Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 1 - Chương 67: Phó bản (1)
Na Thì Yên Hoa
07/04/2015
Diệp Từ liếc nhìn đám quái nhỏ, quay đầu hỏi hai thợ săn.
Thủy Nguyệt Vô Thương và một Thợ săn khác tên là Mỗi Ngày Một Quả Táo đồng thời gật đầu:“Có.”
“Vậy chút nữa hãy chuẩn bị đón quái, nếu không chịu được liền ngất.” Sau khi Diệp Từ phân phó xong liền chuẩn bị chiến đấu, cô tự mình tiến đến chỗ đám quái.
Mỗi Ngày Một Quả Táo thấy Diệp Từ đã đi xa, quay đầu thì thầm với Thủy Nguyệt Vô Thương:“Thợ săn giết quái à…… Không phải Thợ săn rất khó khống chế cừu hận sao? Chỉ có mỗi Xạ Kích Ngộ Đạo, sao kéo quái đây?”
Thủy Nguyệt Vô Thương cũng không rõ, anh lắc đầu:“Xem đi rồi biết.”
Diệp Từ bước nhanh nhưng vẫn cẩn thận, lát sau đã đến gần ngọn núi cách đám quái 50m, sau đó với tay nắm lấy nhánh dây leo rũ dài bên dưới, vài giây sau đã trèo được lên trên. Cô đứng trên dốc núi nhỏ bé, rút cung tên ra nhắm thật chuẩn vào đám quái bên dưới, đồng thời cẩn thận tính toán khoảng cách.
Cả đám quái luôn đi cùng nhau, có vẻ đứng rất gần, mỗi con cách nhau chỉ chừng 2-3m. Là một khoảng cách quá kì diệu vừa an toàn lại vừa nguy hiểm.
Khoảng cách 2m, đại biểu cho quái liên động, khoảng cách 3m, đại biểu cho quái không liên động, vô cùng kì diệu.
Đối với Diệp Từ, một người đã từng cày phó bản này như điên mà nói, cô căn bản không cần sử dụng đến phần mềm trợ giúp, hai mắt cô đã là thước đo chính xác nhất rồi.
Phế Tích Rét Lạnh có rất nhiều kiến trúc hư hao, chúng nó trải qua sự bài mòn của thời gian. Có nơi bị vùi lấp biến thành đất, hoặc có nơi trở thành đồi núi như nơi dưới chân Diệp Từ. Đa số quái đều đi lại xung quanh khu vực này, nếu không quen địa hình, hơn nữa không cẩn thận, rất dễ dàng bị diệt đoàn.
Mà vị trí hiện tại của Diệp Từ, là nơi kiếp trước nhờ liên tục nghiên cứu Phế Tích Rét Lạnh mới nghiệm ra. Đứng ở góc độ này kéo quái thì nhiều nhất chỉ dẫn được 5 con trong số 17-18 con quái nhỏ kia, nếu người kéo quái biết nắm bắt khoảng cách, xử lý khéo léo một chút thì chỉ có chừng hai con bị dẫn đến mà thôi.
Diệp Từ đứng trên sườn núi, cầm cung, yên lặng chờ đợi quái chạy đến góc độ thích hợp nhất.
1 phút trôi qua, rồi 2 phút trôi qua.
Cô giống như một bức tượng điêu khắc, đứng yên ở đấy như đã hòa mình thành một thể với thiên nhiên, không còn hơi thở nữa. Mà mọi người chờ đợi mệnh lệnh, ai cũng hồi hộp căng thẳng, toàn bộ đều nhìn cô chăm chú, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng tình thế sẽ đột nhiên thay đổi 180 độ.
Thủy Nguyệt Vô Thương cứ nhìn Diệp Từ chằm chằm, cẩn thận nghiên cứu từng động tác của cô.
Bỗng nhiên, anh thấy ngón tay cầm dây cung của Diệp Từ run lên, rồi cô đột ngột đổi hướng chạy về phía đội ngũ.
Bắn trúng rồi? Hay trật đây? Quái chạy đến nhiều hay là ít? Thủy Nguyệt Vô Thương lo lắng, quả thực đã khẩn trương đến cực điểm, vội vàng hỏi:“Là mấy con? Làm sao đón đây?”
“MT trực tiếp lên đánh, không cần đón quái.” Diệp Từ bình tĩnh dặn dò.
Nhóm MT vội vàng vào vị trí, tiếp đó liền thấy vài con quái chạy đến, bọn chúng giương nanh múa vuốt về phía Diệp Từ.
“Thuẫn kích.” (*Lá chắn)
“Trào Phúng.”
Nhóm MT chia ra mỗi người đánh một con, trị liệu cũng bắt đầu buff.
Nếu hỏi công hội cấp cao có điểm gì khác biệt hơn người thì những gì đang diễn ra đã nói lên vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối Diệp Từ không dặn dò bọn họ cụ thể bất cứ chuyện gì, tất cả hành động đều do họ tự sắp xếp, từ phân chia nhiệm vụ đến vị trí di chuyển, một đội ngũ với những thành viên có ý thức đoàn thể cao như thế này thì sức chiến đấu mạnh mẽ cũng là chuyện hiển nhiên.
Diệp Từ tiếp tục lập lại cách thức kéo quái ban nãy, lần lượt từng nhóm quái bị dụ ra ngoài, không bao lâu sau, mười mấy con quái đều bị giết sạch. Đợi Thủy Nguyệt Vô Thương sờ quái xong, những thuật sĩ trong đội như ong vỡ tổ, nhanh chóng chạy đến tinh luyện nguyên tố từ mấy cái xác quái.
17 con quái, ra 2 kiện lam trang, 1 kiện lục trang, cấp bậc đều trên 18, thích hợp mặc trong một thời gian ngắn.
“Tỷ lệ sản xuất trang bị ở nơi này sao lại cao thế nhỉ? Ngay cả quái nhỏ cũng ra Lam trang.” Một Pháp sư ríu rít không thôi.
“Độ khó ác mộng đấy, nếu chỉ có mỗi Boss mới ra trang bị, kia mới thật là có vấn đề.” Thủy Nguyệt Vô Thương nhìn đống trang bị nọ, cười toe tóe, Diệp Từ chỉ cần trang bị của Thợ săn, tuy điều đó không có lợi cho anh, nhưng anh không để ý đến điều đó. Anh chỉ là chỉ huy, dps, và trang bị thiếu hụt một chút cũng không sao, quan trọng nâng cao thực lực và trang bị chỉnh thể của toàn đội.
Bởi vì có Diệp Từ, dọc đường đi dù nhiều lần bị quái ngăn chặn, nhưng vẫn thuận lợi đến chỗ Boss đầu tiên. Quá trình này không ai chết cả.
Điều đó không chỉ khiến Diệp Từ tán thưởng thực lực của Chiến Thiên Hạ, đoàn đội này đã phối hợp nhiều năm trời, Thiết Huyết Chiến Qua không thể nào so sánh được.
“Boss đầu tiên rất đơn giản.” Diệp Từ nhìn con Boss số 1 tên là Liệt Bì, mỉm cười nói:“Druid biến thân lên đỉnh quái.”
“Là Boss chuyên Pháp thuật à?” Thủy Nguyệt Vô Thương kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Boss pháp thuật của Vận Mệnh.
“Ừ, Druid phải chú ý uống thuốc. Trúng độc băng liền uống thuốc kháng băng, nếu trúng rét lạnh liền uống thuốc chống rét, nhóm viễn trình không cần uống thuốc nhưng cũng không được lại gần đội. Chú ý bị quái điểm danh, ai bị điểm danh thì chạy nhanh ra ngoài trong vòng 8 giây, chạy ra cách Boss 50m liền an toàn, nếu không kịp sẽ tự nổ tung, khả năng bị diệt đoàn rất cao.” Diệp Từ nói giản lược, sau đó nở nụ cười: “Boss số 1 chỉ là quái đứng yên, không khó như quái ở chỗ gác chuông, mọi người cố gắng đánh một lần liền qua.”
Đây là phó bản độ khó ác mộng đấy, người bình thường chỉ hi vọng có thể vào xem sơ sơ mà thôi. Nhưng không biết sao qua lời thoại nhẹ nhàng của Diệp Từ, mỗi người đều cảm thấy con Boss quả nhiên rất đơn giản.
Thế mà vẫn bị diệt đoàn một lần.
Druid này quá đen đủi. Diệp Từ đánh con quái này nhiều lần như vậy, lại chưa từng thấy người chơi vừa tiến lên đã trúng kỹ năng “Đóng băng” của Boss. Cừ thật, Druid vừa chạy vào còn chưa kịp đến gần Boss đâu, đã bị Boss số 1 cho ăn một kích, cả người liền bị đóng thành một khối băng lớn.
Diệp Từ dở khóc dở cười hô thoát chiến, nhưng vì hai mươi mấy người phản ứng không kịp liền bi đát chết đi.
Druid bi thương trốn vào một góc vẽ bùa nguyền rủa. Không biết có phải bùa ấy có hiệu nghiệm hay không, mà lần thứ hai đánh quái thuận lợi hơn một chút, tuy vẫn còn nguy hiểm. Druid đón đỡ hơi yếu, vừa xông lên vẫn bị đánh mất một lượng máu lớn, chỉ còn 5 điểm sát thương cuối cùng liền tiêu, Mục sư ở phía sau vội vội vàng vàng kéo lượng máu của anh lại.
Quá trình diễn ra rất nhanh, ngay cả Diệp Từ cũng khẩn trương chẳng kém.
Tuy lực đón đỡ thấp nhưng Druid này chẳng khác gì hóa thân của chiến sĩ, kéo cừu hận ổn. Hơn nữa nhờ vài thợ săn cứ buff cho anh Xạ Kích Ngộ Đạo nên từ khi đánh quái đến khi kết thúc, dù tất cả mọi người đều ra sức đánh quái nhưng vẫn không bị OT lần nào.
Mỗi người đều uống mana, qua 40 phút, rốt cuộc Boss cũng chịu đổ.
Bởi vì quái trong phó bản độ khó Ác Mộng đều ra trang bị nên trang bị kiếm được từ Boss không nhiều. Boss số 1 chỉ ra 6 kiện trang bị, 4 kiện vũ khí, 2 kiện quần áo, hơn 200 kim tệ, không ra thuốc, cũng không ra thứ gì nữa.
Bốn kiện vũ khí có một kiện Diệp Từ vừa thấy liền coi trọng.
Liệt Bì Gia Tốc Nỏ
Trang bị màu lam
Công kích tốc độ:0.7
Công kích:112-165
Lực lượng +57
Nhanh nhẹn +62
Cân bằng +71
Đặc tính: Tốc độ công kích +1 giây, đạn dược lắp tốc độ +0.5 giây.
Đặc tính: 5% tỷ lệ đánh cắp 1% sinh mệnh của mục tiêu.
Đặc tính: Gia tăng 5%giá trị Bùng nổ.
Yêu cầu cấp bậc:20
Yêu cầu chức nghiệp: Du hiệp, Đạo tặc, Thợ săn.
Cái nỏ này là một trong những trang bị có tỷ lệ bạo ra thấp nhất của Boss số 1. Kiếp trước, Diệp Từ đánh phó bản này vô số lần nhưng chưa từng thấy qua thanh nỏ này. Cô chỉ xem qua thuộc tính của nó trên diễn đàn, rất hâm mộ thuộc tính đánh cắp 1% giá trị sinh mệnh của mục tiêu của nó.
Không do dự chút nào, Diệp Từ lấy nỏ cơ. Thay đổi Cung tên Hàn Băng trên tay.
Thủy Nguyệt Vô Thương cũng cực thích Liệt Bì nỏ, vì đã kí hiệp ước nên không có dị nghị gì. Diệp Từ cầm nỏ cơ trên tay nói:“Ba chúng ta so roll điểm, xem ai nhiều hơn liền lấy nó đi.”
“67.”
“81.”
“7.”
Diệp Từ nhìn điểm của mình, thầm nghĩ quả nhiên cô thêm điều kiện ưu tiên quyền lựa chọn trang bị trong hợp đồng là đúng đắn.
Đoạn đường tiếp theo không thuận lợi như ban đầu, Chiến Thiên Hạ cũng diệt đoàn vài lần, nghiêng ngả lảo đảo qua Boss số 2, cuối cùng cũng đến Boss số 3.
Boss số 3 là một con chim lớn. Phó bản từng giới thiệu, nó chiếm ngọn núi này làm lãnh địa, tự mình làm vua, chuyên ăn thịt những người đến thám hiểm. Đặc biệt gần đây nó muốn đẻ trừng, tính tình trở nên hung mãnh hơn.
“Boss số 3 có vài kỹ năng, một là vỗ cánh, đánh vào người chơi ở góc 270độ liên tục mất máu 8s. Nếu đen đủi, không chừng còn bị gió thổi bay. Hai là phun nước miếng, người trúng sẽ bị đông cứng, nên người bị trúng mục tiêu đừng luyến tiếc không uống thuốc. MT muốn kéo quái phải liên tục di chuyển xung quanh nó, nhóm viễn trình chuyển sang đứng đối diện MT, nhất định phải căn cứ góc độ di chuyển của MT mà đi theo. Nếu không di chuyển cũng dễ dàng bị gió thổi bay.” Có thể đánh đến nơi này, Diệp Từ đã thoải mái hẳn, thậm chí bắt đầu nói đùa.
Đoàn đội nghe Diệp Từ giảng giải, vừa cẩn thận nhớ kĩ vừa cười rộ lên, đặc biệt Druid còn trở thành đối tượng bị mọi người đùa giỡn.
“Tất cả Đạo tặc, nhất định phải đi trộm trứng.” Diệp Từ chỉ ổ chim cách đó không xa.
Thủy Nguyệt Vô Thương và một Thợ săn khác tên là Mỗi Ngày Một Quả Táo đồng thời gật đầu:“Có.”
“Vậy chút nữa hãy chuẩn bị đón quái, nếu không chịu được liền ngất.” Sau khi Diệp Từ phân phó xong liền chuẩn bị chiến đấu, cô tự mình tiến đến chỗ đám quái.
Mỗi Ngày Một Quả Táo thấy Diệp Từ đã đi xa, quay đầu thì thầm với Thủy Nguyệt Vô Thương:“Thợ săn giết quái à…… Không phải Thợ săn rất khó khống chế cừu hận sao? Chỉ có mỗi Xạ Kích Ngộ Đạo, sao kéo quái đây?”
Thủy Nguyệt Vô Thương cũng không rõ, anh lắc đầu:“Xem đi rồi biết.”
Diệp Từ bước nhanh nhưng vẫn cẩn thận, lát sau đã đến gần ngọn núi cách đám quái 50m, sau đó với tay nắm lấy nhánh dây leo rũ dài bên dưới, vài giây sau đã trèo được lên trên. Cô đứng trên dốc núi nhỏ bé, rút cung tên ra nhắm thật chuẩn vào đám quái bên dưới, đồng thời cẩn thận tính toán khoảng cách.
Cả đám quái luôn đi cùng nhau, có vẻ đứng rất gần, mỗi con cách nhau chỉ chừng 2-3m. Là một khoảng cách quá kì diệu vừa an toàn lại vừa nguy hiểm.
Khoảng cách 2m, đại biểu cho quái liên động, khoảng cách 3m, đại biểu cho quái không liên động, vô cùng kì diệu.
Đối với Diệp Từ, một người đã từng cày phó bản này như điên mà nói, cô căn bản không cần sử dụng đến phần mềm trợ giúp, hai mắt cô đã là thước đo chính xác nhất rồi.
Phế Tích Rét Lạnh có rất nhiều kiến trúc hư hao, chúng nó trải qua sự bài mòn của thời gian. Có nơi bị vùi lấp biến thành đất, hoặc có nơi trở thành đồi núi như nơi dưới chân Diệp Từ. Đa số quái đều đi lại xung quanh khu vực này, nếu không quen địa hình, hơn nữa không cẩn thận, rất dễ dàng bị diệt đoàn.
Mà vị trí hiện tại của Diệp Từ, là nơi kiếp trước nhờ liên tục nghiên cứu Phế Tích Rét Lạnh mới nghiệm ra. Đứng ở góc độ này kéo quái thì nhiều nhất chỉ dẫn được 5 con trong số 17-18 con quái nhỏ kia, nếu người kéo quái biết nắm bắt khoảng cách, xử lý khéo léo một chút thì chỉ có chừng hai con bị dẫn đến mà thôi.
Diệp Từ đứng trên sườn núi, cầm cung, yên lặng chờ đợi quái chạy đến góc độ thích hợp nhất.
1 phút trôi qua, rồi 2 phút trôi qua.
Cô giống như một bức tượng điêu khắc, đứng yên ở đấy như đã hòa mình thành một thể với thiên nhiên, không còn hơi thở nữa. Mà mọi người chờ đợi mệnh lệnh, ai cũng hồi hộp căng thẳng, toàn bộ đều nhìn cô chăm chú, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng tình thế sẽ đột nhiên thay đổi 180 độ.
Thủy Nguyệt Vô Thương cứ nhìn Diệp Từ chằm chằm, cẩn thận nghiên cứu từng động tác của cô.
Bỗng nhiên, anh thấy ngón tay cầm dây cung của Diệp Từ run lên, rồi cô đột ngột đổi hướng chạy về phía đội ngũ.
Bắn trúng rồi? Hay trật đây? Quái chạy đến nhiều hay là ít? Thủy Nguyệt Vô Thương lo lắng, quả thực đã khẩn trương đến cực điểm, vội vàng hỏi:“Là mấy con? Làm sao đón đây?”
“MT trực tiếp lên đánh, không cần đón quái.” Diệp Từ bình tĩnh dặn dò.
Nhóm MT vội vàng vào vị trí, tiếp đó liền thấy vài con quái chạy đến, bọn chúng giương nanh múa vuốt về phía Diệp Từ.
“Thuẫn kích.” (*Lá chắn)
“Trào Phúng.”
Nhóm MT chia ra mỗi người đánh một con, trị liệu cũng bắt đầu buff.
Nếu hỏi công hội cấp cao có điểm gì khác biệt hơn người thì những gì đang diễn ra đã nói lên vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối Diệp Từ không dặn dò bọn họ cụ thể bất cứ chuyện gì, tất cả hành động đều do họ tự sắp xếp, từ phân chia nhiệm vụ đến vị trí di chuyển, một đội ngũ với những thành viên có ý thức đoàn thể cao như thế này thì sức chiến đấu mạnh mẽ cũng là chuyện hiển nhiên.
Diệp Từ tiếp tục lập lại cách thức kéo quái ban nãy, lần lượt từng nhóm quái bị dụ ra ngoài, không bao lâu sau, mười mấy con quái đều bị giết sạch. Đợi Thủy Nguyệt Vô Thương sờ quái xong, những thuật sĩ trong đội như ong vỡ tổ, nhanh chóng chạy đến tinh luyện nguyên tố từ mấy cái xác quái.
17 con quái, ra 2 kiện lam trang, 1 kiện lục trang, cấp bậc đều trên 18, thích hợp mặc trong một thời gian ngắn.
“Tỷ lệ sản xuất trang bị ở nơi này sao lại cao thế nhỉ? Ngay cả quái nhỏ cũng ra Lam trang.” Một Pháp sư ríu rít không thôi.
“Độ khó ác mộng đấy, nếu chỉ có mỗi Boss mới ra trang bị, kia mới thật là có vấn đề.” Thủy Nguyệt Vô Thương nhìn đống trang bị nọ, cười toe tóe, Diệp Từ chỉ cần trang bị của Thợ săn, tuy điều đó không có lợi cho anh, nhưng anh không để ý đến điều đó. Anh chỉ là chỉ huy, dps, và trang bị thiếu hụt một chút cũng không sao, quan trọng nâng cao thực lực và trang bị chỉnh thể của toàn đội.
Bởi vì có Diệp Từ, dọc đường đi dù nhiều lần bị quái ngăn chặn, nhưng vẫn thuận lợi đến chỗ Boss đầu tiên. Quá trình này không ai chết cả.
Điều đó không chỉ khiến Diệp Từ tán thưởng thực lực của Chiến Thiên Hạ, đoàn đội này đã phối hợp nhiều năm trời, Thiết Huyết Chiến Qua không thể nào so sánh được.
“Boss đầu tiên rất đơn giản.” Diệp Từ nhìn con Boss số 1 tên là Liệt Bì, mỉm cười nói:“Druid biến thân lên đỉnh quái.”
“Là Boss chuyên Pháp thuật à?” Thủy Nguyệt Vô Thương kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Boss pháp thuật của Vận Mệnh.
“Ừ, Druid phải chú ý uống thuốc. Trúng độc băng liền uống thuốc kháng băng, nếu trúng rét lạnh liền uống thuốc chống rét, nhóm viễn trình không cần uống thuốc nhưng cũng không được lại gần đội. Chú ý bị quái điểm danh, ai bị điểm danh thì chạy nhanh ra ngoài trong vòng 8 giây, chạy ra cách Boss 50m liền an toàn, nếu không kịp sẽ tự nổ tung, khả năng bị diệt đoàn rất cao.” Diệp Từ nói giản lược, sau đó nở nụ cười: “Boss số 1 chỉ là quái đứng yên, không khó như quái ở chỗ gác chuông, mọi người cố gắng đánh một lần liền qua.”
Đây là phó bản độ khó ác mộng đấy, người bình thường chỉ hi vọng có thể vào xem sơ sơ mà thôi. Nhưng không biết sao qua lời thoại nhẹ nhàng của Diệp Từ, mỗi người đều cảm thấy con Boss quả nhiên rất đơn giản.
Thế mà vẫn bị diệt đoàn một lần.
Druid này quá đen đủi. Diệp Từ đánh con quái này nhiều lần như vậy, lại chưa từng thấy người chơi vừa tiến lên đã trúng kỹ năng “Đóng băng” của Boss. Cừ thật, Druid vừa chạy vào còn chưa kịp đến gần Boss đâu, đã bị Boss số 1 cho ăn một kích, cả người liền bị đóng thành một khối băng lớn.
Diệp Từ dở khóc dở cười hô thoát chiến, nhưng vì hai mươi mấy người phản ứng không kịp liền bi đát chết đi.
Druid bi thương trốn vào một góc vẽ bùa nguyền rủa. Không biết có phải bùa ấy có hiệu nghiệm hay không, mà lần thứ hai đánh quái thuận lợi hơn một chút, tuy vẫn còn nguy hiểm. Druid đón đỡ hơi yếu, vừa xông lên vẫn bị đánh mất một lượng máu lớn, chỉ còn 5 điểm sát thương cuối cùng liền tiêu, Mục sư ở phía sau vội vội vàng vàng kéo lượng máu của anh lại.
Quá trình diễn ra rất nhanh, ngay cả Diệp Từ cũng khẩn trương chẳng kém.
Tuy lực đón đỡ thấp nhưng Druid này chẳng khác gì hóa thân của chiến sĩ, kéo cừu hận ổn. Hơn nữa nhờ vài thợ săn cứ buff cho anh Xạ Kích Ngộ Đạo nên từ khi đánh quái đến khi kết thúc, dù tất cả mọi người đều ra sức đánh quái nhưng vẫn không bị OT lần nào.
Mỗi người đều uống mana, qua 40 phút, rốt cuộc Boss cũng chịu đổ.
Bởi vì quái trong phó bản độ khó Ác Mộng đều ra trang bị nên trang bị kiếm được từ Boss không nhiều. Boss số 1 chỉ ra 6 kiện trang bị, 4 kiện vũ khí, 2 kiện quần áo, hơn 200 kim tệ, không ra thuốc, cũng không ra thứ gì nữa.
Bốn kiện vũ khí có một kiện Diệp Từ vừa thấy liền coi trọng.
Liệt Bì Gia Tốc Nỏ
Trang bị màu lam
Công kích tốc độ:0.7
Công kích:112-165
Lực lượng +57
Nhanh nhẹn +62
Cân bằng +71
Đặc tính: Tốc độ công kích +1 giây, đạn dược lắp tốc độ +0.5 giây.
Đặc tính: 5% tỷ lệ đánh cắp 1% sinh mệnh của mục tiêu.
Đặc tính: Gia tăng 5%giá trị Bùng nổ.
Yêu cầu cấp bậc:20
Yêu cầu chức nghiệp: Du hiệp, Đạo tặc, Thợ săn.
Cái nỏ này là một trong những trang bị có tỷ lệ bạo ra thấp nhất của Boss số 1. Kiếp trước, Diệp Từ đánh phó bản này vô số lần nhưng chưa từng thấy qua thanh nỏ này. Cô chỉ xem qua thuộc tính của nó trên diễn đàn, rất hâm mộ thuộc tính đánh cắp 1% giá trị sinh mệnh của mục tiêu của nó.
Không do dự chút nào, Diệp Từ lấy nỏ cơ. Thay đổi Cung tên Hàn Băng trên tay.
Thủy Nguyệt Vô Thương cũng cực thích Liệt Bì nỏ, vì đã kí hiệp ước nên không có dị nghị gì. Diệp Từ cầm nỏ cơ trên tay nói:“Ba chúng ta so roll điểm, xem ai nhiều hơn liền lấy nó đi.”
“67.”
“81.”
“7.”
Diệp Từ nhìn điểm của mình, thầm nghĩ quả nhiên cô thêm điều kiện ưu tiên quyền lựa chọn trang bị trong hợp đồng là đúng đắn.
Đoạn đường tiếp theo không thuận lợi như ban đầu, Chiến Thiên Hạ cũng diệt đoàn vài lần, nghiêng ngả lảo đảo qua Boss số 2, cuối cùng cũng đến Boss số 3.
Boss số 3 là một con chim lớn. Phó bản từng giới thiệu, nó chiếm ngọn núi này làm lãnh địa, tự mình làm vua, chuyên ăn thịt những người đến thám hiểm. Đặc biệt gần đây nó muốn đẻ trừng, tính tình trở nên hung mãnh hơn.
“Boss số 3 có vài kỹ năng, một là vỗ cánh, đánh vào người chơi ở góc 270độ liên tục mất máu 8s. Nếu đen đủi, không chừng còn bị gió thổi bay. Hai là phun nước miếng, người trúng sẽ bị đông cứng, nên người bị trúng mục tiêu đừng luyến tiếc không uống thuốc. MT muốn kéo quái phải liên tục di chuyển xung quanh nó, nhóm viễn trình chuyển sang đứng đối diện MT, nhất định phải căn cứ góc độ di chuyển của MT mà đi theo. Nếu không di chuyển cũng dễ dàng bị gió thổi bay.” Có thể đánh đến nơi này, Diệp Từ đã thoải mái hẳn, thậm chí bắt đầu nói đùa.
Đoàn đội nghe Diệp Từ giảng giải, vừa cẩn thận nhớ kĩ vừa cười rộ lên, đặc biệt Druid còn trở thành đối tượng bị mọi người đùa giỡn.
“Tất cả Đạo tặc, nhất định phải đi trộm trứng.” Diệp Từ chỉ ổ chim cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.