Lão Công Thực Tập

Chương 68: Kết cục : Gặp lại (2)

Miệng Cười Thường Mở

14/08/2013

“Cùng chết đi… Viêm Liệt, để cho lửa này đem chúng ta đốt đi, còn có nơi này hơn 1 nghìn kg ma túy, đều biến mất sạch sẽ.” Lôi Sa nằm ở trên người hắn, vũ khí trong tay để ở một bên bàn.

“Ma túy, tôi từ trước đến nay không nghĩ qua mình sẽ cùng vật này có quan hệ, lại không nghĩ rằng sẽ bị nghiện.” Viêm Liệt nhìn lửa dần dần hướng giường đốt tới đây, trong ánh mắt tiếc nuối cũng càng rõ ràng.

“Hài tử à… thế giới của cậu quá đơn thuần , cậu xem lửa này đốt rất lớn, đốt khiến lòng tôi đều nóng lên, Viêm Liệt… chúng ta liền sắp chết, tôi có một câu muốn nói.”

“Nói gì?”

“Nếu như chúng ta không phải là dưới tình huống này biết nhau, anh có khả năng thích em mà không phải Bắc Đường Yên không?”

“Ha ha…tôi từ 5 năm trước liền yêu Bắc Đường Yên, mà không có 5 năm trước thì cô cũng… khụ khụ khụ…” Viêm Liệt không khỏi ho lên, lửa vây 4 phía. Thậm chí có thể chứng kiến ngọn lửa lan đến trên người của hắn.

“Cô biết không, kỳ thật tôi là không muốn chết bởi vì tôi còn muốn nhìn thấy nàng, gặp được nàng lần cuối cùng nếu không tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối kỳ thật tôi thực không muốn chết, không muốn…. tôi thành cái dạng này… Yên cũng sẽ không ghét bỏ tôi, Yên không…tôi sẽ cảm thấy mình trước đã không tốt như vậy, vốn cũng không tốt, bây giờ… biến thành tồi tệ hơn …Tôi cảm giác, mình luôn mang đến cho cô ấy phiền toái, lần này cũng thế… lần trước tôi là lần cuối cùng mang đến mệt mỏi cho cô ấy…khụ khụ khụ..nhưng tôi còn phải đợi cô ấy tới cứu tôi.”

“Viêm Liệt, anh nói cái gì đó… khụ khụ khụ…” Lửa đốt đến trên giường, Lôi Sa đã có chút hối hận, nàng đột nhiên bị lửa thiêu một chút…nàng ngạc nhiên mừng rỡ, đứng lên.

“Không… không..tôi không thể chết được, Viêm Liệt… mau …mau đứng lên, chúng ta đi ra ngoài, chúng ta không thể ở chỗ này.” Lôi Sa vội vàng hấp tấp từ trên giường đứng lên, sau đó muốn giúp hắn cởi bỏ dây thừng.

“Ha ha ha, không cần, cô đi nhanh đi..tôi căn bản là không đi được, cô nếu như không nhanh đi sẽ không đi được, không nhanh đi liền thật sự cùng tôi chết ở chỗ này đó” Mấy ngày nay hắn không ăn không uống nào có khí lực đi ra nơi này, huống chi hắn lại cảm thấy cơn nghiện lại phát tác, căn bản cũng không có khí lực rời đi lúc này.

“Anh… mau đứng lên, chúng ta cùng đi!” Lôi Sa không muốn buông tha, nàng ta rốt cục cởi xong dây trói cho Viêm Liệt.

Hắn lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong bóng tối hắn nghĩ tới Bắc Đường Yên, khóe miệng từ từ lộ ra vẻ tươi cười… Yên…anh yêu em… đời đời kiếp kiếp…

Lôi Sa đi… hốt hoảng mà chạy, bất quá cuối cùng không có thoát được, Bắc Đường Yên đã ở cửa tầng ngầm thấy Lôi Sa ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có liền bắn cô ta 1 nhát, sau đó vọt vào biển lửa trong tầng hầm!

“Khụ khụ khụ… Yên…” Viêm Liệt nghĩ tới Bắc Đường Yên cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn.

“Liệt… Liệt… Viêm Liệt… tỉnh, ..anh có sao không… mau tỉnh lại!” Bắc Đường Yên rốt cục ở trong biển lửa tìm được hắn đang hấp hối, hưng phấn chạy tới.

“Yên, Yên. . . khụ khụ khụ. . . . Anh đây là sinh ra ảo giác sao… làm sao sẽ nhìn thấy em.” Viêm Liệt cảm thấy trong thoáng chốc có người kêu tên của hắn, giống như là giọng của Bắc Đường Yên mở mắt ra chỉ thấy sương mù lượn lờ, giống như là đang ảo cảnh, có lẽ là hắn sắp chết đi… người trước khi chết chính là như này….

“Thật tốt quá… Liệt, anh còn chưa có chết… thật tốt quá, Liệt… gắng lên, em cứu anh đi ra ngoài.” (L: ẹc, sao lại nữ vương cứu hoàng tử thế này….)

Bắc Đường Yên khóc, thật sự khóc, nước mắt liên tục chảy xuống nhìn đến hắn an tĩnh nằm ở trên giường một khắc kia, lòng của nàng muốn ngưng đập, nàng cho là hắn cứ vậy chết rồi sao… cảm tạ trời cao Viêm Liệt không chết… hắn không chết.

Bắc Đường Yên đạp lên lửa mà đi, đi theo phía sau là một đám người vừa dập tắt lửa, vừa che chở cho Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt.

“Tiểu thư, mau rời đi… mau.” Các huynh đệ đi theo Bắc Đường Yên cuống cuồng nhìn 2 người ôm nhau, lửa rất lớn nếu chậm trễ nữa có thể cũng không ra ngoài được.

“Đúng vậy….lập tức rời đi…Liệt..em liền dẫn anh rời đi.” Nàng ôm lấy Viêm Liệt nhưng lại một lần nữa ngã nhào vào trên người hớn, sáu ngày nàng cơ hồ không có nghỉ ngơi, lại dẫn mọi người tới đây dẹp địa bàn của nữ nhân kia…. thể lực đã sớm tiêu hao, lúc này sắc mặt cũng so với Viêm Liệt không khác.

“Tiểu thư!” Mọi người kinh hoảng chạy tới đây, lúc này thế lửa càng lớn, vài người thương lượng một chút, liền đem Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt ôm ra khỏi đám cháy. Mà lúc này Viêm Liệt đã vào thế hôn mê, Bắc Đường Yên mở to mắt nhìn xem hắn, mặc dù cách sương mù lại có thể chứng kiến bộ dạng hắn, ánh mắt nồng đậm thâm tình.

Khi Viêm Liệt lần nữa tỉnh lại đã là ba ngày sau. Thân thể của Viêm Liệt cực kỳ suy yếu, cần điều dưỡng hơn nữa hăn bị nghiện, cần phải cai nghiện, Bắc Đường Yên cũng là tới ngày thứ hai mới tỉnh lại, từ đám lửa hôm đó, Bắc Đường Yên cũng lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại biết rõ tình huống của hắn lại càng đau lòng liên tục trông coi bên giường, nắm nhẹ tay hắn, bên tai hắn nói gì đó, mọi người không dám ngăn cản chỉ có thể ở một bên cẩn thận coi chừng.

Viêm Liệt khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân một chút khí lực cũng không có, muốn động lại cảm thấy có người đè ở trên người của hắn, gắng mở mắt ra thấy được một đầu tóc đen. Trong thoáng chốc hắn nghĩ đến hôm đó hắn nghe được giọng của Bắc Đường Yên.



“Yên…” Viêm Liệt thanh âm rất khàn khàn, chữ không thành chữ nhưng ngay cả như vậy cũng đủ để đánh thức Bắc Đường Yên.

Bắc Đường Yên vui mừng nhìn hắn.

“Liệt, anh đã tỉnh…. có chỗ nào không thoải mái không? Em đi kêu bác sĩ, anh chờ một chút.” Bắc Đường Yên có chút bối rối, tâm tình không ổn định làm cho nàng lo lắng .

“Yên, chớ đi!” Viêm Liệt gắng sức gọi lại Bắc Đường Yên, tay nắm chặt Bắc Đường Yên.

“Liệt…” Bắc Đường Yên không rời đi nữa, nàng nhào tới trong ngực hắn, khóc rống lênhanh.

“Yên…,đừng khóc…đừng khóc, em khóc anh sẽ khó chịu.” Viêm Liệt vuốt ve người Bắc Đường Yên, nhẹ giọng an ủi, nhưng nước mắt của mình cũng theo khóe mắt chảy xuống, giờ khắc này hắn cũng muốn khóc, lại được thấy ánh mặt trời hắn cảm giác mình giống như đã chết qua 1 lần vậy.

“Liệt..em quyết định, về sau không cho anh được rời khỏi bên cạnh em… em về sau liền đem anh nhốt ở nhà, cho anh không được rời em nửa bước, miễn cho mình phải lo lắng đề phòng, lo lắng đến hãi hùng.” Bắc Đường Yên lau mặt, giọng nói vừa chuyển trở nên hơi ác.

“Tốt… đều tùy em, em nghĩ làm như thế nào đều là tốt.” Viêm Liệt nước mắt vẫn còn ở khóe mắt, lại cười ôn nhu hắn lau nước mắt cho Bắc Đường Yên, ôn nhu nhìn nàng.

Hai người nhìn hai bên mặc dù chỉ là tuần không thấy, nhưng dường như có cảm giác 1 kiếp rồi vậy.

“Này là anh nói…em nhất định sẽ đem anh nhốt ở nhà, đem anh cột vào bên cạnh em không cho anh rời đi khỏi em một bước …Viêm Liệt, anh biết không, lần này của anh thật sự em bị anh hù đến chết !” Bắc Đường Yên sợ hãi không hề che lấp hiện lên ở trên mặt.

“Thực xin lỗi… lại để cho em lo lắng.” Viêm Liệt đau lòng, nhưng đồng thời cũng cảm động giống như là cô gái như Bắc Đường Yên có thể nói ra lời như vậy quả không dễ dàng..chỉ với một mình hắn…

“Liệt…” Bắc Đường Yên không nói cái gì nữa, chỉ là kêu tên hắn, sau đó hôn lên cánh môi khô của hắn, mấy ngày nay lo lắng và kinh hoảng nàng muốn vừa hôn vừa chuyển đạt cho hắn biết rõ tình cảm của mình.

Viêm Liệt ôm chặt lấy Bắc Đường Yên, nụ hôn sâu hơn. Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra, lúc này Bắc Đường Yên cảm xúc kích động cũng bình tĩnh trở lại, có chút do dự nhìn hắn.

Viêm Liệt ánh mắt nhu hòa phai nhạt xuống, tựa hồ cũng nghĩ tới điều gì không vui.

“Bọn họ bức anh hít thuốc phiện phải không?” Bắc Đường Yên trầm giọng ma túy cho dù là Hỏa Viêm cũng là không dính , bạn bè nàng cũng không ai chơi cái này

“. . .” Viêm Liệt gật đầu nhẹ, nắm tay Bắc Đường Yên thật chặt, có chút khẩn trương.

Bắc Đường Yên nhìn anh mắt Viêm Liệt, từ từ nở nụ cười, nàng sửa sang lại đầu tóc cho hắn rồi mới chậm rãi nói:

“Không sao…chỉ là ma túy mà thôi… nhất định có thể cai hết, có chút vất vả… Liệt, anh có sợ hay không?”

“Không sợ… cực khổ nữa anh cũng không sợ.” Viêm Liệt vội vàng bảo đảm , có Bắc Đường Yên ở bên cạnh hắn, hắn cái gì cũng không sợ.

“Như vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực, đem ma túy loại bỏ.”

“Tốt “

Khi bác sĩ tới đây kiểm tra thì Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên đã ôm nhau ngủ thiếp đi, một kẻ mệt nhọc quá độ, một kẻ suy yếu đến cực điểm, hai người đều cực kỳ mệt mỏi, mọi chuyện đã an tâm liền lại ngủ thật say.

Sau đó vài ngày đều vất vả vạn phần, Viêm Liệt vất vả thân thể còn chưa có khôi phục lại phải chống cự cơn nghiện, mỗi lần cơn nghiện phát tác làm cho hắn sống không bằng chết, nếu như không phải là nghĩ tới Bắc Đường Yên, hắn nhất định sẽ buông tha.



Mà Bắc Đường Yên cũng rất vất vả, nhìn hắn chịu khổ, lòng của nàng sao dễ chịu được chứ chỉ là ở một bên nhìn xem, an ủi, Bắc Đường Yên cảm thấy người cai nghiện người không phải là hắn mà là chính mình, vẻ mặt đau khổ kia làm cho nàng khắc sâu.

Lại vượt qua 1 lần cơn nghiện phát tác, Bắc Đường Yên cởi dây vải trắng trên người hắn những vải này đều là vì phòng ngừa hắn cắn bản thân, lúc này Viêm Liệt đã suy yếu nằm ở trên giường, khắp người đều là mồ hôi.

“Uống nước đi.” Bắc Đường Yên đỡ hắn dậy, đem nước đưa đến bên miệng của hắn.

Viêm Liệt cảm kích cười cười, liền uống một hớp nước.

“Yên… đừng xa anh… ngàn vạn lần đừng rời bỏ anh, anh biết rõ mình thế này rất tệ nhưng xin em đừng rời bỏ anh, em nếu như là không quan tâm anh anh sẽ đi tìm cái chết, không có em cuộc sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

Khi cơn nghiện phát tác lăn qua lăn lại, Viêm Liệt lúc mới bắt đầu có sự cự tuyệt và Bắc Đường Yên phải ở một bên coi chừng, nàng không thèm để ý nhất định cứ vậy ở bênh cạnh hắn, rồi sau do ma túy gây nghiện mà hắn giãy dụa ngày càng mãnh liệt, khi ngẫu nhiên nhìn không thấy Bắc Đường Yên hắn cũng sẽ lâm vào hoảng loạn nên Bắc Đường Yên biết rõ liền tận lực đều cùng ở bên cạnh hắn.

“Em sẽ không rời đi, tuyệt đối sẽ không, an tâm đem cơn nghiện loại bỏ, chúng ta cuối năm liền kết hôn được không?” Bắc Đường Yên vừa nói vừa lại đút cho hắn uống một hớp nước.

“Kết hôn? Thật vậy?” Viêm Liệt ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần nhìn Bắc Đường Yên.

“Đương nhiên.em và các bạn mình đã định tốt lắm, tháng mười hai sẽ cùng nhau kết hôn, đến lúc đó nhất định sẽ là một lễ kết hôn long trọng khó quên. Liệt, anh có nguyện ý hay không làm chú rể của em?”

“Yên…em tại sao có thể như vậy, khi đính hôn cũng là em nói trước, hiện tại muốn kết hôn cũng em nói trước cũng không cho anh 1 cơ hội để biểu hiện một chút.” Viêm Liệt cố làm ra vẻ bất mãn nhìn Bắc Đường Yên, nhưng ánh mắt kia lại ôn nhu đến cực điểm, giọng nói cũng là tràn đầy vui sướng.

“Ha ha, nhanh tốt đi… chờ anh khỏe liền cầu hôn với em, em nhất định không nói cho người khác biết là em là cầu hôn trước được không?”

“ok”

Hai người tay nắm tay nhìn nhau cười, cảm giác hạnh phúc lên toả. Tình yêu là vĩ đại mà kỳ diệu, trải qua trắc trở tình yêu lại càng sáng lạn… Viêm Liệt đã cai nghiện thành công, khi hắn đi ra khỏi bệnh viện một khắc kia lại lộ ra nụ cười sáng lạn, Bắc Đường Yên ở một bên nhìn cũng cười theo.

“Thật tốt, em có thể nhìn thấy nụ cười sáng ngời thế này… Liệt, em từng nói qua em thích nhất chính là nhìn anh cười sáng ngời như vậy.. nhìn anh cười em cũng muốn cười theo, em cảm thấy hạnh phúc.”

“Yên…anh cũng vậy từng nói qua, về sau cười như vậy chỉ có đối với em, làm cho em hạnh phúc cả đời này là tâm nguyện lớn nhất của anh.”

“Em cảm thấy được tâm nguyện của anhi nhất định có thể thành.” Bắc Đường Yên cũng lộ ra một cái nụ cười tự tin.

“Yên… mặc dù anh không có chuẩn bị được chiếc nhẫn kim cương, cũng không có chuẩn bị hoa tươi, anh thậm chí không có gì cả, nhưng là anh muốn ở chỗ này cầu hôn em, hi vọng em có thể gả cho anh, trở thành vợ của anh cả đời này được không?”

Viêm Liệt quỳ gối ở cửa lớn của bệnh viện đây không phải là nơi lãng mạn nhưng là từ nơi này đi ra hắn dĩ nhiên không phải là Viêm Liệt của trước kia trải qua sinh tử, hắn càng thêm hiểu trái tim mình, càng thêm xác định tình cảm mà Bắc Đường Yên đối với hắn, tình huống hắn mất tích mấy ngày kia Bắc Đường Yên như thế nào Văn Mẫn cũng nói cho hắn biết , bọn họ là yêu nhau, rõ rang là yêu, yêu vượt qua sinh tử.

“Được, em đáp ứng!”Bắc Đường Yên gật đầu nhẹ, sau đó liền bị Viêm Liệt n bế lên, tiếng cười 2 người tại cửa bệnh viện vang lên, tất cả mọi người không khỏi quay đầu lại, muốn xem tiếng cười này từ nơi nào!

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời 1 người con trai ôm một cô gái cười ôn nhu, hai người nhìn nhau đắm đuối, hương vị hạnh phúc không cần nói cũng biết, làm mọi người ghen chết.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

Lời của Liên: Sau bao cố gắng cũng hoàn đc bộ truyện này, ta rất vui, ai cũng thấy con gái tính cạnh quá mạnh bạo nhiều lúc không hay nhưng có khi quyết định thực sự là cái tốt. Tịnh yêu là thế, qua hi sinh, qua sinh tử mới thấy được chân tình…có những khi ích kỉ, có khi đầy chiếm hữu nhưng tất cả vì 1 chữ tình….

Yêu nhau vì 1 nụ cười, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến tôn thờ, hi vọng các bạn có được 1 tình yêu đẹp ko phải là vĩnh viễn thì cũng là cả đời….

End!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công Thực Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook