Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 17: Nữ Nhân Ngồi Trên Lưng Dê
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Nghe Tống Diệp đùa giỡn gọi nàng là "Trương tiên sư", Trương Tử Huyên vội vàng lắc đầu nói:
“Chủ quán, ngươi cũng đừng gọi ta là Trương tiên sư nữa, loại đùa giỡn này cũng không thể đùa được, tội mạo danh tiên sư cũng không nhỏ đâu.”
“Ở tiên tu giới chúng ta, phải vượt qua thí luyện tiên sư khảo hạch phẩm đức mới có tư cách được xưng là tiên sư.”
“Còn nữa, Trương Tử Huyên ta cũng không phải là lén chạy ra ngoài chơi mà là phụng sư lệnh xuống núi mua sắm!”
Tống Diệp cười nói: "Biết rồi, Trương tiên sư, hiểu rồi, Trương tiên sư!”
Trương Tử Huyên tức giận đến mức bĩu môi: "Ngươi còn nói nữa!”
Nhưng bỗng nhiên nàng ta lại cúi đầu lẩm bẩm: "Không được, ta không thể nổi giận với ông chủ quán trà phàm nhân được, sư tôn nói, những tu chân giả như chúng ta phải không nhiễm phàm trần, không liên quan đến mọi việc, không sinh phàm tình!”
Vì thế sau khi tự thôi miên một phen, nàng ta lại lộ vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu nhìn Tống Diệp:
"Đúng rồi, ông chủ quán trà, mọi người trong thôn đều đi hết rồi, vì sao ngươi vẫn còn ở đây chứ!" Trương Tử Huyên tự mình nói sang chuyện khác.
"Ta nghe sư tôn nói, đại quân Yên quốc đã đánh hạ Sương thành, Sương Thành cách đây không xa, sao ngươi còn không đi? Nếu không đi sẽ không còn kịp nữa!”
Thấy Tống Diệp vẫn chưa rời đi, nàng ta dường như còn gấp gáp hơn hắn.
Dù sao, phương viên trăm dặm này hầu như đã không còn ai, còn dám ở phụ cận này xuất hiện đều là một ít tu chân giả có đạo hạnh nhất định, dân chúng bình thường đã sớm chạy sạch rồi.
Hơn nữa, Trương Tử Huyên cũng không nhìn thấy chút dấu vết tu vi nào trên người Tống Diệp, cho nên nàng ta sẽ cho rằng Tống Diệp chỉ là một thôn dân nông thôn bình thường.
Tống Diệp dùng một loại giọng điệu dường như đã nhìn thấu hồng trần nói: "Không đi, chết cũng phải chết ở đây!”
Trương Tử Huyên lại rất ngây thơ nói, "Nếu ngươi thật sự luyến tiếc rời khỏi nơi này thì cũng phải trốn đi chứ, chờ đại quân Yên quốc giết tới, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ phát hiện ngươi!”
“Biết rồi, Trương tiên sư, ngươi mau trở về Huyền Thanh cung đi, bằng không về trễ sẽ bị mắng đấy!” Tống Diệp nói.
Trương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nói: "Ta phải về trước đây, tạm biệt chủ quán nhé!”
Nói xong liền ngự phong phi hành mà đi.
Trương Tử Huyên đi không lâu, thời gian nhiệm vụ [Thủ Thôn] cũng hết, Tống Diệp lập tức đứng dậy, nhặt ghế lên định trở về quán trà.
Nhưng đúng lúc này, xa xa dường như xuất hiện một thân ảnh, mới đầu còn mơ hồ sau đó càng ngày càng rõ ràng, là một nữ tử váy trắng ngồi trên lưng một con dê đen.
Hình thể con dê đen kia vô cùng cường tráng, hình như còn mặc chiến giáp màu đen, miệng còn mọc răng nanh dài.
Mà nữ tử trên lưng dê kia lại khiến Tống Diệp cảm thấy vô cùng kinh ngạc —— Tần Khê Y!
Xa cách nửa năm, nàng đã trở lại rồi!
Tống Diệp cho tới giờ chưa từng ảo tưởng sẽ có một ngày Tần Khê Y mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, ngồi trên lưng một con dê đen trở về tìm hắn.
Chính xác mà nói, hắn chưa từng ảo tưởng Tần Khê Y sẽ trở về tìm hắn.
Giống như Triệu bộ khoái nói với hắn, trừ phi hắn đang nằm mơ, nếu không sẽ không bao giờ chờ được Tần Khê Y trở về.
Cho nên, hình ảnh Tống Diệp nhìn thấy hôm nay là ảnh trong mơ!
Tần Huyền Khê cũng giống như một tiên tử váy trắng chỉ có thể xuất hiện trong mộng.
Nàng nghiêng người ngồi trên lưng dê, vòng eo thanh thoát, bộ váy xẻ dài bên phải lộ ra làn da đùi trắng nõn như tuyết.
Nàng cưỡi dê tới trước mặt Tống Diệp, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Tống Diệp liền bật cười nói: "Tiểu phu quân, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?”
Nghe được tiếng "tiểu phu quân" quen thuộc kia, Tống Diệp mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đáp: "Nhớ!”
Nữ tử tướng mạo thiên tiên như Tần Huyền Khê có nam nhân nào mà không muốn chứ?
Hắn chỉ nói sự thật thôi.
Tần Huyền Khê mỉm cười, từ trên lưng dê đi xuống, giao dây thừng cho Tống Diệp: "Tiểu phu quân, dắt con dê này dắt về nhà đi!”
“Được!”
Tống Diệp dắt dê đi ở phía trước, Tần Huyền Khê theo sát phía sau.
Thỉnh thoảng, Tống Diệp lại quay đầu nhìn Tần Huyền Khê một cái, dường như sợ nàng lại đột nhiên biến mất, Tần Huyền Khê cười nói: "Đừng nhìn ta, trong khoản thời gian ngắn ta sẽ không đi đâu!”
Tống Diệp cười đáp: "Lần đầu tiên thấy nàng mặc váy trắng nên muốn nhìn thêm chút thôi!”
Nàng không mặc Huyền Uyên Cửu U y mà đổi sang bộ váy trắng này, liền thiếu đi vài phần cảm giác áp bách khiến người sinh sợ hãi.
Đương nhiên, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Tống Diệp vẫn là hình ảnh trần như nhộng của nàng nửa năm trước.
Một màn kia, muốn quên cũng rất khó!
Quán trà cách cổng thôn không xa nhưng hai người dường như đã đi rất lâu.
Nhìn thôn làng trống rỗng, Tần Huyền Khê hỏi: "Mọi người trong thôn đều đi hết rồi sao? Chỉ còn lại một mình ngươi à?”
“Ừm, chỉ còn lại một mình ta ở lại thôi!” Tống Diệp nói.
Kỳ thật, Tần Huyền Khê đã sớm biết trong thôn này chỉ còn lại một mình Tống Diệp.
Trước khi xuất hiện trong tầm nhìn của Tống Diệp, nàng đã từ trên không trung nhìn kỹ cả thôn rồi.
Sau khi tận mắt thấy nàng mới tin, hắn vì chờ nàng mà thật sự một mình ở lại thôn.
Đây chính là ‘thâm tình’ giữa phàm nhân sao?
Dù sao, loại thâm tình này, Tần Huyền Khê nàng không cách nào hiểu và cũng không muốn hiểu.
Tần Huyền Khê muốn lấy thân phận "Tần Khê Y" xuất hiện trước mặt Tống Diệp, cho nên nàng mới tháo mặt nạ Tử Sát ra, thay Huyền Uyên Cửu U y, mặc một bộ váy dài màu trắng bình thường.
“Ngươi ở lại đây chẳng lẽ không sợ chết trong tay đám người Yên quốc sao?” Tần Huyền Khê hỏi Tống Diệp.
“Không sợ!” Tống Diệp thản nhiên nói.
Tần Huyền Khê cười cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, trên đời này nào có phàm nhân không sợ chết chứ.
"Nhưng những người khác đều đi hết rồi, vì sao ngươi nhất định phải ở lại đây?" Tần Huyền Khê lại hỏi.
Dường như nàng muốn đích thân nghe được đáp án "là vì chờ nàng" từ miệng Tống Diệp.
Nhưng Tống Diệp lại không nói gì mà cứ im lặng.
Dù sao, hắn thật khó mà đưa ra một lời giải thích với bất cứ ai về vấn đề này.
Tần Huyền Khê thấy hắn im lặng không nói thì cho là hắn thẹn thùng.
Nàng nghĩ thầm, bỏ đi, lão nương cũng không làm khó hắn, hơn nữa, bất luận hắn vì ai vì nguyên nhân gì mà một mình canh giữ trong cái thôn rỗng này cũng không liên quan đến nàng.
Cho dù hắn thật sự là vì chờ nàng trở về cũng không liên quan đến nàng, bởi vì "nàng" mà hắn chờ là Tần Khê Y, còn nàng là Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê.
Đi tới trước quầy trà, Tống Diệp bèn dắt con dê đen kia dắt vào trong viện trước, sau đó đi ra nói với Tần Huyền Khê: "Ta rót cho nàng một chén trà nhé!”
"Được, cám ơn tiểu phu quân." Tần Huyền Khê cười khanh khách, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Tống Diệp cầm hai cái chén và một ấm trà tới, rót đầy cho cả hai, sau đó liền ngồi xuống đối diện nàng.
Tần Huyền Khê cầm lấy chén trà hơi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Thịt của con dê đen kia rất tươi ngon, ngươi làm thịt nó có thể ăn rất lâu đấy!”
Nghe giọng điệu nói chuyện của nàng, Tống Diệp không hiểu sao cảm thấy giống một người mẹ lao động quanh năm bôn ba bên ngoài, giờ trở về thăm ‘đứa con gửi lại’ là hắn.
Hơn nữa những lời này cũng đang ám chỉ nàng sẽ không ở lại lâu với hắn được!
“Chủ quán, ngươi cũng đừng gọi ta là Trương tiên sư nữa, loại đùa giỡn này cũng không thể đùa được, tội mạo danh tiên sư cũng không nhỏ đâu.”
“Ở tiên tu giới chúng ta, phải vượt qua thí luyện tiên sư khảo hạch phẩm đức mới có tư cách được xưng là tiên sư.”
“Còn nữa, Trương Tử Huyên ta cũng không phải là lén chạy ra ngoài chơi mà là phụng sư lệnh xuống núi mua sắm!”
Tống Diệp cười nói: "Biết rồi, Trương tiên sư, hiểu rồi, Trương tiên sư!”
Trương Tử Huyên tức giận đến mức bĩu môi: "Ngươi còn nói nữa!”
Nhưng bỗng nhiên nàng ta lại cúi đầu lẩm bẩm: "Không được, ta không thể nổi giận với ông chủ quán trà phàm nhân được, sư tôn nói, những tu chân giả như chúng ta phải không nhiễm phàm trần, không liên quan đến mọi việc, không sinh phàm tình!”
Vì thế sau khi tự thôi miên một phen, nàng ta lại lộ vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu nhìn Tống Diệp:
"Đúng rồi, ông chủ quán trà, mọi người trong thôn đều đi hết rồi, vì sao ngươi vẫn còn ở đây chứ!" Trương Tử Huyên tự mình nói sang chuyện khác.
"Ta nghe sư tôn nói, đại quân Yên quốc đã đánh hạ Sương thành, Sương Thành cách đây không xa, sao ngươi còn không đi? Nếu không đi sẽ không còn kịp nữa!”
Thấy Tống Diệp vẫn chưa rời đi, nàng ta dường như còn gấp gáp hơn hắn.
Dù sao, phương viên trăm dặm này hầu như đã không còn ai, còn dám ở phụ cận này xuất hiện đều là một ít tu chân giả có đạo hạnh nhất định, dân chúng bình thường đã sớm chạy sạch rồi.
Hơn nữa, Trương Tử Huyên cũng không nhìn thấy chút dấu vết tu vi nào trên người Tống Diệp, cho nên nàng ta sẽ cho rằng Tống Diệp chỉ là một thôn dân nông thôn bình thường.
Tống Diệp dùng một loại giọng điệu dường như đã nhìn thấu hồng trần nói: "Không đi, chết cũng phải chết ở đây!”
Trương Tử Huyên lại rất ngây thơ nói, "Nếu ngươi thật sự luyến tiếc rời khỏi nơi này thì cũng phải trốn đi chứ, chờ đại quân Yên quốc giết tới, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ phát hiện ngươi!”
“Biết rồi, Trương tiên sư, ngươi mau trở về Huyền Thanh cung đi, bằng không về trễ sẽ bị mắng đấy!” Tống Diệp nói.
Trương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nói: "Ta phải về trước đây, tạm biệt chủ quán nhé!”
Nói xong liền ngự phong phi hành mà đi.
Trương Tử Huyên đi không lâu, thời gian nhiệm vụ [Thủ Thôn] cũng hết, Tống Diệp lập tức đứng dậy, nhặt ghế lên định trở về quán trà.
Nhưng đúng lúc này, xa xa dường như xuất hiện một thân ảnh, mới đầu còn mơ hồ sau đó càng ngày càng rõ ràng, là một nữ tử váy trắng ngồi trên lưng một con dê đen.
Hình thể con dê đen kia vô cùng cường tráng, hình như còn mặc chiến giáp màu đen, miệng còn mọc răng nanh dài.
Mà nữ tử trên lưng dê kia lại khiến Tống Diệp cảm thấy vô cùng kinh ngạc —— Tần Khê Y!
Xa cách nửa năm, nàng đã trở lại rồi!
Tống Diệp cho tới giờ chưa từng ảo tưởng sẽ có một ngày Tần Khê Y mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, ngồi trên lưng một con dê đen trở về tìm hắn.
Chính xác mà nói, hắn chưa từng ảo tưởng Tần Khê Y sẽ trở về tìm hắn.
Giống như Triệu bộ khoái nói với hắn, trừ phi hắn đang nằm mơ, nếu không sẽ không bao giờ chờ được Tần Khê Y trở về.
Cho nên, hình ảnh Tống Diệp nhìn thấy hôm nay là ảnh trong mơ!
Tần Huyền Khê cũng giống như một tiên tử váy trắng chỉ có thể xuất hiện trong mộng.
Nàng nghiêng người ngồi trên lưng dê, vòng eo thanh thoát, bộ váy xẻ dài bên phải lộ ra làn da đùi trắng nõn như tuyết.
Nàng cưỡi dê tới trước mặt Tống Diệp, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Tống Diệp liền bật cười nói: "Tiểu phu quân, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?”
Nghe được tiếng "tiểu phu quân" quen thuộc kia, Tống Diệp mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đáp: "Nhớ!”
Nữ tử tướng mạo thiên tiên như Tần Huyền Khê có nam nhân nào mà không muốn chứ?
Hắn chỉ nói sự thật thôi.
Tần Huyền Khê mỉm cười, từ trên lưng dê đi xuống, giao dây thừng cho Tống Diệp: "Tiểu phu quân, dắt con dê này dắt về nhà đi!”
“Được!”
Tống Diệp dắt dê đi ở phía trước, Tần Huyền Khê theo sát phía sau.
Thỉnh thoảng, Tống Diệp lại quay đầu nhìn Tần Huyền Khê một cái, dường như sợ nàng lại đột nhiên biến mất, Tần Huyền Khê cười nói: "Đừng nhìn ta, trong khoản thời gian ngắn ta sẽ không đi đâu!”
Tống Diệp cười đáp: "Lần đầu tiên thấy nàng mặc váy trắng nên muốn nhìn thêm chút thôi!”
Nàng không mặc Huyền Uyên Cửu U y mà đổi sang bộ váy trắng này, liền thiếu đi vài phần cảm giác áp bách khiến người sinh sợ hãi.
Đương nhiên, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Tống Diệp vẫn là hình ảnh trần như nhộng của nàng nửa năm trước.
Một màn kia, muốn quên cũng rất khó!
Quán trà cách cổng thôn không xa nhưng hai người dường như đã đi rất lâu.
Nhìn thôn làng trống rỗng, Tần Huyền Khê hỏi: "Mọi người trong thôn đều đi hết rồi sao? Chỉ còn lại một mình ngươi à?”
“Ừm, chỉ còn lại một mình ta ở lại thôi!” Tống Diệp nói.
Kỳ thật, Tần Huyền Khê đã sớm biết trong thôn này chỉ còn lại một mình Tống Diệp.
Trước khi xuất hiện trong tầm nhìn của Tống Diệp, nàng đã từ trên không trung nhìn kỹ cả thôn rồi.
Sau khi tận mắt thấy nàng mới tin, hắn vì chờ nàng mà thật sự một mình ở lại thôn.
Đây chính là ‘thâm tình’ giữa phàm nhân sao?
Dù sao, loại thâm tình này, Tần Huyền Khê nàng không cách nào hiểu và cũng không muốn hiểu.
Tần Huyền Khê muốn lấy thân phận "Tần Khê Y" xuất hiện trước mặt Tống Diệp, cho nên nàng mới tháo mặt nạ Tử Sát ra, thay Huyền Uyên Cửu U y, mặc một bộ váy dài màu trắng bình thường.
“Ngươi ở lại đây chẳng lẽ không sợ chết trong tay đám người Yên quốc sao?” Tần Huyền Khê hỏi Tống Diệp.
“Không sợ!” Tống Diệp thản nhiên nói.
Tần Huyền Khê cười cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, trên đời này nào có phàm nhân không sợ chết chứ.
"Nhưng những người khác đều đi hết rồi, vì sao ngươi nhất định phải ở lại đây?" Tần Huyền Khê lại hỏi.
Dường như nàng muốn đích thân nghe được đáp án "là vì chờ nàng" từ miệng Tống Diệp.
Nhưng Tống Diệp lại không nói gì mà cứ im lặng.
Dù sao, hắn thật khó mà đưa ra một lời giải thích với bất cứ ai về vấn đề này.
Tần Huyền Khê thấy hắn im lặng không nói thì cho là hắn thẹn thùng.
Nàng nghĩ thầm, bỏ đi, lão nương cũng không làm khó hắn, hơn nữa, bất luận hắn vì ai vì nguyên nhân gì mà một mình canh giữ trong cái thôn rỗng này cũng không liên quan đến nàng.
Cho dù hắn thật sự là vì chờ nàng trở về cũng không liên quan đến nàng, bởi vì "nàng" mà hắn chờ là Tần Khê Y, còn nàng là Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê.
Đi tới trước quầy trà, Tống Diệp bèn dắt con dê đen kia dắt vào trong viện trước, sau đó đi ra nói với Tần Huyền Khê: "Ta rót cho nàng một chén trà nhé!”
"Được, cám ơn tiểu phu quân." Tần Huyền Khê cười khanh khách, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Tống Diệp cầm hai cái chén và một ấm trà tới, rót đầy cho cả hai, sau đó liền ngồi xuống đối diện nàng.
Tần Huyền Khê cầm lấy chén trà hơi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Thịt của con dê đen kia rất tươi ngon, ngươi làm thịt nó có thể ăn rất lâu đấy!”
Nghe giọng điệu nói chuyện của nàng, Tống Diệp không hiểu sao cảm thấy giống một người mẹ lao động quanh năm bôn ba bên ngoài, giờ trở về thăm ‘đứa con gửi lại’ là hắn.
Hơn nữa những lời này cũng đang ám chỉ nàng sẽ không ở lại lâu với hắn được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.