Chương 4: Một mình rời khỏi Đào Sơn
Lâm Tuyết Linh
17/12/2013
Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
“Cha, mẹ! Cha, mẹ! Mộng nhi tự cột tóc cho mình nè!”
Mộc Mộng mười tuổi trên đầu tết hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm một chiếc lược gỗ, hào hứng đẩy cửa phòng cha mẹ ra. Ơ, cha mẹ đâu rồi? Cô bé nhìn trái rồi lại ngó phải, bé tìm khắp cả bếp và sân nhà, vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ đâu. Sáng sớm tỉnh lại, chờ rất lâu rất lâu nhưng vẫn không mẹ đến chải đầu cho bé, bé liền học theo dáng vẻ ngày thường của mẹ, tự mình tết hai bím tóc, trong lòng tràn ngập vui sướng muốn khoe với cha mẹ, kết quả cô bé lại phát hiện không có một ai trong nhà.
Cha, mẹ rốt cuộc đã đi đâu? Mộc Mộng co ro ôm gối ngồi bên mép giường, bởi vì chiều cao không đủ, cô bé không nhìn thấy được chén trà đổ nghiêng ngả trên bàn, nước trong chén đổ tung tóe xung quanh. Bé vẫn cứ đợi như thế, đợi mãi, đợi mãi đến trời tối bụng sôi lên, cô bé liền chạy vào nhà bếp lấy hai cái bánh bao còn sót lại hôm qua ra cắn một miếng, nó cứng như đá tảng.
“Chẳng ngon… Cha … Mẹ…”
Mộc Mộng lẩm bẩm rồi quay lại ngồi lên giường, cô bé con lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Từ trước tới giờ cha mẹ chưa bao giờ rời xa cô bé lâu như vậy, xưa nay hai người đều chưa từng vô duyên vô cớ mà mất tích. Chẳng lẽ là do bé quá nghịch ngợm, hay quấy phá lại không ngoan, cha mẹ thấy bé phiền phức quá nên không cần bé nữa … ‘Hu hu hu, cha mẹ đừng bỏ Mộng nhi lại một mình, Mộng nhi sợ bóng tối lắm’. Không biết trải qua bao lâu, thân hình bé nhỏ co ro cuộn trong chăn, bất tri bất giác cô bé đã chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Mộc Mộng cố moi trong trí nhớ con đường dẫn xuống núi, cô bé tới được y quán của Lý đại phu trong trấn.
“Sao hôm nay Mộng nhi lại xuống núi một mình vậy, cha mẹ của con đâu rồi?” Lý đại phu ôm lấy Mộc Mộng, đứa bé gái mười tuổi này, thân thể thật nhỏ bé gầy guộc, tựa như một viên ngọc lưu ly, chỉ cần hơi mạnh tay một chút sẽ vỡ nát.
Hai mắt Mộc Mộng sưng đỏ cả lên, giống hệt như con thỏ trắng nhỏ: “Lý bá bá, hôm qua Mộng nhi tỉnh lại đã không thấy cha mẹ đâu cả, có phải cha mẹ không cần Mộng nhi nữa không?” Vừa dứt lời, từng giọt từng giọt nước mắt to rơi xuống, rơi mãi không ngừng, mỗi giọt nước mắt trong suốt, sáng lóng lánh tựa như những hạt ngọc trai.
“Mộng nhi ngoan như vậy, cha mẹ con sao lại không cần con chứ! Hai người chắc chắn là có việc chưa làm xong, chi bằng con cứ tạm ở đây với Lý bá bá, chờ cha mẹ con làm xong mọi việc sẽ tới đón con về nhà được không.”
Tuy rằng ngoài miệng ông nói vậy, nhưng trong lòng Lý đại phu vẫn còn một khúc mắc lớn. Nghe nói gần đây trên Đào Sơn có rất nhiều người chỉ có đi chứ không có về, mọi người trên phố đều đồn rằng trên núi xuất hiện yêu quái ăn thịt người, cha mẹ con bé chưa biết chừng đã bị yêu quái nuốt mất. Ông lo lắng nhìn Mộc Mộng đang giương đôi mắt ngơ ngác gật gật đầu nhìn ông, ông giúp cô bé lau nước mắt, sau đó ôm bé đi vào trong nhà ăn chút gì đó. Ông thầm nghĩ cứ chờ thêm vài ngày nữa đã, nếu cha mẹ con bé không xảy ra chuyện gì, lúc quay về không tìm thấy con bé, nhất định họ sẽ chạy đến y quán tìm bé. Nếu thật sự hai người đó bị yêu quái ăn thịt người bắt đi, ông lại không có con cái, mà cũng rất yêu thích đứa trẻ này, giữ con bé bên cạnh mình làm con gái nuôi cũng rất tốt. Dù sao cũng không thể để một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như thế lang thang lưu lạc khắp mọi nơi.
Nhưng chuyện đời vẫn không thuận theo lòng người, Mộc Mộng ở nhà Lý đại phu được vài ngày, vẫn không thấy cha mẹ tới đón bé, nhưng bé lại vô tình nghe được đại thẩm bán bánh nướng nhà bên nói vô tình nhắc đến chuyện này. Sau hai ngày khóc lóc ầm ĩ, con bé lại đưa ra một quyết định khiến Lý đại phu phải giật mình, ý định của con bé làm ông vừa lo lắng vừa không biết phải làm sao.
Giật mình là vì Mộc Mộng nói muốn đi tìm cha mẹ con bé, vẻ mặt lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc không giống như đang đùa giỡn. Lo lắng là vì con bé chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà thôi, trời đất bao la, lại không biết cha mẹ con bé ở nơi nào, con bé đi đâu mà tìm đây? Huống hồ, nếu cha mẹ bé thật sự bị yêu ma bắt được, đứa trẻ lại chạy tới như vậy chẳng phải là đi nộp mạng sao! Không biết phải làm sao là vì đứa trẻ này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, chỉ cần là việc con bé muốn làm, chưa hoàn thành chắc chắn sẽ không ngừng lại. Mượn chuyện dạy con bé nhận biết thảo dược mà nói, ông vốn nghĩ rằng con bé từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt lại hay mắc nhiều bệnh, dạy con bé một chút y thuật lỡ như sau này có xảy ra chuyện cũng có thể tự mình xử lý, lại không ngờ rằng con bé để phân biệt dược tính của thuốc, thừa dịp ông không để ý đã lần lượt nếm thử từng loại thuốc một, may mà ông phát hiện sớm, không thì …
Thật sự là không có cách nào thay đổi được quyết định của đứa bé, Lý đại phu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc. Giao cho đại thẩm bán bánh nướng cạnh nhà mình mấy lượng bạc, nhờ bà chuẩn bị cho Mộc Mộng vài bộ quần áo thông thường, rồi lại lén lút bỏ vào bọc hành lý của bé một ít lộ phí và vài lọ thuốc, đề phòng gặp phải tình huống bất trắc. Cứ như thế, sáng hôm sau, Mộc Mộng vác một túi hành lý nặng trịch rời khỏi y quán.
Không có mục đích định trước, Mộc Mộng xác định chuẩn một phương hướng rồi đi thẳng về phía trước, cô bé gặp núi băng núi, gặp sông vượt sông, đã bình an đi được hơn một tháng. Cô bé cứ thấy người sẽ hỏi ngay phải đến nơi nào mới tìm được cha mẹ mình. Có người tưởng bé là một đứa trẻ bị vứt bỏ, thấy dáng vẻ bé vừa thông minh lại đáng yêu, có lòng tốt muốn mang bé về nhà nuôi dưỡng, đều bị bé khước từ hết, Mộng Mộc còn thành khẩn thề với họ rằng nhất định phải tìm được cha mẹ mới thôi.
Hóa ra là một đứa bé ngớ ngẩn, thật là tiếc quá, một vị đại nương than thở.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khiến mắt Mộc Mộng không thể mở ra được. Hơn một tháng không có mẹ bên cạnh, cô bé đã có thể tự mình tết tóc rất giỏi. Chỉ là đi hết một buổi sáng, thật vất vả mới tìm được tới trấn nhỏ này, những sợi tóc đã lòa xóa xuống đầy hai bến thái dương, rối tung cả lên. Cô bé mua bốn cái bánh bao của tiệm bánh bao ven đường, tìm một chỗ ánh mặt trời không thể chiếu tới rồi ngồi xuống, cô bé thật cẩn thận lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh vừa giặt sạch xong, bỏ hai cái bánh bao vào trong túi.
Phía sau cô bé là một quán trà nhỏ vô cùng náo nhiệt, lúc này một vị tiên sinh tuổi chừng năm mươi đang dâng trào cảm xúc kể một câu chuyện xưa, rất nhiều người qua đường vây xung quanh nghe chuyện. Kể đến chỗ gay cấn, từng đợt vỗ tay lập tức vang lên, mà lúc kể đến đoạn giết người, phóng hỏa, chặt gãy cầu, xung quanh lại truyền đến tiếng sụt sịt. Mộc Mộng cảm thấy thật thú vị, vừa vểnh tai nghe, vừa bắt đầu ăn hai cái bánh bao trên tay.
“Hôm nay có nhiều người tới đây nghe như thế, vậy lão hủ(*) đành cố mà kể thêm cho các vị một câu chuyện nữa. Chỉ mong các vị có tiền thì giúp tiền, không có tiền thì ủng hộ bằng một tràng pháo tay! Chuyện kể rằng hơn mười năm trước ở thành tây có một gia đình rất giàu có, mấy thế hệ đều buôn bán kiếm sống, cơ nghiệp truyền đến tay Lý lão gia liền nhanh chóng phất lên, tiền vào như nước. Nhưng đến một ngày, Lý lão gia và phu nhân đột ngột mất tích, trong vòng nửa tháng quản gia mang theo nô bộc và nha hoàn tìm kiếm hơn mười dặm xung quanh nhưng vẫn bặt vô âm tín … Mọi người nói xem, Tiểu Lý công tử lúc đó chỉ là một cậu bé tám tuổi, không thấy cha mẹ, cậu ta nên làm gì bây giờ?”
*Lão hủ: lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn).
“Đương nhiên phải đi tìm cha mẹ!” Giọng nói thật trong trẻo của một đứa bé gái truyền tới từ một góc khuất.
“Ừm, đáp giỏi lắm! Không qua được bao lâu, tiểu Lý công tử một mình rời khỏi Lý gia, cất bước lên đường tìm người thân.” Tiên sinh kể chuyện hài lòng gật gật đầu, vuốt vuốt chòm râu thưa thớt, ông gật đầu đắc ý nói.
“Sao có thể chứ, tiểu Lý công tử chỉ mới tám tuổi, cậu ta sao có đủ năng lực tìm lại cha mẹ chứ?”
“Đúng vậy! Đúng là vậy, cậu ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ con!”
Xung quanh liên tiếp vang lên những lời bàn tán, nêu ra sự ngờ vực với lời kể của tiên sinh. Mà vị tiên sinh cũng không nóng vội, ông không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà nói: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ nghe lão phu kể hết ngọn nguồn mọi chuyện …” Vừa dứt lời ông còn không quên dùng cây quạt trong tay gõ gõ lên chiếc chén vỡ đựng mấy văn tiền trên bàn.
Lúc này, một cô bé cố sức chen vào trong đám đông, kéo cánh tay của vị tiên sinh kể chuyện lắc trái kéo phải.
“Bá bá, tiểu Lý công tử kia cuối cùng có tìm được cha mẹ của cậu ấy không?” Cô bé đang nói chính là Mộc Mộng.
“Đây đúng là sự việc bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, tiểu Lý công tử trải qua trăm ngàn khó khăn hiểm trở, cuối cùng không những tìm được cha mẹ của cậu ta, mà còn học được võ nghệ cao cường, việc buôn bán của Lý gia không chỉ rải ra khắp tỉnh, mà ở kinh thành họ cũng mở được vài chi nhánh.”
“Vậy cậu ấy làm thế nào tìm được cha mẹ?”
“Cậu ta … việc này kể ra rất dài dòng.”
“Bá bá, người nói cho con biết có được không? Kể cho con có được hay không?” Mộc Mộng nghĩ rằng ông ta không chịu nói, liền cố sức lay cánh tay ông.
Vị tiên sinh kể chuyện bị cô bé lôi kéo đến choáng váng, ông cố gắng rút tay lại, bắt đầu quan sát cô bé con mặc bộ y phục bằng vải thô, tóc tai hơi tán loạn mới xuất hiện. Ông dùng cây quạt gõ gõ chiếc chén bể, nói: “Muốn biết vậy thì phải bỏ bạc vào. Cô bé, nhìn con như thế chắc là cô nhi rồi, sao con lại muốn biết rõ chuyện này như thế?”
Mộc Mộng đưa mắt nhìn mấy văn tiền trong bát, nhất thời hiểu được ý của ông, cô bé lấy từ trong ngực ra một văn tiền còn lại lúc nãy mua bánh bao, nâng niu đồng tiền trong lòng bàn tay, bé ấm ức ngập ngừng nói: “Cha và mẹ mất tích, con tìm hai người rất lâu rất lâu nhưng không gặp được.”
Nhất thời, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa thương xót, còn có vài người qua đường thúc giục vị tiên sinh kể chuyện nhanh nhanh đem phương pháp Tiểu Lý công tử tìm được cha mẹ kể cho bé.
Vị tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Lý công tử phải đến võ quán học tập vài năm, mới có thể tìm được cha mẹ, nhưng với một cô bé như con, cách này không thể thực hiện được rồi.”
“Con gái thì không thể đến võ quán học võ ạ?”
“Không phải không thể, mà là việc này rất khó khăn, tập võ rất khổ cực, người có thể chất đặc biệt mới có thể chịu được, huống hồ gì con chỉ là một cô bé con trói gà không chặt.”
“Con không sợ khổ cực! Bá bá người nói cho con biết đi, làm sao tới võ quán? Con muốn đi học võ. Chỉ cần tìm được cha mẹ về, dù mệt hay vất vả, con đều chịu đựng được!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mộc Mộng, trong lòng vị tiên sinh kể chuyện có chút khó chịu. Câu chuyện kể này, ông kể ra chẳng qua là lừa bạc người ta, thật không ngờ hôm nay lại gặp phải một cô bé gặp hoàn cảnh giống vậy. Trong đôi mắt trong vắt của cô bé, tràn ngập khát vọng và ước ao, ánh sáng đó chiếu vào lòng mỗi người, còn sáng hơn cả ánh sao trên trời.
Do dự một lát, ông chậm rãi nói: “Con ra khỏi thành, đi qua khỏi đỉnh Vạn Trúc phía trước, con sẽ gặp trấn Khê Trúc, võ quán trong trấn Khê Trúc là võ quán tốt nhất trong phạm vi mười dặm gần đây. Còn chỗ đó có nhận con hay không, phải xem vận may của con rồi!”
“Cảm ơn bá bá!” Mộc Mộng xoay lại cúi lưng xuống bái ông một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng len ra khỏi đám đông, bắt đầu đi về hướng trấn Khê Trúc.”
Beta: Vô Phương
“Cha, mẹ! Cha, mẹ! Mộng nhi tự cột tóc cho mình nè!”
Mộc Mộng mười tuổi trên đầu tết hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm một chiếc lược gỗ, hào hứng đẩy cửa phòng cha mẹ ra. Ơ, cha mẹ đâu rồi? Cô bé nhìn trái rồi lại ngó phải, bé tìm khắp cả bếp và sân nhà, vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ đâu. Sáng sớm tỉnh lại, chờ rất lâu rất lâu nhưng vẫn không mẹ đến chải đầu cho bé, bé liền học theo dáng vẻ ngày thường của mẹ, tự mình tết hai bím tóc, trong lòng tràn ngập vui sướng muốn khoe với cha mẹ, kết quả cô bé lại phát hiện không có một ai trong nhà.
Cha, mẹ rốt cuộc đã đi đâu? Mộc Mộng co ro ôm gối ngồi bên mép giường, bởi vì chiều cao không đủ, cô bé không nhìn thấy được chén trà đổ nghiêng ngả trên bàn, nước trong chén đổ tung tóe xung quanh. Bé vẫn cứ đợi như thế, đợi mãi, đợi mãi đến trời tối bụng sôi lên, cô bé liền chạy vào nhà bếp lấy hai cái bánh bao còn sót lại hôm qua ra cắn một miếng, nó cứng như đá tảng.
“Chẳng ngon… Cha … Mẹ…”
Mộc Mộng lẩm bẩm rồi quay lại ngồi lên giường, cô bé con lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Từ trước tới giờ cha mẹ chưa bao giờ rời xa cô bé lâu như vậy, xưa nay hai người đều chưa từng vô duyên vô cớ mà mất tích. Chẳng lẽ là do bé quá nghịch ngợm, hay quấy phá lại không ngoan, cha mẹ thấy bé phiền phức quá nên không cần bé nữa … ‘Hu hu hu, cha mẹ đừng bỏ Mộng nhi lại một mình, Mộng nhi sợ bóng tối lắm’. Không biết trải qua bao lâu, thân hình bé nhỏ co ro cuộn trong chăn, bất tri bất giác cô bé đã chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Mộc Mộng cố moi trong trí nhớ con đường dẫn xuống núi, cô bé tới được y quán của Lý đại phu trong trấn.
“Sao hôm nay Mộng nhi lại xuống núi một mình vậy, cha mẹ của con đâu rồi?” Lý đại phu ôm lấy Mộc Mộng, đứa bé gái mười tuổi này, thân thể thật nhỏ bé gầy guộc, tựa như một viên ngọc lưu ly, chỉ cần hơi mạnh tay một chút sẽ vỡ nát.
Hai mắt Mộc Mộng sưng đỏ cả lên, giống hệt như con thỏ trắng nhỏ: “Lý bá bá, hôm qua Mộng nhi tỉnh lại đã không thấy cha mẹ đâu cả, có phải cha mẹ không cần Mộng nhi nữa không?” Vừa dứt lời, từng giọt từng giọt nước mắt to rơi xuống, rơi mãi không ngừng, mỗi giọt nước mắt trong suốt, sáng lóng lánh tựa như những hạt ngọc trai.
“Mộng nhi ngoan như vậy, cha mẹ con sao lại không cần con chứ! Hai người chắc chắn là có việc chưa làm xong, chi bằng con cứ tạm ở đây với Lý bá bá, chờ cha mẹ con làm xong mọi việc sẽ tới đón con về nhà được không.”
Tuy rằng ngoài miệng ông nói vậy, nhưng trong lòng Lý đại phu vẫn còn một khúc mắc lớn. Nghe nói gần đây trên Đào Sơn có rất nhiều người chỉ có đi chứ không có về, mọi người trên phố đều đồn rằng trên núi xuất hiện yêu quái ăn thịt người, cha mẹ con bé chưa biết chừng đã bị yêu quái nuốt mất. Ông lo lắng nhìn Mộc Mộng đang giương đôi mắt ngơ ngác gật gật đầu nhìn ông, ông giúp cô bé lau nước mắt, sau đó ôm bé đi vào trong nhà ăn chút gì đó. Ông thầm nghĩ cứ chờ thêm vài ngày nữa đã, nếu cha mẹ con bé không xảy ra chuyện gì, lúc quay về không tìm thấy con bé, nhất định họ sẽ chạy đến y quán tìm bé. Nếu thật sự hai người đó bị yêu quái ăn thịt người bắt đi, ông lại không có con cái, mà cũng rất yêu thích đứa trẻ này, giữ con bé bên cạnh mình làm con gái nuôi cũng rất tốt. Dù sao cũng không thể để một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như thế lang thang lưu lạc khắp mọi nơi.
Nhưng chuyện đời vẫn không thuận theo lòng người, Mộc Mộng ở nhà Lý đại phu được vài ngày, vẫn không thấy cha mẹ tới đón bé, nhưng bé lại vô tình nghe được đại thẩm bán bánh nướng nhà bên nói vô tình nhắc đến chuyện này. Sau hai ngày khóc lóc ầm ĩ, con bé lại đưa ra một quyết định khiến Lý đại phu phải giật mình, ý định của con bé làm ông vừa lo lắng vừa không biết phải làm sao.
Giật mình là vì Mộc Mộng nói muốn đi tìm cha mẹ con bé, vẻ mặt lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc không giống như đang đùa giỡn. Lo lắng là vì con bé chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà thôi, trời đất bao la, lại không biết cha mẹ con bé ở nơi nào, con bé đi đâu mà tìm đây? Huống hồ, nếu cha mẹ bé thật sự bị yêu ma bắt được, đứa trẻ lại chạy tới như vậy chẳng phải là đi nộp mạng sao! Không biết phải làm sao là vì đứa trẻ này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, chỉ cần là việc con bé muốn làm, chưa hoàn thành chắc chắn sẽ không ngừng lại. Mượn chuyện dạy con bé nhận biết thảo dược mà nói, ông vốn nghĩ rằng con bé từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt lại hay mắc nhiều bệnh, dạy con bé một chút y thuật lỡ như sau này có xảy ra chuyện cũng có thể tự mình xử lý, lại không ngờ rằng con bé để phân biệt dược tính của thuốc, thừa dịp ông không để ý đã lần lượt nếm thử từng loại thuốc một, may mà ông phát hiện sớm, không thì …
Thật sự là không có cách nào thay đổi được quyết định của đứa bé, Lý đại phu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc. Giao cho đại thẩm bán bánh nướng cạnh nhà mình mấy lượng bạc, nhờ bà chuẩn bị cho Mộc Mộng vài bộ quần áo thông thường, rồi lại lén lút bỏ vào bọc hành lý của bé một ít lộ phí và vài lọ thuốc, đề phòng gặp phải tình huống bất trắc. Cứ như thế, sáng hôm sau, Mộc Mộng vác một túi hành lý nặng trịch rời khỏi y quán.
Không có mục đích định trước, Mộc Mộng xác định chuẩn một phương hướng rồi đi thẳng về phía trước, cô bé gặp núi băng núi, gặp sông vượt sông, đã bình an đi được hơn một tháng. Cô bé cứ thấy người sẽ hỏi ngay phải đến nơi nào mới tìm được cha mẹ mình. Có người tưởng bé là một đứa trẻ bị vứt bỏ, thấy dáng vẻ bé vừa thông minh lại đáng yêu, có lòng tốt muốn mang bé về nhà nuôi dưỡng, đều bị bé khước từ hết, Mộng Mộc còn thành khẩn thề với họ rằng nhất định phải tìm được cha mẹ mới thôi.
Hóa ra là một đứa bé ngớ ngẩn, thật là tiếc quá, một vị đại nương than thở.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khiến mắt Mộc Mộng không thể mở ra được. Hơn một tháng không có mẹ bên cạnh, cô bé đã có thể tự mình tết tóc rất giỏi. Chỉ là đi hết một buổi sáng, thật vất vả mới tìm được tới trấn nhỏ này, những sợi tóc đã lòa xóa xuống đầy hai bến thái dương, rối tung cả lên. Cô bé mua bốn cái bánh bao của tiệm bánh bao ven đường, tìm một chỗ ánh mặt trời không thể chiếu tới rồi ngồi xuống, cô bé thật cẩn thận lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh vừa giặt sạch xong, bỏ hai cái bánh bao vào trong túi.
Phía sau cô bé là một quán trà nhỏ vô cùng náo nhiệt, lúc này một vị tiên sinh tuổi chừng năm mươi đang dâng trào cảm xúc kể một câu chuyện xưa, rất nhiều người qua đường vây xung quanh nghe chuyện. Kể đến chỗ gay cấn, từng đợt vỗ tay lập tức vang lên, mà lúc kể đến đoạn giết người, phóng hỏa, chặt gãy cầu, xung quanh lại truyền đến tiếng sụt sịt. Mộc Mộng cảm thấy thật thú vị, vừa vểnh tai nghe, vừa bắt đầu ăn hai cái bánh bao trên tay.
“Hôm nay có nhiều người tới đây nghe như thế, vậy lão hủ(*) đành cố mà kể thêm cho các vị một câu chuyện nữa. Chỉ mong các vị có tiền thì giúp tiền, không có tiền thì ủng hộ bằng một tràng pháo tay! Chuyện kể rằng hơn mười năm trước ở thành tây có một gia đình rất giàu có, mấy thế hệ đều buôn bán kiếm sống, cơ nghiệp truyền đến tay Lý lão gia liền nhanh chóng phất lên, tiền vào như nước. Nhưng đến một ngày, Lý lão gia và phu nhân đột ngột mất tích, trong vòng nửa tháng quản gia mang theo nô bộc và nha hoàn tìm kiếm hơn mười dặm xung quanh nhưng vẫn bặt vô âm tín … Mọi người nói xem, Tiểu Lý công tử lúc đó chỉ là một cậu bé tám tuổi, không thấy cha mẹ, cậu ta nên làm gì bây giờ?”
*Lão hủ: lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn).
“Đương nhiên phải đi tìm cha mẹ!” Giọng nói thật trong trẻo của một đứa bé gái truyền tới từ một góc khuất.
“Ừm, đáp giỏi lắm! Không qua được bao lâu, tiểu Lý công tử một mình rời khỏi Lý gia, cất bước lên đường tìm người thân.” Tiên sinh kể chuyện hài lòng gật gật đầu, vuốt vuốt chòm râu thưa thớt, ông gật đầu đắc ý nói.
“Sao có thể chứ, tiểu Lý công tử chỉ mới tám tuổi, cậu ta sao có đủ năng lực tìm lại cha mẹ chứ?”
“Đúng vậy! Đúng là vậy, cậu ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ con!”
Xung quanh liên tiếp vang lên những lời bàn tán, nêu ra sự ngờ vực với lời kể của tiên sinh. Mà vị tiên sinh cũng không nóng vội, ông không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà nói: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ nghe lão phu kể hết ngọn nguồn mọi chuyện …” Vừa dứt lời ông còn không quên dùng cây quạt trong tay gõ gõ lên chiếc chén vỡ đựng mấy văn tiền trên bàn.
Lúc này, một cô bé cố sức chen vào trong đám đông, kéo cánh tay của vị tiên sinh kể chuyện lắc trái kéo phải.
“Bá bá, tiểu Lý công tử kia cuối cùng có tìm được cha mẹ của cậu ấy không?” Cô bé đang nói chính là Mộc Mộng.
“Đây đúng là sự việc bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, tiểu Lý công tử trải qua trăm ngàn khó khăn hiểm trở, cuối cùng không những tìm được cha mẹ của cậu ta, mà còn học được võ nghệ cao cường, việc buôn bán của Lý gia không chỉ rải ra khắp tỉnh, mà ở kinh thành họ cũng mở được vài chi nhánh.”
“Vậy cậu ấy làm thế nào tìm được cha mẹ?”
“Cậu ta … việc này kể ra rất dài dòng.”
“Bá bá, người nói cho con biết có được không? Kể cho con có được hay không?” Mộc Mộng nghĩ rằng ông ta không chịu nói, liền cố sức lay cánh tay ông.
Vị tiên sinh kể chuyện bị cô bé lôi kéo đến choáng váng, ông cố gắng rút tay lại, bắt đầu quan sát cô bé con mặc bộ y phục bằng vải thô, tóc tai hơi tán loạn mới xuất hiện. Ông dùng cây quạt gõ gõ chiếc chén bể, nói: “Muốn biết vậy thì phải bỏ bạc vào. Cô bé, nhìn con như thế chắc là cô nhi rồi, sao con lại muốn biết rõ chuyện này như thế?”
Mộc Mộng đưa mắt nhìn mấy văn tiền trong bát, nhất thời hiểu được ý của ông, cô bé lấy từ trong ngực ra một văn tiền còn lại lúc nãy mua bánh bao, nâng niu đồng tiền trong lòng bàn tay, bé ấm ức ngập ngừng nói: “Cha và mẹ mất tích, con tìm hai người rất lâu rất lâu nhưng không gặp được.”
Nhất thời, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa thương xót, còn có vài người qua đường thúc giục vị tiên sinh kể chuyện nhanh nhanh đem phương pháp Tiểu Lý công tử tìm được cha mẹ kể cho bé.
Vị tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Lý công tử phải đến võ quán học tập vài năm, mới có thể tìm được cha mẹ, nhưng với một cô bé như con, cách này không thể thực hiện được rồi.”
“Con gái thì không thể đến võ quán học võ ạ?”
“Không phải không thể, mà là việc này rất khó khăn, tập võ rất khổ cực, người có thể chất đặc biệt mới có thể chịu được, huống hồ gì con chỉ là một cô bé con trói gà không chặt.”
“Con không sợ khổ cực! Bá bá người nói cho con biết đi, làm sao tới võ quán? Con muốn đi học võ. Chỉ cần tìm được cha mẹ về, dù mệt hay vất vả, con đều chịu đựng được!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mộc Mộng, trong lòng vị tiên sinh kể chuyện có chút khó chịu. Câu chuyện kể này, ông kể ra chẳng qua là lừa bạc người ta, thật không ngờ hôm nay lại gặp phải một cô bé gặp hoàn cảnh giống vậy. Trong đôi mắt trong vắt của cô bé, tràn ngập khát vọng và ước ao, ánh sáng đó chiếu vào lòng mỗi người, còn sáng hơn cả ánh sao trên trời.
Do dự một lát, ông chậm rãi nói: “Con ra khỏi thành, đi qua khỏi đỉnh Vạn Trúc phía trước, con sẽ gặp trấn Khê Trúc, võ quán trong trấn Khê Trúc là võ quán tốt nhất trong phạm vi mười dặm gần đây. Còn chỗ đó có nhận con hay không, phải xem vận may của con rồi!”
“Cảm ơn bá bá!” Mộc Mộng xoay lại cúi lưng xuống bái ông một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng len ra khỏi đám đông, bắt đầu đi về hướng trấn Khê Trúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.