Chương 21: Lại thấy ánh mặt trời
Lâm Tuyết Linh
17/12/2013
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Thời gian thấm thoát, mới đó mà đã một năm vôi vã trôi qua.
Đầu thu, trong khoảng sân phía trước điện Sương Vân, hoa đào vẫn nở rộ quyến rũ như trước, vô cùng rực rỡ diễm lệ. Cảnh sắc này thực sự không hòa hợp với rừng phong đỏ rực khắp đỉnh Tử Hà.
Mộng Tịch chống hai tay lên má, ngồi dưới một gốc cây đào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hoa đào chằm chằm như mất hồn.
Thật lòng không hiểu nổi vì sao sư phụ phải hao tốn nhiều thời giờ và tâm tư như vậy để chăm chút những cây đào này?
Năm trước, khi vừa tới điện Sương Vân, nhìn thấy rừng đào vô cùng diễm lệ này, cô bé đã kích động tới mức nào! Thầm nghĩ chỉ cần chờ hoa tàn, là có thể ăn những quả đào trong veo như nước! Những chùm hoa đào nở rực rỡ thế kia, thì khi kết trái sẽ nhiều đến mức nào! Nhiều khi đang nằm ngủ mơ thấy những cây đào này, cô bé cũng thèm đến chảy nước miếng.
Nhưng cô bé lại đợi một tháng rồi lại một tháng, cuối cùng chẳng thấy hoa đào tàn, đừng nói đến kết quả, cơ bản là ngay cả bóng dáng cánh hoa tàn cũng chẳng thấy đâu.
Tình cờ có vài ngày cô bé phát hiện những đóa hoa đang dần dần tàn úa, dường như sắp rụng rơi, nhưng lại vô tình nhìn thấy sư phụ đứng ở trong sân, hai tay hiện lên vầng sáng màu bạc. Chỉ chốc lát sau, mấy luồng sáng truyền thẳng tắp từ tay sư phụ đến mấy cây đào, ánh sáng bao quanh hoa đào, giống như gió xuân rạng ngời, chỉ giây lát sau đã khôi phục lại sức sống.
Cô bé dụi dụi mắt, không thể tin nổi nhìn tình cảnh trước mắt. Sư phụ quả nhiên đã dùng tiên lực để duy trì rừng hoa đào thần kỳ này? Bé cũng đã từng hỏi sư phụ, nhưng chẳng lần nào sư phụ trả lời, mỗi lần bé hỏi sư phụ đều thản nhiên nhìn về phía xa xa.
Vất vả lắm mới đợi tới cuối mùa thu, tiên lực của sư phụ không còn ngăn cản những cây hoa đào này “Sinh trưởng tự nhiên nữa”, Mộng Tịch thầm nghĩ rốt cục đã đến lúc có thể ăn quả đào, thì những đóa hoa đó lại bất ngờ tàn trong chỉ một đêm, cây cũng trút lá gần hết. Bên ngoài, ngoại trừ những cây đào trụi lủi trong gió lạnh, lung lay như sắp đổ thì chỉ còn lại một vùng thê lương.
Năm nay, chẳng lẽ lại không được ăn…
“Tịch nhi.”
Dịch Vân Lạc nhận được thư mời của đảo chủ đảo Côn Luân, đến Côn Luân dự tiệc ba ngày, vừa trở về đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự đau khổ băn khoăn của Mộng Tịch.
“Sư phụ ——” Mộng Tịch lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy bóng áo trắng còn cách xa năm trượng đã vui vẻ nhảy dựng lên, phủi phủi bụi đất trên quần áo, tươi cười rạng rỡ chạy tới bên sư phụ.
“Trước đây, giờ này con đều ở trong phòng đọc sách, sao hôm nay lại ngồi ở đây? Có phải sư phụ không có mặt ở đây liền nhân cơ hội lười biếng không hả?” Giọng nói của Dịch Vân Lạc nhẹ như gió xuân.
“Sư phụ nói hôm nay sẽ trở về, nên Tịch nhi ở đây chờ sư phụ.”
“Chờ sư phụ làm gì? Đừng nói là con sợ sư phụ lớn như vậy mà còn bị lạc đường nhé?”
Mộng Tịch cười nói tíu tít: “Sư phụ, ba ngày không gặp, Tịch nhi rất nhớ người đó.” Dứt lời, liền kéo y bào trắng như tuyết của hắn, nhào vào lòng hắn.
Dịch Vân Lạc bật cười, hắn mới rời đi ba ngày thôi mà, với hắn thì chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tiểu nha đầu này quả nhiên không rời khỏi hắn được, dính càng ngày càng chặt, thật lòng hắn không biết lúc trước xóa bỏ pháp thuật trên người con bé rốt cuộc là đúng hay sai. Lỡ như sau này hắn thật sự rời khỏi con bé…
Aiiii, vậy đến lúc đó rồi nói sau. Tóm lại con bé phải trưởng thành, hẳn là sẽ tự học được cách chăm sóc cho bản thân.
Nghĩ như vậy nhưng trong phút chốc, Dịch Vân Lạc không khỏi ngây người ra. Cả đời này hắn chỉ vì đại nghĩa, chỉ cầu bảo vệ chúng sinh, nhưng bắt đầu từ khi nào đứa bé này đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng, khiến hắn dứt bỏ không đành…
Dịch Vân Lạc hiếm khi dung túng Mộng Tịch, để cô bé ôm không biết bao lâu, sờ sờ đầu cô bé hỏi: “Tịch nhi, ngày mai sư phụ dạy con ngự kiếm, con có muốn học không?”
Mộng Tịch nghe xong liền túm thật chặt y bào của hắn, ngẩng đầu lên hai mắt sáng rỡ: “Sư phụ, người nói thật sao?”
Sao bé lại không muốn chứ, bé đã muốn học từ lâu rồi! Nhất là mỗi khi nhìn các đệ tử khác luôn phóng kiếm “Vút” một cái bay trên đầu bé, còn bé thì phải dựa vào đôi chân của mình đi qua đi lại điện Sương Vân và nhà ăn, bé càng đặc biệt hy vọng sư phụ có thể dạy mình sớm một chút!
Tuy lúc trước nhận được quà đáp lễ của Mộ Dung Diệc Hàn tặng cho bé mới gặp sư nương, sau đó lại được sư nương thường xuyên gọi tới điện Ẩn Mạch tự tay nấu nướng cho ăn, nên cũng ít phải đi lại xa. Nhưng dù sao điện Ẩn Mạch cũng là địa bàn của sư thúc Viêm Mạch, nên thực lòng bé cũng không muốn đi. Cho dù thường ngày rảnh rỗi đến tìm Hinh Nhị đi chơi, cũng là lén lút hẹn gặp nhau ở chỗ khác.
Hơn nữa có Lăng Vi dường như cũng giống Viêm Mạch sư thúc, không thích cô bé, tuy rằng bé cũng không biết mình đã đắc tội với cậu ta ở chỗ nào. Nói ra thì còn có cái tên Mộ Dung Diệc Hàn kia nữa, sau này bé mới biết thì ra cậu ta được chưởng môn sư bá mang về trong một lần sư bá ra ngoài du ngoạn, sau đó đã bái chưởng môn sư bá làm sư phụ, cũng được coi là sư huynh của bé. Nhưng bé không thích cậu ta, lúc nào cũng có bộ dạng kiêu căng, hợm hĩnh, không ai bì nổi.
Cho nên thường ngày mỗi lần nhìn thấy bọn họ, nếu có thể bé liền tránh đi, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, sư nương lại không mời thì bé sẽ đến nhà ăn cùng ăn cơm với các đệ tử.
Sau đó bé lại e ngại chuyện ngày ngày phải đi qua đi lại phiền phức, nên than vãn với sư phụ vài câu, sư phụ đồng ý cho bé nấu nướng ở điện Sương Vân, đương nhiên điều kiện tiên quyết là sư phụ phải có mặt ở điện Sương Vân để đảm bảo tuyệt đối an toàn. Sau chuyện ở phòng thuốc lần đó, Dịch Vân Lạc thật sự lo lắng với những chuyện cô bé tự làm một mình.
Dịch Vân Lạc cười cong cong khóe miệng, khẽ gật đầu.
“Oa, thật tốt quá! Cuối cùng sư phụ cũng đã dạy con ngự kiếm!”
Mộng Tịch vui vẻ nhảy múa tại chỗ, tiếng cười như chuông gió, trong trẻo thật dễ nghe.
******
Ánh mặt trời ấm áp, dạt dào chiếu xuống mặt biển xanh thẳm, sóng nước trong veo, giống như ngôi sao tròn trịa nhỏ nhắn, rực rỡ đến loá mắt.
Gió biển mặn chát thổi nhẹ trên mặt nước, dấy lên tầng tầng lớp lớp sóng. Ở xa xa, sóng biển đánh lên tầng sau cao hơn tầng trước, bọt sóng nở rộ từng đóa từng đóa, từng con sóng lại vỗ vào bờ, đập vào những tảng đá trên bờ cát, giống như lễ hội hoa nở rộ, ánh sáng tỏa ra khắp bốn phía.
Cách đó không xa, hai bóng dáng, một trắng một hồng phấn, một cao một thấp đứng trước một khối đá thật lớn.
Gió biển thổi qua, người mặc áo trắng vận áo rộng thùng thình, vạt áo lay động theo gió, giống như tuyết liên ở chân trời, vô cùng thuần khiết.
“Vừa rồi sư phụ đọc khẩu quyết đã nhớ kỹ chưa?” Nhìn đồ đệ vui mừng nhảy nhót, nóng lòng muốn thử ở bên cạnh mình, Dịch Vân Lạc thản nhiên hỏi.
“Nhớ rồi, sư phụ!” Mộng Tịch gật đầu đầy chắc chắc.
Nhanh vậy sao? Hắn chỉ nói một lần mà con bé có thể nhớ hết rồi ư?
Dịch Vân Lạc ngạc nhiên: “Vậy đọc lại một lần cho sư phụ nghe đi.”
Mộng Tịch chớp chớp mắt, trong lòng mừng thầm. Bé biết sư phụ nhất định sẽ không tin tưởng, cho nên ngày hôm qua lúc sư phụ nói muốn dạy bé ngự kiếm, bé trở về liền đi tìm khẩu quyết học, bây giờ đã thuộc làu, có thể đọc làu làu luôn.
Nếu đã vậy thì mang đến cho sư phụ một sự bất ngờ đi.
Đằng hắng mấy tiếng, lại cố ý gãi đầu gãi tai, giả bộ trầm tư. Ngay lúc Dịch Vân Lạc cho rằng đồ đệ nhất định không nhớ, Mộng Tịch lại đọc một lèo mà không cần biết những câu này có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, lại còn nửa chờ nửa mong hỏi: “Sư phụ, Tịch nhi đọc có chỗ nào sai không?”
Thấy trong mắt đồ đệ ánh lên chút ranh mãnh, Dịch Vân Lạc khẽ cong khóe miệng, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh, rất phối hợp con bé, gật gật đầu khen ngợi: “Ừ, đọc rất chính xác.”
Hắn dừng lại một chút rồi bỏ thêm một câu: “Sư phụ nghĩ con nhất định biết những câu này có ý nghĩa gì, giải thích cho sư phụ nghe một lần đi.”
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra con bé đã chuẩn bị từ trước, muốn lừa hắn, con bé còn quá ngây ngô.
Mộng Tịch vốn đang đắc ý, mặt mày đang hớn hở phút chốc cứng ngắc lại. Chuyện này không phải là sư phụ nói cho bé sao, bây giờ bảo bé nói ngược lại là sao? Phải biết rằng, tối hôm qua để tìm ra mấy câu nói đó, bé đã phải tìm nửa canh giờ, cũng chỉ miễn cưỡng nhớ hết mà thôi. Về phần ý tứ thì thôi rồi…
Mộng Tịch khó xử nhìn sư phụ, ấp úng nửa ngày, cũng chẳng nói ra được ý nghĩa gì, chỉ lập lại mấy câu đó một lần nữa.
Dịch Vân Lạc nhìn thấy rất buồn cười: “Xem ra tối hôm qua con chuẩn bị bài vở chưa đầy đủ.”
“A… Sư phụ, chuyện này đã bị người phát hiện rồi…” Mộng Tịch phụng phịu, ủ rũ cúi đầu. Lòng bé tràn đầy vui mừng chờ sư phụ khen ngợi, không ngờ sư phụ chẳng những không khen mà ngược lại giống bị phê bình vậy đó. Thật sự là mất nhiều hơn được rồi.
Dịch Vân Lạc mỉm cười, nhéo nhéo má Mộng Tịch nói: “Năm đó, lúc sư phụ mới bắt đầu học khẩu quyết này cũng phải nghe hai lần mới hiểu được, con cảm thấy con có lý do gì khiến sư phụ tin tưởng, con chỉ cần nghe một lần là đã nhớ hết?”
Không phải hắn không tin con bé, mà là sơ hở thật sự quá lớn, ngay cả chỗ khuyết cũng không để hắn thấy. Nếu con bé nói nghe không hiểu, chờ hắn lặp lại một lần nữa thì nói không chừng hắn cũng tin con bé, tự an ủi mình, hắn thu nhận này đồ đệ tuy rằng tư chất bình thường, nhưng lại có trí nhớ siêu việt hơn người, coi như cũng có thể bồi dưỡng thành tài.
Mắt Mộng Tịch đầy tủi thân, a a…, sư phụ là người xấu, người đã biết trước bé nhất định không trả lời được mà còn hỏi ý nghĩa mấy câu đó. Nhất định là người cố ý rồi! Quay mặt qua chỗ khác, không thèm quan tâm đến sư phụ nữa đâu!
Dịch Vân Lạc bỏ qua cảm xúc không được tự nhiên của Mộng Tịch, lãnh đạm nói: “Thuật ngự kiếm điều quan trọng nhất là linh tính của kiếm, đây là điều căn bản của ngự kiếm, đương nhiên không thể thiếu.”
“Sư phụ, kiếm không phải vật chết ư, sao lại nói có linh tính?” Mộng Tịch quay đầu hỏi.
“Kiếm bình thường người người có thể dùng, đương nhiên là không có, nhưng chúng ta là người tu hành, sử dụng kiếm đều là kiếm linh, chỉ khi ở trong tay chủ nhân thích hợp nó mới cam tâm tình nguyện cho sử dụng, phát huy hiệu quả lớn nhất. Nếu đi theo chủ nhân một thời gian dài, kiếm linh sẽ cảm ứng được suy nghĩ của chủ nhân, từ từ hòa hợp và tương trợ, chính là tâm ý tương thông, người và kiếm hợp làm một.”
“Vậy sư phụ cũng có kiếm ư?” Cho tới bây giờ hình như bé chưa từng nhìn thấy sư phụ sử dụng kiếm, vừa rồi khi người mang bé đến đây là cưỡi mây đến. Tuy rằng ngồi trền đám mây mềm mại nhìn có vẻ thoải mái hơn đứng trên thân kiếm, nhưng bé thật sự rất muốn trông thấy dáng vẻ của sư phụ khi ngự kiếm.
Tò mò quá, tò mò quá, chỉ cần nghĩ cũng thấy được tư thế hiên ngang oai hùng sư phụ, nhất định là chấn động cả đất trời, chắc chắn ăn đứt những đệ tử ngự kiếm cô bé đã thấy trước đó.
Dịch Vân Lạc nhìn về phía mặt biển bất tận, từ sau trận đánh với Ứng Bá Thiên, hắn chưa từng dùng lại Tuyệt Tình kiếm. Nhưng hắn luôn cảm ứng được, tại vùng biển sâu nhất này, có một thanh sắc bén kiếm tràn đầy chính khí đang đợi hắn triệu hồi.
Khẽ thở dài, thời điểm này cũng nên đưa nó về bên người một lần nữa rồi.
Tiếng nói chưa phát, nhưng tâm niệm đã tới.
Mặt biển đột nhiên dậy sóng, những con sóng lớn càng lúc càng mạnh, đánh thẳng vào bờ.
Mộng Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy tảng đá dưới chân cũng rung lên bần bật, lắc lư lảo đảo, trên vai chợt truyền đến một luồng sức mạnh, giữ bé đứng vững lại: “Sư phụ?”
Dịch Vân Lạc không nhìn cô bé, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi con ngươi đen láy, mênh mông nhìn chằm chằm ra mặt biển, nơi trung tâm đang dậy sóng mạnh mẽ nhất.
Bọt nước bắn lên tung tóe, mấy con cá chạy không kịp bị này chấn động mãnh liệt này bắn lên khỏi mặt nước, hệt như cá chép vượt long môn.
Tay trái Dịch Vân Lạc đỡ Mộng Tịch, tay phải kết ấn, nhẹ nhàng đưa về phía trước, bàn tay hiện lên ánh sáng bạc.
Trong giây lát, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, giống như trời sụp đất nứt, sóng đánh lên tung tóe cao hơn mười trượng. Có một thanh kiếm rực rỡ ánh sáng bạc phá toang mặt nước bay lên, phát ra tiếng “vun vút”, vang tận mây xanh. Nó giống như một mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng bay về phía bọn họ.
Mộng Tịch che mắt lại theo bản năng, đến khi mở mắt ra đã thấy thanh trường kiếm kia nằm trong tay sư phụ. Ngẩng đầu lên, cô bé kinh ngạc phát hiện trong ánh mắt sư phụ xuất hiện cảm xúc khác thường, không còn là sự lãnh đạm, cao cao tại thượng nữa.
Người nhìn thanh kiếm này, giống như nhìn một người bạn tri kỷ lâu năm không gặp, trong đôi mắt là sự tha thiết và vui mừng không hề che giấu.
Đây là lần đầu tiên Mộng Tịch nhìn thấy sư phụ như vậy, cảm giác này hoàn toàn khác biệt với người thường ngày.
Không biết từ khi nào, chung quanh đã yên tĩnh trở lại, tảng đá dưới chân không còn rung nữa, mặt biển cũng khôi phục lại sự bình yên vốn có. Chỉ có bờ cát ướt nhẹp mới có thể chứng minh cho tiếng động lớn rầm rĩ vừa rồi.
Beta : Vô Phương
Thời gian thấm thoát, mới đó mà đã một năm vôi vã trôi qua.
Đầu thu, trong khoảng sân phía trước điện Sương Vân, hoa đào vẫn nở rộ quyến rũ như trước, vô cùng rực rỡ diễm lệ. Cảnh sắc này thực sự không hòa hợp với rừng phong đỏ rực khắp đỉnh Tử Hà.
Mộng Tịch chống hai tay lên má, ngồi dưới một gốc cây đào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hoa đào chằm chằm như mất hồn.
Thật lòng không hiểu nổi vì sao sư phụ phải hao tốn nhiều thời giờ và tâm tư như vậy để chăm chút những cây đào này?
Năm trước, khi vừa tới điện Sương Vân, nhìn thấy rừng đào vô cùng diễm lệ này, cô bé đã kích động tới mức nào! Thầm nghĩ chỉ cần chờ hoa tàn, là có thể ăn những quả đào trong veo như nước! Những chùm hoa đào nở rực rỡ thế kia, thì khi kết trái sẽ nhiều đến mức nào! Nhiều khi đang nằm ngủ mơ thấy những cây đào này, cô bé cũng thèm đến chảy nước miếng.
Nhưng cô bé lại đợi một tháng rồi lại một tháng, cuối cùng chẳng thấy hoa đào tàn, đừng nói đến kết quả, cơ bản là ngay cả bóng dáng cánh hoa tàn cũng chẳng thấy đâu.
Tình cờ có vài ngày cô bé phát hiện những đóa hoa đang dần dần tàn úa, dường như sắp rụng rơi, nhưng lại vô tình nhìn thấy sư phụ đứng ở trong sân, hai tay hiện lên vầng sáng màu bạc. Chỉ chốc lát sau, mấy luồng sáng truyền thẳng tắp từ tay sư phụ đến mấy cây đào, ánh sáng bao quanh hoa đào, giống như gió xuân rạng ngời, chỉ giây lát sau đã khôi phục lại sức sống.
Cô bé dụi dụi mắt, không thể tin nổi nhìn tình cảnh trước mắt. Sư phụ quả nhiên đã dùng tiên lực để duy trì rừng hoa đào thần kỳ này? Bé cũng đã từng hỏi sư phụ, nhưng chẳng lần nào sư phụ trả lời, mỗi lần bé hỏi sư phụ đều thản nhiên nhìn về phía xa xa.
Vất vả lắm mới đợi tới cuối mùa thu, tiên lực của sư phụ không còn ngăn cản những cây hoa đào này “Sinh trưởng tự nhiên nữa”, Mộng Tịch thầm nghĩ rốt cục đã đến lúc có thể ăn quả đào, thì những đóa hoa đó lại bất ngờ tàn trong chỉ một đêm, cây cũng trút lá gần hết. Bên ngoài, ngoại trừ những cây đào trụi lủi trong gió lạnh, lung lay như sắp đổ thì chỉ còn lại một vùng thê lương.
Năm nay, chẳng lẽ lại không được ăn…
“Tịch nhi.”
Dịch Vân Lạc nhận được thư mời của đảo chủ đảo Côn Luân, đến Côn Luân dự tiệc ba ngày, vừa trở về đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự đau khổ băn khoăn của Mộng Tịch.
“Sư phụ ——” Mộng Tịch lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy bóng áo trắng còn cách xa năm trượng đã vui vẻ nhảy dựng lên, phủi phủi bụi đất trên quần áo, tươi cười rạng rỡ chạy tới bên sư phụ.
“Trước đây, giờ này con đều ở trong phòng đọc sách, sao hôm nay lại ngồi ở đây? Có phải sư phụ không có mặt ở đây liền nhân cơ hội lười biếng không hả?” Giọng nói của Dịch Vân Lạc nhẹ như gió xuân.
“Sư phụ nói hôm nay sẽ trở về, nên Tịch nhi ở đây chờ sư phụ.”
“Chờ sư phụ làm gì? Đừng nói là con sợ sư phụ lớn như vậy mà còn bị lạc đường nhé?”
Mộng Tịch cười nói tíu tít: “Sư phụ, ba ngày không gặp, Tịch nhi rất nhớ người đó.” Dứt lời, liền kéo y bào trắng như tuyết của hắn, nhào vào lòng hắn.
Dịch Vân Lạc bật cười, hắn mới rời đi ba ngày thôi mà, với hắn thì chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tiểu nha đầu này quả nhiên không rời khỏi hắn được, dính càng ngày càng chặt, thật lòng hắn không biết lúc trước xóa bỏ pháp thuật trên người con bé rốt cuộc là đúng hay sai. Lỡ như sau này hắn thật sự rời khỏi con bé…
Aiiii, vậy đến lúc đó rồi nói sau. Tóm lại con bé phải trưởng thành, hẳn là sẽ tự học được cách chăm sóc cho bản thân.
Nghĩ như vậy nhưng trong phút chốc, Dịch Vân Lạc không khỏi ngây người ra. Cả đời này hắn chỉ vì đại nghĩa, chỉ cầu bảo vệ chúng sinh, nhưng bắt đầu từ khi nào đứa bé này đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng, khiến hắn dứt bỏ không đành…
Dịch Vân Lạc hiếm khi dung túng Mộng Tịch, để cô bé ôm không biết bao lâu, sờ sờ đầu cô bé hỏi: “Tịch nhi, ngày mai sư phụ dạy con ngự kiếm, con có muốn học không?”
Mộng Tịch nghe xong liền túm thật chặt y bào của hắn, ngẩng đầu lên hai mắt sáng rỡ: “Sư phụ, người nói thật sao?”
Sao bé lại không muốn chứ, bé đã muốn học từ lâu rồi! Nhất là mỗi khi nhìn các đệ tử khác luôn phóng kiếm “Vút” một cái bay trên đầu bé, còn bé thì phải dựa vào đôi chân của mình đi qua đi lại điện Sương Vân và nhà ăn, bé càng đặc biệt hy vọng sư phụ có thể dạy mình sớm một chút!
Tuy lúc trước nhận được quà đáp lễ của Mộ Dung Diệc Hàn tặng cho bé mới gặp sư nương, sau đó lại được sư nương thường xuyên gọi tới điện Ẩn Mạch tự tay nấu nướng cho ăn, nên cũng ít phải đi lại xa. Nhưng dù sao điện Ẩn Mạch cũng là địa bàn của sư thúc Viêm Mạch, nên thực lòng bé cũng không muốn đi. Cho dù thường ngày rảnh rỗi đến tìm Hinh Nhị đi chơi, cũng là lén lút hẹn gặp nhau ở chỗ khác.
Hơn nữa có Lăng Vi dường như cũng giống Viêm Mạch sư thúc, không thích cô bé, tuy rằng bé cũng không biết mình đã đắc tội với cậu ta ở chỗ nào. Nói ra thì còn có cái tên Mộ Dung Diệc Hàn kia nữa, sau này bé mới biết thì ra cậu ta được chưởng môn sư bá mang về trong một lần sư bá ra ngoài du ngoạn, sau đó đã bái chưởng môn sư bá làm sư phụ, cũng được coi là sư huynh của bé. Nhưng bé không thích cậu ta, lúc nào cũng có bộ dạng kiêu căng, hợm hĩnh, không ai bì nổi.
Cho nên thường ngày mỗi lần nhìn thấy bọn họ, nếu có thể bé liền tránh đi, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, sư nương lại không mời thì bé sẽ đến nhà ăn cùng ăn cơm với các đệ tử.
Sau đó bé lại e ngại chuyện ngày ngày phải đi qua đi lại phiền phức, nên than vãn với sư phụ vài câu, sư phụ đồng ý cho bé nấu nướng ở điện Sương Vân, đương nhiên điều kiện tiên quyết là sư phụ phải có mặt ở điện Sương Vân để đảm bảo tuyệt đối an toàn. Sau chuyện ở phòng thuốc lần đó, Dịch Vân Lạc thật sự lo lắng với những chuyện cô bé tự làm một mình.
Dịch Vân Lạc cười cong cong khóe miệng, khẽ gật đầu.
“Oa, thật tốt quá! Cuối cùng sư phụ cũng đã dạy con ngự kiếm!”
Mộng Tịch vui vẻ nhảy múa tại chỗ, tiếng cười như chuông gió, trong trẻo thật dễ nghe.
******
Ánh mặt trời ấm áp, dạt dào chiếu xuống mặt biển xanh thẳm, sóng nước trong veo, giống như ngôi sao tròn trịa nhỏ nhắn, rực rỡ đến loá mắt.
Gió biển mặn chát thổi nhẹ trên mặt nước, dấy lên tầng tầng lớp lớp sóng. Ở xa xa, sóng biển đánh lên tầng sau cao hơn tầng trước, bọt sóng nở rộ từng đóa từng đóa, từng con sóng lại vỗ vào bờ, đập vào những tảng đá trên bờ cát, giống như lễ hội hoa nở rộ, ánh sáng tỏa ra khắp bốn phía.
Cách đó không xa, hai bóng dáng, một trắng một hồng phấn, một cao một thấp đứng trước một khối đá thật lớn.
Gió biển thổi qua, người mặc áo trắng vận áo rộng thùng thình, vạt áo lay động theo gió, giống như tuyết liên ở chân trời, vô cùng thuần khiết.
“Vừa rồi sư phụ đọc khẩu quyết đã nhớ kỹ chưa?” Nhìn đồ đệ vui mừng nhảy nhót, nóng lòng muốn thử ở bên cạnh mình, Dịch Vân Lạc thản nhiên hỏi.
“Nhớ rồi, sư phụ!” Mộng Tịch gật đầu đầy chắc chắc.
Nhanh vậy sao? Hắn chỉ nói một lần mà con bé có thể nhớ hết rồi ư?
Dịch Vân Lạc ngạc nhiên: “Vậy đọc lại một lần cho sư phụ nghe đi.”
Mộng Tịch chớp chớp mắt, trong lòng mừng thầm. Bé biết sư phụ nhất định sẽ không tin tưởng, cho nên ngày hôm qua lúc sư phụ nói muốn dạy bé ngự kiếm, bé trở về liền đi tìm khẩu quyết học, bây giờ đã thuộc làu, có thể đọc làu làu luôn.
Nếu đã vậy thì mang đến cho sư phụ một sự bất ngờ đi.
Đằng hắng mấy tiếng, lại cố ý gãi đầu gãi tai, giả bộ trầm tư. Ngay lúc Dịch Vân Lạc cho rằng đồ đệ nhất định không nhớ, Mộng Tịch lại đọc một lèo mà không cần biết những câu này có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, lại còn nửa chờ nửa mong hỏi: “Sư phụ, Tịch nhi đọc có chỗ nào sai không?”
Thấy trong mắt đồ đệ ánh lên chút ranh mãnh, Dịch Vân Lạc khẽ cong khóe miệng, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh, rất phối hợp con bé, gật gật đầu khen ngợi: “Ừ, đọc rất chính xác.”
Hắn dừng lại một chút rồi bỏ thêm một câu: “Sư phụ nghĩ con nhất định biết những câu này có ý nghĩa gì, giải thích cho sư phụ nghe một lần đi.”
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra con bé đã chuẩn bị từ trước, muốn lừa hắn, con bé còn quá ngây ngô.
Mộng Tịch vốn đang đắc ý, mặt mày đang hớn hở phút chốc cứng ngắc lại. Chuyện này không phải là sư phụ nói cho bé sao, bây giờ bảo bé nói ngược lại là sao? Phải biết rằng, tối hôm qua để tìm ra mấy câu nói đó, bé đã phải tìm nửa canh giờ, cũng chỉ miễn cưỡng nhớ hết mà thôi. Về phần ý tứ thì thôi rồi…
Mộng Tịch khó xử nhìn sư phụ, ấp úng nửa ngày, cũng chẳng nói ra được ý nghĩa gì, chỉ lập lại mấy câu đó một lần nữa.
Dịch Vân Lạc nhìn thấy rất buồn cười: “Xem ra tối hôm qua con chuẩn bị bài vở chưa đầy đủ.”
“A… Sư phụ, chuyện này đã bị người phát hiện rồi…” Mộng Tịch phụng phịu, ủ rũ cúi đầu. Lòng bé tràn đầy vui mừng chờ sư phụ khen ngợi, không ngờ sư phụ chẳng những không khen mà ngược lại giống bị phê bình vậy đó. Thật sự là mất nhiều hơn được rồi.
Dịch Vân Lạc mỉm cười, nhéo nhéo má Mộng Tịch nói: “Năm đó, lúc sư phụ mới bắt đầu học khẩu quyết này cũng phải nghe hai lần mới hiểu được, con cảm thấy con có lý do gì khiến sư phụ tin tưởng, con chỉ cần nghe một lần là đã nhớ hết?”
Không phải hắn không tin con bé, mà là sơ hở thật sự quá lớn, ngay cả chỗ khuyết cũng không để hắn thấy. Nếu con bé nói nghe không hiểu, chờ hắn lặp lại một lần nữa thì nói không chừng hắn cũng tin con bé, tự an ủi mình, hắn thu nhận này đồ đệ tuy rằng tư chất bình thường, nhưng lại có trí nhớ siêu việt hơn người, coi như cũng có thể bồi dưỡng thành tài.
Mắt Mộng Tịch đầy tủi thân, a a…, sư phụ là người xấu, người đã biết trước bé nhất định không trả lời được mà còn hỏi ý nghĩa mấy câu đó. Nhất định là người cố ý rồi! Quay mặt qua chỗ khác, không thèm quan tâm đến sư phụ nữa đâu!
Dịch Vân Lạc bỏ qua cảm xúc không được tự nhiên của Mộng Tịch, lãnh đạm nói: “Thuật ngự kiếm điều quan trọng nhất là linh tính của kiếm, đây là điều căn bản của ngự kiếm, đương nhiên không thể thiếu.”
“Sư phụ, kiếm không phải vật chết ư, sao lại nói có linh tính?” Mộng Tịch quay đầu hỏi.
“Kiếm bình thường người người có thể dùng, đương nhiên là không có, nhưng chúng ta là người tu hành, sử dụng kiếm đều là kiếm linh, chỉ khi ở trong tay chủ nhân thích hợp nó mới cam tâm tình nguyện cho sử dụng, phát huy hiệu quả lớn nhất. Nếu đi theo chủ nhân một thời gian dài, kiếm linh sẽ cảm ứng được suy nghĩ của chủ nhân, từ từ hòa hợp và tương trợ, chính là tâm ý tương thông, người và kiếm hợp làm một.”
“Vậy sư phụ cũng có kiếm ư?” Cho tới bây giờ hình như bé chưa từng nhìn thấy sư phụ sử dụng kiếm, vừa rồi khi người mang bé đến đây là cưỡi mây đến. Tuy rằng ngồi trền đám mây mềm mại nhìn có vẻ thoải mái hơn đứng trên thân kiếm, nhưng bé thật sự rất muốn trông thấy dáng vẻ của sư phụ khi ngự kiếm.
Tò mò quá, tò mò quá, chỉ cần nghĩ cũng thấy được tư thế hiên ngang oai hùng sư phụ, nhất định là chấn động cả đất trời, chắc chắn ăn đứt những đệ tử ngự kiếm cô bé đã thấy trước đó.
Dịch Vân Lạc nhìn về phía mặt biển bất tận, từ sau trận đánh với Ứng Bá Thiên, hắn chưa từng dùng lại Tuyệt Tình kiếm. Nhưng hắn luôn cảm ứng được, tại vùng biển sâu nhất này, có một thanh sắc bén kiếm tràn đầy chính khí đang đợi hắn triệu hồi.
Khẽ thở dài, thời điểm này cũng nên đưa nó về bên người một lần nữa rồi.
Tiếng nói chưa phát, nhưng tâm niệm đã tới.
Mặt biển đột nhiên dậy sóng, những con sóng lớn càng lúc càng mạnh, đánh thẳng vào bờ.
Mộng Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy tảng đá dưới chân cũng rung lên bần bật, lắc lư lảo đảo, trên vai chợt truyền đến một luồng sức mạnh, giữ bé đứng vững lại: “Sư phụ?”
Dịch Vân Lạc không nhìn cô bé, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi con ngươi đen láy, mênh mông nhìn chằm chằm ra mặt biển, nơi trung tâm đang dậy sóng mạnh mẽ nhất.
Bọt nước bắn lên tung tóe, mấy con cá chạy không kịp bị này chấn động mãnh liệt này bắn lên khỏi mặt nước, hệt như cá chép vượt long môn.
Tay trái Dịch Vân Lạc đỡ Mộng Tịch, tay phải kết ấn, nhẹ nhàng đưa về phía trước, bàn tay hiện lên ánh sáng bạc.
Trong giây lát, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, giống như trời sụp đất nứt, sóng đánh lên tung tóe cao hơn mười trượng. Có một thanh kiếm rực rỡ ánh sáng bạc phá toang mặt nước bay lên, phát ra tiếng “vun vút”, vang tận mây xanh. Nó giống như một mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng bay về phía bọn họ.
Mộng Tịch che mắt lại theo bản năng, đến khi mở mắt ra đã thấy thanh trường kiếm kia nằm trong tay sư phụ. Ngẩng đầu lên, cô bé kinh ngạc phát hiện trong ánh mắt sư phụ xuất hiện cảm xúc khác thường, không còn là sự lãnh đạm, cao cao tại thượng nữa.
Người nhìn thanh kiếm này, giống như nhìn một người bạn tri kỷ lâu năm không gặp, trong đôi mắt là sự tha thiết và vui mừng không hề che giấu.
Đây là lần đầu tiên Mộng Tịch nhìn thấy sư phụ như vậy, cảm giác này hoàn toàn khác biệt với người thường ngày.
Không biết từ khi nào, chung quanh đã yên tĩnh trở lại, tảng đá dưới chân không còn rung nữa, mặt biển cũng khôi phục lại sự bình yên vốn có. Chỉ có bờ cát ướt nhẹp mới có thể chứng minh cho tiếng động lớn rầm rĩ vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.