Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 48: Kỳ Hạn 30 Năm
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Tất nhiên Tống Diệp biết tin tức mà Triệu Chí Cao nói là thật.
Chuyện nơi này cần xây một tòa thành trì mới, Tống Diệp đã sớm biết được từ chỗ An Di công chúa Lý Tú Linh vào ba tháng trước.
Địa vị của Lý Tú Linh trong triều là dưới một người trên vạn người, thậm chí ngay cả vị hoàng đế kia cũng nghe lời người tỷ tỷ này.
Vì vậy, lời nói của Lý Tú Linh rất có trọng lượng trong triều đình, tựa như thánh lệnh, chuyện nàng muốn làm cũng sẽ không có ai dám phản đối.
Tống Diệp nghĩ, “đội thi công" xây dựng thành trì có lẽ cũng đang trên đường tới đây.
Chỉ là, đột nhiên xây lên một tòa thành mới, công trình to lớn như vậy, ngắn thì ba năm rưỡi, mà lâu thì phải mười mấy năm.
Nhưng nơi đây là đại lục tu chân, xây loại công trình lớn như thành trì tất nhiên là không chỉ sử dụng người bình thường cùng với công cụ bình thường, thông thường đều sẽ dụng đến sức mạnh của tu chân giả.
Đúng như dự đoán, sau đó Triệu Chí Cao đã chứng minh suy đoán của Tống Diệp.
"Nghe Vương huyện lệch nói, triều đình đã đạt được hiệp nghị với Mộ Dung thế gia, Mộ Dung thế gia sẽ hỗ trợ xây dựng tòa thành này." Triệu Chí Cao nói.
"Nhưng sau khi xây thành xong, ba con phố trong thành đều sẽ thuộc về quyền sợ hữu của Một Dung thế gia!"
Mộ Dung thế gia là một trong tứ đại tu chân thế gia của Ly quốc, cũng chính thế lực tu chân giả mà Ly quốc mời tới hỗ trợ xây dựng thành trì.
Mộ Dung thế gia chính là danh môn thế gia có mấy ngàn năm lịch sử, chiếm cứ ở Ly quốc nhiều năm, có mấy vạn môn sinh, trải rộng khắp cả nước, chuyện làm ăn hiển nhiên cũng ở khắp nơi.
Có Mộ Dung thế gia hỗ trợ, nhiều nhất là hai năm là có thể xây dựng hoàn thành một tòa thành quy mô lớn mới.
Đương nhiên, với Mộ Dung thế gia mà nói, lần hợp tác này cùng triều đình chỉ có lời chứ không lỗ.
Sau khi xây thành xong, Mộ Dung thế gia có thể nắm quyền sở hữu của toàn bộ ba con phố, thu nhập lâu dài mà ba con phố này mang lại không thể nào đo đếm được.
Quan trọng hơn là, sau đó tòa thành mới này sẽ trở thành một cứ điểm thế lực của Mộ Dung thế gia, nếu những thế gia khác muốn đến tòa thành này làm ăn thì trước hết phải có sự đồng ý của Mộ Dung thế gia.
Nhưng ngay lúc Vương huyện lệnh nhắc tới cái tên "Mộ Dung thế gia" này, Tống Nhan luôn luôn cầm đũa chắc chắn chuẩn xác lại đột nhiên không cẩn thận làm rơi một cái đũa xuống đất.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, Tống Diệp liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc đũa lăn trên mặt đất, hắn cũng không nghĩ nhiều mà giúp Tống Nhan nhặt lên, dùng tay áo lau lau rồi đưa lại chiếc đũa vào trong tay Tống Nhan, căn dặn một câu: "Ăn từ từ thôi!"
Tông Nhan gật gật đầu, tiếp tục ăn mì.
Kỳ thực, bản thân cô nhóc cũng không biết tại sao tay phải của mình đột nhiên lại không nghe sai khiến, rơi mất một cái đũa xuống đất.
Cái tên Mộ Dung thế gia này, cô nhóc đã từng nhiều lần nghe mẫu thân nhắc đến.
Cô nhóc chỉ biết là, mẫu thân không thích cái tên này.
Nhưng bản thân cô nhóc cũng không rõ cha nương rốt cục có quan hệ gì với Mộ Dung thế gia, có thể cô nhóc đã từng biết, nhưng cũng đã quên rồi.
Dù sao, bây giờ nàng còn nhỏ, rất nhiều kí ức đều mơ hồ ngắn ngủi.
Vì vậy, Tống Nhan cũng không biết bản thân có huyết hải thâm thù với Mộ Dung thế gia.
Cô nhóc càng không biết di ngôn lúc mẫu thân lâm chung là muốn cô nhóc gánh vác huyết hải thâm thù này sống tiếp, đi theo Tần Huyền Khê chăm chỉ tu luyện, tương lai sau này có thể tự mình huyết tẩy cả nhà Mộ Dung thế gia, trả món thâm cừu đại hận này, mà không phải giống đi theo Tống Diệp không có lý tưởng, không buồn không lo, thiên chân vô tà mà lớn lên như bây giờ.
Nhưng cho dù là sau khi Tống Nhan lớn lên mà bản thân vẫn không có thực lực báo đại thù này, thì khi kỳ hạn ba mươi năm vừa đến, Tần Huyền Khê cũng sẽ tự mình ra tay tàn sát toàn bộ Mộ Dung thế gia.
Vì vậy, cho dù bây giờ Mộ Dung thế gia có thế lực ngập trời, ngông cuồng tự đại, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy nhót được ba mươi năm nữa thôi, giờ chết của bọn họ sớm đã được viết vào sổ sinh tử rồi, mà người viết xuống cái giờ chết này chính là "Diêm Vương sống" Tần Huyền Khê.
Tống Diệp cũng không biết thân thế Tống Nhan, vì vậy tất nhiên hắn cũng không biết mối thù giữa Tống Nhan với Mộ Dung thế gia.
"Vậy tên của tòa thành trì mới này dự định là gì?" Tống Diệp đột nhiên hỏi.
"Gọi là "Yến Thành", hình như là lấy trong Nhật Cửu Trường An, tên này là trưởng công chúa đương triều, Di An công chúa đặt, Hoàng Đế cũng tán thành!"
"Xem ra sau khi nơi này trở thành Yến Thành, có lẽ quan trà nhỏ của ta cũng không còn mở được nữa, sau này muốn kiếm sống cũng là một vấn đề!" Tống Diệp có chút bất đắc dĩ nói.
Lời này của hắn cũng không phải chỉ là thuận miệng mà nói, hắn thật sự không biết sau này nên làm gì để kiếm sống, nếu chỉ có mỗi mình thì hắn cũng sẽ không quá để ý đến vấn đề kiếm sống.
Dù sao, phần thưởng nhiệm vụ hằng ngày thỉnh thoảng sẽ cho hắn chút đồ dùng sinh hoạt cùng đồ ăn, một mình hắn sống dù không làm gì cũng sẽ không chết đói.
Mấu chốt là, bên cạnh hắn có thêm Tống Nhan, dù thế nào thì hắn cũng phải nuôi Tống Nhan đến mười ba tuổi trước đã, sau đó đưa cô nhóc cho Trương Tử Huyên.
Cho nên, vì cuộc sống sau này của Tống Nhan có thể có chút chất lượng, có thể ăn ngon mặc ấm, có thể mời tiên sinh đến dạy chữ cho cô nhóc, dù thế nào Tống Diệp cũng phải có một nguồn thu nhập ổn định.
Hơn nữa, phạm vi hoạt động của hắn còn bị cố định tại khu vực thôn Thu Ngữ ban đầu, nên dù hắn tìm công việc kiếm sống trong Yến Thành mới xây thì cũng không thể rời khỏi phạm vi khu vực này được.
Triệu Chí Cao nói: "Tống huynh, nói thật, chờ sau khi Yến Thành xây xong thì quán trà nhỏ này đúng là không mở được."
"Sau này nếu như muốn buôn bán gì đó trong Yến Thành còn phải đi qua cái cửa sau Mộ Dung thế gia này, bọn họ phải gật đầu thì việc làm ăn của ngươi mới có thể tiến hành được, mà ngươi lại không có chút quan hệ nào với Mộ Dung thế gia, tất nhiên ngươi cũng không có tiền để chuẩn bị đút lót."
"Nhưng ngươi yên tâm."
Triệu Chí Cao vỗ vỗ vai Tống Diệp: "Có Triệu Chí Cao ta ở đây, chắc chắn sẽ tìm một công việc có thể kiếm sống cho ngươi."
"Vậy sau này ngươi vẫn làm bộ khoái ở huyện Trừng à?" Tống Diệp hỏi.
"Có lẽ là vậy, nhưng cũng có thể đến Yến Thành mới này làm bộ khoái!" Triệu Chí Cao lại nhẹ giọng nói: "Vương tri huyện có thể sẽ thăng chức, có lẽ sẽ thành tri phủ đại nhân của Yến Thành."
"Nếu như Vương tri huyện lên làn tri phủ Yến Thành, hắn cũng sẽ mang ta đến nha môn tri phủ làm bổ khoái Yến Thành!"
"Đến lúc đó, ta có thể phối hợp với ngươi ở Yến Thành, không chừng còn có thể tiến cử ngươi cho Vương tri huyện, để ngươi cùng làm bộ khoái với ta!"
Tống Diệp cười cười, nói: "Ta rất không thích làm bộ khoái, nhưng vẫn cảm tạ ý tốt của Triệu huynh!"
Tống Diệp biết mình cũng không thích hợp làm bộ khoái, dù sao bộ khoái cần đi lại khắp nơi, mà hắn lại có phạm vi hoạt động cố định.
Hơn nữa, nha môn tri phủ mới xây có thể không ở trong phạm vi thôn Thu Ngữ, đến lúc đó có khi hắn còn chả đi đến được nha môn tri phủ chứ nói gì đến làm bộ khoái.
"Không sao, ngươi không muốn làm bộ khoái cũng được, đến lúc đó ta lại một công việc phù hợp cho ngươi là được!" Triệu Chí Cao nói.
"Được, có câu nói này của Triệu huynh đây, ta đã an tâm hơn nhiều, hôm nay có rượu hôm nay say, nào, cạn thêm chén nữa đi!"
Tống Diệp giơ chén rượu lên, sau khi chạm chén với Triệu Chí Cao liền một hơi uống cạn!
Chuyện nơi này cần xây một tòa thành trì mới, Tống Diệp đã sớm biết được từ chỗ An Di công chúa Lý Tú Linh vào ba tháng trước.
Địa vị của Lý Tú Linh trong triều là dưới một người trên vạn người, thậm chí ngay cả vị hoàng đế kia cũng nghe lời người tỷ tỷ này.
Vì vậy, lời nói của Lý Tú Linh rất có trọng lượng trong triều đình, tựa như thánh lệnh, chuyện nàng muốn làm cũng sẽ không có ai dám phản đối.
Tống Diệp nghĩ, “đội thi công" xây dựng thành trì có lẽ cũng đang trên đường tới đây.
Chỉ là, đột nhiên xây lên một tòa thành mới, công trình to lớn như vậy, ngắn thì ba năm rưỡi, mà lâu thì phải mười mấy năm.
Nhưng nơi đây là đại lục tu chân, xây loại công trình lớn như thành trì tất nhiên là không chỉ sử dụng người bình thường cùng với công cụ bình thường, thông thường đều sẽ dụng đến sức mạnh của tu chân giả.
Đúng như dự đoán, sau đó Triệu Chí Cao đã chứng minh suy đoán của Tống Diệp.
"Nghe Vương huyện lệch nói, triều đình đã đạt được hiệp nghị với Mộ Dung thế gia, Mộ Dung thế gia sẽ hỗ trợ xây dựng tòa thành này." Triệu Chí Cao nói.
"Nhưng sau khi xây thành xong, ba con phố trong thành đều sẽ thuộc về quyền sợ hữu của Một Dung thế gia!"
Mộ Dung thế gia là một trong tứ đại tu chân thế gia của Ly quốc, cũng chính thế lực tu chân giả mà Ly quốc mời tới hỗ trợ xây dựng thành trì.
Mộ Dung thế gia chính là danh môn thế gia có mấy ngàn năm lịch sử, chiếm cứ ở Ly quốc nhiều năm, có mấy vạn môn sinh, trải rộng khắp cả nước, chuyện làm ăn hiển nhiên cũng ở khắp nơi.
Có Mộ Dung thế gia hỗ trợ, nhiều nhất là hai năm là có thể xây dựng hoàn thành một tòa thành quy mô lớn mới.
Đương nhiên, với Mộ Dung thế gia mà nói, lần hợp tác này cùng triều đình chỉ có lời chứ không lỗ.
Sau khi xây thành xong, Mộ Dung thế gia có thể nắm quyền sở hữu của toàn bộ ba con phố, thu nhập lâu dài mà ba con phố này mang lại không thể nào đo đếm được.
Quan trọng hơn là, sau đó tòa thành mới này sẽ trở thành một cứ điểm thế lực của Mộ Dung thế gia, nếu những thế gia khác muốn đến tòa thành này làm ăn thì trước hết phải có sự đồng ý của Mộ Dung thế gia.
Nhưng ngay lúc Vương huyện lệnh nhắc tới cái tên "Mộ Dung thế gia" này, Tống Nhan luôn luôn cầm đũa chắc chắn chuẩn xác lại đột nhiên không cẩn thận làm rơi một cái đũa xuống đất.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, Tống Diệp liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc đũa lăn trên mặt đất, hắn cũng không nghĩ nhiều mà giúp Tống Nhan nhặt lên, dùng tay áo lau lau rồi đưa lại chiếc đũa vào trong tay Tống Nhan, căn dặn một câu: "Ăn từ từ thôi!"
Tông Nhan gật gật đầu, tiếp tục ăn mì.
Kỳ thực, bản thân cô nhóc cũng không biết tại sao tay phải của mình đột nhiên lại không nghe sai khiến, rơi mất một cái đũa xuống đất.
Cái tên Mộ Dung thế gia này, cô nhóc đã từng nhiều lần nghe mẫu thân nhắc đến.
Cô nhóc chỉ biết là, mẫu thân không thích cái tên này.
Nhưng bản thân cô nhóc cũng không rõ cha nương rốt cục có quan hệ gì với Mộ Dung thế gia, có thể cô nhóc đã từng biết, nhưng cũng đã quên rồi.
Dù sao, bây giờ nàng còn nhỏ, rất nhiều kí ức đều mơ hồ ngắn ngủi.
Vì vậy, Tống Nhan cũng không biết bản thân có huyết hải thâm thù với Mộ Dung thế gia.
Cô nhóc càng không biết di ngôn lúc mẫu thân lâm chung là muốn cô nhóc gánh vác huyết hải thâm thù này sống tiếp, đi theo Tần Huyền Khê chăm chỉ tu luyện, tương lai sau này có thể tự mình huyết tẩy cả nhà Mộ Dung thế gia, trả món thâm cừu đại hận này, mà không phải giống đi theo Tống Diệp không có lý tưởng, không buồn không lo, thiên chân vô tà mà lớn lên như bây giờ.
Nhưng cho dù là sau khi Tống Nhan lớn lên mà bản thân vẫn không có thực lực báo đại thù này, thì khi kỳ hạn ba mươi năm vừa đến, Tần Huyền Khê cũng sẽ tự mình ra tay tàn sát toàn bộ Mộ Dung thế gia.
Vì vậy, cho dù bây giờ Mộ Dung thế gia có thế lực ngập trời, ngông cuồng tự đại, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy nhót được ba mươi năm nữa thôi, giờ chết của bọn họ sớm đã được viết vào sổ sinh tử rồi, mà người viết xuống cái giờ chết này chính là "Diêm Vương sống" Tần Huyền Khê.
Tống Diệp cũng không biết thân thế Tống Nhan, vì vậy tất nhiên hắn cũng không biết mối thù giữa Tống Nhan với Mộ Dung thế gia.
"Vậy tên của tòa thành trì mới này dự định là gì?" Tống Diệp đột nhiên hỏi.
"Gọi là "Yến Thành", hình như là lấy trong Nhật Cửu Trường An, tên này là trưởng công chúa đương triều, Di An công chúa đặt, Hoàng Đế cũng tán thành!"
"Xem ra sau khi nơi này trở thành Yến Thành, có lẽ quan trà nhỏ của ta cũng không còn mở được nữa, sau này muốn kiếm sống cũng là một vấn đề!" Tống Diệp có chút bất đắc dĩ nói.
Lời này của hắn cũng không phải chỉ là thuận miệng mà nói, hắn thật sự không biết sau này nên làm gì để kiếm sống, nếu chỉ có mỗi mình thì hắn cũng sẽ không quá để ý đến vấn đề kiếm sống.
Dù sao, phần thưởng nhiệm vụ hằng ngày thỉnh thoảng sẽ cho hắn chút đồ dùng sinh hoạt cùng đồ ăn, một mình hắn sống dù không làm gì cũng sẽ không chết đói.
Mấu chốt là, bên cạnh hắn có thêm Tống Nhan, dù thế nào thì hắn cũng phải nuôi Tống Nhan đến mười ba tuổi trước đã, sau đó đưa cô nhóc cho Trương Tử Huyên.
Cho nên, vì cuộc sống sau này của Tống Nhan có thể có chút chất lượng, có thể ăn ngon mặc ấm, có thể mời tiên sinh đến dạy chữ cho cô nhóc, dù thế nào Tống Diệp cũng phải có một nguồn thu nhập ổn định.
Hơn nữa, phạm vi hoạt động của hắn còn bị cố định tại khu vực thôn Thu Ngữ ban đầu, nên dù hắn tìm công việc kiếm sống trong Yến Thành mới xây thì cũng không thể rời khỏi phạm vi khu vực này được.
Triệu Chí Cao nói: "Tống huynh, nói thật, chờ sau khi Yến Thành xây xong thì quán trà nhỏ này đúng là không mở được."
"Sau này nếu như muốn buôn bán gì đó trong Yến Thành còn phải đi qua cái cửa sau Mộ Dung thế gia này, bọn họ phải gật đầu thì việc làm ăn của ngươi mới có thể tiến hành được, mà ngươi lại không có chút quan hệ nào với Mộ Dung thế gia, tất nhiên ngươi cũng không có tiền để chuẩn bị đút lót."
"Nhưng ngươi yên tâm."
Triệu Chí Cao vỗ vỗ vai Tống Diệp: "Có Triệu Chí Cao ta ở đây, chắc chắn sẽ tìm một công việc có thể kiếm sống cho ngươi."
"Vậy sau này ngươi vẫn làm bộ khoái ở huyện Trừng à?" Tống Diệp hỏi.
"Có lẽ là vậy, nhưng cũng có thể đến Yến Thành mới này làm bộ khoái!" Triệu Chí Cao lại nhẹ giọng nói: "Vương tri huyện có thể sẽ thăng chức, có lẽ sẽ thành tri phủ đại nhân của Yến Thành."
"Nếu như Vương tri huyện lên làn tri phủ Yến Thành, hắn cũng sẽ mang ta đến nha môn tri phủ làm bổ khoái Yến Thành!"
"Đến lúc đó, ta có thể phối hợp với ngươi ở Yến Thành, không chừng còn có thể tiến cử ngươi cho Vương tri huyện, để ngươi cùng làm bộ khoái với ta!"
Tống Diệp cười cười, nói: "Ta rất không thích làm bộ khoái, nhưng vẫn cảm tạ ý tốt của Triệu huynh!"
Tống Diệp biết mình cũng không thích hợp làm bộ khoái, dù sao bộ khoái cần đi lại khắp nơi, mà hắn lại có phạm vi hoạt động cố định.
Hơn nữa, nha môn tri phủ mới xây có thể không ở trong phạm vi thôn Thu Ngữ, đến lúc đó có khi hắn còn chả đi đến được nha môn tri phủ chứ nói gì đến làm bộ khoái.
"Không sao, ngươi không muốn làm bộ khoái cũng được, đến lúc đó ta lại một công việc phù hợp cho ngươi là được!" Triệu Chí Cao nói.
"Được, có câu nói này của Triệu huynh đây, ta đã an tâm hơn nhiều, hôm nay có rượu hôm nay say, nào, cạn thêm chén nữa đi!"
Tống Diệp giơ chén rượu lên, sau khi chạm chén với Triệu Chí Cao liền một hơi uống cạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.