Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 49: Nữ Nhân Không Dễ Nuôi
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
"Đúng rồi, Tống huynh, xém chút quên hỏi ngươi một chuyện."
Hai mắt Triệu Chí Cao đột nhiên híp lại, giống như đang chuẩn bị bát quái chuyện của Tống Diệp.
"Vị tiểu nương tử đã trốn đi của ngươi, có trở về chưa?"
"Đã về rồi!" Tống Diệp nói.
"Nàng đã quay về sao?” Triệu Chí Cao cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Về khi nào?"
"Bốn tháng trước!" Tống Diệp nói.
"Hả? Về bốn tháng trước?" Triệu Chí Cao càng cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết là bốn tháng trước chiến tranh còn chưa kết thúc, ngay lúc chiến loạn, một cô nương yểu điệu như nàng còn nhớ phải quay lại tìm Tống Diệp, chẳng lẽ là thật lòng yêu Tống Diệp sao?
Trong thoại bản đều nói, dưới khói lửa chiến tranh thì tình yêu chính là điều đáng trân quý nhất.
Tuy Triệu Chí Cao coi Tống Diệp là huynh đệ, nhưng nếu huynh đệ có tình yêu trân quý như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy ước ao độ kỵ!
"Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?" Triệu Chí Cao sốt ruột vội nhìn xung quanh.
"Nàng chỉ trở về có nửa ngày thì lại rời khỏi rồi!" Tống Diệp nói thẳng ra.
"Cái gì? Trở về có nửa ngày lại đi tiếp rồi?" Triệu Chí Cao ngoài mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không hiểu mà thở phào một hơi.
Phải biết, hắn lớn hơn Tống Diệp vài tuổi nhưng giờ vẫn còn đang độc thân, nếu để cho Tống Diệp cưới được chân ái trước hắn, lại còn là vị nương tử xinh đẹp, vậy Triệu Chí Cao hắn tất nhiên sẽ vô cùng ước ao.
Dùng cách nói của hiện thế thì chính là "vừa lo lắng huynh đệ chịu khổ, vừa sợ huynh đệ lái Land Rover!"
Còn Triệu Chí Cao thì là, vừa lo lắng Tống Diệp không cưới được vợ, vừa lo Tống Diệp sẽ cưới được một vị nương tử vô cùng xinh đẹp trước hắn.
"Tống huynh, ngươi cùng đừng đau lòng quá, nữ nhân kia đã rời khỏi rồi, ngươi cùng không cần phải nhớ mong nàng, sau này còn nhiều nữ nhân, ta sẽ lại tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt!" Triệu Chí Cao bắt đầu an ủi Tống Diệp.
Tống Diệp lắc đầu: "Hôn ước của ta với nàng là lão trưởng thôn định ra trước mặt mấy vị trưởng bối trong thôn, sao ta có thể tùy tiện hủy hôn, nàng đi rồi, ta liền đợi nàng trở về là được!"
"Tống huynh, ngươi thật sự quá cố chấp đối với phần cảm tình này, thôi, ta cũng không khuyên được ngươi, mà nhắc tới lão trưởng thôn, ta quên nói với ngươi...ông ta đã qua đời rồi!" Vẻ mặt Triệu Chí Cao trở nên ảm đạm.
"Lão trưởng thôn sao lại chết?" Tống Diệp cũng buông chén rượu trong tay xuống.
"Trưởng thôn tuổi tác đã cao, lưu vong bôn ba đường dài, bị nhiễm phong hàn, không thể vượt qua được." Triệu Chí Cao nói: "Không chỉ lão trưởng thôn, vài vị lão nhân trong thôn cũng đều qua đời rồi!"
"Vậy Trương đại thẩm với Tôn đại thẩm thì sao?" Tống Diệp sốt ruột hỏi.
Trà quán hiện tại này là của Trương đại thẩm cho Tống Diệp, còn Tôn đại thẩm trước đây ở sát vách cũng thường xuyên chăm sóc hắn, cho nên hai nhà này đều có ân với hắn.
"Người nhà bọn họ không có việc gì, đã an gia ở kinh đô Lạc Thành, đoán chừng sẽ không trở lại nữa!"
"Bọn họ không có việc gì là tốt rồi!" Tống Diệp nói.
Ở thế giới này Tống Diệp là bất tử, thân thể vĩnh viễn không già yếu, chuyện người quen biết qua đời, hắn hiểu rõ sau này sẽ còn nhìn thấy rất nhiều.
Dù cho bây giờ Tôn đại thẩm với Trương đại thẩm khỏe mạnh, nhưng sớm muộn có một ngày, hắn cũng sẽ nghe được tin bọn họ ly thế.
Ngay cả Tống Nhan hiện giờ mới có ba tuổi thì sau này cũng sẽ đi trước hắn thôi.
Vì vậy, Tống Diệp cảm thấy, hắn nên sớm quen chuyện sinh ly tử biệt như vậy.
Chỉ là, mặc dù trong mắt Tống Diệp người nơi này chỉ là NPC, nhưng bọn họ vốn cũng từng là những sinh mệnh sống sờ sờ nơi đây.
Mỗi một sinh mệnh ra đi đều xứng đáng được kính một chén rượu.
Lập tức, Tống Diệp đem rượu trong tay đổ xuống đất: "Kính lão trưởng thôn cùng với các trưởng lão đã không may mà ra đi!"
Triệu Chí Cao cũng làm theo, đem rượu trong tay đổ xuống đất.
...
Ba tháng sau.
Việc xây dựng công trình Yến Thành dĩ nhiên đã bắt đầu khởi công, dưới sự trợ giúp của Mộ Dung thế gia, chỉ mất ba tháng, tường thành bốn phía đông nam tây bắc đều đã xây được hơn nửa.
Ở chỗ xa, Tống Diệp có thể nhìn thấy môn sinh của Mộ Dung thế gia sử dụng pháp lực làm cho từng khối đá lớn lơ lửng, sau đó dễ dàng xếp lên tường thành.
Cũng bởi vì có "đội thi công tu chân" Mộ Dung thế gia này nên việc xây dựng thành trì mới có thể thanh như vậy.
Tính toán sơ qua thời gian, Tống Diệp đã đi tới Huyền Doanh đại lục này được một năm rưỡi, lại kiểm tra ghi chép hoàn thành nhiệm vũ mỗi ngày của hắn, tổng cộng hắn có năm trăm mười bốn ngày hoan thành chỉ tiêu cả ba nhiệm vụ.
Nói cách khác, hắn đến thế giới này ít nhất đã năm trăm ngày.
Mà thuộc tính mới nhất của hắn như sau:
[Cấp độ] : 71
[Khí huyết] : 820
[Tinh phách] : 50
Sáng nay hắn đánh mộc nhân được sát thương cao nhất là 183.000 điểm, nói cách khác, còn thiếu 17.000 điểm nữa là hắn có thể đạt sát thương ngang với tu sĩ Hư Linh cảnh tầng một.
Ngoài ra, trong ba tháng này, qua việc làm nhiệm vụ mỗi ngày, hắn cũng thu được không ít Hộ Pháp Chân Nguyên Đan, hắn dùng toàn bộ chỗ Chân Nguyên Đan này đút cho hộ pháp duy nhất hắn có trước mắt, Vu Mộ Thu.
Nhưng dù cho Vu Mộ Thu đã ăn nhiều Hộ Pháp Chân Nguyên Đan như vậy nhưng tu vi hộ pháp vẫn dừng lại ở Phá Không Cảnh tầng một, thanh điểm tu vi chỉ tăng lên có một ô nhỏ thôi.
Xem ra muốn nuôi Vu Mộ Thu này quả thật là một gánh nặng đường xa mà, dù sao nhìn phong cách ăn mặc táo bạo của Vu Mộ Thu là có thể nhìn ra được, nàng không phải một nữ nhân dễ nuôi.
Phòng ốc trong thành cũng đã bắt đầu được khởi công.
Ngày hôm trước, Triệu Chí Cao cho Tống Diệp xem đồ án quy hoạch bên trong Yến Thành, từ trên đồ án có thể thấy được phía sau quán trà Tống Diệp đang ở sẽ trở thành trạch khu của cư dân.
Nói cách khác, quán trà của Tống Diệp hiển nhiên là cần phải dỡ bỏ, nhưng bản thân hắn là dân bản địa của thôn Thu Ngữ, cũng có ưu đãi nhất định, đó chính là tiểu viện đằng sau quán trà của hắn có thể được giữ lại, đồng thời quyền sở hữu vẫn thuộc về hắn.
Phải biết, tương lai sau này Yến Thành phát triển, khu vực trong thành đều là tấc đất tấc vàng, sau này Tống Diệp có thể có một tiểu viện nương thân trong thành đã là rất tốt, chí ít vấn đề nơi ở đã được giải quyết.
Trên đồ án quy hoạch, khu vực vốn là thôn Thu Ngữ ngoại trừ xây thêm một khu dân cư thì còn có hai con phố kinh doanh lớn mà sau này đều sẽ cắt cho Mộ Dung thế gia.
Nói cách khác, một nửa khu vực thuộc về thôn Thu Ngữ ban đầu, sau khi xây thành xong đều sẽ thuộc về Mộ Dung thế gia.
Không chừng Tống Diệp thật sự có thể dựa vào tầng quan hệ với Triệu Chí Cao để tìm được sinh kế ở trong nha môn tri phủ.
Hơn nữa Triệu Chí Cao đã xác nhận, sau này Vương huyện lệnh sẽ thăng chức làm tri phủ Yến Thành.
Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời, từ trước đến giờ Triệu Chí Cao luôn có quan hệ tốt với Vương huyện lệnh, tương lai hắn cũng sẽ theo Vương huyện lệnh đến Yến Thành làm bổ khoái, không chừng còn có cơ hội lên làm bổ đầu nữa.
Hai mắt Triệu Chí Cao đột nhiên híp lại, giống như đang chuẩn bị bát quái chuyện của Tống Diệp.
"Vị tiểu nương tử đã trốn đi của ngươi, có trở về chưa?"
"Đã về rồi!" Tống Diệp nói.
"Nàng đã quay về sao?” Triệu Chí Cao cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Về khi nào?"
"Bốn tháng trước!" Tống Diệp nói.
"Hả? Về bốn tháng trước?" Triệu Chí Cao càng cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết là bốn tháng trước chiến tranh còn chưa kết thúc, ngay lúc chiến loạn, một cô nương yểu điệu như nàng còn nhớ phải quay lại tìm Tống Diệp, chẳng lẽ là thật lòng yêu Tống Diệp sao?
Trong thoại bản đều nói, dưới khói lửa chiến tranh thì tình yêu chính là điều đáng trân quý nhất.
Tuy Triệu Chí Cao coi Tống Diệp là huynh đệ, nhưng nếu huynh đệ có tình yêu trân quý như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy ước ao độ kỵ!
"Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?" Triệu Chí Cao sốt ruột vội nhìn xung quanh.
"Nàng chỉ trở về có nửa ngày thì lại rời khỏi rồi!" Tống Diệp nói thẳng ra.
"Cái gì? Trở về có nửa ngày lại đi tiếp rồi?" Triệu Chí Cao ngoài mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không hiểu mà thở phào một hơi.
Phải biết, hắn lớn hơn Tống Diệp vài tuổi nhưng giờ vẫn còn đang độc thân, nếu để cho Tống Diệp cưới được chân ái trước hắn, lại còn là vị nương tử xinh đẹp, vậy Triệu Chí Cao hắn tất nhiên sẽ vô cùng ước ao.
Dùng cách nói của hiện thế thì chính là "vừa lo lắng huynh đệ chịu khổ, vừa sợ huynh đệ lái Land Rover!"
Còn Triệu Chí Cao thì là, vừa lo lắng Tống Diệp không cưới được vợ, vừa lo Tống Diệp sẽ cưới được một vị nương tử vô cùng xinh đẹp trước hắn.
"Tống huynh, ngươi cùng đừng đau lòng quá, nữ nhân kia đã rời khỏi rồi, ngươi cùng không cần phải nhớ mong nàng, sau này còn nhiều nữ nhân, ta sẽ lại tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt!" Triệu Chí Cao bắt đầu an ủi Tống Diệp.
Tống Diệp lắc đầu: "Hôn ước của ta với nàng là lão trưởng thôn định ra trước mặt mấy vị trưởng bối trong thôn, sao ta có thể tùy tiện hủy hôn, nàng đi rồi, ta liền đợi nàng trở về là được!"
"Tống huynh, ngươi thật sự quá cố chấp đối với phần cảm tình này, thôi, ta cũng không khuyên được ngươi, mà nhắc tới lão trưởng thôn, ta quên nói với ngươi...ông ta đã qua đời rồi!" Vẻ mặt Triệu Chí Cao trở nên ảm đạm.
"Lão trưởng thôn sao lại chết?" Tống Diệp cũng buông chén rượu trong tay xuống.
"Trưởng thôn tuổi tác đã cao, lưu vong bôn ba đường dài, bị nhiễm phong hàn, không thể vượt qua được." Triệu Chí Cao nói: "Không chỉ lão trưởng thôn, vài vị lão nhân trong thôn cũng đều qua đời rồi!"
"Vậy Trương đại thẩm với Tôn đại thẩm thì sao?" Tống Diệp sốt ruột hỏi.
Trà quán hiện tại này là của Trương đại thẩm cho Tống Diệp, còn Tôn đại thẩm trước đây ở sát vách cũng thường xuyên chăm sóc hắn, cho nên hai nhà này đều có ân với hắn.
"Người nhà bọn họ không có việc gì, đã an gia ở kinh đô Lạc Thành, đoán chừng sẽ không trở lại nữa!"
"Bọn họ không có việc gì là tốt rồi!" Tống Diệp nói.
Ở thế giới này Tống Diệp là bất tử, thân thể vĩnh viễn không già yếu, chuyện người quen biết qua đời, hắn hiểu rõ sau này sẽ còn nhìn thấy rất nhiều.
Dù cho bây giờ Tôn đại thẩm với Trương đại thẩm khỏe mạnh, nhưng sớm muộn có một ngày, hắn cũng sẽ nghe được tin bọn họ ly thế.
Ngay cả Tống Nhan hiện giờ mới có ba tuổi thì sau này cũng sẽ đi trước hắn thôi.
Vì vậy, Tống Diệp cảm thấy, hắn nên sớm quen chuyện sinh ly tử biệt như vậy.
Chỉ là, mặc dù trong mắt Tống Diệp người nơi này chỉ là NPC, nhưng bọn họ vốn cũng từng là những sinh mệnh sống sờ sờ nơi đây.
Mỗi một sinh mệnh ra đi đều xứng đáng được kính một chén rượu.
Lập tức, Tống Diệp đem rượu trong tay đổ xuống đất: "Kính lão trưởng thôn cùng với các trưởng lão đã không may mà ra đi!"
Triệu Chí Cao cũng làm theo, đem rượu trong tay đổ xuống đất.
...
Ba tháng sau.
Việc xây dựng công trình Yến Thành dĩ nhiên đã bắt đầu khởi công, dưới sự trợ giúp của Mộ Dung thế gia, chỉ mất ba tháng, tường thành bốn phía đông nam tây bắc đều đã xây được hơn nửa.
Ở chỗ xa, Tống Diệp có thể nhìn thấy môn sinh của Mộ Dung thế gia sử dụng pháp lực làm cho từng khối đá lớn lơ lửng, sau đó dễ dàng xếp lên tường thành.
Cũng bởi vì có "đội thi công tu chân" Mộ Dung thế gia này nên việc xây dựng thành trì mới có thể thanh như vậy.
Tính toán sơ qua thời gian, Tống Diệp đã đi tới Huyền Doanh đại lục này được một năm rưỡi, lại kiểm tra ghi chép hoàn thành nhiệm vũ mỗi ngày của hắn, tổng cộng hắn có năm trăm mười bốn ngày hoan thành chỉ tiêu cả ba nhiệm vụ.
Nói cách khác, hắn đến thế giới này ít nhất đã năm trăm ngày.
Mà thuộc tính mới nhất của hắn như sau:
[Cấp độ] : 71
[Khí huyết] : 820
[Tinh phách] : 50
Sáng nay hắn đánh mộc nhân được sát thương cao nhất là 183.000 điểm, nói cách khác, còn thiếu 17.000 điểm nữa là hắn có thể đạt sát thương ngang với tu sĩ Hư Linh cảnh tầng một.
Ngoài ra, trong ba tháng này, qua việc làm nhiệm vụ mỗi ngày, hắn cũng thu được không ít Hộ Pháp Chân Nguyên Đan, hắn dùng toàn bộ chỗ Chân Nguyên Đan này đút cho hộ pháp duy nhất hắn có trước mắt, Vu Mộ Thu.
Nhưng dù cho Vu Mộ Thu đã ăn nhiều Hộ Pháp Chân Nguyên Đan như vậy nhưng tu vi hộ pháp vẫn dừng lại ở Phá Không Cảnh tầng một, thanh điểm tu vi chỉ tăng lên có một ô nhỏ thôi.
Xem ra muốn nuôi Vu Mộ Thu này quả thật là một gánh nặng đường xa mà, dù sao nhìn phong cách ăn mặc táo bạo của Vu Mộ Thu là có thể nhìn ra được, nàng không phải một nữ nhân dễ nuôi.
Phòng ốc trong thành cũng đã bắt đầu được khởi công.
Ngày hôm trước, Triệu Chí Cao cho Tống Diệp xem đồ án quy hoạch bên trong Yến Thành, từ trên đồ án có thể thấy được phía sau quán trà Tống Diệp đang ở sẽ trở thành trạch khu của cư dân.
Nói cách khác, quán trà của Tống Diệp hiển nhiên là cần phải dỡ bỏ, nhưng bản thân hắn là dân bản địa của thôn Thu Ngữ, cũng có ưu đãi nhất định, đó chính là tiểu viện đằng sau quán trà của hắn có thể được giữ lại, đồng thời quyền sở hữu vẫn thuộc về hắn.
Phải biết, tương lai sau này Yến Thành phát triển, khu vực trong thành đều là tấc đất tấc vàng, sau này Tống Diệp có thể có một tiểu viện nương thân trong thành đã là rất tốt, chí ít vấn đề nơi ở đã được giải quyết.
Trên đồ án quy hoạch, khu vực vốn là thôn Thu Ngữ ngoại trừ xây thêm một khu dân cư thì còn có hai con phố kinh doanh lớn mà sau này đều sẽ cắt cho Mộ Dung thế gia.
Nói cách khác, một nửa khu vực thuộc về thôn Thu Ngữ ban đầu, sau khi xây thành xong đều sẽ thuộc về Mộ Dung thế gia.
Không chừng Tống Diệp thật sự có thể dựa vào tầng quan hệ với Triệu Chí Cao để tìm được sinh kế ở trong nha môn tri phủ.
Hơn nữa Triệu Chí Cao đã xác nhận, sau này Vương huyện lệnh sẽ thăng chức làm tri phủ Yến Thành.
Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời, từ trước đến giờ Triệu Chí Cao luôn có quan hệ tốt với Vương huyện lệnh, tương lai hắn cũng sẽ theo Vương huyện lệnh đến Yến Thành làm bổ khoái, không chừng còn có cơ hội lên làm bổ đầu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.