Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 40: Muội Muội Mưa Của Ta
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Giờ cơm tối, Tống Diệp nấu cho vị muội muội Tống Nhan mới nhận hôm nay một tô mì.
Tống Nhan cũng xem như biết cầm đũa, tự ăn hết bát mì, còn uống hết cả nước chan.
Ngay cả vấn đề tối ngủ ở đâu, Tống Nhan cũng đã nghĩ xong.
Ở sân sau vốn có hai căn phòng nhỏ, chỉ là có một phòng bị bỏ trống nhiều năm sau đó biến thành phòng để đồ, Tống Diệp định trước tiên dọn hết đồ trong phòng đó ra ngoài sân, tạm thời sẽ thành khuê phòng của Tống Nhan.
Còn vấn đề phí nuôi dưỡng đứa nhỏ này, chờ nữ ma đầu Tần Huyền Khê kia trở lại, Tống Diệp nhất định phải tìm nàng tính toán thật cẩn thận món nợ này.
Chỉ là từ ban đầu Tân Huyền Khê đã giả vờ không quen cô nhóc nên chắc là sẽ không thừa nhận nàng cùng cô nhóc có quan hệ, cho nên phí nuôi dưỡng có thể nàng cũng sẽ không cho.
Mà hắn cũng không biết lúc Tần Huyền Khê trở lại là bao nhiêu năm nữa, mà thậm chí nàng có trở lại hay không hắn cũng không biết!
Giờ Hợi, cũng tương đương 9:00 tối ở hiện thế, Tống Diệp liền thúc giục Tống Nhan lên giường đi ngủ, lo lắng cô nhóc ngủ một mình ban đêm sẽ sợ tối, cho nên không tắt nến trong phòng.
Dù sao mấy ngọn nến này hắn vẫn còn nhiều, mỗi ngày làm nhiệm vụ tân thủ thôn, thường sẽ có vài phần thưởng nhỏ là mấy đồ dùng sinh hoạt thiết yếu này.
[Một ngọn nến bình thường]: Đốt lửa có thể chiếu sáng bóng tối.
Đi ra khỏi phòng Tống Nhan, Tống Diệp liền đi vào [không gian người chơi] của mình.
Hôm nay hắn thu hoạch được một đống kinh nghiệm, tăng liên tiếp 23 cấp, từ cấp 45 nhảy một mạch đến cấp 68, thuộc tính cũng theo đó mà tăng mạnh.
Vì vậy hắn tất nhiên muốn thử xem hôm nay hắn đánh được bao nhiêu điểm sát thương.
Giống như trước đó, Tống Diệp lấy ra kiếm sắt tân thủ, đánh ra một chiêu Thiên Băng Địa Liệt Trảm chém về phía cọc mộc nhân, ngay lập tức, phía trên cọc mộc nhân liền xuất hiện điểm sát thương mới nhất - “108.000 điểm.”
Sáng nay điểm sát thương cao nhất mà hắn đánh được là 75.000 điểm, hiện tại đã cao hơn 33.000 điểm, chỉ số tăng lên hết sức rõ ràng.
Lại tra bảng sát thương, điểm sát thương tiêu chuẩn của Thông Huyền cảnh tầng chín là 100.000 điểm.
Bây giờ Tống Diệp có thể đánh được 108.000 điểm, nói cách khác thực lực của hắn đã ngang với Thông Huyền cảnh tầng chín.
Tu vi Thông Huyền cảnh tầng chín đều có thể ghi danh vào thí luyện tiên sư, bởi vì yêu cầu để ghi danh vào thí luyện tiên sư cũng chỉ là tu vi Thông Huyền cảnh tầng bảy.
Đối chiếu trên bảng sát thương, đẳng cấp phía sau Thông Huyền cảnh tầng chín là Hư Linh cảnh tầng một.
Giữa Thông Huyền cảnh tầng chín và Hư Linh cảnh tầng một cách nhau một cái đại cảnh, mà đây cũng là ranh giới của rất nhiều người tu chân, cho nên điểm sát thương giữa hai cấp bậc cách nhau rất nhiều.
Điểm sát thương tiêu chuẩn của Thông Huyền cảnh tầng chín là một 100.000 điểm, còn Hư Linh cảnh tầng một cần đến 200.000 điểm.
Vậy nên cho tới nay, Hư Linh cảnh chính là một đường ranh giới của tu chân giới, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ tu tiên muốn vượt qua tấm bình phong này, nhưng phần lớn đều thất bại, mờ nhạt trong đám người.
Dù sao, bất kể là ở tu chân giới hay là thế giới phàm nhân, người bình thường cũng đều chiếm đa số mà.
Bây giờ 200.000 điểm sát thương đã trở thành mục tiêu đột phá tiếp theo của Tống Diệp hắn!
Sau khi kiểm tra sát thương của bản thân xong, Tống Diệp liền rời khỏi không gian người chơi, từ trong ba lo trò chơi lấy ra phần thưởng của nhiệm vụ kỳ ngộ hôm nay, một hạt giống hắc thụ.
Hạt giống hắc thụ này là rút thẻ mà có, Tống Diệp cũng tò mò, hạt giống này có thể trồng ra loại yêu sủng gì.
Sau đó, hắn trực tiếp dùng kiếm sắt tân thủ đào một cái hố trong sân rồi bỏ hạt giống hắc thụ vào, sau đó lấp đất lại, tưới ít nước lên.
Vậy coi như xong, đợi mấy ngày nữa xem thử hạt giống này có thể mọc ra được cái gì!
Nhưng đột nhiên, Tống Nhan từ trong phòng đi ra, trực tiếp đứng yên tại bậc cửa, mắt nhìn chằm chằm Tống Diệp.
“Sao vậy? Không ngủ được à? Hay ngủ một mình thấy sợ?” Tống Diệp hỏi, có vẻ hắn đã thoáng quên mất Tống Nhan là một người câm.
Với lại, Tống Diệp cũng không biết chỉ mới hôm nay, Tống Nhan vừa mới mất đi thân mẫu của mình, cô nhóc ngủ không được, tất nhiên là vì nhớ mẫu thân.
Đôi huynh muội mới quen biết hôm nay cứ vậy mà yên lặng ngồi trong sân, không ai nói gì.
Nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, Tống Nhan lại ngủ thiếp ngay trên bậc thềm, gáy dựa vào cửa, ngủ rất say, Tống Diệp ôm cô nhóc trở về giường trong phòng, đắp kín chăn cho, sau khi rời khỏi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hôm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện ở quán trà nhỏ này, Tần Huyền Khê đột nhiên trở lại, nhưng sau đó lại biến mất tăm.
Hai vị Tiên Tôn cùng một vị Ma Tôn đánh một trận đại chiến đặc sắc trước sân, đây cũng là lần đầu Tống Diệp nhìn thấy trận chiến cấp bậc Tôn giả.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn còn có thêm một muội muội mưa!
…
Nửa tháng sau, thôn Thu Ngữ.
hạt giống hắc thụ mà Tống Diệp đã gieo xuống nửa tháng trước, giờ đã trở thành một cái cây nhỏ, mà từ thân cây cho đến nhánh cây đều thuần một màu đen, nhưng lá cây nó không dài, nhánh cây cũng chỉ mọc hai cái hai bên trái phải, giống như hai cánh tay đen xì vậy.
Nó giống như có linh tính, lúc Tống Diệp gọi nó “Hắc Tử”, thân cây của nó liền hướng về phía Tống Diệp cúi đầu 90 độ, giống như đã tiếp nhận cái tên “Hắc Tử” mà Tống Diệp đặt cho nó.
Lúc này Tống Diệp cảm thấy, có một cái cây làm linh sủng có vẻ cũng không tệ, điều quan trọng là cái cây này không cần hắn tốn công cho ăn, thỉnh thoảng tưới tí nước cho nó là được.
Hơn nữa, trong một lần tình cờ quan sát đã biết được, cái cây này có thể tự săn mồi.
Phần cuối của hai nhành cây như cánh tay của nó giống như bàn tay người, mặt trong còn mọc ra một cái miệng đỏ nhỏ.
Khi có một con muỗi bay qua, cành cây giống cánh tay sẽ lập tức duỗi dài ra bắt lấy con muỗi, miệng đỏ trên lòng bàn tay sẽ nuốt mồi vào.
Đối với Tống Diệp mà nói, cây hắc thụ nhỏ này nghiễm nhiên trở thành "máy bắt muỗi" tự động không tốn điện, có cái máy bắt muỗi này, buổi tối muội muội mưa Tống Nhan của hắn có thể ngủ ngon rồi.
Trong nửa tháng này, quán trà nhỏ của hắn không có một người khách, ngày thường cũng chỉ có hắn với Tống Nhan ngồi ở quầy trà, mắt lớn trừng mắt bé.
Giờ đã qua được nửa tháng, Tống Diệp nghĩ, Ngũ tông môn diễn trên Huyền Thành cung hẳn đã kết thúc, cũng không biết ba đệ tử trẻ của Lãm Nguyệt tông Đoàn Lăng, Chu Nông Sơn với Trần Hoài Âm bọn họ thế nào, có đạt được kết quả gì không.
Còn có, tình hình chiến sự phía nam thế nào rồi, đại quân Yên Quốc có phải đã đánh đến thủ đô Ly quốc rồi không, phòng thủ của Ly quốc có thể ngăn cản được sự công kích mãnh liệt của Yên quốc không, Tống Diệp cũng không có cách nào biết được.
Cũng may hôm nay, quán trà của Tống Diệp cuối cùng cũng có người đến, mà còn là người quen.
Trương Tử Huyên mặt cười hì hì đứng trước quán trà: "Chủ quán, cho một chén trà, hai cái bánh hạt vừng!"
Cô nàng náy phỏng chừng lại thừa dịp xuống núi mua đồ mà lén lút chạy đến chỗ hắn.
Tống Diệp vốn chỉ bán trà, nhưng từ miệng nàng vậy mà lại thành bán bánh hạt vừng rồi!
Có điều, cũng đúng lúc Tống Diệp có một số chuyện muốn hỏi nàng.
Tống Nhan cũng xem như biết cầm đũa, tự ăn hết bát mì, còn uống hết cả nước chan.
Ngay cả vấn đề tối ngủ ở đâu, Tống Nhan cũng đã nghĩ xong.
Ở sân sau vốn có hai căn phòng nhỏ, chỉ là có một phòng bị bỏ trống nhiều năm sau đó biến thành phòng để đồ, Tống Diệp định trước tiên dọn hết đồ trong phòng đó ra ngoài sân, tạm thời sẽ thành khuê phòng của Tống Nhan.
Còn vấn đề phí nuôi dưỡng đứa nhỏ này, chờ nữ ma đầu Tần Huyền Khê kia trở lại, Tống Diệp nhất định phải tìm nàng tính toán thật cẩn thận món nợ này.
Chỉ là từ ban đầu Tân Huyền Khê đã giả vờ không quen cô nhóc nên chắc là sẽ không thừa nhận nàng cùng cô nhóc có quan hệ, cho nên phí nuôi dưỡng có thể nàng cũng sẽ không cho.
Mà hắn cũng không biết lúc Tần Huyền Khê trở lại là bao nhiêu năm nữa, mà thậm chí nàng có trở lại hay không hắn cũng không biết!
Giờ Hợi, cũng tương đương 9:00 tối ở hiện thế, Tống Diệp liền thúc giục Tống Nhan lên giường đi ngủ, lo lắng cô nhóc ngủ một mình ban đêm sẽ sợ tối, cho nên không tắt nến trong phòng.
Dù sao mấy ngọn nến này hắn vẫn còn nhiều, mỗi ngày làm nhiệm vụ tân thủ thôn, thường sẽ có vài phần thưởng nhỏ là mấy đồ dùng sinh hoạt thiết yếu này.
[Một ngọn nến bình thường]: Đốt lửa có thể chiếu sáng bóng tối.
Đi ra khỏi phòng Tống Nhan, Tống Diệp liền đi vào [không gian người chơi] của mình.
Hôm nay hắn thu hoạch được một đống kinh nghiệm, tăng liên tiếp 23 cấp, từ cấp 45 nhảy một mạch đến cấp 68, thuộc tính cũng theo đó mà tăng mạnh.
Vì vậy hắn tất nhiên muốn thử xem hôm nay hắn đánh được bao nhiêu điểm sát thương.
Giống như trước đó, Tống Diệp lấy ra kiếm sắt tân thủ, đánh ra một chiêu Thiên Băng Địa Liệt Trảm chém về phía cọc mộc nhân, ngay lập tức, phía trên cọc mộc nhân liền xuất hiện điểm sát thương mới nhất - “108.000 điểm.”
Sáng nay điểm sát thương cao nhất mà hắn đánh được là 75.000 điểm, hiện tại đã cao hơn 33.000 điểm, chỉ số tăng lên hết sức rõ ràng.
Lại tra bảng sát thương, điểm sát thương tiêu chuẩn của Thông Huyền cảnh tầng chín là 100.000 điểm.
Bây giờ Tống Diệp có thể đánh được 108.000 điểm, nói cách khác thực lực của hắn đã ngang với Thông Huyền cảnh tầng chín.
Tu vi Thông Huyền cảnh tầng chín đều có thể ghi danh vào thí luyện tiên sư, bởi vì yêu cầu để ghi danh vào thí luyện tiên sư cũng chỉ là tu vi Thông Huyền cảnh tầng bảy.
Đối chiếu trên bảng sát thương, đẳng cấp phía sau Thông Huyền cảnh tầng chín là Hư Linh cảnh tầng một.
Giữa Thông Huyền cảnh tầng chín và Hư Linh cảnh tầng một cách nhau một cái đại cảnh, mà đây cũng là ranh giới của rất nhiều người tu chân, cho nên điểm sát thương giữa hai cấp bậc cách nhau rất nhiều.
Điểm sát thương tiêu chuẩn của Thông Huyền cảnh tầng chín là một 100.000 điểm, còn Hư Linh cảnh tầng một cần đến 200.000 điểm.
Vậy nên cho tới nay, Hư Linh cảnh chính là một đường ranh giới của tu chân giới, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ tu tiên muốn vượt qua tấm bình phong này, nhưng phần lớn đều thất bại, mờ nhạt trong đám người.
Dù sao, bất kể là ở tu chân giới hay là thế giới phàm nhân, người bình thường cũng đều chiếm đa số mà.
Bây giờ 200.000 điểm sát thương đã trở thành mục tiêu đột phá tiếp theo của Tống Diệp hắn!
Sau khi kiểm tra sát thương của bản thân xong, Tống Diệp liền rời khỏi không gian người chơi, từ trong ba lo trò chơi lấy ra phần thưởng của nhiệm vụ kỳ ngộ hôm nay, một hạt giống hắc thụ.
Hạt giống hắc thụ này là rút thẻ mà có, Tống Diệp cũng tò mò, hạt giống này có thể trồng ra loại yêu sủng gì.
Sau đó, hắn trực tiếp dùng kiếm sắt tân thủ đào một cái hố trong sân rồi bỏ hạt giống hắc thụ vào, sau đó lấp đất lại, tưới ít nước lên.
Vậy coi như xong, đợi mấy ngày nữa xem thử hạt giống này có thể mọc ra được cái gì!
Nhưng đột nhiên, Tống Nhan từ trong phòng đi ra, trực tiếp đứng yên tại bậc cửa, mắt nhìn chằm chằm Tống Diệp.
“Sao vậy? Không ngủ được à? Hay ngủ một mình thấy sợ?” Tống Diệp hỏi, có vẻ hắn đã thoáng quên mất Tống Nhan là một người câm.
Với lại, Tống Diệp cũng không biết chỉ mới hôm nay, Tống Nhan vừa mới mất đi thân mẫu của mình, cô nhóc ngủ không được, tất nhiên là vì nhớ mẫu thân.
Đôi huynh muội mới quen biết hôm nay cứ vậy mà yên lặng ngồi trong sân, không ai nói gì.
Nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, Tống Nhan lại ngủ thiếp ngay trên bậc thềm, gáy dựa vào cửa, ngủ rất say, Tống Diệp ôm cô nhóc trở về giường trong phòng, đắp kín chăn cho, sau khi rời khỏi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hôm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện ở quán trà nhỏ này, Tần Huyền Khê đột nhiên trở lại, nhưng sau đó lại biến mất tăm.
Hai vị Tiên Tôn cùng một vị Ma Tôn đánh một trận đại chiến đặc sắc trước sân, đây cũng là lần đầu Tống Diệp nhìn thấy trận chiến cấp bậc Tôn giả.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn còn có thêm một muội muội mưa!
…
Nửa tháng sau, thôn Thu Ngữ.
hạt giống hắc thụ mà Tống Diệp đã gieo xuống nửa tháng trước, giờ đã trở thành một cái cây nhỏ, mà từ thân cây cho đến nhánh cây đều thuần một màu đen, nhưng lá cây nó không dài, nhánh cây cũng chỉ mọc hai cái hai bên trái phải, giống như hai cánh tay đen xì vậy.
Nó giống như có linh tính, lúc Tống Diệp gọi nó “Hắc Tử”, thân cây của nó liền hướng về phía Tống Diệp cúi đầu 90 độ, giống như đã tiếp nhận cái tên “Hắc Tử” mà Tống Diệp đặt cho nó.
Lúc này Tống Diệp cảm thấy, có một cái cây làm linh sủng có vẻ cũng không tệ, điều quan trọng là cái cây này không cần hắn tốn công cho ăn, thỉnh thoảng tưới tí nước cho nó là được.
Hơn nữa, trong một lần tình cờ quan sát đã biết được, cái cây này có thể tự săn mồi.
Phần cuối của hai nhành cây như cánh tay của nó giống như bàn tay người, mặt trong còn mọc ra một cái miệng đỏ nhỏ.
Khi có một con muỗi bay qua, cành cây giống cánh tay sẽ lập tức duỗi dài ra bắt lấy con muỗi, miệng đỏ trên lòng bàn tay sẽ nuốt mồi vào.
Đối với Tống Diệp mà nói, cây hắc thụ nhỏ này nghiễm nhiên trở thành "máy bắt muỗi" tự động không tốn điện, có cái máy bắt muỗi này, buổi tối muội muội mưa Tống Nhan của hắn có thể ngủ ngon rồi.
Trong nửa tháng này, quán trà nhỏ của hắn không có một người khách, ngày thường cũng chỉ có hắn với Tống Nhan ngồi ở quầy trà, mắt lớn trừng mắt bé.
Giờ đã qua được nửa tháng, Tống Diệp nghĩ, Ngũ tông môn diễn trên Huyền Thành cung hẳn đã kết thúc, cũng không biết ba đệ tử trẻ của Lãm Nguyệt tông Đoàn Lăng, Chu Nông Sơn với Trần Hoài Âm bọn họ thế nào, có đạt được kết quả gì không.
Còn có, tình hình chiến sự phía nam thế nào rồi, đại quân Yên Quốc có phải đã đánh đến thủ đô Ly quốc rồi không, phòng thủ của Ly quốc có thể ngăn cản được sự công kích mãnh liệt của Yên quốc không, Tống Diệp cũng không có cách nào biết được.
Cũng may hôm nay, quán trà của Tống Diệp cuối cùng cũng có người đến, mà còn là người quen.
Trương Tử Huyên mặt cười hì hì đứng trước quán trà: "Chủ quán, cho một chén trà, hai cái bánh hạt vừng!"
Cô nàng náy phỏng chừng lại thừa dịp xuống núi mua đồ mà lén lút chạy đến chỗ hắn.
Tống Diệp vốn chỉ bán trà, nhưng từ miệng nàng vậy mà lại thành bán bánh hạt vừng rồi!
Có điều, cũng đúng lúc Tống Diệp có một số chuyện muốn hỏi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.