Lệ Tam Sinh Hoa Đào Kiếp

Chương 2: Hôn mê bất tỉnh

Lâm Tuyết Linh

17/12/2013

Edit : Như Bình

Beta : Vô Phương

Thời điểm Dịch Vân Lạc mơ mơ màng tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trong một rừng đào, sắc đào tràn ngập, mênh mông vô tận.

Trên nhánh cây, những bông hoa màu hồng nhạt nở chi chít, từng đóa từng đóa xúm xít vào nhau.

Sắc hồng đậm như tỏa ra từ xương tủy, giống như từng đóa hoa lửa đang bùng nở, lại hệt như ráng chiều chiếu rọi từ phía chân trời, tươi đẹp rực rỡ, như sắp rỉ ra từng giọt từng giọt máu hồng thắm. Xung quanh thân cây tỏa ra từng vầng từng vầng sáng màu tím nhạt, chặt chẽ bao trọn lấy thân cây.

Mà hắn dường như đang nằm ở vị trí trung tâm của tán cây.

Dịch Vân Lạc nhíu mày, là hắn nhìn nhầm sao? Hoa đào sao có thể nở rực rỡ và tươi đẹp như thế vào mùa này chứ?

Trong lòng thầm cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ, chỉ là vẫn chưa kịp nghĩ kỹ, một cơn choáng váng đã ập tới.

Cách Thôn Hoa Đào mười dặm, một đại hán tuổi hơn bốn mươi, vội vàng đóng chặt cánh cửa nhà mình lại, nhắm hướng thành trấn gần nhất mà chạy đi. Một cơn gió lạnh buốt thổi tới, ông bất chợt lạnh run cả người, vội vàng kéo sát chiếc áo khoác da hổ cũ đến mức đã đổi màu trên người. Đây chính là chiếc áo bằng da mấy năm trước ông lên núi săn thú lột được từ một con hổ, vốn tưởng rằng bị hổ chặn đường chắc chắn sẽ mất mạng, lại thật không ngờ con hổ kia chẳng biết tại sao lại bị thương rất nặng, ông chỉ bổ một búa đã giết được nó.

Chân bước nhanh hơn, trong tay gắt gao nắm chặt mười lượng bạc dành dụm được trong nhà và vay mượn của hàng xóm. Đây chính là những đồng tiền cứu mạng! Vợ của ông vẫn đang nằm trên giường, bụng đau đến mức la hét thảm thiết, chắc là sắp sinh rồi. Thế nhưng, bà đỡ trong thôn lại có việc phải quay về nhà mẹ từ mấy hôm trước, bây giờ trong thôn chẳng còn ai cả, ông đành phải chạy tới thành trấn gần nhất mời đại phu đến.

Gió bắc tràn tới, từng đợt từng đợt thổi thốc vào, những cơn gió to gào thét tạt vào mặt ông, đau như dao cắt. Lúc đi ngang qua lưng chừng núi, ông nhìn thấy một chàng trai mặc áo trắng nằm trên mặt đất, y phục mỏng manh, sắc mặt tái xanh, có lẽ bị thương rất nặng. Chỉ có điều bây giờ ông không đủ sức quan tâm đến cậu ta, chỉ dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục vội chạy đi. Rốt cuộc trước khi mặt trời xuống núi, ông cũng đã chạy đến cửa y quán của Lý đại phu trong thành.

“Lý đại phu, cầu xin ngài cứu vợ con ta.”

Đại hán quỳ phịch xuống trước mặt ông lão khoảng bảy mươi tuổi, liên tục van xin.



Ông lão vội vàng đỡ ông dậy, nghe ông kể hết mọi chuyện, nét mặt ông lão hiện lên vẻ khó xử, do dự nói: “Lương y như từ mẫu, không phải là ta không muốn giúp, chỉ là bây giờ cuồng phong đang gào thét bên ngoài, trời cũng đang tối dần, ta vác theo đống xương cốt già cỗi của mình e là chẳng thể leo lên ngọn núi cao như vậy.”

Thôn Hoa Đào nằm trên đỉnh Đào sơn, từ chỗ này đi đến đó, ban ngày ban mặt qua lại nơi đó cũng mất gần hai canh giờ, vì vậy những đại phu bình thường hầu như đều không muốn lên núi chẩn bệnh. Cũng chỉ có Lý đại phu là người có lòng tốt, thỉnh thoảng sẽ đem theo hai ba người học trò của ông lên núi dạy bọn họ cách nhận biết các loại thảo dược, sẵn tiện đến Thôn Hoa Đào xem bệnh cho các thôn dân. Vì thế ở trong lòng đại hán, ông gần như là người duy nhất có thể cầu xin giúp đỡ, cũng là niềm hy vọng duy nhất.

Đại hán nghe xong lời ông lão, lòng nóng như lửa đốt, xém chút đã quỳ rạp xuống đất. Ông vội vội vàng vàng lấy ra mười lượng bạc còn vương hơi ấm cơ thể từ trong ngực ra, hai tay run rẩy đưa đến trước mặt ông lão.

“Lý đại phu, cầu xin ngài! Nếu ngay cả ngài cũng không đi, vợ con cháu thật sự sẽ không thể cứu được nữa! Cháu … hiện giờ cháu chỉ còn lại có bấy nhiêu bạc, nếu không đủ, mấy hôm nữa cháu sẽ đưa thêm một ít nữa tới cho ngài. Cầu xin ngài, ngài nhất định phải cứu vợ con cháu! Van xin ngài! Cầu xin ngài!”

Ông lão nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của đại hán thật sự là không thể nhẫn tâm thêm, nhớ lại mỗi lần ông lên núi vợ chồng bọn họ đều chào đón ông và đám đồ đệ rất nhiệt tình, mà đứa trẻ trong bụng vợ đại hán, cũng chính mắt ông nhìn nó lớn lên từng chút một. Ông lập tức gói gém một ít thuốc thang và vải trắng, còn thêm thuốc giảm đau bỏ vào cái bọc nhỏ, rồi vác nó lên trên vai.

“Vậy lão phu sẽ đi với cậu một chuyến.”

Trên khuôn mặt đau thương của đại hán cuối cùng cũng lộ ra một chút hơi ấm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn, ông ra ngoài lâu như vậy, không biết bây giờ vợ ở nhà có ổn không? Ông vội vội vàng vàng kéo ông lão chạy về nhà mình, nhưng tốc độ chạy của hai người rõ ràng chậm hơn lúc ông đi, đại hán lại không tránh khỏi một trận lo âu nữa.

Lúc đi qua lưng chừng núi, ông thấy cậu thanh niên áo trắng vẫn nằm ở nơi đó hôn mê bất tỉnh, nhìn thấy sắc trời đang tối dần, đưa tay không thể nhìn thấy năm ngón. Đến nửa đêm trên núi này sẽ có rất nhiều thú dữ xuất hiện, suy đi nghĩ lại, ông mềm lòng bước đến đó cõng cậu ta về nhà.

……………

Một năm sau.

“Mẹ nó ơi, mau ra đây! Lý đại phu tới rồi!” Đại hán đang vác trên lưng một bó củi vừa mới bổ xong, một tay xách hai con thỏ rừng màu xám, một tay đỡ ông lão tóc bạc trắng vào trong sân.

Một đại nương đang nấu cơm nhìn thấy Lý đại phu tới, bà cười cười đi ra, chiếc tạp dề bằng vải thô còn buộc trên người.



“Ngài xem đi, ngài đã lớn tuổi vậy rồi, mà vẫn phải đi một quãng đường xa đến xem bệnh cho Mộng nhi, làm cho chúng cháu thấy e ngại quá!”

Đại hán vừa bỏ con thỏ xuống, vừa bước vào phòng lấy một chiếc ghế ra, rồi dìu Lý đại phu ngồi xuống.

“Mẹ nó còn không nhanh ôm Mộng nhi ra đây nữa.” Đại hán vừa dứt lời với vợ, xoay người sang nhìn Lý đại phu, nét mặt hiện lên sự biết ơn: “Đứa bé này vừa sinh ra thể trạng đã yếu ớt, mắc nhiều bệnh, nếu không phải có Lý đại phu ở đây, e rằng …”

Đại hán cúi đầu xuống, nhớ lại chuyện vợ mình sinh nở đêm đó, trong lòng ông vẫn chưa hết sợ hãi. Cũng may là Lý đại phu đến vừa đúng lúc, nếu tới trễ nửa canh giờ, e rằng cả người lớn lẫn đứa bé đều không thể giữ được. Chỉ có điều thân thể đứa bé này yếu ớt hơn những đứa trẻ cùng lứa rất nhiều, vẫn thường xuyên bị bệnh, hai vợ chồng bọn họ khá lớn tuổi mới có được một mụn con, nên rất yêu thương đứa bé, hơn một năm nay hai người bỏ không ít tâm tư ra mà chăm sóc con bé. May mà còn có Lý đại phu cũng rất thường xuyên lên núi, giúp hai người thăm bệnh cho bé.

Đúng lúc này, Mộc đại nương hoảng hốt chạy ra: “Không xong, không xong rồi, lại không tìm thấy Mộng nhi nữa rồi!”

Đại hán không nói lời nào, vội vàng đứng bật dậy đẩy cửa một căn nhà tranh nhỏ ở bên cạnh, Mộc đại nương và Lý đại phu cũng vội vã chạy theo.

Chỉ thấy một cô bé con khoảng một tuổi, bò lên người cậu thanh niên áo trắng đang hôn mê trên giường, bàn tay múp míp nhỏ nhắn sờ sờ khuôn mặt hắn, sau đó bé tóm được vài lọn tóc của hắn, dùng tay vuốt vuốt. Một lát sau, dường như đã chơi chán, bé lại bò đến bên cạnh, đưa bàn tay mềm mại bé nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn, cười khanh khách, sau đó bé sẽ nằm xuống cạnh hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, khóe miệng còn nở một nụ cười.

Hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn tình cảnh trên giường. Ba tháng trước từ lúc Mộng nhi bắt đầu biết đi, con bé luôn biến mất một cách kỳ lạ, lúc mới đầu bé làm hai người họ sợ gần chết, cuối cùng lại tìm được con bé trên giường của cậu thanh niên áo trắng này. Không biết vì sao, Mộng nhi vẫn luôn thích bám lấy hắn, đôi khi hai người cố sức mang con bé đi, con bé sẽ bắt đầu khóc lóc không ngừng, cho đến khi đem con bé đặt bên cạnh hắn lần nữa, nó mới nín, mở một đôi mắt vừa to vừa đen, chăm chú nhìn hắn.

Về sau, bọn họ cũng dần quen với việc này. Chỉ là, họ không thể hiểu nổi tại sao Mộng nhi lại có thể thân thiết với một chàng trai xa lạ vậy chứ? Thật không biết con bé rốt cuộc là con gái của bọn họ hay là con của hắn nữa.

“Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại sao?” Lý đại phu vuốt chòm râu bạc, nhìn chàng trai áo trắng như tuyết đang nằm trên giường, mặc dù hắn vẫn đang ngủ say, sắc mặt cũng không tốt lắm, thế nhưng vầng trán lại hiển lộ khí chất phi phàm, luôn làm ông vừa kính trọng lại vừa sợ hãi.

Đại hán lắc lắc đầu.

Một năm trước lúc ông đưa hắn về nhà, ngay cả Lý đại phu cũng bó tay không có cách nào cứu hắn tỉnh lại. Nhưng khi bọn họ nghĩ rằng hắn sắp chết, thế nhưng hắn vẫn cứ sống tới bây giờ như một kỳ tích, thậm chí hơn một năm nay hắn gần như không hề ăn hay uống bất kỳ thứ gì, chỉ lẳng lặng ngủ say, hệt như thần tiên trong núi băng, hắn không những không chết, mà ngay cả dung mạo cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Chẳng lẽ người này là thần tiên hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lệ Tam Sinh Hoa Đào Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook