Chương 31: Tình yêu vị chocolate
Trì Tổng Tra
28/06/2024
Chợ rau Thiên Thiên cách làng một khoảng nhất định, chủ nhà đã hào phóng cho mượn chiếc xe của mình, một chiếc xe dỡ hàng màu lam bụi bám đến
mức không nhìn ra màu gốc nữa rồi.
Năm người mượn sức lẫn nhau mà leo lên, Kỷ Vọng leo lên trước, giúp Trịnh Kỳ Hồng một tay kéo Đoạn Âm Vũ. Ngược lại Trương Mộ Tiên tự mình lưu loát leo lên, cuối cùng mới đến Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng vừa định ngồi xuống thì thấy Kỳ Bạc Ngôn thản nhiên duỗi tay tới, bàn tay kim tôn ngọc quý của hắn dừng giữa không trung, Kỷ Vọng đang tức anh ách nên không để ý đến hắn, nhưng đối mặt với máy quay lại không thể không quan tâm, chỉ có thể vươn tay kéo người lên, sau đó len lén bỏ ra.
Xe loạng chà loạng choạng mà xuất phát, nhóm e-kip đã sớm thông báo với bên chợ rau nên không có nhiều người vây xem.
Năm người chia thành 3 nhóm, một nhóm đi đổi gạo, một nhóm đổi thịt, nhóm cuối cùng thì mở quầy hàng tại chỗ để bán kiếm tiền.
Cuối cùng nhiệm vụ khó khăn nhất đã bị Trịnh Kỳ Hồng giao cho Kỳ Bạc Ngôn.
Trịnh Kỳ Hồng lớn tuổi nên lời nói cũng tự nhiên có trọng lượng, mọi người cũng tự giác nghe theo.
Nhưng mà Trương Mộ Tiên lập tức nói: "Tài ăn nói của em rất tốt, nếu không để em ở lại quầy bán đi."
Trương Mộ Tiên là đang chiếu cố Kỳ Bạc Ngôn, hắn nhìn ra Kỳ Bạc Ngôn trước mắt còn chưa có tiến vào trạng thái, lo lắng Kỳ Bạc Ngôn ở một mình trước ống kính sẽ không nói lời nào.
Trịnh Kỳ Hồng nói: "Không được, dáng vẻ cậu không đẹp bằng Tiểu Ngôn, cậu yên tâm, Tiểu Ngôn ở đây chắc chắn sẽ đắt khách, rất nhiều người sẽ đến mua củ sen."
Đoạn Âm Vũ a một tiếng: "Em biết rồi, củ sen Tây Thi."
Đối với nickname này, Kỳ Bạc Ngôn không quá để ý: "Trương lão sư, tôi ở lại quầy là được, mọi người đi đổi đồ ăn đi."
Trương Mộ Tiên liền dẫn theo Kỷ Vọng rời đi, quá trình hai người đổi thịt không quá thuận lợi, ông chủ chắc hẳn đã được tổ e-kip chương trình ám chỉ, nói với bọn họ phụ giúp chặt sườn, băm thịt, thêm củ sen nữa thì mới có thể đổi ba cân sườn."
Cái này có sức hấp dẫn quá lớn, Kỷ Vọng trực tiếp cầm lấy dao, Trương Mộ Tiên ở bên cạnh anh kinh ngạc đến ngây người, bảo nhiếp ảnh gia đem kỹ thuật hoàn hảo của anh chụp lại.
Hai người đổi được thịt về, quay lại chỗ quầy hàng của Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn đang ngồi ở trên băng ghế, sạp hàng trước mặt đã sớm trống trơn, tất cả tiền lẻ đều nằm trong sọt.
Trong tay hắn còn cầm que kem, là bà chủ quán vịt quay phía sau sợ hắn bán rau nóng đến bức bối, cố ý cho hắn cây kem.
So với hai người bọn họ cả người toàn mùi thịt thì Kỳ Bạc Ngôn lại nhàn nhã giống như tới đây để nghỉ phép vậy.
Lúc này lại có một bà cụ hiền lành đi ngang qua, nhìn Kỳ Bạc Ngôn cười tủm tỉm nói: "Đứa trẻ này thật ngoan nha."
Trương Mộ Tiên chà xát hai tay tựa như má mì giới thiệu con gái nhà mình: "Thật sự rất ngoan, nếu bà thích, có muốn thưởng chút gì không ạ?"
Bà cụ run rẩy lấy vài quả cà chua bỏ vào sọt của Kỳ Bạc Ngôn. Đối mặt với người già, Kỳ Bạc Ngôn có vẻ luống cuống hơn so với bình thường, vội vàng đứng lên nói cảm ơn.
Nào ngờ bà cụ lại nói một câu: "Ai nha, sao cô bé này lại cao như vậy."
Nụ cười trên mặt Kỳ Bạc Ngôn cứng lại, Trương Mộ Tiên trầm ngâm trong giây lát, còn Kỷ Vọng thì vô thức mím chặt môi, vất vả nín cười.
Hóa ra bà cụ thấy Kỳ Bạc Ngôn để tóc dài nên nhìn người ta thành cô bé, miệng còn lẩm bẩm nói cháu nhà mình vô cùng ưu tú, muốn giới thiệu cho Kỳ Bạc Ngôn.
Trương Mộ Tiên nhanh chóng thuyết phục bà cụ rời đi trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát: "Cháu ta năm nay 26 tuổi, là trưởng thôn tiền nhiệm ở đây."
Chờ Trương Mộ Tiên sau khi thuyết phục bà cụ rời đi, Kỳ Bạc Ngôn quét mắt nhìn Kỷ Vọng một cái: "Cười cái gì."
Kỷ Vọng giả vờ bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Tôi không có cười."
Kỳ Bạc Ngôn thở dài: "Muốn cười thì cười đi, tối nay làm cho em phần trứng sốt cà chua là được."
Trước đây lúc Kỷ Vọng làm cơm, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn thích ăn, anh còn đặc biệt nghiên cứu qua làm thế nào để nấu trứng sốt cà chua ngon hơn.
Có điều nhớ tới quá khứ, vẻ mặt Kỷ Vọng không khỏi trở nên lạnh nhạt, không nói tốt cũng không nói xấu.
Trịnh Kỳ Hồng cùng Đoạn Âm Vũ thành công lấy được gạo trở về, mới một thời gian ngắn mà Trịnh Kỳ Hồng và Đoạn Âm Vũ đã thành mẹ nuôi con nuôi rồi.
Đứa con nuôi mới từ đâu chui ra hỏi Kỳ Bạc Ngôn: "Anh Ngôn, kem trong tay anh lấy ở đâu thế?"
Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi cắn một miếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà chủ quán vịt quay cho đó."
Nói xong, hắn dưới ánh mắt ghen tỵ của Đoạn Âm Vũ, hai ba miếng đã ăn hết kem đến một chút vỏ cũng không lưu lại.
Đoạn Âm Vũ cũng định tự lực cánh sinh, nói muốn hát cho bà chủ quán vịt quay nghe sau đó đổi một que kem.
Một mình hắn đi thì thôi đi, còn muốn kéo theo Kỷ Vọng: "Anh Vọng, chúng ta cùng đi xin kem, mẹ nuôi, nếu thành công con sẽ cho mẹ một phần."
Trương Mộ Tiên thong dong đến gần: "Tôi đâu?"
Đoạn Âm Vũ đã quá quen với Trương Mộ Tiên rồi: "Người chỉ giỏi mồm mép không có tư cách ăn kem."
Lúc này Kỳ Bạc Ngôn lấy tiền trong sọt ra: "Chúng ta có tiền, có thể mua."
Trương Mộ Tiên nhanh chóng chạy qua cướp tiền, che chở trong ngực: "Aiya Tiểu Kỳ, cậu không phát hiện ra tổ e-kip có bao nhiêu là mưu mô quỷ kế à, tiền này phải chi vào trong việc cần thiết, làm sao có thể dùng để dỗ nhóc con mua kem được!"
Đoạn Âm Vũ a một tiếng, đi lên giựt tiền với Trương Mộ Tiên, Trình Kỳ Hồng dở khóc dở cười bảo bọn họ đừng quậy nữa, lại nói với Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng: "Hai cậu là anh lớn, còn không mau tách bọn họ ra."
Kỷ Vọng cùng Kỳ Bạc Ngôn mới xắn tay lên hỗ trợ, Kỷ Vọng vừa định bước đến chỗ Đoạn Âm Vũ, bả vai của anh đã bị Kỳ Bạc Ngôn dùng sức hất ra, đối phương lách qua anh, bước tới xách cổ áo Đoạn Âm Vũ lên, giống như xách một con gà mà lôi sang một bên.
Trương Mộ Tiên cũng bị Kỷ Vọng kéo ra, miệng vẫn còn nói: "Nhóc thối, cậu là con nuôi chị Hồng, tôi còn là em trai của chị Hồng! Cậu phải gọi một tiếng chú đấy!"
Ngày đầu tiên đã phân chia địa vị trong nhà của tất cả mọi người xong xuôi luôn rồi.
Ở chợ rau làm trò cả một ngày, năm vị khách mời cũng không còn xấu hổ như vậy nữa, thậm chí còn tìm được thiết lập hình tượng cho mình.
Trịnh Kỳ Hồng chị cả như mẹ hiền, người chú Trương Mộ Tiên không có đứng đắn lắm, anh hai Kỷ Vọng trung thực lại đảm đang, anh ba Kỳ Bạc Ngôn thì xinh đẹp như hoa, thêm nhóc con Đoạn Âm Vũ với ai cũng không chịu thua kém.
Đoạn Âm Vũ ở trên xe còn than thở: "Sao em lại thành nhóc con rồi."
Quay trở lại trong thôn thì trời đã khuya, Kỳ Bạc Ngôn đi tắm lại lần nữa, Kỷ Vọng và Trịnh Kỳ Hông bận bịu trong bếp, Trương Mộ Tiên đi ra ngoài tán gẫu với hàng xóm, muốn xin một ít đồ ăn về, còn Đoạn Âm Vũ ngồi ở trong sân bóc vỏ ngô.
Năm người đều tự làm phần việc của mình, bầu không khí hài hòa lại yên tĩnh.
Cho đến khi bát canh sườn củ sen và đĩa trứng cà chua nóng hổi đặt lên bàn, đạo diễn Giang mặc kệ sự tình đột nhiên xuất hiện nói với mọi người: "Trước khi ăn cơm, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ."
Đạo diễn Giang: "Ngoại trừ Trịnh lão sư và Kỷ lão sư có đóng góp nhiều nhất trong hôm nay, những người khác phải thông qua trò chơi, mới giành được tư cách ăn cơm."
Bụng Đoạn Âm Vũ đang sôi ùng ục, nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy mà còn muốn chơi trò chơi chó má mới có thể được ăn, thiếu chút nữa xông lên đánh tay đôi với đạo diễn, vẫn là Trương Mộ Tiên nhanh tay lẹ mắt kéo người về.
Trò chơi rất đơn giản, trong số 6 quân bài, có một lá là màu đen, còn lại đều là màu đỏ, người rút trúng lá đen không những không được ăn cơm, mà phải trải ga giường cho mọi người.
Nếu cả ba người đều lấy được lá màu đỏ, sẽ được ăn cơm ngay và chỉ phải tự trải ga giường của mình.
Có lẽ để tạo sự kích thích và hiệu ứng tốt cho chương trình, cho nên mới có trò này. Kỳ Bạc Ngôn từ phòng tắm đi ra thì phát hiện hai người kia đã rút xong rồi.
Đoạn Âm Vũ cầm tấm thẻ đỏ cảm ơn trời đất, Trương Mộ Tiên đã tự mình xới một bát cơm thật đầy.
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong quy tắc, tuỳ tiện lật một thẻ lên, ai mà ngờ được, xác suất chọn 1 trong 6 lại rơi xuống đầu Kỳ Bạc Ngôn, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trịnh Kỳ Hồng nhìn không nổi nữa mới nói: "Đạo diễn Giang, cho thêm một cơ hội nữa đi, mọi người đều bận rộn cả ngày vừa mệt vừa đói, ngay cả cơm cũng không được ăn như thế thì hơi quá đáng."
Đạo diễn Giang thấy thế thì cho thêm một cơ hội nữa.
Sau khi tráo thẻ xong, vẫn là 6 chọn 1, Kỳ Bạc Ngôn lại là thẻ đen, xui như kiểu bị dính lời nguyền vậy.
Hiệu quả của tiết mục này thực sự quá tốt luôn rồi, sau một hồi ồn ào, đạo diễn Giang không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy chỉ có thể ăn một miếng, ăn cái gì tuỳ cậu chọn, sau khi ăn xong Kỳ Bạc Ngôn phải đi trải ga giường."
Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy không vấn đề gì, chỉ là các khách mời khác đều kêu ca đau lòng, Kỷ Vọng đã lấy thìa súp ra chất thịt lên trên đó, ý đồ làm ra 'một miếng' thật to bằng mặt Kỳ Bạc Ngôn.
Cuối cùng Kỳ Bạc Ngôn ăn một thìa trứng với sườn, rồi yên lặng lên lầu trải ga giường.
Bởi vì trong nhóm có người không được ăn, nên lúc ăn mọi người cũng không vui vẻ gì, tất cả mọi người đều đoàn kết đối ngoại, giận đạo diễn Giang.
Kỷ Vọng ăn một bát thì dừng, Trịnh Kỳ Hồng nhìn anh một cái, nhét bình giữ nhiệt vào tay anh: "Tiểu Kỷ, cậu đi lên giúp Tiểu Kỳ."
Đoạn Âm Vũ kéo Kỷ Vọng xuống, ghé vào tai anh trộm nói: "Em đã lén giấu gói thịt khô, anh mang lên cho anh Ngôn hộ em."
Trương Mộ Tiên lấy ra quả táo của mình, Kỷ Vọng mang theo tình yêu của các thành viên lên lầu cho Kỳ Bạc Ngôn, đạo diễn Giang vẫn có tình người, mắt nhắm mắt mở đối với ám thị ngầm của bọn họ.
Kỳ Bạc Ngôn ở trên lầu tự mình yên lặng chiến đấu với cái chăn, trong phòng không có e-kip, chỉ có mấy máy quay cố định đang quay thôi.
Mười ngón tay không dính nước xuân của Kỳ Bạc Ngôn làm sao có thể trải ga giường, vật lộn nửa ngày, suýt chút nữa tự mình chui vào chăn luôn rồi.
Kỷ Vọng bước vào kéo Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi địa ngục chăn bông: "Ăn chút gì đi."
Kỳ Bạc Ngôn thấy tang vật quang minh chính đại trong tay Kỷ Vọng nói: "Ở đâu."
Kỷ Vọng lời ít ý nhiều đem nguồn gốc của những thứ này kể qua một lượt, cuối cùng kết luận: "Đây là tình yêu của mọi người dành cho cậu."
Trong lúc nói chuyện, Kỷ Vọng tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã trải xong 2 chiếc giường: "Này là phòng của ai?"
Kỳ Bạc Ngôn ném quả táo trên tay: "Còn có thể của ai?"
Kỷ Vọng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn lộ ra ý cười lòng anh và em đều biết rõ mà. Kỷ Vọng nghĩ thầm, anh đi lên đây làm cái gì, để cho người này chết đói tại đây luôn cho rồi.
Kỳ Bạc Ngôn lại nói: "Bọn họ đều cho em, của anh đâu?"
Kỷ Vọng: "Của tôi cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn: " 'tình yêu' của anh đâu?" Hắn cố tình nói ra một câu mập mờ.
Kỷ Vọng nhìn thấy trong tay Kỳ Bạc Ngôn có canh lại có thịt khô, còn có táo, cảm thấy người này chả thiếu gì. Anh mặc kệ, chuẩn bị rời khỏi phòng này, sang phòng khác trải ga giường.
Lập tức cổ tay anh đã bị Kỳ Bạc Ngôn kéo lại, Kỷ Vọng hất ra hai lần nhưng không được, anh lúng túng nhìn vào máy quay bốn phía đang quay lại tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng chịu thua.
Anh nhét một thanh chocolate vào tay Kỳ Bạc Ngôn, có được đồ mình muốn rồi, Kỳ Bạc Ngôn lúc này mới buông tay Kỷ Vọng ra, hắn mở chocolate cho hết vào miệng: "Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt."
Kỷ Vọng chết lặng, nghĩ thầm muốn làm gì thì làm đi, anh cợt nhả cũng không cợt nhả được, đánh cũng không đánh lại, còn có thể làm gì đây?
Dù sao những cảnh được chiếu ra, còn phải xem công ty Kỳ Bạc Ngôn có đồng ý hay không.
Công ty của Kỳ Bạc Ngôn sẽ không có khả năng để anh xào cp với Kỳ Bạc Ngôn đâu.
Năm người mượn sức lẫn nhau mà leo lên, Kỷ Vọng leo lên trước, giúp Trịnh Kỳ Hồng một tay kéo Đoạn Âm Vũ. Ngược lại Trương Mộ Tiên tự mình lưu loát leo lên, cuối cùng mới đến Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng vừa định ngồi xuống thì thấy Kỳ Bạc Ngôn thản nhiên duỗi tay tới, bàn tay kim tôn ngọc quý của hắn dừng giữa không trung, Kỷ Vọng đang tức anh ách nên không để ý đến hắn, nhưng đối mặt với máy quay lại không thể không quan tâm, chỉ có thể vươn tay kéo người lên, sau đó len lén bỏ ra.
Xe loạng chà loạng choạng mà xuất phát, nhóm e-kip đã sớm thông báo với bên chợ rau nên không có nhiều người vây xem.
Năm người chia thành 3 nhóm, một nhóm đi đổi gạo, một nhóm đổi thịt, nhóm cuối cùng thì mở quầy hàng tại chỗ để bán kiếm tiền.
Cuối cùng nhiệm vụ khó khăn nhất đã bị Trịnh Kỳ Hồng giao cho Kỳ Bạc Ngôn.
Trịnh Kỳ Hồng lớn tuổi nên lời nói cũng tự nhiên có trọng lượng, mọi người cũng tự giác nghe theo.
Nhưng mà Trương Mộ Tiên lập tức nói: "Tài ăn nói của em rất tốt, nếu không để em ở lại quầy bán đi."
Trương Mộ Tiên là đang chiếu cố Kỳ Bạc Ngôn, hắn nhìn ra Kỳ Bạc Ngôn trước mắt còn chưa có tiến vào trạng thái, lo lắng Kỳ Bạc Ngôn ở một mình trước ống kính sẽ không nói lời nào.
Trịnh Kỳ Hồng nói: "Không được, dáng vẻ cậu không đẹp bằng Tiểu Ngôn, cậu yên tâm, Tiểu Ngôn ở đây chắc chắn sẽ đắt khách, rất nhiều người sẽ đến mua củ sen."
Đoạn Âm Vũ a một tiếng: "Em biết rồi, củ sen Tây Thi."
Đối với nickname này, Kỳ Bạc Ngôn không quá để ý: "Trương lão sư, tôi ở lại quầy là được, mọi người đi đổi đồ ăn đi."
Trương Mộ Tiên liền dẫn theo Kỷ Vọng rời đi, quá trình hai người đổi thịt không quá thuận lợi, ông chủ chắc hẳn đã được tổ e-kip chương trình ám chỉ, nói với bọn họ phụ giúp chặt sườn, băm thịt, thêm củ sen nữa thì mới có thể đổi ba cân sườn."
Cái này có sức hấp dẫn quá lớn, Kỷ Vọng trực tiếp cầm lấy dao, Trương Mộ Tiên ở bên cạnh anh kinh ngạc đến ngây người, bảo nhiếp ảnh gia đem kỹ thuật hoàn hảo của anh chụp lại.
Hai người đổi được thịt về, quay lại chỗ quầy hàng của Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn đang ngồi ở trên băng ghế, sạp hàng trước mặt đã sớm trống trơn, tất cả tiền lẻ đều nằm trong sọt.
Trong tay hắn còn cầm que kem, là bà chủ quán vịt quay phía sau sợ hắn bán rau nóng đến bức bối, cố ý cho hắn cây kem.
So với hai người bọn họ cả người toàn mùi thịt thì Kỳ Bạc Ngôn lại nhàn nhã giống như tới đây để nghỉ phép vậy.
Lúc này lại có một bà cụ hiền lành đi ngang qua, nhìn Kỳ Bạc Ngôn cười tủm tỉm nói: "Đứa trẻ này thật ngoan nha."
Trương Mộ Tiên chà xát hai tay tựa như má mì giới thiệu con gái nhà mình: "Thật sự rất ngoan, nếu bà thích, có muốn thưởng chút gì không ạ?"
Bà cụ run rẩy lấy vài quả cà chua bỏ vào sọt của Kỳ Bạc Ngôn. Đối mặt với người già, Kỳ Bạc Ngôn có vẻ luống cuống hơn so với bình thường, vội vàng đứng lên nói cảm ơn.
Nào ngờ bà cụ lại nói một câu: "Ai nha, sao cô bé này lại cao như vậy."
Nụ cười trên mặt Kỳ Bạc Ngôn cứng lại, Trương Mộ Tiên trầm ngâm trong giây lát, còn Kỷ Vọng thì vô thức mím chặt môi, vất vả nín cười.
Hóa ra bà cụ thấy Kỳ Bạc Ngôn để tóc dài nên nhìn người ta thành cô bé, miệng còn lẩm bẩm nói cháu nhà mình vô cùng ưu tú, muốn giới thiệu cho Kỳ Bạc Ngôn.
Trương Mộ Tiên nhanh chóng thuyết phục bà cụ rời đi trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát: "Cháu ta năm nay 26 tuổi, là trưởng thôn tiền nhiệm ở đây."
Chờ Trương Mộ Tiên sau khi thuyết phục bà cụ rời đi, Kỳ Bạc Ngôn quét mắt nhìn Kỷ Vọng một cái: "Cười cái gì."
Kỷ Vọng giả vờ bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Tôi không có cười."
Kỳ Bạc Ngôn thở dài: "Muốn cười thì cười đi, tối nay làm cho em phần trứng sốt cà chua là được."
Trước đây lúc Kỷ Vọng làm cơm, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn thích ăn, anh còn đặc biệt nghiên cứu qua làm thế nào để nấu trứng sốt cà chua ngon hơn.
Có điều nhớ tới quá khứ, vẻ mặt Kỷ Vọng không khỏi trở nên lạnh nhạt, không nói tốt cũng không nói xấu.
Trịnh Kỳ Hồng cùng Đoạn Âm Vũ thành công lấy được gạo trở về, mới một thời gian ngắn mà Trịnh Kỳ Hồng và Đoạn Âm Vũ đã thành mẹ nuôi con nuôi rồi.
Đứa con nuôi mới từ đâu chui ra hỏi Kỳ Bạc Ngôn: "Anh Ngôn, kem trong tay anh lấy ở đâu thế?"
Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi cắn một miếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà chủ quán vịt quay cho đó."
Nói xong, hắn dưới ánh mắt ghen tỵ của Đoạn Âm Vũ, hai ba miếng đã ăn hết kem đến một chút vỏ cũng không lưu lại.
Đoạn Âm Vũ cũng định tự lực cánh sinh, nói muốn hát cho bà chủ quán vịt quay nghe sau đó đổi một que kem.
Một mình hắn đi thì thôi đi, còn muốn kéo theo Kỷ Vọng: "Anh Vọng, chúng ta cùng đi xin kem, mẹ nuôi, nếu thành công con sẽ cho mẹ một phần."
Trương Mộ Tiên thong dong đến gần: "Tôi đâu?"
Đoạn Âm Vũ đã quá quen với Trương Mộ Tiên rồi: "Người chỉ giỏi mồm mép không có tư cách ăn kem."
Lúc này Kỳ Bạc Ngôn lấy tiền trong sọt ra: "Chúng ta có tiền, có thể mua."
Trương Mộ Tiên nhanh chóng chạy qua cướp tiền, che chở trong ngực: "Aiya Tiểu Kỳ, cậu không phát hiện ra tổ e-kip có bao nhiêu là mưu mô quỷ kế à, tiền này phải chi vào trong việc cần thiết, làm sao có thể dùng để dỗ nhóc con mua kem được!"
Đoạn Âm Vũ a một tiếng, đi lên giựt tiền với Trương Mộ Tiên, Trình Kỳ Hồng dở khóc dở cười bảo bọn họ đừng quậy nữa, lại nói với Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng: "Hai cậu là anh lớn, còn không mau tách bọn họ ra."
Kỷ Vọng cùng Kỳ Bạc Ngôn mới xắn tay lên hỗ trợ, Kỷ Vọng vừa định bước đến chỗ Đoạn Âm Vũ, bả vai của anh đã bị Kỳ Bạc Ngôn dùng sức hất ra, đối phương lách qua anh, bước tới xách cổ áo Đoạn Âm Vũ lên, giống như xách một con gà mà lôi sang một bên.
Trương Mộ Tiên cũng bị Kỷ Vọng kéo ra, miệng vẫn còn nói: "Nhóc thối, cậu là con nuôi chị Hồng, tôi còn là em trai của chị Hồng! Cậu phải gọi một tiếng chú đấy!"
Ngày đầu tiên đã phân chia địa vị trong nhà của tất cả mọi người xong xuôi luôn rồi.
Ở chợ rau làm trò cả một ngày, năm vị khách mời cũng không còn xấu hổ như vậy nữa, thậm chí còn tìm được thiết lập hình tượng cho mình.
Trịnh Kỳ Hồng chị cả như mẹ hiền, người chú Trương Mộ Tiên không có đứng đắn lắm, anh hai Kỷ Vọng trung thực lại đảm đang, anh ba Kỳ Bạc Ngôn thì xinh đẹp như hoa, thêm nhóc con Đoạn Âm Vũ với ai cũng không chịu thua kém.
Đoạn Âm Vũ ở trên xe còn than thở: "Sao em lại thành nhóc con rồi."
Quay trở lại trong thôn thì trời đã khuya, Kỳ Bạc Ngôn đi tắm lại lần nữa, Kỷ Vọng và Trịnh Kỳ Hông bận bịu trong bếp, Trương Mộ Tiên đi ra ngoài tán gẫu với hàng xóm, muốn xin một ít đồ ăn về, còn Đoạn Âm Vũ ngồi ở trong sân bóc vỏ ngô.
Năm người đều tự làm phần việc của mình, bầu không khí hài hòa lại yên tĩnh.
Cho đến khi bát canh sườn củ sen và đĩa trứng cà chua nóng hổi đặt lên bàn, đạo diễn Giang mặc kệ sự tình đột nhiên xuất hiện nói với mọi người: "Trước khi ăn cơm, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ."
Đạo diễn Giang: "Ngoại trừ Trịnh lão sư và Kỷ lão sư có đóng góp nhiều nhất trong hôm nay, những người khác phải thông qua trò chơi, mới giành được tư cách ăn cơm."
Bụng Đoạn Âm Vũ đang sôi ùng ục, nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy mà còn muốn chơi trò chơi chó má mới có thể được ăn, thiếu chút nữa xông lên đánh tay đôi với đạo diễn, vẫn là Trương Mộ Tiên nhanh tay lẹ mắt kéo người về.
Trò chơi rất đơn giản, trong số 6 quân bài, có một lá là màu đen, còn lại đều là màu đỏ, người rút trúng lá đen không những không được ăn cơm, mà phải trải ga giường cho mọi người.
Nếu cả ba người đều lấy được lá màu đỏ, sẽ được ăn cơm ngay và chỉ phải tự trải ga giường của mình.
Có lẽ để tạo sự kích thích và hiệu ứng tốt cho chương trình, cho nên mới có trò này. Kỳ Bạc Ngôn từ phòng tắm đi ra thì phát hiện hai người kia đã rút xong rồi.
Đoạn Âm Vũ cầm tấm thẻ đỏ cảm ơn trời đất, Trương Mộ Tiên đã tự mình xới một bát cơm thật đầy.
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong quy tắc, tuỳ tiện lật một thẻ lên, ai mà ngờ được, xác suất chọn 1 trong 6 lại rơi xuống đầu Kỳ Bạc Ngôn, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trịnh Kỳ Hồng nhìn không nổi nữa mới nói: "Đạo diễn Giang, cho thêm một cơ hội nữa đi, mọi người đều bận rộn cả ngày vừa mệt vừa đói, ngay cả cơm cũng không được ăn như thế thì hơi quá đáng."
Đạo diễn Giang thấy thế thì cho thêm một cơ hội nữa.
Sau khi tráo thẻ xong, vẫn là 6 chọn 1, Kỳ Bạc Ngôn lại là thẻ đen, xui như kiểu bị dính lời nguyền vậy.
Hiệu quả của tiết mục này thực sự quá tốt luôn rồi, sau một hồi ồn ào, đạo diễn Giang không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy chỉ có thể ăn một miếng, ăn cái gì tuỳ cậu chọn, sau khi ăn xong Kỳ Bạc Ngôn phải đi trải ga giường."
Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy không vấn đề gì, chỉ là các khách mời khác đều kêu ca đau lòng, Kỷ Vọng đã lấy thìa súp ra chất thịt lên trên đó, ý đồ làm ra 'một miếng' thật to bằng mặt Kỳ Bạc Ngôn.
Cuối cùng Kỳ Bạc Ngôn ăn một thìa trứng với sườn, rồi yên lặng lên lầu trải ga giường.
Bởi vì trong nhóm có người không được ăn, nên lúc ăn mọi người cũng không vui vẻ gì, tất cả mọi người đều đoàn kết đối ngoại, giận đạo diễn Giang.
Kỷ Vọng ăn một bát thì dừng, Trịnh Kỳ Hồng nhìn anh một cái, nhét bình giữ nhiệt vào tay anh: "Tiểu Kỷ, cậu đi lên giúp Tiểu Kỳ."
Đoạn Âm Vũ kéo Kỷ Vọng xuống, ghé vào tai anh trộm nói: "Em đã lén giấu gói thịt khô, anh mang lên cho anh Ngôn hộ em."
Trương Mộ Tiên lấy ra quả táo của mình, Kỷ Vọng mang theo tình yêu của các thành viên lên lầu cho Kỳ Bạc Ngôn, đạo diễn Giang vẫn có tình người, mắt nhắm mắt mở đối với ám thị ngầm của bọn họ.
Kỳ Bạc Ngôn ở trên lầu tự mình yên lặng chiến đấu với cái chăn, trong phòng không có e-kip, chỉ có mấy máy quay cố định đang quay thôi.
Mười ngón tay không dính nước xuân của Kỳ Bạc Ngôn làm sao có thể trải ga giường, vật lộn nửa ngày, suýt chút nữa tự mình chui vào chăn luôn rồi.
Kỷ Vọng bước vào kéo Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi địa ngục chăn bông: "Ăn chút gì đi."
Kỳ Bạc Ngôn thấy tang vật quang minh chính đại trong tay Kỷ Vọng nói: "Ở đâu."
Kỷ Vọng lời ít ý nhiều đem nguồn gốc của những thứ này kể qua một lượt, cuối cùng kết luận: "Đây là tình yêu của mọi người dành cho cậu."
Trong lúc nói chuyện, Kỷ Vọng tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã trải xong 2 chiếc giường: "Này là phòng của ai?"
Kỳ Bạc Ngôn ném quả táo trên tay: "Còn có thể của ai?"
Kỷ Vọng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn lộ ra ý cười lòng anh và em đều biết rõ mà. Kỷ Vọng nghĩ thầm, anh đi lên đây làm cái gì, để cho người này chết đói tại đây luôn cho rồi.
Kỳ Bạc Ngôn lại nói: "Bọn họ đều cho em, của anh đâu?"
Kỷ Vọng: "Của tôi cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn: " 'tình yêu' của anh đâu?" Hắn cố tình nói ra một câu mập mờ.
Kỷ Vọng nhìn thấy trong tay Kỳ Bạc Ngôn có canh lại có thịt khô, còn có táo, cảm thấy người này chả thiếu gì. Anh mặc kệ, chuẩn bị rời khỏi phòng này, sang phòng khác trải ga giường.
Lập tức cổ tay anh đã bị Kỳ Bạc Ngôn kéo lại, Kỷ Vọng hất ra hai lần nhưng không được, anh lúng túng nhìn vào máy quay bốn phía đang quay lại tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng chịu thua.
Anh nhét một thanh chocolate vào tay Kỳ Bạc Ngôn, có được đồ mình muốn rồi, Kỳ Bạc Ngôn lúc này mới buông tay Kỷ Vọng ra, hắn mở chocolate cho hết vào miệng: "Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt."
Kỷ Vọng chết lặng, nghĩ thầm muốn làm gì thì làm đi, anh cợt nhả cũng không cợt nhả được, đánh cũng không đánh lại, còn có thể làm gì đây?
Dù sao những cảnh được chiếu ra, còn phải xem công ty Kỳ Bạc Ngôn có đồng ý hay không.
Công ty của Kỳ Bạc Ngôn sẽ không có khả năng để anh xào cp với Kỳ Bạc Ngôn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.