Chương 1350: Ba tháng.
Cửu Đương Gia
05/08/2015
- Tất sứ giả là tinh anh bạch doanh chữ thiên, còn là thất thiếu gia của Tất gia Huyết Lam cảnh. Không ngờ bán yêu kia xưng huynh gọi dệ với Tất sứ giả.
- Lần này tiêu đời. Tất sứ giả là người của nhị công tử, hắn nói một câu là đầu chúng ta sẽ rơi.
- Phong Phi Vân bị Mộng gia truy sát nhưng chúng ta không ra mặt điều đình, chắc chắn bị hắn ghi hận.
- Gây họa lớn rồi.
Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung im miệng, vì Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ra khỏi đại điện.
Đám cao tầng Đấu Chiến cung lau mồ hôi trán, hành lễ với Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân phớt lờ đám cao tầng Đấu Chiến cung, cùng Đông Phương Kính Nguyệt đi hướng điện vũ khác.
- Nàng nói thân thể La Phù khó ở là sao? Tu vi như La Phù mà bị bệnh?
Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:
- Ta không rành, lúc ta gặp nàng thì thấy là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Phong Phi Vân không có nhiều tình cảm với Long La Phù, nhưng nàng dù gì là nữ nhân của hắn, nhiều ít hơi quan tâm. Phong Phi Vân bước nhanh hơn.
Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung thấy Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi xa thì quay vào đại điện, kính rượu cho Tất Ninh Soái, lại nhét hai thiếu nữ xinh đẹp vào ngực gã.
Một lão nhân vừa kính rượu Tất Ninh Soái vứa hỏi dò:
- Tất sứ giả, dường như người và Phong công tử rất thân?
Tất Ninh Soái ôm hai thiếu nữ, lỗ tai nghe nói ngon nói ngọt, lòng lâng lâng, xương cốt mềm nhũn.
Tất Ninh Soái nói:
- Đương nhiên, chúng ta sống chết có nhau. Ha ha ha, các ngươi đừng thấy hắn là bán yêu thì khinh thường, huyết mạch trong người hắn rất khủng, nói ra sẽ hù chết các ngươi.
Đám cao tầng Đấu Chiến cung lòng chìm xuống đáy cốc.
Cộng với thái độ Phong Phi Vân khi đi không thèm nhìn bọn họ, có vẻ rất bất mãn.
Lần này tiêu đời.
Tất Ninh Soái uống say, đầu choáng váng, nổi máu khoác lác.
Tất Ninh Soái bí hiểm nói:
- Ta cho các ngươi biết, nhị công tử rất chú trọng hắn. Nếu các ngươi đắc tội hắn thì . . . Tự gánh lấy hậu quả!
rầm bịch!
Một lão nhân làm rớt ly rượu xuống đất, bắp chân bị chuột rút.
Đám lão nhân Đấu Chiến cung mặt xám xịt, biết mình gây họa lớn. Nếu bị nhị công tử biết bọn họ đắc tội Phong Phi Vân, nói một câu là mọi người đều rơi đầu, gia tộc chịu liên lụy.
Có lão nhân tiếp tục hỏi dò:
- Phong công tử có thích gì không?
- Phải rồi, bình thường Phong công tử thích nhất cái gì?
- Sở thích?
Tất Ninh Soái đã say, gã lắc đầu rồi lại cười:
- Mỹ nữ . . . Hắn . . . Thích mỹ nữ nhất, đặc biệt ngực . . . To, ha ha ha ha ha ha!
Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung vẻ mặt mừng rỡ, có sở thích thì tốt rồi, chỉ cần bắt trúng điểm yếu là sẽ vượt qua khó khăn này.
- Đừng giành, bọn họ là của ta, của ta, của ta hết!
Tất Ninh Soái bị rót mấy chục ly, đã say bí tỉ. Phong Phi Vân cho rằng đám lão nhân Đấu Chiến cung định cướp hai thiếu nữ xinh đẹp trong ngực, gã đánh bay mấy bình rượu trên bàn xuống, đè hai thiếu nữ lên mặt bàn, cởi áo các nàng.
Xoẹt!
Quần áo rách lộ ra thân thể trắng mịn.
Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung rất biết điều, nhanh chóng ra khỏi đại điện.
- Thật là vật họp theo loài, Tất sứ giả và Phong công tử quen thân không phải ngẫu nhiên.
- Quan trọng là bên Phong công tử đang rất tức giận, chúng ta phải nhắm vào sở thích của Phong công tử, trấn áp hắn.
- Cái này dễ, đêm nay chúng ta mở tiệc mời Phong công tử, thuận tiện xin lỗi, giữ hắn qua đêm trong Đấu Chiến cung rồi chọn hai xử nữ đưa vào phòng hắn.
- Nữ nhân bình thường sợ là Phong công tử không vừa mắt, không thấy Đông Phương cô nương đi bên cạnh Phong công tử là tuyệt sắc trần gian sao?
- Nhức đầu quá, biết vậy lúc đó không nên như thế.
* * *
Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi đến quỳnh lâu ngọc đài đầu bên kia Đấu Chiến cung. Nơi này tràn đầy linh yên, tiên cung bay trên cao, linh trì dưới đất, linh điểu hình dạng khác nhau chơi đùa trong linh trì.
Long La Phù ngụ ở đây.
Một con 'vịt nhỏ' màu trắng chạy tới:
- Phong Phi Vân, lão phu bàn chuyện nghiêm túc với ngươi.
Đương nhiên đây là không phải con vịt mà là con rùa chân và cổ dài.
- Ngươi cũng không giống con rùa nghiêm túc.
Phong Phi Vân không muốn nói nhảm nhí với Mao Ô Quy, bước ngang qua đầu nó.
- Lần này thật sự là chuyện nghiêm túc!
Mao Ô Quy nhún chân bay lên vai Phong Phi Vân, giật lỗ tai hắn thì thầm:
- Ta muốn làm nghĩa phụ của con ngươi!
Bùm!
Phong Phi Vân túm đuôi Mao Ô Quy ném vào hồ nước:
- Biến giùm đi!
Mao Ô Quy sặc nước, hét to:
- Long La Phù mang thai con của ngươi!
Xoạt!
Phong Phi Vân rùng mình, lỗ chân lông toàn thân nở rộng, tim ngừng đập, đứng im tại chỗ. Một lúc lâu sau Phong Phi Vân xoa tai, không dám tin điều vừa nghe được.
Phong Phi Vân hỏi:
- Ngươi mới nói gì?
Đông Phương Kính Nguyệt khựng lại, ánh mắt phức tạp, tay siết chặt. Cảm giác trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt rất lạ, như có cái gì bị người cướp mất. Lòng tĩnh lặng nay như nước biển dậy sóng.
Mao Ô Quy bò lên bờ:
- Lão phu mới phát hiện gần đây, theo lão phu suy tính, suy đoán cộng với nàng làm vài chuyện khác lạ thì chắc chắn mang thai, khoảng ba tháng.
Phong Phi Vân bật thốt:
- Ba tháng?
- Đúng vậy! Là ba tháng.
Mao Ô Quy làm bộ dạng tang thương, đứng thẳng người, hai tay chắp Sau lưng.
Mao Ô Quy ngửa đầu than thở:
- Ngươi còn nhớ Long La Phù trong Thần đô ba tháng trước không?
Mao Ô Quy nhắc làm Phong Phi Vân nhớ ra.
Ba tháng trước Phong Phi Vân và Long La Phù có một đêm mặn nồng.
Nếu Long La Phù mang thai nhi tử hoặc nữ nhi của hắn . . .
Dù là kiếp trước hay kiếp này Phong Phi Vân chưa từng có kinh nghiệm làm phụ thân, hắn ngây người. Quan trọng nhất là Long La Phù làm mẫu thân, thiệt hố cha.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Chẳng phải Lưu gia gia nói khả năng sinh dục của ta rất thấp sao? Tại sao đột nhiên có thai?
Đông Phương Kính Nguyệt im lặng thật lâu sau lên tiếng:
- Nếu ngươi không muốn đứa trẻ đó thì ta giải quyết giúp ngươi.
Phong Phi Vân ho khan:
- Khụ khụ.
Phong Phi Vân cảm thấy Đông Phương Kính Nguyệt quá chủ động, từ chối:
- Không cần phiền nàng.
Mao Ô Quy nói:
- Không làm rớt được, là thần thai, dù thánh linh đến chưa chắc hủy thần thai trong bụng nàng được.
Mao Ô Quy tiếp tục bảo:
- Phong Phi Vân, quan hệ của chúng ta thì khỏi phải nói, thân còn hơn huynh đệ ruột. Tam uốn làm nghĩa phụ của đứa trẻ, đừng ai giành với ta . . .
Bùm!
Mao Ô Quy lại bị ném vào hồ nước.
* * *
Long La Phù đứng lên lầu đài lơ lửng giữa trời, mặc trường bào màu vàng rộng thùng thình, tóc dãi rũ xuống mông, chân mày liễu, mắt sáng trong, môi hồng. Long La Phù nhìn các dãy kkiến trúc cổ trong Vực thành Quỷ vực, người phát ra uy nghiêm đế hoàng, thêm phần nữ nhân mềm mại, xinh đẹp.
Đã mang thai ba tháng nhưng dáng người Long La Phù không thay đổi gì, cái bụng hơi căng tròn, eo không thô bao nhiêu, chân thon dài.
Người gặp Long La Phù sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ chưa xuất giá, ai tin nàng là thiếu phụ chưa cưới đã có bầu?
- Lần này tiêu đời. Tất sứ giả là người của nhị công tử, hắn nói một câu là đầu chúng ta sẽ rơi.
- Phong Phi Vân bị Mộng gia truy sát nhưng chúng ta không ra mặt điều đình, chắc chắn bị hắn ghi hận.
- Gây họa lớn rồi.
Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung im miệng, vì Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ra khỏi đại điện.
Đám cao tầng Đấu Chiến cung lau mồ hôi trán, hành lễ với Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân phớt lờ đám cao tầng Đấu Chiến cung, cùng Đông Phương Kính Nguyệt đi hướng điện vũ khác.
- Nàng nói thân thể La Phù khó ở là sao? Tu vi như La Phù mà bị bệnh?
Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:
- Ta không rành, lúc ta gặp nàng thì thấy là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Phong Phi Vân không có nhiều tình cảm với Long La Phù, nhưng nàng dù gì là nữ nhân của hắn, nhiều ít hơi quan tâm. Phong Phi Vân bước nhanh hơn.
Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung thấy Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi xa thì quay vào đại điện, kính rượu cho Tất Ninh Soái, lại nhét hai thiếu nữ xinh đẹp vào ngực gã.
Một lão nhân vừa kính rượu Tất Ninh Soái vứa hỏi dò:
- Tất sứ giả, dường như người và Phong công tử rất thân?
Tất Ninh Soái ôm hai thiếu nữ, lỗ tai nghe nói ngon nói ngọt, lòng lâng lâng, xương cốt mềm nhũn.
Tất Ninh Soái nói:
- Đương nhiên, chúng ta sống chết có nhau. Ha ha ha, các ngươi đừng thấy hắn là bán yêu thì khinh thường, huyết mạch trong người hắn rất khủng, nói ra sẽ hù chết các ngươi.
Đám cao tầng Đấu Chiến cung lòng chìm xuống đáy cốc.
Cộng với thái độ Phong Phi Vân khi đi không thèm nhìn bọn họ, có vẻ rất bất mãn.
Lần này tiêu đời.
Tất Ninh Soái uống say, đầu choáng váng, nổi máu khoác lác.
Tất Ninh Soái bí hiểm nói:
- Ta cho các ngươi biết, nhị công tử rất chú trọng hắn. Nếu các ngươi đắc tội hắn thì . . . Tự gánh lấy hậu quả!
rầm bịch!
Một lão nhân làm rớt ly rượu xuống đất, bắp chân bị chuột rút.
Đám lão nhân Đấu Chiến cung mặt xám xịt, biết mình gây họa lớn. Nếu bị nhị công tử biết bọn họ đắc tội Phong Phi Vân, nói một câu là mọi người đều rơi đầu, gia tộc chịu liên lụy.
Có lão nhân tiếp tục hỏi dò:
- Phong công tử có thích gì không?
- Phải rồi, bình thường Phong công tử thích nhất cái gì?
- Sở thích?
Tất Ninh Soái đã say, gã lắc đầu rồi lại cười:
- Mỹ nữ . . . Hắn . . . Thích mỹ nữ nhất, đặc biệt ngực . . . To, ha ha ha ha ha ha!
Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung vẻ mặt mừng rỡ, có sở thích thì tốt rồi, chỉ cần bắt trúng điểm yếu là sẽ vượt qua khó khăn này.
- Đừng giành, bọn họ là của ta, của ta, của ta hết!
Tất Ninh Soái bị rót mấy chục ly, đã say bí tỉ. Phong Phi Vân cho rằng đám lão nhân Đấu Chiến cung định cướp hai thiếu nữ xinh đẹp trong ngực, gã đánh bay mấy bình rượu trên bàn xuống, đè hai thiếu nữ lên mặt bàn, cởi áo các nàng.
Xoẹt!
Quần áo rách lộ ra thân thể trắng mịn.
Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung rất biết điều, nhanh chóng ra khỏi đại điện.
- Thật là vật họp theo loài, Tất sứ giả và Phong công tử quen thân không phải ngẫu nhiên.
- Quan trọng là bên Phong công tử đang rất tức giận, chúng ta phải nhắm vào sở thích của Phong công tử, trấn áp hắn.
- Cái này dễ, đêm nay chúng ta mở tiệc mời Phong công tử, thuận tiện xin lỗi, giữ hắn qua đêm trong Đấu Chiến cung rồi chọn hai xử nữ đưa vào phòng hắn.
- Nữ nhân bình thường sợ là Phong công tử không vừa mắt, không thấy Đông Phương cô nương đi bên cạnh Phong công tử là tuyệt sắc trần gian sao?
- Nhức đầu quá, biết vậy lúc đó không nên như thế.
* * *
Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi đến quỳnh lâu ngọc đài đầu bên kia Đấu Chiến cung. Nơi này tràn đầy linh yên, tiên cung bay trên cao, linh trì dưới đất, linh điểu hình dạng khác nhau chơi đùa trong linh trì.
Long La Phù ngụ ở đây.
Một con 'vịt nhỏ' màu trắng chạy tới:
- Phong Phi Vân, lão phu bàn chuyện nghiêm túc với ngươi.
Đương nhiên đây là không phải con vịt mà là con rùa chân và cổ dài.
- Ngươi cũng không giống con rùa nghiêm túc.
Phong Phi Vân không muốn nói nhảm nhí với Mao Ô Quy, bước ngang qua đầu nó.
- Lần này thật sự là chuyện nghiêm túc!
Mao Ô Quy nhún chân bay lên vai Phong Phi Vân, giật lỗ tai hắn thì thầm:
- Ta muốn làm nghĩa phụ của con ngươi!
Bùm!
Phong Phi Vân túm đuôi Mao Ô Quy ném vào hồ nước:
- Biến giùm đi!
Mao Ô Quy sặc nước, hét to:
- Long La Phù mang thai con của ngươi!
Xoạt!
Phong Phi Vân rùng mình, lỗ chân lông toàn thân nở rộng, tim ngừng đập, đứng im tại chỗ. Một lúc lâu sau Phong Phi Vân xoa tai, không dám tin điều vừa nghe được.
Phong Phi Vân hỏi:
- Ngươi mới nói gì?
Đông Phương Kính Nguyệt khựng lại, ánh mắt phức tạp, tay siết chặt. Cảm giác trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt rất lạ, như có cái gì bị người cướp mất. Lòng tĩnh lặng nay như nước biển dậy sóng.
Mao Ô Quy bò lên bờ:
- Lão phu mới phát hiện gần đây, theo lão phu suy tính, suy đoán cộng với nàng làm vài chuyện khác lạ thì chắc chắn mang thai, khoảng ba tháng.
Phong Phi Vân bật thốt:
- Ba tháng?
- Đúng vậy! Là ba tháng.
Mao Ô Quy làm bộ dạng tang thương, đứng thẳng người, hai tay chắp Sau lưng.
Mao Ô Quy ngửa đầu than thở:
- Ngươi còn nhớ Long La Phù trong Thần đô ba tháng trước không?
Mao Ô Quy nhắc làm Phong Phi Vân nhớ ra.
Ba tháng trước Phong Phi Vân và Long La Phù có một đêm mặn nồng.
Nếu Long La Phù mang thai nhi tử hoặc nữ nhi của hắn . . .
Dù là kiếp trước hay kiếp này Phong Phi Vân chưa từng có kinh nghiệm làm phụ thân, hắn ngây người. Quan trọng nhất là Long La Phù làm mẫu thân, thiệt hố cha.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Chẳng phải Lưu gia gia nói khả năng sinh dục của ta rất thấp sao? Tại sao đột nhiên có thai?
Đông Phương Kính Nguyệt im lặng thật lâu sau lên tiếng:
- Nếu ngươi không muốn đứa trẻ đó thì ta giải quyết giúp ngươi.
Phong Phi Vân ho khan:
- Khụ khụ.
Phong Phi Vân cảm thấy Đông Phương Kính Nguyệt quá chủ động, từ chối:
- Không cần phiền nàng.
Mao Ô Quy nói:
- Không làm rớt được, là thần thai, dù thánh linh đến chưa chắc hủy thần thai trong bụng nàng được.
Mao Ô Quy tiếp tục bảo:
- Phong Phi Vân, quan hệ của chúng ta thì khỏi phải nói, thân còn hơn huynh đệ ruột. Tam uốn làm nghĩa phụ của đứa trẻ, đừng ai giành với ta . . .
Bùm!
Mao Ô Quy lại bị ném vào hồ nước.
* * *
Long La Phù đứng lên lầu đài lơ lửng giữa trời, mặc trường bào màu vàng rộng thùng thình, tóc dãi rũ xuống mông, chân mày liễu, mắt sáng trong, môi hồng. Long La Phù nhìn các dãy kkiến trúc cổ trong Vực thành Quỷ vực, người phát ra uy nghiêm đế hoàng, thêm phần nữ nhân mềm mại, xinh đẹp.
Đã mang thai ba tháng nhưng dáng người Long La Phù không thay đổi gì, cái bụng hơi căng tròn, eo không thô bao nhiêu, chân thon dài.
Người gặp Long La Phù sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ chưa xuất giá, ai tin nàng là thiếu phụ chưa cưới đã có bầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.