Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 41: Quyết Một Trận Tử Chiến
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Sau khi Trương Tử Huyên vào quán trà, lập tức nhận ra ở trên quầy có thêm một cô nhóc khoảng ba tuổi, trước nay chưa từng thấy.
Cho nên nàng vừa ngồi xuống liền hỏi: "Đứa nhỏ này từ đâu tới vậy!"
"Là muội muội ta!"
Tống Diệp đặt một cái chén trước mặt nàng rồi rót trà vào: "Giờ ta vào lấy bánh hạt vừng đưa cho ngươi!"
Sau đó, Tống Diệp lấy từ nhà bếp ở sân sau ba cái bánh hạt vừng, hai cái cho Trương Tử Huyên, một cái cho bé ngoan Tống Nhan ngồi bên cạnh.
Bánh bánh hạt vừng còn lớn hơn cả mặt Tống Nhan, Tống Nhan phải dùng cả hai tay cầm, miệng phải dùng rất nhiều sức mới cắn được một miếng.
Trương Tử Huyên nhìn cô nhóc đáng yêu, lại hỏi Tống Diệp: "Ông chủ, sao trước đây ta chưa từng gặp người muội muội này vậy?"
Tông Diệp nói: "Lúc trước sợ nhóc con ra ngoài sẽ chạy loạn nên cũng không dẫn nhóc ra trông quầy hàng."
"Ồ!" Trường Tử Huyền gật đầu, vô cùng tin tường lời của Tống Diệp.
"Đúng rồi, nửa tháng trước có phải Huyền Thanh cung các ngươi tổ chức Ngũ tông môn diễn võ đúng không!" Tống Diệp hỏi.
Trương Tử Huyên gật đầu: "Đúng vậy, đã xong từ sớm rồi!"
"Vậy ngươi có tham gia không?" Tống Diệp nói.
Trương Tử Huyên lắc đầu nói: "Ta vào Huyền Thanh cung mới được một năm, cả tu vi và tư lịch đều còn chưa đủ, tất nhiên là không thể nào tham gia được!"
"À, vậy ai là người đúng hạng nhất ngũ tông môn diễn võ vậy?"
Trương Tử Huyên vừa ăn bánh vừa nói: "Người chiến thắng là đệ tử trẻ đời thứ chín của Thần Phong môn Thư Lôi, nàng thật sự rất lợi hại, kinh động tất cả mọi người, đến ngay cả sư phụ ta cũng tán thưởng nàng không ngớt, toàn nói là Thần Phong môn thu được đệ tử như nàng là nhạt được bảo vật!"
Thần Phong môn Thư Lôi? Tống Diệp chưa từng nhìn thấy nhân vật này, tất nhiên không có hứng thú gì với nàng, có điều nàng có thể được vị Tô tiên sư kia tán thường, chắc chắn là vô cùng ưu tú.
Tống Diệp lại hỏi: "Vậy ba đệ tử đại biểu Lãm Nguyệt Tông được vị trí gì?"
Ký ức Trường Tử Huyền rất tốt, nàng nói: "Theo ta nhớ, ba đệ tử đại biểu Lãm Nguyệt tông dự thi, tên là Đoàn Lăng, Chu Nông Sơn và Trần Hoài Âm, ngươi hỏi bà người này à?"
Tống Diệp gật đầu: "Đúng!"
Trương Tử Huyên nói: "Bọn họ vừa so tài trận đầu tiên thì đã bị loại toàn bộ, thành tích rất thảm, nhưng mà vị nữ sư phụ kia của bọn họ có vẻ là người rất tốt, cũng không mắng bọn họ, vẫn cầm bình rượu trong tay cười ha ha."
Ra là đám Đoàn Lăng bọn họ một trận còn chưa thắng thì đã chịu bi kịch bị loại, khó trách sau khi bọn họ rời khỏi Huyền Thanh cung cũng không trở lại quán trà tìm hắn, có lẽ là do cảm thấy quá mất mặt.
"Đúng rồi, Tử Huyên, lúc trước ta vẫn chưa hỏi ngươi, người nhà ngươi ở huyện Trừng có an toàn rời khỏi không, hiện giờ đang ở đâu, có mạnh khỏe không?" Tống Diệp hỏi như quan tâm.
Trương Tử Huyên nói: "Lúc biết tin Đạm Thành thất thủ, người nhà của ta đã chuyển đến kinh đô Lạc Thành, hai ngày trước ta mới nhận được thư của họ, hiện giờ bọn họ ở Lạc Thành tất cả đều khá tốt."
"Hơn nữa người nhà của ta muốn ta yên tâm còn nói quân đội Yên quốc căn bản không đánh tới Lạc Thành!"
"Vậy bây giờ quân đội Yên quốc đánh đến đâu rồi?" Tống Diệp hiếu kỳ hỏi.
"Đại quân Yên quốc đã chiếm lấy Ông Thành, thành trì kế tiếp bọn họ muốn đánh chính là Tuyên Thành, nếu Tuyên Thành cũng thất thủ thì phía bắc Lạc Thành sẽ không có gì che chắn, đại quân Yên quốc sẽ có thể san bằng rất nhanh rồi ép thẳng tới kinh đô Lạc Thành!"
Tông Diệp nói: "Xem ra, dù là kinh đô Lạc Thành thì cũng tràn ngập nguy hiểm rồi, vì sao người nhà ngươi còn nói trong thư là quân đội Yên quốc không thể đánh đến Lạc Thành?"
Trương Tử Huyền đáp: "Bởi vì, từ lâu Ly quốc đã an bài trọng binh đóng quân ở Tuyên Thành, vì tránh ngọn lửa chiến tranh lan đến kinh đô mà đã dự định đánh một trận tử chiến với đại quân Yên quốc ở Tuyên Thành."
"Hơn nữa, bây giờ chủ soái của đại quân Ly quốc còn là trưởng công chúa Ly quốc Lý Tú Linh!"
"Vì vậy dân chúng Lạc Thành mới có lòng tin vào trận chiến này!"
Tống Diệp hiếu kỳ: "Lý Tú Linh này là nhân vật rất lợi hại sao?"
Trương Tử Huyền lắc đầu một cái: "Không chỉ đơn giản là lợi hại đâu, nàng thật sự chính là một truyền kỳ!"
"Nàng đã từng được tán thưởng là đệ nhất thiên tài tiên tu từ cổ chí kim của tu chân giới!"
"Mười ba tuổi nàng đã nhập Thông Huyền!"
"Mười bốn tuổi tu vi đã đến Hư Linh cảnh!"
"Mà lúc mười bảy tuổi, liền trực tiếp thăng cấp đến Phá Không cảnh, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt Phá Không cảnh lúc đó."
"Khi đó, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, nàng sẽ trở thành vị Tiên Tôn trẻ nhất lịch sử!"
Lúc Trương Tử Huyên nói đến Lý Tú Linh, hai mắt đều tràn đầy vẻ khâm phục.
Có lẽ chỉ nói đến thành tích tu vi của một mình Lý Tú Linh thì rất khó nhìn ra nàng trâu bò như nào, phải có vật so sánh.
Mượn Đoàn Lăng để làm tham chiếu, năm nay Đoàn Lăng mười bảy tuổi, hắn tự cho là cũng khá ưu tú trong thế hệ trẻ.
Nhưng có điều tu vi Đoàn Lăng mới là Đoán Cốt cảnh tầng năm, phải biết là lúc Lý Tú Linh mười ba tuổi đã là Thông Huyền cảnh, mười bảy tuổi giống hắn cũng đã là Phá Không cảnh hành giả rồi.
Mà sư phụ Đoàn Lăng, cái vị Cố tiên sư thích rượu như mạng, rượu không rời người kia, đến nay tu vi vẫn còn ở Hư Linh cảnh.
"Nếu không phải bởi vì Lý Tú Linh lỡ giết nhầm yêu sủng của Thương Minh Ma Tôn Trường Tôn Nghịch, đặc tội đến Trưởng Tôn Nghịch, bị hắn nhốt vào đại ngục Cửu Minh suốt bảy năm, làm chậm trễ thời gian tu hành mấy năm này, đoán chừng hiện tại nàng thật sự đã trở thành Tiên Tôn trẻ nhất tu tiên giới rồi!" Trương Tử Huyên vô cùng tiếc nuối.
Thương Minh Ma Tôn Trưởng Tôn Nghịch?
Tống Diệp có ấn tượng với cái tên này, hắn xếp thứ ba trên bảng nhân vật ma đạo, vừa vặn cao hơn Tần Huyền Khê xếp thứ tư một bậc.
"Vị Trưởng Tôn Nghịch Ma Tôn bắt đi tiên tử trẻ tuổi có tiền đồ nhất tu chân giới các ngươi, chẳng lẽ tu chân giới các ngươi nhiều Tiên Tôn đại năng như vậy lại không có ai ra mặt bảo hắn thả người sao?" Tống Diệp khó hiểu.
Trương Tử Huyên nói: "Dù sao cũng là Lý Tú Linh giết nhầm yêu sủng của Thương Minh Ma Tôn trước, nàng có lỗi trước, hơn nữa ở ma giới Trưởng Tôn Nghịch có địa vị rất cao, nếu không cẩn thận chọc giận hắn, chỉ vài phút là khơi ra Tiên ma đại chiến lần thứ sáu, vì vậy các Tiên Tôn mới lựa chọn làm ngơ việc này, cũng chỉ là hành vi bất đắc dĩ tạm thời thôi!"
"Giống như, mấy tháng trước, Huyền Uyên Ma Tôn tàn bạo tàn sát toàn bộ Thánh Thiên tông, cũng hầu như không có Tiên môn nào dám đứng ra nói muốn báo thù thay cho Thánh Thiên tông, thảo phạt nữ ma đầu này!"
"Dù sao, bất kể là Huyền Uyên Ma Tôn hay là Thương Minh Ma Tôn, đều có địa vị rất cao ở Ma môn, môn đồ đông đảo, trêu chọc bọn họ, lúc nào cũng đều có thể khơi ra một trận Tiên Ma đại chiến quy mô lớn."
"Vì vậy mà chuyện Huyền Uyên Ma Tôn tàn sát Thánh Thiên tông, thái độ của Tiên môn đều là đây là ân oán cá nhân của bọn họ, không liên quan đến chiến tranh Tiên Ma."
Trương Tử Huyên nói xong liền thở dài một hơi thật sâu, dường như nàng cảm thấy vô cùng thất vọng với những vị đạo lão Tiên môn nhưng nhiều lần cúi đầu với ma đạo ác tôn kia.
Mà Trương Tử Huyên nàng mới trở thành đệ tử Tiên môn được một năm, thấp cổ bé họng, tu vi nông cạn, tất nhiên là không có năng lực để thay đổi cục diện này.
Cho nên nàng vừa ngồi xuống liền hỏi: "Đứa nhỏ này từ đâu tới vậy!"
"Là muội muội ta!"
Tống Diệp đặt một cái chén trước mặt nàng rồi rót trà vào: "Giờ ta vào lấy bánh hạt vừng đưa cho ngươi!"
Sau đó, Tống Diệp lấy từ nhà bếp ở sân sau ba cái bánh hạt vừng, hai cái cho Trương Tử Huyên, một cái cho bé ngoan Tống Nhan ngồi bên cạnh.
Bánh bánh hạt vừng còn lớn hơn cả mặt Tống Nhan, Tống Nhan phải dùng cả hai tay cầm, miệng phải dùng rất nhiều sức mới cắn được một miếng.
Trương Tử Huyên nhìn cô nhóc đáng yêu, lại hỏi Tống Diệp: "Ông chủ, sao trước đây ta chưa từng gặp người muội muội này vậy?"
Tông Diệp nói: "Lúc trước sợ nhóc con ra ngoài sẽ chạy loạn nên cũng không dẫn nhóc ra trông quầy hàng."
"Ồ!" Trường Tử Huyền gật đầu, vô cùng tin tường lời của Tống Diệp.
"Đúng rồi, nửa tháng trước có phải Huyền Thanh cung các ngươi tổ chức Ngũ tông môn diễn võ đúng không!" Tống Diệp hỏi.
Trương Tử Huyên gật đầu: "Đúng vậy, đã xong từ sớm rồi!"
"Vậy ngươi có tham gia không?" Tống Diệp nói.
Trương Tử Huyên lắc đầu nói: "Ta vào Huyền Thanh cung mới được một năm, cả tu vi và tư lịch đều còn chưa đủ, tất nhiên là không thể nào tham gia được!"
"À, vậy ai là người đúng hạng nhất ngũ tông môn diễn võ vậy?"
Trương Tử Huyên vừa ăn bánh vừa nói: "Người chiến thắng là đệ tử trẻ đời thứ chín của Thần Phong môn Thư Lôi, nàng thật sự rất lợi hại, kinh động tất cả mọi người, đến ngay cả sư phụ ta cũng tán thưởng nàng không ngớt, toàn nói là Thần Phong môn thu được đệ tử như nàng là nhạt được bảo vật!"
Thần Phong môn Thư Lôi? Tống Diệp chưa từng nhìn thấy nhân vật này, tất nhiên không có hứng thú gì với nàng, có điều nàng có thể được vị Tô tiên sư kia tán thường, chắc chắn là vô cùng ưu tú.
Tống Diệp lại hỏi: "Vậy ba đệ tử đại biểu Lãm Nguyệt Tông được vị trí gì?"
Ký ức Trường Tử Huyền rất tốt, nàng nói: "Theo ta nhớ, ba đệ tử đại biểu Lãm Nguyệt tông dự thi, tên là Đoàn Lăng, Chu Nông Sơn và Trần Hoài Âm, ngươi hỏi bà người này à?"
Tống Diệp gật đầu: "Đúng!"
Trương Tử Huyên nói: "Bọn họ vừa so tài trận đầu tiên thì đã bị loại toàn bộ, thành tích rất thảm, nhưng mà vị nữ sư phụ kia của bọn họ có vẻ là người rất tốt, cũng không mắng bọn họ, vẫn cầm bình rượu trong tay cười ha ha."
Ra là đám Đoàn Lăng bọn họ một trận còn chưa thắng thì đã chịu bi kịch bị loại, khó trách sau khi bọn họ rời khỏi Huyền Thanh cung cũng không trở lại quán trà tìm hắn, có lẽ là do cảm thấy quá mất mặt.
"Đúng rồi, Tử Huyên, lúc trước ta vẫn chưa hỏi ngươi, người nhà ngươi ở huyện Trừng có an toàn rời khỏi không, hiện giờ đang ở đâu, có mạnh khỏe không?" Tống Diệp hỏi như quan tâm.
Trương Tử Huyên nói: "Lúc biết tin Đạm Thành thất thủ, người nhà của ta đã chuyển đến kinh đô Lạc Thành, hai ngày trước ta mới nhận được thư của họ, hiện giờ bọn họ ở Lạc Thành tất cả đều khá tốt."
"Hơn nữa người nhà của ta muốn ta yên tâm còn nói quân đội Yên quốc căn bản không đánh tới Lạc Thành!"
"Vậy bây giờ quân đội Yên quốc đánh đến đâu rồi?" Tống Diệp hiếu kỳ hỏi.
"Đại quân Yên quốc đã chiếm lấy Ông Thành, thành trì kế tiếp bọn họ muốn đánh chính là Tuyên Thành, nếu Tuyên Thành cũng thất thủ thì phía bắc Lạc Thành sẽ không có gì che chắn, đại quân Yên quốc sẽ có thể san bằng rất nhanh rồi ép thẳng tới kinh đô Lạc Thành!"
Tông Diệp nói: "Xem ra, dù là kinh đô Lạc Thành thì cũng tràn ngập nguy hiểm rồi, vì sao người nhà ngươi còn nói trong thư là quân đội Yên quốc không thể đánh đến Lạc Thành?"
Trương Tử Huyền đáp: "Bởi vì, từ lâu Ly quốc đã an bài trọng binh đóng quân ở Tuyên Thành, vì tránh ngọn lửa chiến tranh lan đến kinh đô mà đã dự định đánh một trận tử chiến với đại quân Yên quốc ở Tuyên Thành."
"Hơn nữa, bây giờ chủ soái của đại quân Ly quốc còn là trưởng công chúa Ly quốc Lý Tú Linh!"
"Vì vậy dân chúng Lạc Thành mới có lòng tin vào trận chiến này!"
Tống Diệp hiếu kỳ: "Lý Tú Linh này là nhân vật rất lợi hại sao?"
Trương Tử Huyền lắc đầu một cái: "Không chỉ đơn giản là lợi hại đâu, nàng thật sự chính là một truyền kỳ!"
"Nàng đã từng được tán thưởng là đệ nhất thiên tài tiên tu từ cổ chí kim của tu chân giới!"
"Mười ba tuổi nàng đã nhập Thông Huyền!"
"Mười bốn tuổi tu vi đã đến Hư Linh cảnh!"
"Mà lúc mười bảy tuổi, liền trực tiếp thăng cấp đến Phá Không cảnh, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt Phá Không cảnh lúc đó."
"Khi đó, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, nàng sẽ trở thành vị Tiên Tôn trẻ nhất lịch sử!"
Lúc Trương Tử Huyên nói đến Lý Tú Linh, hai mắt đều tràn đầy vẻ khâm phục.
Có lẽ chỉ nói đến thành tích tu vi của một mình Lý Tú Linh thì rất khó nhìn ra nàng trâu bò như nào, phải có vật so sánh.
Mượn Đoàn Lăng để làm tham chiếu, năm nay Đoàn Lăng mười bảy tuổi, hắn tự cho là cũng khá ưu tú trong thế hệ trẻ.
Nhưng có điều tu vi Đoàn Lăng mới là Đoán Cốt cảnh tầng năm, phải biết là lúc Lý Tú Linh mười ba tuổi đã là Thông Huyền cảnh, mười bảy tuổi giống hắn cũng đã là Phá Không cảnh hành giả rồi.
Mà sư phụ Đoàn Lăng, cái vị Cố tiên sư thích rượu như mạng, rượu không rời người kia, đến nay tu vi vẫn còn ở Hư Linh cảnh.
"Nếu không phải bởi vì Lý Tú Linh lỡ giết nhầm yêu sủng của Thương Minh Ma Tôn Trường Tôn Nghịch, đặc tội đến Trưởng Tôn Nghịch, bị hắn nhốt vào đại ngục Cửu Minh suốt bảy năm, làm chậm trễ thời gian tu hành mấy năm này, đoán chừng hiện tại nàng thật sự đã trở thành Tiên Tôn trẻ nhất tu tiên giới rồi!" Trương Tử Huyên vô cùng tiếc nuối.
Thương Minh Ma Tôn Trưởng Tôn Nghịch?
Tống Diệp có ấn tượng với cái tên này, hắn xếp thứ ba trên bảng nhân vật ma đạo, vừa vặn cao hơn Tần Huyền Khê xếp thứ tư một bậc.
"Vị Trưởng Tôn Nghịch Ma Tôn bắt đi tiên tử trẻ tuổi có tiền đồ nhất tu chân giới các ngươi, chẳng lẽ tu chân giới các ngươi nhiều Tiên Tôn đại năng như vậy lại không có ai ra mặt bảo hắn thả người sao?" Tống Diệp khó hiểu.
Trương Tử Huyên nói: "Dù sao cũng là Lý Tú Linh giết nhầm yêu sủng của Thương Minh Ma Tôn trước, nàng có lỗi trước, hơn nữa ở ma giới Trưởng Tôn Nghịch có địa vị rất cao, nếu không cẩn thận chọc giận hắn, chỉ vài phút là khơi ra Tiên ma đại chiến lần thứ sáu, vì vậy các Tiên Tôn mới lựa chọn làm ngơ việc này, cũng chỉ là hành vi bất đắc dĩ tạm thời thôi!"
"Giống như, mấy tháng trước, Huyền Uyên Ma Tôn tàn bạo tàn sát toàn bộ Thánh Thiên tông, cũng hầu như không có Tiên môn nào dám đứng ra nói muốn báo thù thay cho Thánh Thiên tông, thảo phạt nữ ma đầu này!"
"Dù sao, bất kể là Huyền Uyên Ma Tôn hay là Thương Minh Ma Tôn, đều có địa vị rất cao ở Ma môn, môn đồ đông đảo, trêu chọc bọn họ, lúc nào cũng đều có thể khơi ra một trận Tiên Ma đại chiến quy mô lớn."
"Vì vậy mà chuyện Huyền Uyên Ma Tôn tàn sát Thánh Thiên tông, thái độ của Tiên môn đều là đây là ân oán cá nhân của bọn họ, không liên quan đến chiến tranh Tiên Ma."
Trương Tử Huyên nói xong liền thở dài một hơi thật sâu, dường như nàng cảm thấy vô cùng thất vọng với những vị đạo lão Tiên môn nhưng nhiều lần cúi đầu với ma đạo ác tôn kia.
Mà Trương Tử Huyên nàng mới trở thành đệ tử Tiên môn được một năm, thấp cổ bé họng, tu vi nông cạn, tất nhiên là không có năng lực để thay đổi cục diện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.