Chương 53
Phỉ Phỉ
31/05/2013
Nó nhìn mọi
người lần cuối rồi ôm chầm lấy thút thít khóc. Sốc túi xách lên vai và
quay bước vào bên trong, theo sau là bốn vệ sĩ mang hành lý theo. Nó vẫn nghe tiếng khóc của Suz, nỗi nuối tiếc của Ken và tiếng thở dài của Bin nhưng nó vẫn không hề quay đầu lại. Nó sợ, sợ rằng nó sẽ không đủ can
đảm mà bước tiếp, nó sẽ lại đau thêm lần nữa.
Yên vị trên máy báy ở toa hạng nhất, nó nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai đã soi rọi khắp mọi nơi đón chào ngày mới, một ngày làm việc cực nhọc của mọi công nhân nhưng tất cả vẫn mang lại niềm vui cho họ vì có thể mang tiền về nuôi nấng niềm hạnh phúc nho nhỏ của họ trong những mái ấm gia đình. Còn nó, hạnh phúc của nó giờ ở đâu?
Win ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng sân bay. Sáng nay hắn sang nhà nó thì mới biết nó đã đi, cảm giác đầu tiên là lo sợ, đau lòng, hụt hẫng và nuối tiếc. Hắn không màng tính mạng mình mà cứ lao nhanh đến sân bay trong tình trạng xe phải dạt sang hai bên nhường đường cho hắn.
Hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy, ngó khắp mọi ngóc ngách trong hội trường sân bay chỉ để tìm kiếm hình bóng nhỏ bé của người con gái hắn yêu.
Ông trời dường như biết nỗi khổ tâm của hắn nên để hắn thấy được Ken cùng mọi người, hắn chạy thật nhanh lại với nụ cười trên môi nhưng nụ cười ấy như đóng cứng lại khi nghe Ken nói máy bay chuẩn bị bay.
Hắn lao về cổng ra máy bay nhưng vệ sĩ đã ngăn lại với lí do hắn không có vé, visa hay bất cứ thứ gì chứng minh hắn là một hành khách cần lên máy bay cả.
Lúc đó, một chiếc máy bay to đùng cất cánh bay lên bầu trời trong xanh, mang theo người con gái hắn yêu, cả đời này hắn không biết phải làm gì để trả hết mọi lỗi lầm mà hai ba con hắn đã gây ra.
Một giọt…
Lại một giọt nữa…
Rồi thật nhiều nước mắt…
Đã rơi…
Trên khuôn mặt của cả nó và hắn.
Hắn chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng không lối thoát, một lần nữa, lại một lần nữa hắn đã buông tay, đã để nó rời xa mình.
– Chirs!!!
Hắn gục gã, hắn buông xuôi hoàn toàn cơ thể mình cho nó xụi lơ đổ dài trên mặt đất.
Trong gió thỏang vẫn vang lên tiếng ai đó hát bài “Cố quên” của Khởi My.
Thời gian cứ trôi khi người đi quá vội
Quặng đau thắt tim này khi người trao đắng cay
Màn đêm khẽ lay, niềm đau lắp đầy
Sao.. xa quá 1 vòng tay…
Hạnh phúc có không?
Tự e hỏi lòng
Đã trao hết hi vọng cho người, anh biết không?
Giờ em mới hay, chỉ mình em tổn thương
Đau lắm khi trót yêu 1 người…..
Cố quên đi 1 hình bóng…dẫu đôi tay vẫn không thể buông.
Cố quên đi 1 lời nói…dù cho con tim thét gào.
Phải xa nhau thôi đừng tiếc…để cho nhau mỗi con đường riêng.
Hãy thứ tha bao lầm lỗi…giờ đây không ai giữ được… tiếng yêu lúc đầu.
Yên vị trên máy báy ở toa hạng nhất, nó nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai đã soi rọi khắp mọi nơi đón chào ngày mới, một ngày làm việc cực nhọc của mọi công nhân nhưng tất cả vẫn mang lại niềm vui cho họ vì có thể mang tiền về nuôi nấng niềm hạnh phúc nho nhỏ của họ trong những mái ấm gia đình. Còn nó, hạnh phúc của nó giờ ở đâu?
Win ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng sân bay. Sáng nay hắn sang nhà nó thì mới biết nó đã đi, cảm giác đầu tiên là lo sợ, đau lòng, hụt hẫng và nuối tiếc. Hắn không màng tính mạng mình mà cứ lao nhanh đến sân bay trong tình trạng xe phải dạt sang hai bên nhường đường cho hắn.
Hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy, ngó khắp mọi ngóc ngách trong hội trường sân bay chỉ để tìm kiếm hình bóng nhỏ bé của người con gái hắn yêu.
Ông trời dường như biết nỗi khổ tâm của hắn nên để hắn thấy được Ken cùng mọi người, hắn chạy thật nhanh lại với nụ cười trên môi nhưng nụ cười ấy như đóng cứng lại khi nghe Ken nói máy bay chuẩn bị bay.
Hắn lao về cổng ra máy bay nhưng vệ sĩ đã ngăn lại với lí do hắn không có vé, visa hay bất cứ thứ gì chứng minh hắn là một hành khách cần lên máy bay cả.
Lúc đó, một chiếc máy bay to đùng cất cánh bay lên bầu trời trong xanh, mang theo người con gái hắn yêu, cả đời này hắn không biết phải làm gì để trả hết mọi lỗi lầm mà hai ba con hắn đã gây ra.
Một giọt…
Lại một giọt nữa…
Rồi thật nhiều nước mắt…
Đã rơi…
Trên khuôn mặt của cả nó và hắn.
Hắn chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng không lối thoát, một lần nữa, lại một lần nữa hắn đã buông tay, đã để nó rời xa mình.
– Chirs!!!
Hắn gục gã, hắn buông xuôi hoàn toàn cơ thể mình cho nó xụi lơ đổ dài trên mặt đất.
Trong gió thỏang vẫn vang lên tiếng ai đó hát bài “Cố quên” của Khởi My.
Thời gian cứ trôi khi người đi quá vội
Quặng đau thắt tim này khi người trao đắng cay
Màn đêm khẽ lay, niềm đau lắp đầy
Sao.. xa quá 1 vòng tay…
Hạnh phúc có không?
Tự e hỏi lòng
Đã trao hết hi vọng cho người, anh biết không?
Giờ em mới hay, chỉ mình em tổn thương
Đau lắm khi trót yêu 1 người…..
Cố quên đi 1 hình bóng…dẫu đôi tay vẫn không thể buông.
Cố quên đi 1 lời nói…dù cho con tim thét gào.
Phải xa nhau thôi đừng tiếc…để cho nhau mỗi con đường riêng.
Hãy thứ tha bao lầm lỗi…giờ đây không ai giữ được… tiếng yêu lúc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.