Chương 5: Trăm năm sau, chỉ còn cát bụi
Nhất Độ Quân Hoa
23/06/2014
Quả nhiên, Vu Chung tới bước đường cùng, đến gia nhập Yến lâu. Dường như Lãnh Phi Nhan đã dự đoán được, chỉ bảo hắn dưỡng thương tại Y Sư đường.
Nói cho cùng họ cũng có thể miễn cưỡng xem là bằng hữu. Hắn xuất đạo sớm hơn Lãnh Phi Nhan, khi ấy Yến lâu đang trong quá trình phát triển, người của Lãnh Phi Nhan bị vây ở Mạc Bắc, may mà được Vu Chung ra tay cứu giúp.
Vì vậy bao nhiêu năm nay, Yến lâu dù tiếp nhận đơn đặt hàng không phân chính tà, nhưng trước sau vẫn không động đến Vu Chung. Bây giờ người này đến xin góp sức, Lãnh Phi Nhan đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Vết thương của hắn không nặng, nhưng do quá nhiều người vây hãm, giằng co cả ngày nên thể lực bị tiêu hao trầm trọng. Đối diện với Lãnh Phi Nhan, hắn phát hiện người này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình.
Hắn vốn cho rằng một ma nữ thích hành hạ mỹ namđến chết phải y phục bóng bẩy, phong tình lẳng lơ. Thế nhưng người này chỉ yên lặng ngồi đó, không nổi giận nhưng vẫn uy nghi, vẻ mặt đầy khí khái anh hào. Khắp giang hồ, phong thái của nàng có nam tử nào bì được?
Ở Yến lâu, thân thủ của Vu Chung cũng thuộc dạng hiếm có, Lãnh Phi Nhan vui mừng giao chuyện truyền dạy võ công cho hắn. Nàng lại được rảnh rỗi một thời gian, dồn hết sức vào việc đào tạo Lục Nguyệt, Thất Dạ
Có lúc. Vu Chung không hiểu: “Lâu chủ, người dốc sức truyền dạy, không sợ bọn họ có lòng dạ khác sao?”
Lãnh Phi Nhan liền cười: “Trăm năm sau, chỉ còn cát bụi. Vu Chung, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện những thứ hư danh này chẳng có ý nghĩa gì. Những kẻ đao dính đầy máu như chúng ta, người chết dưới tay đủ để ghi thành một bộ sử ký, còn để ý đến việc có ngày bị người ta giết hay sao?” Nàng nhìn Lục Nguyệt và Thất Dạ đang so chiêu dưới sân, lẩm bẩm: “Chỉ mong sau khi bọn họ có bản lĩnh này thì mới nghĩ đến việc đó.”
Từ trong ánh mắt nàng, dường như Vu Chung đã đọc được vị lâu chủ cao cao tại thượng này có tâm sự gì đó, nhưng rất nhanh đã biến mất. Trong lần làm nhiệm vụ tại Liễu thành, Lãnh Phi Nhan đích thân chỉ huy, hoàn thành một cách rất thuận lợi. Lúc về đi ngang qua cao nguyên Bách Hoa thì nhìn thấy đông đảo võ lâm nhân sĩ đang vây đánh người của Phi Thiên bảo.
Lãnh Phi Nhan ghìm cương lại, không phải vì trận đánh hấp dẫn mà vì Tàng Ca cũng có mặt. Trên nền cỏ xanh um ngoài Liễu thành, bộ y phục màu lam của chàng tung bay trong gió, ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi khắp người. Trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan thất thần, cảm thấy đời người thật như phút đầu gặp gỡ.
Tàng Ca theo Âm Thiên Hành đối phó với bảo chủ Phi Thiên bảo – Hồ Đức. Ẩm Thiên Hành có thể ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ đương nhiên cũng lợi hại, đối phó với một mình Hồ Đức thì thừa sức, nhưng thêm tứ đại trưởng lão của Phi Thiên bảo e rằng hơi khó khăn.
Lúc Thần Phù xông vào đám người như cơn gió táp, những kẻ đang đánh nhau hoảng hốt tránh né. Trong tiếng cười lanh lảnh, Lãnh Phi Nhan lập tức kéo Tàng Ca lên ngựa.
Tốc độ này khiến Tàng Ca thầm kinh ngạc. Giữa cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lãnh Phi Nhan hôn nhẹ lên má chàng. Tàng Ca nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của Ẩm Thiên Hành.
Chỉ trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan bay lên, ánh đỏ từ tay nàng chợt lóe, một chiêu Hồng Trần Luân Hồi quét qua, Âm Thiên Hành chỉ cảm thấy có vật gì đó ập tới trong thế kiếm tung hoành. Hắn chụp lại theo bản năng, là một cái đầu người.
Động tác quá nhanh, mắt trên đầu người còn đang chóp, không phải Hồ Đức thì ai? Cho dù là Ám Thiên Hành, cũng cảm thấy lòng ớn lạnh. Lãnh Phi Nhan lên ngựa, ôm eo Tàng Ca, tựa cằm lên bờ vai rộng lớn của chàng, giọng mang theo vẻ thân mật cùng chút trêu chọc sau bao ngày xa cách: “Có nhớ muội không?”
Tàng Ca không nói gì, né tránh cái ôm của nàng theo bản năng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Lãnh Phi Nhan tựa vào lưng chàng, cười như một tên lưu manh đùa bỡn thiếu nữ nhà lành: “Tàng đại hiệp, hãy theo bổn tọa đi!”
“Được thôi!” Tàng Ca quay đầu nhìn nàng, nụ cười pha chút tự giễu: “Dù sao bây giờ trong mắt mọi người, Tàng mồ cũng đã là người của lâu chủ, không phải sao?”
Lãnh Phi Nhan vốn không hy vọng gì, chỉ tính đùa chút cho vui. Bây giờ nhìn sắc mặt của chàng, cảm thấy rất khó đoán. Một chữ “được” kia, khiến nàng cảm thấy dườngnhư chàng có vẻ phóng túng quá đà?
Giọng nàng rất trầm, đem theo vô vàn chân thành: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan sẽ không phản bội người mình yêu.”
Tàng Ca vẫn lạnh nhạt châm biếm: “Chẳng phải Tàng mồ đã đồng ý rồi sao?”
Lãnh Phi Nhan lập tức nghẹn họng, nhưng nghĩ đến việc chàng vốn tự cao, nhất thời khó có thể tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường, cho nên chẳng bận tâm nhiều. Hai người cưỡi chung ngựa, trong mắt Ẩm Thiên Hành hiện lên một tia cười lạnh.
* * *
Đêm xuống, hai người ngồi bên bàn, Lãnh Phi Nhan ân cần gắp thức ăn cho Tàng Ca, Tàng Ca im lặng ăn cơm, không khí hết sức khác thường.
Một hạt cơm dính trên môi Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan cười, rút khăn lụa lau giúp chàng. Tàng Ca nắm cổ tay nàng lại theo phản xạ. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở phả qua tai, Lãnh Phi Nhan không kiềm lòng được liếm môi chàng, ánh mắt quyến rũ mê hoặc.
Hương thơm ập vào lòng, Tàng Ca cũng rung động nhưng nhanh chóng khống chế được. Chàng từ từ ôm lấy Lãnh Phi Nhan, tay kia kéo màn xuống, ném nàng lên giường. Ngón trỏ vuốt cánh môi nàng, nhiều lần do dự, chàng đưa tay lên môi, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Phi Nhan chưa từng thấy Tàng Ca như vậy. Nụ cười của nàng vẫn quyến rũ mê hồn nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, nàng chống người dậy hôn lên má Tàng Ca, nhẹ giọng: “Tàng Ca, từ nay về sau, Lãnh Phi Nhan chỉ yêu một mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác!”
Tàng Ca không trả lời. Chàng nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, tách môi nàng ra, phủ lên những lời còn chưa nói hết.
Thật ra đêm hôm đó, Lãnh Phi Nhan muốn nói… Đợi khi Lục Nguyệt Thất Dạ chín chắn rồi, ta rời bỏ Yến lâu, hai ta cùng nhau phiêu bạt chân trời góc bể… Nhưng lời còn chưa nói, đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua khóe môi, quấn quýt triền miên, nụ cười Lãnh Phi Nhan có chút xót xa.
Cuồng nhiệt môi hôn, Lãnh Phi Nhan nhiệt tình như lửa, hai tay ôm eo Tàng Ca, để chàng nằm lên người mình. Tàng Ca nhìn vào đôi mắt trong như nước kia, không kiềm chế được rút dải lụa bên hông nàng.
Nàng tỉ mỉ hút lấy môi chàng, lấy tất cả những thứ ngọt ngào từ bờ môi mê hồn đó. Tàng Ca cũng không biết giờmình đang có cảm xúc gì, chàng hôn từ chiếc cổ trắng ngần của nàng hôn xuống, trong mùi đàn hương thoang thoảng, ý loạn tình mê.
Đêm đó, hai người quấn lấy nhau rất lâu, Tàng Ca như muốn cùng nàng hòa làm một. Cuối cùng, Lãnh Phi Nhan đầu hàng, bám vào vai Tàng Ca: “Được rồi, được rồi, muốn chết vì muội cũng không cần phải chết vì kiệt sức như thế.”
Tàng Ca mặt đỏ bừng nhưng vẫn không ngừng hôn nàng, để lại những dấu hôn trên làn da sáng như ngọc. Lãnh Phi Nhan cười đẩy đẩy chàng, lại mặc cho chàng làm loạn thêm một lúc mới thôi.
Nến tắt dần, trời đã sáng.
Khi Lãnh Phi Nhan thức dậy, thường là Lục Nguyệt hầu hạ. Nhưng thấy vẻ mặt của Tàng Ca, nàng thở dài một hơi, chỉ đành tự mình làm lấy. Nàng vẫn dẫn chàng đến Võ Dương các, nhưng không để Vu Chung dạy nữa. Đã lâu nàng không truyền thụ kiếm pháp mới.
Vu Chung cung kính dâng kiếm lên cho nàng, sau đó khom người đứng bên cạnh Tàng Ca. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, mấy ngày trước còn đánh nhau đến sống chết, bây giờ lại coi như về cùng một phe. Tàng Ca im lặng quan sát kiếm pháp của Lãnh Phi Nhan. Một chiêu Thanh Phong Kiếm rất bình thường nhưng ở trong tay nàng lại như có linh khí. Vu Chung cũng tấm tắc khen: “Tàng thiếu hiệp, đi theo Lãnh lâu chủ cũng không phải thiệt thòi cho cậu.”
Tàng Ca hừ lạnh, không đáp trả.
Tàng Ca có trí nhớ tốt, nhìn vết thương có thể bắt chước chiêu thức, huống chi có người thi triển toàn bộ trước mắt. Chàng có thói quen vẽ lại chiêu thức mỗi ngày.
Haiz, vẽ lại chiêu kiếm không thể chỉ vẽ mỗi thanh kiếm, thế là chàng vẽ luôn người múa kiếm. Có lẽ chính Tàng Ca cũng không biết, rõ ràng chỉ là một quyển bí kíp, người thế nào đâu quan hệ gì?
Nhưng vì sao… người múa tóc dài phất phơ, tay áo tung bay lại đắm say lòng người đến vậy? Lúc cổ tay vung lên nhẹ nhàng như chim yến chao nghiêng…
Lãnh Phi Nhan để Tàng Ca tự do. Chàng có thể ra vào Yến lâu bất cứ lúc nào, cho nên đôi khi chàng tranh thủ về Tàng Kiếm sơn trang, nhưng ở lại đó cũng không lâu. Có lúc Lãnh Phi Nhan đi tìm chàng, có lúc tự chàng ngoan ngoãn trở về.
Đêm đêm vẫn chìm trong hoan lạc. Lãnh Phi Nhan rấtdịu dàng với chàng, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi mắt nàng đã trở nên xa xăm, cho dù là cười cũng có vẻ cô đơn vời vợi.
Lãnh Phi Nhan phải đi xa một chuyến, giao chuyện của Yến Lâu lại cho Vu Chung, Lục Nguyệt và Thất Dạ. Nàng không bảo Tàng Ca đi cùng, có thể thấy đó là chuyện cực kỳ bí mật.
Đương nhiên Tàng Ca cũng không muốn đi với nàng, chàng còn có việc cần làm.
Lúc sắp đi, Lãnh Phi Nhan vỗ vai chàng, giống như vô ý: “Sau này đừng qua lại với Âm Tâm Nhị nữa.”
Tàng Ca kinh hãi pha chút tức giận, mặc dù chàng cũng không biết mình tức giận điều gì: “Muội phái người theo dõi ta?”
Lãnh Phi Nhan quay người rời đi, bình thản nói: “Trong địa bàn của Yến lâu, Lãnh Phi Nhan không cần theo dõi bất cứ người nào!”
Tàng Ca chỉ nhìn theo bóng lưng nàng, dáng vẻ cao ngạo mà lẻ loi cô đơn như những bông tuyết trắng. Tàng Ca không biết rốt cuộc nàng đã biết bao nhiêu. Mồi cuốn bí kíp chàng vẽ ra đều có người mang đến cho Ám Thiên Hành. Lần trước về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Tâm Nhị – con gái của Ẩm Thiên Hành đến tìm, vì thế chàng nhờ nàng ta mang về.
Lãnh Phi Nhan rời khỏi, Tàng Ca cũng không ở lại Yến lâu. Đôi khi chàng nghĩ… mình chẳng khác nào con thú cưng.
Về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Thiên Hành cải trang đến, hình như hắn rất sốt ruột: “Đã một tháng, độc vẫn chưa có chút hiệu quả là sao?”
Tàng Ca cũng cảm thấy lạ. Loại độc mà Ám Thiên Hành đưa cho chàng có tên rất thú vị: Thủy chử thanh oa, một loại độc mạnh mãn tính. Tàng Ca giấu nó trong miệng, thông qua nụ hôn dần dần đầu độc nàng.
Lúc ấy, chàng vốn muốn đồng quy vu tận, nhưng một tháng rồi Lãnh Phi Nhan vẫn xưng bá giang hồ, bản thân Tàng Ca cũng bình an vô sự, vì vậy chàng cũng có chút ngờ vực.
Nói cho cùng họ cũng có thể miễn cưỡng xem là bằng hữu. Hắn xuất đạo sớm hơn Lãnh Phi Nhan, khi ấy Yến lâu đang trong quá trình phát triển, người của Lãnh Phi Nhan bị vây ở Mạc Bắc, may mà được Vu Chung ra tay cứu giúp.
Vì vậy bao nhiêu năm nay, Yến lâu dù tiếp nhận đơn đặt hàng không phân chính tà, nhưng trước sau vẫn không động đến Vu Chung. Bây giờ người này đến xin góp sức, Lãnh Phi Nhan đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Vết thương của hắn không nặng, nhưng do quá nhiều người vây hãm, giằng co cả ngày nên thể lực bị tiêu hao trầm trọng. Đối diện với Lãnh Phi Nhan, hắn phát hiện người này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình.
Hắn vốn cho rằng một ma nữ thích hành hạ mỹ namđến chết phải y phục bóng bẩy, phong tình lẳng lơ. Thế nhưng người này chỉ yên lặng ngồi đó, không nổi giận nhưng vẫn uy nghi, vẻ mặt đầy khí khái anh hào. Khắp giang hồ, phong thái của nàng có nam tử nào bì được?
Ở Yến lâu, thân thủ của Vu Chung cũng thuộc dạng hiếm có, Lãnh Phi Nhan vui mừng giao chuyện truyền dạy võ công cho hắn. Nàng lại được rảnh rỗi một thời gian, dồn hết sức vào việc đào tạo Lục Nguyệt, Thất Dạ
Có lúc. Vu Chung không hiểu: “Lâu chủ, người dốc sức truyền dạy, không sợ bọn họ có lòng dạ khác sao?”
Lãnh Phi Nhan liền cười: “Trăm năm sau, chỉ còn cát bụi. Vu Chung, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện những thứ hư danh này chẳng có ý nghĩa gì. Những kẻ đao dính đầy máu như chúng ta, người chết dưới tay đủ để ghi thành một bộ sử ký, còn để ý đến việc có ngày bị người ta giết hay sao?” Nàng nhìn Lục Nguyệt và Thất Dạ đang so chiêu dưới sân, lẩm bẩm: “Chỉ mong sau khi bọn họ có bản lĩnh này thì mới nghĩ đến việc đó.”
Từ trong ánh mắt nàng, dường như Vu Chung đã đọc được vị lâu chủ cao cao tại thượng này có tâm sự gì đó, nhưng rất nhanh đã biến mất. Trong lần làm nhiệm vụ tại Liễu thành, Lãnh Phi Nhan đích thân chỉ huy, hoàn thành một cách rất thuận lợi. Lúc về đi ngang qua cao nguyên Bách Hoa thì nhìn thấy đông đảo võ lâm nhân sĩ đang vây đánh người của Phi Thiên bảo.
Lãnh Phi Nhan ghìm cương lại, không phải vì trận đánh hấp dẫn mà vì Tàng Ca cũng có mặt. Trên nền cỏ xanh um ngoài Liễu thành, bộ y phục màu lam của chàng tung bay trong gió, ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi khắp người. Trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan thất thần, cảm thấy đời người thật như phút đầu gặp gỡ.
Tàng Ca theo Âm Thiên Hành đối phó với bảo chủ Phi Thiên bảo – Hồ Đức. Ẩm Thiên Hành có thể ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ đương nhiên cũng lợi hại, đối phó với một mình Hồ Đức thì thừa sức, nhưng thêm tứ đại trưởng lão của Phi Thiên bảo e rằng hơi khó khăn.
Lúc Thần Phù xông vào đám người như cơn gió táp, những kẻ đang đánh nhau hoảng hốt tránh né. Trong tiếng cười lanh lảnh, Lãnh Phi Nhan lập tức kéo Tàng Ca lên ngựa.
Tốc độ này khiến Tàng Ca thầm kinh ngạc. Giữa cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lãnh Phi Nhan hôn nhẹ lên má chàng. Tàng Ca nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của Ẩm Thiên Hành.
Chỉ trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan bay lên, ánh đỏ từ tay nàng chợt lóe, một chiêu Hồng Trần Luân Hồi quét qua, Âm Thiên Hành chỉ cảm thấy có vật gì đó ập tới trong thế kiếm tung hoành. Hắn chụp lại theo bản năng, là một cái đầu người.
Động tác quá nhanh, mắt trên đầu người còn đang chóp, không phải Hồ Đức thì ai? Cho dù là Ám Thiên Hành, cũng cảm thấy lòng ớn lạnh. Lãnh Phi Nhan lên ngựa, ôm eo Tàng Ca, tựa cằm lên bờ vai rộng lớn của chàng, giọng mang theo vẻ thân mật cùng chút trêu chọc sau bao ngày xa cách: “Có nhớ muội không?”
Tàng Ca không nói gì, né tránh cái ôm của nàng theo bản năng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Lãnh Phi Nhan tựa vào lưng chàng, cười như một tên lưu manh đùa bỡn thiếu nữ nhà lành: “Tàng đại hiệp, hãy theo bổn tọa đi!”
“Được thôi!” Tàng Ca quay đầu nhìn nàng, nụ cười pha chút tự giễu: “Dù sao bây giờ trong mắt mọi người, Tàng mồ cũng đã là người của lâu chủ, không phải sao?”
Lãnh Phi Nhan vốn không hy vọng gì, chỉ tính đùa chút cho vui. Bây giờ nhìn sắc mặt của chàng, cảm thấy rất khó đoán. Một chữ “được” kia, khiến nàng cảm thấy dườngnhư chàng có vẻ phóng túng quá đà?
Giọng nàng rất trầm, đem theo vô vàn chân thành: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan sẽ không phản bội người mình yêu.”
Tàng Ca vẫn lạnh nhạt châm biếm: “Chẳng phải Tàng mồ đã đồng ý rồi sao?”
Lãnh Phi Nhan lập tức nghẹn họng, nhưng nghĩ đến việc chàng vốn tự cao, nhất thời khó có thể tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường, cho nên chẳng bận tâm nhiều. Hai người cưỡi chung ngựa, trong mắt Ẩm Thiên Hành hiện lên một tia cười lạnh.
* * *
Đêm xuống, hai người ngồi bên bàn, Lãnh Phi Nhan ân cần gắp thức ăn cho Tàng Ca, Tàng Ca im lặng ăn cơm, không khí hết sức khác thường.
Một hạt cơm dính trên môi Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan cười, rút khăn lụa lau giúp chàng. Tàng Ca nắm cổ tay nàng lại theo phản xạ. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở phả qua tai, Lãnh Phi Nhan không kiềm lòng được liếm môi chàng, ánh mắt quyến rũ mê hoặc.
Hương thơm ập vào lòng, Tàng Ca cũng rung động nhưng nhanh chóng khống chế được. Chàng từ từ ôm lấy Lãnh Phi Nhan, tay kia kéo màn xuống, ném nàng lên giường. Ngón trỏ vuốt cánh môi nàng, nhiều lần do dự, chàng đưa tay lên môi, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Phi Nhan chưa từng thấy Tàng Ca như vậy. Nụ cười của nàng vẫn quyến rũ mê hồn nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, nàng chống người dậy hôn lên má Tàng Ca, nhẹ giọng: “Tàng Ca, từ nay về sau, Lãnh Phi Nhan chỉ yêu một mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác!”
Tàng Ca không trả lời. Chàng nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, tách môi nàng ra, phủ lên những lời còn chưa nói hết.
Thật ra đêm hôm đó, Lãnh Phi Nhan muốn nói… Đợi khi Lục Nguyệt Thất Dạ chín chắn rồi, ta rời bỏ Yến lâu, hai ta cùng nhau phiêu bạt chân trời góc bể… Nhưng lời còn chưa nói, đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua khóe môi, quấn quýt triền miên, nụ cười Lãnh Phi Nhan có chút xót xa.
Cuồng nhiệt môi hôn, Lãnh Phi Nhan nhiệt tình như lửa, hai tay ôm eo Tàng Ca, để chàng nằm lên người mình. Tàng Ca nhìn vào đôi mắt trong như nước kia, không kiềm chế được rút dải lụa bên hông nàng.
Nàng tỉ mỉ hút lấy môi chàng, lấy tất cả những thứ ngọt ngào từ bờ môi mê hồn đó. Tàng Ca cũng không biết giờmình đang có cảm xúc gì, chàng hôn từ chiếc cổ trắng ngần của nàng hôn xuống, trong mùi đàn hương thoang thoảng, ý loạn tình mê.
Đêm đó, hai người quấn lấy nhau rất lâu, Tàng Ca như muốn cùng nàng hòa làm một. Cuối cùng, Lãnh Phi Nhan đầu hàng, bám vào vai Tàng Ca: “Được rồi, được rồi, muốn chết vì muội cũng không cần phải chết vì kiệt sức như thế.”
Tàng Ca mặt đỏ bừng nhưng vẫn không ngừng hôn nàng, để lại những dấu hôn trên làn da sáng như ngọc. Lãnh Phi Nhan cười đẩy đẩy chàng, lại mặc cho chàng làm loạn thêm một lúc mới thôi.
Nến tắt dần, trời đã sáng.
Khi Lãnh Phi Nhan thức dậy, thường là Lục Nguyệt hầu hạ. Nhưng thấy vẻ mặt của Tàng Ca, nàng thở dài một hơi, chỉ đành tự mình làm lấy. Nàng vẫn dẫn chàng đến Võ Dương các, nhưng không để Vu Chung dạy nữa. Đã lâu nàng không truyền thụ kiếm pháp mới.
Vu Chung cung kính dâng kiếm lên cho nàng, sau đó khom người đứng bên cạnh Tàng Ca. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, mấy ngày trước còn đánh nhau đến sống chết, bây giờ lại coi như về cùng một phe. Tàng Ca im lặng quan sát kiếm pháp của Lãnh Phi Nhan. Một chiêu Thanh Phong Kiếm rất bình thường nhưng ở trong tay nàng lại như có linh khí. Vu Chung cũng tấm tắc khen: “Tàng thiếu hiệp, đi theo Lãnh lâu chủ cũng không phải thiệt thòi cho cậu.”
Tàng Ca hừ lạnh, không đáp trả.
Tàng Ca có trí nhớ tốt, nhìn vết thương có thể bắt chước chiêu thức, huống chi có người thi triển toàn bộ trước mắt. Chàng có thói quen vẽ lại chiêu thức mỗi ngày.
Haiz, vẽ lại chiêu kiếm không thể chỉ vẽ mỗi thanh kiếm, thế là chàng vẽ luôn người múa kiếm. Có lẽ chính Tàng Ca cũng không biết, rõ ràng chỉ là một quyển bí kíp, người thế nào đâu quan hệ gì?
Nhưng vì sao… người múa tóc dài phất phơ, tay áo tung bay lại đắm say lòng người đến vậy? Lúc cổ tay vung lên nhẹ nhàng như chim yến chao nghiêng…
Lãnh Phi Nhan để Tàng Ca tự do. Chàng có thể ra vào Yến lâu bất cứ lúc nào, cho nên đôi khi chàng tranh thủ về Tàng Kiếm sơn trang, nhưng ở lại đó cũng không lâu. Có lúc Lãnh Phi Nhan đi tìm chàng, có lúc tự chàng ngoan ngoãn trở về.
Đêm đêm vẫn chìm trong hoan lạc. Lãnh Phi Nhan rấtdịu dàng với chàng, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi mắt nàng đã trở nên xa xăm, cho dù là cười cũng có vẻ cô đơn vời vợi.
Lãnh Phi Nhan phải đi xa một chuyến, giao chuyện của Yến Lâu lại cho Vu Chung, Lục Nguyệt và Thất Dạ. Nàng không bảo Tàng Ca đi cùng, có thể thấy đó là chuyện cực kỳ bí mật.
Đương nhiên Tàng Ca cũng không muốn đi với nàng, chàng còn có việc cần làm.
Lúc sắp đi, Lãnh Phi Nhan vỗ vai chàng, giống như vô ý: “Sau này đừng qua lại với Âm Tâm Nhị nữa.”
Tàng Ca kinh hãi pha chút tức giận, mặc dù chàng cũng không biết mình tức giận điều gì: “Muội phái người theo dõi ta?”
Lãnh Phi Nhan quay người rời đi, bình thản nói: “Trong địa bàn của Yến lâu, Lãnh Phi Nhan không cần theo dõi bất cứ người nào!”
Tàng Ca chỉ nhìn theo bóng lưng nàng, dáng vẻ cao ngạo mà lẻ loi cô đơn như những bông tuyết trắng. Tàng Ca không biết rốt cuộc nàng đã biết bao nhiêu. Mồi cuốn bí kíp chàng vẽ ra đều có người mang đến cho Ám Thiên Hành. Lần trước về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Tâm Nhị – con gái của Ẩm Thiên Hành đến tìm, vì thế chàng nhờ nàng ta mang về.
Lãnh Phi Nhan rời khỏi, Tàng Ca cũng không ở lại Yến lâu. Đôi khi chàng nghĩ… mình chẳng khác nào con thú cưng.
Về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Thiên Hành cải trang đến, hình như hắn rất sốt ruột: “Đã một tháng, độc vẫn chưa có chút hiệu quả là sao?”
Tàng Ca cũng cảm thấy lạ. Loại độc mà Ám Thiên Hành đưa cho chàng có tên rất thú vị: Thủy chử thanh oa, một loại độc mạnh mãn tính. Tàng Ca giấu nó trong miệng, thông qua nụ hôn dần dần đầu độc nàng.
Lúc ấy, chàng vốn muốn đồng quy vu tận, nhưng một tháng rồi Lãnh Phi Nhan vẫn xưng bá giang hồ, bản thân Tàng Ca cũng bình an vô sự, vì vậy chàng cũng có chút ngờ vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.