Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu

Chương 7: Đến Huyền Thanh Cung Nghe Giảng

Mãi Nhục Uy Đản Hoàng

07/09/2024

Nhìn bóng dáng Tần Khê Y càng lúc càng xa, Triệu bộ khoái cảm thán một tiếng nói:

"Kỳ thật ta liếc mắt một cái thì đã nhìn ra nữ nhân này không đơn giản, nàng không thuộc về nơi này, Diệp ca nhi, ngươi cũng đừng vọng tưởng nàng còn có thể trở về kết hôn với ngươi, ngươi cứ xem như một giấc mộng đi.“

“Giờ tỉnh mộng rồi, ngươi cũng không có tổn thất gì!”

Tống Diệp mỉm cười không nói gì.

Chuyện Tần Khê Y đào hôn đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, huống hồ hắn cũng không biết khi nào mình sẽ đột nhiên rời khỏi thế giới này.

Nếu không phải nàng đào hôn thì cũng có thể là hắn thôi!

Cho nên chuyện hắn cưới một nữ NPC ở nơi này làm vợ vốn đã vô cùng không đáng tin rồi.

Chỉ là bị Tần Khê Y kia gọi vài tiếng tiểu phu quân, hắn lại không có tổn thất gì mà còn có hời kinh nghiệm của ba con yêu thú cao cấp, tính như thế nào thì hắn vẫn là bên kiếm được máu!

Chỉ là, Tần Khê Y đi rồi, chỗ thôn trưởng bên kia cũng không dễ khai báo, bọn họ phỏng chừng đều sẽ cho rằng, Tần Khê Y này là nữ tử thanh lâu mà hắn bỏ tiền tìm tới.

Sau đó, Tống Diệp xách gà một sừng và thỏ cánh bướm trở lại tiểu viện phía sau quán trà, lấy ra thiết kiếm tân thủ xoát cổ hai con yêu thú này.

"Tích! Người chơi đánh chết một con yêu thú cao cấp [Độc Giác Hắc Vũ Điểu], + 60.000 điểm kinh nghiệm.”

"Tích! Người chơi đánh chết một con yêu thú cao cấp [Điệp Sí Huyền Thố], + 70.000 điểm kinh nghiệm.”

Điểm kinh nghiệm của hai con yêu thú này không cao bằng con Lam Đồng Kim Vũ Điểu vừa rồi, nhưng dù sao cũng có sáu bảy mươi nghìn điểm.

Vì thế, đẳng cấp của Tống Diệp lại bắt đầu tăng vọt.

"Tíc! Xin chúc mừng người chơi đã được thăng cấp 31!”

"Tích! Xin chúc mừng người chơi đã được thăng cấp 32!”

......

"Tích! Xin chúc mừng người chơi đã được thăng cấp 35!”

Lại liên tiếp thăng năm cấp, kiếm được 20 điểm thuộc tính, Tống Diệp vẫn tiếp tục dùng 20 điểm thuộc tính này thêm vào [Khí Huyết].

......

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm mầ lỗ tai Tống Diệp đã không được thanh tịnh.

Sau khi biết Tần Khê Y không từ mà biệt, Tôn đại thẩm cách vách liền chắc chắn Tần Khê Y kia không phải là nữ tử đứng đắn gì.



Dù sao, nếu là nữ tử nhà lành há có thể vừa lúc mới định ra hôn kỳ với một nam tử thì đột nhiên lại đi không lời từ giã chứ?

Cho nên Tôn đại thẩm cùng thôn trưởng đều cho rằng Tần Khê Y kia chính là nữ tử Tống Diệp bỏ tiền tìm trong thanh lâu ra.

Bọn họ nghĩ như vậy cũng là chuyện trong dự liệu của Tống Diệp,

Dù sao cũng vì việc này mà mới sáng sớm Tôn đại thẩm đã chạy tới lải nhải không ngừng với hắn, nói cái gì mà nữ tử thanh lâu không làm sạch sẽ, mang nữ tử thanh lâu về thôn Thu Ngữ sẽ làm nhục danh tiếng trăm năm của thôn này.

Tống Diệp đành phải lấy lý do muốn đi ra ngoài mở tiệm mới có thể thoát khỏi địa ngục Tu La này.

Không lâu sau khi mở tiệm, có năm thiếu niên lạ mặt đi ngang qua quầy trà của Tống Diệp, bốn nam một nữ, đều mặc trường phục màu trắng tinh khiết.

Năm vị học sinh trong miệng Triệu Chí Cao muốn đến Huyền Thanh cung nghe giản hẳn là bọn họ rồi.

Dựa theo quy củ của Huyền Thanh cung, học sinh nhận lệnh đến Huyền Thanh cung nghe giảng cũng không thể mang theo bất kỳ tùy tùng nào, một đường đến Huyền Thanh cung đối với bọn họ mà nói cũng là một loại tu hành.

Năm người bọn họ hình như cũng không có ý định dừng lại uống chén trà ở chỗ Tống Diệp, nhưng bởi vì trước đó Triệu Chí Cao đã đánh tiến nên Tống Diệp liền chủ động hướng bọn họ hô lên:

“Các vị tiểu lang quân, dừng lại uống chén trà đi, miễn phí!”

Nữ tử duy nhất trong năm người dừng lại, khuôn mặt trái xoan thanh tú, trông chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đã là một mỹ nhân rồi.

Nàng ta nhìn ấm trà trong tay Tống Diệp, mím môi, dường như cũng có hơi khát nước:

Bốn người còn lại nhanh chóng phát hiện trong đội có người bị bỏ lại phía sau, bọn họ đều xoay người lại tìm nữ tử kia.

“Trương Tử Huyên khát nước, chúng ta đến đó uống chén trà rồi hẳn đi!”

Trương Tử Huyên hẳn là tên của nữ tử kia.

“Ông chủ, cho năm chén nước trà đi!”

“Đến đây!”

Tống Diệp bày năm cái bát rỗng trên bàn, sau đó đổ đầy trà vừa nấu vào.

"Có thức ăn không?" Đôi mắt to tròn của nữ tử xoay một vòng.

Nàng ta không chỉ khát, mà còn đói nữa

“Có chứ!” Tống Diệp mang tới ba cái bánh vừng vừa hấp xong: “Nhưng thức ăn không miễn phí nhé!”

Dù sao, Triệu Chí Cao kia chỉ trả tiền trà nước cho bọn họ thôi.

Ba cái bánh vừng này vốn là đồ ăn mà hắn chuẩn bị cho mình.

"Bánh này bao nhiêu một cái?" Nữ tử vừa hỏi vừa cầm một cái lên bắt đầu gặm.



"Năm đồng một cái, lấy hết ba cái à?" Tống Diệp hỏi.

“Lấy hết!” Nữ tử vừa ăn vừa nói.

"Vậy trà này bao nhiêu một chén?!" Nữ tử tên Trương Tử Huyên lại hỏi:

“Tiền trà nước đã có người trả giúp rồi, các ngươi không cần đưa tiền nữa!” Tống Diệp nói:

"Ồ!" Nữ tử kinh ngạc gật đầu, cũng không hỏi ai đã trả tiền trà cho họ.

Nữ tử ăn chiếc bánh vừng của mình, bốn người bạn đồng hành của nàng ta không muốn ăn, nàng ta lấy giấy dầu bọc hai cái còn lại mang đi.

Trước khi đi, bọn họ để lại ba mươi đồng tiền trên bàn, quả thật xem như đã tính luôn tiền trà nước.

Trước cửa quán trà có một lão đầu tóc bạc trắng, ông ta nhìn năm người dần dần đi xa, thì thào nói:

"Trong năm người, cũng chỉ có nữ nhân kia có tướng tiên nhân, phỏng chừng sẽ được Huyền Thanh cung giữ lại, có thể bước lên đại đạo tu tiên!"

Mà lời của lão nhân đã một câu thành sấm.

Một tháng sau, bốn trong số năm người trở về từ Huyền Thanh cung lại đi ngang qua quán trà của Tống Diệp.

Nữ tử tên Trương Tử Huyên lại không ở trong đó, Tống Diệp tò mò hỏi bọn họ.

Một thiếu niên mặt chữ điền trong nhóm nói: “Trương Tử Huyên ở lại Huyền Thanh cung tu hành, phúc khí của nàng thật lớn, sau này ở huyện Trừng sẽ không ai dám khinh thường Trương gia nhà nàng nữa rồi!”

Trên mặt bốn vị thiếu niên đều lộ vẻ hâm mộ, năm người bọn họ cùng đi, lại chỉ có một mình Trương Tử Huyên có thể ở lại Huyền Thanh cung.

“Lần sau gặp lại nha đầu Tử Huyên này, phỏng chừng phải gọi nàng một tiếng 'Trương tiên sư' rồi!” Một thiếu niên mày rậm mắt to cười khổ nói.

Bốn người bọn họ uống xong một chén trà liền rời đi, lúc này Tống Diệp chủ động đòi tiền trà.

Thật ra Tống Diệp cũng tò mò Huyền Thanh cung có dáng vẻ gì, tu chân lại như thế nào.

Ở Huyền Doanh đại lục này, tu chân đương nhiên là nguyên tố quan trọng nhất, có điều Tống Diệp là "người chơi" nên trước tiên phải rời khỏi Tân Thủ Thôn rồi mới có thể mở khóa chức năng [Tu Chân] được.

Hiện giờ hắn chỉ có sức mạnh thân thể thuần túy, đan điền không có ẩn chứa một tia chân khí nào.

Đao khí Thiên Băng Địa Liệt trảm bổ ra cũng không phải hắn sử dụng chân khí phóng ra ngoài, mà chỉ là cơ chế kỹ năng là như thế mà thôi.

Mà sát thương của kỹ năng này cũng chỉ liên quan đến giá trị khí huyết của hắn.

Cho nên, dù Tống Diệp không hề có tu vi thì chỉ cần giá trị khí huyết của hắn đủ cao, bất luận là kẻ địch nào, hắn cũng có thể một chiêu giết chết!

Cũng bởi vì trong cơ thể hắn không có một tia chân khí, cho nên trong mắt những tu chân giả kia, hắn chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân bình thường không có gì hiếm lạ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook