Chương 718: Cô muốn vì anh góp một phần sức lực
Mộc Thất Thất
26/06/2020
"Anh vẫn còn ở Lâm Hải sao?" Anh không cãi nhau với cô, Trần Nhạc Nhung cũng không muốn cãi nhau với anh. Hai người họ đang ở trong một không khí không thoải mái, cô cũng không muốn làm phiền anh quá nhiều.
"Em nói xem?" Trần Dận Trạch một lúc lâu sau mới trả lời một câu.
"Trần Dận Trạch, rốt cuộc anh có thể nói chuyện tử tế được không hả?" Người gì không biết, cô cũng chẳng đi guốc trong bụng anh, làm sao mà biết anh có ở đó hay không?
"Nói đi, có chuyện gì?" Cô sẽ không bao giờ biết, chỉ cần cô ở đó, anh nhất định cũng sẽ ở đó.
Mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.
Trần Nhạc Nhung giận dữ cắn môi nói: "Cách đây không lâu, anh đã nghe nói về một trận động đất mạnh 7,6 độ ở Lũng Tiêm chưa?"
"Ờm, anh nghe nói rồi." giọng điệu anh vẫn không vội vàng gấp gáp, dường như một việc lớn như vậy anh cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Trần Nhạc Nhung không muốn tính toán với anh, nếu cứ tính toán với anh như vậy, cái mạng nhỏ này chắc sẽ bị anh làm cho tức chết.
Cô lại nói: "Anh tìm cách giúp em lấy một ít đồ tiếp tế cho vùng bị nạn. Bây giờ bên đó tình hình rất căng thẳng, chắc chắn sẽ thiếu lương thực và nước, thời tiết cũng trở nên lạnh rồi, những chiếc áo khoác bông chắc chắn sẽ cần..."
"Trần Nhạc Nhung!" Cô còn chưa nói xong, anh đã lên tiếng ngắt lời cô, có thể nghe thấy anh đang kìm nén gì đó. Sau vài giây, anh tiếp tục nói: "Sau đó thì em sẽ đi theo những vật dụng này đến vùng bị nạn có phải không? "
Trần Nhạc Nhung thầm nhủ trong lòng, rằng cô không đi guốc trong bụng anh nên không bao giờ biết anh đang nghĩ gì, nhưng mỗi khi cô nghĩ gì, anh lại biết rất rõ, như thể anh lúc nào cũng đi guốc trong bụng cô vậy.
Thực ra, để biết được người khác đang nghĩ gì trong lòng, không cần phải đi guốc trong bụng của người khác. Chỉ cần bạn muốn biết, tâm tư của bạn đặt lên người khác, tự nhiên bạn sẽ nghĩ ra được mà thôi.
Ví dụ như, anh Liệt đối với cô chính là như vậy.
Cô cũng không phải đi guốc trong bụng anh Liệt, nhưng cô luôn có thể đoán ra anh Liệt đang nghĩ gì.
Chỉ có một lý do duy nhất, đó là tâm tư của cô đặt lên người anh Liệt.
Trần Nhạc Nhung không nói, chỉ ngầm thừa nhận. Trần Dận Trạch cũng hiểu những gì cô đang nghĩ, tức giận nói: "Trần Nhạc Nhung, em có biết có bao nhiêu người trong gia đình quan tâm đến em không?"
"Em, tất nhiên là em biết." Nhắc đến người nhà, cô cảm thấy có chút chột dạ.
Bởi vì cô không phải là một đứa trẻ không có ai yêu mến, cô là một đứa trẻ được nhiều người yêu thương, nếu như cô xảy ra chuyện gì, mọi người trong gia đình sẽ làm sao đây?
Nhưng anh Liệt, thân là Tống thống của một quốc gia, đều phải đi tuyến đầu đến vùng bị nạn. Cô không thể chỉ nhìn anh đi mạo hiểm một mình, cô muốn vì anh góp một phần sức lực.
Cho dù là sức mạnh của cô yếu đuối, không thể giúp anh việc gì, ít nhất cô cũng phải cho anh ấy biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ bên cạnh và ủng hộ anh.
"Em sẽ bảo vệ chăm sóc bản thân thật tốt, anh đừng lo lắng về việc của em nữa." Nghĩ thông suốt những điều này, Trần Nhạc Nhung không còn do dự nữa. Cô đã trưởng thành rồi và có ngày phải tự đi bước đi đầu tiên.
"Em cũng biết đó là một trận động đất mạnh 7,6 độ richter. Em cũng biết dư chấn của động đất có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trước thảm họa thiên nhiên, em có biết con người yếu đuối như thế nào không?" Giọng nói của Trần Dận Trạch rất nặng nề, dường như vừa nói vừa nghiến răng.
"Em biết, nhưng em nhất định phải đi. Anh không giúp em thì thôi, nói nhiều như vậy làm gì chứ?" Cô cũng bị dồn ép hết cách rồi, mới nghĩ đến việc cô giúp anh.
Bạn thấy đấy, anh ấy không những không đồng ý giúp cô, lại khiến cho anh ra dáng anh trai giáo huấn cả nửa ngày, như thể cô đi đến vùng bị nạn chính là việc không hiếu thảo vậy.
Rõ ràng là cô đã đến gia đình này trước. Người này chỉ hơn cô vài tuổi. Cô phải gọi anh ta là anh trai, còn chịu sự kiểm soát của anh, thực sự quá đủ rồi!
Trần Dận Trạch bất lực nói: "Nhung Nhung..."
"Trần đại thiếu gia, anh cứ ở đó làm đại thiếu gia cho thật tốt đi. Việc của em không cần anh quan tâm." Nói xong, Trần Nhạc Nhung cúp điện thoại, tức giận đến nỗi suýt ném điện thoại ra ngoài.
Trong những năm qua, có thể là do anh luôn dùng thân phận anh trai để quản lý cô, nên cô luôn bất mãn với anh.
Cô nói chuyện với ai đều rất khách khí và lễ phép, nhưng chỉ cần nói chuyện với anh, chưa được ba câu đã có thể cãi nhau rồi.
Cũng chỉ có anh mới có thể khiến cô tức giận, còn có vài lần tức giận đến mức mất cả hình tượng.
Sau khi cúp điện thoại của Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung lo lắng đi quanh phòng, nghĩ tới nghĩ lui, đồ dùng vật tư cô không có cách nào lấy được rồi.
Cô không thể gửi vật phẩm, nhưng cô có thể quyên góp cho các tổ chức đáng tin cậy và để các tổ chức mua đồ dùng rồi gửi chúng đến vùng bị nạn.
Cô không muốn sử dụng tiền của người cha chết tiệt ấy, thế thì sử dụng tiền mà cô đã kiếm được từ nhà riêng trong những năm qua. Cô phải dùng sức mạnh của chính mình để giúp anh Liệt.
Sau khi số tiền được quyên góp đi, Trần Nhạc Nhung cũng nhận được email từ đội cứu hộ, để cô gặp mặt mọi người trước.
Nửa đêm rồi mà Trần Nhạc Nhung vẫn vội vã đến gặp các thành viên của đội cứu hộ, thông qua một số bài kiểm tra về các thao tác trong hạng mục thông thường phải có trong quy định của nhân viên điều dưỡng. Cô đã trở thành một thành viên chính thức của đội cứu hộ.
Quận Lũng Tiêm bị động đất nằm cách thành phố Lâm 300 km về phía tây bắc. Đội cứu hộ mất hơn tám giờ lái xe, tốc độ chậm hơn nhiều so với bình thường, nhưng may mắn thay, đội của họ khởi hành ở Lăng Lí, hơn nửa ngày của buổi sáng đã đến vùng bị nạn của trận động đất.
Trận động đất thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, đường đi lại của quận đã bị phá hủy, xe không thể đi vào, họ dừng lại xuống xe ở bên ngoài quận hàng chục dặm, tự vác vật tư y tế và đồ dùng vào vùng tai nạn.
Trên đường đi, gặo những đội cứu hộ chuyên nghiệp đến từ các nơi, xe không thể vào được, bọn họ cũng vác theo túi lớn túi nhỏ vào vùng tai nạn.
Trước kia Trần Nhạc Nhung từng tham gia các hoạt động sinh tồn dã ngoại. Người tổ chức sẽ mô phỏng nhiều tình huống khác nhau để cho những người tham gia trốn thoát, tự cứu mình hoặc cứu những người bạn đồng hành của họ.
Trước khi cô đến đây, cô cảm thấy rằng bản thân có thể chịu đựng được các hoạt động sinh tồn dã ngoại, có động đất như ở đây cô cũng sẽ có thể làm được.
Nhưng có sự khác biệt duy nhất là các xác chết trên đường là thật, một mạng người trong một tích tắc đã không còn nữa rồi.
Một trong số họ bị đá rơi trúng, đầu đều bị đập nát, não bay ra bên cạnh, số khác chân tay bị đập nát, máu ở khắp mọi mọi nơi.
Nhìn thấy những xác chết, đầu của Trần Nhạc Nhung tê liệt hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống vài độ, khiến cô run rẩy vì lạnh.
"Nhóc, không sao chứ?" Đội trưởng của họ, chị Yến, thấy tình hình của Triệu Nhạc Nhung không ổn, nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Chị Yến, em ổn." Trần Nhạc Nhung cắn môi, rồi tự nhủ bản thân phải dũng cảm.
Cô đến đây để giúp đỡ, chứ không được liên lụy người khác. Dù hoàn cảnh này thương tâm thế nào, cô vẫn phải nghiến răng mà kiên trì đến cùng.
"Ọe--" Phía cô đã ổn rồi, một cậu con trai bên cạnh đột nhiên nôn mửa:"Yến, tôi rất buồn..."
Nhóm người này đều là sinh viên y khoa đại học, có kiến thức chuyên môn y tế và thường tham gia các hoạt động chẩn đoán và điều trị bên ngoài, nhưng họ chưa bao giờ thấy một cảnh tượng khủng khiếp thảm thương như vậy.
Họ chỉ đi vừa mới đi được năm, sáu cây số, đã gặp được hơn một chục xác chết. Một số bạn cùng lớp sắp sụp đổ rồi.
Yến là trưởng nhóm cứu hộ của họ, cũng là sinh viên y khoa năm thứ tư đại học.
Bởi vì cô ấy thường ngày rất hòa đồng và nhiệt tình, nên cô ấy thường xuyên kêu gọi mọi người tham gia các hoạt động, hiển nhiên cô ấy trở thành đội trưởng của đội này.
Đội cứu hộ của họ có tổng cộng hai mươi bốn người, được chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm bốn người, mỗi nhóm gồm hai người đàn ông và hai người phụ nữ, sẽ thuận tiện hơn khi làm việc cùng nhau.
Đừng nhìn vào việc Trần Nhạc Nhung đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng cô lại là người trẻ nhất trong đội, vì vậy đội trưởng Yến đã yêu cầu cô đi theo cô ấy để thành một nhóm.
Trong nhóm này của họ, ngoài hai cô gái là bọn họ, còn có hai chàng trai, một người tên Tiểu Tráng, một người tên Tiến.
Mọi người đã đăng ký đều dùng tên riêng. Lúc gặp mặt, Trần Nhạc Nhung đã tạm thời đặt cho mình một tên riêng.
Khi cô đặt tên, đúng lúc thấy có nhà mua một cái hũ, vì vậy cô ấy đã đặt tên cho mình là - bình giấm chua!
"Em nói xem?" Trần Dận Trạch một lúc lâu sau mới trả lời một câu.
"Trần Dận Trạch, rốt cuộc anh có thể nói chuyện tử tế được không hả?" Người gì không biết, cô cũng chẳng đi guốc trong bụng anh, làm sao mà biết anh có ở đó hay không?
"Nói đi, có chuyện gì?" Cô sẽ không bao giờ biết, chỉ cần cô ở đó, anh nhất định cũng sẽ ở đó.
Mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.
Trần Nhạc Nhung giận dữ cắn môi nói: "Cách đây không lâu, anh đã nghe nói về một trận động đất mạnh 7,6 độ ở Lũng Tiêm chưa?"
"Ờm, anh nghe nói rồi." giọng điệu anh vẫn không vội vàng gấp gáp, dường như một việc lớn như vậy anh cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Trần Nhạc Nhung không muốn tính toán với anh, nếu cứ tính toán với anh như vậy, cái mạng nhỏ này chắc sẽ bị anh làm cho tức chết.
Cô lại nói: "Anh tìm cách giúp em lấy một ít đồ tiếp tế cho vùng bị nạn. Bây giờ bên đó tình hình rất căng thẳng, chắc chắn sẽ thiếu lương thực và nước, thời tiết cũng trở nên lạnh rồi, những chiếc áo khoác bông chắc chắn sẽ cần..."
"Trần Nhạc Nhung!" Cô còn chưa nói xong, anh đã lên tiếng ngắt lời cô, có thể nghe thấy anh đang kìm nén gì đó. Sau vài giây, anh tiếp tục nói: "Sau đó thì em sẽ đi theo những vật dụng này đến vùng bị nạn có phải không? "
Trần Nhạc Nhung thầm nhủ trong lòng, rằng cô không đi guốc trong bụng anh nên không bao giờ biết anh đang nghĩ gì, nhưng mỗi khi cô nghĩ gì, anh lại biết rất rõ, như thể anh lúc nào cũng đi guốc trong bụng cô vậy.
Thực ra, để biết được người khác đang nghĩ gì trong lòng, không cần phải đi guốc trong bụng của người khác. Chỉ cần bạn muốn biết, tâm tư của bạn đặt lên người khác, tự nhiên bạn sẽ nghĩ ra được mà thôi.
Ví dụ như, anh Liệt đối với cô chính là như vậy.
Cô cũng không phải đi guốc trong bụng anh Liệt, nhưng cô luôn có thể đoán ra anh Liệt đang nghĩ gì.
Chỉ có một lý do duy nhất, đó là tâm tư của cô đặt lên người anh Liệt.
Trần Nhạc Nhung không nói, chỉ ngầm thừa nhận. Trần Dận Trạch cũng hiểu những gì cô đang nghĩ, tức giận nói: "Trần Nhạc Nhung, em có biết có bao nhiêu người trong gia đình quan tâm đến em không?"
"Em, tất nhiên là em biết." Nhắc đến người nhà, cô cảm thấy có chút chột dạ.
Bởi vì cô không phải là một đứa trẻ không có ai yêu mến, cô là một đứa trẻ được nhiều người yêu thương, nếu như cô xảy ra chuyện gì, mọi người trong gia đình sẽ làm sao đây?
Nhưng anh Liệt, thân là Tống thống của một quốc gia, đều phải đi tuyến đầu đến vùng bị nạn. Cô không thể chỉ nhìn anh đi mạo hiểm một mình, cô muốn vì anh góp một phần sức lực.
Cho dù là sức mạnh của cô yếu đuối, không thể giúp anh việc gì, ít nhất cô cũng phải cho anh ấy biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ bên cạnh và ủng hộ anh.
"Em sẽ bảo vệ chăm sóc bản thân thật tốt, anh đừng lo lắng về việc của em nữa." Nghĩ thông suốt những điều này, Trần Nhạc Nhung không còn do dự nữa. Cô đã trưởng thành rồi và có ngày phải tự đi bước đi đầu tiên.
"Em cũng biết đó là một trận động đất mạnh 7,6 độ richter. Em cũng biết dư chấn của động đất có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trước thảm họa thiên nhiên, em có biết con người yếu đuối như thế nào không?" Giọng nói của Trần Dận Trạch rất nặng nề, dường như vừa nói vừa nghiến răng.
"Em biết, nhưng em nhất định phải đi. Anh không giúp em thì thôi, nói nhiều như vậy làm gì chứ?" Cô cũng bị dồn ép hết cách rồi, mới nghĩ đến việc cô giúp anh.
Bạn thấy đấy, anh ấy không những không đồng ý giúp cô, lại khiến cho anh ra dáng anh trai giáo huấn cả nửa ngày, như thể cô đi đến vùng bị nạn chính là việc không hiếu thảo vậy.
Rõ ràng là cô đã đến gia đình này trước. Người này chỉ hơn cô vài tuổi. Cô phải gọi anh ta là anh trai, còn chịu sự kiểm soát của anh, thực sự quá đủ rồi!
Trần Dận Trạch bất lực nói: "Nhung Nhung..."
"Trần đại thiếu gia, anh cứ ở đó làm đại thiếu gia cho thật tốt đi. Việc của em không cần anh quan tâm." Nói xong, Trần Nhạc Nhung cúp điện thoại, tức giận đến nỗi suýt ném điện thoại ra ngoài.
Trong những năm qua, có thể là do anh luôn dùng thân phận anh trai để quản lý cô, nên cô luôn bất mãn với anh.
Cô nói chuyện với ai đều rất khách khí và lễ phép, nhưng chỉ cần nói chuyện với anh, chưa được ba câu đã có thể cãi nhau rồi.
Cũng chỉ có anh mới có thể khiến cô tức giận, còn có vài lần tức giận đến mức mất cả hình tượng.
Sau khi cúp điện thoại của Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung lo lắng đi quanh phòng, nghĩ tới nghĩ lui, đồ dùng vật tư cô không có cách nào lấy được rồi.
Cô không thể gửi vật phẩm, nhưng cô có thể quyên góp cho các tổ chức đáng tin cậy và để các tổ chức mua đồ dùng rồi gửi chúng đến vùng bị nạn.
Cô không muốn sử dụng tiền của người cha chết tiệt ấy, thế thì sử dụng tiền mà cô đã kiếm được từ nhà riêng trong những năm qua. Cô phải dùng sức mạnh của chính mình để giúp anh Liệt.
Sau khi số tiền được quyên góp đi, Trần Nhạc Nhung cũng nhận được email từ đội cứu hộ, để cô gặp mặt mọi người trước.
Nửa đêm rồi mà Trần Nhạc Nhung vẫn vội vã đến gặp các thành viên của đội cứu hộ, thông qua một số bài kiểm tra về các thao tác trong hạng mục thông thường phải có trong quy định của nhân viên điều dưỡng. Cô đã trở thành một thành viên chính thức của đội cứu hộ.
Quận Lũng Tiêm bị động đất nằm cách thành phố Lâm 300 km về phía tây bắc. Đội cứu hộ mất hơn tám giờ lái xe, tốc độ chậm hơn nhiều so với bình thường, nhưng may mắn thay, đội của họ khởi hành ở Lăng Lí, hơn nửa ngày của buổi sáng đã đến vùng bị nạn của trận động đất.
Trận động đất thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, đường đi lại của quận đã bị phá hủy, xe không thể đi vào, họ dừng lại xuống xe ở bên ngoài quận hàng chục dặm, tự vác vật tư y tế và đồ dùng vào vùng tai nạn.
Trên đường đi, gặo những đội cứu hộ chuyên nghiệp đến từ các nơi, xe không thể vào được, bọn họ cũng vác theo túi lớn túi nhỏ vào vùng tai nạn.
Trước kia Trần Nhạc Nhung từng tham gia các hoạt động sinh tồn dã ngoại. Người tổ chức sẽ mô phỏng nhiều tình huống khác nhau để cho những người tham gia trốn thoát, tự cứu mình hoặc cứu những người bạn đồng hành của họ.
Trước khi cô đến đây, cô cảm thấy rằng bản thân có thể chịu đựng được các hoạt động sinh tồn dã ngoại, có động đất như ở đây cô cũng sẽ có thể làm được.
Nhưng có sự khác biệt duy nhất là các xác chết trên đường là thật, một mạng người trong một tích tắc đã không còn nữa rồi.
Một trong số họ bị đá rơi trúng, đầu đều bị đập nát, não bay ra bên cạnh, số khác chân tay bị đập nát, máu ở khắp mọi mọi nơi.
Nhìn thấy những xác chết, đầu của Trần Nhạc Nhung tê liệt hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống vài độ, khiến cô run rẩy vì lạnh.
"Nhóc, không sao chứ?" Đội trưởng của họ, chị Yến, thấy tình hình của Triệu Nhạc Nhung không ổn, nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Chị Yến, em ổn." Trần Nhạc Nhung cắn môi, rồi tự nhủ bản thân phải dũng cảm.
Cô đến đây để giúp đỡ, chứ không được liên lụy người khác. Dù hoàn cảnh này thương tâm thế nào, cô vẫn phải nghiến răng mà kiên trì đến cùng.
"Ọe--" Phía cô đã ổn rồi, một cậu con trai bên cạnh đột nhiên nôn mửa:"Yến, tôi rất buồn..."
Nhóm người này đều là sinh viên y khoa đại học, có kiến thức chuyên môn y tế và thường tham gia các hoạt động chẩn đoán và điều trị bên ngoài, nhưng họ chưa bao giờ thấy một cảnh tượng khủng khiếp thảm thương như vậy.
Họ chỉ đi vừa mới đi được năm, sáu cây số, đã gặp được hơn một chục xác chết. Một số bạn cùng lớp sắp sụp đổ rồi.
Yến là trưởng nhóm cứu hộ của họ, cũng là sinh viên y khoa năm thứ tư đại học.
Bởi vì cô ấy thường ngày rất hòa đồng và nhiệt tình, nên cô ấy thường xuyên kêu gọi mọi người tham gia các hoạt động, hiển nhiên cô ấy trở thành đội trưởng của đội này.
Đội cứu hộ của họ có tổng cộng hai mươi bốn người, được chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm bốn người, mỗi nhóm gồm hai người đàn ông và hai người phụ nữ, sẽ thuận tiện hơn khi làm việc cùng nhau.
Đừng nhìn vào việc Trần Nhạc Nhung đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng cô lại là người trẻ nhất trong đội, vì vậy đội trưởng Yến đã yêu cầu cô đi theo cô ấy để thành một nhóm.
Trong nhóm này của họ, ngoài hai cô gái là bọn họ, còn có hai chàng trai, một người tên Tiểu Tráng, một người tên Tiến.
Mọi người đã đăng ký đều dùng tên riêng. Lúc gặp mặt, Trần Nhạc Nhung đã tạm thời đặt cho mình một tên riêng.
Khi cô đặt tên, đúng lúc thấy có nhà mua một cái hũ, vì vậy cô ấy đã đặt tên cho mình là - bình giấm chua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.