Linh Chu

Chương 1206: Đại pháp song tu.

Cửu Đương Gia

30/07/2015

Nữ nhân hỏi:

- Có phải ngươi thấy hơi thất vọng?

Phong Phi Vân ôm cần cổ thon dài, cười nói:

- Mỹ nhân chủ động đưa lên cửa thế này sao ta có thể thất vọng? Mạn Diệu cô nương.

Nữ nhân đang phập phồng trên người Phong Phi Vân là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam.

Sắc đẹp của Ngọc Cơ Mạn Diệu chỉ thua Ngọc Cơ Lan Lam một bậc, bàn về gợi cảm, quyến rũ, khả năng chủ động trên giường thì đa số nam nhân sẽ chọn nàng chứ không phải sư muội.

Ngọc Cơ Mạn Diệu cười duyên, gò má hây hồng, môi đỏ mọng hé môi, ngón tay vẽ ngực Phong Phi Vân.

- Ta cứ nghĩ ngươi đoán ta là sư muội.

- Ta đều nghĩ.

Phong Phi Vân bật dậy đè Ngọc Cơ Mạn Diệu xuống, tấn công càng cuồng dã. Phong Phi Vân làm Ngọc Cơ Mạn Diệu nằm dưới thân thở hổn hển, hàm răng run cầm cập, năm ngón tay co lại. Không lâu sau Ngọc Cơ Mạn Diệu co giật toàn thân, tiết ra, ướt đẫm vải gấm trải giường.

Ngọc Cơ Mạn Diệu giật mình, lòng run rẩy. Ngọc Cơ Mạn Diệu đến tìm Phong Phi Vân là vì thấy lúc trước hắn đại chiến cùng mười mấy tôn giả Dương giới, biểu hiện cơ thể cường đại, thiên phú đỉnh cao. Dù Phong Phi Vân không phải thiên tài đẳng cấp sử thi thì thiên phú cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.

Nên Ngọc Cơ Mạn Diệu muốn hợp tập song tu với Phong Phi Vân, nàng định đêm nay truyền song tu đại pháp cho hắn. Sau khi song tu Ngọc Cơ Mạn Diệu sẽ có trình độ thiên phú ngang ngửa Phong Phi Vân, bản thân hắn cũng được nhiều ích lợi.

Nhưng chỉ mới bắt đầu giao hợp Ngọc Cơ Mạn Diệu đã chìm đắm trong thịt dục, còn tiết ra, quên chuyện tu luyện.

Chuyện này rất khủng bố. Đêm nay là lần đầu tiên Ngọc Cơ Mạn Diệu phá thân, nếu chìm đắm trong thịt dục thì tu vi cũng bị phế, sau này sẽ sa đọa thành dục nô của Phong Phi Vân, rất khó tìm về bản thân.

Trong Âm Dương Song Tu Môn đây là điều cấm kỵ hàng đầu, nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi vì không nhịn được thịt dục nên trở thành nô lệ trên giường của nam nhân. Ngọc Cơ Mạn Diệu thấy quá nhiều ví dụ, Ngọc Cơ Mạn Diệu không ngờ chính mình cũng suýt sa đọa.

Phong Phi Vân tiếp tục cày cuốc, giông gió nổi lên, làm người ngọc yêu kiều thở gấp van xin:

- Nhất . . . Nhất Trận Phong . . . Tạm dừng . . . A . . . A . . .

Phong Phi Vân không dừng lại, ánh sáng vàng lấp lánh trên người, ánh mắt nghiền ngẫm, càng dốc sức hơn.

- Cầu xin . . . Ngươi . . . Hãy dừng một lúc . . . Ta . . . Nghiêm túc . . . A . . .

Ngọc Cơ Mạn Diệu bắt đầu cầu xin, mắt ngập nước, lệ trào khóe mắt, cơ thể lại co giật, đôi chân như lún vào vũng lầy.

Phong Phi Vân biết Ngọc Cơ Mạn Diệu chủ động bò lên giường hắn chắc chắn có mưu đồ gì. Nếu không Ngọc Cơ Mạn Diệu có cảnh giới bán tôn chân nhân sao có thể tùy ý lên giường với nam nhân? Còn là lần đầu tiên của nàng.

Ngọc Cơ Mạn Diệu đã chủ động thì Phong Phi Vân không khiến nàng thất vọng, cho nàng lâng lâng trên mây, da thịt trắng nõn ửng hồng, mắt đẹp thành mắt cá chết. Nhưng tâm trí Ngọc Cơ Mạn Diệu kiên cường, giữ chút lý trí không ngừng van xin, nức nở làm người ta yêu thương.



Mãi khi Ngọc Cơ Mạn Diệu sắp mềm nhũn Phong Phi Vân mới thả chậm tốc độ, dịu dàng vuốt gò má mềm mại.

Phong Phi Vân khẽ hỏi:

- Nếu nàng trả lời ba câu hỏi thì ta sẽ tha cho nàng.

- Hỏi . . . Hỏi đi, hộc.

Eo Ngọc Cơ Mạn Diệu run run, khuôn mặt trắng bóc đỏ hồng, nàng chỉ sót lại chút lý trí cuối cùng, sắp tan vỡ. Da thịt toát mồ hôi, Ngọc Cơ Mạn Diệu như con cá trong nước.

Phong Phi Vân hỏi:

- Ngọc Cơ Lan Lam rốt cuộc là ai?

Ngọc Cơ Mạn Diệu đắn đo một lúc, nhíu chặt mày, cuối cùng gục ngã:

- Nàng . . . Là La Sát hoàng.

Phong Phi Vân hiểu ra, gật gù, cười hỏi:

- Thân phận của nàng là gì?

Ngọc Cơ Mạn Diệu thở hổn hển, tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Phi Vân:

- Môn chủ của Âm Dương Song Tu Môn.

- Thì ra là vậy, ta đã thấy lạ rồi, sao bỗng dưng nhảy ra một nữ nhân đã có tu vi đáng sợ đến thế.

Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát lại cười nói:

- Ngọc Cơ Lan Lam thật sự là sư muội của nàng? Nói cách khác nàng thật sự tu luyện song tu đại pháp của Âm Dương Song Tu Môn?

Ngọc Cơ Mạn Diệu ai oán liếc Phong Phi Vân, gật đầu nói:

- Xin ngươi đừng dùng giọng điệu bỡn cợt khi nói đến bốn chữ song tu đại pháp. Song tu đại pháp vốn là công pháp thần thánh của đạo gia, tinh thuần hơn bất cứ công pháp. Song tu nghĩa là thành đôi thành cặp, nhất vinh câu vinh, cùng chung đại đạo chứ không phải thuật thải bổ rác rưởi kia.

Phong Phi Vân nói:

- Ta bỡn cợt bao giờ? Oan quá.

- Chẳng lẽ ngươi có ý đồ với sư muội?

Ngọc Cơ Mạn Diệu nhắc nhở:

- Nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ tà niệm đi. Tuy sư muội tu luyện chưa đến trăm năm nhưng có nội tình La Sát vương triều gia cố, sớm đột phá chân nhân cảnh, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Nàng tâm cao khí ngạo, bản thân là thiên tài đẳng cấp sử thi, rất ít có nam nhân lọt vào mắt sư muội, nếu không đã chẳng chờ đến bây giờ vẫn chưa có bạn lữ song tu.



Phong Phi Vân ôm eo nhỏ xinh, siết chặt, cười nói:

- Nàng cũng tâm cao khí ngạo, chẳng phải bây giờ đang nằm trong ngực ta sao?

Ngọc Cơ Mạn Diệu lườm Phong Phi Vân:

- Ta là vì tư chất không cao hơn sư muội, cần tìm bạn lữ song tu gấp. Thiên phú, tu vi của ngươi không tệ, ngang với ta nên ta mới chọn ngươi, nếu không làm gì đến lượt tên trộm hái hoa nhà ngươi?

- Thiên phú của chúng ta ngang nhau?

Nếu nói tu vi thì Phong Phi Vân và Ngọc Cơ Mạn Diệu ngang ngửa, hoặc nên nói là hắn yếu hơn một bậc. Nhưng nói đến thiên phú, Phong Phi Vân không cho rằng Ngọc Cơ Mạn Diệu sẽ bằng hắn là đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi.

Ngọc Cơ Mạn Diệu nói:

- Thiên phú của ngươi chắc là cảnh giới tài tuấn nghịch thiên, chỉ kém một bước là đến thiên tài đẳng cấp sử thi. Lúc độ địa kiếp dẫn tám duyên hà, ta độ địa kiếp cũng vậy. Nhưng độ mạnh thân thể của ngươi kinh người, dù không phải thiên tài đẳng cấp sử thi thì sức chiến đấu cũng không thua kém gì.

Phong Phi Vân chỉ cười cười, khều mũi Ngọc Cơ Mạn Diệu:

- Mới rồi nàng nói cần tìm bạn lữ song tu gấp vì cái gì?

Ngọc Cơ Mạn Diệu trả lời:

- Vì ta sắp địa hạn.

Phong Phi Vân không tin:

- Đang đùa sao? Nàng tối đa tu luyện gần năm trăm năm, đại hạn tuổi thọ còn xa mới đúng.

Ngọc Cơ Mạn Diệu lắc đầu, nói:

- Ngươi có nghe câu chỉ âm không sinh, chỉ dương không dài chưa?

Phong Phi Vân gật đầu.

Ngọc Cơ Mạn Diệu môi hồng răng trắng, thanh âm như chim oanh hót:

- Tu luyện song tu đại pháp chú trọng là âm dương điều hòa, kéo dài tuổi thọ, tăng thêm tu vi. Bình thường đệ tử Âm Dương Song Tu Môn tuổi thọ dài hơn tu sĩ bình thường, với điều kiện là song tu.

Phong Phi Vân đăm chiêu:

- Nhưng nàng không tìm được đạo lữ song tu thích hợp, cô âm sinh ra trong người nhưng không thể âm dương điều hòa, làm giảm tuổi thọ.

- Đúng, nên mới để ngươi nhặt của hời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook