Chương 46: Đại Tiêu đeo nhẫn
Phù Phong Lưu Ly
06/12/2016
Edit: Tammie
Beta: Patee
Tuần lễ cuối cùng trước năm mới, Chu Tiểu Tường từ Bộ nghiên cứu & phát triển (Research & Development - R&D) điều đến bộ kế hoạch, trở thành chuyên viên kế hoạch, làm chân tay của Hồng Xuyên. Chuyện này tuy rằng khiến nhiều người kinh ngạc thế nhưng ngược lại không cảm thấy bỡ ngỡ, dù sao hạng mục cậu phụ trách đã đưa vào hoạt động thành công, không chỉ có tố chất chuyên nghiệp mà còn có tố chất tổng hợp hạng mục, coi như là có chút thành tích.
Chu Tiểu Tường vốn không dễ dàng đưa ra quyết định như vậy, dù sao thì Bộ R&D cũng có liên quan đến đến chuyên ngành của cậu, luôn cảm thấy làm bên kế hoạch có vẻ hơi không khớp công việc, nhưng lúc ăn cơm Tiêu Bùi Trạch lại không mặn không nhạt thả ra một câu: "Đừng bỏ lỡ cơ hội, đến lúc em hói đầu có muốn chuyển bộ thì cũng không được."
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bị câu nói có thể khiến ọi người giương súng này của hắn làm cho chết sặc: "Anh có thể nói như vậy sao? Nếu như tôi nói chuyện này lại với đồng nghiệp, anh có tin bọn họ có thể bạo động tập thể không?"
Nói thì nói như vậy, bất quá cậu cũng tự hướng mình tới Bộ kế hoạch rèn đúc, tuy rằng công việc hai bên cũng từa tựa nhau, đều là công việc động não thế nhưng bản chất lại hoàn toàn khác biệt, bên kế hoạch cần nhiều tố chất tổng hợp, mà bên R&D lại là dựa vào tố chất chuyên ngành.
Trước đây khi cậu nhận việc lúc học đại học cũng cảm nhận được, làm kỹ thuật quả thực mệt chết người, tiêu hao trí nhớ, lại làm không kể ngày đêm. Lúc ấy Tiểu Vũ còn nhỏ chút, chỉ phải chăm sóc thằng bé ăn uống kĩ lưỡng là được, nhưng về sau Tiểu Vũ càng ngày càng lớn, cần phải đi học, phải hoạt động nghỉ ngơi cuối tuần, cậu làm anh, phải dành thời gian ở bên thằng bé, không chỉ cần thời gian mà còn phải đầy đủ cả tinh thần lẫn thể lực mới được.
Cho nên, cứ nhịp nhàng như thế, sau khi làm xong thủ tục, Chu Tiểu Tường dọn dẹp một ít đồ đạc rồi phất tay tạm biệt với anh em Bộ R&D, đi lên tầng hai, đặt hết tất cả món lớn món nhỏ lên bàn làm việc mới ở bộ kế hoạch.
Ghế mới còn chưa ngồi nóng mông, Chu Tiểu Tường đã hớn hở xin nghỉ hai ngày, bên ngoài thì viết công việc mới đương nhiên là phải bắt đầu vào năm mới, như vậy mới có thể có mở đầu thuận lợi, nhưng thực ra lại nghĩ, xin nghỉ hai ngày né thời điểm cao điểm đi chơi.
Bản thân JSJ là tập đoàn du lịch, muốn du lịch thì rất dễ, tìm một cái giá ưu đãi nội bộ gì gì đó không phải là không được, bất quá cậu và Tiêu Bùi Trạch cùng đi, nói tóm lại là không tốt lắm, hơn nữa bọn họ vừa dự định du lịch tự túc, vốn không cần đi theo lộ trình, đến lúc đó chỉ cần đặt trước khách sạn và vé máy bay là được, rồi giải thích với bên kia một chút là mọi sự ổn thỏa.
Tiểu Vũ nghe nói muốn dẫn nó đi chơi, liền vui mừng hớn hở, tối nào cũng hỏi hoài không thấy chán, cho đến tận khuya mới chịu đi ngủ, đến khi thằng bé ngủ, Chu Tiểu Tường cũng mệt không chịu được, hai mắt nhắm lại liền ngủ khì. Một lớn một nhỏ ngáy o o, khiến cho hàm răng Tiêu Bùi Trạch ngứa ngáy.
Thật vất vả mới đến ngày nghỉ, buổi tối trước khi khởi hành một ngày, Chu Tiểu Tường ngồi trên sàn nhà phòng khách kiểm tra túi hành lý, Tiểu Vũ ngồi đối diện cậu hai mắt mở to nhìn cử động tay của cậu, trên mặt đứa lớn đứa nhỏ đều viết rõ hai chữ hưng phấn.
Vé máy bay, quần áo, kem chống nắng, kính râm, tư liệu đã in... Mỗi thứ đều tỉ mỉ kiểm tra xong mới yên tâm.
Tiêu Bùi Trạch từ phía sau ôm lấy cậu, tì cằm lên vai cậu, nhìn động tác thoăn thoắt từ trên xuống dưới của cậu, thấp giọng nói: "Không sao đâu, thiếu cái gì thì lúc đó mua thêm."
"Vậy không được, đi du lịch thì không nên tùy tiện mua đồ, không phải rởm chết thì cũng mắc chết." Chu Tiểu Tường vừa nói vừa đối chiếu với tờ danh sách được in ra, cầm bộ đồ dùng tắm rửa du lịch ra xem, chắc chắn không thiếu mới bỏ về.
"Không phải em chưa du lịch lần nào sao? Sao biết có vẻ biết rõ vậy."
"Ngu nữa rồi! Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo bao giờ sao? Đầu óc để làm gì? Internet để làm gì? Anh đúng là thần đằng!"
Tiêu Bùi Trạch ngắm gò má của cậu cười cười: "Mắng chửi người ngày càng trôi chảy, xem ra gần đây chịu không ít kích thích."
Động tác trên tay Chu Tiểu Tường cứng đờ, mặt nóng bừng, thúc cùi chỏ về phía sau: "Cút xéo anh đi!"
Tiểu Vũ ngồi đối diện vẻ mặt chính khí mà vỗ vỗ cái tay nhỏ bé lên tấm thảm, vỗ không ra tiếng mà giọng thì thật to: "Không được đánh người! Anh hai không được bắt nạt anh Đại Tiêu!"
Chu Tiểu Tường nổi giận: "Sao lúc anh Đại Tiêu của em bắt nạt anh sao em không lên tiếng đi!"
Phía sau lướt tới một câu nói: "Đừng làm khó Tiểu Vũ, lúc ấy nó đang ngủ mà..."
"Đờ mờ!" Mặt Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa cháy lụi, hai tay chụp hành lý bên trong rương, cánh tay chống thẳng mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhét mình vào trong.
Mới vừa thu xếp hành lý xong, Chu Tiểu Tường liền nhận được điện thoại của Cao Dục, giọng nói bên kia đầu dây nghe rất phấn khởi: "Tiểu Tường Tử, khoản lương cậu chụp quảng cáo tới chưa!"
Chu Tiểu Tường sửng sốt: "A?"
"Tài vụ đã chuyển tới thẻ của cậu, sáng mai sẽ gọi tới thông báo cho cậu, cậu bây giờ có thể lên mạng kiểm tra một chút."
"Thật chứ!?" Chu Tiểu Tường kích động thiếu chút nữa lật nhào khỏi ghế salông, may mà Tiêu Bùi Trạch nhanh tay lẹ mắt túm cậu lại.
Giọng Cao Dục tràn ngập khinh bỉ phun ra khỏi microphone: "Cậu kích động à? Tôi còn chưa nói xong."
"Lúc năm mới sẽ phát sóng quảng cáo, năm tới phía bên Sơn Thành còn muốn triển khai một tòa chung cư nữa, bảo là còn muốn mời chụp, lần sau không chỉ riêng quảng cáo ngoài trời (outdoor advertising), còn có quảng cáo đa phương tiện (multimedia advertising), cái đó kiếm nhiều tiền hơn nữa. Với lại, mặc dù tình hình kinh tế bây giờ đình trệ, nhưng mà đối với tòa chung cư này Sơn Thành bỏ rất nhiều công sức, vì đều nhằm vào thanh niên, cầu không co giãn, thương hiệu Sơn Thành lại vang dội, diện tích nhỏ giá tiền không mắc, nói chung là bởi vì nhiều nguyên nhân, bọn họ dự đoán tòa chung cư này sẽ bán tốt. Đến lúc khai bán, cậu cứ chờ tin tốt đi!"
"Chờ chút..." Chu Tiểu Tường không hiểu lắm: "Bọn họ bán được liên quan gì tới tôi? Đối với tôi tiền về tới tay là tin tốt rồi."
Cao Dục sửng sốt: "HẢ? Tôi nghe thế nào cũng thấy khó hiểu."
"Quên đi, không nói cũng được, dù sao ván đã đóng thuyền, sang năm xem tình hình tiêu thụ rồi tính tiếp, đến lúc ra quyết định cậu sẽ biết."
Chu Tiểu Tường vẻ mặt lơ mơ gật đầu: "Vậy được."
Cúp điện thoại, Chu Tiểu Tường hào hứng đến phòng đọc sách mở mạng máy tính đăng nhập tài khoản ngân hàng, thấy tiền thật sự được chuyển đến, vui đến nhe răng trợn mắt, hớn hở mà bay ra ngoài ném mình lên ghế salong: "Không ngờ ông đây còn có thể kiếm thêm một khoản thu nhập như vậy! Thế giới này thật sự quá tốt đệp!"
T.V đang chiếu phim hoạt hình, Tiểu Vũ dựa lên người Tiêu Bùi Trạch xem say mê. Tay trái Tiêu Bùi Trạch vuốt đầu Tiểu Vũ, tay phải thì kéo Chu Tiểu Tường dựa sát vào người mình: "Thế giới này không tốt đệp một chút nào."
Chu Tiểu Tường khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
"Mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn mà còn chưa cho người ta nhậm chức."
"..." Chu Tiểu Tường một đầu hắc tuyến.
Tiêu Bùi Trạch liếc nhìn cái tai ửng đỏ của cậu, khóe môi cong lên: "Tự mình lấy tiền mua nhẫn mà không được mang..."
"...." Thân thể Chu Tiểu Tường có chút cứng ngắc.
"Thật tội nghiệp..."
"..." Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa ngồi không yên, ghế salong cứ như có gai.
"Thực ra em cất đi không mang cho tôi cũng được, dù gì thì vợ cũng quản tài sản, nhẫn cũng xem như là một tài sản nhỏ, em giữ cũng phải."
"..." Chu Tiểu Tường xê dịch cái mông, cảm thấy không thể nào ở đây trơ mặt được nữa.
"Bằng không thì mang chơi cho tôi hai ngày? Đã ghiền rồi thì trả lại cho em?"
"..."
"Sao này giờ không nói gì thế? Vợ?"
"Ai mẹ nó là vợ của anh! Nhìn cho rõ! Ông đây lấy đeo (cho anh)!" Chu Tiểu Tường lửa giận ngút trời, mạnh chân đạp hắn một đạp, chạy ào đến phòng ngủ, "xoạt" một tiếng, tiếng mở ngăn tủ đầu giường ra.
Tiêu Bùi Trạch liếc mắt nhìn cánh cửa một cái, khóe miệng càng cong, sờ sờ đầu Tiểu Vũ rồi đứng dậy đi lên lầu.
Lúc Chu Tiểu Tường đi ra đã không thấy người, đi tới hỏi Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, anh Đại Tiêu đâu?"
Hai cái tai Tiểu Vũ đều hướng về phía T.V, tuổi nhỏ như vậy không biết xem có hiểu gì không, mắt mở thật to, không chút nào để ý đến anh nó.
Chu Tiểu Tường bất đắc dĩ đi qua nắn nắn mặt thằng bé, cuối cũng cũng gọi hồn nó trở về: "Anh Đại Tiêu đâu?"
Tiểu Vũ cười hì hì lắc đầu, hai mắt lại chuyểnn đến T.V.
Chu Tiểu Tường cốc vào đầu thằng bé một cái, ở dưới tìm một vòng rồi lại lên trên lầu, trên lầu không bật đèn, cậu lơ đãng nhìn lướt qua, nương theo tia sáng bên ngoài nhìn thấy bóng người đen sì đang dựa lên ghế dài trên ban công, hai chân giao nhau rũ trên mặt đất, cậu chép miệng một cái, không nói gì mà đi ra đó: "Anh làm gì vậy? Đen thùi lùi."
Tiêu Bùi Trạch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt thâm trầm, một tay đưa ra kéo cậu ngồi lên đùi của mình ôm lấy, thấp giọng hỏi: "Sao em không chấp nhận tôi?"
Chu Tiểu Tường tránh mặt: "Không có, anh nói bậy gì chứ?"
"Có bài kiểm tra nào tôi không vượt qua sao?"
"Không có... anh thả ra..."
Tiêu Bùi Trạch ôm chặt lấy cậu, cọ cọ lên cổ cậu: "Vậy khi nào em mới đeo nhẫn cho tôi?"
"Không phải tôi lấy tới rồi sao... Anh buông ra..."
Tiêu Bùi Trạch thả cậu ra, đáy mắt ẩn hiện ý cười: "Lấy tới rồi?"
"Mẹ! Ông đây còn tưởng anh ở đây chơi trò sầu muộn!" Chu Tiểu Tường ngồi xuồng bên cạnh hắn: "Xòe tay ra!"
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một cái, mấp máy môi, ý cười càng sâu, lập tức đưa tay trái đến trước mặt cậu.
Chu Tiểu Tường vạn phần thầm may mắn bây giờ đang ở trên lầu, khuôn mặt đỏ rực như sắt nung không dễ dàng thấy được trong cảnh tối lửa tắt đèn. Cái tay Tiêu Bùi Trạch dưới ánh sáng tối mờ cũng không thấy được rõ ràng, bất quá viền nét vẫn có thể nhận ra được, đốt ngón tay thon dài, rất có lực.
Không đúng, có lực không phải nhìn mà thấy, là trong đầu đã sớm biết. Mặt Chu Tiểu Tường nóng bừng, lề mề chậm chập mà mở hộp nhẫn ra, chốc lát này ngay cả giương mí mắt cũng cảm thấy phí lực, cứ như thế rũ mắt, lấy nhẫn ra qua quýt đeo cho hắn: "Được rồi!"
Tiêu Bùi Trạch xoay xoay chiếc nhẫn đã mang, nhìn cậu rồi cảm thán: "Cũng là tôi đòi hỏi mà có, không lãng mạn một chút nào."
Chu Tiểu Tường vừa nghe liền bùng nổ: "Đeo cho anh mà anh còn chưa hài lòng? Là do anh! Chờ thêm hai ngày không được hả!"
Tiêu Bùi Trạch ghé tới: "Ý em là, chờ thêm hai ngày nữa em sẽ chủ động đeo cho tôi?"
Sắc mặt Chu Tiểu Tường thẹn thùng đỏ bừng, cúi đầu đẩy hắn: "Có đeo là được rồi, hỏi xàm nhiều quá."
"Em định ở bên bờ biển đeo cho tôi sao? Thật là một kỷ niệm đáng giá."
"Kỷ niệm cái mông! Đều đã đeo rồi!"
"Không sao, lúc trước tôi chuẩn bị đợi sinh nhật em thì đeo cho em, cuối cùng lại đeo sớm hơn, giờ em cũng đeo sớm, hai ta xem như huề nhau."
"..." Chu Tiểu Tường nhìn hắn một cái, không thèm nói chuyện.
Tiêu Bùi Trạch cười rộ lên, ôm lấy cậu sờ sờ lên đầu cậu, giống như động tác dỗ dành trẻ con, sau đó ôm mặt cậu, cảm thấy nóng hực, trong lòng ấm áp không kìm được, đặt lên môi cậu một nụ hôn: "Xấu hổ chết em!"
Beta: Patee
Tuần lễ cuối cùng trước năm mới, Chu Tiểu Tường từ Bộ nghiên cứu & phát triển (Research & Development - R&D) điều đến bộ kế hoạch, trở thành chuyên viên kế hoạch, làm chân tay của Hồng Xuyên. Chuyện này tuy rằng khiến nhiều người kinh ngạc thế nhưng ngược lại không cảm thấy bỡ ngỡ, dù sao hạng mục cậu phụ trách đã đưa vào hoạt động thành công, không chỉ có tố chất chuyên nghiệp mà còn có tố chất tổng hợp hạng mục, coi như là có chút thành tích.
Chu Tiểu Tường vốn không dễ dàng đưa ra quyết định như vậy, dù sao thì Bộ R&D cũng có liên quan đến đến chuyên ngành của cậu, luôn cảm thấy làm bên kế hoạch có vẻ hơi không khớp công việc, nhưng lúc ăn cơm Tiêu Bùi Trạch lại không mặn không nhạt thả ra một câu: "Đừng bỏ lỡ cơ hội, đến lúc em hói đầu có muốn chuyển bộ thì cũng không được."
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bị câu nói có thể khiến ọi người giương súng này của hắn làm cho chết sặc: "Anh có thể nói như vậy sao? Nếu như tôi nói chuyện này lại với đồng nghiệp, anh có tin bọn họ có thể bạo động tập thể không?"
Nói thì nói như vậy, bất quá cậu cũng tự hướng mình tới Bộ kế hoạch rèn đúc, tuy rằng công việc hai bên cũng từa tựa nhau, đều là công việc động não thế nhưng bản chất lại hoàn toàn khác biệt, bên kế hoạch cần nhiều tố chất tổng hợp, mà bên R&D lại là dựa vào tố chất chuyên ngành.
Trước đây khi cậu nhận việc lúc học đại học cũng cảm nhận được, làm kỹ thuật quả thực mệt chết người, tiêu hao trí nhớ, lại làm không kể ngày đêm. Lúc ấy Tiểu Vũ còn nhỏ chút, chỉ phải chăm sóc thằng bé ăn uống kĩ lưỡng là được, nhưng về sau Tiểu Vũ càng ngày càng lớn, cần phải đi học, phải hoạt động nghỉ ngơi cuối tuần, cậu làm anh, phải dành thời gian ở bên thằng bé, không chỉ cần thời gian mà còn phải đầy đủ cả tinh thần lẫn thể lực mới được.
Cho nên, cứ nhịp nhàng như thế, sau khi làm xong thủ tục, Chu Tiểu Tường dọn dẹp một ít đồ đạc rồi phất tay tạm biệt với anh em Bộ R&D, đi lên tầng hai, đặt hết tất cả món lớn món nhỏ lên bàn làm việc mới ở bộ kế hoạch.
Ghế mới còn chưa ngồi nóng mông, Chu Tiểu Tường đã hớn hở xin nghỉ hai ngày, bên ngoài thì viết công việc mới đương nhiên là phải bắt đầu vào năm mới, như vậy mới có thể có mở đầu thuận lợi, nhưng thực ra lại nghĩ, xin nghỉ hai ngày né thời điểm cao điểm đi chơi.
Bản thân JSJ là tập đoàn du lịch, muốn du lịch thì rất dễ, tìm một cái giá ưu đãi nội bộ gì gì đó không phải là không được, bất quá cậu và Tiêu Bùi Trạch cùng đi, nói tóm lại là không tốt lắm, hơn nữa bọn họ vừa dự định du lịch tự túc, vốn không cần đi theo lộ trình, đến lúc đó chỉ cần đặt trước khách sạn và vé máy bay là được, rồi giải thích với bên kia một chút là mọi sự ổn thỏa.
Tiểu Vũ nghe nói muốn dẫn nó đi chơi, liền vui mừng hớn hở, tối nào cũng hỏi hoài không thấy chán, cho đến tận khuya mới chịu đi ngủ, đến khi thằng bé ngủ, Chu Tiểu Tường cũng mệt không chịu được, hai mắt nhắm lại liền ngủ khì. Một lớn một nhỏ ngáy o o, khiến cho hàm răng Tiêu Bùi Trạch ngứa ngáy.
Thật vất vả mới đến ngày nghỉ, buổi tối trước khi khởi hành một ngày, Chu Tiểu Tường ngồi trên sàn nhà phòng khách kiểm tra túi hành lý, Tiểu Vũ ngồi đối diện cậu hai mắt mở to nhìn cử động tay của cậu, trên mặt đứa lớn đứa nhỏ đều viết rõ hai chữ hưng phấn.
Vé máy bay, quần áo, kem chống nắng, kính râm, tư liệu đã in... Mỗi thứ đều tỉ mỉ kiểm tra xong mới yên tâm.
Tiêu Bùi Trạch từ phía sau ôm lấy cậu, tì cằm lên vai cậu, nhìn động tác thoăn thoắt từ trên xuống dưới của cậu, thấp giọng nói: "Không sao đâu, thiếu cái gì thì lúc đó mua thêm."
"Vậy không được, đi du lịch thì không nên tùy tiện mua đồ, không phải rởm chết thì cũng mắc chết." Chu Tiểu Tường vừa nói vừa đối chiếu với tờ danh sách được in ra, cầm bộ đồ dùng tắm rửa du lịch ra xem, chắc chắn không thiếu mới bỏ về.
"Không phải em chưa du lịch lần nào sao? Sao biết có vẻ biết rõ vậy."
"Ngu nữa rồi! Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo bao giờ sao? Đầu óc để làm gì? Internet để làm gì? Anh đúng là thần đằng!"
Tiêu Bùi Trạch ngắm gò má của cậu cười cười: "Mắng chửi người ngày càng trôi chảy, xem ra gần đây chịu không ít kích thích."
Động tác trên tay Chu Tiểu Tường cứng đờ, mặt nóng bừng, thúc cùi chỏ về phía sau: "Cút xéo anh đi!"
Tiểu Vũ ngồi đối diện vẻ mặt chính khí mà vỗ vỗ cái tay nhỏ bé lên tấm thảm, vỗ không ra tiếng mà giọng thì thật to: "Không được đánh người! Anh hai không được bắt nạt anh Đại Tiêu!"
Chu Tiểu Tường nổi giận: "Sao lúc anh Đại Tiêu của em bắt nạt anh sao em không lên tiếng đi!"
Phía sau lướt tới một câu nói: "Đừng làm khó Tiểu Vũ, lúc ấy nó đang ngủ mà..."
"Đờ mờ!" Mặt Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa cháy lụi, hai tay chụp hành lý bên trong rương, cánh tay chống thẳng mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhét mình vào trong.
Mới vừa thu xếp hành lý xong, Chu Tiểu Tường liền nhận được điện thoại của Cao Dục, giọng nói bên kia đầu dây nghe rất phấn khởi: "Tiểu Tường Tử, khoản lương cậu chụp quảng cáo tới chưa!"
Chu Tiểu Tường sửng sốt: "A?"
"Tài vụ đã chuyển tới thẻ của cậu, sáng mai sẽ gọi tới thông báo cho cậu, cậu bây giờ có thể lên mạng kiểm tra một chút."
"Thật chứ!?" Chu Tiểu Tường kích động thiếu chút nữa lật nhào khỏi ghế salông, may mà Tiêu Bùi Trạch nhanh tay lẹ mắt túm cậu lại.
Giọng Cao Dục tràn ngập khinh bỉ phun ra khỏi microphone: "Cậu kích động à? Tôi còn chưa nói xong."
"Lúc năm mới sẽ phát sóng quảng cáo, năm tới phía bên Sơn Thành còn muốn triển khai một tòa chung cư nữa, bảo là còn muốn mời chụp, lần sau không chỉ riêng quảng cáo ngoài trời (outdoor advertising), còn có quảng cáo đa phương tiện (multimedia advertising), cái đó kiếm nhiều tiền hơn nữa. Với lại, mặc dù tình hình kinh tế bây giờ đình trệ, nhưng mà đối với tòa chung cư này Sơn Thành bỏ rất nhiều công sức, vì đều nhằm vào thanh niên, cầu không co giãn, thương hiệu Sơn Thành lại vang dội, diện tích nhỏ giá tiền không mắc, nói chung là bởi vì nhiều nguyên nhân, bọn họ dự đoán tòa chung cư này sẽ bán tốt. Đến lúc khai bán, cậu cứ chờ tin tốt đi!"
"Chờ chút..." Chu Tiểu Tường không hiểu lắm: "Bọn họ bán được liên quan gì tới tôi? Đối với tôi tiền về tới tay là tin tốt rồi."
Cao Dục sửng sốt: "HẢ? Tôi nghe thế nào cũng thấy khó hiểu."
"Quên đi, không nói cũng được, dù sao ván đã đóng thuyền, sang năm xem tình hình tiêu thụ rồi tính tiếp, đến lúc ra quyết định cậu sẽ biết."
Chu Tiểu Tường vẻ mặt lơ mơ gật đầu: "Vậy được."
Cúp điện thoại, Chu Tiểu Tường hào hứng đến phòng đọc sách mở mạng máy tính đăng nhập tài khoản ngân hàng, thấy tiền thật sự được chuyển đến, vui đến nhe răng trợn mắt, hớn hở mà bay ra ngoài ném mình lên ghế salong: "Không ngờ ông đây còn có thể kiếm thêm một khoản thu nhập như vậy! Thế giới này thật sự quá tốt đệp!"
T.V đang chiếu phim hoạt hình, Tiểu Vũ dựa lên người Tiêu Bùi Trạch xem say mê. Tay trái Tiêu Bùi Trạch vuốt đầu Tiểu Vũ, tay phải thì kéo Chu Tiểu Tường dựa sát vào người mình: "Thế giới này không tốt đệp một chút nào."
Chu Tiểu Tường khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
"Mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn mà còn chưa cho người ta nhậm chức."
"..." Chu Tiểu Tường một đầu hắc tuyến.
Tiêu Bùi Trạch liếc nhìn cái tai ửng đỏ của cậu, khóe môi cong lên: "Tự mình lấy tiền mua nhẫn mà không được mang..."
"...." Thân thể Chu Tiểu Tường có chút cứng ngắc.
"Thật tội nghiệp..."
"..." Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa ngồi không yên, ghế salong cứ như có gai.
"Thực ra em cất đi không mang cho tôi cũng được, dù gì thì vợ cũng quản tài sản, nhẫn cũng xem như là một tài sản nhỏ, em giữ cũng phải."
"..." Chu Tiểu Tường xê dịch cái mông, cảm thấy không thể nào ở đây trơ mặt được nữa.
"Bằng không thì mang chơi cho tôi hai ngày? Đã ghiền rồi thì trả lại cho em?"
"..."
"Sao này giờ không nói gì thế? Vợ?"
"Ai mẹ nó là vợ của anh! Nhìn cho rõ! Ông đây lấy đeo (cho anh)!" Chu Tiểu Tường lửa giận ngút trời, mạnh chân đạp hắn một đạp, chạy ào đến phòng ngủ, "xoạt" một tiếng, tiếng mở ngăn tủ đầu giường ra.
Tiêu Bùi Trạch liếc mắt nhìn cánh cửa một cái, khóe miệng càng cong, sờ sờ đầu Tiểu Vũ rồi đứng dậy đi lên lầu.
Lúc Chu Tiểu Tường đi ra đã không thấy người, đi tới hỏi Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, anh Đại Tiêu đâu?"
Hai cái tai Tiểu Vũ đều hướng về phía T.V, tuổi nhỏ như vậy không biết xem có hiểu gì không, mắt mở thật to, không chút nào để ý đến anh nó.
Chu Tiểu Tường bất đắc dĩ đi qua nắn nắn mặt thằng bé, cuối cũng cũng gọi hồn nó trở về: "Anh Đại Tiêu đâu?"
Tiểu Vũ cười hì hì lắc đầu, hai mắt lại chuyểnn đến T.V.
Chu Tiểu Tường cốc vào đầu thằng bé một cái, ở dưới tìm một vòng rồi lại lên trên lầu, trên lầu không bật đèn, cậu lơ đãng nhìn lướt qua, nương theo tia sáng bên ngoài nhìn thấy bóng người đen sì đang dựa lên ghế dài trên ban công, hai chân giao nhau rũ trên mặt đất, cậu chép miệng một cái, không nói gì mà đi ra đó: "Anh làm gì vậy? Đen thùi lùi."
Tiêu Bùi Trạch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt thâm trầm, một tay đưa ra kéo cậu ngồi lên đùi của mình ôm lấy, thấp giọng hỏi: "Sao em không chấp nhận tôi?"
Chu Tiểu Tường tránh mặt: "Không có, anh nói bậy gì chứ?"
"Có bài kiểm tra nào tôi không vượt qua sao?"
"Không có... anh thả ra..."
Tiêu Bùi Trạch ôm chặt lấy cậu, cọ cọ lên cổ cậu: "Vậy khi nào em mới đeo nhẫn cho tôi?"
"Không phải tôi lấy tới rồi sao... Anh buông ra..."
Tiêu Bùi Trạch thả cậu ra, đáy mắt ẩn hiện ý cười: "Lấy tới rồi?"
"Mẹ! Ông đây còn tưởng anh ở đây chơi trò sầu muộn!" Chu Tiểu Tường ngồi xuồng bên cạnh hắn: "Xòe tay ra!"
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một cái, mấp máy môi, ý cười càng sâu, lập tức đưa tay trái đến trước mặt cậu.
Chu Tiểu Tường vạn phần thầm may mắn bây giờ đang ở trên lầu, khuôn mặt đỏ rực như sắt nung không dễ dàng thấy được trong cảnh tối lửa tắt đèn. Cái tay Tiêu Bùi Trạch dưới ánh sáng tối mờ cũng không thấy được rõ ràng, bất quá viền nét vẫn có thể nhận ra được, đốt ngón tay thon dài, rất có lực.
Không đúng, có lực không phải nhìn mà thấy, là trong đầu đã sớm biết. Mặt Chu Tiểu Tường nóng bừng, lề mề chậm chập mà mở hộp nhẫn ra, chốc lát này ngay cả giương mí mắt cũng cảm thấy phí lực, cứ như thế rũ mắt, lấy nhẫn ra qua quýt đeo cho hắn: "Được rồi!"
Tiêu Bùi Trạch xoay xoay chiếc nhẫn đã mang, nhìn cậu rồi cảm thán: "Cũng là tôi đòi hỏi mà có, không lãng mạn một chút nào."
Chu Tiểu Tường vừa nghe liền bùng nổ: "Đeo cho anh mà anh còn chưa hài lòng? Là do anh! Chờ thêm hai ngày không được hả!"
Tiêu Bùi Trạch ghé tới: "Ý em là, chờ thêm hai ngày nữa em sẽ chủ động đeo cho tôi?"
Sắc mặt Chu Tiểu Tường thẹn thùng đỏ bừng, cúi đầu đẩy hắn: "Có đeo là được rồi, hỏi xàm nhiều quá."
"Em định ở bên bờ biển đeo cho tôi sao? Thật là một kỷ niệm đáng giá."
"Kỷ niệm cái mông! Đều đã đeo rồi!"
"Không sao, lúc trước tôi chuẩn bị đợi sinh nhật em thì đeo cho em, cuối cùng lại đeo sớm hơn, giờ em cũng đeo sớm, hai ta xem như huề nhau."
"..." Chu Tiểu Tường nhìn hắn một cái, không thèm nói chuyện.
Tiêu Bùi Trạch cười rộ lên, ôm lấy cậu sờ sờ lên đầu cậu, giống như động tác dỗ dành trẻ con, sau đó ôm mặt cậu, cảm thấy nóng hực, trong lòng ấm áp không kìm được, đặt lên môi cậu một nụ hôn: "Xấu hổ chết em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.