Chương 3: Người thần bí bị thương
Kẻ săn tình
26/11/2019
Tuấn Hùng biết mình có được hệ thống thì vui mừng khôn cùng ,cao hứng muốn
nhảy dựng lên cười ha ha trong lòng. Bất quá một âm thanh tiếp theo làm
hắn rất muốn khóc.
"Ting! Trừ 50 EXP, vì ký chủ không có công pháp, rất dễ tẩu hoả nhập ma, rối loạn kinh mạch mà chết"
Nghe được như vậy, Tuấn Hùng giống như cái đồng hồ bị hết pin, não liền dừng hoạt động, được một lúc hắn mới hét lên :
- con mẹ nó, không có công pháp thì ngươi cho ta một cái, mắc gì ngươi trừ đi EXP của taaa.
- em gái ngươi hệ thống, mau nhanh lên trả lại EXP cho ta, không thì ta...
-hệ thống?
...
Tuấn Hùng chửi một hồi, hệ thống không có phản ứng cái gì , liền im thin thít.
- có phải hệ thống hàng fake không ta, không có chương trình phục vụ hay là hỗ trợ khách hàng sao.
Sau đó, hắn liên tiếp chửi mắng, nhưng không có kết quả, qua một nén hương thời gian thì mới trở lại hiện thực bên ngoài.
Lúc này, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ,trên người Đường Thiên Nhị cũng đã thay một bộ y phục khác, gian phòng trở nên tươm tất rất nhiều.
- lão gia, nô tỳ ra ngoài đây.
Thiếu nữ người hầu lúc này mới đi tới cung kính nói một lời, định rời đi.
Thiếu nữ người hầu đưa ra đề nghị tới dọn nơi này cũng là vì một phần tình nghĩa lúc trước Đường Thiên Nhị giúp đỡ chữa bệnh cho gia đình nàng, còn cưu mang nàng,giúp lão coi như trả nợ một ít gì đó cho lão .
-khoang đã! " khục khục ", chuyện này ngươi không nên nói với đại phu nhân, giúp ta giữ kín, cũng coi như trả ơn cho ta đi, được không.
Tuấn Hùng thấy nàng chuẩn bị rời đi thì mở miệng căn dặn, sợ để lộ chuyện này thì đứa con dâu kia nhất định sẽ không chờ đợi hắn chết, mà liền tới giết hắn .
Với sự từng trải hơn ba mươi năm lẽ một tháng của kiếp trước, Tuấn Hùng hiểu được, Phạm Băng băng không có hạ độc hay làm gì Đường Thiên Nhị là vì còn nợ ân tình của lão , dẫu gì lão cũng đã giúp cha nàng thoát chết .
- Vâng, nhất định sẽ giữ kín, không muốn giữ kín cũng không được, chuyện này mà để phu nhân biết,chắc nô tỳ cũng chung số phận với lão gia.
Dứt lời, nàng chỉnh lại tâm trạng, bước ra ngoài đóng cửa lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn cánh cửa khép lại ,trên chiếc giường Tuấn Hùng mới cố gắng ngồi dậy , mặc dù uống Minh Mạng Dược khiến hắn hồi lại nhiều khí lực để cử động được , nhưng nó chỉ là dược bình thường chứ không phải tiên dược trong truyền thuyết cho nên cũng không khá là bao.
-công pháp! Tìm ở đâu đây.
Hắn lẩm bẩm, suy tính việc tiếp theo.
...
Cách xa Phong Hà trấn vài trăm dặm, trên dãy núi Bạch Sơn liên miên không dứt.
Dưới bóng cây bàng rừng to lớn, có một người đang nằm dựa vào gốc cây.
Người nằm tại gốc cây là một trung niên nam nhân, ước chừng ba mươi tám đến bốn mươi tuổi, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hai mắt lờ đờ, một bộ màu trắng trường bào mặc ở trên người, trong tay cầm một túi đồ , hình tượng nhếch nhác, chắc là đã trải qua nhiều ngày chưa có ngủ.
Trên vai trung niên nam nhân bị vài ba vết rách to lớn ,còn có vết cháy xém trên áo, máu tươi từ lớp vải trắng trên vai không ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp cánh tay phải của hắn .
Trung niên nam nhân thần sắc tái nhợt nhìn cánh tay phải của mình, từ nơi đó máu tươi không ngừng chảy tí tách , hắn mới vơ đại một nắm lá cây bên cạnh đắp lên vết thương.
Một lúc sau,máu đã đỡ chảy hơn trước, sắc mặt cũng đổi về bình thường. Hắn nghỉ ngơi tiếp một lúc liền ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng của hoa mận trộn lẫn trong gió bay đến,hắn mới tỉnh táo lại, nói :
-mùi hoa mận?hình như là từ phương nam bay đến.
Nói xong, hắn chống thân mình dậy, bước chập chững theo hướng hương thơm hoa mận.
...
Thanh Hương Lâu, Phong Hà Trấn.
Ban đêm,bên trong con đường phồn hoa náo nhiệt nhất Phong Hà Trấn. Hai dãy nhà bên đường đã treo lên đèn lồng, khiến nơi đây trở nên cực kỳ sáng trưng, người qua lại càng nhiều.
Lúc này chính là tháng mười hai, trên Thanh Hương Lâu tổ chức lễ hội múa lân , đúng là lúc ban đêm ngắm nhìn cũng là một cảnh tượng hoành tráng đáng xem. Rất nhiều đôi tình lữ ở Phong Hà trấn và những du khách từ các nơi khác nghe danh mà đến, đều đã đến sớm .
Dưới dòng người tấp nập qua lại, có một thân ảnh khoan thai bước vào Thanh Hương lâu.
Thân ảnh đó của một người thiếu niên thư sinh,ăn mặc trường bào màu xanh, chừng 25-27 tuổi, thần khí sung túc, vẻ mặt thanh tú luôn luôn hiện nét tươi cười, hiển nhiên có chút tà khí, nhưng lại có một thứ mị lực không thể nói ra. Thiếu niên bước vào Thanh Hương Lâu liền một mạch hướng lên lầu 3, mở cửa phòng 3 trong dãy lầu, đi vào đóng cửa lại.
Bên trong đang có một người ngồi chờ, là một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, thần sắc lại còn rất sáng láng,từ thân lão nhân đó toát ra một cỗ phong phạm cao thâm khó dò. Thấy người đi vào là một người thiếu niên, lão mới nói :
- đồ nhi, ngươi chơi cũng đã lâu,chúng ta cũng nên rời đi chốn này thôi.
Thiếu niên vừa mới đóng cửa lại liền nghe như vậy, nhíu mày không vui, đáp :
-lão nhân gia à, nơi đây còn có việc con chưa làm xong, chờ xong việc rồi hẳn đi.
"Ting! Trừ 50 EXP, vì ký chủ không có công pháp, rất dễ tẩu hoả nhập ma, rối loạn kinh mạch mà chết"
Nghe được như vậy, Tuấn Hùng giống như cái đồng hồ bị hết pin, não liền dừng hoạt động, được một lúc hắn mới hét lên :
- con mẹ nó, không có công pháp thì ngươi cho ta một cái, mắc gì ngươi trừ đi EXP của taaa.
- em gái ngươi hệ thống, mau nhanh lên trả lại EXP cho ta, không thì ta...
-hệ thống?
...
Tuấn Hùng chửi một hồi, hệ thống không có phản ứng cái gì , liền im thin thít.
- có phải hệ thống hàng fake không ta, không có chương trình phục vụ hay là hỗ trợ khách hàng sao.
Sau đó, hắn liên tiếp chửi mắng, nhưng không có kết quả, qua một nén hương thời gian thì mới trở lại hiện thực bên ngoài.
Lúc này, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ,trên người Đường Thiên Nhị cũng đã thay một bộ y phục khác, gian phòng trở nên tươm tất rất nhiều.
- lão gia, nô tỳ ra ngoài đây.
Thiếu nữ người hầu lúc này mới đi tới cung kính nói một lời, định rời đi.
Thiếu nữ người hầu đưa ra đề nghị tới dọn nơi này cũng là vì một phần tình nghĩa lúc trước Đường Thiên Nhị giúp đỡ chữa bệnh cho gia đình nàng, còn cưu mang nàng,giúp lão coi như trả nợ một ít gì đó cho lão .
-khoang đã! " khục khục ", chuyện này ngươi không nên nói với đại phu nhân, giúp ta giữ kín, cũng coi như trả ơn cho ta đi, được không.
Tuấn Hùng thấy nàng chuẩn bị rời đi thì mở miệng căn dặn, sợ để lộ chuyện này thì đứa con dâu kia nhất định sẽ không chờ đợi hắn chết, mà liền tới giết hắn .
Với sự từng trải hơn ba mươi năm lẽ một tháng của kiếp trước, Tuấn Hùng hiểu được, Phạm Băng băng không có hạ độc hay làm gì Đường Thiên Nhị là vì còn nợ ân tình của lão , dẫu gì lão cũng đã giúp cha nàng thoát chết .
- Vâng, nhất định sẽ giữ kín, không muốn giữ kín cũng không được, chuyện này mà để phu nhân biết,chắc nô tỳ cũng chung số phận với lão gia.
Dứt lời, nàng chỉnh lại tâm trạng, bước ra ngoài đóng cửa lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn cánh cửa khép lại ,trên chiếc giường Tuấn Hùng mới cố gắng ngồi dậy , mặc dù uống Minh Mạng Dược khiến hắn hồi lại nhiều khí lực để cử động được , nhưng nó chỉ là dược bình thường chứ không phải tiên dược trong truyền thuyết cho nên cũng không khá là bao.
-công pháp! Tìm ở đâu đây.
Hắn lẩm bẩm, suy tính việc tiếp theo.
...
Cách xa Phong Hà trấn vài trăm dặm, trên dãy núi Bạch Sơn liên miên không dứt.
Dưới bóng cây bàng rừng to lớn, có một người đang nằm dựa vào gốc cây.
Người nằm tại gốc cây là một trung niên nam nhân, ước chừng ba mươi tám đến bốn mươi tuổi, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hai mắt lờ đờ, một bộ màu trắng trường bào mặc ở trên người, trong tay cầm một túi đồ , hình tượng nhếch nhác, chắc là đã trải qua nhiều ngày chưa có ngủ.
Trên vai trung niên nam nhân bị vài ba vết rách to lớn ,còn có vết cháy xém trên áo, máu tươi từ lớp vải trắng trên vai không ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp cánh tay phải của hắn .
Trung niên nam nhân thần sắc tái nhợt nhìn cánh tay phải của mình, từ nơi đó máu tươi không ngừng chảy tí tách , hắn mới vơ đại một nắm lá cây bên cạnh đắp lên vết thương.
Một lúc sau,máu đã đỡ chảy hơn trước, sắc mặt cũng đổi về bình thường. Hắn nghỉ ngơi tiếp một lúc liền ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng của hoa mận trộn lẫn trong gió bay đến,hắn mới tỉnh táo lại, nói :
-mùi hoa mận?hình như là từ phương nam bay đến.
Nói xong, hắn chống thân mình dậy, bước chập chững theo hướng hương thơm hoa mận.
...
Thanh Hương Lâu, Phong Hà Trấn.
Ban đêm,bên trong con đường phồn hoa náo nhiệt nhất Phong Hà Trấn. Hai dãy nhà bên đường đã treo lên đèn lồng, khiến nơi đây trở nên cực kỳ sáng trưng, người qua lại càng nhiều.
Lúc này chính là tháng mười hai, trên Thanh Hương Lâu tổ chức lễ hội múa lân , đúng là lúc ban đêm ngắm nhìn cũng là một cảnh tượng hoành tráng đáng xem. Rất nhiều đôi tình lữ ở Phong Hà trấn và những du khách từ các nơi khác nghe danh mà đến, đều đã đến sớm .
Dưới dòng người tấp nập qua lại, có một thân ảnh khoan thai bước vào Thanh Hương lâu.
Thân ảnh đó của một người thiếu niên thư sinh,ăn mặc trường bào màu xanh, chừng 25-27 tuổi, thần khí sung túc, vẻ mặt thanh tú luôn luôn hiện nét tươi cười, hiển nhiên có chút tà khí, nhưng lại có một thứ mị lực không thể nói ra. Thiếu niên bước vào Thanh Hương Lâu liền một mạch hướng lên lầu 3, mở cửa phòng 3 trong dãy lầu, đi vào đóng cửa lại.
Bên trong đang có một người ngồi chờ, là một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, thần sắc lại còn rất sáng láng,từ thân lão nhân đó toát ra một cỗ phong phạm cao thâm khó dò. Thấy người đi vào là một người thiếu niên, lão mới nói :
- đồ nhi, ngươi chơi cũng đã lâu,chúng ta cũng nên rời đi chốn này thôi.
Thiếu niên vừa mới đóng cửa lại liền nghe như vậy, nhíu mày không vui, đáp :
-lão nhân gia à, nơi đây còn có việc con chưa làm xong, chờ xong việc rồi hẳn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.