Chương 40: Em ấy là bạn trai tôi
Trì Tổng Tra
28/06/2024
[Anh ơi, cậu ta nhìn em như vậy, em rất sợ hãi]
Thần hộ mệnh, tín ngưỡng, hai từ này dù là cái nào, Kỷ Vọng đều tin rằng nó không phù hợp với mình.
Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào cổ tay Kỳ Bạc Ngôn, đề tài này cũng rất nhanh đã bị lướt qua.
Hình xăm mang ý nghĩa hộ mệnh cũng có rất nhiều, nên Chu Sơ Tuyết cũng không tiếp tục truy hỏi.
Chỉ là loại mật mã này ngay cả anh cũng có thể giải ra, chẳng nhẽ Kỳ Bạc Ngôn chưa từng nghĩ tới kết cục sẽ bị người khác phát hiện.
Có điều nếu đoạn nhạc phổ này của Kỳ Bạc Ngôn bị người khác giải mã ra, vậy thì đã làm sao.
Ngay cả nghệ sĩ trong giới giải trí bị chụp ảnh gặp nhau ở cùng một chỗ, ra vào chung một khách sạn, chỉ cần cắn răng chịu đựng rồi phủ nhận hết là được.
Bất tri bất giác show tạp kỹ đã quay được 3 ngày, những ngày tiếp theo thể lực của mọi người có chút không chống đỡ nổi. Đạo diễn Giang cũng không để bọn họ chơi những trò đặc biệt kích thích, mà trong hai ngày này tập trung quay chụp kỹ thuật sắp bị thất truyền trong thôn - phương pháp nhuộm vải cổ xưa.
Vì vậy, show tạp kỹ lại mang ý nghĩa kế thừa văn hóa, cộng thêm để mọi người học theo, sẽ càng dễ dàng thông qua xét duyệt.
Kỳ Bạc Ngôn phải lên máy bay rời đi vào ngày thứ tư, lịch trình của hắn rất kín, chuẩn bị đến một thành phố khác để quay quảng cáo, những khách mời còn lại có thể rời đi sau một ngày nữa.
Khi thức dậy vào buổi sáng ngày thứ năm, Kỷ Vọng mở mắt ra đối diện với giường bên không có ai, khiến anh có chút hoảng hốt.
Có câu nói chỉ mất 21 ngày để hình thành thói quen*, mà nếu muốn sửa lại một thói quen xấu nào đó cũng phải mất một thời gian, 85 ngày lặp đi lặp lại sẽ hình thành một thói quen ổn định.
(*21 ngày để hình thành một thói quen/85 ngày sẽ hình thành thói quen ổn định: Theo nghiên cứu của chuyên gia khoa học thành công Yi Fajiu của đất nước TQ, việc hình thành thói quen có thể được chia thành ba giai đoạn:
Giai đoạn đầu: khoảng 1-7 ngày. Ở giai đoạn này, màn biểu diễn là "có chủ ý và không tự nhiên", và cần phải nhắc nhở bản thân một cách hết sức cân nhắc.
Giai đoạn thứ hai: khoảng 7-21 ngày. Giai đoạn này được thể hiện là "có chủ ý và tự nhiên", nhưng nó vẫn cần sự kiểm soát có ý thức.
Giai đoạn thứ ba: khoảng 21-85 ngày, giai đoạn này là "vô tình, tự nhiên", không có ý thức kiểm soát.)
Mà điểm này rõ ràng được cộng trừ trên người Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng phải mất 6 năm mới 'sửa' được sự mê luyến của bản thân dành cho Kỳ Bạc Ngôn.
Mà 'thói quen' có Kỳ Bạc Ngôn quay trở lại 'quỹ đạo' cuộc sống của anh, cũng chỉ mất chưa đến một tháng ngắn ngủn.
Thậm chí chỉ ở show tạp kỹ vài ngày, hôm nay mở mắt thấy Kỳ Bạc Ngôn không còn ở đây, trong lòng Kỷ Vọng cũng đã dâng lên một nỗi mất mát khôn tả.
Có thể là do bản chất con người anh vốn 'tiện'*, Kỷ Vọng cũng đã từ bỏ việc trách cứ bản thân vì những thói quen xấu không thể nào thay đổi của mình. Khi chia tay vào ngày cuối cùng, mọi người add Wechat của nhau, lập thành một group.
(*Tiện trong ti tiện)
Ý nghĩa của group này khác hoàn toàn với group trước của show tạp kỹ, có điều chương trình có 5 người nhưng group bọn họ chỉ có 4 người.
Đoạn Âm Vũ đang cầm điện thoại hỏi: "Ai có Wechat của Kỳ Bạc Ngôn không"
Nhìn một lượt khách mời, Trương Mộ Tiên chủ động nói: "Tôi có, trước kia chúng tôi có hợp tác chung trong một show âm nhạc."
Hóa ra bọn họ đều là người quen cũ của nhau, chả trách Trương Mộ Tiên ở trong chương trình lại chiếu cố Kỳ Bạc Ngôn nhiều hơn một chút. Không lâu sau, năm người lập thành một nhóm xong lại chăm chú nhìn vào ảnh đại diện của một người, chân dung là một nét bút đơn giản, hai ba nét phác thảo ra đường nét của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng nhìn vào bức chân dung một lúc, mới chậm rãi dời đi.
Người ngoài không thể biết, không ai biết rõ nguồn gốc của bức tranh này hơn Kỷ Vọng. Bức tranh này là Kỷ Vọng vẽ, khi đó quan hệ của bọn họ cũng đã có chút 'bế tắc' rồi.
Nói 'bế tắc' cũng không quá đúng, chính xác mà nói chính là có chút vấn đề sau khi anh phát hiện Kỳ Bạc Ngôn là Alpha.
Mà khi đó, Kỳ Bạc Ngôn đã dùng những biện pháp 'cưỡng ép' khiến Kỷ Vọng không có cách nào kháng cự, hai người vẫn tiếp tục dây dưa trong mơ hồ, nhưng vấn đề là bọn họ không thể dùng biện pháp 'mắt không thấy tai không nghe' để che dấu được nữa.
Mỗi khi Kỷ Vọng muốn nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Bạc Ngôn, đối phương lại luôn lảng tránh vấn đề này, luôn nói 'anh để ý đến em là bởi vì giới tính của em chứ không không phải con người của em.'
Kỷ Vọng muốn biết vì sao Kỳ Bạc Ngôn lại phải giả làm một Omega, làm cho danh tiếng của mình trở nên tồi tệ như vậy, còn cùng nhiều Omega và Beta khác làm xằng làm bậy.
Mà Kỳ Bạc Ngôn cũng không giải thích, cũng không chịu nói ra. Giống như một bí ẩn không có lời giải, theo thời gian, sẽ sinh ra biến chất.
Không biết có phải cảm nhận được khúc mắc trong lòng Kỷ Vọng hay không, tâm trạng của Kỳ Bạc Ngôn trong khoảng thời gian đó luôn thay đổi rất thất thường.
Có đôi khi lại cố ý làm ra hành động có chút xấu xa, muốn kích thích Kỷ Vọng, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn đem đẩy Kỷ Vọng ra, hay là muốn đem Kỷ Vọng trói chặt lại bên mình.
Bức tranh ngày ấy, vốn là Kỷ Vọng muốn ở nhà tiếp đãi bạn bè, Kỳ Bạc Ngôn lại gọi cho anh nói muốn đến đây một lát.
Kỷ Vọng đành phải tiễn bạn mình ra về, chờ Kỳ Bạc Ngôn vừa bước vào, hắn đã ngửi thấy mùi hương hỗn tạp trong không khí, có cả Omega và Beta.
Hắn giữ chặt cửa, không thay giày mà quét mắt nhìn khắp căn phòng.
Trên bàn lộn xộn đồ ăn vặt cùng bia, padgame trên thảm, dép lê trước mặt cũng đã bị dùng qua.
Kỷ Vọng từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn mới giặt. Chuẩn bị dọn dẹp phòng khách, không nghĩ tới Kỳ Bạc Ngôn lại đến nhanh như vậy.
"Sao lại không thay giày?" Kỷ Vọng cúi người thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn, vẫn không nghe thấy tiếng gì.
Anh quay đầu nhìn lại, Kỳ Bạc Ngôn đứng ở huyền quan, vẻ mặt âm trầm bất định, thấy Kỷ Vọng nhìn qua, mới chậm rãi nói một câu: "Đều bị người khác đi qua rồi.
Nếu là người khác nói mấy lời bắt bẻ như vậy, Kỷ Vọng nhất định sẽ nói thích thì đi không thì thôi, nhưng đối phương là Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng lại nghe ra một chút ấm ức không thể giải thích được, 'bộ lọc'* anh dành cho Kỳ Bạc Ngôn quá dày, đã không có cách nào cứu chữa được rồi.
(*Bộ lọc: thuật ngữ mạng TQ Khi người hâm mộ nhìn vào các nghệ sĩ, thần tượng,... họ yêu thích, họ thường mang đến ánh sáng dịu và hiệu ứng đặc biệt của riêng họ, những hiệu ứng này sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm của họ. Ví dụ, nó cho thấy diễn xuất của một người rất xấu hổ, nhưng người hâm mộ nói rằng diễn xuất thực sự rất tốt. Rõ ràng những bức ảnh được chụp bởi thủ thuật này rất xấu, nhưng người hâm mộ sẽ nói rằng họ rất đẹp trai và ngầu, trong trường hợp này, chúng được gọi nó là "bộ lọc fan", câu sử dụng chung là "bộ lọc fan rất dày")
"Đôi này trước khi em đi cũng đã có người khác đi qua rồi." Kỷ Vọng thành thật nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Kỳ Bạc Ngôn rõ ràng lại khó coi hơn một chút, kỳ thật Kỷ Vọng không hiểu tại sao đến bây giờ Kỳ Bạc Ngôn mới để ý đến việc này, có điều anh vẫn bước tới chỗ hắn, cởi dép lê trên chân mình ra: "Nếu không em đi của tôi, lát nữa tôi đi mua một đôi mới cho em."
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong mới miễn cưỡng ừm một tiếng, nhưng thoạt nhìn tâm trạng đã tốt lên, mang dép của Kỷ Vọng vào rồi còn muốn Kỷ Vọng để chân trần mà đi.
Kỷ Vọng cũng đã quen với loại chiếm hữu kỳ quái này của Kỳ Bạc Ngôn, anh trước tiên mở cửa để thông gió, ban nãy mấy người bạn của anh đều hút thuốc ở đây.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác da bò, bên trên nồng nặc mùi hương của Omega khiến Kỳ Bạc Ngôn càng khó chịu hơn: "Vừa rồi là ai tới?"
Kỷ Vọng thuận miệng nói: "Mấy người bạn của tôi."
Kỳ Bạc Ngôn: "Bạn nào, em đã gặp qua chưa?"
Kỷ Vọng vịn cửa sổ quay đầu lại: "Đều là bạn đại học của tôi." Sau khi nói xong, anh cũng thấy được áo khoác trong tay Kỳ Bạc Ngôn: "Nhậm Nhiên quên cầm áo về."
Nghe đến cái tên này, Kỳ Bạc Ngôn cau mày: "Anh còn cùng Nhậm Nhiên lêu lổng?"
Nghe thấy hai chữ 'lêu lổng' này Kỷ Vọng có chút không thoải mái: "Cậu ấy là bạn của tôi, em có thể lịch sự với cậu ấy một chút không."
Kỳ Bạc Ngôn lạnh mặt: "Cậu ta không thích em, anh còn làm bạn với cậu ta?"
Kỷ Vọng hơi bất lực trước câu nói ngây ngô này: "Cậu ấy không phải không thích em." Sau khi nói xong, Kỷ Vọng dừng lại một chút: "Cậu ấy chỉ là không biết em."
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Nếu bạn em chán ghét anh, em sẽ không qua lại với bọn họ nữa."
Lời này nói ra rất êm tai, nhưng mà đời người ấy à, tình yêu cũng không phải là tất cả, có điều anh không định nói lý với Kỳ Bạc Ngôn, anh biết Nhậm Nhiên và Kỳ Bạc Ngôn không hợp nhau cho nên điều anh có thể làm chính là không để cho hai người bọn họ gặp nhau là được.
Một bên là bạn tốt nhiều năm, một bên là người mình yêu, chính Kỷ Vọng cũng không biết nên cân bằng hai bên thế nào.
Ai ngờ anh không dính đến chuyện mẹ chồng - nàng dâu, mà lại bại trận ở chuyện anh em - bạn trai.
Không nghe thấy Kỷ Vọng đáp lời mình, Kỳ Bạc Ngôn dường như lại càng không vui: "Nhậm Nhiên suy cho cùng vẫn là một Omega, không phải anh nên cách xa cậu ta một chút à."
Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Trước kia tôi quen cậu ấy, cậu ấy chưa phải là Omega. Giống như trước kia quen em, tôi cũng không biết em là Alpha."
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, nắm lấy áo khoác trên sô pha, giống như trút giận mà ném sang một bên, sau đó hắn đứng dậy, không nói lời nào mà đi ra ngoài.
Kỷ Vọng sửng sốt: "Em đi đâu?"
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn không chút thay đổi nói: "Không khí nơi này không tốt, dạ dày em không thoải mái, đi trước."
Nếu Kỷ Vọng thật sự để cho người này rời đi như vậy, thì hôm nay anh cũng không có tâm trí làm chuyện gì khác nữa. Anh nhanh chóng đuổi theo bắt lấy tay Kỳ Bạc Ngôn: "Em vào phòng tôi đi, phòng tôi trước giờ không có ai vào."
Kỳ Bạc Ngôn vùng vẫy hai lần nhưng không tránh được, hắn vừa muốn nói gì, ngoài cửa liền truyền đến tiếp đập cửa liên tục. Nhậm Nhiên ở bên ngoài gọi: "Kỷ Vọng, áo khoác của tôi vẫn ở trong nhà, cậu mở cửa cho tôi vào lấy."
Đối tượng của cuộc cãi vã này trở lại, cả hai người đều dừng lại hành động. Kỳ Bạc Ngôn không bỏ đi, ngược lại nhìn chằm chằm vào cửa: "Cậu ta không biết mật khẩu nhà anh?"
Kỷ Vọng ừm một tiếng: "Không phải đổi thành sinh nhật em rồi sao."
"Sao anh lại không nói mật khẩu nhà anh cho cậu ta?" Kỳ Bạc Ngôn hỏi.
Câu hỏi này thật sự làm người ta khó hiểu, Kỷ Vọng kỳ quái nói: "Sao tôi phải nói mật khẩu nhà mình cho cậu ấy."
Khóe môi Kỳ Bạc Ngôn không nhịn được mà cong lên, sau đó nói: "Anh mở cửa cho cậu ta vào lấy đồ đi."
Kỷ Vọng chắc chắn rằng Kỳ Bạc Ngôn không muốn rời đi nữa, cũng không biết có phải vì Nhậm Nhiên đến không. Mặc kệ như thế nào chỉ cần vuốt thuận lông mèo là được.
Cửa vừa mở, Nhậm Nhiên cười nói: "Trí nhớ của tôi kém quá, lúc nào cũng quên đông quên tây, áo khoác tôi để quên ở đây chắc cũng có thể chất đầy tủ quần áo của cậu luôn rồi."
Sau đó, Nhậm Nhiên nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn đứng trong phòng liền vãi một tiếng, giống như thấy quỷ: "Sao anh lại ở đây?"
Kỳ Bạc Ngôn không trả lời mà nhìn sang Kỷ Vọng, ngược lại hắn muốn biết Kỷ Vọng sẽ giới thiệu hắn với Nhậm Nhiên như thế nào.
Kỷ Vọng còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Nhậm Nhiên đã cứng đờ: "Sao cậu lại làm bạn với Kỳ Bạc Ngôn? Từ khi nào, sao tôi không biết."
Nói xong, cậu ta lại ra vẻ thoải mái nói: "Cậu nói cho tôi xem, xem dọa tôi thành thế nào."
Nhậm Nhiên đi đến bên sô pha, cầm lấy áo khoác mặc lên người: "Kỷ Vọng, không phải cậu nói lát nữa có việc sao? Cho nên cứ thế mà vội vàng đuổi bọn tôi về."
Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, dường như muốn nghe từ miệng Kỷ Vọng, 'việc gấp' mà Kỷ Vọng nói không liên quan đến Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười đánh tan hy vọng của cậu ta: "Có lẽ việc gấp này là muốn gặp tôi đấy. Không phải cậu nói đến lấy áo khoác à? Mặc áo khoác vào rồi thì đi đi."
Nhậm Nhiên nghe xong, cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn là đang lên cơn, bản thân cũng không cần thiết phải khách sáo: "Tôi đang hỏi Kỷ Vọng, cũng không phải hỏi anh."
Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy Kỷ Vọng không có ý trả lời, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng: "Quên đi, dù sao tôi vốn cũng đang muốn đi, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn có hơi mất hứng hất vai Nhậm Nhiên, cũng không thèm nhìn Kỷ Vọng, định rời khỏi chỗ này.
Ngay sau đó, hắn liền bị Kỷ Vọng kéo lại, Kỷ Vọng nhìn Nhậm Nhiên nói: "Vốn muốn ổn định một thời gian rồi mới giới thiệu với các cậu, em ấy là bạn trai tôi, tôi nói có việc gấp, cũng chính là vì muốn gặp em ấy."
Anh chậm rãi kéo Kỳ Bạc Ngôn đến sát bên mình, chắn ở phía sau: "Nhậm Nhiên, cậu về trước đi, tôi còn có việc với Kỳ Bạc Ngôn."
Đôi môi Nhậm Nhiên khẽ run run, tiện thể hung hăng trừng Kỳ Bạc Ngôn một cái.
Thân thể Kỳ Bạc Ngôn làm bộ làm tịch run rẩy, lắc lắc cánh tay Kỷ Vọng: "Anh ơi, cậu ta nhìn em như vậy, em rất sợ hãi."
Nhậm Nhiên: ".........."
Kỷ Vọng: "............"
Thần hộ mệnh, tín ngưỡng, hai từ này dù là cái nào, Kỷ Vọng đều tin rằng nó không phù hợp với mình.
Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào cổ tay Kỳ Bạc Ngôn, đề tài này cũng rất nhanh đã bị lướt qua.
Hình xăm mang ý nghĩa hộ mệnh cũng có rất nhiều, nên Chu Sơ Tuyết cũng không tiếp tục truy hỏi.
Chỉ là loại mật mã này ngay cả anh cũng có thể giải ra, chẳng nhẽ Kỳ Bạc Ngôn chưa từng nghĩ tới kết cục sẽ bị người khác phát hiện.
Có điều nếu đoạn nhạc phổ này của Kỳ Bạc Ngôn bị người khác giải mã ra, vậy thì đã làm sao.
Ngay cả nghệ sĩ trong giới giải trí bị chụp ảnh gặp nhau ở cùng một chỗ, ra vào chung một khách sạn, chỉ cần cắn răng chịu đựng rồi phủ nhận hết là được.
Bất tri bất giác show tạp kỹ đã quay được 3 ngày, những ngày tiếp theo thể lực của mọi người có chút không chống đỡ nổi. Đạo diễn Giang cũng không để bọn họ chơi những trò đặc biệt kích thích, mà trong hai ngày này tập trung quay chụp kỹ thuật sắp bị thất truyền trong thôn - phương pháp nhuộm vải cổ xưa.
Vì vậy, show tạp kỹ lại mang ý nghĩa kế thừa văn hóa, cộng thêm để mọi người học theo, sẽ càng dễ dàng thông qua xét duyệt.
Kỳ Bạc Ngôn phải lên máy bay rời đi vào ngày thứ tư, lịch trình của hắn rất kín, chuẩn bị đến một thành phố khác để quay quảng cáo, những khách mời còn lại có thể rời đi sau một ngày nữa.
Khi thức dậy vào buổi sáng ngày thứ năm, Kỷ Vọng mở mắt ra đối diện với giường bên không có ai, khiến anh có chút hoảng hốt.
Có câu nói chỉ mất 21 ngày để hình thành thói quen*, mà nếu muốn sửa lại một thói quen xấu nào đó cũng phải mất một thời gian, 85 ngày lặp đi lặp lại sẽ hình thành một thói quen ổn định.
(*21 ngày để hình thành một thói quen/85 ngày sẽ hình thành thói quen ổn định: Theo nghiên cứu của chuyên gia khoa học thành công Yi Fajiu của đất nước TQ, việc hình thành thói quen có thể được chia thành ba giai đoạn:
Giai đoạn đầu: khoảng 1-7 ngày. Ở giai đoạn này, màn biểu diễn là "có chủ ý và không tự nhiên", và cần phải nhắc nhở bản thân một cách hết sức cân nhắc.
Giai đoạn thứ hai: khoảng 7-21 ngày. Giai đoạn này được thể hiện là "có chủ ý và tự nhiên", nhưng nó vẫn cần sự kiểm soát có ý thức.
Giai đoạn thứ ba: khoảng 21-85 ngày, giai đoạn này là "vô tình, tự nhiên", không có ý thức kiểm soát.)
Mà điểm này rõ ràng được cộng trừ trên người Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng phải mất 6 năm mới 'sửa' được sự mê luyến của bản thân dành cho Kỳ Bạc Ngôn.
Mà 'thói quen' có Kỳ Bạc Ngôn quay trở lại 'quỹ đạo' cuộc sống của anh, cũng chỉ mất chưa đến một tháng ngắn ngủn.
Thậm chí chỉ ở show tạp kỹ vài ngày, hôm nay mở mắt thấy Kỳ Bạc Ngôn không còn ở đây, trong lòng Kỷ Vọng cũng đã dâng lên một nỗi mất mát khôn tả.
Có thể là do bản chất con người anh vốn 'tiện'*, Kỷ Vọng cũng đã từ bỏ việc trách cứ bản thân vì những thói quen xấu không thể nào thay đổi của mình. Khi chia tay vào ngày cuối cùng, mọi người add Wechat của nhau, lập thành một group.
(*Tiện trong ti tiện)
Ý nghĩa của group này khác hoàn toàn với group trước của show tạp kỹ, có điều chương trình có 5 người nhưng group bọn họ chỉ có 4 người.
Đoạn Âm Vũ đang cầm điện thoại hỏi: "Ai có Wechat của Kỳ Bạc Ngôn không"
Nhìn một lượt khách mời, Trương Mộ Tiên chủ động nói: "Tôi có, trước kia chúng tôi có hợp tác chung trong một show âm nhạc."
Hóa ra bọn họ đều là người quen cũ của nhau, chả trách Trương Mộ Tiên ở trong chương trình lại chiếu cố Kỳ Bạc Ngôn nhiều hơn một chút. Không lâu sau, năm người lập thành một nhóm xong lại chăm chú nhìn vào ảnh đại diện của một người, chân dung là một nét bút đơn giản, hai ba nét phác thảo ra đường nét của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng nhìn vào bức chân dung một lúc, mới chậm rãi dời đi.
Người ngoài không thể biết, không ai biết rõ nguồn gốc của bức tranh này hơn Kỷ Vọng. Bức tranh này là Kỷ Vọng vẽ, khi đó quan hệ của bọn họ cũng đã có chút 'bế tắc' rồi.
Nói 'bế tắc' cũng không quá đúng, chính xác mà nói chính là có chút vấn đề sau khi anh phát hiện Kỳ Bạc Ngôn là Alpha.
Mà khi đó, Kỳ Bạc Ngôn đã dùng những biện pháp 'cưỡng ép' khiến Kỷ Vọng không có cách nào kháng cự, hai người vẫn tiếp tục dây dưa trong mơ hồ, nhưng vấn đề là bọn họ không thể dùng biện pháp 'mắt không thấy tai không nghe' để che dấu được nữa.
Mỗi khi Kỷ Vọng muốn nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Bạc Ngôn, đối phương lại luôn lảng tránh vấn đề này, luôn nói 'anh để ý đến em là bởi vì giới tính của em chứ không không phải con người của em.'
Kỷ Vọng muốn biết vì sao Kỳ Bạc Ngôn lại phải giả làm một Omega, làm cho danh tiếng của mình trở nên tồi tệ như vậy, còn cùng nhiều Omega và Beta khác làm xằng làm bậy.
Mà Kỳ Bạc Ngôn cũng không giải thích, cũng không chịu nói ra. Giống như một bí ẩn không có lời giải, theo thời gian, sẽ sinh ra biến chất.
Không biết có phải cảm nhận được khúc mắc trong lòng Kỷ Vọng hay không, tâm trạng của Kỳ Bạc Ngôn trong khoảng thời gian đó luôn thay đổi rất thất thường.
Có đôi khi lại cố ý làm ra hành động có chút xấu xa, muốn kích thích Kỷ Vọng, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn đem đẩy Kỷ Vọng ra, hay là muốn đem Kỷ Vọng trói chặt lại bên mình.
Bức tranh ngày ấy, vốn là Kỷ Vọng muốn ở nhà tiếp đãi bạn bè, Kỳ Bạc Ngôn lại gọi cho anh nói muốn đến đây một lát.
Kỷ Vọng đành phải tiễn bạn mình ra về, chờ Kỳ Bạc Ngôn vừa bước vào, hắn đã ngửi thấy mùi hương hỗn tạp trong không khí, có cả Omega và Beta.
Hắn giữ chặt cửa, không thay giày mà quét mắt nhìn khắp căn phòng.
Trên bàn lộn xộn đồ ăn vặt cùng bia, padgame trên thảm, dép lê trước mặt cũng đã bị dùng qua.
Kỷ Vọng từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn mới giặt. Chuẩn bị dọn dẹp phòng khách, không nghĩ tới Kỳ Bạc Ngôn lại đến nhanh như vậy.
"Sao lại không thay giày?" Kỷ Vọng cúi người thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn, vẫn không nghe thấy tiếng gì.
Anh quay đầu nhìn lại, Kỳ Bạc Ngôn đứng ở huyền quan, vẻ mặt âm trầm bất định, thấy Kỷ Vọng nhìn qua, mới chậm rãi nói một câu: "Đều bị người khác đi qua rồi.
Nếu là người khác nói mấy lời bắt bẻ như vậy, Kỷ Vọng nhất định sẽ nói thích thì đi không thì thôi, nhưng đối phương là Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng lại nghe ra một chút ấm ức không thể giải thích được, 'bộ lọc'* anh dành cho Kỳ Bạc Ngôn quá dày, đã không có cách nào cứu chữa được rồi.
(*Bộ lọc: thuật ngữ mạng TQ Khi người hâm mộ nhìn vào các nghệ sĩ, thần tượng,... họ yêu thích, họ thường mang đến ánh sáng dịu và hiệu ứng đặc biệt của riêng họ, những hiệu ứng này sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm của họ. Ví dụ, nó cho thấy diễn xuất của một người rất xấu hổ, nhưng người hâm mộ nói rằng diễn xuất thực sự rất tốt. Rõ ràng những bức ảnh được chụp bởi thủ thuật này rất xấu, nhưng người hâm mộ sẽ nói rằng họ rất đẹp trai và ngầu, trong trường hợp này, chúng được gọi nó là "bộ lọc fan", câu sử dụng chung là "bộ lọc fan rất dày")
"Đôi này trước khi em đi cũng đã có người khác đi qua rồi." Kỷ Vọng thành thật nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Kỳ Bạc Ngôn rõ ràng lại khó coi hơn một chút, kỳ thật Kỷ Vọng không hiểu tại sao đến bây giờ Kỳ Bạc Ngôn mới để ý đến việc này, có điều anh vẫn bước tới chỗ hắn, cởi dép lê trên chân mình ra: "Nếu không em đi của tôi, lát nữa tôi đi mua một đôi mới cho em."
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong mới miễn cưỡng ừm một tiếng, nhưng thoạt nhìn tâm trạng đã tốt lên, mang dép của Kỷ Vọng vào rồi còn muốn Kỷ Vọng để chân trần mà đi.
Kỷ Vọng cũng đã quen với loại chiếm hữu kỳ quái này của Kỳ Bạc Ngôn, anh trước tiên mở cửa để thông gió, ban nãy mấy người bạn của anh đều hút thuốc ở đây.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác da bò, bên trên nồng nặc mùi hương của Omega khiến Kỳ Bạc Ngôn càng khó chịu hơn: "Vừa rồi là ai tới?"
Kỷ Vọng thuận miệng nói: "Mấy người bạn của tôi."
Kỳ Bạc Ngôn: "Bạn nào, em đã gặp qua chưa?"
Kỷ Vọng vịn cửa sổ quay đầu lại: "Đều là bạn đại học của tôi." Sau khi nói xong, anh cũng thấy được áo khoác trong tay Kỳ Bạc Ngôn: "Nhậm Nhiên quên cầm áo về."
Nghe đến cái tên này, Kỳ Bạc Ngôn cau mày: "Anh còn cùng Nhậm Nhiên lêu lổng?"
Nghe thấy hai chữ 'lêu lổng' này Kỷ Vọng có chút không thoải mái: "Cậu ấy là bạn của tôi, em có thể lịch sự với cậu ấy một chút không."
Kỳ Bạc Ngôn lạnh mặt: "Cậu ta không thích em, anh còn làm bạn với cậu ta?"
Kỷ Vọng hơi bất lực trước câu nói ngây ngô này: "Cậu ấy không phải không thích em." Sau khi nói xong, Kỷ Vọng dừng lại một chút: "Cậu ấy chỉ là không biết em."
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Nếu bạn em chán ghét anh, em sẽ không qua lại với bọn họ nữa."
Lời này nói ra rất êm tai, nhưng mà đời người ấy à, tình yêu cũng không phải là tất cả, có điều anh không định nói lý với Kỳ Bạc Ngôn, anh biết Nhậm Nhiên và Kỳ Bạc Ngôn không hợp nhau cho nên điều anh có thể làm chính là không để cho hai người bọn họ gặp nhau là được.
Một bên là bạn tốt nhiều năm, một bên là người mình yêu, chính Kỷ Vọng cũng không biết nên cân bằng hai bên thế nào.
Ai ngờ anh không dính đến chuyện mẹ chồng - nàng dâu, mà lại bại trận ở chuyện anh em - bạn trai.
Không nghe thấy Kỷ Vọng đáp lời mình, Kỳ Bạc Ngôn dường như lại càng không vui: "Nhậm Nhiên suy cho cùng vẫn là một Omega, không phải anh nên cách xa cậu ta một chút à."
Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Trước kia tôi quen cậu ấy, cậu ấy chưa phải là Omega. Giống như trước kia quen em, tôi cũng không biết em là Alpha."
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, nắm lấy áo khoác trên sô pha, giống như trút giận mà ném sang một bên, sau đó hắn đứng dậy, không nói lời nào mà đi ra ngoài.
Kỷ Vọng sửng sốt: "Em đi đâu?"
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn không chút thay đổi nói: "Không khí nơi này không tốt, dạ dày em không thoải mái, đi trước."
Nếu Kỷ Vọng thật sự để cho người này rời đi như vậy, thì hôm nay anh cũng không có tâm trí làm chuyện gì khác nữa. Anh nhanh chóng đuổi theo bắt lấy tay Kỳ Bạc Ngôn: "Em vào phòng tôi đi, phòng tôi trước giờ không có ai vào."
Kỳ Bạc Ngôn vùng vẫy hai lần nhưng không tránh được, hắn vừa muốn nói gì, ngoài cửa liền truyền đến tiếp đập cửa liên tục. Nhậm Nhiên ở bên ngoài gọi: "Kỷ Vọng, áo khoác của tôi vẫn ở trong nhà, cậu mở cửa cho tôi vào lấy."
Đối tượng của cuộc cãi vã này trở lại, cả hai người đều dừng lại hành động. Kỳ Bạc Ngôn không bỏ đi, ngược lại nhìn chằm chằm vào cửa: "Cậu ta không biết mật khẩu nhà anh?"
Kỷ Vọng ừm một tiếng: "Không phải đổi thành sinh nhật em rồi sao."
"Sao anh lại không nói mật khẩu nhà anh cho cậu ta?" Kỳ Bạc Ngôn hỏi.
Câu hỏi này thật sự làm người ta khó hiểu, Kỷ Vọng kỳ quái nói: "Sao tôi phải nói mật khẩu nhà mình cho cậu ấy."
Khóe môi Kỳ Bạc Ngôn không nhịn được mà cong lên, sau đó nói: "Anh mở cửa cho cậu ta vào lấy đồ đi."
Kỷ Vọng chắc chắn rằng Kỳ Bạc Ngôn không muốn rời đi nữa, cũng không biết có phải vì Nhậm Nhiên đến không. Mặc kệ như thế nào chỉ cần vuốt thuận lông mèo là được.
Cửa vừa mở, Nhậm Nhiên cười nói: "Trí nhớ của tôi kém quá, lúc nào cũng quên đông quên tây, áo khoác tôi để quên ở đây chắc cũng có thể chất đầy tủ quần áo của cậu luôn rồi."
Sau đó, Nhậm Nhiên nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn đứng trong phòng liền vãi một tiếng, giống như thấy quỷ: "Sao anh lại ở đây?"
Kỳ Bạc Ngôn không trả lời mà nhìn sang Kỷ Vọng, ngược lại hắn muốn biết Kỷ Vọng sẽ giới thiệu hắn với Nhậm Nhiên như thế nào.
Kỷ Vọng còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Nhậm Nhiên đã cứng đờ: "Sao cậu lại làm bạn với Kỳ Bạc Ngôn? Từ khi nào, sao tôi không biết."
Nói xong, cậu ta lại ra vẻ thoải mái nói: "Cậu nói cho tôi xem, xem dọa tôi thành thế nào."
Nhậm Nhiên đi đến bên sô pha, cầm lấy áo khoác mặc lên người: "Kỷ Vọng, không phải cậu nói lát nữa có việc sao? Cho nên cứ thế mà vội vàng đuổi bọn tôi về."
Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, dường như muốn nghe từ miệng Kỷ Vọng, 'việc gấp' mà Kỷ Vọng nói không liên quan đến Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười đánh tan hy vọng của cậu ta: "Có lẽ việc gấp này là muốn gặp tôi đấy. Không phải cậu nói đến lấy áo khoác à? Mặc áo khoác vào rồi thì đi đi."
Nhậm Nhiên nghe xong, cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn là đang lên cơn, bản thân cũng không cần thiết phải khách sáo: "Tôi đang hỏi Kỷ Vọng, cũng không phải hỏi anh."
Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy Kỷ Vọng không có ý trả lời, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng: "Quên đi, dù sao tôi vốn cũng đang muốn đi, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn có hơi mất hứng hất vai Nhậm Nhiên, cũng không thèm nhìn Kỷ Vọng, định rời khỏi chỗ này.
Ngay sau đó, hắn liền bị Kỷ Vọng kéo lại, Kỷ Vọng nhìn Nhậm Nhiên nói: "Vốn muốn ổn định một thời gian rồi mới giới thiệu với các cậu, em ấy là bạn trai tôi, tôi nói có việc gấp, cũng chính là vì muốn gặp em ấy."
Anh chậm rãi kéo Kỳ Bạc Ngôn đến sát bên mình, chắn ở phía sau: "Nhậm Nhiên, cậu về trước đi, tôi còn có việc với Kỳ Bạc Ngôn."
Đôi môi Nhậm Nhiên khẽ run run, tiện thể hung hăng trừng Kỳ Bạc Ngôn một cái.
Thân thể Kỳ Bạc Ngôn làm bộ làm tịch run rẩy, lắc lắc cánh tay Kỷ Vọng: "Anh ơi, cậu ta nhìn em như vậy, em rất sợ hãi."
Nhậm Nhiên: ".........."
Kỷ Vọng: "............"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.