Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Chương 47: Sắp Biến Thiên!
Mãi Nhục Uy Đản Hoàng
07/09/2024
Nghe được thanh âm của cố nhân, Tống Diệp lập tức quay đầu liền nhìn thấy vị cố nhân của hắn đang cười ha hả đứng ở cửa quán trà.
Mặc dù đang cười, nhưng hai mắt lại ướt ướt.
Tống Diệp cười nói với hắn: "Được rồi, vẫn quy tắc cũ, một chén trà ba văn tiền, có muốn thêm một tờ giấy lau nước mắt của ngươi luôn không, Triệu huynh!"
Vị cố nhân của Tống Diệp chính là bộ khoái Triệu Chí Cao của huyện Trừng ngày trước.
Triệu Chí Cao ngượng ngùng giải thích: "Ta. . . là bị cát bay vào mắt thôi!"
Bất luận là bị cát bay vào mắt, bị gió thổi hay là bị ánh sáng mặt trời gay gắt làm lóa mắt, nhưng nước mắt lại là thật.
Triệu Chí Cao tuy nói là bộ khoái của huyện Trừng, nhưng thôn Thu Ngữ lại quê nhà của hắn, vậy mà khi hắn trở về, từ xa xa nhìn quê nhà đã hoang tàn, trong lòng tất nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hơn nữa hắn còn tưởng rằng, người huynh đệ thủ thôn Tống Diệp của hắn cũng đã chết rồi, cho đến khi hắn đi vào thôn làng, nhìn thấy Tống Diệp vẫn đang sống rất tốt, khó tránh khỏi kích động vạn phần.
Ngay lúc hơn một nữa lãnh thổ phía bắc của Ly quốc đều lâm vào chiến hỏa vô tận, thế mà Tống Diệp ở trong một thôn nhỏ phía bắc lại có thể an ổn sống sót, chuyện này dưới cái nhìn của Triệu Chí Cao, quả thực chính là thần tích!
Cố nhân trùng phùng tất nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng Triệu Chí Cao thấy Tống Diệp đang bận bịu tứ phía không có thời gian, liền vẫn đứng ở cửa quán trà, không chiếm bàn, yên lặng uống trà.
Đến khi quầy hàng đã ít người hơn, Tống Diệp đã có thời gian rảnh rỗi, Triệu Chí Cao mới ngồi xuống một chiếc bàn trống, bắt đầu cất giọng: "Tống huynh, thêm một chén nữa!"
Nhưng Tống Diệp lại mang đến một vò Nữ Nhi Hồng, cười nói: "Chúng ta đã gần một năm không gặp, sao có thể uống trà chứ!"
Vò Nữ Nhi Hồng này cũng là phần thưởng nhiệm vụ lúc trước.
[Nữ Nhi Hồng]: Hoàng tửu thượng đẳng, chớ uống nhiều!
Sau vài chén rượu xuống bụng đương nhiên là bắt đầu tâm sự với nhau.
Triệu Chí Cao cũng nói thẳng: "Tống huynh, nói thật với ngươi, ta cho là ngươi đã chết rồi, nên chén rượu này chỉ có thể mời trước mộ phần của ngươi thôi, bây giờ thấy ngươi còn sống rất tốt, huynh đệ ta là thật lòng cảm thấy rất vui!"
Tống Diệp khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên: "Không cần nhiều lời, đều ở trong rượu!” Uống một hơi cạn sạch.
"Đúng, đúng, đều ở trong rượu, đều ở trong rượu!” Triệu Chí Cao nói xong cũng nâng chén uống cạn.
Lúc này, Tống Nhan từ trong phòng phía hậu viện đi ra, hai mắt chăm chú nhìn Tống Diệp.
Tống Diệp thấy vậy liền biết cô nhóc đói bụng rồi, hắn vội vàng sờ đầu nhóc: "Tống Nhan, thật xin lỗi, ca nhất thời bận quá nên quên mất muội vẫn chưa ăn cơm trưa!"
Trong lòng Tống Diệp có chút áy náy, Tống Nhan sẽ không kêu không gọi, nên nếu không phải đã quá đói thì không sẽ tự ra ngoài tìm hắn.
Chỉ trách trưa nay khách nhân thực sự quá nhiều, lại thấy cố nhân trở nên cùng uống vài chén rượu liền quên cả việc làm cơm trưa cho nhóc con này.
Hiện giờ Tống Diệp mới hiểu được, một người vừa làm mẹ vừa làm cha, muốn chăm sóc kỹ lưỡng một đứa bé thật không dễ dàng gì!
Triệu Chí Cao nhìn thấy tiểu nữ hài Tống Nhan thì hiếu kỳ hỏi: "Tống huynh, đứa bé này là?"
"Đây là muội muội ta, tên Tống Nhan!” Tống Diệp nói.
"Hả?” Triệu Chí Cao cảm thấy ngoài ý muốn.”Ngươi có thêm một muội muội khi nào vậy?"
Dù sao, lúc Triệu Chí Cao rời khỏi thôn làng, Tống Diệp vẫn chỉ có một thân một mình.
Tống Diệp đáp: "Việc này nói rất dài dòng, sau này ta sẽ nói với ngươi, giờ ta phải làm cơm cho muội muội cái đã!'
Triệu Chí Cao nhẹ gật đầu: "Ngươi mau đi đi, hài tử đói lắm rồi!"
Tống Diệp liền đơn giản nấu cho Tống Nhan một bát mì sợi, thêm một quả trứng chần cùng mấy cọng rau xanh, phía trên thêm chút hành thái.
Tống Nhan bưng mặt ngồi bên cạnh, tự cầm đũa bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Tống Diệp lại ngồi lại uống rượu với Triệu Chí Cao, Triệu Chí Cao cũng không hỏi tiếp lai lịch Tống Nhan, kỳ thật không hỏi cũng có thể đoán được bảy tám phần mười.
Tiểu nữ hài này nhất định là bị người vứt bỏ lúc chiến loạn, Tống Diệp chỉ là hảo tâm thu lưu, nuôi dưỡng nhóc con như muội muội.
Triệu Chí Cao lần này là từ kinh đô Lạc Thành Ly quốc trở về, đương nhiên là muốn khoe khoang chút phồn hoa kinh đô cho một tên nông thôn như Tống Diệp rồi.
"Tống huynh, ngươi không biết mấy ngày nay ta sống ở kinh đô Lạc Thành thoải mái thế nào đâu, ban ngày uống trà nghe sách ở trà lâu, ban đêm liền đi câu lan uống rượu nghe hát."
Triệu Chí Cao bắt đầu khoe khoang.
"Những thiên kim tiểu thư trên đường, ai nấy trang dung vừa vặn, dáng dấp yểu điệu, dù là những bông hoa trong thôn ta, đến kinh đô Lạc Thành cũng chỉ là tư sắc bình thường thôi."
"Mà có một lần, ta bị một thiên kim tiểu thư chọn trúng, kém chút thì làm con rể, chỉ là Triệu Chí Cao ta trước giờ đã quen tiêu sái tự tại, sao có thể làm con rể bị người quản thúc gì đó chứ, cho nên mới phụ thiên kim tiểu thư kia!"
Tống Diệp tự nhiên biết, mức độ khoác lác của Triệu Chí Cao trong câu chuyện này rất cao, đặc biệt là đoạn bị thiên kim tiểu thư chọn trúng, bảy tám phần mười là giả.
Đương nhiên, Tống Diệp cũng sẽ không đi vạch trần.
Đột nhiên, sắc mặt Triệu Chí Cao trầm xuống, ngữ khí cũng trở nên ngưng trọng.”Ngươi có biết ta còn gặp được nhân vật lợi hại nào ở kinh đô Lạc thành không?"
Tống Diệp lắc đầu.”Không biết!"
"Ngươi ngồi vững nha, ta mà nói tên ra, có lẽ sẽ khiến ngươi hoảng sợ mà la lên đấy _ _ _ "
"Người này chính là tông chủ Phạn Uyên tông, Huyền Uyên Ma Tôn Tần Huyền Khê, là nữ ma đầu đệ nhất Tu Chân giới!"
Quả thực Tống Diệp nghe xong cũng thoáng sửng sốt, hắn không ngờ, nhân vật lợi hại trong miệng Triệu Chí Cao lại là vị tiểu nương tử của hắn.
"Lúc Huyền Uyên Ma Tôn này xuất hiện tại kinh đô Lạc Thành, cái cảm giác áp bách đó thật sự là giờ nhớ tới còn cảm thấy có chút khó thở đấy.”
"Lúc đó, toàn bộ người trên đường phố đều quỳ xuống, đường lớn vốn phồn hoa ồn ào nháy mắt đã yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rớt xuống đất đều có thể nghe được.”
"Ngay cả tiên sư Thái Hư cung cũng quỳ với nàng, không dám thở mạnh một cái nữa!"
"Triệu Chí Cao ta cũng là lần đầu gặp phải đại nhân vật trâu bò như thế, lúc đó cũng bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, Huyền Uyên Ma Tôn kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi trong xe cho nên ta cũng không có cách nào thấy rõ hình dáng của nàng thế nào!"
Kỳ thật, Tống Diệp rất muốn nói, Triệu Chí Cao đã thấy tận mắt thấy hình dáng của Tần Huyền Khê rồi, hơn nữa còn thấy trong quán trà trước khi đi Lạc thành nữa.
Đương nhiên, dù là hắn nói bí mật này ra ngay thì Triệu Chí Cao cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ bị hắn chê cười là nói khoác lác.
"Đúng rồi, còn có một việc có liên quan đến ngươi.” Triệu Chí Cao đột nhiên nghiêm mặt nói: “Việc này hiện giờ người biết cũng không nhiều, là ta nghe được từ chỗ Vương huyện lệnh, rất đáng tin.”
"Chính là thôn của chúng ta sắp biến thiên rồi.”
"Sau này sẽ xây một tòa thành trì ở đây, thôn chúng ta đã bị quy hoạch trong tòa thành trì này rồi.”
"Nói cách khác, thôn Thu Ngữ cùng mấycái thôn làng xung quanh đều sẽ trở thành lịch sử, không còn tồn tại nữa!"
Mặc dù đang cười, nhưng hai mắt lại ướt ướt.
Tống Diệp cười nói với hắn: "Được rồi, vẫn quy tắc cũ, một chén trà ba văn tiền, có muốn thêm một tờ giấy lau nước mắt của ngươi luôn không, Triệu huynh!"
Vị cố nhân của Tống Diệp chính là bộ khoái Triệu Chí Cao của huyện Trừng ngày trước.
Triệu Chí Cao ngượng ngùng giải thích: "Ta. . . là bị cát bay vào mắt thôi!"
Bất luận là bị cát bay vào mắt, bị gió thổi hay là bị ánh sáng mặt trời gay gắt làm lóa mắt, nhưng nước mắt lại là thật.
Triệu Chí Cao tuy nói là bộ khoái của huyện Trừng, nhưng thôn Thu Ngữ lại quê nhà của hắn, vậy mà khi hắn trở về, từ xa xa nhìn quê nhà đã hoang tàn, trong lòng tất nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hơn nữa hắn còn tưởng rằng, người huynh đệ thủ thôn Tống Diệp của hắn cũng đã chết rồi, cho đến khi hắn đi vào thôn làng, nhìn thấy Tống Diệp vẫn đang sống rất tốt, khó tránh khỏi kích động vạn phần.
Ngay lúc hơn một nữa lãnh thổ phía bắc của Ly quốc đều lâm vào chiến hỏa vô tận, thế mà Tống Diệp ở trong một thôn nhỏ phía bắc lại có thể an ổn sống sót, chuyện này dưới cái nhìn của Triệu Chí Cao, quả thực chính là thần tích!
Cố nhân trùng phùng tất nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng Triệu Chí Cao thấy Tống Diệp đang bận bịu tứ phía không có thời gian, liền vẫn đứng ở cửa quán trà, không chiếm bàn, yên lặng uống trà.
Đến khi quầy hàng đã ít người hơn, Tống Diệp đã có thời gian rảnh rỗi, Triệu Chí Cao mới ngồi xuống một chiếc bàn trống, bắt đầu cất giọng: "Tống huynh, thêm một chén nữa!"
Nhưng Tống Diệp lại mang đến một vò Nữ Nhi Hồng, cười nói: "Chúng ta đã gần một năm không gặp, sao có thể uống trà chứ!"
Vò Nữ Nhi Hồng này cũng là phần thưởng nhiệm vụ lúc trước.
[Nữ Nhi Hồng]: Hoàng tửu thượng đẳng, chớ uống nhiều!
Sau vài chén rượu xuống bụng đương nhiên là bắt đầu tâm sự với nhau.
Triệu Chí Cao cũng nói thẳng: "Tống huynh, nói thật với ngươi, ta cho là ngươi đã chết rồi, nên chén rượu này chỉ có thể mời trước mộ phần của ngươi thôi, bây giờ thấy ngươi còn sống rất tốt, huynh đệ ta là thật lòng cảm thấy rất vui!"
Tống Diệp khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên: "Không cần nhiều lời, đều ở trong rượu!” Uống một hơi cạn sạch.
"Đúng, đúng, đều ở trong rượu, đều ở trong rượu!” Triệu Chí Cao nói xong cũng nâng chén uống cạn.
Lúc này, Tống Nhan từ trong phòng phía hậu viện đi ra, hai mắt chăm chú nhìn Tống Diệp.
Tống Diệp thấy vậy liền biết cô nhóc đói bụng rồi, hắn vội vàng sờ đầu nhóc: "Tống Nhan, thật xin lỗi, ca nhất thời bận quá nên quên mất muội vẫn chưa ăn cơm trưa!"
Trong lòng Tống Diệp có chút áy náy, Tống Nhan sẽ không kêu không gọi, nên nếu không phải đã quá đói thì không sẽ tự ra ngoài tìm hắn.
Chỉ trách trưa nay khách nhân thực sự quá nhiều, lại thấy cố nhân trở nên cùng uống vài chén rượu liền quên cả việc làm cơm trưa cho nhóc con này.
Hiện giờ Tống Diệp mới hiểu được, một người vừa làm mẹ vừa làm cha, muốn chăm sóc kỹ lưỡng một đứa bé thật không dễ dàng gì!
Triệu Chí Cao nhìn thấy tiểu nữ hài Tống Nhan thì hiếu kỳ hỏi: "Tống huynh, đứa bé này là?"
"Đây là muội muội ta, tên Tống Nhan!” Tống Diệp nói.
"Hả?” Triệu Chí Cao cảm thấy ngoài ý muốn.”Ngươi có thêm một muội muội khi nào vậy?"
Dù sao, lúc Triệu Chí Cao rời khỏi thôn làng, Tống Diệp vẫn chỉ có một thân một mình.
Tống Diệp đáp: "Việc này nói rất dài dòng, sau này ta sẽ nói với ngươi, giờ ta phải làm cơm cho muội muội cái đã!'
Triệu Chí Cao nhẹ gật đầu: "Ngươi mau đi đi, hài tử đói lắm rồi!"
Tống Diệp liền đơn giản nấu cho Tống Nhan một bát mì sợi, thêm một quả trứng chần cùng mấy cọng rau xanh, phía trên thêm chút hành thái.
Tống Nhan bưng mặt ngồi bên cạnh, tự cầm đũa bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Tống Diệp lại ngồi lại uống rượu với Triệu Chí Cao, Triệu Chí Cao cũng không hỏi tiếp lai lịch Tống Nhan, kỳ thật không hỏi cũng có thể đoán được bảy tám phần mười.
Tiểu nữ hài này nhất định là bị người vứt bỏ lúc chiến loạn, Tống Diệp chỉ là hảo tâm thu lưu, nuôi dưỡng nhóc con như muội muội.
Triệu Chí Cao lần này là từ kinh đô Lạc Thành Ly quốc trở về, đương nhiên là muốn khoe khoang chút phồn hoa kinh đô cho một tên nông thôn như Tống Diệp rồi.
"Tống huynh, ngươi không biết mấy ngày nay ta sống ở kinh đô Lạc Thành thoải mái thế nào đâu, ban ngày uống trà nghe sách ở trà lâu, ban đêm liền đi câu lan uống rượu nghe hát."
Triệu Chí Cao bắt đầu khoe khoang.
"Những thiên kim tiểu thư trên đường, ai nấy trang dung vừa vặn, dáng dấp yểu điệu, dù là những bông hoa trong thôn ta, đến kinh đô Lạc Thành cũng chỉ là tư sắc bình thường thôi."
"Mà có một lần, ta bị một thiên kim tiểu thư chọn trúng, kém chút thì làm con rể, chỉ là Triệu Chí Cao ta trước giờ đã quen tiêu sái tự tại, sao có thể làm con rể bị người quản thúc gì đó chứ, cho nên mới phụ thiên kim tiểu thư kia!"
Tống Diệp tự nhiên biết, mức độ khoác lác của Triệu Chí Cao trong câu chuyện này rất cao, đặc biệt là đoạn bị thiên kim tiểu thư chọn trúng, bảy tám phần mười là giả.
Đương nhiên, Tống Diệp cũng sẽ không đi vạch trần.
Đột nhiên, sắc mặt Triệu Chí Cao trầm xuống, ngữ khí cũng trở nên ngưng trọng.”Ngươi có biết ta còn gặp được nhân vật lợi hại nào ở kinh đô Lạc thành không?"
Tống Diệp lắc đầu.”Không biết!"
"Ngươi ngồi vững nha, ta mà nói tên ra, có lẽ sẽ khiến ngươi hoảng sợ mà la lên đấy _ _ _ "
"Người này chính là tông chủ Phạn Uyên tông, Huyền Uyên Ma Tôn Tần Huyền Khê, là nữ ma đầu đệ nhất Tu Chân giới!"
Quả thực Tống Diệp nghe xong cũng thoáng sửng sốt, hắn không ngờ, nhân vật lợi hại trong miệng Triệu Chí Cao lại là vị tiểu nương tử của hắn.
"Lúc Huyền Uyên Ma Tôn này xuất hiện tại kinh đô Lạc Thành, cái cảm giác áp bách đó thật sự là giờ nhớ tới còn cảm thấy có chút khó thở đấy.”
"Lúc đó, toàn bộ người trên đường phố đều quỳ xuống, đường lớn vốn phồn hoa ồn ào nháy mắt đã yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rớt xuống đất đều có thể nghe được.”
"Ngay cả tiên sư Thái Hư cung cũng quỳ với nàng, không dám thở mạnh một cái nữa!"
"Triệu Chí Cao ta cũng là lần đầu gặp phải đại nhân vật trâu bò như thế, lúc đó cũng bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, Huyền Uyên Ma Tôn kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi trong xe cho nên ta cũng không có cách nào thấy rõ hình dáng của nàng thế nào!"
Kỳ thật, Tống Diệp rất muốn nói, Triệu Chí Cao đã thấy tận mắt thấy hình dáng của Tần Huyền Khê rồi, hơn nữa còn thấy trong quán trà trước khi đi Lạc thành nữa.
Đương nhiên, dù là hắn nói bí mật này ra ngay thì Triệu Chí Cao cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ bị hắn chê cười là nói khoác lác.
"Đúng rồi, còn có một việc có liên quan đến ngươi.” Triệu Chí Cao đột nhiên nghiêm mặt nói: “Việc này hiện giờ người biết cũng không nhiều, là ta nghe được từ chỗ Vương huyện lệnh, rất đáng tin.”
"Chính là thôn của chúng ta sắp biến thiên rồi.”
"Sau này sẽ xây một tòa thành trì ở đây, thôn chúng ta đã bị quy hoạch trong tòa thành trì này rồi.”
"Nói cách khác, thôn Thu Ngữ cùng mấycái thôn làng xung quanh đều sẽ trở thành lịch sử, không còn tồn tại nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.