Chương 5
Phỉ Phỉ
31/05/2013
Ken dắt nó đi lại chỗ cũ, phòng
hiệu trưởng cách cổng trường có một dãy nhà mà làm nó chạy hụt cả hơi để rồi cuối cùng chạm mặt phải cái tên dở hơi, còn phải tốn cả đống kalo
đánh nhau với hắn nữa chứ.
Ken bỏ nó ở đó chạy đi với những tình yêu của ổng ở trên lớp làm nó tức xì khói lỗ mũi. Cái đồ có gái nới em, có girls quên sister, trọng sắc khinh tài,…
Nó đẩy cửa bước vào, ông hiệu trưởng trông cũng…đẹp lão với nguyên nốt ruồi “chà bá lửa” ngự trị trên mặt. Chưa bao giờ nó thấy một nét đẹp…độc mà lạ đến thế.
– Em chào thầy ạ!
Thấy nó, ông thầy độc mà lạ tung ghế chạy lại tay bắt mặt mừng nhe nguyên hàm răng…thỏ trắng bóng như quảng cáo P/S lửa băng chào lại khiến nó muốn té xỉu tại chỗ luôn cho rồi. Giờ nó đã hiểu vì sao xung quanh phòng hiệu trưởng lại tỏa ra hàn khí lạnh đến nỗi không một bóng người và anh Ken yêu vấu nỡ bỏ nó cho…sói thế này. Không trách ổng được, cái này phải trách ba nuôi của nó, bộ hết người rồi hay sao mà để ông này làm hiệu trưởng vậy trời.
– Chào tiểu thư! Tôi đón tiểu thư trước cổng sáng giờ mà không thấy, tưởng cô không đi học chứ.
– Thầy đừng gọi em là tiểu thư này nọ khó nghe quá. Mà thầy cứ vờ như không biết em thì càng tốt.
– Tại sao? Chủ tịch…
– Không sao đâu. Em ghét rắc rối. Giờ em học lớp nào vậy thầy?
– Vâng. Theo tuổi thì tiểu thư học lớp 11 nhưng vì…nên…tiểu thư học 12A1, chung lớp với thiếu gia.
– Dạ vậy cũng được. Thầy đừng tiết lộ bất cứ thông tin gì của em nha.
– Vâng. Tôi hiểu rồi ạ. Để tôi cho người đưa tiểu thư lên lớp.
Ông thầy lấy điện thoại gọi cho ai đó, một lúc sau thì một cô giáo trẻ măng đẹp như nàng…Chung Vô Diệm bước vào. A men!!! Bộ hết người rồi hả ta? Giáo viên trường này chắc chung một đặc điểm là độc, lạ quá.
Nó cứ há hốc mồm, trợn tròn hai con mắt ra ngắm nhìn nhan sắc chim rơi cá ngửa của bả mà bao nhiêu sandwich nó ăn hồi sáng muốn theo lối cũ mà mửa ra ngoài.
– Cô chủ nhiệm đưa em này lên 12A1 giúp tôi.
– Vâng. Em theo tôi.
Nó khẽ rùng mình một cái rồi cũng bước theo bà cô. A di đà Phật cho con sống sót tai qua nạn khỏi hết cái năm được bà này chủ nhiệm, Amen!
Bước đến lớp nó, không một âm thanh được phát ra, im lặng một cách đáng sợ, đến nỗi nó còn tưởng không có ai trong lớp nữa đó chứ. Chẳng bù với cái trường cũ của nó, ồn còn hơn cái chợ chồm hổm. Bà cô bước vào lớp, theo sau là nó, nó cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể để giới thiệu về mình.
– Mình là Hoàng Thùy Yến Nhi, các bạn có thể gọi mình là Chris cũng được.
Hình như nó nhầm thì phải? Nó vừa nói xong thì cái lớp ồn như vỡ chợ, nam thì vỗ tay hét ầm lên như chào đón minh tinh của Holyhood, nữ thì bĩu môi bàn tán xì xà xì xầm. Nó biết là nó đẹp nhưng có cần phải làm quá đến vậy không hở trời??? ( Con lạy mẹ )
Nhưng nó cũng thấy bình thường thôi vì mấy cái hoàn cảnh này nó đã quá quen qua ba cái truyện fiction mà Suz thường hay đọc trên mạng.
Bà cô thấy ồn quá bèn đập bàn cái rầm thu hút sự chú ý của cả lớp và nói.
– Các em im lặng. Nhi nhỏ hơn các em một tuổi nên chiếu cố bạn nhiều một chút nha.
_____Có cần phải nói tới cỡ đó không trời? Bộ nhỏ tuổi hơn là có tội hả?_____
Bên dưới lớp, khác với sự ồn ào trên bảng thì Ken đang há hốc mồm nhìn nó, ly cà phê trong tay buông lõng tự do. Anh cứ tưởng thoát khỏi nó ai dè còn “được” chung lớp nữa chứ. Mặc dù biết nó là thiên tài, đi học chỉ là đi chơi cho vui nhưng có nhất thiết phải ám anh suốt như thế không chứ?
Win cũng trong tình trạng tương tự với Ken, cục tức hồi sáng chưa tiêu hóa mà bây giờ còn gặp nó trong lớp nên dầu châm thêm vào khiến lửa cháy bật lên và phừng phừng như hỏa diệm sơn.
Nó nhìn hai người mỉm cười thật dịu dàng nhưng trong ánh mắt tỏa ra hàn khí khiến cả hai không hẹn cùng run nhưng nam sinh trong lớp, người phun máu mũi, người ngã khỏi ghế bất tỉnh nhân sự. Người ta nói hoa hồng có gai quả không sai ( Amen!!! ).
– Em có thể ngồi ở đâu vậy cô?
Nó quay sang nhìn cô hiền thục cùng nụ cười trên môi làm bả cũng phải đỏ cả mặt run rẩy lắp bắp đưa tay chỉ xuống cuối lớp.
– Em…em…ngồi…ở…ở…kia.
Ken bỏ nó ở đó chạy đi với những tình yêu của ổng ở trên lớp làm nó tức xì khói lỗ mũi. Cái đồ có gái nới em, có girls quên sister, trọng sắc khinh tài,…
Nó đẩy cửa bước vào, ông hiệu trưởng trông cũng…đẹp lão với nguyên nốt ruồi “chà bá lửa” ngự trị trên mặt. Chưa bao giờ nó thấy một nét đẹp…độc mà lạ đến thế.
– Em chào thầy ạ!
Thấy nó, ông thầy độc mà lạ tung ghế chạy lại tay bắt mặt mừng nhe nguyên hàm răng…thỏ trắng bóng như quảng cáo P/S lửa băng chào lại khiến nó muốn té xỉu tại chỗ luôn cho rồi. Giờ nó đã hiểu vì sao xung quanh phòng hiệu trưởng lại tỏa ra hàn khí lạnh đến nỗi không một bóng người và anh Ken yêu vấu nỡ bỏ nó cho…sói thế này. Không trách ổng được, cái này phải trách ba nuôi của nó, bộ hết người rồi hay sao mà để ông này làm hiệu trưởng vậy trời.
– Chào tiểu thư! Tôi đón tiểu thư trước cổng sáng giờ mà không thấy, tưởng cô không đi học chứ.
– Thầy đừng gọi em là tiểu thư này nọ khó nghe quá. Mà thầy cứ vờ như không biết em thì càng tốt.
– Tại sao? Chủ tịch…
– Không sao đâu. Em ghét rắc rối. Giờ em học lớp nào vậy thầy?
– Vâng. Theo tuổi thì tiểu thư học lớp 11 nhưng vì…nên…tiểu thư học 12A1, chung lớp với thiếu gia.
– Dạ vậy cũng được. Thầy đừng tiết lộ bất cứ thông tin gì của em nha.
– Vâng. Tôi hiểu rồi ạ. Để tôi cho người đưa tiểu thư lên lớp.
Ông thầy lấy điện thoại gọi cho ai đó, một lúc sau thì một cô giáo trẻ măng đẹp như nàng…Chung Vô Diệm bước vào. A men!!! Bộ hết người rồi hả ta? Giáo viên trường này chắc chung một đặc điểm là độc, lạ quá.
Nó cứ há hốc mồm, trợn tròn hai con mắt ra ngắm nhìn nhan sắc chim rơi cá ngửa của bả mà bao nhiêu sandwich nó ăn hồi sáng muốn theo lối cũ mà mửa ra ngoài.
– Cô chủ nhiệm đưa em này lên 12A1 giúp tôi.
– Vâng. Em theo tôi.
Nó khẽ rùng mình một cái rồi cũng bước theo bà cô. A di đà Phật cho con sống sót tai qua nạn khỏi hết cái năm được bà này chủ nhiệm, Amen!
Bước đến lớp nó, không một âm thanh được phát ra, im lặng một cách đáng sợ, đến nỗi nó còn tưởng không có ai trong lớp nữa đó chứ. Chẳng bù với cái trường cũ của nó, ồn còn hơn cái chợ chồm hổm. Bà cô bước vào lớp, theo sau là nó, nó cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể để giới thiệu về mình.
– Mình là Hoàng Thùy Yến Nhi, các bạn có thể gọi mình là Chris cũng được.
Hình như nó nhầm thì phải? Nó vừa nói xong thì cái lớp ồn như vỡ chợ, nam thì vỗ tay hét ầm lên như chào đón minh tinh của Holyhood, nữ thì bĩu môi bàn tán xì xà xì xầm. Nó biết là nó đẹp nhưng có cần phải làm quá đến vậy không hở trời??? ( Con lạy mẹ )
Nhưng nó cũng thấy bình thường thôi vì mấy cái hoàn cảnh này nó đã quá quen qua ba cái truyện fiction mà Suz thường hay đọc trên mạng.
Bà cô thấy ồn quá bèn đập bàn cái rầm thu hút sự chú ý của cả lớp và nói.
– Các em im lặng. Nhi nhỏ hơn các em một tuổi nên chiếu cố bạn nhiều một chút nha.
_____Có cần phải nói tới cỡ đó không trời? Bộ nhỏ tuổi hơn là có tội hả?_____
Bên dưới lớp, khác với sự ồn ào trên bảng thì Ken đang há hốc mồm nhìn nó, ly cà phê trong tay buông lõng tự do. Anh cứ tưởng thoát khỏi nó ai dè còn “được” chung lớp nữa chứ. Mặc dù biết nó là thiên tài, đi học chỉ là đi chơi cho vui nhưng có nhất thiết phải ám anh suốt như thế không chứ?
Win cũng trong tình trạng tương tự với Ken, cục tức hồi sáng chưa tiêu hóa mà bây giờ còn gặp nó trong lớp nên dầu châm thêm vào khiến lửa cháy bật lên và phừng phừng như hỏa diệm sơn.
Nó nhìn hai người mỉm cười thật dịu dàng nhưng trong ánh mắt tỏa ra hàn khí khiến cả hai không hẹn cùng run nhưng nam sinh trong lớp, người phun máu mũi, người ngã khỏi ghế bất tỉnh nhân sự. Người ta nói hoa hồng có gai quả không sai ( Amen!!! ).
– Em có thể ngồi ở đâu vậy cô?
Nó quay sang nhìn cô hiền thục cùng nụ cười trên môi làm bả cũng phải đỏ cả mặt run rẩy lắp bắp đưa tay chỉ xuống cuối lớp.
– Em…em…ngồi…ở…ở…kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.