Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 24: Luyện Tập

Nghiên Nhiễm Mai Hương

23/08/2022

Với bản lãnh của lão đạo, giết yêu giết quỷ, chỗ nào cần tới đám đồ chơi này, thế nhưng hôm nay ông lại bảo Vương Yến chọn kiếm gỗ đào cùng pháp khí, kết quả không cần nói cũng biết.

"Sư phụ, người đây là. . ."

Vương Yến mở to hai mắt nhìn, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì.

"Vương Yến, vi sư hỏi con, nếu như lúc này con đụng phải mười mấy tên sơn tặc giết người không chớp mắt, với võ công của con không phải là đối thủ, nhưng con lại trốn không thoát, con sẽ làm như thế nào?"

Tuy rằng không rõ sư phụ hỏi như vậy là có dụng ý gì, nhưng Vương Yến vẫn trả lời rất rõ ràng.

"Còn phải nói, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ thôi!"

Lão đạo sĩ nhẹ gật đầu, tiếp theo lại nói.

"Nếu như con đụng không phải không phải là sơn tặc, mà là yêu ma"

Trong cùng một hoàn cảnh, thay đổi một từ, khái niệm liền khác nhau rất lớn.

"Cái này. . ."

Vương Yến nhất thời nghẹn lời, dần dần rơi vào trầm tư.

Nếu như chỉ là sơn tặc, thì dù có tàn nhẫn đến đâu cũng là người, như câu nói, một người đàn ông dốc sức liều mạng, vạn người không thể khai thông, thì ít nhất vẫn còn cơ hội.

Cho dù cuối cùng vẫn phải chết, cũng có thể kéo theo mấy cái đệm lưng.

Nếu như là yêu ma thì sao?

Vương Yến khó có thể tưởng tượng nổi, khi thật sự đối mặt với yêu ma, liệu hắn có còn đủ dũng khí để chiến đấu hay không, có còn dũng khí để liều mạng hay không.

"Sơn tặc dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là người, mà người hiểu người, cho nên biết rõ phải chết bạn cũng không sợ, nhưng đối với khác loài, nếu không biết gì về chúng, liệu bạn có thể bình tĩnh đối phó với chúng hay không, đây đều là vấn đề rất lớn đó."

Vương Yến hiểu sâu sắc về điểm này.

Lúc trước trên dường đi đụng phải mấy tên cướp, trong lòng hắn có một chút gợn sóng, mặc dù khi đó thực lực hơn xa bọn họ.

Trên thực tế coi như mình không địch lại, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng không có sợ hãi như vậy.

Xem xét lại từ lúc bắt đầu, xuống núi mua sắm đụng phải thi biến Sơn Mị, lúc ấy tâm lý của hắn có thể nói như một mớ hỗn độn, hoang mang lo sợ.

Lúc đó chỉ biết chạy trối chết, thậm chí ngay cả khi rơi vào tình thế tuyệt vọng, trực tiếp định từ bỏ mạng sống của mình, rõ ràng lúc ấy còn chưa tới giây phút cuối cùng, hắn mặc dù không có thực lực phản kháng, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh đó nha!

Nếu lúc ấy hắn có thể đủ bình tĩnh tỉnh táo ứng phó, không nói trước có thể dùng mưu kế giúp mình chạy trốn hay không, nhưng ít nhất còn có thể kéo dài một ít thời gian!



Chỉ cần không tới một khắc cuối cùng, như vậy hết thảy đều sẽ có cơ hội xoay chuyển.

"Sư phụ dạy bảo chí phải, đệ tử ghi nhớ trong lòng."

Vương Yến cúi đầu thi lễ, cảm thấy nhận được rất nhiều điều bổ ích.

"Con có thể hiểu được nổi khổ tâm của vi sư, vi sư thật sự quá vui mừng, con đã muốn bước lên con đường tu hành, ngày sau sẽ không thể tránh khỏi những lúc gặp khó khăn, đến lúc đó thay vì không biết ứng đối ra sao, chẳng bằng từ bây giờ bắt đầu tích lũy kinh nghiệm, sớm hình thành thói quen xử lý vấn đề không sợ hãi !"

Lão đạo ân cần dụ dỗ, lần đầu nghiêm túc như thế.

Tám tháng đốn củi quét sân, nghị lực là có, về phần tâm tính, chỉ còn thiếu sự rèn luyện.

Khi tu hành nếu tâm tính không vững, rất dễ dàng xảy ra vấn đề, không chỉ là sợ hãi bên ngoài, có khi tâm ma mới là địch nhân lớn nhất.

"Lần này dọn nhà trừ yêu, đối với con mà nói là một cơ hội, cho nên vi sư không định ra tay! Đương nhiên, nếu con không nguyện ý, vi sư cũng sẽ không cưỡng cầu, chỉ là cái rào cản này, con cuối cùng không thể vượt qua."

Nếu không phải tiên duyên của tiểu tử này không cạn, là tài năng đáng được bồi dưỡng, nói không chừng ngày sau một đường tu đạo, có thể còn tiến xa hơn cả bản thân ông, ông mới chẳng muốn để tâm như thế, hết sức giúp hắn thu hẹp khuyết điểm.

Đệ tử Tam Thanh quan tuy nhiều, nhưng khiến ông hài lòng kì thực không có mấy người.

"Sư phụ, đệ tử có dũng khí thử một lần, nhưng hiện tại không có pháp lực, làm sao có thể đối kháng với trạch yêu? Chẳng lẽ lại dựa vào thanh kiếm gỗ đào này?"

Hắn cũng không biết thực lực của trạch yêu này như thế nào, nhưng đã có chữ "Yêu" thì chắc chắn bản lĩnh không yếu, dù sao trước đây đụng phải Sơn Mị chỉ là ranh ma quỷ quái mà đã lợi hại như thế, hôm nay là yêu, nghĩ thôi cũng biết nó lợi hại cỡ nào.

"A a a a! Nếu như con có can đảm nếm thử, thì làm sao vi sư lại cho con mạo hiểm? Trạch yêu mặc dù là yêu, nhưng nói cho cùng, cũng không phải bản thân tu luyện thành, mà là do nhân tố bên ngoài gây ra, yêu lực không mạnh, vi sư sẽ làm phép lên thanh kiếm gỗ đào này, lại truyền cho con môt đạo hộ thân chú, bằng bản lĩnh của con, đối phó với chúng nó hoàn toàn dư xài, cứ yên tâm đi!"

Lão đạo ha ha cười vài tiếng, trên mặt lộ vẻ vẻ hài lòng.

"Vả lại có vi sư ở phía sau giúp con, mặc dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vi sư cũng có thể hóa giải ngay, đừng lo gì hết!"

Đã có những lời này của sư phụ, Vương Yến cũng thấy yên tâm.

Hắn sở dĩ muốn cầu Tiên học đạo, không phải là vì đối phó với loại tình huống này sao? Hôm nay có cơ hội cho hắn luyện tập, tự nhiên phải hảo hảo nắm chắc.

Ánh mắt đảo qua kiếm gỗ trên kệ, Vương Yến trực tiếp chọn một thanh lớn nhất, tuy rằng cầm ở trong tay vẫn còn có chút nhẹ, nhưng không có cách nào khác.

Ra khỏi tiệm tạp hóa, tìm nhà trọ, hai người muốn một gian phòng hảo hạng, lão đạo đầu tiên là khoa tay múa chân trên thanh kiếm hai cái, rồi hạ một đạo pháp ấn.

Sau đó vung phất trần về phía Vương Yến, một đạo bạch quang đánh vào mi tâm của hắn, đồng thời truyền miệng một đạo chân quyết hộ thân, Vương Yến nhớ kỹ ở trong lòng.

Ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần, sắc trời dần dần tối sầm lại, lão đạo dặn dò một hồi, liền để cho hắn tự mình đi tới Khâu phủ, còn mình thì ở lại khách điếm chờ.



Nếu ông đi theo hắn thì hắn khó có thể triển khai hết thực lực, chỉ có như vậy, mới có thể để cho hắn có chỗ cố kỵ, từ đó phát huy hết tiềm năng của mình.

Giờ Tuất, Vương Yến lẻ loi một mình đi vào Khâu phủ, chung quanh yên lặng như tờ, mặc dù ngôi nhà bên cạnh có truyền ra ánh nến, nhưng ngoại trừ hắn ra, trên một đoạn đường này không có nửa người đi đường.

Lần đầu chủ động đi tìm yêu quái, hơn nữa còn muốn hàng phục nó, mặc dù có sư phụ trợ giúp, nhưng nếu nói không có chút nào sợ hãi, đó là gạt người.

Hắn chưa từng thấy trạch yêu, cũng không biết hình dạng thế nào, nhưng từ trong miêu tả của Khâu viện trưởng đại khái cũng biết được sơ sơ, nghe nói là người thấp lùn chưa được 1.3m, nhưng thực sự không biết liệu nó có đáng sợ hay không nữa.

Bất kể như thế nào, tốt nhất vẫn nên cẩn thận cho chắc!

Chìa khóa cổng của Khâu phủ, ban ngày Khâu viện trưởng đã giao cho bọn họ, lúc này Vương Yến đẩy cửa vào, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào mặt.

Đã lâu không có người ở, trong phủ tối đen như mực.

Cũng may Vương Yến có mang theo hộp quẹt bên người, thắp chao đèn ở hai bên đường, mượn nhờ ánh lửa, Vương Yến trực tiếp đi về phía nội viện.

Sư phụ ám chỉ rất rõ ràng, trạch yêu có lẽ là bộ bàn ghế cũ trong đại sảnh.

Nếu đúng như vậy, dựa theo ý nghĩ của hắn, cùng lắm thì bổ ra đốt bỏ không phải là xong rồi sao?

Nhưng sư phụ lại nói, đốt đi chỉ thiêu hủy được ngoại hình bên ngoài của nó, cũng không diệt được tinh thần của nó, chỉ có làm cho cả thân thể và linh hồn của nó đều bị tan biến, thì mới coi như là giải quyết triệt để.

Bởi vậy hắn liền dứt khoát chờ ở trong nội viện này, mặc kệ nó là vật gì, chỉ cần dám hiện thân, thì trước cho nó ăn một kiếm của mình rồi tính tiếp.

Thời gian từng chút một trôi qua, màn đêm mịt mờ, gió đêm thổi nhẹ, Vương Yến đã nâng tinh thần lên trăm phần trăm, một chút cũng không dám lười biếng.

Trong nháy mắt một canh giờ trôi qua cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Đợi một lúc lâu, trạch yêu cũng chưa từng xuất hiện, Vương Yến dứt khoát liền vung kiếm gỗ đào lên, tập luyện lung tung trong sân, để chuẩn bị sẵn sàng cho việc hàng yêu.

Tuy rằng hắn chưa từng học qua kiếm pháp, nhưng kết hợp với hình dáng bước chân và tư thế của quyền pháp, đâm tới, nghiêng bổ, vung lên, những đòn rất thông thường, chiêu thức rất đơn giản, khi tay hắn đánh ra, ngược lại có da có thịt, kiếm rít liên tục.

"Keng. . . Keng keng. . ."

"Ô ô. . . Ô ô. . ."

Sau khi luyện được hai ba hiệp, đúng vào thời khắc này, đột nhiên vang lên tiếng trống, tiếng chiêng, kèm theo tiếng khóc thút thít nỉ non, từ ngoài tường truyền đến.

Vương Yến thu kiếm lắng nghe, trong lòng lập tức khẽ giật mình.

"Đến rồi!"

Trong lúc suy nghĩ, Vương Yến nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lao Sơn Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook