Chương 4: Thực tập sinh làm việc vặt
Miệng Cười Thường Mở
13/08/2013
“Tiểu Viêm, phần văn kiện này đưa đi photo hai mươi bản.”
“OK, không thành vấn đề.”
…
“Tiểu Viêm một ly cà phê, không đường.”
“OK, chờ 1 chút.”
…
“Tiểu Viêm, giúp tôi đem phần tài liệu này đưa cho bên tài vụ, cám ơn.”
“Không có gì là chuyện em phải làm .”
…
“Tiểu Viêm, đồ ăn 13 phần, khẩu vị chắc cũng không cần tôi lập lại lần nữa chứ.”
“Đương nhiên, lập tức có ngay.”
…
“Tiểu Viêm.”
” Có chuyện gì?”
Một dáng anh tuấn xoay người, nụ cười trên mặt Viêm Liệt là nụ cười sáng lạn, chân thành, nhiệt liệt.
“Tiểu Viêm chúng ta nói chuyện một chút đi, mình có một số việc muốn cùng cậu hàn huyên một chút.”
“Tiểu Nhược là cậu à, cậu chờ một chút đi mình phải đi đặt bữa, khi nào về mình sẽ tìm cậu, được không?”
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Uh… được rồi.” Trong mắt nàng có chút bất đắc dĩ.
“Vậy mình đi trước, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Âu Nhược Nhã nhìn thân ảnh anh tuấn trước mắt biến mất, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, người nam nhân này nàng theo đuổi đã ba năm rưỡi nhưng đến nay vẫn như cũ là quan hệ bằng hữu thật làm cho nàng có chút nổi giận, nàng đường đường là thiên kim của Âu thị… Coi như quên đi không oán trách, nàng cũng đã ba năm… làm sao lại còn không có thông suốt đây, đều oán cái nam nhân chết tiệt kia, hắn vì cái gì không thích nàng đây?
Bất quá cũng may, không thích nàng cũng không có thích người khác, hẳn không phải là vấn đề đi, nàng là 1 trong những hoa khôi của Hoàng gia học viện hắn làm sao lại… ài… thôi, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến hắn, nàng liền không thể không tránh khỏi nghĩ đến vấn đề như vậy.
“Làm sao vậy tiểu Nhã, cậu có mình là có chuyện gì không?” Cuối cùng cũng xong việc đặt cơm trưa cho mọi người, Viêm Liệt cầm lấy hộp cơm tìm Âu Nhược Nhã, không có biện pháp… vì chỉ có lúc này hắn mới có thời gian rảnh.
“Tiểu Viêm, cậu cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cậu nên biết dùng tài năng của cậu đi đâu cũng sẽ được đãi ngộ tốt hơn so với bây giờ, mặc dù Bắc Đường tập đoàn là xí nghiệp dẫn đầu nhưng cũng không nghĩa là độc nhất vô nhị, hơn nữa cậu tội cái gì phải nghe lời cái thủ trưởng thập phần hẹp hòi kia, chúng ta hay là đổi công ty khác được không?”
Âu Nhược Nhã những lời này đã sớm muốn nói, cho dù Viêm Liệt là mới tốt nghiệp nhưng mà tính kinh nghiệm có kinh nghiệm, ai cũng muốn mới vô luận đến công ty gì cũng sẽ không phải làm việc vặt như này, làm cho nàng nhìn trong mắt mà tức ở trong lòng!
“Tiểu Nhã, mình biết rõ cậu là vì tốt cho mình, tính khí rất hẹp hòi của cấp trên mình cũng nghe nói, bất quá cậu cũng biết, nơi này có giấc mộng của mình hơn nữa mình tin chắc là ngã từ đâu liền từ nơi đó đứng lên, cậu cũng biết phải không?” Nụ cười kia tựa hồ càng thêm sáng lạn, không có mảy may bị mây đen che đi u ám.
Kỳ thật chuyện đắc tội với thủ trưởng hắn cũng không phải cố ý, hắn chỉ là không cẩn thận phát hiện 1 điểm nhỏ khi anh ta chi trả phí mà thôi, ai biết anh ta liền ghi hận cho tới bây giờ đã một tuần lễ hắn cơ hồ ôm tất cả việc vặt, thật đúng là làm cho hắn dở khóc dở cười, bất quá dù cho như vậy hắn cũng là rất vui vẻ, có thể ở chỗ này công tác là tốt rồi, nơi này là giấc mộng của hắn mà hắn đã thực hiện được một nửa hắn đã rất thỏa mãn!
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Mình cũng biết nơi này có giấc mộng của cậu nhưng là bây giờ giấc mộng của cậu căn bản không cách nào thực hiện, cho dù cậu có năng lực nhưng là không có một người nào, không có một vân may tốt đẹp nào đến với cậu, cậu sẽ vất vả gấp trăm lần, cậu không muốn cho mình giúp cậu nhưng cũng không nên trở thành khổ như vậy đi, Bắc Đường tập đoàn rất lợi hại nhưng trong ngoài nước vẫn có mấy xí nghiệp có thể tới sánh ngang, tiểu Viêm chúng ta lúc này rời đi thôi, Bắc Đường là xí nghiệp gia tộc coi như là quy mô lớn hơn nữa cũng sẽ không có phát triển quá cự đại.” (L: đúng là 1 cô nhóc ko coi tổng tài ra gì rồi.cô sẽ phải hối hận…)
Này đã tính là một loại ám hiệu rất rõ rồi nàng là con gái 1 trong nhà mặc dù xí nghiệp nhà nàng không có lớn như Bắc Đường tập đoàn, nhưng cũng là 1 xí nghiệp nổi danh trong nước, chỉ cần cùng nàng kết hôn đây hết thảy đều là của hắn, hắn có thể không mất ba mươi năm phấn đấu, hắn làm sao lại không muốn tiếp nhận nàng chứ?
Viêm Liệt nụ cười trên mặt nhạt xuống, lông mày cũng khẽ nhăn lại.
“Tiểu Nhã giấc mộng của mình chỉ có tại Bắc Đường tập đoàn mới có thể thực hiện, hơn nữa mình một lần cuối cùng nói cho cậu biết tiểu Nhã, mình chỉ coi cậu là bằng hữu, là bạn học, là muội muội, chúng ta là không thể, dùng điều kiện của cậu xứng đáng có được 1 nam nhân tốt hơn mình, đừng vì mình mà phải ủy khuất ở chỗ này…lời này mình cũng không phải đã nói một lần hai lần , mình thực không muốn lại lặp lại,…cậu không thể buông tha cho mình sao?”
Không chiếm được đúng là tốt nhất, những lời này tựa hồ đối với tất cả mọi người đều hữu dụng, nhưng nữ nhân này vì sao liên tục đuổi theo hắn không tha đây.
“Được rồi…, cậu không cần nói, mình biết rõ ý của cậu, mình cũng không khuyên cậu nữa, cậu nguyện ý như vậy thì mình còn có thể nói cái gì đây, nhanh ăn cơm đi mình sẽ không quấy rầy đến thời gian ít ỏi dùng cơm của cậu.”
Âu Nhược Nhã nghĩ có lẽ cũng là bởi vì nam nhân này cự tuyệt, bởi vì nam nhân này cùng nam nhân khác là không giống nhau nàng mới có thể theo đuổi mà không tha….
“OK,…vậy mình đi đây, mình còn phải lập tức trở lại, hiện tại Khâu Luôn ngày ngày nhìn chằm chằm, mình thực không muốn bị hắn bắt được điểm nào nữa… bye.”
Nàng thổ lộ, hắn cự tuyệt, đùa giỡn này không biết trình diễn bao nhiêu lần, hắn và nàng kỳ thật đều thành thói quen.
Viêm Liệt mang theo cơm của mình rời đi, khi ra bên ngoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, đã không biết là lần thứ bao nhiêu hắn cự tuyệt, mỗi lần còn cảm thấy rất áp lực, hắn không có thói quen đối mặt với nữ nhân, càng không có thói quen cự tuyệt nhưng lại không có cách nào cự tuyệt dứt điểm…. thật là phiền phức, hắn hiện tại thực không muốn nói bất cứ vấn đề tình cảm gì cả, chỉ hi vọng mình có thể ở chỗ này làm nơi này là giấc mộng của hắn, bất quá không phải là vì sự nghiệp, hoặc là chính xác mà nói là không chỉ là vì sự nghiệp, nơi này có giấc mộng của hắn, nho nhỏ này cũng là khiến hắn đủ kiên trì !
Mà giấc mộng của hắn đã thực hiện được một nửa, một nửa kia hắn tin tưởng tương lai không lâu cũng sẽ thực hiện được …
“OK, không thành vấn đề.”
…
“Tiểu Viêm một ly cà phê, không đường.”
“OK, chờ 1 chút.”
…
“Tiểu Viêm, giúp tôi đem phần tài liệu này đưa cho bên tài vụ, cám ơn.”
“Không có gì là chuyện em phải làm .”
…
“Tiểu Viêm, đồ ăn 13 phần, khẩu vị chắc cũng không cần tôi lập lại lần nữa chứ.”
“Đương nhiên, lập tức có ngay.”
…
“Tiểu Viêm.”
” Có chuyện gì?”
Một dáng anh tuấn xoay người, nụ cười trên mặt Viêm Liệt là nụ cười sáng lạn, chân thành, nhiệt liệt.
“Tiểu Viêm chúng ta nói chuyện một chút đi, mình có một số việc muốn cùng cậu hàn huyên một chút.”
“Tiểu Nhược là cậu à, cậu chờ một chút đi mình phải đi đặt bữa, khi nào về mình sẽ tìm cậu, được không?”
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Uh… được rồi.” Trong mắt nàng có chút bất đắc dĩ.
“Vậy mình đi trước, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Âu Nhược Nhã nhìn thân ảnh anh tuấn trước mắt biến mất, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, người nam nhân này nàng theo đuổi đã ba năm rưỡi nhưng đến nay vẫn như cũ là quan hệ bằng hữu thật làm cho nàng có chút nổi giận, nàng đường đường là thiên kim của Âu thị… Coi như quên đi không oán trách, nàng cũng đã ba năm… làm sao lại còn không có thông suốt đây, đều oán cái nam nhân chết tiệt kia, hắn vì cái gì không thích nàng đây?
Bất quá cũng may, không thích nàng cũng không có thích người khác, hẳn không phải là vấn đề đi, nàng là 1 trong những hoa khôi của Hoàng gia học viện hắn làm sao lại… ài… thôi, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến hắn, nàng liền không thể không tránh khỏi nghĩ đến vấn đề như vậy.
“Làm sao vậy tiểu Nhã, cậu có mình là có chuyện gì không?” Cuối cùng cũng xong việc đặt cơm trưa cho mọi người, Viêm Liệt cầm lấy hộp cơm tìm Âu Nhược Nhã, không có biện pháp… vì chỉ có lúc này hắn mới có thời gian rảnh.
“Tiểu Viêm, cậu cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cậu nên biết dùng tài năng của cậu đi đâu cũng sẽ được đãi ngộ tốt hơn so với bây giờ, mặc dù Bắc Đường tập đoàn là xí nghiệp dẫn đầu nhưng cũng không nghĩa là độc nhất vô nhị, hơn nữa cậu tội cái gì phải nghe lời cái thủ trưởng thập phần hẹp hòi kia, chúng ta hay là đổi công ty khác được không?”
Âu Nhược Nhã những lời này đã sớm muốn nói, cho dù Viêm Liệt là mới tốt nghiệp nhưng mà tính kinh nghiệm có kinh nghiệm, ai cũng muốn mới vô luận đến công ty gì cũng sẽ không phải làm việc vặt như này, làm cho nàng nhìn trong mắt mà tức ở trong lòng!
“Tiểu Nhã, mình biết rõ cậu là vì tốt cho mình, tính khí rất hẹp hòi của cấp trên mình cũng nghe nói, bất quá cậu cũng biết, nơi này có giấc mộng của mình hơn nữa mình tin chắc là ngã từ đâu liền từ nơi đó đứng lên, cậu cũng biết phải không?” Nụ cười kia tựa hồ càng thêm sáng lạn, không có mảy may bị mây đen che đi u ám.
Kỳ thật chuyện đắc tội với thủ trưởng hắn cũng không phải cố ý, hắn chỉ là không cẩn thận phát hiện 1 điểm nhỏ khi anh ta chi trả phí mà thôi, ai biết anh ta liền ghi hận cho tới bây giờ đã một tuần lễ hắn cơ hồ ôm tất cả việc vặt, thật đúng là làm cho hắn dở khóc dở cười, bất quá dù cho như vậy hắn cũng là rất vui vẻ, có thể ở chỗ này công tác là tốt rồi, nơi này là giấc mộng của hắn mà hắn đã thực hiện được một nửa hắn đã rất thỏa mãn!
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Mình cũng biết nơi này có giấc mộng của cậu nhưng là bây giờ giấc mộng của cậu căn bản không cách nào thực hiện, cho dù cậu có năng lực nhưng là không có một người nào, không có một vân may tốt đẹp nào đến với cậu, cậu sẽ vất vả gấp trăm lần, cậu không muốn cho mình giúp cậu nhưng cũng không nên trở thành khổ như vậy đi, Bắc Đường tập đoàn rất lợi hại nhưng trong ngoài nước vẫn có mấy xí nghiệp có thể tới sánh ngang, tiểu Viêm chúng ta lúc này rời đi thôi, Bắc Đường là xí nghiệp gia tộc coi như là quy mô lớn hơn nữa cũng sẽ không có phát triển quá cự đại.” (L: đúng là 1 cô nhóc ko coi tổng tài ra gì rồi.cô sẽ phải hối hận…)
Này đã tính là một loại ám hiệu rất rõ rồi nàng là con gái 1 trong nhà mặc dù xí nghiệp nhà nàng không có lớn như Bắc Đường tập đoàn, nhưng cũng là 1 xí nghiệp nổi danh trong nước, chỉ cần cùng nàng kết hôn đây hết thảy đều là của hắn, hắn có thể không mất ba mươi năm phấn đấu, hắn làm sao lại không muốn tiếp nhận nàng chứ?
Viêm Liệt nụ cười trên mặt nhạt xuống, lông mày cũng khẽ nhăn lại.
“Tiểu Nhã giấc mộng của mình chỉ có tại Bắc Đường tập đoàn mới có thể thực hiện, hơn nữa mình một lần cuối cùng nói cho cậu biết tiểu Nhã, mình chỉ coi cậu là bằng hữu, là bạn học, là muội muội, chúng ta là không thể, dùng điều kiện của cậu xứng đáng có được 1 nam nhân tốt hơn mình, đừng vì mình mà phải ủy khuất ở chỗ này…lời này mình cũng không phải đã nói một lần hai lần , mình thực không muốn lại lặp lại,…cậu không thể buông tha cho mình sao?”
Không chiếm được đúng là tốt nhất, những lời này tựa hồ đối với tất cả mọi người đều hữu dụng, nhưng nữ nhân này vì sao liên tục đuổi theo hắn không tha đây.
“Được rồi…, cậu không cần nói, mình biết rõ ý của cậu, mình cũng không khuyên cậu nữa, cậu nguyện ý như vậy thì mình còn có thể nói cái gì đây, nhanh ăn cơm đi mình sẽ không quấy rầy đến thời gian ít ỏi dùng cơm của cậu.”
Âu Nhược Nhã nghĩ có lẽ cũng là bởi vì nam nhân này cự tuyệt, bởi vì nam nhân này cùng nam nhân khác là không giống nhau nàng mới có thể theo đuổi mà không tha….
“OK,…vậy mình đi đây, mình còn phải lập tức trở lại, hiện tại Khâu Luôn ngày ngày nhìn chằm chằm, mình thực không muốn bị hắn bắt được điểm nào nữa… bye.”
Nàng thổ lộ, hắn cự tuyệt, đùa giỡn này không biết trình diễn bao nhiêu lần, hắn và nàng kỳ thật đều thành thói quen.
Viêm Liệt mang theo cơm của mình rời đi, khi ra bên ngoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, đã không biết là lần thứ bao nhiêu hắn cự tuyệt, mỗi lần còn cảm thấy rất áp lực, hắn không có thói quen đối mặt với nữ nhân, càng không có thói quen cự tuyệt nhưng lại không có cách nào cự tuyệt dứt điểm…. thật là phiền phức, hắn hiện tại thực không muốn nói bất cứ vấn đề tình cảm gì cả, chỉ hi vọng mình có thể ở chỗ này làm nơi này là giấc mộng của hắn, bất quá không phải là vì sự nghiệp, hoặc là chính xác mà nói là không chỉ là vì sự nghiệp, nơi này có giấc mộng của hắn, nho nhỏ này cũng là khiến hắn đủ kiên trì !
Mà giấc mộng của hắn đã thực hiện được một nửa, một nửa kia hắn tin tưởng tương lai không lâu cũng sẽ thực hiện được …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.