Chương 1248: Bầy rồng bắt đầu nuốt trời.
Cửu Đương Gia
02/08/2015
Mắt Long La Phù lạnh băng, nàng nghĩ đến cuộc họp trong đại điện tử khí vừa rồi, lòng nổi lên sát ý khiếp người, rèm mi cong biến thành kiếm bén.
Long La Phù đẩy cửa đi vào tẩm cung, trong lòng suy nghĩ đối sách, không phát hiện trong tẩm cung canh gác nghiêm ngặt mất hết gạch, cột, thần đài.
- Ai đó?
Long La Phù cảm giác một tia linh khí dao động từ mành châu ngọc bên kia, thấy bóng dáng nam nhân đứng đối diện, nàng cũng nhận ra tẩm cung bị người cướp sạch. Lửa giận bùng cháy.
Tẩm cung Tấn đế bị người xâm nhập, đây là chuyện không có đế hoàng nào tha thứ được.
Phong Phi Vân cầm quyển đế chỉ màu vàng vén góc mành lên, đi ra.
Phong Phi Vân ngắm đế chỉ, cười chào:
- Long La Phù, đã lâu không gặp.
Nếu người khác dám gọi thẳng tên Long La Phù đã sớm bị nàng trấn áp, lăng trì xử tử. Nhưng khi Long La Phù thấy rõ khuôn mặt nam nhân thì thu về linh nguyên vàng trong tay.
Long La Phù hừ lạnh một tiếng:
- Phong Phi Vân, ngươi dám xâm nhập tẩm cung của bản đế, quá to gan!
Long La Phù không hỏi Phong Phi Vân làm sao vào tẩm cung, vì nàng biết hắn có bản lĩnh đó.
Phong Phi Vân tùy tiện tìm cái ghế điêu bằng gỗ cổ ngàn năm, ngồi xuống, ném đế chỉ xuống chân Long La Phù.
Phong Phi Vân lạnh lùng nói:
- Làm Tấn đế có khác, chớp mắt đã trở mặt.
Long La Phù vẫn ngẩng cao đầu, cần cổ trắng nõn xinh đẹp, phát ra khí chất khác với nữ nhân bình thường. Long La Phù không nhặt đế chỉ lên, vì không cần xem nàng cũng biết nội dung, là nàng tự tay viết.
- Phong Phi Vân, ngươi nên biết rõ hơn ta, vương khác họ của hoàng tộc phải cưới công chúa mới là vương khác họ thật sự. Nhưng Nguyệt công chúa đính hôn với ngươi đã chết, công chúa chết, ngươi không có tư cách làm Thần Vương nữa. Hoàng tộc xem nặng phép tắc nhất, nếu không có phép tắc thì không thành đất nước.
Khuôn mặt Long La Phù vẫn khuynh thành tuyệt đại, càng xinh đẹp rực rỡ hơn, khí thế càng lúc càng mạnh. Nhiều người sẽ bị khí thế từ Long La Phù đè ép cúi đầu.
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Nguyệt công chúa không chết.
Long La Phù híp mắt bắn ra sát ý:
- Cái gì?
Phong Phi Vân mỉa mai:
- Lúc trước ta giấu Nguyệt công chúa đi, nếu không nàng làm sao dễ dàng leo lên ngai vàng như thế?
Sát ý trên người Long La Phù càng đậm.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu nàng muốn ngăn hậu hoạn, tiêu diệt Nguyệt công chúa thì ta khuyên nàng tốt nhất hãy bỏ suy nghĩ đó đi.
Long La Phù thu về sát ý, nói:
- Ngươi đến đế cung để nói mấy chuyện này với ta?
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Nếu ta nói nhớ nàng, đến thăm nàng thì nàng có tin không?
- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ta còn là La Phù công chúa ngày xưa sao? Bây giờ ta là Tấn đế đương triều, chí tôn một phương. Đây không phải nơi ngươi muốn đến liền đến!
Người Long La Phù phát ra các long khí màu vàng bay vờn quanh, khí thế hùng hồn khiếp người phô thiên cái địa đổ ập xuống Phong Phi Vân.
Mặt Phong Phi Vân âm trầm quát to:
- Quỳ xuống cho ta!
Vũ Hóa đài trong đan điền phát ra ánh sáng chói mắt. Linh hồn Long La Phù để lại trong Vũ Hóa đài rung lên, truyền vào cơ thể nàng.
Thùng!
Long La Phù không thể giống như Long Khương Linh ngăn cách linh hồn, bị lực lượng của Vũ Hóa đài chấn nhiếp, linh hồn run lên. Long La Phù không cam lòng, khuất nhục, bất đắc dĩ quỳ trước mặt Phong Phi Vân.
Đây là lực lượng không theo Long La Phù khống chế điểu khiển thân thể của nàng. Long La Phù không muốn chút nào nhưng cuối cùng vẫn quỳ dưới đất, sự kiêu ngạo, uy nhiếp đế vương đều bị đánh nát không còn sót lại chút gì.
Ngón tay Phong Phi Vân nâng cằm nhọn trắng mịn, nhìn răng cắn chặt môi hồng.
Phong Phi Vân hôn môi Long La Phù, nói:
- Đừng nghĩ ta thật sự muốn gặp nàng. Loại người ngồi trên ngôi cao liền đối phó với người trừng giúp đỡ mình, thứ nữ nhân như nàng không làm ta thấy hứng thú. Nếu không phải để nàng sống còn có ích thì bây giờ nàng sẽ không quỳ nói chuyện với ta.
Long La Phù cắn chặt răng:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân thả Long La Phù ra, khẽ thở dài:
- Vốn định nói chuyện đàng hoàng với nàng ai ngờ làm căng như vậy. Đứng lên đi, nói sao nàng cũng là Tấn đế đương triều, để nàng quỳ dưới đất thật không nể mặt.
Người Long La Phù run run chậm rãi đứng dậy, cả người mất hết sức lực. Long La Phù nhiều lần tưởng tượng Phong Phi Vân quỳ trước mặt mình, không ngờ nay gặp nhau thì nàng mới là người quỳ xuống. Đế uy tích lũy mấy năm nay bị tiếng quát to của Phong Phi Vân chấn vỡ.
- Ngươi . . . Ngươi không nên làm vậy với ta.
Ánh mắt Long La Phù phức tạp, người yêu kiều, dù mới quỳ trước mặt Phong Phi Vân nhưng giờ nàng vẫn lộ ra vẻ cao quý. Long La Phù chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, mỗi hành động toát ra khí độ hoàng giả. Đây là người làm đế vương mới hành động như thế được, những người khác không thể bắt chước.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng đừng làm bộ dáng đó lên mặt với ta thì ta cũng sẽ không làm chuyện đó. Xem đi, chúng ta thân thiết nói chuyện thế này có phải vui không? Cho nàng xem một thứ.
Một quả cầu lửa bay lên từ lòng bàn tay Phong Phi Vân, trong quả cầu lửa bao bọc một cái bóng quỷ phát ra khí thế cường đại. Bóng quỷ chửi rủa, gầm rống không liền miệng.
Long La Phù kinh ngạc hỏi:
- Đây là . . .?
Phong Phi Vân trả lời:
- Sát thủ bí ẩn ám sát nàng trước thái miếu hôm nàng đăng cơ.
Mặt Long La Phù lạnh băng, sát thủ này khiến nàng suốt đời khó quên, suýt đóng đinh nàng. Sau khi Long La Phù đăng cơ từng phái nhiều người truy tìm sát thủ nhưng không có tin tức gì.
Bùm!
Long La Phù vươn cánh tay ngọc bóp chết Lệ Tam Sơn, biến thành một lũ khói xanh.
Long La Phù nói:
- Ngươi cho rằng một thích khách có thể đổi lấy thần hồn Thái Vi nữ thần sao? Nói thật cho ngươi biết, bây giờ thần hồn Thái Vi nữ thần không nằm trong tay ta. Ngươi kêu Diêu Cát chăm sóc nàng nhưng Nữ Đế quay về, trước khi Diêu Cát kịp phản ứng thì Nữ Đế tự mình đến mang thần hồn Thái Vi nữ thần đi.
Long La Phù là nữ nhân tuyệt đỉnh thông minh, khi nàng bình tĩnh lại thì dễ dàng nhìn thấu mục đích Phong Phi Vân mạo hiểm lẻn vào đế cung.
Phong Phi Vân cười nói:
- Sao nàng biết ta kêu Diêu Cát chăm sóc Thái Vi?
Long La Phù trả lời:
- Ngươi nghĩ Tấn đế ta đây là kẻ điếc, người mù sao? Làm sao ta không biết chuyện của ngươi và Diêu Cát? Ngươi nghĩ Diêu Cát đáng tin sao? Nàng không phải đệ tử của Âm Hư thi động, lai lịch của Diêu Cát kinh khủng hơn ngươi tưởng tượng.
Phong Phi Vân gật gù:
- Ta đã xem thường nàng. Chậc chậc, Long Khương Linh ơi Long Khương Linh, nàng và ta không chết không ngừng.
Phong Phi Vân mỉa mai:
- Thực lực của ngươi bây giờ chưa đến mức khiến Nữ Đế chú trọng như vậy, Nữ Đế mang Thái Vi đi vì ngăn cản bầy rồng sắp binh đến dưới thành.
Phong Phi Vân hỏi:
- Bầy rồng đã bắt đầu nuốt trời?
- Các đại quân đã công phá tám yếu tắc biên cảnh Trung Hoàng phủ, ba mươi ức Thần Võ quân tan tác hai vạn dặm, tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông nhuộm đỏ núi sông hai vạn dặm. Chậm nhất trong mười ngày các đại quân sẽ đến dưới thành.
Long La Phù đẩy cửa đi vào tẩm cung, trong lòng suy nghĩ đối sách, không phát hiện trong tẩm cung canh gác nghiêm ngặt mất hết gạch, cột, thần đài.
- Ai đó?
Long La Phù cảm giác một tia linh khí dao động từ mành châu ngọc bên kia, thấy bóng dáng nam nhân đứng đối diện, nàng cũng nhận ra tẩm cung bị người cướp sạch. Lửa giận bùng cháy.
Tẩm cung Tấn đế bị người xâm nhập, đây là chuyện không có đế hoàng nào tha thứ được.
Phong Phi Vân cầm quyển đế chỉ màu vàng vén góc mành lên, đi ra.
Phong Phi Vân ngắm đế chỉ, cười chào:
- Long La Phù, đã lâu không gặp.
Nếu người khác dám gọi thẳng tên Long La Phù đã sớm bị nàng trấn áp, lăng trì xử tử. Nhưng khi Long La Phù thấy rõ khuôn mặt nam nhân thì thu về linh nguyên vàng trong tay.
Long La Phù hừ lạnh một tiếng:
- Phong Phi Vân, ngươi dám xâm nhập tẩm cung của bản đế, quá to gan!
Long La Phù không hỏi Phong Phi Vân làm sao vào tẩm cung, vì nàng biết hắn có bản lĩnh đó.
Phong Phi Vân tùy tiện tìm cái ghế điêu bằng gỗ cổ ngàn năm, ngồi xuống, ném đế chỉ xuống chân Long La Phù.
Phong Phi Vân lạnh lùng nói:
- Làm Tấn đế có khác, chớp mắt đã trở mặt.
Long La Phù vẫn ngẩng cao đầu, cần cổ trắng nõn xinh đẹp, phát ra khí chất khác với nữ nhân bình thường. Long La Phù không nhặt đế chỉ lên, vì không cần xem nàng cũng biết nội dung, là nàng tự tay viết.
- Phong Phi Vân, ngươi nên biết rõ hơn ta, vương khác họ của hoàng tộc phải cưới công chúa mới là vương khác họ thật sự. Nhưng Nguyệt công chúa đính hôn với ngươi đã chết, công chúa chết, ngươi không có tư cách làm Thần Vương nữa. Hoàng tộc xem nặng phép tắc nhất, nếu không có phép tắc thì không thành đất nước.
Khuôn mặt Long La Phù vẫn khuynh thành tuyệt đại, càng xinh đẹp rực rỡ hơn, khí thế càng lúc càng mạnh. Nhiều người sẽ bị khí thế từ Long La Phù đè ép cúi đầu.
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Nguyệt công chúa không chết.
Long La Phù híp mắt bắn ra sát ý:
- Cái gì?
Phong Phi Vân mỉa mai:
- Lúc trước ta giấu Nguyệt công chúa đi, nếu không nàng làm sao dễ dàng leo lên ngai vàng như thế?
Sát ý trên người Long La Phù càng đậm.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu nàng muốn ngăn hậu hoạn, tiêu diệt Nguyệt công chúa thì ta khuyên nàng tốt nhất hãy bỏ suy nghĩ đó đi.
Long La Phù thu về sát ý, nói:
- Ngươi đến đế cung để nói mấy chuyện này với ta?
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Nếu ta nói nhớ nàng, đến thăm nàng thì nàng có tin không?
- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ta còn là La Phù công chúa ngày xưa sao? Bây giờ ta là Tấn đế đương triều, chí tôn một phương. Đây không phải nơi ngươi muốn đến liền đến!
Người Long La Phù phát ra các long khí màu vàng bay vờn quanh, khí thế hùng hồn khiếp người phô thiên cái địa đổ ập xuống Phong Phi Vân.
Mặt Phong Phi Vân âm trầm quát to:
- Quỳ xuống cho ta!
Vũ Hóa đài trong đan điền phát ra ánh sáng chói mắt. Linh hồn Long La Phù để lại trong Vũ Hóa đài rung lên, truyền vào cơ thể nàng.
Thùng!
Long La Phù không thể giống như Long Khương Linh ngăn cách linh hồn, bị lực lượng của Vũ Hóa đài chấn nhiếp, linh hồn run lên. Long La Phù không cam lòng, khuất nhục, bất đắc dĩ quỳ trước mặt Phong Phi Vân.
Đây là lực lượng không theo Long La Phù khống chế điểu khiển thân thể của nàng. Long La Phù không muốn chút nào nhưng cuối cùng vẫn quỳ dưới đất, sự kiêu ngạo, uy nhiếp đế vương đều bị đánh nát không còn sót lại chút gì.
Ngón tay Phong Phi Vân nâng cằm nhọn trắng mịn, nhìn răng cắn chặt môi hồng.
Phong Phi Vân hôn môi Long La Phù, nói:
- Đừng nghĩ ta thật sự muốn gặp nàng. Loại người ngồi trên ngôi cao liền đối phó với người trừng giúp đỡ mình, thứ nữ nhân như nàng không làm ta thấy hứng thú. Nếu không phải để nàng sống còn có ích thì bây giờ nàng sẽ không quỳ nói chuyện với ta.
Long La Phù cắn chặt răng:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân thả Long La Phù ra, khẽ thở dài:
- Vốn định nói chuyện đàng hoàng với nàng ai ngờ làm căng như vậy. Đứng lên đi, nói sao nàng cũng là Tấn đế đương triều, để nàng quỳ dưới đất thật không nể mặt.
Người Long La Phù run run chậm rãi đứng dậy, cả người mất hết sức lực. Long La Phù nhiều lần tưởng tượng Phong Phi Vân quỳ trước mặt mình, không ngờ nay gặp nhau thì nàng mới là người quỳ xuống. Đế uy tích lũy mấy năm nay bị tiếng quát to của Phong Phi Vân chấn vỡ.
- Ngươi . . . Ngươi không nên làm vậy với ta.
Ánh mắt Long La Phù phức tạp, người yêu kiều, dù mới quỳ trước mặt Phong Phi Vân nhưng giờ nàng vẫn lộ ra vẻ cao quý. Long La Phù chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, mỗi hành động toát ra khí độ hoàng giả. Đây là người làm đế vương mới hành động như thế được, những người khác không thể bắt chước.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng đừng làm bộ dáng đó lên mặt với ta thì ta cũng sẽ không làm chuyện đó. Xem đi, chúng ta thân thiết nói chuyện thế này có phải vui không? Cho nàng xem một thứ.
Một quả cầu lửa bay lên từ lòng bàn tay Phong Phi Vân, trong quả cầu lửa bao bọc một cái bóng quỷ phát ra khí thế cường đại. Bóng quỷ chửi rủa, gầm rống không liền miệng.
Long La Phù kinh ngạc hỏi:
- Đây là . . .?
Phong Phi Vân trả lời:
- Sát thủ bí ẩn ám sát nàng trước thái miếu hôm nàng đăng cơ.
Mặt Long La Phù lạnh băng, sát thủ này khiến nàng suốt đời khó quên, suýt đóng đinh nàng. Sau khi Long La Phù đăng cơ từng phái nhiều người truy tìm sát thủ nhưng không có tin tức gì.
Bùm!
Long La Phù vươn cánh tay ngọc bóp chết Lệ Tam Sơn, biến thành một lũ khói xanh.
Long La Phù nói:
- Ngươi cho rằng một thích khách có thể đổi lấy thần hồn Thái Vi nữ thần sao? Nói thật cho ngươi biết, bây giờ thần hồn Thái Vi nữ thần không nằm trong tay ta. Ngươi kêu Diêu Cát chăm sóc nàng nhưng Nữ Đế quay về, trước khi Diêu Cát kịp phản ứng thì Nữ Đế tự mình đến mang thần hồn Thái Vi nữ thần đi.
Long La Phù là nữ nhân tuyệt đỉnh thông minh, khi nàng bình tĩnh lại thì dễ dàng nhìn thấu mục đích Phong Phi Vân mạo hiểm lẻn vào đế cung.
Phong Phi Vân cười nói:
- Sao nàng biết ta kêu Diêu Cát chăm sóc Thái Vi?
Long La Phù trả lời:
- Ngươi nghĩ Tấn đế ta đây là kẻ điếc, người mù sao? Làm sao ta không biết chuyện của ngươi và Diêu Cát? Ngươi nghĩ Diêu Cát đáng tin sao? Nàng không phải đệ tử của Âm Hư thi động, lai lịch của Diêu Cát kinh khủng hơn ngươi tưởng tượng.
Phong Phi Vân gật gù:
- Ta đã xem thường nàng. Chậc chậc, Long Khương Linh ơi Long Khương Linh, nàng và ta không chết không ngừng.
Phong Phi Vân mỉa mai:
- Thực lực của ngươi bây giờ chưa đến mức khiến Nữ Đế chú trọng như vậy, Nữ Đế mang Thái Vi đi vì ngăn cản bầy rồng sắp binh đến dưới thành.
Phong Phi Vân hỏi:
- Bầy rồng đã bắt đầu nuốt trời?
- Các đại quân đã công phá tám yếu tắc biên cảnh Trung Hoàng phủ, ba mươi ức Thần Võ quân tan tác hai vạn dặm, tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông nhuộm đỏ núi sông hai vạn dặm. Chậm nhất trong mười ngày các đại quân sẽ đến dưới thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.