Chương 18
Ảnh Độ Hàn Giang
28/07/2020
Trình Lâm đang học lớp 9, năm sau sẽ thi tốt nghiệp, thời gian đã rất gần cho nên dựa theo thông lệ tới ngày 30 Tết mới bắt đầu được nghỉ.
Cho nên sau khi về nhà ngày nào Trình Dịch Hòa cũng đến trường học của Trình Lâm một chuyến, dẫn cậu đi ra ngoài ăn bữa cơm, buổi tối đưa cậu về ký túc xá, rồi mới cưỡi xe về nhà.
Tuy rằng đường đã được sửa chữa nhưng tuyết rơi vẫn trơn trượt, hơn nữa đường lên trấn lên dốc xuống dốc rất nhiều, Trình Dịch Hòa vẫn không gián đoạn bôn ba qua lại. Trình Lâm vừa ngại ngùng lại vừa lo lắng Trình Dịch Hòa trên đường có chuyện, cho nên không vui lắm khi Trình Dịch Hòa thường tới tìm mình.
Hơn nữa mấy ngày gần đây thời tiết rất là khắc nghiệt, tuyết rơi như lông ngỗng chưa bao giờ gián đoạn.
Khi Trình Lâm đi ra khỏi lớp học thì thấy Trình Dịch Hòa đứng ở sân trường sắp thành người tuyết. Trình Lâm đi đến trước mặt Trình Dịch Hòa áy náy nói: “Anh họ, sau này anh đừng đến, chạy tới chạy lui như vậy rất mệt, hơn nữa thời tiết cũng không tiện.”
Trình Dịch Hòa cũng cảm thấy mình như vậy có chút biến thái, nhưng anh không khống chế được nổi nhớ Trình Lâm. Không suy nghĩ kỹ cứ được chăng hay chớ. Hiện tại biết rõ trái lại càng ngày càng không khống chế được. Trình Lâm tuổi còn nhỏ mình còn có thể chăm sóc, mấy năm sau Trình Lâm có thể nắm giữ cuộc đời của mình, hai người chỉ sợ sẽ càng đi càng xa, cho nên anh chỉ muốn nắm chặt tất cả thời gian có thể cùng một chỗ với Trình Lâm.
Trình Dịch Hòa liền tìm cho mình một lý do đường hoàng, nói: “Anh đang giám sát em, phòng ngừa em trốn học không học tập cho giỏi.”
Trình Lâm lập tức nhấc tay phát thệ: “Em tuyệt đối sẽ không trốn học, lại nói em cũng không dám.”
Trình Dịch Hòa nghĩ, điều này cũng đúng. Ấn vào gáy Trình Lâm nói: “Anh của em muốn quản em, sao em nhiều lý do như vậy.”
Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Em không muốn anh phải chạy tới chạy lui, mệt mỏi lắm.”
Trình Dịch Hòa bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như anh không chạy qua chạy lại vậy chỉ có cách khiến cho Trình Lâm về nhà. Trình Dịch Hòa nhíu mày nở nụ cười. Đột nhiên ôm lấy cổ Trình Lâm cổ kéo vào trong ngực, nói nhỏ vào tai Trình Lâm: “Vậy nếu như không muốn anh chạy tới chạy lui, em có thể giúp anh.”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Giúp thế nào?”
Trình Dịch Hòa nói: “Lát nửa anh dẫn em đi khám bệnh, xin cho em giấy nghỉ phép, em sẽ không cần đi học, ở nhà anh phụ đạo cho em.”
Trình Lâm nghe xong trái tim nhỏ sợ đến đập thình thịch, hoang mang lo sợ, nói: “Chuyện này… Như vậy sao được? Sẽ … Sẽ bị phát hiện.”
Trình Dịch Hòa dụ dỗ: “Sẽ không, có anh ở đây làm sao mmình bị phát hiện?”
Trình Lâm nói: “Nhưng mới vừa rồi anh còn nói không thể trốn học.”
Trình Dịch Hòa: “……”
Đào hố chính mình nhảy, Trình Dịch Hòa trán nổi gân xanh, lập tức làm bộ không vui.
Một giây sau Trình Lâm lập tức đổi giọng: “Đều nghe anh.”
Trình Dịch Hòa hiểu rõ Trình Lâm như lòng bàn tay, biết cậu không thể chống đối, cười nặn nặn vành tai Trình Lâm, nói: “Lúc này mới ngoan.”
Trình Lâm quen làm một cậu học trò ngoan, đột nhiên làm chuyện lừa gạt này thực sự lương tâm bất an. Trình Dịch Hòa ngông nghênh dẫn cậu đi đến phòng y tế, chưa vào cửa cậu đã sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Trình Dịch Hòa cũng không cần nhiều lời lừa gạt, bác sĩ vừa nhìn sắc mặt Trình Lâm đã viết giấy cho cậu nghĩ phép.
Trình Dịch Hòa đắc ý đi xin nghỉ phép cho Trình Lâm, bởi vì đã thi học kỳ xong cho nên coi như Trình Lâm được chính thức nghỉ Tết.
Trình Dịch Hòa đạp xe đạp, Trình Lâm ngồi ở phía sau, hai tay ôm eo Trình Dịch Hòa, vẫn cứ không yên lòng, hỏi đến hai mươi lần câu: “Giáo viên thật sẽ không nhìn ra được sao?”
Trình Dịch Hòa trợn mắt nhìn trời, đã lười trả lời cái vấn đề này, đúng lúc tới một đoạn đường dốc, anh trầm mặc, hai chân dùng sức đạp xe đạp.
Trình Lâm cảm giác được Trình Dịch Hòa khá mệt, nhân tiện nói: “Cho em đi xuống đi, qua đoạn này em đi lên.”
Trình Dịch Hòa kìm nén, đạp xe một hơi đến hết đoạn dốc, lúc này mới thở dốc mấy lần, nói: “Em có thể đừng lần nào gặp cũng chọc giận anh không?”
Trình Dịch Hòa muốn mình đóng vai trò là một người bảo vệ. Nhưng Trình Lâm lại hay thay anh lo lắng cái này cái kia làm Trình Dịch Hòa có chút buồn bực.
Trình Lâm bị mắng không hiểu đầu đuôi, hỏi: “Có ý gì?”
Trình Dịch Hòa nói: “Em phải nên cổ vũ cho anh mới đúng.”
Trình Lâm ngơ ngác, sau khi hiểu được mặt đỏ như quả cà chua: “Em không biết cổ vũ cái gì.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới kinh ngạc phát hiện, mình đã trôi chảy đem lời tự đáy lòng nói ra, trong lòng muốn tát mình một cái. Anh giả vờ đánh lên đầu Trình Lâm một cái: “Nói đùa với em mà em cũng tưởng thật, ngu ngốc!”
Ngay sau đó anh quay người tiếp tục đạp xe đạp, cho nên anh không nhìn thấy phía sau, đôi mắt Trình Lâm mang theo thất lạc.
Cứ như vậy Trình Dịch Hòa thuận lợi đem Trình Lâm lừa gạt đến nhà mình. Nếu lấy chuyện phụ đạo là cờ hiệu, tất nhiên Trình Dịch Hòa sẽ không nuốt lời, an bài nhiệm vụ học tập cho Trình Lâm đầy đủ.
Trình Lâm nằm nhoài trên bàn của Trình Dịch Hòa đọc sách, Trình Dịch Hòa ngồi ở bên cạnh chống cằm nhìn Trình Lâm, tình cờ có mấy bài không hiểu Trình Dịch Hòa sẽ giảng giải cho Trình Lâm.
Trình Dịch Hòa xương tay rõ ràng, thoạt nhìn thon dài mạnh mẽ, Trình Lâm bất tri bất giác bị hấp dẫn, cậu không biết tại sao mình như là một cô gái hai gò má toả nhiệt, nhìn gương mặt của Trình Dịch Hòa là sâu trong nội tâm có một cảm giác bủn rủn trướng đầy nhưng cậu không ghét cảm giác này một chút nào.
Năm trước vào quãng thời gian này hai người như hình với bóng, Trình Dịch Hòa vốn định để Trình Lâm buổi tối ở nơi này với mình, nhưng anh sợ sẽ phát sinh chuyện giống như lần trước nên không thể làm gì khác là nhẫn nhịn, sau khi ăn xong cơm tối đưa Trình Lâm về nhà.
Mùng 2 Tết, Trương Tuấn Diễm muốn ở nhà bà ngoại Trình Tiến thêm mấy ngày, Trình Lâm phải một mình ở nhà.
Trình Lâm cho là mỗi ngày để Trình Dịch Hòa giúp mình giải bài tập đã làm phiền anh rất nhiều, không muốn đem lại cho anh thêm phiền phức nữa, nên không nói chuyện này cho Trình Dịch Hòa. Mãi đến một ngày sau khi kết thúc buổi học, Trình Dịch Hòa như thường lệ đưa Trình Lâm về nhà, đến nhà thấy trong nhà không có ánh đèn hỏi ra mới biết trong nhà chỉ còn một mình Trình Lâm.
Trình Lâm vốn là không thể chống lại Trình Dịch Hòa, lập tức bị anh kéo cổ lôi về nhà, còn bị Trình Dịch Hòa oán trách một trận.
Không phải Trình Dịch Hòa có tư tâm, anh thật sự lo lắng Trình Lâm ở nhà một mình, vạn nhất có chuyện gì, cậu lại không biết ứng phó như thế nào, nên cứng rắn kéo tới nhà mình.
Vì để tránh cho phát sinh chuyện lúng túng như lần trước, lần này Trình Dịch Hòa đi ngủ rất sớm ngủ, anh nằm trong góc giường, mặt hướng vào trong, đắp chăn kín mít.
Lúc Trình Lâm đi nhà chính đun một bình nước nóng trở về thì thấy Trình Dịch Hòa đã ngủ, trong lòng có chút kỳ quái, không hiểu sao hôm nay anh lại ngủ sớm như vậy. Cậu ngồi ở bên giường nhìn anh, thử thăm dò nhẹ nhàng kêu một tiếng, Trình Dịch Hòa không có trả lời, lúc này Trình Lâm mới nằm xuống.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng Trình Lâm hít thở đều đều Trình Dịch Hòa mới xốc chăn lên, người anh ra toàn mồ hôi chảy dọc xuống toàn thân trong phòng ngủ tối tăm lóe lên ánh sáng nhạt.
Phơi một hồi lâu, chờ khô mồ hôi Trình Dịch Hòa mới nghiêng người nhìn Trình Lâm.
Trong bóng tối nhìn không rõ ràng lắm nhưng Trình Dịch Hòa vẫn chuẩn xác tìm được môi Trình Lâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại, cuối cùng anh khẽ hôn một cái trên trán Trình Lâm.
Mình ngủ lúc nào Trình Dịch Hòa cũng không biết, chăn cũng không có đắp kín, đêm khuya ngủ quên liền tự giác hướng về phía nguồn nhiệt rồi kéo luôn chăn của Trình Lâm, anh mơ hồ nghe Trình Lâm nhỏ giọng nói lạnh, Trình Dịch Hòa không suy nghĩ nhiều, xốc chăn của anh lên đắp luôn cho Trình Lâm sau đó ngủ tiếp.
Cho nên hừng đông ngày hôm sau, Trình Dịch Hòa bị nóng làm cho tỉnh dậy, mở hai mắt ra, lúc này anh mới phát hiện trong mình đang ôm trong lồng ngực thân thể nóng hổi của Trình Lâm.
Trời còn chưa sáng nên đầu óc của Trình Dịch Hòa vẫn mơ mơ màng màng, một hồi lâu anh mới nhớ lại chuyện đêm qua. Thì ra anh đã ôm Trình Lâm vào ổ chăn của mình. Đã vậy phần dưới Trình Dịch Hòa còn có phản ứng.
Hắn muốn đem Trình Lâm trả về, muốn che giấu chứng cứ phạm tội, anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình dưới cổ Trình Lâm ra. Trình Dịch Hòa làm rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Trình Lâm.
Trình Lâm mở to mắt nhưng vẫn còn ngáy ngủ, hỏi: “Anh họ, anh làm sao vậy?”
Thiếu niên có đôi mắt thật đẹp, lúc híp mắt đuôi mắt lại hình thành một đường cong, lúc này cậu không đề phòng nằm ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa quả thực như hồ ly ngàn năm làm cho không người nào có thể chống cự.
Bộ vị khó nói của Trình Dịch Hòa vừa vặn chạm vào đùi Trình Lâm, Trình Dịch Hòa không dám nhiều lời, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói: “Không có chuyện gì, em ngủ đi, anh qua bên cạnh ngủ.”
Trình Lâm nghiêng đầu nhìn chăn bên kia, đưa tay sờ sờ, chăn kia rất lạnh không thể nào ngủ, cậu ôm lấy cổ của Trình Dịch Hòa làm cho anh nằm xuống: “Ngủ đi, bên kia lạnh.”
Trình Lâm nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Cánh tay Trình Lâm còn để trên người Trình Dịch Hòa, hai người ngủ chung một cái gối, chóp mũi cách nhau hai, ba centimet. Hơi thở nóng rực của Trình Lâm phun vào mặt Trình Dịch Hòa, da thịt nhẵn nhụi dán vào nhau, đầu óc Trình Dịch Hòa bị kích thích cơ hồ muốn nổ tung, trong nháy mắt cả người ra đầy mồ hôi, quần áo dán sát vào người, anh khó chịu không thể ngủ tiếp.
Anh hoảng hoảng hốt hốt nhắm mắt thiếp đi một lúc, luôn cảm thấy trước mắt có một nguồn sáng lắc lư, lẽ nào trời đã sáng? Trình Dịch Hòa mơ hồ nghĩ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, qua rèm cửa đã nhìn thấy ánh sáng chiếu vào phòng ngủ.
Đặc biệt thân thể ấm áp của Trình Lâm lại kề sát chỗ đó của anh, thậm chí cho anh có ảo giác mình ở trong mơ. Đầu óc Trình Dịch Hòa mơ hồ không thể suy nghĩ chỉ muốn dùng sức đem người trong lòng khảm vào cơ thể của mình.
Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài mát lạnh dán lên bộ vị kia của Trình Dịch Hòa. Cả người Trình Dịch Hòa run rẩy, theo bản năng lập tức nắm chặt cánh tay kia, nhưng tay kia linh hoạt như rắn tiến vào trong quần của anh.
Tư thế chiến đấu mà Trình Dịch Hòa đã bảo trì suốt cả buổi tối đột nhiên bị ngón tay man mát đụng vào làm cho nổ tung. Khoái cảm làm cho anh tê cả da đầu, Trình Dịch Hòa theo bản năng giữ chặt bàn tay kia dùng sức tuốt động bộ vị của mình mấy lần.
“Anh họ, anh đau không?”
Âm thanh trong trẻo của Trình Lâm đột nhiên vang bên tai Trình Dịch Hòa.
Giống như tiếng sét nổ bên tai làm cho Trình Dịch Hòa triệt để tỉnh táo.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang nắm chặt tay của Trình Lâm!
Một giây sau, Trình Dịch Hòa tránh như tránh rắn rết bỏ tay Trình Lâm ra, vội vàng lui về phía sau né tránh.
“Đùng!” một tiếng. Anh đụng đầu vào tường, thanh âm cực lớn, Trình Lâm nghe cảm thấy đau thay anh.
Trình Lâm cũng bị kinh sợ ngồi dậy, chăn từ trên người cậu rớt xuống, thiếu niên quần áo xốc xếch, lộ ra da thịt trắng như mỹ ngọc, hiện ra trước mắt Trình Dịch Hòa.
Sợ hãi và mê hoặc hai loại cảm xúc cực đoan lôi kéo Trình Dịch Hòa, hầu kết anh trượt lên xuống mấy lần, ngay sau đó liền vươn mình xuống giường, lấy quần của mình cuống quít mặc vào, đôi vai lộ ra mắt thường cũng có thể thấy anh dị thường căng thẳng muốn che giấu hoặc chống đỡ cái gì, anh hoảng loạn khẽ quát: “Em sờ loạn cái gì!”
Trình Lâm nhất thời giật mình, cậu chỉ cảm thấy có vật cứng đụng vào hông của mình, muốn lấy tay sờ một cái, kết quả phát hiện là chỗ kia của Trình Dịch Hòa mới đem bàn tay tiến vào.
Nhưng cậu không ngờ Trình Dịch Hòa lại giận đến như vậy.
Trình Lâm bị Trình Dịch Hòa làm sợ đến cả người ngây dại, không phải Trình Dịch Hòa chưa bao giờ phát giận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Trình Dịch Hòa giận mình đến như vậy, Trình Lâm không biết làm sao, oan ức và chua xót xông lên đầu, khóc thút thít hai tiếng, từng viên lệ châu liền rớt xuống.
Trình Dịch Hòa tâm hoảng ý loạn không thể dỗ dành Trình Lâm, nôn nóng nói: “Em khóc cái gì! Anh đã làm gì em chưa?!”
Trình Lâm lại khóc càng lớn hơn.
Bọn họ bên này huyên náo quá lớn, Triệu Anh liền đẩy cửa vào. Bà thấy con trai mình đi chân trần đứng dưới đất, Trình Lâm co rút ở trên giường khóc vô cùng đáng thương, bà quay đầu nhìn Trình Dịch Hòa phẫn nộ quát: ” Sao con lại bắt nạt Trình Lâm?”
Trình Dịch Hòa nhìn thấy Trình Lâm rơi nước mắt cũng đã rất hối hận, rõ ràng mình không khống chế được chính mình sao có thể đem oán khí phát tiết lên người Trình Lâm?
Trình Lâm nhìn thấy Triệu Anh nói như thế, lập tức lau hết nước mắt trên mặt, nói: “Bác cả, không có, bác hiểu lầm…” Nhưng cậu mới vừa lau nước mắt lại vừa rớt xuống, trái lại càng lộ vẻ là mình bị bắt nạt.
Triệu Anh đánh vào vai Trình Dịch Hòa mấy cái, nói: “Con.. Lúc nào cũng như vậy!”
Trình Dịch Hòa vốn đã hổ thẹn, nhưng bị Triệu Anh la mắng càng buồn bực bất kham, cũng bày ra sắc mặt không tốt, nói: “Mẹ đừng xía vô chuyện của con được không? Con sẽ không ăn hiếp em ấy!”
Triệu Anh bị rống sửng sốt một chút, tiến lên kéo cánh tay Trình Lâm nói: “Đi, đừng ở chung với người bị bệnh thần kinh như nó.”
Trình Dịch Hòa nghĩ, để Triệu Anh đem Trình Lâm đi sau này càng khó giải thích, cũng tới kéo một cánh tay khác của Trình Lâm: “Mẹ làm gì? Có thể đừng làm phiền con được không? Chúng con có chuyện còn chưa nói đây.”
Triệu Anh: “Không ai muốn nói chuyện với con!”
Trình Lâm không muốn hai người ầm ĩ lên, đôi mắt ướt đẫm hết nhìn bên này rồi nhìn sang bên kia không biết làm sao.
Trình Dịch Hòa dùng sức tách Triệu Anh và Trình Lâm ra, nói: “Không cần mẹ quan tâm con!”
Triệu Anh tức đến cả người phát run, nói: “Ai thèm quản con!” Mạnh mẽ mở cửa đi ra ngoài,
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng ván cửa kẹt kẹt kẹt kẹt vang vọng.
Trình Dịch Hòa đi tới đi lui, buồn bực vò đầu, hít sâu hai lần mới quay người nhìn Trình Lâm.
Ngay sau đó anh lại giật mình, Trình Lâm mặc một cái áo thun màu trắng, bởi cổ áo quá rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khi nãy vì bọn họ lôi kéo nên quần áo ngổn ngang, lộ ra bờ vai trắng mịn, nửa kín nửa hở dị thường câu người.
Trình Dịch Hòa gian nan dời ánh mắt, nhìn về phía đèn bàn ở đầu giường, lấy lại được tinh thần mới nhẹ nhàng ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, nói: “Xin lỗi, vừa nãy là lỗi của anh.”
Trình Lâm hiển nhiên bị dọa đến run sợ, run rẩy nói: “Anh… Tại sao anh lại tức giận?”
Trình Dịch Hòa trầm thấp nói: “Anh không có giận em.”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Vậy…”
Trình Dịch Hòa nói: “Được rồi, chúng ta không nên nhắc lại chuyện này, được không?”
Trình Lâm không lên tiếng nữa.
Nhưng chuyện lần này cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đến hai người. Trình Lâm trầm lặng hơn, Trình Dịch Hòa ít nói chuyện hơn, Trình Lâm cũng không dám nhìn vào mắt của anh chỉ biết cúi đầu. Lòng Trình Dịch Hòa như dời sông lấp biển, chỉ lo Trình Lâm nhìn ra cái gì, cũng không tâm tư an ủi cậu.
Sau khi ăn cơm tối xong thì có thêm cái trận tuyết lớn, Trình Lâm đêm nay phải về nhà, Trình Dịch Hòa một bên không muốn cậu đi, một bên sợ lại phát sinh chuyện như vậy. Kỳ thực anh biết Trình Lâm không lạ chuyện này, lúc anh học cấp 2 đối với chuyện như vậy kiến thức cũng nửa vời, nhưng không có cách nào giải thích để Trình Lâm hiểu.
Trình Dịch Hòa xoắn xuýt kéo dài, mà Trình Lâm càng kiên trì phải về nhà, Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác đạp tuyết đưa cậu về. Nhưng khi Trình Dịch Hòa vừa về nhà mình liền hối hận, Trình Lâm chỉ ở nhà một mình, sao anh lại đồng ý để cậu trở về? Anh muốn đón cậu lại nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ trầm mặc của Trình Lâm giống như là im lặng từ chối mình làm Trình Dịch Hòa hoảng loạn nên không dám đi tìm Trình Lâm. Anh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, một đêm chưa chợp mắt.
Mấy ngày sau thời tiết vẫn luôn âm u, hoa tuyết bay đầy trời, mặt đường trơn trợt không dễ đi, Trình Lâm cũng không có tới. Tuy rằng Trình Dịch Hòa cũng rất nhớ cậu nhưng Trình Dịch Hòa cũng dần dần phát hiện, nếu mình không khống chế tình cảm của mình chỉ có thể càng ngày càng phát triển theo chiều hướng xấu. Ái tình vốn là ích kỷ, sự tưởng tượng của anh rất tốt, trong thâm tâm ý muốn giữ lấy Trình Lâm càng ngày càng mãnh liệt, nên anh không thể cho phép mình làm ra chuyện thương tổn Trình Lâm.
Vì vậy quan hệ hai người lại lạnh hơn mấy phần.
Sau đó đến ngày mùng 7 đầu năm Trình Lâm phải học đi. Trình Dịch Hòa càng thấy không vui vẻ, thật vất vả mới chờ đến Tết Nguyên Tiêu. Anh đi đến nhà Trình Lâm chúc Tết Nguyên tiêu, vốn muốn ngẫu nhiên gặp mặt Trình Lâm, nhưng Trình Lâm không ở nhà. Trương Tuấn Diễm nói đường xa nên không cho Trình Lâm trở về. Trong lòng Trình Dịch Hòa mắng hai câu, tâm tình càng xuống thấp liền trở về nhà.
Liên tiếp mấy ngày không gặp cũng như không có tin Trình Lâm, anh cho là Trình Lâm không muốn để ý đến mình, Trình Dịch Hòa không ngừng suy nghĩ như vậy nên hơi giận hờn, ngày kế anh mua vé tàu trở về trường học sớm.
Nhưng khi anh mới vừa vào phòng, điện thoại liền vang lên, là Trình Lâm,
Tâm tình Trình Dịch Hòa tung bay rồi lập tức trấn định lại, sau khi bắt máy anh nghe giọng nói của Trình Lâm cũng đặc biệt vui vẻ: “Anh họ, vì giảm bớt áp lực học tập của học sinh ngày hôm nay trường em tổ chức cho mọi người cùng nhau vui Tết Nguyên tiêu đây.”
Trình Dịch Hòa nói: “Chơi vui vẻ không?”
Trình Lâm nói: “Ừm! Anh, anh cũng tới đi, một bạn học chung phòng mua bắp non, em luộc cho anh ăn.”
Lòng Trình Dịch Hòa giao động, do dự nên trả lời như thế nào, anh không muốn làm Trình Lâm thất vọng, cũng muốn lập tức nhìn thấy Trình Lâm, nhưng anh đã về trường học, nếu đồng ý thì về đến nhà cũng là ngày mai, hơn nữa cũng không tiện giải thích với người nhà.
Trình Dịch Hòa nửa ngày không nói gì, Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa không muốn, nói: “Em chỉ thuận miệng nói một chút, anh không đến cũng được, cuối tuần nghỉ nửa ngày em sẽ về nhà.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới nói:”Lâm Lâm, xin lỗi, anh đã về trường học.”
Trình Lâm kinh ngạc nói: “A? Năm nay sao lại đi sớm như vậy?”
Trình Dịch Hòa nói: “Có chút việc, không có cách nào.”
Trình Lâm thất vọng nói: “Vậy cũng tốt.”
Hai người lặng lẽ chốc lát, Trình Lâm đột nhiên nói: “Anh họ, xin lỗi.”
Trình Dịch Hòa bị hai tiếng xin lỗi này làm cho không tìm được manh mối, nói: “Tại sao nói như vậy? Em có lỗi gì với anh?”
Trình Lâm nói càng nhỏ hơn, giống như đang nói với chính mình: “Em biết ngày đó tại sao anh tức giận.”
Phản ứng đầu tiên của Trình Dịch Hòa là Trình Lâm đã biết đến tâm tư bí ẩn của mình nên hốt hoảng một trận, nhưng nghĩ thấy không đúng, nói: “Em biết tại sao?”
Trình Lâm nói: “Dạ, em có một bạn học cho em xem một bộ phim nên em biết được.”
“Phim? Phim gì?” Trình Dịch Hòa nghi hoặc mấy giây, sau khi hiểu ra liền nổi giận: “Trình Lâm! Em dám xem phim cấm!”
Trình Lâm bị la cả kinh, không ngờ Trình Dịch Hòa lại tức giận hoảng loạn đến không biết nên giải thích như thế nào: “Em… Em …”
Trình Dịch Hòa nói: “Sau này không cho phép xem mấy thứ đó có biết hay không!”
Trình Lâm vội trả lời: “Biết, biết rõ.”
Trình Dịch Hòa uy hiếp nói: “Nếu không nghe lời, anh trở về đánh cái mông của em!”
Trình Lâm bên kia gật đầu.
Trình Dịch Hòa nói xong, đột nhiên nhớ đến trước đây cùng Trình Lâm tắm rửa. Da thịt Trình Lâm trắng trẻo non nớt, êm như hoa, trắng như đậu phụ, nếu quả thật đánh cậu …
Trình Dịch Hòa vội vàng ngừng lại bởi vì chỉ tưởng tượng mà anh đã nổi lên phản ứng. Bên tai là giọng nói trong trẻo của Trình Lâm, thân thể của anh nóng lên, khát vọng thỏa mãn dục vọng sôi trào.
… Nếu như có thể một bên gọi điện thoại một bên an ủi bộ vị nào đó…
Nhưng suy nghĩ này lập tức bị Trình Dịch Hòa hủy bỏ, anh không muốn dùng phương thức hèn mọn này làm bẩn Trình Lâm thuần khiết, ám ách nói: “Lâm Lâm, chỗ này anh có chút việc, cúp máy đi, được không?”
Trình Lâm nói: “Được.” Lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa đã cúp điện thoại.
Nửa giờ sau.
Trình Dịch Hòa từ phòng vệ sinh trở về, dục vọng đã phóng thích anh mệt mỏi ngã nằm ở trên giường, lấy tay che mắt của mình, lồng ngực kịch liệt chập trùng, dư vị sau khi phóng thích vẫn còn.
Phòng ngủ chỉ có một mình anh, vốn định mau mau ngủ nhưng anh lăn qua lộn lại, vẫn không thể rời bỏ Trình Lâm.
Sau khi anh biết tính hướng của mình cũng ít nhiều hiểu được cái vòng này, biết rằng trên đời này loại người nào cũng có, tuy rằng Trình Lâm còn nhỏ, nhưng không bảo đảm bên cạnh cậu sẽ không xuất hiện bọn biến thái.
Càng nghĩ Trình Dịch Hòa càng ngồi không yên, thật vất vả chờ đến hừng đông, lòng càng như lửa thiêu, sau đó anh lập tức đi mua vé tàu trở về nhà.
Khi Trình Lâm phát hiện Trình Dịch Hòa đứng dưới ký túc xá của mình thì rất kinh ngạc tưởng mình nhìn lầm, đi tới trước mặt Trình Dịch Hòa nặn nặn cánh tay của anh, nói: “Anh họ, tại sao anh trở lại?”
Trình Dịch Hòa nóng nảy bất an, sau khi nhìn thấy Trình Lâm, mới rốt cục lấy lại bình tĩnh, nói: “Không có chuyện gì.”
Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc, gương mặt anh tuấn càng thêm mấy phần lệ khí sắc bén.
Trình Lâm khiếp sợ nói: “Vậy anh…”
Cậu nói còn chưa dứt lời thì Trình Dịch Hòa ngắt lời nói: “Người bạn học kia là ai?”
Trình Lâm nghe không hiểu: “Người bạn học nào?”
“Người bạn cho em xem phim cấm.”
Trình Dịch Hòa nói thoải mái, âm thanh không cao không thấp, xung quanh đều học sinh đi qua đi lại, Trình Lâm lo người khác nghe thấy được, vội vàng tiến lên bịt miệng Trình Dịch Hòa kéo qua bên cạnh: “Anh nói lăng nhăng gì đó! Không có!”
Vốn rất ít người chú ý đến bọn họ nhưng vì hành động của Trình Lâm làm mọi người đi ngang qua đều nhìn lại, Trình Lâm quả thực rất sợ đẩy Trình Dịch Hòa, ra hiệu anh mau rời khỏi nơi này.
Trình Dịch Hòa hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Trình Lâm đi: “Không xem, anh thấy em là muốn lật trời đi?”
Trình Lâm cầu xin tha thứ: “Anh họ xin anh đừng nói nữa, em.. Chúng ta về nhà rồi nói có được không?”
Trình Dịch Hòa cố ý hù dọa cậu, nói: “Được, đi trở về anh sẽ nói cho ba em biết, để cho ba em đánh em!”
Trình Lâm không ngừng giậm chân: “Không được! Không được! Anh không thể như vậy!”
Trình Lâm sợ đến nước mắt lưng tròng, Trình Dịch Hòa kín đáo nhếch miệng cười rồi lập tức trầm giọng nói: “Vậy sau này em còn dám hay không?”
Trình Lâm vội nói: “Không dám không dám.”
Thấy Trình Lâm đã bị hù dọa đến hoảng sợ Trình Dịch Hòa mới coi như thôi.
Trình Dịch Hòa cũng không muốn đi về nhà, nếu về khẳng định Triệu Anh sẽ truy căn cứu đế không ngừng hỏi tại sao anh trở về, cho nên xin thầy giám thị cho Trình Lâm nghỉ, dẫn cậu đến một nhà nghỉ trên trấn dừng chân.
Trình Dịch Hòa chọn nhà nghỉ này cũng không tệ lắm, sạch sẽ, quan trọng nhất là có lò sưởi, cho nên Trình Dịch Hòa đặt phòng đến trước khi khai giảng một ngày, còn khoảng mười mấy ngày anh sẽ ở nơi này.
Trình Lâm cảm thấy quá mắc, lúc Trình Dịch Hòa trả tiền lại khuyên không nên mướn, muốn về nhà, bị Trình Dịch Hòa trừng mắt một cái liền im miệng.
Đợi đến khi hai người dọn dẹp xong nằm trên giường đã gần 10 giờ, Trình Lâm buồn ngủ nằm ở trong chăn ấm áp ngủ.
Trình Dịch Hòa đặt phòng hai người, anh nằm ở một cái giường khác dựa vào đầu giường, chăn chỉ đắp đến eo, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Trình Lâm.
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được đứng dậy đến nằm bên cạnh Trình Lâm, đánh thức Trình Lâm đang ngủ: “Lâm Lâm, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Trình Lâm dụi mắt, vươn mình đối mặt với Trình Dịch Hòa: “Cái gì?”
Trình Dịch Hòa nói: “Sau này không cho phép em và bạn nam trong lớp quá thân mật, có biết hay không?”
Trình Lâm ngẩn ra, không biết nghĩ tới điều gì, nói: “Ừm.”
Nhưng phản ứng khác thường của cậu lại làm cho Trình Dịch Hòa có cảm giác nặng nề, nói: “Em còn có chuyện gì gạt anh?”
Trình Lâm nói: “Không có.”
Trình Dịch Hòa làm như xem thấu tất cả, truy hỏi cậu: “Chẳng lẽ có người đã sờ qua thân thể em, ở đâu, có phải ở đây không?” Tay anh cách chăn, vỗ vỗ cái mông Trình Lâm.
Trình Lâm như là bị hỏa thiêu lập tức ngồi dậy trốn ở góc giường: “Không có, không có.”
Trình Dịch Hòa mặt lạnh như sương, quát lên: “”Nói thật với anh!”
Trình Lâm nói: “Thật không có.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không có vậy em hoảng loạn cái gì.”
Trình Lâm nhỏ giọng hỏi: “Anh còn vì chuyện ngày đó tức giận sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Không có, anh đã nói không hề tức giận. Bây giờ là lo lắng cho em sẽ bị người khác làm loại chuyện này.”
Trình Lâm nói: “Sẽ không, ngày đó em thật không biết, em…”
Trình Dịch Hòa nói: “Ngu ngốc.”
Trình Dịch Hòa vẫn luôn xem Trình Lâm như trẻ con, vốn không muốn nói cho cậu những việc này, nhưng lại lo lắng Trình Lâm ngốc bị khi dễ cũng không biết. Anh nói: “Em có biết trên thế giới này còn có chuyện nam giới yêu nhau?”
Trình Lâm trợn to hai mắt, há đôi môi phấn nộn, dường như kinh ngạc đến cực điểm.
Trình Dịch Hòa nói: “Cho nên có thể sẽ có một người bạn trai yêu thích em, còn có thể dựa vào ưu thế cùng giới tính chiếm món hời của em, cho nên không cùng những người khác làm chuyện gì khác thường, biết không?”
Trình Lâm nửa ngày mới gật gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Lúc này Trình Dịch Hòa mới hỏi vấn đề mình muốn biết nhất: “Vậy là ai cho em xem loại phim kia?”
Trình Lâm nói: “Không có, khi đó một người bạn học nhờ em hỗ trợ đưa thư, em không cẩn thận nhìn thấy.”
Trình Dịch Hòa rốt cục yên tâm: “Không cẩn thận? Hả?”
Trình Lâm đỏ mặt nói: “Chính là hiếu kỳ mà.”
Trình Dịch Hòa buồn cười hỏi: “Xem hay không?”
Trình Lâm lắc đầu, nói: “Không dễ nhìn.”
Trình Dịch Hòa nói: “Tại sao?”
Trình Lâm nói: “Toàn bộ đều là a a a a, kỳ thực rất tẻ nhạt.”
Trình Dịch Hòa cười thầm, nhìn chăm chú đôi môi mềm mại của Trình Lâm, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, sờ sờ tóc của Trình Lâm, nói:”Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”
Cho nên sau khi về nhà ngày nào Trình Dịch Hòa cũng đến trường học của Trình Lâm một chuyến, dẫn cậu đi ra ngoài ăn bữa cơm, buổi tối đưa cậu về ký túc xá, rồi mới cưỡi xe về nhà.
Tuy rằng đường đã được sửa chữa nhưng tuyết rơi vẫn trơn trượt, hơn nữa đường lên trấn lên dốc xuống dốc rất nhiều, Trình Dịch Hòa vẫn không gián đoạn bôn ba qua lại. Trình Lâm vừa ngại ngùng lại vừa lo lắng Trình Dịch Hòa trên đường có chuyện, cho nên không vui lắm khi Trình Dịch Hòa thường tới tìm mình.
Hơn nữa mấy ngày gần đây thời tiết rất là khắc nghiệt, tuyết rơi như lông ngỗng chưa bao giờ gián đoạn.
Khi Trình Lâm đi ra khỏi lớp học thì thấy Trình Dịch Hòa đứng ở sân trường sắp thành người tuyết. Trình Lâm đi đến trước mặt Trình Dịch Hòa áy náy nói: “Anh họ, sau này anh đừng đến, chạy tới chạy lui như vậy rất mệt, hơn nữa thời tiết cũng không tiện.”
Trình Dịch Hòa cũng cảm thấy mình như vậy có chút biến thái, nhưng anh không khống chế được nổi nhớ Trình Lâm. Không suy nghĩ kỹ cứ được chăng hay chớ. Hiện tại biết rõ trái lại càng ngày càng không khống chế được. Trình Lâm tuổi còn nhỏ mình còn có thể chăm sóc, mấy năm sau Trình Lâm có thể nắm giữ cuộc đời của mình, hai người chỉ sợ sẽ càng đi càng xa, cho nên anh chỉ muốn nắm chặt tất cả thời gian có thể cùng một chỗ với Trình Lâm.
Trình Dịch Hòa liền tìm cho mình một lý do đường hoàng, nói: “Anh đang giám sát em, phòng ngừa em trốn học không học tập cho giỏi.”
Trình Lâm lập tức nhấc tay phát thệ: “Em tuyệt đối sẽ không trốn học, lại nói em cũng không dám.”
Trình Dịch Hòa nghĩ, điều này cũng đúng. Ấn vào gáy Trình Lâm nói: “Anh của em muốn quản em, sao em nhiều lý do như vậy.”
Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Em không muốn anh phải chạy tới chạy lui, mệt mỏi lắm.”
Trình Dịch Hòa bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như anh không chạy qua chạy lại vậy chỉ có cách khiến cho Trình Lâm về nhà. Trình Dịch Hòa nhíu mày nở nụ cười. Đột nhiên ôm lấy cổ Trình Lâm cổ kéo vào trong ngực, nói nhỏ vào tai Trình Lâm: “Vậy nếu như không muốn anh chạy tới chạy lui, em có thể giúp anh.”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Giúp thế nào?”
Trình Dịch Hòa nói: “Lát nửa anh dẫn em đi khám bệnh, xin cho em giấy nghỉ phép, em sẽ không cần đi học, ở nhà anh phụ đạo cho em.”
Trình Lâm nghe xong trái tim nhỏ sợ đến đập thình thịch, hoang mang lo sợ, nói: “Chuyện này… Như vậy sao được? Sẽ … Sẽ bị phát hiện.”
Trình Dịch Hòa dụ dỗ: “Sẽ không, có anh ở đây làm sao mmình bị phát hiện?”
Trình Lâm nói: “Nhưng mới vừa rồi anh còn nói không thể trốn học.”
Trình Dịch Hòa: “……”
Đào hố chính mình nhảy, Trình Dịch Hòa trán nổi gân xanh, lập tức làm bộ không vui.
Một giây sau Trình Lâm lập tức đổi giọng: “Đều nghe anh.”
Trình Dịch Hòa hiểu rõ Trình Lâm như lòng bàn tay, biết cậu không thể chống đối, cười nặn nặn vành tai Trình Lâm, nói: “Lúc này mới ngoan.”
Trình Lâm quen làm một cậu học trò ngoan, đột nhiên làm chuyện lừa gạt này thực sự lương tâm bất an. Trình Dịch Hòa ngông nghênh dẫn cậu đi đến phòng y tế, chưa vào cửa cậu đã sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Trình Dịch Hòa cũng không cần nhiều lời lừa gạt, bác sĩ vừa nhìn sắc mặt Trình Lâm đã viết giấy cho cậu nghĩ phép.
Trình Dịch Hòa đắc ý đi xin nghỉ phép cho Trình Lâm, bởi vì đã thi học kỳ xong cho nên coi như Trình Lâm được chính thức nghỉ Tết.
Trình Dịch Hòa đạp xe đạp, Trình Lâm ngồi ở phía sau, hai tay ôm eo Trình Dịch Hòa, vẫn cứ không yên lòng, hỏi đến hai mươi lần câu: “Giáo viên thật sẽ không nhìn ra được sao?”
Trình Dịch Hòa trợn mắt nhìn trời, đã lười trả lời cái vấn đề này, đúng lúc tới một đoạn đường dốc, anh trầm mặc, hai chân dùng sức đạp xe đạp.
Trình Lâm cảm giác được Trình Dịch Hòa khá mệt, nhân tiện nói: “Cho em đi xuống đi, qua đoạn này em đi lên.”
Trình Dịch Hòa kìm nén, đạp xe một hơi đến hết đoạn dốc, lúc này mới thở dốc mấy lần, nói: “Em có thể đừng lần nào gặp cũng chọc giận anh không?”
Trình Dịch Hòa muốn mình đóng vai trò là một người bảo vệ. Nhưng Trình Lâm lại hay thay anh lo lắng cái này cái kia làm Trình Dịch Hòa có chút buồn bực.
Trình Lâm bị mắng không hiểu đầu đuôi, hỏi: “Có ý gì?”
Trình Dịch Hòa nói: “Em phải nên cổ vũ cho anh mới đúng.”
Trình Lâm ngơ ngác, sau khi hiểu được mặt đỏ như quả cà chua: “Em không biết cổ vũ cái gì.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới kinh ngạc phát hiện, mình đã trôi chảy đem lời tự đáy lòng nói ra, trong lòng muốn tát mình một cái. Anh giả vờ đánh lên đầu Trình Lâm một cái: “Nói đùa với em mà em cũng tưởng thật, ngu ngốc!”
Ngay sau đó anh quay người tiếp tục đạp xe đạp, cho nên anh không nhìn thấy phía sau, đôi mắt Trình Lâm mang theo thất lạc.
Cứ như vậy Trình Dịch Hòa thuận lợi đem Trình Lâm lừa gạt đến nhà mình. Nếu lấy chuyện phụ đạo là cờ hiệu, tất nhiên Trình Dịch Hòa sẽ không nuốt lời, an bài nhiệm vụ học tập cho Trình Lâm đầy đủ.
Trình Lâm nằm nhoài trên bàn của Trình Dịch Hòa đọc sách, Trình Dịch Hòa ngồi ở bên cạnh chống cằm nhìn Trình Lâm, tình cờ có mấy bài không hiểu Trình Dịch Hòa sẽ giảng giải cho Trình Lâm.
Trình Dịch Hòa xương tay rõ ràng, thoạt nhìn thon dài mạnh mẽ, Trình Lâm bất tri bất giác bị hấp dẫn, cậu không biết tại sao mình như là một cô gái hai gò má toả nhiệt, nhìn gương mặt của Trình Dịch Hòa là sâu trong nội tâm có một cảm giác bủn rủn trướng đầy nhưng cậu không ghét cảm giác này một chút nào.
Năm trước vào quãng thời gian này hai người như hình với bóng, Trình Dịch Hòa vốn định để Trình Lâm buổi tối ở nơi này với mình, nhưng anh sợ sẽ phát sinh chuyện giống như lần trước nên không thể làm gì khác là nhẫn nhịn, sau khi ăn xong cơm tối đưa Trình Lâm về nhà.
Mùng 2 Tết, Trương Tuấn Diễm muốn ở nhà bà ngoại Trình Tiến thêm mấy ngày, Trình Lâm phải một mình ở nhà.
Trình Lâm cho là mỗi ngày để Trình Dịch Hòa giúp mình giải bài tập đã làm phiền anh rất nhiều, không muốn đem lại cho anh thêm phiền phức nữa, nên không nói chuyện này cho Trình Dịch Hòa. Mãi đến một ngày sau khi kết thúc buổi học, Trình Dịch Hòa như thường lệ đưa Trình Lâm về nhà, đến nhà thấy trong nhà không có ánh đèn hỏi ra mới biết trong nhà chỉ còn một mình Trình Lâm.
Trình Lâm vốn là không thể chống lại Trình Dịch Hòa, lập tức bị anh kéo cổ lôi về nhà, còn bị Trình Dịch Hòa oán trách một trận.
Không phải Trình Dịch Hòa có tư tâm, anh thật sự lo lắng Trình Lâm ở nhà một mình, vạn nhất có chuyện gì, cậu lại không biết ứng phó như thế nào, nên cứng rắn kéo tới nhà mình.
Vì để tránh cho phát sinh chuyện lúng túng như lần trước, lần này Trình Dịch Hòa đi ngủ rất sớm ngủ, anh nằm trong góc giường, mặt hướng vào trong, đắp chăn kín mít.
Lúc Trình Lâm đi nhà chính đun một bình nước nóng trở về thì thấy Trình Dịch Hòa đã ngủ, trong lòng có chút kỳ quái, không hiểu sao hôm nay anh lại ngủ sớm như vậy. Cậu ngồi ở bên giường nhìn anh, thử thăm dò nhẹ nhàng kêu một tiếng, Trình Dịch Hòa không có trả lời, lúc này Trình Lâm mới nằm xuống.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng Trình Lâm hít thở đều đều Trình Dịch Hòa mới xốc chăn lên, người anh ra toàn mồ hôi chảy dọc xuống toàn thân trong phòng ngủ tối tăm lóe lên ánh sáng nhạt.
Phơi một hồi lâu, chờ khô mồ hôi Trình Dịch Hòa mới nghiêng người nhìn Trình Lâm.
Trong bóng tối nhìn không rõ ràng lắm nhưng Trình Dịch Hòa vẫn chuẩn xác tìm được môi Trình Lâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại, cuối cùng anh khẽ hôn một cái trên trán Trình Lâm.
Mình ngủ lúc nào Trình Dịch Hòa cũng không biết, chăn cũng không có đắp kín, đêm khuya ngủ quên liền tự giác hướng về phía nguồn nhiệt rồi kéo luôn chăn của Trình Lâm, anh mơ hồ nghe Trình Lâm nhỏ giọng nói lạnh, Trình Dịch Hòa không suy nghĩ nhiều, xốc chăn của anh lên đắp luôn cho Trình Lâm sau đó ngủ tiếp.
Cho nên hừng đông ngày hôm sau, Trình Dịch Hòa bị nóng làm cho tỉnh dậy, mở hai mắt ra, lúc này anh mới phát hiện trong mình đang ôm trong lồng ngực thân thể nóng hổi của Trình Lâm.
Trời còn chưa sáng nên đầu óc của Trình Dịch Hòa vẫn mơ mơ màng màng, một hồi lâu anh mới nhớ lại chuyện đêm qua. Thì ra anh đã ôm Trình Lâm vào ổ chăn của mình. Đã vậy phần dưới Trình Dịch Hòa còn có phản ứng.
Hắn muốn đem Trình Lâm trả về, muốn che giấu chứng cứ phạm tội, anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình dưới cổ Trình Lâm ra. Trình Dịch Hòa làm rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Trình Lâm.
Trình Lâm mở to mắt nhưng vẫn còn ngáy ngủ, hỏi: “Anh họ, anh làm sao vậy?”
Thiếu niên có đôi mắt thật đẹp, lúc híp mắt đuôi mắt lại hình thành một đường cong, lúc này cậu không đề phòng nằm ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa quả thực như hồ ly ngàn năm làm cho không người nào có thể chống cự.
Bộ vị khó nói của Trình Dịch Hòa vừa vặn chạm vào đùi Trình Lâm, Trình Dịch Hòa không dám nhiều lời, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói: “Không có chuyện gì, em ngủ đi, anh qua bên cạnh ngủ.”
Trình Lâm nghiêng đầu nhìn chăn bên kia, đưa tay sờ sờ, chăn kia rất lạnh không thể nào ngủ, cậu ôm lấy cổ của Trình Dịch Hòa làm cho anh nằm xuống: “Ngủ đi, bên kia lạnh.”
Trình Lâm nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Cánh tay Trình Lâm còn để trên người Trình Dịch Hòa, hai người ngủ chung một cái gối, chóp mũi cách nhau hai, ba centimet. Hơi thở nóng rực của Trình Lâm phun vào mặt Trình Dịch Hòa, da thịt nhẵn nhụi dán vào nhau, đầu óc Trình Dịch Hòa bị kích thích cơ hồ muốn nổ tung, trong nháy mắt cả người ra đầy mồ hôi, quần áo dán sát vào người, anh khó chịu không thể ngủ tiếp.
Anh hoảng hoảng hốt hốt nhắm mắt thiếp đi một lúc, luôn cảm thấy trước mắt có một nguồn sáng lắc lư, lẽ nào trời đã sáng? Trình Dịch Hòa mơ hồ nghĩ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, qua rèm cửa đã nhìn thấy ánh sáng chiếu vào phòng ngủ.
Đặc biệt thân thể ấm áp của Trình Lâm lại kề sát chỗ đó của anh, thậm chí cho anh có ảo giác mình ở trong mơ. Đầu óc Trình Dịch Hòa mơ hồ không thể suy nghĩ chỉ muốn dùng sức đem người trong lòng khảm vào cơ thể của mình.
Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài mát lạnh dán lên bộ vị kia của Trình Dịch Hòa. Cả người Trình Dịch Hòa run rẩy, theo bản năng lập tức nắm chặt cánh tay kia, nhưng tay kia linh hoạt như rắn tiến vào trong quần của anh.
Tư thế chiến đấu mà Trình Dịch Hòa đã bảo trì suốt cả buổi tối đột nhiên bị ngón tay man mát đụng vào làm cho nổ tung. Khoái cảm làm cho anh tê cả da đầu, Trình Dịch Hòa theo bản năng giữ chặt bàn tay kia dùng sức tuốt động bộ vị của mình mấy lần.
“Anh họ, anh đau không?”
Âm thanh trong trẻo của Trình Lâm đột nhiên vang bên tai Trình Dịch Hòa.
Giống như tiếng sét nổ bên tai làm cho Trình Dịch Hòa triệt để tỉnh táo.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang nắm chặt tay của Trình Lâm!
Một giây sau, Trình Dịch Hòa tránh như tránh rắn rết bỏ tay Trình Lâm ra, vội vàng lui về phía sau né tránh.
“Đùng!” một tiếng. Anh đụng đầu vào tường, thanh âm cực lớn, Trình Lâm nghe cảm thấy đau thay anh.
Trình Lâm cũng bị kinh sợ ngồi dậy, chăn từ trên người cậu rớt xuống, thiếu niên quần áo xốc xếch, lộ ra da thịt trắng như mỹ ngọc, hiện ra trước mắt Trình Dịch Hòa.
Sợ hãi và mê hoặc hai loại cảm xúc cực đoan lôi kéo Trình Dịch Hòa, hầu kết anh trượt lên xuống mấy lần, ngay sau đó liền vươn mình xuống giường, lấy quần của mình cuống quít mặc vào, đôi vai lộ ra mắt thường cũng có thể thấy anh dị thường căng thẳng muốn che giấu hoặc chống đỡ cái gì, anh hoảng loạn khẽ quát: “Em sờ loạn cái gì!”
Trình Lâm nhất thời giật mình, cậu chỉ cảm thấy có vật cứng đụng vào hông của mình, muốn lấy tay sờ một cái, kết quả phát hiện là chỗ kia của Trình Dịch Hòa mới đem bàn tay tiến vào.
Nhưng cậu không ngờ Trình Dịch Hòa lại giận đến như vậy.
Trình Lâm bị Trình Dịch Hòa làm sợ đến cả người ngây dại, không phải Trình Dịch Hòa chưa bao giờ phát giận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Trình Dịch Hòa giận mình đến như vậy, Trình Lâm không biết làm sao, oan ức và chua xót xông lên đầu, khóc thút thít hai tiếng, từng viên lệ châu liền rớt xuống.
Trình Dịch Hòa tâm hoảng ý loạn không thể dỗ dành Trình Lâm, nôn nóng nói: “Em khóc cái gì! Anh đã làm gì em chưa?!”
Trình Lâm lại khóc càng lớn hơn.
Bọn họ bên này huyên náo quá lớn, Triệu Anh liền đẩy cửa vào. Bà thấy con trai mình đi chân trần đứng dưới đất, Trình Lâm co rút ở trên giường khóc vô cùng đáng thương, bà quay đầu nhìn Trình Dịch Hòa phẫn nộ quát: ” Sao con lại bắt nạt Trình Lâm?”
Trình Dịch Hòa nhìn thấy Trình Lâm rơi nước mắt cũng đã rất hối hận, rõ ràng mình không khống chế được chính mình sao có thể đem oán khí phát tiết lên người Trình Lâm?
Trình Lâm nhìn thấy Triệu Anh nói như thế, lập tức lau hết nước mắt trên mặt, nói: “Bác cả, không có, bác hiểu lầm…” Nhưng cậu mới vừa lau nước mắt lại vừa rớt xuống, trái lại càng lộ vẻ là mình bị bắt nạt.
Triệu Anh đánh vào vai Trình Dịch Hòa mấy cái, nói: “Con.. Lúc nào cũng như vậy!”
Trình Dịch Hòa vốn đã hổ thẹn, nhưng bị Triệu Anh la mắng càng buồn bực bất kham, cũng bày ra sắc mặt không tốt, nói: “Mẹ đừng xía vô chuyện của con được không? Con sẽ không ăn hiếp em ấy!”
Triệu Anh bị rống sửng sốt một chút, tiến lên kéo cánh tay Trình Lâm nói: “Đi, đừng ở chung với người bị bệnh thần kinh như nó.”
Trình Dịch Hòa nghĩ, để Triệu Anh đem Trình Lâm đi sau này càng khó giải thích, cũng tới kéo một cánh tay khác của Trình Lâm: “Mẹ làm gì? Có thể đừng làm phiền con được không? Chúng con có chuyện còn chưa nói đây.”
Triệu Anh: “Không ai muốn nói chuyện với con!”
Trình Lâm không muốn hai người ầm ĩ lên, đôi mắt ướt đẫm hết nhìn bên này rồi nhìn sang bên kia không biết làm sao.
Trình Dịch Hòa dùng sức tách Triệu Anh và Trình Lâm ra, nói: “Không cần mẹ quan tâm con!”
Triệu Anh tức đến cả người phát run, nói: “Ai thèm quản con!” Mạnh mẽ mở cửa đi ra ngoài,
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng ván cửa kẹt kẹt kẹt kẹt vang vọng.
Trình Dịch Hòa đi tới đi lui, buồn bực vò đầu, hít sâu hai lần mới quay người nhìn Trình Lâm.
Ngay sau đó anh lại giật mình, Trình Lâm mặc một cái áo thun màu trắng, bởi cổ áo quá rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khi nãy vì bọn họ lôi kéo nên quần áo ngổn ngang, lộ ra bờ vai trắng mịn, nửa kín nửa hở dị thường câu người.
Trình Dịch Hòa gian nan dời ánh mắt, nhìn về phía đèn bàn ở đầu giường, lấy lại được tinh thần mới nhẹ nhàng ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, nói: “Xin lỗi, vừa nãy là lỗi của anh.”
Trình Lâm hiển nhiên bị dọa đến run sợ, run rẩy nói: “Anh… Tại sao anh lại tức giận?”
Trình Dịch Hòa trầm thấp nói: “Anh không có giận em.”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Vậy…”
Trình Dịch Hòa nói: “Được rồi, chúng ta không nên nhắc lại chuyện này, được không?”
Trình Lâm không lên tiếng nữa.
Nhưng chuyện lần này cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đến hai người. Trình Lâm trầm lặng hơn, Trình Dịch Hòa ít nói chuyện hơn, Trình Lâm cũng không dám nhìn vào mắt của anh chỉ biết cúi đầu. Lòng Trình Dịch Hòa như dời sông lấp biển, chỉ lo Trình Lâm nhìn ra cái gì, cũng không tâm tư an ủi cậu.
Sau khi ăn cơm tối xong thì có thêm cái trận tuyết lớn, Trình Lâm đêm nay phải về nhà, Trình Dịch Hòa một bên không muốn cậu đi, một bên sợ lại phát sinh chuyện như vậy. Kỳ thực anh biết Trình Lâm không lạ chuyện này, lúc anh học cấp 2 đối với chuyện như vậy kiến thức cũng nửa vời, nhưng không có cách nào giải thích để Trình Lâm hiểu.
Trình Dịch Hòa xoắn xuýt kéo dài, mà Trình Lâm càng kiên trì phải về nhà, Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác đạp tuyết đưa cậu về. Nhưng khi Trình Dịch Hòa vừa về nhà mình liền hối hận, Trình Lâm chỉ ở nhà một mình, sao anh lại đồng ý để cậu trở về? Anh muốn đón cậu lại nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ trầm mặc của Trình Lâm giống như là im lặng từ chối mình làm Trình Dịch Hòa hoảng loạn nên không dám đi tìm Trình Lâm. Anh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, một đêm chưa chợp mắt.
Mấy ngày sau thời tiết vẫn luôn âm u, hoa tuyết bay đầy trời, mặt đường trơn trợt không dễ đi, Trình Lâm cũng không có tới. Tuy rằng Trình Dịch Hòa cũng rất nhớ cậu nhưng Trình Dịch Hòa cũng dần dần phát hiện, nếu mình không khống chế tình cảm của mình chỉ có thể càng ngày càng phát triển theo chiều hướng xấu. Ái tình vốn là ích kỷ, sự tưởng tượng của anh rất tốt, trong thâm tâm ý muốn giữ lấy Trình Lâm càng ngày càng mãnh liệt, nên anh không thể cho phép mình làm ra chuyện thương tổn Trình Lâm.
Vì vậy quan hệ hai người lại lạnh hơn mấy phần.
Sau đó đến ngày mùng 7 đầu năm Trình Lâm phải học đi. Trình Dịch Hòa càng thấy không vui vẻ, thật vất vả mới chờ đến Tết Nguyên Tiêu. Anh đi đến nhà Trình Lâm chúc Tết Nguyên tiêu, vốn muốn ngẫu nhiên gặp mặt Trình Lâm, nhưng Trình Lâm không ở nhà. Trương Tuấn Diễm nói đường xa nên không cho Trình Lâm trở về. Trong lòng Trình Dịch Hòa mắng hai câu, tâm tình càng xuống thấp liền trở về nhà.
Liên tiếp mấy ngày không gặp cũng như không có tin Trình Lâm, anh cho là Trình Lâm không muốn để ý đến mình, Trình Dịch Hòa không ngừng suy nghĩ như vậy nên hơi giận hờn, ngày kế anh mua vé tàu trở về trường học sớm.
Nhưng khi anh mới vừa vào phòng, điện thoại liền vang lên, là Trình Lâm,
Tâm tình Trình Dịch Hòa tung bay rồi lập tức trấn định lại, sau khi bắt máy anh nghe giọng nói của Trình Lâm cũng đặc biệt vui vẻ: “Anh họ, vì giảm bớt áp lực học tập của học sinh ngày hôm nay trường em tổ chức cho mọi người cùng nhau vui Tết Nguyên tiêu đây.”
Trình Dịch Hòa nói: “Chơi vui vẻ không?”
Trình Lâm nói: “Ừm! Anh, anh cũng tới đi, một bạn học chung phòng mua bắp non, em luộc cho anh ăn.”
Lòng Trình Dịch Hòa giao động, do dự nên trả lời như thế nào, anh không muốn làm Trình Lâm thất vọng, cũng muốn lập tức nhìn thấy Trình Lâm, nhưng anh đã về trường học, nếu đồng ý thì về đến nhà cũng là ngày mai, hơn nữa cũng không tiện giải thích với người nhà.
Trình Dịch Hòa nửa ngày không nói gì, Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa không muốn, nói: “Em chỉ thuận miệng nói một chút, anh không đến cũng được, cuối tuần nghỉ nửa ngày em sẽ về nhà.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới nói:”Lâm Lâm, xin lỗi, anh đã về trường học.”
Trình Lâm kinh ngạc nói: “A? Năm nay sao lại đi sớm như vậy?”
Trình Dịch Hòa nói: “Có chút việc, không có cách nào.”
Trình Lâm thất vọng nói: “Vậy cũng tốt.”
Hai người lặng lẽ chốc lát, Trình Lâm đột nhiên nói: “Anh họ, xin lỗi.”
Trình Dịch Hòa bị hai tiếng xin lỗi này làm cho không tìm được manh mối, nói: “Tại sao nói như vậy? Em có lỗi gì với anh?”
Trình Lâm nói càng nhỏ hơn, giống như đang nói với chính mình: “Em biết ngày đó tại sao anh tức giận.”
Phản ứng đầu tiên của Trình Dịch Hòa là Trình Lâm đã biết đến tâm tư bí ẩn của mình nên hốt hoảng một trận, nhưng nghĩ thấy không đúng, nói: “Em biết tại sao?”
Trình Lâm nói: “Dạ, em có một bạn học cho em xem một bộ phim nên em biết được.”
“Phim? Phim gì?” Trình Dịch Hòa nghi hoặc mấy giây, sau khi hiểu ra liền nổi giận: “Trình Lâm! Em dám xem phim cấm!”
Trình Lâm bị la cả kinh, không ngờ Trình Dịch Hòa lại tức giận hoảng loạn đến không biết nên giải thích như thế nào: “Em… Em …”
Trình Dịch Hòa nói: “Sau này không cho phép xem mấy thứ đó có biết hay không!”
Trình Lâm vội trả lời: “Biết, biết rõ.”
Trình Dịch Hòa uy hiếp nói: “Nếu không nghe lời, anh trở về đánh cái mông của em!”
Trình Lâm bên kia gật đầu.
Trình Dịch Hòa nói xong, đột nhiên nhớ đến trước đây cùng Trình Lâm tắm rửa. Da thịt Trình Lâm trắng trẻo non nớt, êm như hoa, trắng như đậu phụ, nếu quả thật đánh cậu …
Trình Dịch Hòa vội vàng ngừng lại bởi vì chỉ tưởng tượng mà anh đã nổi lên phản ứng. Bên tai là giọng nói trong trẻo của Trình Lâm, thân thể của anh nóng lên, khát vọng thỏa mãn dục vọng sôi trào.
… Nếu như có thể một bên gọi điện thoại một bên an ủi bộ vị nào đó…
Nhưng suy nghĩ này lập tức bị Trình Dịch Hòa hủy bỏ, anh không muốn dùng phương thức hèn mọn này làm bẩn Trình Lâm thuần khiết, ám ách nói: “Lâm Lâm, chỗ này anh có chút việc, cúp máy đi, được không?”
Trình Lâm nói: “Được.” Lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa đã cúp điện thoại.
Nửa giờ sau.
Trình Dịch Hòa từ phòng vệ sinh trở về, dục vọng đã phóng thích anh mệt mỏi ngã nằm ở trên giường, lấy tay che mắt của mình, lồng ngực kịch liệt chập trùng, dư vị sau khi phóng thích vẫn còn.
Phòng ngủ chỉ có một mình anh, vốn định mau mau ngủ nhưng anh lăn qua lộn lại, vẫn không thể rời bỏ Trình Lâm.
Sau khi anh biết tính hướng của mình cũng ít nhiều hiểu được cái vòng này, biết rằng trên đời này loại người nào cũng có, tuy rằng Trình Lâm còn nhỏ, nhưng không bảo đảm bên cạnh cậu sẽ không xuất hiện bọn biến thái.
Càng nghĩ Trình Dịch Hòa càng ngồi không yên, thật vất vả chờ đến hừng đông, lòng càng như lửa thiêu, sau đó anh lập tức đi mua vé tàu trở về nhà.
Khi Trình Lâm phát hiện Trình Dịch Hòa đứng dưới ký túc xá của mình thì rất kinh ngạc tưởng mình nhìn lầm, đi tới trước mặt Trình Dịch Hòa nặn nặn cánh tay của anh, nói: “Anh họ, tại sao anh trở lại?”
Trình Dịch Hòa nóng nảy bất an, sau khi nhìn thấy Trình Lâm, mới rốt cục lấy lại bình tĩnh, nói: “Không có chuyện gì.”
Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc, gương mặt anh tuấn càng thêm mấy phần lệ khí sắc bén.
Trình Lâm khiếp sợ nói: “Vậy anh…”
Cậu nói còn chưa dứt lời thì Trình Dịch Hòa ngắt lời nói: “Người bạn học kia là ai?”
Trình Lâm nghe không hiểu: “Người bạn học nào?”
“Người bạn cho em xem phim cấm.”
Trình Dịch Hòa nói thoải mái, âm thanh không cao không thấp, xung quanh đều học sinh đi qua đi lại, Trình Lâm lo người khác nghe thấy được, vội vàng tiến lên bịt miệng Trình Dịch Hòa kéo qua bên cạnh: “Anh nói lăng nhăng gì đó! Không có!”
Vốn rất ít người chú ý đến bọn họ nhưng vì hành động của Trình Lâm làm mọi người đi ngang qua đều nhìn lại, Trình Lâm quả thực rất sợ đẩy Trình Dịch Hòa, ra hiệu anh mau rời khỏi nơi này.
Trình Dịch Hòa hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Trình Lâm đi: “Không xem, anh thấy em là muốn lật trời đi?”
Trình Lâm cầu xin tha thứ: “Anh họ xin anh đừng nói nữa, em.. Chúng ta về nhà rồi nói có được không?”
Trình Dịch Hòa cố ý hù dọa cậu, nói: “Được, đi trở về anh sẽ nói cho ba em biết, để cho ba em đánh em!”
Trình Lâm không ngừng giậm chân: “Không được! Không được! Anh không thể như vậy!”
Trình Lâm sợ đến nước mắt lưng tròng, Trình Dịch Hòa kín đáo nhếch miệng cười rồi lập tức trầm giọng nói: “Vậy sau này em còn dám hay không?”
Trình Lâm vội nói: “Không dám không dám.”
Thấy Trình Lâm đã bị hù dọa đến hoảng sợ Trình Dịch Hòa mới coi như thôi.
Trình Dịch Hòa cũng không muốn đi về nhà, nếu về khẳng định Triệu Anh sẽ truy căn cứu đế không ngừng hỏi tại sao anh trở về, cho nên xin thầy giám thị cho Trình Lâm nghỉ, dẫn cậu đến một nhà nghỉ trên trấn dừng chân.
Trình Dịch Hòa chọn nhà nghỉ này cũng không tệ lắm, sạch sẽ, quan trọng nhất là có lò sưởi, cho nên Trình Dịch Hòa đặt phòng đến trước khi khai giảng một ngày, còn khoảng mười mấy ngày anh sẽ ở nơi này.
Trình Lâm cảm thấy quá mắc, lúc Trình Dịch Hòa trả tiền lại khuyên không nên mướn, muốn về nhà, bị Trình Dịch Hòa trừng mắt một cái liền im miệng.
Đợi đến khi hai người dọn dẹp xong nằm trên giường đã gần 10 giờ, Trình Lâm buồn ngủ nằm ở trong chăn ấm áp ngủ.
Trình Dịch Hòa đặt phòng hai người, anh nằm ở một cái giường khác dựa vào đầu giường, chăn chỉ đắp đến eo, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Trình Lâm.
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được đứng dậy đến nằm bên cạnh Trình Lâm, đánh thức Trình Lâm đang ngủ: “Lâm Lâm, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Trình Lâm dụi mắt, vươn mình đối mặt với Trình Dịch Hòa: “Cái gì?”
Trình Dịch Hòa nói: “Sau này không cho phép em và bạn nam trong lớp quá thân mật, có biết hay không?”
Trình Lâm ngẩn ra, không biết nghĩ tới điều gì, nói: “Ừm.”
Nhưng phản ứng khác thường của cậu lại làm cho Trình Dịch Hòa có cảm giác nặng nề, nói: “Em còn có chuyện gì gạt anh?”
Trình Lâm nói: “Không có.”
Trình Dịch Hòa làm như xem thấu tất cả, truy hỏi cậu: “Chẳng lẽ có người đã sờ qua thân thể em, ở đâu, có phải ở đây không?” Tay anh cách chăn, vỗ vỗ cái mông Trình Lâm.
Trình Lâm như là bị hỏa thiêu lập tức ngồi dậy trốn ở góc giường: “Không có, không có.”
Trình Dịch Hòa mặt lạnh như sương, quát lên: “”Nói thật với anh!”
Trình Lâm nói: “Thật không có.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không có vậy em hoảng loạn cái gì.”
Trình Lâm nhỏ giọng hỏi: “Anh còn vì chuyện ngày đó tức giận sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Không có, anh đã nói không hề tức giận. Bây giờ là lo lắng cho em sẽ bị người khác làm loại chuyện này.”
Trình Lâm nói: “Sẽ không, ngày đó em thật không biết, em…”
Trình Dịch Hòa nói: “Ngu ngốc.”
Trình Dịch Hòa vẫn luôn xem Trình Lâm như trẻ con, vốn không muốn nói cho cậu những việc này, nhưng lại lo lắng Trình Lâm ngốc bị khi dễ cũng không biết. Anh nói: “Em có biết trên thế giới này còn có chuyện nam giới yêu nhau?”
Trình Lâm trợn to hai mắt, há đôi môi phấn nộn, dường như kinh ngạc đến cực điểm.
Trình Dịch Hòa nói: “Cho nên có thể sẽ có một người bạn trai yêu thích em, còn có thể dựa vào ưu thế cùng giới tính chiếm món hời của em, cho nên không cùng những người khác làm chuyện gì khác thường, biết không?”
Trình Lâm nửa ngày mới gật gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Lúc này Trình Dịch Hòa mới hỏi vấn đề mình muốn biết nhất: “Vậy là ai cho em xem loại phim kia?”
Trình Lâm nói: “Không có, khi đó một người bạn học nhờ em hỗ trợ đưa thư, em không cẩn thận nhìn thấy.”
Trình Dịch Hòa rốt cục yên tâm: “Không cẩn thận? Hả?”
Trình Lâm đỏ mặt nói: “Chính là hiếu kỳ mà.”
Trình Dịch Hòa buồn cười hỏi: “Xem hay không?”
Trình Lâm lắc đầu, nói: “Không dễ nhìn.”
Trình Dịch Hòa nói: “Tại sao?”
Trình Lâm nói: “Toàn bộ đều là a a a a, kỳ thực rất tẻ nhạt.”
Trình Dịch Hòa cười thầm, nhìn chăm chú đôi môi mềm mại của Trình Lâm, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, sờ sờ tóc của Trình Lâm, nói:”Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.