Xuyên KhôngĐam MỹCung ĐấuHài Hước
Nguồn: duongdaisontrang.wordpress.com
3,950
Hoàn Thành
20:41:28 11/09/2021
Liễm Diễm
Đánh giá: 9.9/10 từ 4 lượt
Một câu truyện hài hước, rất dễ đọc đã được tác giả Bán Nhật Nhàn giới thiệu mới đây đã tạo nên điểm nhấn trong cộng đồng truyện đam mỹ. Giọng văn tác giả tuy hơi trẻ con, đơn giản, nhưng không biết có phải vì đơn giản, điềm nhiên, nên khi đọc đến đoạn dằn vặt nội tâm thấy khá thật. Thế nên Liễm Diễm có cái hay riêng của mình, các bạn cùng theo dõi nhé.
Tóm tắt:
Ngay từ lúc còn nhỏ thì em đã mang trong mình căn bệnh tim, sống lay lắt vật vờ đến năm 30 tuổi thì thăng. Trong quá trình đi đến chỗ Diêm Vương, em đụng đầu phải linh hồn một thiếu niên, bị thằng nhỏ mè nheo xin xỏ em thay thế nó trở về. Bệnh tất bao năm chưa bao giờ được ai nhờ cậy gì, lần đầu tiên được nhờ vả, em hớn quá, Ok luôn. Ai ngờ…
Thẳng nhỏ kia vốn là con trai thứ năm của Ngạn gia, tên là Ngạn Liễm, vốn thích ăn chơi bay nhảy mà hem thích học hành. Khốn nỗi thằng nhỏ lại sinh ra trong cái nhà hoành tráng quá. Bố nó là tể tướng, anh cả nó làm thượng thư, anh hai nó làm đại tướng quân, rồi anh ba, anh tư, chú, cậu…Chưa kể cô nó tức chị của ba ba nó hoàng thái hậu. Nói chung là cái nhà này quyền rất rất là to, thế nên nó có ăn chơi phè phỡn cũng chả ảnh hưởng đến ai.
Thế nhưng ở cái quốc gia nì nó có một cái chế độ gọi là … nam phi! Dạ vâng, không phải đất nước này nó có văn hóa tiến bộ or tư tưởng bình đẳng gì đâu. Chẳng qua để ngăn ngừa thế lực của các gia tộc lớn mới đem bếch con trai của mấy cái nhà quyền to to vô cung làm con tin thế thôi. Đương nhiên Ngạn gia cũng phải bếch một thằng con trai vô trỏng… Thế là nghiễm nhiên Ngạn Liễm bị đem là vật hy sinh, thẳng nhỏ vốn nhát gan, sợ quá, tự tử luôn, thế là thăng, trên đường chuẩn bị đi thì túm được em nhân vật chính của chúng ta. Và thế là chúng ta có tá thi hoàn hồn =)).
Ẻm này vào cung rồi thì cũng như bao bộ khác, trốn anh vua như trốn tà, thế nhưng đời mà, càng trốn càng chết cưng ạ. Thế là cuối cùng của cuối cùng em cũng bị lột sạch quần áo và vác đến cung vua…
Nhưng đợt này H hụt, anh đang chuẩn bị nhảy vô xé xác em thì có tin Quý phi của anh sinh hoàng tử. Ảnh này ảnh chưa có con nên hớn lắm, quăng em đó rồi chạy luôn. Thoát lần 1…
Cơ mà qua lần 1 thì em bắt đầu về luyện… ngồi thiền để đè chết cảm giác. Tới lần sau anh mần em thì em trơ luôn, chả biểu hiện gì… Anh mần mấy lần hem được, nản luôn, bẩu em lần sau đừng có vác xác tới trước mặt anh. Em phởn, ok luôn…
Rồi bẵng qua mấy năm, trông một lần trong cung mở hội ngắm hoa, em tranh thủ chuồn sớm, vác theo vò rượu, chuồn vô góc vắng vắng ngồi uống rượu. Ai ngờ cái vò em bếch đi là vò rượu ủ cả trăm năm, em say lất ngất cành quất, xỉu ngay đơ trong hoa viên. Không may cho em, là anh vua cũng hem thích ồn ào, chuồn sớm, và chả biết trời xui đất khiến (tác giả đưa đường) thế nào, đụng trúng em đang gà gật. Lần này thì có H thiệt, anh và em đánh “dã chiến” ngay giữa biển hoa luôn, làm cho cấm vệ quân tìm toán loạn =))…
Về sau thì là quá trình sủng em tận giời của anh, em đem mấy thứ binh pháp tầm xàm bá láp giúp anh đi đánh giặc. đời cứ thế mà tiến thoai…
Tóm tắt:
Ngay từ lúc còn nhỏ thì em đã mang trong mình căn bệnh tim, sống lay lắt vật vờ đến năm 30 tuổi thì thăng. Trong quá trình đi đến chỗ Diêm Vương, em đụng đầu phải linh hồn một thiếu niên, bị thằng nhỏ mè nheo xin xỏ em thay thế nó trở về. Bệnh tất bao năm chưa bao giờ được ai nhờ cậy gì, lần đầu tiên được nhờ vả, em hớn quá, Ok luôn. Ai ngờ…
Thẳng nhỏ kia vốn là con trai thứ năm của Ngạn gia, tên là Ngạn Liễm, vốn thích ăn chơi bay nhảy mà hem thích học hành. Khốn nỗi thằng nhỏ lại sinh ra trong cái nhà hoành tráng quá. Bố nó là tể tướng, anh cả nó làm thượng thư, anh hai nó làm đại tướng quân, rồi anh ba, anh tư, chú, cậu…Chưa kể cô nó tức chị của ba ba nó hoàng thái hậu. Nói chung là cái nhà này quyền rất rất là to, thế nên nó có ăn chơi phè phỡn cũng chả ảnh hưởng đến ai.
Thế nhưng ở cái quốc gia nì nó có một cái chế độ gọi là … nam phi! Dạ vâng, không phải đất nước này nó có văn hóa tiến bộ or tư tưởng bình đẳng gì đâu. Chẳng qua để ngăn ngừa thế lực của các gia tộc lớn mới đem bếch con trai của mấy cái nhà quyền to to vô cung làm con tin thế thôi. Đương nhiên Ngạn gia cũng phải bếch một thằng con trai vô trỏng… Thế là nghiễm nhiên Ngạn Liễm bị đem là vật hy sinh, thẳng nhỏ vốn nhát gan, sợ quá, tự tử luôn, thế là thăng, trên đường chuẩn bị đi thì túm được em nhân vật chính của chúng ta. Và thế là chúng ta có tá thi hoàn hồn =)).
Ẻm này vào cung rồi thì cũng như bao bộ khác, trốn anh vua như trốn tà, thế nhưng đời mà, càng trốn càng chết cưng ạ. Thế là cuối cùng của cuối cùng em cũng bị lột sạch quần áo và vác đến cung vua…
Nhưng đợt này H hụt, anh đang chuẩn bị nhảy vô xé xác em thì có tin Quý phi của anh sinh hoàng tử. Ảnh này ảnh chưa có con nên hớn lắm, quăng em đó rồi chạy luôn. Thoát lần 1…
Cơ mà qua lần 1 thì em bắt đầu về luyện… ngồi thiền để đè chết cảm giác. Tới lần sau anh mần em thì em trơ luôn, chả biểu hiện gì… Anh mần mấy lần hem được, nản luôn, bẩu em lần sau đừng có vác xác tới trước mặt anh. Em phởn, ok luôn…
Rồi bẵng qua mấy năm, trông một lần trong cung mở hội ngắm hoa, em tranh thủ chuồn sớm, vác theo vò rượu, chuồn vô góc vắng vắng ngồi uống rượu. Ai ngờ cái vò em bếch đi là vò rượu ủ cả trăm năm, em say lất ngất cành quất, xỉu ngay đơ trong hoa viên. Không may cho em, là anh vua cũng hem thích ồn ào, chuồn sớm, và chả biết trời xui đất khiến (tác giả đưa đường) thế nào, đụng trúng em đang gà gật. Lần này thì có H thiệt, anh và em đánh “dã chiến” ngay giữa biển hoa luôn, làm cho cấm vệ quân tìm toán loạn =))…
Về sau thì là quá trình sủng em tận giời của anh, em đem mấy thứ binh pháp tầm xàm bá láp giúp anh đi đánh giặc. đời cứ thế mà tiến thoai…