhìn mức độ bị phá hủy của các thành huyện chung quanh đây để tính toán sơ lược, sau khi chiến tranh kết thúc muốn trùng kiến những thành huyện này, phải cần bao nhiêu nhân lực cùng tiền tài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.