Linh Chu

Chương 1232: Hái ánh trăng. (2)

Cửu Đương Gia

01/08/2015



vipvandan.vn :

Chương 1232: Hái ánh trăng. (2)

Phong Phi Vân đáp:

- Đi thuyền.

- Là thuyền gì?

Phong Phi Vân trả lời:

- Thuyền trăng.

Đám nhóc nhảy nhót, tin lời Phong Phi Vân:

- Có thể mang chúng ta cùng đi không?

- Hái trăng rất nguy hiểm, sẽ xúc phạm thần linh, là tội lớn. Một mình ta gánh tội là được, các ngươi đừng đi, cứ ở dưới nhìn xem.

Phong Phi Vân gọi Thanh Đồng cổ thuyền ra, hoa văn cổ xưa, tang thương mênh mông như con thuyền thần linh đi. Thanh Đồng cổ thuyền bay lên cao, lơ lửng trong không trung dưới ánh trăng.

Phong Phi Vân đứng trên thuyền phất tay với phía dưới, cười nói:

- Ta đi hía trăng đây.

Đám nhóc ngơ ngẩn như xem hình ảnh có trong cổ tích.

Vù vù vù vù vù!

Thanh Đồng cổ thuyền bay lên mặt trăng.

Tiểu cô nương chớp mắt to, tò mò hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ca ca hái trăng được không?

Đại Tự Tại Chân Nhân trả lời:

- Có lẽ . . . Được.

Một cậu bé chảy nước mũi hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hái trăng thật sự sẽ chọc giận thiên thần sao?

- Cái này . . .

Đột nhiên bầu trời tối đen, không thấy mặt trăng.

Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân sợ hãi quỳ dưới đất liên tục dập đầu.

Đám nhóc giật mình trợn tròn mắt, cằm suýt rớt xuống đất.

Có người kinh kêu:

- Các người nhìn kìa, đại ca ca chở trăng về!

Đó là hình ảnh trong cổ tích, tận cùng chín tầng mây một mảnh trong xanh, Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ từ từ đáp xuống đất. Thanh Đồng cổ thuyền như thuyền thần bay trong ngân hà, Phong Phi Vân ngồi ở mũi thuyền, trăng giãy dụa trên thuyền.



Bầu trời lại sáng.

Phong Phi Vân cười với đám nhóc:

- Mặt trăng thật nghịch ngợm, ta tốn nhiều công sức mới bắt được nó.

Đám nhóc ngửa đầu, nhảy nhót nhìn mặt trăng trên Thanh Đồng cổ thuyền. Đó là vầng trăng lớn cỡ ngọn núi, trắng tinh tỏa ánh sáng lấp lánh như tẩm trong mưa ánh sáng dịu dàng.

- Tỷ tỷ, trăng bị hái rồi, tỷ tỷ hãy mau nhận!

- Hổ tử, trăng lớn như vậy làm sao tỷ tỷ cầm?

- Cũng đúng, trăng lớn quá đi.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đúng rồi, trăng quá lớn, nó thuộc về trời đêm. Để ta trả lại nó, nếu không sẽ bị ông trời phạt.

Đại Tự Tại Chân Nhân ngửa cần cổ trắng thon nhìn mặt trời được Phong Phi Vân chở về, nở nụ cười tuyệt đẹp:

- Mặt trăng tặng cho ta, đã hái xuống rồi còn trả lại làm gì?

Đại Tự Tại Chân Nhân nâng cánh tay mảnh mai lên, xòe bàn tay ra. Trăng trong Thanh Đồng cổ thuyền bay xuống, càng lúc càng nhỏ cuối cùng cỡ trứng chim cút rơi vào lòng bàn tay nàng, hình trăng khuyết.

Đám nhóc la lên:

- Ô ô!

Phong Phi Vân nhíu mày, hậm hực cất Thanh Đồng cổ thuyền, quay về mặt đất.

Đám Đại Lĩnh Mông Nhân cổ vũ, Phong Phi Vân lại cài hoa cho Đại Tự Tại Chân Nhân. Cài hoa đúng là chuyện khó khăn, khó còn hơn hái trăng. Phong Phi Vân đụng một lũ tóc, cột rễ hoa mai nam lên đầu Đại Tự Tại Chân Nhân. Phong Phi Vân nhẹ buông tay, hoa mai nam cố định trên đầu Đại Tự Tại Chân Nhân. Hoa mai nam bị cột vào sợi tóc rơi xuống cổ Đại Tự Tại Chân Nhân, tỏa ánh sáng lấp lánh, rất đẹp.

Chợt có người cảm thấy không ổn, nói:

- Trăng đã bị hái, buổi tối chúng ta không thấy trăng, và thiên thần sẽ trách tội . . .

Lúc này mây đen tán đi, mặt trăng lại lộ ra.

- Ủa? Sao có hai mặt trăng?

- Đại ca ca lừa gạt! Lừa đảo!

- Đại ca ca siêu lừa đảo!

Lời nói dối bị chọc thủng nhưng Phong Phi Vân không đỏ mặt, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Ít ra Phong Phi Vân để lại giây phút đẹp nhất, giây phút cổ tích trong đầu đám trẻ.

Đêm nay là đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng Phong Phi Vân và Đại Tự Tại Chân Nhân âm thầm rời đi, tiến vào sâu trong vũ hóa mộ nguyên.

Hai người không còn cười, mặt lạnh băng. Hoa mai nam trên tóc Đại Tự Tại Chân Nhân đã bị tháo xuống, không biết nàng ném đi đâu.

Phong Phi Vân mở miệng nói:

- Trả Thiên Tủy Binh Đàm lại đây.

Đại Tự Tại Chân Nhân đi đằng trước, bước chân mau như gió.

Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi lại:



- Thiên Tủy Binh Đàm?

Trong không khí mát lạnh, nhiều giọt sương đọng trên lá cỏ, giọt sương ướt tóc Đại Tự Tại Chân Nhân.

- Là . . . Vầng trăng đêm qua.

Phong Phi Vân hái trăng chỉ vì chọc đám nhóc cười chứ không phải vì Đại Tự Tại Chân Nhân.

Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh nhạt nói:

- À, bỏ lâu rồi.

Phong Phi Vân dừng bước.

- Sao chân nhân ném nó? Đó là đồ của ta!

Mắt Phong Phi Vân lạnh băng, hắn rất tức giận. Đêm hôm qua Phong Phi Vân chỉ vì chọc đám nhóc ngây thơ cười mới 'hái trăng', giờ Đại Tự Tại Chân Nhân ném 'trăng' đi.

Phong Phi Vân không nghi ngờ lời Đại Tự Tại Chân Nhân nói, loại người tự phụ như nàng xem cái gì cũng như cỏ rác, có lẽ Thiên Tủy Binh Đàm bị nàng vứt thật.

Phong Phi Vân định trở về tìm Thiên Tủy Binh Đàm.

Đại Tự Tại Chân Nhân nghiêng người, mắt lóe tia sáng lạnh:

- Đứng lại, bản đế không có thời gian lãng phí với ngươi. Tìm được địa cực truyền tống trận là giờ chết của ngươi.

Hư không bị ánh mắt Đại Tự Tại Chân Nhân giam cầm, trọng lực đè xuống như có các ngọn núi to đè đầu Phong Phi Vân,Không thể nhúc nhích.

Ầm!

Một vạn dị thú chiến hồ lao ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân phát ra tiếng thú gầm, trên hoang nguyên toàn là bóng thú mạnh mẽ phá tan Đại Tự Tại Chân Nhân trấn áp. Phong Phi Vân lấy Kình Thiên Côn ra, lực công kích gấp hai mươi bảy lần.

Dù là Nữ Đế cũng dám chiến đấu.

- Hừ! Giỏi, bị bản đế trấn áp còn dám đánh?

Đại Tự Tại Chân Nhân đứng yên tại chỗ, mắt bắn ra hai tia sáng vàng, hai cuồng long màu vàng bay ra kèm theo áp lực khủng khiếp đè nát một vạn dị thú chiến hồn.

Phong Phi Vân biết hai cuồng long vàng lợi hại, chân đạp luân hồi tật tốc nhanh chóng thụt lùi. Phong Phi Vân biến thành cái bóng bay sâu vào vũ hóa mộ nguyên, né ai cuồng long vàng công kích.

Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân lóe tia kinh ngạc, Phong Phi Vân bộc phát tốc độ khiến nàng ngạc nhiên.

Nhưng tu vi cách biệt quá lớn, Phong Phi Vân không trốn thoát, bị Đại Tự Tại Chân Nhân đánh tơi tả.

Ngực Phong Phi Vân bị chém vết máu rợn người, nếu không nhờ cơ thể mạnh mẽ thì hắn đã bị xé thành hai khúc.

- Long Khương Linh, ngươi chỉ tu luyện hơn ta hai ngàn năm chứ có gì hay? Nếu cùng cảnh giới thì một bàn tay ta đủ trấn áp ngươi!

Đại Tự Tại Chân Nhân khoác áo vàng như giai nhân mười sáu trăng tròn, khuôn mặt khuynh thành thoát tọc như thiếu nữ nhưng có sự bá đạo không cho làm trái:

- Ngươi đang nói ta già? Ha ha ha, trước giờ trong Tu Tiên giới chỉ tính tu vi mạnh yếu, từ khi nào tuổi tác là cái cớ cho thất bại?

Phong Phi Vân lạnh lùng nói:

- Hay, nói hay. Nếu hôm nay ta không chết thì sau này sẽ trả lại gấp đôi, mụ phù thủy!

Đại Tự Tại Chân Nhân không già chút nào, nàng rất trẻ tuổi, nhìn bề ngoài như thiếu nữ không đến hai mươi tuổi. Thiếu nữ thanh xuân, da thịt búng ra sữa, môi hồng mắt sáng, eo nhỏ như liễu.

Tu Tiên giới không chú trọng tuổi tác, tu vi đến cảnh giới siêu cao thì tu luyện mấy ngàn năm bề ngoài vẫn trẻ trung. Phong Phi Vân mắng 'mụ phù thủy' chỉ để sướng miệng, Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ không để bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook