Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 116

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Hắn lại mỉm cười, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ nói câu gì đó cơ, thế nhưng sau cùng hắn lại dùng đôi tay thổ phỉ tóm lấy tôi rồi đi vào trong Toàn Phúc Lâu.

“Đi thôi, ta đói lắm rồi.”

“Dạ Tầm Hoan, nhờ phúc của ngươi, ta đã ăn mì quỵt bên ngoài rồi đó.” Tôi khẽ gầm gừ tức giận.

“Ta biết rồi, nàng không đói, vậy coi như ngồi ăn cùng ta cũng được.” Hắn lại nhoẻn miệng cười đầy tà ác.

Hắn biết sao? Được lắm, tên khốn kiếp này, dám hờ hững nhìn tôi mất mặt như thế, lại còn thản nhiên thừa nhận vậy sao? Tôi bực bội thét lớn tiếng: “Mau đưa ngân phiếu đây.” Hắn dùng ánh mắt ra hiệu tôi vào trong Toàn Phúc Lâu rồi tính sau.

Vào trong Toàn Phúc Lâu, tôi đi thẳng lên tầng hai, nhìn thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ còn trống, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiến thẳng về chỗ đó. Khi ngồi xuống ghế, tôi mới cảm thấy hoảng hốt, bao nhiêu lâu nay, tôi vẫn luôn chọn chỗ ngồi như vậy, nó đã ăn vào máu, trở thành thói quen của tôi rồi.

Nhìn từ trên này xuống có thể nắm trọn cảnh vật phía dưới con đường, nhìn thấy hết mọi hành động, cử chỉ của mọi người. Vị trí ngồi như vậy sẽ mang lại cho con người ngồi chỗ này nhiều không gian suy ngẫm. Người đàn ông trong kí ức xa xôi kia thực sự rất biết chọn chỗ ngồi.

Dạ Tầm Hoan đưa tay lắc lư trước mắt tôi rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Tôi định thần lại, lúc này thức ăn đã được bày hết lên bàn. Tôi lườm hắn một cái rồi nói: “Lắm chuyện, liên quan gì đến ngươi hả? Mau lo mà ăn đi.”

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hai thân hình một trước một sau đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghe thấy tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh ở phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển: “Tiểu thư... người chạy chậm lại đi...”

“Á.” Vị tiểu thư mặc y phục màu trắng phía trước bất cẩn vấp ngã.

“Tiểu thư.” Nha đầu mặc y phục xanh thét lớn rồi chạy lại gần.

Vị tiểu thư áo trắng đã được người khác đỡ lấy trước khi nha đầu áo xanh kịp tới. Đó chẳng phải là huyện thái gia kì quặc sao? Lại là anh ta! Anh ta dường như rất nhàn rỗi, lúc nãy ăn mì xong, tôi thấy anh ta đi hướng ngược lại, tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây chứ?

Chỉ thấy vị tiểu thư áo trắng với huyện thái gia kì quặc cứ mặt đối mặt, đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, bàn tay huyện thái gia đặt trên người vị tiểu thư áo trắng không hề rời đi. Vị tiểu thư áo trắng quay lưng lại với tôi, chẳng nhìn thấy được nét mặt của cô ấy, nhưng lại thấy rõ mồn một thái độ của huyện thái gia kì quặc, đôi mày cau chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót và mâu thuẫn, sau đó dịu dàng lên tiếng: “Cô... không sao chứ?”

Lúc này tôi cảm thấy vô cùng tò mò, không biết vị tiểu thư áo trắng này trông như thế nào, lại có thể khiến cho huyện thái gia kì quặc lộ ra thái độ như vậy chứ?

Vị tiểu thư áo trắng khẽ gật đầu một cái, không hề lên tiếng nói chuyện. Tiểu Song, post tại dien,dan,lequydon

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu nha đầu áo xanh cuối cùng đã đuổi theo kịp. Hầy, vào những lúc thế này, cô bé này chạy tới đây làm gì chứ? Thực đúng là một kì đà cản mũi siêu vô địch, siêu vô vị.

“Tiểu Như bái kiến Lệ đại nhân.” Tiểu nha đầu áo xanh liền khom lưng bái kiến huyện thái gia kì quặc, anh ta chỉ mỉm cười đáp lễ.

Tiếp sau đó tiểu nha đầu tự xưng là Tiểu Như phủi hết bụi bặm trên người thay cho vị tiểu thư áo trắng đang đứng ngây lặng người rồi nói: “Tiểu thư, lúc nãy Dương tổng quản nói người đó đã chạy về hướng này, bây giờ đã qua một lúc lâu rồi, chắc chắn người đó đã đi mất tiêu rồi.”

Dương tổng quản? Phải chăng vị tiểu thư áo trắng này chính là tiểu thư nhà họ Dương trong lần chiêu thân này? Thế nhưng, nhìn dáng vẻ giữa cô ta với huyện thái gia kì quặc, tôi cảm thấy vô cùng ám muội. Không biết vị Dương tiểu thư này đuổi theo ai mà vội vã như vậy chứ? Tôi khẽ nhấp một hụm trà, lại tiếp tục xem kịch.

“Tiểu Như, ta không sao hết. Đa tạ Lệ đại nhân, Tô Vãn xin từ biệt tại đây.”

Đặt li trà trên tay xuống, tôi kích động đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn nhìn dung nhan của vị Dương tiểu thư đó. Tô Vãn? Cô ấy tên là Dương Tô Vãn? Thanh Thanh, đây rõ ràng là giọng nói của Thanh Thanh. Đợi đến tận khi Dương Tô Vãn quay người bước đi, tôi cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng, dường như là một khuôn mặt rất xinh đẹp.

“Lạc, nàng đang nhìn cái gì thế? Từ nãy đến giờ hồn phách bay bổng đâu đâu ấy.”

Giọng nói của Dạ Tầm Hoan vang vọng bên tai tôi, tôi quay đầu sang nhìn hắn. Hừm! Giọng nói tương đồng nhưng lại không phải cùng một người, đây chẳng phải là ví dụ sinh động hay sao? Hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.

“Nãy giờ nàng vẫn luôn nhìn hắn sao?” Giọng nói của Dạ Tầm Hoan lộ rõ vẻ không vui.

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, vị huyện thái gia kì quặc vẫn còn đứng lặng người tại chỗ, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm, còn Dương Tô Vãn khiến tôi nhớ đến Thanh Thanh đã đi mất từ lâu.

“Làm sao hả? Ta nhìn người đó người có ý kiến gì sao?” Tôi quay đầu lại, lạnh lùng đáp.



“...”

Giờ Mùi hôm sau, quảng trường Chính Hồng vẫn đông đúc như trước.

Hôm nay, tôi cuối cùng đã nhìn thấy lôi đài mà mình vẫn tưởng tượng, thực sự rất đỏ, rất khí thế, rất hoan hỉ.

Vị Dương quản gia kia lại xuất hiện đầy phong độ trên lôi đài, đưa ra đề mục thi đấu trong ngày hôm nay: “Đề mục thi đấu hôm nay chính là... diễn tấu nhạc khí. Các vị, trên đài này có hai thứ nhạc khí là đàn tranh và Thượng huyền nguyệt.”

Thượng huyền nguyệt? Tôi bất giác trợn tròn hai mắt, Dương gia có người biết đánh Thượng huyền nguyệt?

Bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán liên hồi. Tuy rằng tình hình giữa Hoàng triều Kim Bích với nước Huyền Vũ bao năm nay vẫn luôn căng thẳng, nhưng kể từ sau khi Tề ca đăng cơ đã nỗ lực hơn rất nhiều, thậm chí, một hai năm gần đây đã hồi phục lại quan hệ buôn bán giữa hai nước. Nhưng tôi tin rằng, những người ở đây biết đánh Thượng huyền nguyệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay có thể nhìn thấy cây đàn này ở thành An Bình, tôi thực sự cảm thấy kinh ngạc, trong đầu lúc này không chỉ còn mỗi một ngàn tám trăm lạng bạc kia nữa. Sau cảnh tượng ngày hôm qua, lại thêm cây Thượng huyền nguyệt hôm nay, tôi đột nhiên có mong muốn gặp được người nhà họ Dương.

Sau khi ho khan vài tiếng, Dương tổng quản lớn tiếng nói: “Các vị, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng, đừng quá nóng vội. Khụ khụ khụ, tham gia lôi đài hôm nay có cả thảy ba mươi hai người, trong ống đồng có cả thảy ba mươi hai thẻ, mười sau thẻ viết hai chữ ‘đần tranh’, mười sáu thẻ khác sẽ viết chữ ‘Thượng huyền nguyệt’. Người nào rút được nhạc khí nào sẽ diễn tấu bằng nhạc khí đó. Những người ngồi dưới nghe, lát nữa chúng tôi sẽ chọn một trăm người ra, mỗi người được phát một làn hoa, mỗi làn đó có ba mươi hai bông hoa và ba mươi hai hòn đá. Nếu như cho rằng người đó đàn hay thì hãy ném một bông hoa lên đài, còn nếu cho rằng không hay, hãy ném một hòn đá lên đài. Chúng tôi sẽ căn cứ theo số lượng hoa và đá, ba người có số hoa lớn nhất sẽ chiến thắng và tham dự lôi đài ngày mai. À, phải nhớ rằng, đá tuy nhỏ nhưng cũng có thể làm thương người ta đấy.”

Hoa tươi và đá? Muốn điên luôn! Là ai đã nghĩ ra trò này?

Mạt chược và đoán bài, đàn tranh và Thượng huyền nguyệt, tất cả dường như đều chuẩn bị riêng cho tôi vậy, rốt cuộc người đứng sau Dương gia là ai chứ? Họ có mục đích gì? Bây giờ tôi có thể xác định một trăm phần trăm rằng người ra đề thi trong Dương gia này có quen biết tôi.

Thanh Thanh, giọng nói quen thuộc đó, lẽ nào đó thực sự là Thanh Thanh? Thanh Thanh, ta mong đó thực sự là em.

Muốn dành được giải nhất, xem ra phải vượt qua trận đấu hôm nay.

Rút thẻ, tôi rút phải chiếc thẻ ghi hai chữ ‘đàn tranh’. Năm năm trước khi tỉnh dậy, tôi ngỡ mình không biết đánh đàn tranh, nhưng sau đó phát hiện ra, trong vô thức, Hạ Chi Lạc đã để lại ngón tuyệt học này lại cho tôi, điều này thực sự khiến tôi cảm thấy vui mừng vô cùng.

Tôi liếc mắt nhìn sang Dạ Tầm Hoan, biểu cảm của hắn rất kì quái, chắc là không biết đánh Thượng huyền nguyệt, tôi lặng lẽ hỏi hắn: “Hai chữ, hay là ba chữ hả?”

Hắn mỉm cười khổ sở nói: “Ba chữ.”

“Ngươi không biết hả?” Tôi lại thì thầm hỏi.

Hắn lắc đầu. Chết ngất! Tám trăm lạng của tôi không thể nào bay đi dễ dàng như vậy được.

“Hai chữ có biết đánh hay không?” Tôi lại thì thầm.

Hắn gật đầu đáp lại.

Tôi lấm lét đưa mắt nhìn tứ phía, nhân lúc mọi người không để ý, liền đụng nhẹ vào người Dạ Tầm Hoan khiến tấm thẻ trong tay hắn rơi xuống, tôi giả bộ hét lên một tiếng: “Vị nhân huynh này, tấm thẻ của huynh bị rơi này.”

Giúp hắn nhặt lên, lợi dụng cánh tay áo to rộng, tôi đổi thẻ cho hắn. Dạ Tầm Hoan nhíu đôi mày lại, nắm chặt tấm thẻ tôi đưa cho hắn rồi mỉm cười lưu manh.

Thứ tự thi đấu lần này có phần thay đổi, trên thẻ ngoài việc ghi tên nhạc khí còn viết luôn cả thứ tự trình diễn. Người đầu tiên còn chưa động vào nhạc khí đã than ngắn thở dài rồi bỏ đi, bởi vì hắn rút phải Thượng huyền nguyệt.

Tấm thẻ của Dạ Tầm Hoan viết chữ ‘nhị’, vậy đương nhiên hắn trở thành người đầu tiên diễn tấu đàn tranh.

Dạ Tầm Hoan bình thản ngồi xuống trước cây đàn tranh, nhìn về phía tôi với ánh mắt sâu thẳm, hai tay đặt lên dây đàn.

Mọi người liền im lặng lắng nghe.

Tiếng đàn tranh trong trẻo, lảnh lót vang lên, lúc thanh tao lúc đượm tình, lúc phiêu linh nhẹ bẫng, lúc sâu xa uyển chuyển, lúc lại lưu luyến ai oán... Nhìn bàn tay phải của hắn không ngừng kéo, gảy, móc, kết hợp nhịp nhàng với tay trái không ngừng ấn, rung, lướt, và cả ánh mắt đượm tình nhìn tôi lúc này khiến tôi lặng người chìm đắm trong tiếng đàn tranh ưu nhã, mĩ tuyệt.

Cho dù là người không hiểu chút gì về âm luật cũng có thể nghe ra khúc nhạc này được dùng để bày tỏ tình cảm sâu đậm với tình nhân. Tại sao chứ? Ngoại trừ tình cảm sâu đậm kia, tôi còn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ẩn khuất trong tiếng đàn của hắn. Tôi nắm chặt bàn tay lại, chợt cảm thấy hơi ấm lạ kì, cũng dần dần buồn bã trước tiếng đàn tràn đầy đau khổ đó.



Dạ Tầm Hoan... rốt cuộc đây là khúc nhạc gì chứ? Nhắm mắt hai lại, không nhìn vào mắt hắn nữa, tôi không ngừng tìm kiếm trong kí ức của Hạ Chi Lạc, thế nhưng nghe một khúc nhạc tràn đầy mê lực thế này, tôi sao có thể tịnh tâm mà nghĩ đến tên của nó chứ?

Khi tôi mở mắt ra nhìn thì Dạ Tầm Hoan đã kết thúc khúc nhạc này.

“Hay cho khúc ‘Cúc tình’.” Tiếng vỗ tay vang lên.

Tôi quay đầu lại nhìn người vừa đưa lời khen, huyện thái gia kì quặc? Anh ta thôi không vỗ tay nữa, quay sang nhìn tôi, nhoẻn miệng mỉm cười, còn tôi gật đầu đáp lễ.

Dương tổng quản thấy vậy liền mời anh ta lên ngồi trên đài, nhìn thấy bước chân vững chãi của huyện thái gia kì quặc, cũng chính là lúc Dạ Tầm Hoan đến trên lôi đài chờ đợi hoa tươi hoặc đá. Không biết do tiếng đàn tranh của Dạ Tầm Hoan quá động lòng người hay do sức ảnh hưởng lớn của vị huyện thái gia kì quặc kia mà cả trăm người bình xét đều vứt hoa lên cho hắn.

Sau khi Dương gia tính toán, tổng kết có cả thảy sáu trăm ba bảy đóa hoa, không ngờ có người ném hơn một đóa hoa. Hắn mới là người đầu tiên lên sân khấu, lẽ nào một trăm người này không thèm để tâm đến ba mươi mốt người phía sau sao? Tôi là người sau cùng mà, đến lúc đó e là chẳng còn thừa lại bông hoa nào cho tôi cả. Thôi toi rồi, người ở thành An Bình này đúng là không thể đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường được. Toát mồ hôi hột!

Những người tiếp theo lần lượt lên lôi đài, tất cả những người rút phải Thượng huyền nguyệt đều chưa động đến đàn đã trực tiếp quay người bỏ đi. Còn những người rút được đàn tranh cũng chẳng có ai vượt qua được tài nghệ của Dạ Tầm Hoan, cũng có một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã dành được hơn hai trăm bông hoa, những người khác có hoa lại có cả đá, một người trông như đồ tể còn một người nom như đầu bếp, đón nhận toàn bộ đá cục, kết quả bị ném đến mức nhảy xuống đài mà vẫn còn bị ném tiếp.

Tôi thực sự khâm phục hai con người này, không biết đánh đàn thì hãy bỏ cuộc giống như những người rút phải Thượng huyền nguyệt có hơn không, lại còn cứng đầu cứng cổ tham dự, thực sự không còn gì để nói. Sau cùng, quảng trường quá đỗi hỗn loạn, Dương tổng quản phải xuất hiện mới có thể bình ổn lại được.

Ha ha! Cảnh tượng lúc này thực sự khiến tôi chết cười, thực sự muốn Dương gia trao cho hai người này giải dũng cảm nhất.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên lôi đài. Đứng trên đó, tôi lặng lẽ nhìn cây Thượng huyền nguyệt, khẽ lướt phím đàn, tiếng đàn của Thượng huyền nguyệt dày mà trầm hơn ghi ta, nên đánh bài gì đây?

Trước khi nghe Dạ Tầm Hoan diễn tấu, trong đầu tôi có hai sự lựa chọn, hoặc là “Sự lãng mạn của tình yêu”, hoặc là “Vũ điệu Tây Ban Nha”. “Sự lãng mạn của tình yêu” thì quá đau thương, khổ ải, nên vẫn chọn “Vũ điệu Tây Ban Nha” sôi động, nhiệt huyết mà tự do, rất phù hợp với lôi đài chiêu thân. Thế nhưng sau khi nghe tiếng đàn tranh của hắn, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc nên đàn bài gì mới được?

Những người đứng bên dưới bắt đầu ồn ã, hò hét liên hồi: “Không biết đánh thì đi xuống đi.”

Trong lòng đắn đo một hồi, tôi nhấc cây Thượng huyền nguyệt lên, quay về phía mọi người, đi ra giữa trung tâm lôi đài, một tay cầm cao cây Thượng huyền nguyệt lên, mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, bất giác đưa mắt liếc nhìn qua chỗ Dạ Tầm Hoan, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ mong chờ, háo hức.

Từ từ buông tay xuống, tôi đặt một nụ hôn lên cây đàn, nghe tiếng thét kinh ngạc của mọi người, lại ôm nó vào lòng, bắt đầu gảy khúc nhạc ghi ta kinh điển mê hồn mà tuyệt mĩ nhưng thoang thoảng vẻ buồn bã có tên “Tây Ban Nha bi thương”. Tuy rằng không nhớ chính xác từng nốt nhạc của khúc nhạc, nhưng tôi vẫn nắm rõ nhạc điệu chính, bởi vì bất cứ ai đã từng nghe qua thì khó lòng mà quên được giai điệu của khúc nhạc này.

Ha ha, thật không ngờ tôi lại chọn khúc nhạc này, hi vọng sẽ không khiến cho đại sư âm nhạc Nicolas quá mất mặt.

Khúc nhạc kết thúc, cả quảng trường im lặng vô thanh, tôi ôm Thượng huyền nguyệt chờ đợi thời khắc đón nhận hoa tươi hay là đá cục.

Bỗng nhiên, cả làn hoa tươi bay thẳng về phía tôi, mắt nhìn thấy làn hoa đó sắp đập vào đầu mình, tôi nhanh nhẹn đứng tránh sang một bên.

Sau khi định thần lại, nhìn về phía người tung hoa, thì ra chính là vị đại thẩm đáng yêu hôm trước, bà ấy đang mỉm cười tươi rói vỗ tay cổ vũ cho tôi. Tiếp đó, hoa tươi liên tiếp được ném lên lôi đài, may mà không phải là đá cục, nếu không tôi không chết thì cũng bị tàn tật mất. Thảo nào mà khi nãy Dương tổng quản còn thêm vào một câu: “Tuy rằng chỉ là đá nhỏ nhưng vẫn có thể làm thương người khác.” Nhà họ Dương này thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc, thán phục.

Số hoa tươi mà tôi nhận được là ba trăm lẻ chín bông, xếp thứ hai. Thực đúng là nguy hiểm, may mà vẫn còn lại ba trăm lẻ chín bông hoa cho tôi. Thực sự, tôi phải cảm ơn vị đại thẩm đáng yêu kia, nếu như không phải là bà ấy thì tôi cũng chưa chắc nhận được nhiều hoa đến vậy.

Mục tiêu của tôi lúc này không chỉ còn là một ngàn tám trăm lạng bạc nữa.

Trận đấu cuối cùng vào ngày mai, vẫn bắt đầu vào giờ Tị, vẫn ở quảng trường Chính Hồng này.

Rời khỏi quảng trường Chính Hồng đã là lúc hoàng hôn, tôi không quay về khách điếm luôn mà đi thẳng tới Toàn Phúc Lâu ăn một bữa ra trò, món ăn ở đây thực sự không tệ chút nào.

Đột nhiên nhớ ra, gần đây, tôi lại ăn rất nhiều, không biết thân hình vốn dĩ mới gầy xuống liệu có vì thế mà tăng lên đột biến không? Đúng lúc đang tự lẩm bẩm một mình, Dạ Tầm Hoan lại nghe lén được, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt dê xồm thứ thiệt rồi vô lại lên tiếng: “Khuôn mặt vừa xinh, thân hình vừa xinh, đặc biệt là phía trên, rất tuyệt.”

Buổi đêm hôm đó, Dạ Tầm Hoan lại lần mò sang phòng tôi, trèo lên giường tôi, ôm lấy người tôi, khẽ cắn vành tai tôi rồi hỏi: “Khúc nhạc nàng đánh ban chiều có tên là gì?”

Tôi đáp: “Vũ điệu Tây Ban Nha.”

“Cái gì Nha cơ?”

“Răng đen của con kiến, ngủ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook