Chương 7
Phỉ Phỉ
31/05/2013
Bà cô đập bảng để mọi người tập trung quay lên nghe giảng bài. Phía dưới này Ken mới nói nho nhỏ với nó và ba chàng kia.
– Hai người trên là Ryan và Fed, cũng là bạn anh. Còn đây là em gái tao. Hiểu chưa hai thằng ngu?
– “Ồ, thế à!” Fed trầm ngâm rồi nhìn nó hỏi “Em có bạn trai chưa?”
Ken cốc đầu thằng bạn mình cái “cốp” trừng mắt gằng từng chữ.
– Cho dù nó chưa có bạn trai thì cũng-chưa-tới-lượt-của-mày.
– “Gớm. Bảo vệ em gái dữ hén” Ryan lè lưỡi trêu Ken làm anh mém chút nữa là bị cốc đầu như Fed rồi.
– “Ủa nhưng sao cô ta họ Hoàng còn mày họ Đinh?” Win nhìn Ken hỏi khiến Ryan và Fed cũng tròn xoe mắt chóng hai tay lên cằm chờ đợi câu trả lời thích đáng.
– Em là con nuôi.
Nó nói trong niềm hân hoan khiến ba người đứng hình nhíu mày. Họ đang đánh thót trong tim khi thấy mình lỡ làm nó đau lòng vì đã nhắc đến cái chuyện không mấy vui vẻ.
Nó như hiểu họ đang nghĩ gì bèn nở một nụ cười trấn an và giải thích.
– Không phải như mấy anh nghĩ đâu. Em có gia đình mà tại ba nuôi thương nên nhận em làm con gái nuôi của ông thôi. Chuyện cũng lâu lắm rồi.
– “Thế à!” Cả ba đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nó cười cười mà có hai trái tim đã lỗi mất một nhịp, biết ai không? Bí mật nhé.
Nó lao vào nhà với một tốc độ nhanh nhất có thể, băng băng qua phòng khách mà phóng thẳng lên lầu, ông nội nó buông tờ báo xuống ngước lên nhìn bác quản gia.
– Bão đến hay sao mà gió thổi ghê quá vậy?
Ông quản gia nãy giờ đứng bên cạnh cũng ngơ ngác không kém.
– Tôi đã đóng kín cửa sổ rồi thưa lão gia, nhưng không hiểu sao gió vẫn thổi vào tới đây.
Ông nó tự dưng dở hơi xuất khẩu thành thơ.
Em là gió, anh là mưa
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi
Chuyện bình thường, trời sẽ nắng.
“Phụt”
Bác quản gia quá chấn động trước bài thơ con cóc đó mà bao nhiêu nước miếng phun ra ngoài hết tạo thành một cơn mưa phùn vô cùng lãng mạn trên…đầu ông nó.
Còn ông thì một tay cầm chiếc khăn tay lau đi lau lại trên mái đầu bóng lưỡng của mình và mắt thì trừng ngài quản gia kính mến muốn cháy cả mái tóc trắng.
Nó thả mình xuống giường cái “ùynh”, quăng luôn cái cặp xuống đất không màng đến thế sự. Tự nhiên nó nhớ cái lớp cũ da diết, lớp gì đâu mà như cái chợ nhưng không lạnh lẽo và xa lánh như lớp mới này. Rồi tự dưng nó nhớ mẹ, nhớ ba của nó, nó đưa tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền hình hai ngôi sao lồng ghép vào nhau đang đeo trên cổ mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Đã ba năm rồi, nó đã theo cái nhiệm vụ này ba năm rồi nhưng vẫn không tìm được tí tin tức nào về tổ chức Angel cả. Nó hận hắn mặc dù chưa bao giờ gặp hắn, thậm chí nó còn không biết hắn bao nhiêu tuổi, tên gì,…
_____Phải chăng con vô dụng quá?_____
_____Con không biết phải làm sao để tìm ra hắn, kẻ đã giết ba mẹ_____
Nó móc điện thoại ra gọi cho Suz.
Chú thích: nhân viên của Death bắt buộc phải sử dụng hai chiếc điện thoại, một để liên lạc bên ngoài, hai là để sử dụng nội bộ của tổ chức. Điện thoại sừ dụng nội bộ được thiết kế rất đặc biệt.
– Đầu điện thoại có gắn một cái nhúm đỏ giống đèn led bình thường nhưng nó có thể bắn ra tai laze tần số thay đổi tùy theo mức độ để cắt những vật liệu đơn giản như sắt, kiếng, thủy tinh,…
– Nó có thiết bị mở tự động các loại khóa điện tử khi được kết nối trực tiếp tới trung tâm.
– Nó được cái đặc chế độ tự hủy khi rơi vào tay kẻ thù để tránh bị rò rỉ những tin tức quan trọng.
– Thiết bị GPS được đảm bảo liên tục giúp nhân viên không gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ.
–
– Haizzz. Nhớ mày gọi không được sao?
-<Ớ! Hôm nay bão cấp mấy vậy? Chris mà nhớ tới Suz này sao?>
– Hứ! Con quỷ. Bên đó thế nào rồi em?
–
– Chứ không phải lão Bin hả?
– <Ờ thì gộp ổng vô luôn. Mày sao rồi? Bên đó vui không?>
- Không có tụi bây quậy khiến tao chán muốn chết rồi đây nè nhưng cũng nhờ gặp cha Ken nên cũng vơi bớt đi phần nào ha ha ha.
–
– Ha ha ha. Ừ! Còn vụ Angel thì sao rồi?
– <Ờ tao quên nói với mày. Bên mày có Tứ đại Thiên Vương gì đó đúng không?>
– Ừ! Sao mày biết bọn họ? Rồi sao?
–
– Sao? Không thể nào. Ken là một trong bốn người đó. Tao tiếp xúc với họ rồi, không có gì khả nghi cả.
–
– Tao cũng thế.
–
– Ráng đi em he he. Bye mày.
–
– Hai người trên là Ryan và Fed, cũng là bạn anh. Còn đây là em gái tao. Hiểu chưa hai thằng ngu?
– “Ồ, thế à!” Fed trầm ngâm rồi nhìn nó hỏi “Em có bạn trai chưa?”
Ken cốc đầu thằng bạn mình cái “cốp” trừng mắt gằng từng chữ.
– Cho dù nó chưa có bạn trai thì cũng-chưa-tới-lượt-của-mày.
– “Gớm. Bảo vệ em gái dữ hén” Ryan lè lưỡi trêu Ken làm anh mém chút nữa là bị cốc đầu như Fed rồi.
– “Ủa nhưng sao cô ta họ Hoàng còn mày họ Đinh?” Win nhìn Ken hỏi khiến Ryan và Fed cũng tròn xoe mắt chóng hai tay lên cằm chờ đợi câu trả lời thích đáng.
– Em là con nuôi.
Nó nói trong niềm hân hoan khiến ba người đứng hình nhíu mày. Họ đang đánh thót trong tim khi thấy mình lỡ làm nó đau lòng vì đã nhắc đến cái chuyện không mấy vui vẻ.
Nó như hiểu họ đang nghĩ gì bèn nở một nụ cười trấn an và giải thích.
– Không phải như mấy anh nghĩ đâu. Em có gia đình mà tại ba nuôi thương nên nhận em làm con gái nuôi của ông thôi. Chuyện cũng lâu lắm rồi.
– “Thế à!” Cả ba đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nó cười cười mà có hai trái tim đã lỗi mất một nhịp, biết ai không? Bí mật nhé.
Nó lao vào nhà với một tốc độ nhanh nhất có thể, băng băng qua phòng khách mà phóng thẳng lên lầu, ông nội nó buông tờ báo xuống ngước lên nhìn bác quản gia.
– Bão đến hay sao mà gió thổi ghê quá vậy?
Ông quản gia nãy giờ đứng bên cạnh cũng ngơ ngác không kém.
– Tôi đã đóng kín cửa sổ rồi thưa lão gia, nhưng không hiểu sao gió vẫn thổi vào tới đây.
Ông nó tự dưng dở hơi xuất khẩu thành thơ.
Em là gió, anh là mưa
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi
Chuyện bình thường, trời sẽ nắng.
“Phụt”
Bác quản gia quá chấn động trước bài thơ con cóc đó mà bao nhiêu nước miếng phun ra ngoài hết tạo thành một cơn mưa phùn vô cùng lãng mạn trên…đầu ông nó.
Còn ông thì một tay cầm chiếc khăn tay lau đi lau lại trên mái đầu bóng lưỡng của mình và mắt thì trừng ngài quản gia kính mến muốn cháy cả mái tóc trắng.
Nó thả mình xuống giường cái “ùynh”, quăng luôn cái cặp xuống đất không màng đến thế sự. Tự nhiên nó nhớ cái lớp cũ da diết, lớp gì đâu mà như cái chợ nhưng không lạnh lẽo và xa lánh như lớp mới này. Rồi tự dưng nó nhớ mẹ, nhớ ba của nó, nó đưa tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền hình hai ngôi sao lồng ghép vào nhau đang đeo trên cổ mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Đã ba năm rồi, nó đã theo cái nhiệm vụ này ba năm rồi nhưng vẫn không tìm được tí tin tức nào về tổ chức Angel cả. Nó hận hắn mặc dù chưa bao giờ gặp hắn, thậm chí nó còn không biết hắn bao nhiêu tuổi, tên gì,…
_____Phải chăng con vô dụng quá?_____
_____Con không biết phải làm sao để tìm ra hắn, kẻ đã giết ba mẹ_____
Nó móc điện thoại ra gọi cho Suz.
Chú thích: nhân viên của Death bắt buộc phải sử dụng hai chiếc điện thoại, một để liên lạc bên ngoài, hai là để sử dụng nội bộ của tổ chức. Điện thoại sừ dụng nội bộ được thiết kế rất đặc biệt.
– Đầu điện thoại có gắn một cái nhúm đỏ giống đèn led bình thường nhưng nó có thể bắn ra tai laze tần số thay đổi tùy theo mức độ để cắt những vật liệu đơn giản như sắt, kiếng, thủy tinh,…
– Nó có thiết bị mở tự động các loại khóa điện tử khi được kết nối trực tiếp tới trung tâm.
– Nó được cái đặc chế độ tự hủy khi rơi vào tay kẻ thù để tránh bị rò rỉ những tin tức quan trọng.
– Thiết bị GPS được đảm bảo liên tục giúp nhân viên không gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ.
–
– Haizzz. Nhớ mày gọi không được sao?
-<Ớ! Hôm nay bão cấp mấy vậy? Chris mà nhớ tới Suz này sao?>
– Hứ! Con quỷ. Bên đó thế nào rồi em?
–
– Chứ không phải lão Bin hả?
– <Ờ thì gộp ổng vô luôn. Mày sao rồi? Bên đó vui không?>
- Không có tụi bây quậy khiến tao chán muốn chết rồi đây nè nhưng cũng nhờ gặp cha Ken nên cũng vơi bớt đi phần nào ha ha ha.
–
– Ha ha ha. Ừ! Còn vụ Angel thì sao rồi?
– <Ờ tao quên nói với mày. Bên mày có Tứ đại Thiên Vương gì đó đúng không?>
– Ừ! Sao mày biết bọn họ? Rồi sao?
–
– Sao? Không thể nào. Ken là một trong bốn người đó. Tao tiếp xúc với họ rồi, không có gì khả nghi cả.
–
– Tao cũng thế.
–
– Ráng đi em he he. Bye mày.
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.