Chương 170
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Hạ Tử Hy nhíu mày, nhanh chóng bước theo anh ta.
Vừa bước lên xe, Hạ Tử Hy vô cùng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chỉ cần ngồi trên xe do Mục Cảnh Thiên lái cần phải vô cùng chú ý đến vấn đề an toàn.
Nhìn từng hành động của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Trên đường, hai người đều trầm mặc, kể từ khi đạt thành thỏa thuận lần trước, cả hai cũng đã lâu không có cơ hội đơn độc ngồi bên nhau, trong phút chốc cũng không biết nên mở lời như thế nào.
“Không có gì muốn nói sao?” Mục Cảnh Thiên vừa lái xe vừa nói.
Hạ Tử Hy suy nghĩ trong chốc lát sau đó quay người sang nhìn anh ta nói: “Có!”
“Nói!”
“Liên quan đến việc sa thải giám đốc Lý hôm nay là ý kiến của Mục tổng sao?” Hạ Tử Hy thăm dò Mục Cảnh Thiên.
“Đúng!”
“Tại sao?”
“Cô nói xeml”
“Không biết!”
“Cô cảm thấy vì sao?”
“Không cảm giác được!”
Hai người nói chuyện cảm giác căng thẳng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Mục Cảnh Thiên trợn mắt khinh thường cô.
Lúc này Hạ Tử Hy tiếp tục nói: “Không lẽ vì tôi sao?”
“Nếu là thật thì sao?”
“Nếu là thật…thì đành vậy thôi!” Hạ Tử Hy dứt khoát nói; nếu đúng là vì cô thì sao chứ.
Hạ Tử Hy vừa dút lời, bàn tay Mục Cảnh Thiên có chút xúc động muốn vươn ra bóp chét cô.
“Tôi ghét nhất loại người ưa khua môi múa mép, nói xấu cô cũng không sao nhưng nếu sỉ nhục đến tôi, cô cảm thấy tôi sẽ giữ lại loại người này bên mình sao?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên nói.
Hạ Tử Hy: “…”
Cái gì gọi là nói xấu cô thì được, nhưng xỉ nhục hắn thì không chấp nhận được.
Hạ Tử Hy nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, tự dặn lòng phải kiềm chết Sau đó hai tay liền buông lỏng!
Khóe môi miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: “Tất nhiên là không rồi!”
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên vui vẻ đắc ý nói, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng không phát hỏa được của Hạ Tử Hỷ, tâm trạng của hắn càng trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Ai kêu người phụ nữ này bình thường luôn ra vẻ đắc ý trước mặt hắn chứ!
Hạ Tử Hy ngồi bên cạnh anh ta, nhìn sườn mặt anh tuần, trong lòng không biết đã hỏi thăm anh ta biết bao nhiêu lần, Mục Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị, cũng không tiếp lời cô; Hạ Tử Hy lúc này cũng quay đầu sang hướng khác, ở trên đời cần gì phải tự chuốc khổ vào thân chứ, cho nên cô cũng không tiếp tục lên tiếng.
Rất nhanh chiếc xe đã di chuyển đến địa điểm.
Chiếc xe dừng lại, Mục Cảnh Thiên bước xuống, Hạ Tử Hy cũng bước theo anh xuống xe.
Hai người cùng bước vào một cửa hàng, vừa bước đến cánh cửa liên tự động mở ra.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước vào, lúc này nhân viên trong tiệm lập tức bước ra tiếp đón.
Vừa bước lên xe, Hạ Tử Hy vô cùng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chỉ cần ngồi trên xe do Mục Cảnh Thiên lái cần phải vô cùng chú ý đến vấn đề an toàn.
Nhìn từng hành động của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Trên đường, hai người đều trầm mặc, kể từ khi đạt thành thỏa thuận lần trước, cả hai cũng đã lâu không có cơ hội đơn độc ngồi bên nhau, trong phút chốc cũng không biết nên mở lời như thế nào.
“Không có gì muốn nói sao?” Mục Cảnh Thiên vừa lái xe vừa nói.
Hạ Tử Hy suy nghĩ trong chốc lát sau đó quay người sang nhìn anh ta nói: “Có!”
“Nói!”
“Liên quan đến việc sa thải giám đốc Lý hôm nay là ý kiến của Mục tổng sao?” Hạ Tử Hy thăm dò Mục Cảnh Thiên.
“Đúng!”
“Tại sao?”
“Cô nói xeml”
“Không biết!”
“Cô cảm thấy vì sao?”
“Không cảm giác được!”
Hai người nói chuyện cảm giác căng thẳng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Mục Cảnh Thiên trợn mắt khinh thường cô.
Lúc này Hạ Tử Hy tiếp tục nói: “Không lẽ vì tôi sao?”
“Nếu là thật thì sao?”
“Nếu là thật…thì đành vậy thôi!” Hạ Tử Hy dứt khoát nói; nếu đúng là vì cô thì sao chứ.
Hạ Tử Hy vừa dút lời, bàn tay Mục Cảnh Thiên có chút xúc động muốn vươn ra bóp chét cô.
“Tôi ghét nhất loại người ưa khua môi múa mép, nói xấu cô cũng không sao nhưng nếu sỉ nhục đến tôi, cô cảm thấy tôi sẽ giữ lại loại người này bên mình sao?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên nói.
Hạ Tử Hy: “…”
Cái gì gọi là nói xấu cô thì được, nhưng xỉ nhục hắn thì không chấp nhận được.
Hạ Tử Hy nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, tự dặn lòng phải kiềm chết Sau đó hai tay liền buông lỏng!
Khóe môi miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: “Tất nhiên là không rồi!”
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên vui vẻ đắc ý nói, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng không phát hỏa được của Hạ Tử Hỷ, tâm trạng của hắn càng trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Ai kêu người phụ nữ này bình thường luôn ra vẻ đắc ý trước mặt hắn chứ!
Hạ Tử Hy ngồi bên cạnh anh ta, nhìn sườn mặt anh tuần, trong lòng không biết đã hỏi thăm anh ta biết bao nhiêu lần, Mục Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị, cũng không tiếp lời cô; Hạ Tử Hy lúc này cũng quay đầu sang hướng khác, ở trên đời cần gì phải tự chuốc khổ vào thân chứ, cho nên cô cũng không tiếp tục lên tiếng.
Rất nhanh chiếc xe đã di chuyển đến địa điểm.
Chiếc xe dừng lại, Mục Cảnh Thiên bước xuống, Hạ Tử Hy cũng bước theo anh xuống xe.
Hai người cùng bước vào một cửa hàng, vừa bước đến cánh cửa liên tự động mở ra.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước vào, lúc này nhân viên trong tiệm lập tức bước ra tiếp đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.