Chương 35: Tiểu Tường tử đi ở nhờ
Phù Phong Lưu Ly
06/12/2016
Edit: Tammie
Beta: Patee
Sau khi lên xe, Chu Tiểu Tường đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vô thức nhìn lại con đường phía sau.
"Nhìn gì vậy?" Tiêu Bùi Trạch khẽ liếc nhìn cậu một cái.
Chu Tiểu Tường gãi đầu hỏi hắn: "Lần trước anh nói, bố anh phái người đi theo anh? Là thỉnh thoảng đi theo hay lúc nào cũng đi theo?"
"Không biết, chắc là lúc nào cũng theo." Tiêu Bùi Trạch nhíu nhíu mày: "Đừng quan tâm quá làm
Chu Tiểu Tường thấy tâm tình của hắn không tốt, biết hắn không muốn nhắc tới đề tài này, cậu "à" một tiếng rồi dựa lưng vào ghế, không ngờ hắn lại xoay đầu nhìn cậu: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện
"Ờm... tự nhiên nghĩ, tôi tới chỗ anh ở, nếu ở sau có người đi theo, chắc bố anh cũng biết chứ?"
Khóe môi Tiêu Bùi Trạch cong lên một độ cong nhỏ xíu: "Em là đang lo lắng chuyện tôi qua lại với bạn trai bị họ phát hiện?"
Mặt Chu Tiểu Tường lập tức bị lửa (thẹn) thiêu hồng, tức giận trừng hắn: "Ai là bạn trai anh! Ai nhận lời với anh chứ!"
Tiêu Bùi Trạch nhìn về phía trước, cười cười, vươn một tay bắt lấy tay cậu, xoa nắn đầu ngón tay của cậu rồi kéo qua chạm lên môi hắn, rồi lại không nói lời nào mà buông ra.
Chu Tiểu Tường đực mặt mà nhìn tay mình, tim đập thình thịch, nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, máu toàn thân sôi trào như nham thạch nóng chảy, cậu cau mày kìm chế nhịp tim bỗng dưng đập loạn, cảm giác có chút không tốt.
Trong xe im lặng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng "tu tu" phát ra từ miệng Tiểu Vũ khi đang chơi ô tô đồ chơi, không khí có chút ngột ngạt, Chu Tiểu Tường trộm véo lòng bàn tay của chính mình, chợt nhận thấy móng tay được cắt dũa rất gọn gàng, véo thế nào cũng không đau, thế là lại không nhịn được mà càng thêm buồn bực.
"Ông ta sẽ không quan tâm đến chuyện này." Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch.
Chu Tiểu Tường sửng sốt quay đầy lại nhìn hắn:
"Cứ yên tâm đi, em hẹn hò với tôi, không ai có thể quản được."
Chu Tiểu Tường bối rối: "Ai muốn hẹn hò với anh
Tiêu Bùi Trạch nhìn lướt qua cậu, thấp giọng cười rộ lên: "Sợ em sau này lo lắng, tôi nói trước cho em biết."
Chu Tiểu Tường không biết nên nói gì cho phải, ôm trán tựa lưng vào ghế kêu rên: "Thật là tự đại! Vô cùng vô cùng tự đại! Không nể mặt trời đất!"
Tới công ty, đón thang máy chuyên dụng đi lên tầng 27, mở cửa đi vào, Chu Tiểu Tường cảm thấy thần kinh của mình bị kích thích, sản sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhất thời tự giận chính mình. Chỉ ở nhờ có một đêm! Quen thuộc thằng em rể mày!
Tiêu Bùi Trạch buông Tiểu Vũ ra. Lúc trước, khi Tiểu Vũ đến đây thằng bé còn đang ngủ, đối với nơi này vốn không ấn tượng gì, hôm nay đầu óc tỉnh táo, không kiềm được mà tò mò nhìn trái nhìn phải, hai mắt mở to thật to, loạng choạng mà bò qua phía ghế sô pha bên kia.
Tiêu Bùi Trạch thấy Tiểu Vũ dời lực chú ý đi chỗ khác, liền xoay người ôm lấy Chu Tiểu Tường, mặt dán mặt, người dán người, hôn lên vành tai cậu, cái tay thì vô cùng đen tối mà sờ soạng đùi cậu.
Chu Tiểu Tường bị động tác thân mật đột ngột hắn làm cho hốt hoảng, run rẩy đẩy hắn ra một chút, vừa xấu hổ buồn bực lại vừa khó tin mà trừng hắn: "Anh sao vậy hả? Đang đứng ở ngay cửa mà anh lại gấp gáp muốn thả dê với tôi như vậy sao? Có tính người hay không hả!"
"Em nghĩ quá rồi." Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt đứng đắn mà giơ tay lên huơ huơ, trên tay phát ra tiếng chìa khóa leng keng.
Chu Tiểu Tường ngẩn tò te, đưa tay sờ lại túi quần của mình, thế rồi nổi giận: "Tôi fuck! Anh thế mà lại thần không biết qủy không hay trộm chìa khóa của tôi! Không phải làm quen rồi chứ, động tác sao lại có thể trôi chảy như vậy?"
Tiêu Bùi Trạch ôm thắt lưng cậu, kề sát tai thấp giọng nói: "Chứ em nghĩ là tôi muốn làm gì?"
Chu Tiểu Tường nín thở, đưa tay đẩy hắn ra: "Cút!"
Tiêu Bùi Trạch buồn cười mà nhìn khuôn mặt hơi chút ửng đỏ của cậu, xoay người kéo ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, rồi nhanh chóng xỏ vào chùm chìa khóa của Chu Tiểu Tường rồi đưa cho
Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhận lấy: "Đây là gì?"
Tiêu Bùi Trạch gõ gõ cánh cửa phía sau cậu: "Chìa khóa cửa lớn."
Chu Tiểu Tường giật mình, vội vàng nhét lại trong tay hắn: "Tôi lấy chìa khóa của anh để làm gì chứ, không cần, anh cầm lại đi."
"Không có chìa khóa thì không tiện, lỡ như tôi có việc không thể cùng về với em, em phải đứng ngoài cửa chờ à?"
"Tôi có thế chờ ở văn phòng."
"Nếu tôi đi ra ngoài thì sao?"
"Ở tạm vài ngày thôi, không trùng hợp như vậy
"Đúng, chỉ có vài ngày, em cầm đi, chờ lúc em về thì trả lại cho tôi." Tiêu Bùi Trạch phân bua mà đem chùm chìa khóa nhét lại vào trong tay cậu.
Chu Tiểu Tường nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Được rồi, mấy ngày nữa tôi trả lại cho anh."
Tiêu Bùi Trạch nén cười hôn lên mặt cậu, dắt tay cậu đi vào bên trong: "Vừa lúc nghỉ trưa, em ngủ một lát đi."
Chu Tiểu Tường giãy tay mấy cái nhưng không ra, đành đau đầu mà dời mắt sang nơi khác, tay còn lại thì hung hăng lau mặt.
Tiểu Vũ vẫn thường ngủ trưa nhưng hôm nay ở chỗ lạ nên có chút tò mò hưng phấn, Tiêu Bùi Trạch phải ôm thằng bé đi lên lầu trên xuống lầu dưới vòng xung quanh nhìn ngắm, mãi cho đến khi nó dựa vào lòng của mình ngáp to mới đưa thằng bé về phòng.
Chu Tiểu Tường đã ngủ thật say, lúc nãy khi nói chuyện vẫn còn đặc giọng mũi, bây giờ ngủ rồi mà hơi thở vẫn còn nặng nề, sắp xếp cho Tiểu Vũ xong, hắn lại đi qua bên cạnh cậu hôn nhẹ lên môi một cái, cảm giác hơi thở thoát ra đều nóng hầm hập, rõ ràng tình trạng thân thể của cậu không giống như biểu hiện thoải mái bên ngoài của mình, nói sao thì, phải chờ đến ngày mai cậu mới có thể thật sự khôi phục lại như thường.
Nhớ tới chuyện cậu bị sốt là do tắm nước lạnh, cũng không biết là buồn cười hay đau lòng nhiều hơn, nếu không có chuyện này, bây giờ không sẽ không nằm ngủ trên giường của hắn, nghĩ vậy lại cảm thấy có chút may mắn, nói chúng là tâm trạng rất phức tạp, cảm giác như tất cả sự kiên nhẫn của mình đều dùng trên người cậu.
Tiêu Bùi Trạch đứng bên giường nhìn cậu hồi lâu, đường cong trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, vào phòng
Phòng bếp nhà hắn được thiết kế rất bắt mắt, nồi chén bếp đều đầy đủ, quét dọn sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi, bất quá lại giống như một phòng bếp mô hình, một chút hơi người cũng không thấy, từ trước đến giờ đều vô dụng, trong tủ lạnh cũng chỉ có sữa với bia, mấy loại rau dưa củ quả thì chưa có lúc nào xuất hiện.
Trong đầu hiện ra bộ dáng Chu Tiểu Tường bận rộn đứng cạnh bếp lửa, mắt Tiêu Bùi Trạch hiện ý cười, rồi nhặt áo khoác xuống lầu đi siêu thị một chuyến, khi trở về, tủ lạnh được nhồi căng.
Chu Tiểu Tường ngủ một giấc mất nửa ngày, khi tỉnh lại đã thấy Tiểu Vũ ngồi trên giường dựa vào mình chơi xếp hình, lúc này mới nhận ra, vừa mới nhuốm bệnh nhưng lại ngủ còn lâu hơn Tiểu Vũ, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Lúc rời giường sắc trời đã chập tối, cơm chiều thì ăn ở bên ngoài, sau khi trở về, Chu Tiểu Tường liền ngồi trên ghế sô pha đưa mắt nhìn về phía căn bếp gọn gàng, không kìm được lên tiếng hỏi: "Anh vẫn luôn ăn uống như thế sao?"
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu: "Thế là thế nào?"
"Đi ăn tiệm."
Tiêu Bùi Trạch cười cười, gật đầu: "Ừ."
"..." Chu Tiểu Tường không nói gì mà nhìn chằm chằm hắn: "Anh có tiền như vậy sao không kêu người giúp việc về nấu cơm."
"Không thích người khác bước vào nhà."
Chu Tiểu Tường cúi đầu nhìn cánh cửa chính mình vừa mới đi vào, chép chép miệng không biết nói cái gì, nghẹn nửa ngày cuối cùng mới phun ra một câu: "Không phải anh có chứng ưa sạch sẽ sao, sao ngày nào cũng ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài đa số không sạch sẽ... Có phải có một loại hội chứng là ưa sạch sẽ theo tinh thần? Nghĩa là cái loại đồ vặt có sạch hay không thì cũng không sao?"
"Cứ cho là vậy đi." Tiêu Bùi Trạch cười cười, đi vào phòng tắm mở nước ấm, khi đi ra thấy cậu vẫn ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không còn cách nào, không biết nấu cơm nên đành ăn ở ngoài. Chút nữa em đi tắm đi, tắm sớm một chút rồi đi ngủ."
"Lại ngủ?!" Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bật dậy: "Ngủ nguyên cả ngày rồi, bây giờ mà đi ngủ nữa không chừng phù người. Không ngủ!"
"Ừ, tùy em." Tiêu Bùi Trạch sáp lại hôn lên môi
Chu Tiểu Tường liếc mắt nhìn Tiểu Vũ đang ở bên cạnh chơi say mê, nhanh chóng đẩy hắn ra: "Ông không phải tới đây để anh thả dê!"
"Tiêu Bùi Trạch cười cười vỗ vỗ đôi má ửng đỏ của cậu, xoay người ôm Tiểu Vũ đang ở trên thảm lên: "Tiểu Vũ, mai anh dẫn em đi nhà trẻ."
Tiểu Vũ vui vẻ đáp: "Dạ~~"
"Cho nên tối nay ngủ sớm một chút nhé?"
"Dạ~~!"
"Anh ẵm em đi rửa mặt."
"Dạ ~~!"
"Này!" Chu Tiểu Tường hét to gọi hắn lại: "Anh sẽ không làm thế chứ?"
"Thử xem nào."
Chu Tiểu Tường không nói gì mà nhìn hắn đi vào phòng tắm, rồi nhìn hắn mất một lúc sau mới bồng Tiểu Vũ đi ra, chắc là bị giày vò dữ lắm.
Tiêu Bùi Trạch thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Vũ rồi lại đi đến bên cạnh cậu, Chu Tiểu Tường nhìn quần áo hắn loang lổ vết nước, liền chỉ tay, sung sướng cười rộ lên khi thấy người khác gặp họa.
Tiêu Bùi Trạch không để ý mà cúi đầu nhìn nhìn, sau đó bước đến gần nâng gối tựa trên ghế sô pha, cúi người nhìn cậu, giọng nói trầm thấp: "Tiểu Vũ đã đi ngủ rồi."
Nụ cười của Chu Tiểu Tường cứng ngắc, ánh mắt nhất thời bay tới bay lui rồi nhìn sang chỗ khác hắng giọng một cái: "Ngủ thì ngủ, nói chuyện đàng hoàng, đừng dựa gần như thế."
"Vẫn là trông thấy em rồi thì mới an tâm được." Tiêu Bùi Trạch sáp lại gần một chút, vươn tay ôm thắt lưng cậu, hơi thở nhẹ thoảng qua khuôn mặt cậu: "Thật ra tôi không biết chăm sóc người
Chu Tiểu Tường ngửa lưng ra phía sau, tim trong ngực nhảy loạn không có quy luật, giọng nói bỗng nhiên mất lực, thì thào lên tiếng: "Tôi cũng đã nói là không cần người chăm sóc."
Tiêu Bùi Trạch cười rộ lên, nhéo nhéo mũi cậu: "Thở thông chưa?"
"Chắc là rồi." Chu Tiểu Tường gật đầu, thấy hắn có dấu hiệu nhào lại gần, ánh mắt mở to, nhanh chóng lác đầu: "Chưa thông! Nghẹt muốn chết!"
"Chưa thông thì không hôn môi." Tiêu Bùi Trạch âm hiểm cươi cười, hôn lên trán của cậu rồi chuyển qua ấn đường, thấy cậu muốn tách người ra thì liền đưa hai tay ôm chặt cậu lại, đôi môi theo đường mũi trượt dần xuống dưới, đến chóp mũi, đến môi, cằm.
Hô hấp của Chu Tiểu Tường không kìm được mà dồn dập, ngửa đầu thở dốc, cậu nghiến răng nói: "Tên khốn này!" Mắng xong lại bắt đầu buồn bực, loại tình huống này cậu hẳn là phải sớm đoán được, thằng cha này không có khi nào là không thả dê, thế nhưng cậu lại còn theo hắn đến đây, chắc đầu óc bị sốt đến ngu luôn rồi!
Tiêu Bùi Trạch liếm hầu kết của cậu rồi mút mạnh mấy cái, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã sâu không thấy đáy, khàn khàn nói: "Em chính là bằng lòng mà không bằng mặt."
Chu Tiểu Tường bối rối nhìn hắn, không nói nên lời, cảm thấy cái chấm đen sâu thẳm trong đôi mắt đối diện như muốn đem một ít sự vật hút vào, thế nhưng cậu lại không thể nào dời mắt đi được.
"Em đồng ý ở lại đây, tôi thật sự rất vui." Tiêu Bùi Trạch đưa tay sờ mặt cậu, ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.
Chu Tiểu Tường chưa từng nghe hắn nói lời tâm sự như thế này, đầu óc rối bời, phản bác theo bản năng: "Không đúng, là anh cứ bắt tôi tới cho bằng
Tiêu Bùi Trạch nhéo mặt cậu một cái: "Là em thỏa hiệp trước."
Chu Tiểu Tường nghẹn lời, lại lần nữa buồn bực, thở dài đưa mắt sang nơi khác.
"Tôi không vội vã muốn em nhận lời tôi, chỉ cần đừng từ chối tôi là được."
Chu Tiểu Tường rũ mắt xuống lầm bầm: "Không phải đều là một ý hết sao..."
"Không phải." Tiêu Bùi Trạch cười khẽ một tiếng, ôm mặt của cậu lên: "Tôi có chừng mực."
"A?" Vẻ mặt Chu Tiểu Tường mở mịt: "Chừng mực cái gì?"
Tiêu Bùi Trạch thâm sâu nhìn cậu, ý cười ẩn hiện: "Tự mình cảm nhận đi."
Beta: Patee
Sau khi lên xe, Chu Tiểu Tường đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vô thức nhìn lại con đường phía sau.
"Nhìn gì vậy?" Tiêu Bùi Trạch khẽ liếc nhìn cậu một cái.
Chu Tiểu Tường gãi đầu hỏi hắn: "Lần trước anh nói, bố anh phái người đi theo anh? Là thỉnh thoảng đi theo hay lúc nào cũng đi theo?"
"Không biết, chắc là lúc nào cũng theo." Tiêu Bùi Trạch nhíu nhíu mày: "Đừng quan tâm quá làm
Chu Tiểu Tường thấy tâm tình của hắn không tốt, biết hắn không muốn nhắc tới đề tài này, cậu "à" một tiếng rồi dựa lưng vào ghế, không ngờ hắn lại xoay đầu nhìn cậu: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện
"Ờm... tự nhiên nghĩ, tôi tới chỗ anh ở, nếu ở sau có người đi theo, chắc bố anh cũng biết chứ?"
Khóe môi Tiêu Bùi Trạch cong lên một độ cong nhỏ xíu: "Em là đang lo lắng chuyện tôi qua lại với bạn trai bị họ phát hiện?"
Mặt Chu Tiểu Tường lập tức bị lửa (thẹn) thiêu hồng, tức giận trừng hắn: "Ai là bạn trai anh! Ai nhận lời với anh chứ!"
Tiêu Bùi Trạch nhìn về phía trước, cười cười, vươn một tay bắt lấy tay cậu, xoa nắn đầu ngón tay của cậu rồi kéo qua chạm lên môi hắn, rồi lại không nói lời nào mà buông ra.
Chu Tiểu Tường đực mặt mà nhìn tay mình, tim đập thình thịch, nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, máu toàn thân sôi trào như nham thạch nóng chảy, cậu cau mày kìm chế nhịp tim bỗng dưng đập loạn, cảm giác có chút không tốt.
Trong xe im lặng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng "tu tu" phát ra từ miệng Tiểu Vũ khi đang chơi ô tô đồ chơi, không khí có chút ngột ngạt, Chu Tiểu Tường trộm véo lòng bàn tay của chính mình, chợt nhận thấy móng tay được cắt dũa rất gọn gàng, véo thế nào cũng không đau, thế là lại không nhịn được mà càng thêm buồn bực.
"Ông ta sẽ không quan tâm đến chuyện này." Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch.
Chu Tiểu Tường sửng sốt quay đầy lại nhìn hắn:
"Cứ yên tâm đi, em hẹn hò với tôi, không ai có thể quản được."
Chu Tiểu Tường bối rối: "Ai muốn hẹn hò với anh
Tiêu Bùi Trạch nhìn lướt qua cậu, thấp giọng cười rộ lên: "Sợ em sau này lo lắng, tôi nói trước cho em biết."
Chu Tiểu Tường không biết nên nói gì cho phải, ôm trán tựa lưng vào ghế kêu rên: "Thật là tự đại! Vô cùng vô cùng tự đại! Không nể mặt trời đất!"
Tới công ty, đón thang máy chuyên dụng đi lên tầng 27, mở cửa đi vào, Chu Tiểu Tường cảm thấy thần kinh của mình bị kích thích, sản sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhất thời tự giận chính mình. Chỉ ở nhờ có một đêm! Quen thuộc thằng em rể mày!
Tiêu Bùi Trạch buông Tiểu Vũ ra. Lúc trước, khi Tiểu Vũ đến đây thằng bé còn đang ngủ, đối với nơi này vốn không ấn tượng gì, hôm nay đầu óc tỉnh táo, không kiềm được mà tò mò nhìn trái nhìn phải, hai mắt mở to thật to, loạng choạng mà bò qua phía ghế sô pha bên kia.
Tiêu Bùi Trạch thấy Tiểu Vũ dời lực chú ý đi chỗ khác, liền xoay người ôm lấy Chu Tiểu Tường, mặt dán mặt, người dán người, hôn lên vành tai cậu, cái tay thì vô cùng đen tối mà sờ soạng đùi cậu.
Chu Tiểu Tường bị động tác thân mật đột ngột hắn làm cho hốt hoảng, run rẩy đẩy hắn ra một chút, vừa xấu hổ buồn bực lại vừa khó tin mà trừng hắn: "Anh sao vậy hả? Đang đứng ở ngay cửa mà anh lại gấp gáp muốn thả dê với tôi như vậy sao? Có tính người hay không hả!"
"Em nghĩ quá rồi." Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt đứng đắn mà giơ tay lên huơ huơ, trên tay phát ra tiếng chìa khóa leng keng.
Chu Tiểu Tường ngẩn tò te, đưa tay sờ lại túi quần của mình, thế rồi nổi giận: "Tôi fuck! Anh thế mà lại thần không biết qủy không hay trộm chìa khóa của tôi! Không phải làm quen rồi chứ, động tác sao lại có thể trôi chảy như vậy?"
Tiêu Bùi Trạch ôm thắt lưng cậu, kề sát tai thấp giọng nói: "Chứ em nghĩ là tôi muốn làm gì?"
Chu Tiểu Tường nín thở, đưa tay đẩy hắn ra: "Cút!"
Tiêu Bùi Trạch buồn cười mà nhìn khuôn mặt hơi chút ửng đỏ của cậu, xoay người kéo ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, rồi nhanh chóng xỏ vào chùm chìa khóa của Chu Tiểu Tường rồi đưa cho
Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhận lấy: "Đây là gì?"
Tiêu Bùi Trạch gõ gõ cánh cửa phía sau cậu: "Chìa khóa cửa lớn."
Chu Tiểu Tường giật mình, vội vàng nhét lại trong tay hắn: "Tôi lấy chìa khóa của anh để làm gì chứ, không cần, anh cầm lại đi."
"Không có chìa khóa thì không tiện, lỡ như tôi có việc không thể cùng về với em, em phải đứng ngoài cửa chờ à?"
"Tôi có thế chờ ở văn phòng."
"Nếu tôi đi ra ngoài thì sao?"
"Ở tạm vài ngày thôi, không trùng hợp như vậy
"Đúng, chỉ có vài ngày, em cầm đi, chờ lúc em về thì trả lại cho tôi." Tiêu Bùi Trạch phân bua mà đem chùm chìa khóa nhét lại vào trong tay cậu.
Chu Tiểu Tường nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Được rồi, mấy ngày nữa tôi trả lại cho anh."
Tiêu Bùi Trạch nén cười hôn lên mặt cậu, dắt tay cậu đi vào bên trong: "Vừa lúc nghỉ trưa, em ngủ một lát đi."
Chu Tiểu Tường giãy tay mấy cái nhưng không ra, đành đau đầu mà dời mắt sang nơi khác, tay còn lại thì hung hăng lau mặt.
Tiểu Vũ vẫn thường ngủ trưa nhưng hôm nay ở chỗ lạ nên có chút tò mò hưng phấn, Tiêu Bùi Trạch phải ôm thằng bé đi lên lầu trên xuống lầu dưới vòng xung quanh nhìn ngắm, mãi cho đến khi nó dựa vào lòng của mình ngáp to mới đưa thằng bé về phòng.
Chu Tiểu Tường đã ngủ thật say, lúc nãy khi nói chuyện vẫn còn đặc giọng mũi, bây giờ ngủ rồi mà hơi thở vẫn còn nặng nề, sắp xếp cho Tiểu Vũ xong, hắn lại đi qua bên cạnh cậu hôn nhẹ lên môi một cái, cảm giác hơi thở thoát ra đều nóng hầm hập, rõ ràng tình trạng thân thể của cậu không giống như biểu hiện thoải mái bên ngoài của mình, nói sao thì, phải chờ đến ngày mai cậu mới có thể thật sự khôi phục lại như thường.
Nhớ tới chuyện cậu bị sốt là do tắm nước lạnh, cũng không biết là buồn cười hay đau lòng nhiều hơn, nếu không có chuyện này, bây giờ không sẽ không nằm ngủ trên giường của hắn, nghĩ vậy lại cảm thấy có chút may mắn, nói chúng là tâm trạng rất phức tạp, cảm giác như tất cả sự kiên nhẫn của mình đều dùng trên người cậu.
Tiêu Bùi Trạch đứng bên giường nhìn cậu hồi lâu, đường cong trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, vào phòng
Phòng bếp nhà hắn được thiết kế rất bắt mắt, nồi chén bếp đều đầy đủ, quét dọn sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi, bất quá lại giống như một phòng bếp mô hình, một chút hơi người cũng không thấy, từ trước đến giờ đều vô dụng, trong tủ lạnh cũng chỉ có sữa với bia, mấy loại rau dưa củ quả thì chưa có lúc nào xuất hiện.
Trong đầu hiện ra bộ dáng Chu Tiểu Tường bận rộn đứng cạnh bếp lửa, mắt Tiêu Bùi Trạch hiện ý cười, rồi nhặt áo khoác xuống lầu đi siêu thị một chuyến, khi trở về, tủ lạnh được nhồi căng.
Chu Tiểu Tường ngủ một giấc mất nửa ngày, khi tỉnh lại đã thấy Tiểu Vũ ngồi trên giường dựa vào mình chơi xếp hình, lúc này mới nhận ra, vừa mới nhuốm bệnh nhưng lại ngủ còn lâu hơn Tiểu Vũ, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Lúc rời giường sắc trời đã chập tối, cơm chiều thì ăn ở bên ngoài, sau khi trở về, Chu Tiểu Tường liền ngồi trên ghế sô pha đưa mắt nhìn về phía căn bếp gọn gàng, không kìm được lên tiếng hỏi: "Anh vẫn luôn ăn uống như thế sao?"
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu: "Thế là thế nào?"
"Đi ăn tiệm."
Tiêu Bùi Trạch cười cười, gật đầu: "Ừ."
"..." Chu Tiểu Tường không nói gì mà nhìn chằm chằm hắn: "Anh có tiền như vậy sao không kêu người giúp việc về nấu cơm."
"Không thích người khác bước vào nhà."
Chu Tiểu Tường cúi đầu nhìn cánh cửa chính mình vừa mới đi vào, chép chép miệng không biết nói cái gì, nghẹn nửa ngày cuối cùng mới phun ra một câu: "Không phải anh có chứng ưa sạch sẽ sao, sao ngày nào cũng ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài đa số không sạch sẽ... Có phải có một loại hội chứng là ưa sạch sẽ theo tinh thần? Nghĩa là cái loại đồ vặt có sạch hay không thì cũng không sao?"
"Cứ cho là vậy đi." Tiêu Bùi Trạch cười cười, đi vào phòng tắm mở nước ấm, khi đi ra thấy cậu vẫn ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không còn cách nào, không biết nấu cơm nên đành ăn ở ngoài. Chút nữa em đi tắm đi, tắm sớm một chút rồi đi ngủ."
"Lại ngủ?!" Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bật dậy: "Ngủ nguyên cả ngày rồi, bây giờ mà đi ngủ nữa không chừng phù người. Không ngủ!"
"Ừ, tùy em." Tiêu Bùi Trạch sáp lại hôn lên môi
Chu Tiểu Tường liếc mắt nhìn Tiểu Vũ đang ở bên cạnh chơi say mê, nhanh chóng đẩy hắn ra: "Ông không phải tới đây để anh thả dê!"
"Tiêu Bùi Trạch cười cười vỗ vỗ đôi má ửng đỏ của cậu, xoay người ôm Tiểu Vũ đang ở trên thảm lên: "Tiểu Vũ, mai anh dẫn em đi nhà trẻ."
Tiểu Vũ vui vẻ đáp: "Dạ~~"
"Cho nên tối nay ngủ sớm một chút nhé?"
"Dạ~~!"
"Anh ẵm em đi rửa mặt."
"Dạ ~~!"
"Này!" Chu Tiểu Tường hét to gọi hắn lại: "Anh sẽ không làm thế chứ?"
"Thử xem nào."
Chu Tiểu Tường không nói gì mà nhìn hắn đi vào phòng tắm, rồi nhìn hắn mất một lúc sau mới bồng Tiểu Vũ đi ra, chắc là bị giày vò dữ lắm.
Tiêu Bùi Trạch thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Vũ rồi lại đi đến bên cạnh cậu, Chu Tiểu Tường nhìn quần áo hắn loang lổ vết nước, liền chỉ tay, sung sướng cười rộ lên khi thấy người khác gặp họa.
Tiêu Bùi Trạch không để ý mà cúi đầu nhìn nhìn, sau đó bước đến gần nâng gối tựa trên ghế sô pha, cúi người nhìn cậu, giọng nói trầm thấp: "Tiểu Vũ đã đi ngủ rồi."
Nụ cười của Chu Tiểu Tường cứng ngắc, ánh mắt nhất thời bay tới bay lui rồi nhìn sang chỗ khác hắng giọng một cái: "Ngủ thì ngủ, nói chuyện đàng hoàng, đừng dựa gần như thế."
"Vẫn là trông thấy em rồi thì mới an tâm được." Tiêu Bùi Trạch sáp lại gần một chút, vươn tay ôm thắt lưng cậu, hơi thở nhẹ thoảng qua khuôn mặt cậu: "Thật ra tôi không biết chăm sóc người
Chu Tiểu Tường ngửa lưng ra phía sau, tim trong ngực nhảy loạn không có quy luật, giọng nói bỗng nhiên mất lực, thì thào lên tiếng: "Tôi cũng đã nói là không cần người chăm sóc."
Tiêu Bùi Trạch cười rộ lên, nhéo nhéo mũi cậu: "Thở thông chưa?"
"Chắc là rồi." Chu Tiểu Tường gật đầu, thấy hắn có dấu hiệu nhào lại gần, ánh mắt mở to, nhanh chóng lác đầu: "Chưa thông! Nghẹt muốn chết!"
"Chưa thông thì không hôn môi." Tiêu Bùi Trạch âm hiểm cươi cười, hôn lên trán của cậu rồi chuyển qua ấn đường, thấy cậu muốn tách người ra thì liền đưa hai tay ôm chặt cậu lại, đôi môi theo đường mũi trượt dần xuống dưới, đến chóp mũi, đến môi, cằm.
Hô hấp của Chu Tiểu Tường không kìm được mà dồn dập, ngửa đầu thở dốc, cậu nghiến răng nói: "Tên khốn này!" Mắng xong lại bắt đầu buồn bực, loại tình huống này cậu hẳn là phải sớm đoán được, thằng cha này không có khi nào là không thả dê, thế nhưng cậu lại còn theo hắn đến đây, chắc đầu óc bị sốt đến ngu luôn rồi!
Tiêu Bùi Trạch liếm hầu kết của cậu rồi mút mạnh mấy cái, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã sâu không thấy đáy, khàn khàn nói: "Em chính là bằng lòng mà không bằng mặt."
Chu Tiểu Tường bối rối nhìn hắn, không nói nên lời, cảm thấy cái chấm đen sâu thẳm trong đôi mắt đối diện như muốn đem một ít sự vật hút vào, thế nhưng cậu lại không thể nào dời mắt đi được.
"Em đồng ý ở lại đây, tôi thật sự rất vui." Tiêu Bùi Trạch đưa tay sờ mặt cậu, ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.
Chu Tiểu Tường chưa từng nghe hắn nói lời tâm sự như thế này, đầu óc rối bời, phản bác theo bản năng: "Không đúng, là anh cứ bắt tôi tới cho bằng
Tiêu Bùi Trạch nhéo mặt cậu một cái: "Là em thỏa hiệp trước."
Chu Tiểu Tường nghẹn lời, lại lần nữa buồn bực, thở dài đưa mắt sang nơi khác.
"Tôi không vội vã muốn em nhận lời tôi, chỉ cần đừng từ chối tôi là được."
Chu Tiểu Tường rũ mắt xuống lầm bầm: "Không phải đều là một ý hết sao..."
"Không phải." Tiêu Bùi Trạch cười khẽ một tiếng, ôm mặt của cậu lên: "Tôi có chừng mực."
"A?" Vẻ mặt Chu Tiểu Tường mở mịt: "Chừng mực cái gì?"
Tiêu Bùi Trạch thâm sâu nhìn cậu, ý cười ẩn hiện: "Tự mình cảm nhận đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.