Quyển 1 - Chương 213: Tại sao không phải Diệp Nhã?
Rồng chán chường
25/06/2020
Tiếu Tẫn Nghiêm không biết tại sao đêm nay trông Diệp Mạc vui vẻ như vậy, buổi tối lại chủ động ôm cổ hắn, ngọt ngào gọi hắn là Lão Tiếu, sủng nịch bắt lấy hai bên má của hắn, cười đến không ngậm miệng lại được, so với hai ngày trước cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Tiếu Tẫn Nghiêm có chút nghi hoặc nhưng Diệp Mạc không hề nói là vì lý do gì, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không đi hỏi, Diệp Mạc vui vẻ như vậy, tâm tình Tiếu Tẫn Nghiêm dĩ nhiên cũng rất tốt.
“Mạc Mạc, em có muốn đi du lịch thế giới không?” Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Mạc, tay không ngừng ở trên người Diệp Mạc ăn đậu hũ, lại thấp giọng nói “Toàn bộ từng nơi trên thế giới, chỉ có mỗi hai người chúng ta.”
“Được!” Diệp Mạc khẽ cười nói “Anh đi đâu thì em đi theo đó.”
Một cậu Diệp Mạc nhẹ nhàng mềm mại nói ra, giống như một dòng suối nhỏ trong lành mát mẻ chảy vào nội tâm của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra vẻ mặt đầy nhu tình, đem gò má nhẹ nhàng kề sát trên tóc Diệp Mạc.
“Vậy ba ngày sau chúng ta liền xuất phát.” Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu nói “Chờ đi một vòng quanh thế giới xong, chúng ta sẽ trở về.”
“Ba ngày sau?” Diệp Mạc có chút giật mình, dù sao Phó Nhân cũng đã nói với cậu rằng ngày kia Diệp Nhã sẽ trở lại, nếu như vậy chẳng phải cậu mới chỉ mới gặp Diệp Nhã được một chút liền đã vội vã rời đi sao?
Không được, đã quá lâu rồi cậu không được gặp mặt Diệp Nhã, là người anh trai duy nhất trên thế giới này của Diệp Nhã, ít nhất cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Diệp Nhã qua khoảng thời gian an dưỡng này mới đúng, với lại còn phải đợi sau khi việc học của Diệp Nhã được sắp xếp lại tử tế, đến lúc đó mới nghĩ đến việc để bản thân đi ung dung du ngoạn.
“Sao thế Mạc Mạc, hay là quá nhanh rồi? Không thì để tuần sau cũng được.” Tiếu Tẫn Nghiêm chiều chuộng nói.
Diệp Mạc không hiểu nổi, nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự định ngày kia Diệp Nhã trở về sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ, tại sao còn muốn đưa cậu rời khỏi thành phố X nhanh như thế, điều hắn muốn làm không phải là để cho tận hưởng niềm vui anh em đoàn viên hay sao?
“Chuyện này…. hay là để mấy ngày nữa nói đi, ít nhất phải chờ tới khi Diệp Nhã từ nước ngoài trở về, dù sao thì hiện tại Diệp Nhã vẫn không biết em là anh trai ruột của em ấy.” Diệp Mạc cười nói, thầm nghĩ nếu như ngày kia Diệp Nhã trở về, cậu chẳng quan tâm Tiếu Tẫn Nghiêm muốn giở trò quỷ gì.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm đang đặt bên hông Diệp Mạc khẽ run nhẹ, chỉ là nó diễn ra trong nháy mắt nên Diệp Mạc cũng không để ý.
“Em gái em, cô bé…. có thể sẽ ở nước ngoài điều trị thêm một thời gian nữa, nói không chừng chờ đến khi chúng ta cùng nhau đi du lịch quanh thế giới trở về cũng là lúc cô bé khỏi hẳn, tới lúc đó gặp mặt nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cố gắng để giọng nói của mình không quá kỳ quái, bởi vì trong lòng hắn đang kịch liệt run rẩy, mỗi khi Diệp Mạc nhắc tới Diệp Nhã, Tiếu Tẫn Nghiêm liền cảm thấy được tế bào toàn thân hắn đều đang điên cuồng nhảy nhót.
“Không muốn!” Diệp Mạc hơi oán giận nói “Diệp Nhã không phải em gái anh, anh không hiểu được cảm giác của em đâu, em đã không làm tròn được trách nhiệm của một người huynh trưởng, nếu như em gái còn đang nằm trong bệnh viện mà anh trai lại đi du lịch chơi bời vui vẻ thì đúng là em đáng bị băm thây vạn đoạn.”
Tuy nói như vậy nhưng Diệp Mạc vẫn cười thầm trong lòng, tên lão Tiếu này, hắn sắp đưa Diệp Nhã trở về rồi còn giả bộ làm cho cậu hoảng hốt một trận nữa chứ, nhưng vì phối hợp cũng hắn diễn kịch nên tới ngày hôm đó cậu sẽ giả bộ mừng rỡ không thôi, sau đó sẽ chủ động ôm cổ hắn hôn mấy cái.
“Được được, Mạc Mạc, nghe lời em.” Tiếu Tẫn Nghiêm sợ Diệp Mạc tức giận, không thể làm gì hơn là tạm thời thỏa hiệp, nhưng nỗi bất an mạnh mẽ kia lần thứ hai lại dâng lên.
Diệp Mạc hơi co giật thân thể, nằm trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm bình yên ngủ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Nửa đêm, khi Diệp Mạc đã say giấc ngủ ngon, Tiếu Tẫn Nghiêm lặng lẽ rời khỏi phòng, có chút buồn bực đi ra bên ngoài bên biệt thự châm một điếu thuốc lá hút.
Tiếu Tẫn Nghiêm tin tưởng chắc chắn rằng lời nói dối của mình sẽ không bị vạch trần, nhưng hắn không chịu được trong lòng luôn mang theo bóng ma sợ hãi bất an, những buổi tối khi Diệp Nhã vừa chết đi, hắn đều liên tục nhiều lần mơ cùng một giấc mơ, Diệp Mạc hai mắt dữ tợn, cầm một con dao, khi hắn chưa kịp đề phòng đã đâm thẳng vào người hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm cả đêm không ngủ, hắn ngồi ở trong khu vườn nhỏ sau căn biệt thự, hướng về phía bầu trời đêm không sao, hút thuốc, một điếu lại một điếu.
………………..
Lại đến yến tiệc một năm tổ chức một lần ở Hoàng Sát, nếu không phải lúc Tiếu Tẫn Nghiêm rời giường thuận miệng nhắc một câu, Diệp Mạc cũng quên mất bản thân ngày mai còn phải cùng Tiếu Tẫn Nghiêm tham dự buổi yến tiệc này.
Nhưng Diệp Mạc vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Tiếu Tẫn Nghiêm lại sắp xếp thời gian đón Diệp Nhã về nước trùng với thời gian diễn ra buổi yến tiệc này, đây đúng là không muốn nói rõ ra để cậu không có cách nào ngay lập tức đi gặp Diệp Nhã mà.
“Lão Tiếu, ngày mai chúng ta không đến bệnh viện sao?”
Lúc ăn sáng, Diệp Mạc rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Bệnh viên? Đến bệnh viên làm gì?” Mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đầy nghi hoặc hỏi “Mạc Mạc, em có chỗ nào không được khỏe sao?”
“Không…. không có….” Diệp Mạc cười cười “Chỉ là muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút thôi.”
“Lúc nào cũng kiểm tra được mà, ngày mai sợ là sẽ không có thời gian, hay là ngày kia anh đi với em.”
“Ừ” Diệp Mạc trầm thấp đáp một tiếng, không hỏi lại nữa.
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm rời khỏi biệt thự đi làm, Diệp Mạc tới tìm Phó Nhân, lần thứ hai xác nhận tin tức Diệp Nhã trở về, Phó Nhân chỉ cao thâm khó dò cười nói “Diệp tiểu thư muộn nhất là chiều nay đáp máy bay, Diệp tiên sinh muốn biết rõ thì có thể đến bệnh viện xác nhận là được, chắc là Tiếu tổng định ngày kia mới nói cho cậu biết.”
Diệp Mạc biết rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm không định ngày kia tự mình nói với cậu chuyện ngày mai Diệp Nhã sẽ trở về, chuyện này rốt cuộc là sao?
……………..
Rốt cuộc một đêm nữa lại trôi qua, Diệp Mạc nhẫn nhịn không đi hỏi Tiếu Tẫn Nghiêm, mãi tới tận xế chiều cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đi dự buổi yến tiệc ở tòa Pháo đài cạnh biển, khoảng sân rộng trước biển được trang trí vô cùng xa hoa, đến đêm nơi này sẽ càng trở nên sáng rực lộng lẫy.
Yến tiệc do Hoàng Sát tổ chức dĩ nhiên không thể xem thường, có thể nói đây là một bữa đại tiệc hiếm có, từ lúc sáng sớm nơi đây đã bắt đầu bận rộn tất bật.
Nơi này là nơi Tiếu Tẫn Nghiêm chuyên dùng để tổ chức yến tiệc, những thời gian khác căn bản sẽ không tới đây, Diệp Mạc cũng chưa từng tới, thế nên vừa mới xuống xe, ánh mắt liền bị sự xa hoa làm cho chấn động, dù sau khi kết hôn với Tiếu Tẫn Nghiêm có từng gặp qua những cảnh tượng không thể tin nổi, nhưng giờ khắc này Diệp Mạc vẫn bị sự xa hoa lộng lẫy của tòa pháo đài biệt thự này làm cho kinh diễm, dưới ánh tà dương huy hàng, quả thực như ảo cảnh.
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm eo Diệp Mạc, đi vào bên trong, ôn nhu nói “Thích nơi này à?”
Diệp Mạc gật đầu liên tục, đáy mắt tràn ngập mơ ước ‘Thích, cái biệt thự cạnh biển này hoành tráng ghê! Hơn nữa em thích nhất là biển. Đứng ở lầu hai biệt thự này, tầm nhìn nhất định sẽ cực kỳ thoáng, tất cả đều là biển a, đúng rồi, buổi tối còn có thể đi dọc bờ biển đón gió biển thổi vào.”
“Vậy về sau chúng ta liền chuyển tới đây ở.” Thấy Diệp Mạc thao thao bất tuyệt, Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu ảo tưởng về cảnh tượng hắn cùng Diệp Mạc hôn nhau ở bờ biển, hoặc là, tiến thêm một bước “Mỗi ngày anh cùng em ngắm biển” Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu cười nói.
“Được!” Diệp Mạc vui vẻ đồng ý, Tiếu Tẫn Nghiêm chính là của Diệp Mạc cậu, tài nguyên tốt như vậy sao lại không dành lấy.
Còn một lúc nữa mới tới giờ khai tiệc, hội trường chỉ có vài nhân viên đang sắp xếp bày trí, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm Diệp Mạc tiến vào biệt thự, đến sớm như thế chính là vì có thể cùng Diệp Mạc lãng mạn một hồi.
Tầng cao nhất có một tấm cửa sổ lớn, thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ kính, đứng bên cửa sổ, thậm chí có thể tận hưởng được làn gió mát lạnh từ biển thổi vào, rất thoải mái.
Một khắc lãng mạn này, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc đang đứng bên cửa sổ hướng mắt về phía xa, không kiềm được tiến đến đưa tay ôm vào lòng, nhẹ nhàng tựa cằm trên vai Diệp Mạc.
“Mạc Mạc, em đang nghĩ gì đấy?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ giọng cười hỏi.
Diệp Mạc hơi nghiêng đầu, cùng Tiếu Tẫn Nghiêm tựa đầu vào nhau, tràn ngập mong ước nói “Lão Tiếu, anh nói thử xem mai sau tổ chức hôn lễ cho Diệp Nhã ở đây, có phải rất thơ mộng không?”
Thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động một hồi, vẻ say mê trên mặt dần dần biến sắc, Diệp Mạc không để ý đến mà vẫn tiếp tục tưởng tượng nói “Diệp Nhã đã lớn như vậy rồi, hơn một nửa thời gian đều phải nằm trên giường bệnh, mất đi rất nhiều mộng tưởng thanh xuân vốn thuộc về một cô gái trẻ, còn em thì chẳng làm gì được cả, nếu như em có thể giúp em ấy tổ chức một…”
“Mạc Mạc….” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngắt lời Diệp Mạc, thấp giọng nói “Chúng ta đừng đề cập đến cô bé đó nữa được không, hiện tại, chỉ có anh với em….”
“Lão Tiếu, có phải anh không thích Diệp Nhã không?” Diệp Mạc có chút tức giận nói.
“Không có” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vã cười nói “Cô ấy là người thân của em, dĩ nhiên cũng là người thân của Tiếu Tẫn Nghiêm anh mà.”
Diệp Mạc đột nhiên nhớ tới lời Phó Nhân, liền cằn nhằn hỏi “Lão Tiếu, hôm nay anh không có lời gì muốn nói với em sao? Hay là, chuẩn bị điều bất ngờ gì đó cho em?”
“Anh yêu em” (Jian: trớt quớt =))))) Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên đã hiểu sai ý Diệp Mạc, sau khi thâm tình chân thành nói xong, Diệp Mạc không vui cau mày “Ai cần câu này!”
………………..
Thịnh yến bắt đầu, Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định ôm Diệp Mạc kiêu ngạo bước ra, nhưng Diệp Mạc da mặt mỏng, sau khi nhéo hai mặt Tiếu Tẫn Nghiêm một hồi lâu biểu thị sự kháng nghị, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới bắt buộc phải chiều theo Diệp Mạc.
Diệp Mạc đang cùng với mấy vị khách quan trò chuyện, đột nhiên nhận được một tin nhắn tới từ số điện thoại lạ, nội dung viết: Hiện tại Diệp Nhã đang ở thành phố X, được sắp xếp ở phòng bệnh tại bệnh viện trước đây.
Diệp Mạc rất vui, đoán chắc là do Phó Nhân nhắn tới, còn chuyện sao lại dùng số lạ, Diệp Mạc cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, cậu cất điện thoại đi rồi xoay người theo bản năng tìm Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cậu phải đến bệnh viện gặp Diệp Nhã, Diệp Mạc hi vọng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể cùng cậu đi đến đó.
Lúc nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang trò chuyện cùng một người đàn ông trong buổi tiệc, Diệp Mạc liền thay đổi ý định, Tiếu Tẫn Nghiêm dù sao cũng là trung tâm của buổi thịnh yến này, cậu không thể cứ tùy hứng như vậy được.
Huống gì khi Diệp Nhã trở lại thành phố X, Tiếu Tẫn Nghiêm lại chẳng nhắc tới một câu, nếu như là để tạo bất ngờ cho cậu thì cũng đã trễ rồi, món nợ này, cậu phải từ từ tính toán lại với hắn mới được.
Có điều, phải chờ sau khi cậu gặp Diệp Nhã đã.
Diệp Mạc rời khỏi buổi tiệc, chỉ nói với một nhân viên phục vụ nhờ chuyển lời đến Tiếu Tẫn Nghiêm rằng nếu như hắn có hỏi thì phải biết trả lời như thế nào.
Diệp Mạc mở xe Tiếu Tẫn Nghiêm ra, chạy hướng về phía bệnh viện trước đây Diệp Nhã điều trị, tâm trạng vô cùng phấn khích, đang nghĩ không biết nên nói rõ với Diệp Nhã như thế nào về thân phận của cậu.
Màn đêm mịt mờ, Diệp Mạc cao hứng lái xe, bởi trong lòng hiện tại chỉ nghĩ đến Diệp Nhã, thế nên cậu không chú ý đến một chiếc xe riêng màu đen từ lúc bắt đầu vẫn luôn bám theo phía sau xe cậu một khoảng không xa.
Diệp Mạc đặc biệt chạy đến chỗ gần bệnh viện mua chút hoa quả rồi mới đi vào, cậu vẫn còn nhớ rõ phòng bệnh lúc trước Diệp Nhã ở nên không hỏi bất kỳ người nào cả mà trực tiếp đi vào thang máy, nhất nút bấm lên tầng cao nhất.
Đi tới trước phòng bệnh Diệp Nhã, đầu tiên Diệp Mạc hít thở sâu một cái, kiềm chế cơn kích động trong lòng, sau đó mới đi tới cánh cửa phòng, vừa đưa tay gõ cửa, vừa xuyên qua phần kính pha lê trên cửa nhìn vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn người dựa vào trên giường bệnh, động tác gõ cửa của Diệp Mạc đột nhiên dừng lại.
Tại sao, không phải là Diệp Nhã?
Jian: Chương sau Mạc Mạc sẽ biết em gái mình đã chết:((
Tiếu Tẫn Nghiêm có chút nghi hoặc nhưng Diệp Mạc không hề nói là vì lý do gì, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không đi hỏi, Diệp Mạc vui vẻ như vậy, tâm tình Tiếu Tẫn Nghiêm dĩ nhiên cũng rất tốt.
“Mạc Mạc, em có muốn đi du lịch thế giới không?” Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Mạc, tay không ngừng ở trên người Diệp Mạc ăn đậu hũ, lại thấp giọng nói “Toàn bộ từng nơi trên thế giới, chỉ có mỗi hai người chúng ta.”
“Được!” Diệp Mạc khẽ cười nói “Anh đi đâu thì em đi theo đó.”
Một cậu Diệp Mạc nhẹ nhàng mềm mại nói ra, giống như một dòng suối nhỏ trong lành mát mẻ chảy vào nội tâm của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra vẻ mặt đầy nhu tình, đem gò má nhẹ nhàng kề sát trên tóc Diệp Mạc.
“Vậy ba ngày sau chúng ta liền xuất phát.” Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu nói “Chờ đi một vòng quanh thế giới xong, chúng ta sẽ trở về.”
“Ba ngày sau?” Diệp Mạc có chút giật mình, dù sao Phó Nhân cũng đã nói với cậu rằng ngày kia Diệp Nhã sẽ trở lại, nếu như vậy chẳng phải cậu mới chỉ mới gặp Diệp Nhã được một chút liền đã vội vã rời đi sao?
Không được, đã quá lâu rồi cậu không được gặp mặt Diệp Nhã, là người anh trai duy nhất trên thế giới này của Diệp Nhã, ít nhất cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Diệp Nhã qua khoảng thời gian an dưỡng này mới đúng, với lại còn phải đợi sau khi việc học của Diệp Nhã được sắp xếp lại tử tế, đến lúc đó mới nghĩ đến việc để bản thân đi ung dung du ngoạn.
“Sao thế Mạc Mạc, hay là quá nhanh rồi? Không thì để tuần sau cũng được.” Tiếu Tẫn Nghiêm chiều chuộng nói.
Diệp Mạc không hiểu nổi, nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự định ngày kia Diệp Nhã trở về sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ, tại sao còn muốn đưa cậu rời khỏi thành phố X nhanh như thế, điều hắn muốn làm không phải là để cho tận hưởng niềm vui anh em đoàn viên hay sao?
“Chuyện này…. hay là để mấy ngày nữa nói đi, ít nhất phải chờ tới khi Diệp Nhã từ nước ngoài trở về, dù sao thì hiện tại Diệp Nhã vẫn không biết em là anh trai ruột của em ấy.” Diệp Mạc cười nói, thầm nghĩ nếu như ngày kia Diệp Nhã trở về, cậu chẳng quan tâm Tiếu Tẫn Nghiêm muốn giở trò quỷ gì.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm đang đặt bên hông Diệp Mạc khẽ run nhẹ, chỉ là nó diễn ra trong nháy mắt nên Diệp Mạc cũng không để ý.
“Em gái em, cô bé…. có thể sẽ ở nước ngoài điều trị thêm một thời gian nữa, nói không chừng chờ đến khi chúng ta cùng nhau đi du lịch quanh thế giới trở về cũng là lúc cô bé khỏi hẳn, tới lúc đó gặp mặt nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cố gắng để giọng nói của mình không quá kỳ quái, bởi vì trong lòng hắn đang kịch liệt run rẩy, mỗi khi Diệp Mạc nhắc tới Diệp Nhã, Tiếu Tẫn Nghiêm liền cảm thấy được tế bào toàn thân hắn đều đang điên cuồng nhảy nhót.
“Không muốn!” Diệp Mạc hơi oán giận nói “Diệp Nhã không phải em gái anh, anh không hiểu được cảm giác của em đâu, em đã không làm tròn được trách nhiệm của một người huynh trưởng, nếu như em gái còn đang nằm trong bệnh viện mà anh trai lại đi du lịch chơi bời vui vẻ thì đúng là em đáng bị băm thây vạn đoạn.”
Tuy nói như vậy nhưng Diệp Mạc vẫn cười thầm trong lòng, tên lão Tiếu này, hắn sắp đưa Diệp Nhã trở về rồi còn giả bộ làm cho cậu hoảng hốt một trận nữa chứ, nhưng vì phối hợp cũng hắn diễn kịch nên tới ngày hôm đó cậu sẽ giả bộ mừng rỡ không thôi, sau đó sẽ chủ động ôm cổ hắn hôn mấy cái.
“Được được, Mạc Mạc, nghe lời em.” Tiếu Tẫn Nghiêm sợ Diệp Mạc tức giận, không thể làm gì hơn là tạm thời thỏa hiệp, nhưng nỗi bất an mạnh mẽ kia lần thứ hai lại dâng lên.
Diệp Mạc hơi co giật thân thể, nằm trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm bình yên ngủ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Nửa đêm, khi Diệp Mạc đã say giấc ngủ ngon, Tiếu Tẫn Nghiêm lặng lẽ rời khỏi phòng, có chút buồn bực đi ra bên ngoài bên biệt thự châm một điếu thuốc lá hút.
Tiếu Tẫn Nghiêm tin tưởng chắc chắn rằng lời nói dối của mình sẽ không bị vạch trần, nhưng hắn không chịu được trong lòng luôn mang theo bóng ma sợ hãi bất an, những buổi tối khi Diệp Nhã vừa chết đi, hắn đều liên tục nhiều lần mơ cùng một giấc mơ, Diệp Mạc hai mắt dữ tợn, cầm một con dao, khi hắn chưa kịp đề phòng đã đâm thẳng vào người hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm cả đêm không ngủ, hắn ngồi ở trong khu vườn nhỏ sau căn biệt thự, hướng về phía bầu trời đêm không sao, hút thuốc, một điếu lại một điếu.
………………..
Lại đến yến tiệc một năm tổ chức một lần ở Hoàng Sát, nếu không phải lúc Tiếu Tẫn Nghiêm rời giường thuận miệng nhắc một câu, Diệp Mạc cũng quên mất bản thân ngày mai còn phải cùng Tiếu Tẫn Nghiêm tham dự buổi yến tiệc này.
Nhưng Diệp Mạc vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Tiếu Tẫn Nghiêm lại sắp xếp thời gian đón Diệp Nhã về nước trùng với thời gian diễn ra buổi yến tiệc này, đây đúng là không muốn nói rõ ra để cậu không có cách nào ngay lập tức đi gặp Diệp Nhã mà.
“Lão Tiếu, ngày mai chúng ta không đến bệnh viện sao?”
Lúc ăn sáng, Diệp Mạc rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Bệnh viên? Đến bệnh viên làm gì?” Mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đầy nghi hoặc hỏi “Mạc Mạc, em có chỗ nào không được khỏe sao?”
“Không…. không có….” Diệp Mạc cười cười “Chỉ là muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút thôi.”
“Lúc nào cũng kiểm tra được mà, ngày mai sợ là sẽ không có thời gian, hay là ngày kia anh đi với em.”
“Ừ” Diệp Mạc trầm thấp đáp một tiếng, không hỏi lại nữa.
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm rời khỏi biệt thự đi làm, Diệp Mạc tới tìm Phó Nhân, lần thứ hai xác nhận tin tức Diệp Nhã trở về, Phó Nhân chỉ cao thâm khó dò cười nói “Diệp tiểu thư muộn nhất là chiều nay đáp máy bay, Diệp tiên sinh muốn biết rõ thì có thể đến bệnh viện xác nhận là được, chắc là Tiếu tổng định ngày kia mới nói cho cậu biết.”
Diệp Mạc biết rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm không định ngày kia tự mình nói với cậu chuyện ngày mai Diệp Nhã sẽ trở về, chuyện này rốt cuộc là sao?
……………..
Rốt cuộc một đêm nữa lại trôi qua, Diệp Mạc nhẫn nhịn không đi hỏi Tiếu Tẫn Nghiêm, mãi tới tận xế chiều cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đi dự buổi yến tiệc ở tòa Pháo đài cạnh biển, khoảng sân rộng trước biển được trang trí vô cùng xa hoa, đến đêm nơi này sẽ càng trở nên sáng rực lộng lẫy.
Yến tiệc do Hoàng Sát tổ chức dĩ nhiên không thể xem thường, có thể nói đây là một bữa đại tiệc hiếm có, từ lúc sáng sớm nơi đây đã bắt đầu bận rộn tất bật.
Nơi này là nơi Tiếu Tẫn Nghiêm chuyên dùng để tổ chức yến tiệc, những thời gian khác căn bản sẽ không tới đây, Diệp Mạc cũng chưa từng tới, thế nên vừa mới xuống xe, ánh mắt liền bị sự xa hoa làm cho chấn động, dù sau khi kết hôn với Tiếu Tẫn Nghiêm có từng gặp qua những cảnh tượng không thể tin nổi, nhưng giờ khắc này Diệp Mạc vẫn bị sự xa hoa lộng lẫy của tòa pháo đài biệt thự này làm cho kinh diễm, dưới ánh tà dương huy hàng, quả thực như ảo cảnh.
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm eo Diệp Mạc, đi vào bên trong, ôn nhu nói “Thích nơi này à?”
Diệp Mạc gật đầu liên tục, đáy mắt tràn ngập mơ ước ‘Thích, cái biệt thự cạnh biển này hoành tráng ghê! Hơn nữa em thích nhất là biển. Đứng ở lầu hai biệt thự này, tầm nhìn nhất định sẽ cực kỳ thoáng, tất cả đều là biển a, đúng rồi, buổi tối còn có thể đi dọc bờ biển đón gió biển thổi vào.”
“Vậy về sau chúng ta liền chuyển tới đây ở.” Thấy Diệp Mạc thao thao bất tuyệt, Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu ảo tưởng về cảnh tượng hắn cùng Diệp Mạc hôn nhau ở bờ biển, hoặc là, tiến thêm một bước “Mỗi ngày anh cùng em ngắm biển” Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu cười nói.
“Được!” Diệp Mạc vui vẻ đồng ý, Tiếu Tẫn Nghiêm chính là của Diệp Mạc cậu, tài nguyên tốt như vậy sao lại không dành lấy.
Còn một lúc nữa mới tới giờ khai tiệc, hội trường chỉ có vài nhân viên đang sắp xếp bày trí, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm Diệp Mạc tiến vào biệt thự, đến sớm như thế chính là vì có thể cùng Diệp Mạc lãng mạn một hồi.
Tầng cao nhất có một tấm cửa sổ lớn, thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ kính, đứng bên cửa sổ, thậm chí có thể tận hưởng được làn gió mát lạnh từ biển thổi vào, rất thoải mái.
Một khắc lãng mạn này, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc đang đứng bên cửa sổ hướng mắt về phía xa, không kiềm được tiến đến đưa tay ôm vào lòng, nhẹ nhàng tựa cằm trên vai Diệp Mạc.
“Mạc Mạc, em đang nghĩ gì đấy?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ giọng cười hỏi.
Diệp Mạc hơi nghiêng đầu, cùng Tiếu Tẫn Nghiêm tựa đầu vào nhau, tràn ngập mong ước nói “Lão Tiếu, anh nói thử xem mai sau tổ chức hôn lễ cho Diệp Nhã ở đây, có phải rất thơ mộng không?”
Thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động một hồi, vẻ say mê trên mặt dần dần biến sắc, Diệp Mạc không để ý đến mà vẫn tiếp tục tưởng tượng nói “Diệp Nhã đã lớn như vậy rồi, hơn một nửa thời gian đều phải nằm trên giường bệnh, mất đi rất nhiều mộng tưởng thanh xuân vốn thuộc về một cô gái trẻ, còn em thì chẳng làm gì được cả, nếu như em có thể giúp em ấy tổ chức một…”
“Mạc Mạc….” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngắt lời Diệp Mạc, thấp giọng nói “Chúng ta đừng đề cập đến cô bé đó nữa được không, hiện tại, chỉ có anh với em….”
“Lão Tiếu, có phải anh không thích Diệp Nhã không?” Diệp Mạc có chút tức giận nói.
“Không có” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vã cười nói “Cô ấy là người thân của em, dĩ nhiên cũng là người thân của Tiếu Tẫn Nghiêm anh mà.”
Diệp Mạc đột nhiên nhớ tới lời Phó Nhân, liền cằn nhằn hỏi “Lão Tiếu, hôm nay anh không có lời gì muốn nói với em sao? Hay là, chuẩn bị điều bất ngờ gì đó cho em?”
“Anh yêu em” (Jian: trớt quớt =))))) Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên đã hiểu sai ý Diệp Mạc, sau khi thâm tình chân thành nói xong, Diệp Mạc không vui cau mày “Ai cần câu này!”
………………..
Thịnh yến bắt đầu, Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định ôm Diệp Mạc kiêu ngạo bước ra, nhưng Diệp Mạc da mặt mỏng, sau khi nhéo hai mặt Tiếu Tẫn Nghiêm một hồi lâu biểu thị sự kháng nghị, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới bắt buộc phải chiều theo Diệp Mạc.
Diệp Mạc đang cùng với mấy vị khách quan trò chuyện, đột nhiên nhận được một tin nhắn tới từ số điện thoại lạ, nội dung viết: Hiện tại Diệp Nhã đang ở thành phố X, được sắp xếp ở phòng bệnh tại bệnh viện trước đây.
Diệp Mạc rất vui, đoán chắc là do Phó Nhân nhắn tới, còn chuyện sao lại dùng số lạ, Diệp Mạc cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, cậu cất điện thoại đi rồi xoay người theo bản năng tìm Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cậu phải đến bệnh viện gặp Diệp Nhã, Diệp Mạc hi vọng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể cùng cậu đi đến đó.
Lúc nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang trò chuyện cùng một người đàn ông trong buổi tiệc, Diệp Mạc liền thay đổi ý định, Tiếu Tẫn Nghiêm dù sao cũng là trung tâm của buổi thịnh yến này, cậu không thể cứ tùy hứng như vậy được.
Huống gì khi Diệp Nhã trở lại thành phố X, Tiếu Tẫn Nghiêm lại chẳng nhắc tới một câu, nếu như là để tạo bất ngờ cho cậu thì cũng đã trễ rồi, món nợ này, cậu phải từ từ tính toán lại với hắn mới được.
Có điều, phải chờ sau khi cậu gặp Diệp Nhã đã.
Diệp Mạc rời khỏi buổi tiệc, chỉ nói với một nhân viên phục vụ nhờ chuyển lời đến Tiếu Tẫn Nghiêm rằng nếu như hắn có hỏi thì phải biết trả lời như thế nào.
Diệp Mạc mở xe Tiếu Tẫn Nghiêm ra, chạy hướng về phía bệnh viện trước đây Diệp Nhã điều trị, tâm trạng vô cùng phấn khích, đang nghĩ không biết nên nói rõ với Diệp Nhã như thế nào về thân phận của cậu.
Màn đêm mịt mờ, Diệp Mạc cao hứng lái xe, bởi trong lòng hiện tại chỉ nghĩ đến Diệp Nhã, thế nên cậu không chú ý đến một chiếc xe riêng màu đen từ lúc bắt đầu vẫn luôn bám theo phía sau xe cậu một khoảng không xa.
Diệp Mạc đặc biệt chạy đến chỗ gần bệnh viện mua chút hoa quả rồi mới đi vào, cậu vẫn còn nhớ rõ phòng bệnh lúc trước Diệp Nhã ở nên không hỏi bất kỳ người nào cả mà trực tiếp đi vào thang máy, nhất nút bấm lên tầng cao nhất.
Đi tới trước phòng bệnh Diệp Nhã, đầu tiên Diệp Mạc hít thở sâu một cái, kiềm chế cơn kích động trong lòng, sau đó mới đi tới cánh cửa phòng, vừa đưa tay gõ cửa, vừa xuyên qua phần kính pha lê trên cửa nhìn vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn người dựa vào trên giường bệnh, động tác gõ cửa của Diệp Mạc đột nhiên dừng lại.
Tại sao, không phải là Diệp Nhã?
Jian: Chương sau Mạc Mạc sẽ biết em gái mình đã chết:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.