Lão Công Thực Tập

Chương 62: Đối chiến

Miệng Cười Thường Mở

14/08/2013

“Anh là cảm thấy kinh hãi đây, chuyện như vậy em không nói cho anh, còn để cho anh tại trước mặt em đắc chí muốn cho em chứng kiến sự lợi hại của anh, anh như thế nào đã quên truyền thuyết về độc thân có hại chứ nhỉ.” Viêm Liệt sau khi kinh ngạc liền lộ ra thần sắc có chút ảo não, hơi oán giận nhìn Bắc Đường Yên.

” Truyền thuyết gì?” Bắc Đường Yên buồn cười nhìn hắn, lộ ra vẻ tò mò.

“Truyền thuyết rất nhiều một người trong đó là nói mười hai người quét ngang tất cả xã đoàn của Hoàng gia học viện trong đó đương nhiên bao gồm các CBL thể dục chính là không nghĩ tới em sẽ chơi bóng rổ, em rất lợi hại phải không?…thế nào lại là em?” Viêm Liệt lời này tuyệt đối không phải là hỏi, hắn chỉ là dùng một giọng ai oán vẻ rất là bất đắc dĩ, đáy mắt là một cái nhìn đầy thắm thiết sủng ái, nữ nhân này luôn sẽ có ngoài dự đoán làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Lợi hại ngược lại không dám, bất quá emn cùng các của em là tổ đội ít nhất không có từng thua lần này chắc không nhất định,, lần này đều là nhà trường sắp xếp có vẻ không ăn ý nhỉ.” Bắc Đường Yên đối với quy định này rất là ảo não, chưa thi ra trận phối hợp không tốt đúng là rất ảnh hưởng đến thành tích, nàng còn muốn muốn bộc lộ tài năng đây.

Viêm Liệt tâm tính có chút tương tự, bọn họ hai bên đều muốn tại trước mặt đối phương biểu hiện ra 1 mặt rất ưu tú của mình, muốn được nghe tiếng vỗ tay của người yêu tán thưởng, như vậy sẽ rất thỏa mãn cùng sung sướng.

“Khụ khụ…đại biểu rút thăm, đến phiên 2 đội này nha.” Người dẫn chương trình rốt cục nhìn không được 2 vị không coi ai ra gì này cứ vậy tán tỉnh, lên tiếng nhắc nhở một chút.

Bắc Đường Yên tùy ý chọn lấy 1 quả bóng đứng ở một bên Viêm Liệt chờ.

“Mời bốn vị đại biểu mở trái bóng, bên trong mỗi trái đều có tờ giấy, trên mỗi tờ giấy có ghi số thứ tự, hiện tại mời bốn vị đại biểu có thể mở ra giấy .”

Bắc Đường Yên mở ra giấy, là một!

Viêm Liệt lấy ra tờ giấy nhìn nhìn vẻ mặt rất cổ quái, hắn xoay người liền hướng người dẫn chương trình hỏi, đưa ra bóng trong tay .

“Cậu xem đây là cái gì?”

“A…. vị bạn học này rút được chính là số lẻ, chúc mừng bạn nhận được 1 món tặng phẩm kỷ niệm.” Bạn MC kia một chút cũng không kinh ngạc nhìn trên tờ giấy vừa nói còn vừa lấy ra một cái hộp.

Xung quanh tất cả mọi người nở nụ cười, Viêm Liệt trừng tròng mắt tức giận nhìn MC kia.

“Trận đấu được quy định, số lẻ cùng số một làm thành 1 vòng tôi xin tuyên đọc danh sách thi đấu…. Hi vọng các vị thầy giáo, cô giáo và các bạn chơi vui vẻ, hãy cố gắng lên!” MC lời nói vừa dứt thì mọi người liền tách ra, hai trận đấu đồng thời tiến hành, từng người và đội cổ động viên đều đã chuẩn bị kỹ càng.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

Viêm Liệt cùng đội ngũ và Bắc Đường Yên dưới sự hướng dẫn đi tới sân bóng rổ khi đó lập tức có tiếng vỗ tay không ngừng, tiếng reo hò vang lên xem cả gọi tên

Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ có hai bên kích tính có, ai cũng muốn thắng nhưng càng nhiều hơn là một loại cảm động, bởi vì hai bên vì ánh mắt nhau mà cảm động, bởi vì có thể cùng hoà chung làm 1 điều gì đó mà thấy cảm động

Tiếng còi vút lên, trận đấu bắt đầu, Viêm Liệt dốc hết toàn lực, Bắc Đường Yên cũng không có nhường, hai phe nỗ lực phấn đấu làm điểm số rất căng go, đội này vào một, đối phương lập tức sẽ đuổi theo, tổng thể thực lực đội Bắc Đường Yên xem như yếu thế, những người này cũng đã tốt nghiệp vận động tựa hồ rất ít, kỹ thuật bóng đều có chút rời rạc nhưng mỗi người năng lực phối hợp rất tốt đặc biệt là lại có Bắc Đường Yên làm chủ lực cho nên cũng không có yếu thế, mà bên Viêm Liệt trẻ tuổi khí thịnh, mỗi người kỹ thuật dẫn bóng đều rất tốt, nhưng phối hợp cũng có chút vấn đề, tựa hồ mỗi người đều là chủ lực, càng về sau lực không đủ dần dần bị đội Bắc Đường Yên vượt qua bất quá Viêm Liệt vẫn nỗ lực thắng thua đã không quan trọng quan trọng là hắn là có dùng toàn lực hay không, vì Bắc Đường Yên là đối thủ của hắn điều này làm cho hắn có cảm giác mới lạ tựa hồ hai người không phải là đối thủ, mà là cùng nhau nỗ lực, không có giới hạn bại thắng hắn chỉ muốn nỗ lực là tốt rồi!

Kết quả của cuộc so tài làm cho người ta kinh ngạc chính là hoà, tại 3 giây cuối cùng Viêm Liệt san bằng điểm số, trong sân đầu tiên là lặng ngắt như tờ sau đó là tiếng hoan hô, tựa hồ kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người rất hài lòng….ha ha, kết quả cũng là thế hoà, kỳ thật kết quả như vậy rất tốt, vô luận bởi vì cố ý hay là vô tình kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người rất hài lòng, là cái lạ của trường này đều dùng thế hoà mà chấm dứt.

Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt đi cùng nhau, bước chậm trong vườn trường, hai người đều đổi về y phục như trước nhưng trên mặt vẫn đỏ ửng, sau khi vận động cảm xúc hai người đều có chút kích động.

“Em là cố ý để cho anh ghi bàn….” Viêm Liệt kéo tay Bắc Đường Yên, nhớ lại trận đấu vừa rồi.



“Ha ha ha, vốn chính là 1 cuộc thi đấu nên vui một chút… vui vẻ mới là quan trọng nhất, thắng thua không quan trọng, hơn nữa ành nhìn anh dẫn bóng, nhìn anh ném trúng rỗ đẹp trai như vậy em làm sao lại muốn đoạn bóng đây.” Bắc Đường Yên con mắt dị thường sáng ngời, tại cuối cùng kia vài phút thời điểm, nàng xác thực không có đem hết toàn lực, này cũng không phải thương trường đối với quy củ bất thành văn của Hoàng gia học viện nàng vẫn là biết, nàng không quan tâm thắng thua, rồi lại không muốn thua tiếc nuối, cũng không muốn thắng để cho người khác tiếc nuối huống chi tư thế chơi bóng của Viêm Liệt rất tuấn tú, nhìn hắn ném bóng, dẫn bóng mỗi một động tác đều làm cho nàng muốn hoan hô, nàng đã quyết định về sau ở trong công ty sẽ cử hành thi đấu bóng rổ, nhìn hắn như vậy như ánh mặt trời phát quang ra 4 phía.

“Anh đẹp trai không? Sao anh lại là cảm thấy em rất đẹp, bên cạnh những nam nhân kia đều bị em mê hoặc, ánh mắt liên tục đi theo em, em bóng vừa vào tiếng vỗ tay đều dọa người, anh lúc ấy vừa muốn đem em giấu đi không để cho người khác xem, lại sợ em thấy được những người kia sẽ lãng quên anh.” Viêm Liệt mạo hiểm lời nói ghen mà chọc cho Bắc Đường Yên cười không ngừng.

“Liệt.. anh không phải là cho là rằng em thích nam sinh trẻ tuổi đi?” Bắc Đường Yên buồn cười hỏi ngược lại, mặc dù nàng là rất thích hắn nhưng cũng không có nghĩa là nàng liền thích tiểu nam sinh, nàng đối với hắn là nhất kiến chung tình, nếu là Viêm Liệt không có xuất hiện, người khác hỏi nàng thích tuýp đàn ông như thế nào, nàng nhất định sẽ không nghĩ tới là tới là 1 người so với mình nhỏ hơn năm tuổi.

“Không phải sao khi tại bệnh viện thì Mặc Sĩ tiểu thư nói cho anh biết nói để cho anh phải cẩn thận một chút, nói không chừng khi nào anh già rồi, em sẽ quên anh.” Viêm Liệt tội nghiệp nhìn Bắc Đường Yên, đem lời Mặc Sĩ Tĩnh thuật lại cho Bắc Đường Yên nghe, khi hắn đi nằm viện lại một lần đụng phải Mặc Sĩ Tĩnh, hai người hàn huyên vài câu, lúc ấy Mặc Sĩ Tĩnh có chút nghiêm túc nói cho hắn một câu như vậy.

Bắc Đường Yên khóe mắt run run, ngón tay véo mặt Viêm Liệt!

“Ngốc lời của cô ấy nói có thể tin sao, em cho anh biết hãy cách những cô bạn của em xa một chút, mỗi người bọn họ đều thành tinh anh nếu như là tin các cô ấy có ngày bị bán đi mà không biết.” Bắc Đường Yên nói cho viêm Liệt nàng nói đây nói thật, những nữ nhân này chỉ sợ thiên hạ không loạn vốn là đối với Viêm Liệt liền ít nhiều có ý kiến nên các cô ấy có cơ hội sẽ trêu cợt, hừ!

“Vậy ý của em là em không thích tiểu nam sinh?”

“…” Bắc Đường Yên nhíu mày, lộ vẻ hiềm nghi.

Viêm Liệt tay đặt lên lông mày Bắc Đường Yên.

“Đừng nhíu mày, em nghiêm túc sẽ trở nên có chút lạnh làm cho người ta cảm thấy cách thật xa.” Viêm Liệt vừa vuốt mi Bắc Đường Yên vừa nhẹ nhàng nói, vẻ mặt ôn nhu.

“Em không phải là đứng ở bên cạnh anh sao, còn có thể xa đi nơi nào.” Bắc Đường Yên không hề nhíu mà mà giống như là làm nũng nói ra, khi nói chuyện lộ một loại kiều mị phong tình nên Viêm Liệt ngốc rồi.

“Em thật đẹp!”

“Như thế nào, không biết sao?”

“Đừng cười anh, cùng em một chỗ anh có cảm giác cảm thấy mình đặc biệt ngốc.” Viêm Liệt lộ ra một chút ngượng ngùng.

“Ha ha ha, như thế nào nghĩ như vậy, em mới vừa rồi là nói giỡn .”

Anh biết rõ là em nói giỡn, kỳ thật anh cũng biết Mặc Sĩ tiểu thư cũng là đùa anh bất quá anh vẫn cảm thấy mình ngốc luôn làm sai có đôi khi còn chọc giận làm em thương tâm.” Viêm Liệt nói chân tình thực lòng, Bắc Đường Yên cũng nghe được uất ức.

“Chúng ta chỉ là khi đó thời gian quen biết còn quá ít, đến thời gian lâu dài vấn đề như vậy sẽ không tồn tại.” Tình cảm của bọn họ lúc mới bắt đầu phát triển quá nhanh, và vấn đề xuất hiện cũng quá nhanh, mà tính cách của nàng lại quá mạnh không tha cho một viên sỏi hạt cát có một số việc không nên trách nhiệm về ai.

“Chúng ta sẽ cùng một chỗ cực kỳ lâu sao?”

“Vậy anh có nghĩ sống cùng em một chỗ cực kỳ lâu không?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại, khóe mắt hơi cười.

“Nghĩ… rất muốn, hết sức muốn, muốn đến tim đều đau đớn.” Viêm Liệt nghiêm túc nói ra.

“Như vậy em cũng muốn nhất định chúng ta sẽ cùng một chỗ cực kỳ lâu, bất quá…”



“Bất quá cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.

“Bất quá chúng ta tốt nhất lúc này nên rời đi thôi, sau đó sửa sang lại một chút bởi vì dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, anh nghĩ mặc thành thế này đi tham gia clễ đính hôn của chúng ta sao.” Bắc Đường Yên chỉ chỉ y phục 2 bên, giống như buồn rầu nói.

“A, đúng vậy… nhanh lên, chúng ta đi nhanh đi.”



Lễ đính hôn của Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đơn giản mà long trọng, khách mời đều là người quen hiểu 2 bên gia đình, bằng hữu, nhưng thân phận người than và bằng hữu lại đều có chút quá cao, làm cho cả tiệc đính hôn cũng giống như là một tiệc rượu đầy dnah nhân xa hoa.

“Đó là thị trưởng đi, so với trên ti vi không khác lắm.” Nhân viên phục vụ chỉ vào một nam trung niên chừng bốn mươi tuổi nói ra.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Phải ha…. là không khácệt lắm, cậu xem người kia hình như là nữ quan toà Mạnh Phi Vũ, cô ấy có thể là nữ quan toàn ưu tú nhất của quốc gia chúng ta.”

“Xem một chút cô gái mặc lễ phục màu vàng nhạt kia nhìn cũng rất quen mắt, hình như là đã gặp nhau ở nơi nào rồi, cậu biết không?”

“Trời ạ…. làm sao cậu đần như vậy, đây chính là nữ tướng quân duy nhất của quốc gia chúng ta, cậu ngay cả cô ấy cũng không nhận ra quá kém.”

“Đúng vậy….mình nhớ ra rồi, ha ha, xin lỗi, cậu cũng biết mình trí nhớ không tốt.”

“Nha…. cậu mau nhìn, vị tiểu thư kia có phải là nhà thiết kế nổi danh Hắc Tiệp Sa không, nhất định là cô ấy, mình không có nhìn lầm, nguyện vọng lớn nhất của mình đó là có thể mặc áo cưới cô ấy thiết kế đi vào lễ đường!” Một nữ nhân viên phục vụ vui mừng chỉ vào một một cô gái thân màu đen nói ra.

“Cậu xem xem còn có vị tiểu thư kia, cậu còn nhớ rõ trước một đây 1 thời gian có Trù thần trận đấu không, cô ấy giống như chính là Chủ Bình ủy a.”

“Nha, tổng tài cũng tới, trời ạ…. nhanh lên nhanh lên đứng vững, tổng tài đến đây.”

Phong Nhưng nhã cư đây là sản nghiệp của Lăng Ngạo Vũ, Lăng Ngạo Vũ đến, tất cả mọi người quy củ đứng thẳng, lời nói toàn bộ cũng bị im bặt.

Lăng Ngạo Vũ lạnh lùng lướt nhìn mọi người, mang theo 1 người bạn nam tiến vào buổi tiệc, rồi mọi người mới thở phào nhẹ nhõm nhưng không đợi tâm tình bọn họ hòa hoãn thì một cô gái một thân áo da màu đen liền mang theo một đống lớn nam nhân mặc đồ đen từ một chiếc hãn mã xa tđi xuống, kia đầy hơi thở của xã hội đen trên người nàng vô cùng tinh tế. (L: xã hội đen cũng có hơi thở tinh tế…@@)

Hỏa Viêm vung tay lên, đám người mặc hắc y ngay lập tức tản đi, phục vụ ở cửa miễn cưỡng cười dẫn Hỏa Viêm đưa đến nơi tổ chức tiệc.

Lục tục nơi đó đã đầy người, hạng người muôn hình muôn vẻ hạng gì đều có, náo nhiệt cực kỳ.

Một đống nữ nhân tụ lại với nhau, phong tình khác nhau lại đều có một loại tự tin ngạo nghễ, hấp dẫn phần lớn ánh mắt những người đàn ông bên cạnh, làm cho người ta thấy hoa cả mắt.

Kim đồng hồ dần dần chỉ giờ, Viêm Liệt vàg Bắc Đường Yên rốt cục xuất hiện ở hội trường, Viêm Liệt một thân âu phục màu trắng, Bắc Đường Yên thì mặc lễ phục màu màu lam nhạt hai người tay dắt tay nhau xuất hiện trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

“Liệt… đi mau, chúng ta tới cửa đi, ba mẹ em đã tới rồi, chúng ta đi đón bọn họ.” Bắc Đường Yên lôi kéo hắn ra phía cửa.

Viêm Liệt có chút khẩn trương đi theo bên cạnh Bắc Đường Yên, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cha mẹ Bắc Đường Yên, cũng không biết bọn họ là người thế nào, có thích hắn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công Thực Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook