Chương 1255: Kỷ Hạo Thiên.
Cửu Đương Gia
02/08/2015
Mắt Mao Ô Quy xanh lè la lối:
- Bà nội nó, chẳng phải ngươi nói chỉ diếm bảy vạn khối linh thạch sao? Trong túi trữ vật của ngươi có ít nhất mười lăm vạn khối linh thạch!
Tất Ninh Soái la lên:
- Ngươi nói mình xem tiền tài là cặn bã, ăn một ít linh dược là đủ rồi, tại sao giấu linh thạch đầy mai rùa?
Một người một rùa giấu hàng gạt nhau, giờ quay sang cãi lộn.
Phong Phi Vân cất hết linh thạch, khoảng ba mươi vạn khối.
Kỷ gia không uổng là gia tộc tầm bảo sư cổ xưa, từng ngang ngửa với bốn môn phiệt. Tuy bây giờ Kỷ gia đã sa sút nhưng nội tình tích lũy mấy ngàn năm rất phong phú, số lượng dự trữ linh thạch nhiều còn hơn một số môn phiệt.
Ầm!
Một bóng người màu xám bay vào thành vực, khí thế cực kỳ khổng lồ. Bóng xám không dừng lại, bay sâu vào Kỷ thành, tay xách một cái xác, là xác chết tộc nhân Kỷ gia.
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái vật lộn dưới đất bị khí thế hù sợ, cùng ngừng lại.
Mao Ô Quy nhìn bóng dáng màu xám, thanh âm tang thương:
- Là hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Một tấm da người.
Mao Ô Quy gật gù:
- Ta nuôi lớn.
Phong Phi Vân thấy con rùa rất đáng đánh nhưng hắn không ra tay, cẩn thận chỉnh lại trận pháp ẩn nấp, cố gắng không phát ra chút dao động nào.
Dù Phong Phi Vân mặc bốn thần y, sức chiến đấu tăng lên siêu cao nhưng nếu đánh với nhân vật đẳng cấp như đệ nhất tôn giả Dương giới thì vẫn rất nguy hiểm, đối phương quá mạnh.
- Chẳng lẽ sâu trong Kỷ thành có khí thế gì?
Tất Ninh Soái nhanh chóng gom hết báu vật dưới đất vào túi trữ vật, mắt nhìn khu vưng mông lung sâu trong Kỷ thành. Bên trong hỗn độn, dường như thật sự dựng dục ra vô thượng linh bảo.
Long Thương Nguyệt nói:
- Ta đi lấy Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Linh Bảo Thiên.
Hai nhân vật cường đại bay vào sâu trong Kỷ thành, khí thế rất kinh khủng, làm người ta sợ hãi.
Một người là cổ tà thần, ba đầu sáu tay, trên trán mọc con mắt màu vàng.
Một dị hình dị, đầu nhân loại mình sư tử, lửa bao phủ toàn thân nó, siêu cường đại.
Mao Ô Quy la lên:
- Chết tiệt, hai lão bất tử cũng chạy đến, ta cứ tưởng bọn họ đã chết.
- Hai tồn tại kia dường như rất lợi hại, ta cảm nhận khí thế từ người bọn họ không yếu hơn đệ nhất tôn giả Dương giới.
Người Tất Ninh Soái toát mồ hôi lạnh, vứt bỏ ý định vào sâu trong Kỷ thành cướp Linh Bảo Thiên.
Mao Ô Quy nói:
- Tà thần ba đầu sáu tay kia được Dương giới gọi là Thiên Thần, ẩn cư trong Thái Thần sơn mấy ngàn năm không ra. Nhiều người cho rằng thần hồn Thiên Thần đã tan tác chết, đây là bá chủ Dương giới mà mẫu của âm giới không thể kiểm soát, danh tiếng còn cao hơn cả mẫu của âm giới.
- Dị hình dị đầu người mình sư tử là Dị Hình Vương, sức chiến đấu xếp hạng nhất trong dị hình dị, tồn tại sống vô cùng xa xưa. Nghe nói Dị Hình Vương mất một vạn năm mới từ ấu niên lột xác thành niên, là kẻ mà vua Dương giới không thể giết. Dám phong vương trong Dương giới, có thể thấy nó cường đại cỡ nào.
Đệ nhất tôn giả Dương giới, Thiên Thần, Dị Hình Vương cùng lao vào sâu trong Kỷ thành, toàn là tồn tại siêu khủng bố.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, dường như hư không bị đánh nát.
Sóng to khí lưu từ trung tâm khuếch tán.
Phong Phi Vân vội đứng đằng trước nhất, lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra điều động năm bức thần đồ miễn cưỡng chặn lại sóng xung kích khổng lồ.
Sâu trong Kỷ thành, trong hỗn độn, một nam nhân mặc áo tím chậm rãi bay lên cao.
Nam nhân tóc hoa râm, thanh âm già nua:
- Hai giới Âm Dương các ngươi cho rằng Kỷ gia ta không còn ai sao?
Thiên Thần có ba đầu sáu tay, toàn thân tỏa ánh sáng vàng.
Một cái đầu là khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nói:
- Kỷ gia còn có cường giả như ngươi? Ngươi là ai?
Nam nhân áo tím không nói, tay cầm thanh đao vô cùng bình thường đứng im trong gió.
Dị Hình Vương hét to:
- Kỷ gia sớm sa sút, còn có cường giả gì?
Miệng Dị Hình Vương phun ra mảng lớn tia chớp vàng biến hư không thành biển sét.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Nam nhân áo tim giơ đao chém qua, đại chiến với Dị Hình Vương. Đánh nhau mấy chục hiệp, nam nhân áo tím chặt đuôi Dị Hình Vương. Cái đuôi rực cháy lửa bị chém đứt.
Dị Hình Vương ăn đau gầm rống kinh thiên động địa, chân động sông núi ngàn dặm.
Thiên Thần công kích, phát ra vô số thần thông tụ tập thành nước lũ nhưng bị nam nhân áo tím một đao chém ra, chặt một cái đầu.
Các đệ tử Kỷ gia chưa chết thấy nam nhân áo tím đại phát thần uy, đánh bại hai cường giả cái thế thì rất hưng phấn. Hóa ra Kỷ gia của bọn họ có nhân vật cường đại như vậy.
Phong Phi Vân rất khó tin, không ngờ Kỷ gia còn nhân vật khủng bố như thế tọa trấn, vậy tại sao sa sút thành gia tộc hạng ba?
Long Thương Nguyệt rất khó hiểu, nàng sống trong Kỷ gia nhiều năm nhưng chưa từng nghe nhắc đến ỏng Kỷ gia có nhân vật cái thế như vậy.
Chắc là gia chủ Kỷ gia đương thời, lão tổ trong tộc đều không biết đến nam nhân áo tím, nếu không Kỷ gia đã chẳng tụt dốc như thế, càng không cần đầu phục hoàng tộc, phụ thuộc vào hoàng tộc để kéo dài hơi tàn.
Nam nhân cuối cùng là ai?
Đệ nhất tôn giả Dương giới đứng bên hồ nước xám, cơ thể mông lung nhưng cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm:
- Kỷ Hạo Thiên, quả nhiên ngươi còn sống, ha ha ha ha ha ha!
Kỷ Hạo Thiên.
Cái tên rất quen tai.
Phải rồi, tên phụ thân của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô là Kỷ Hạo Thiên!
Mao Ô Quy lẩm bẩm:
- Quả nhiên là hắn, chính là hắn! Hắn thật sự còn sống! Có người nói một ngàn năm trăm năm trước hắn đã tự tử, không ngờ hắn luôn ẩn cư trong Kỷ gia, đến bây giờ còn chưa chết.
Phong Phi Vân triệu hoán Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô ra để các nàng xác nhận.
Hai tỷ muội thấy nam nhân áo tím thì rất kích động, ánh mắt căm hờn, thù hận, đối địch nhưng xen lẫn thứ khác. Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô khóc không thành tiếng, lệ rơi ròng ròng.
- Đúng là . . . Hắn, Kỷ Hạo Thiên. Tại sao hắn chưa chết? Hắn còn mặt mũi nào sống ở trên đời này? Hắn nên xuống địa ngục từ lâu!
Tuy đã qua hơn một ngàn năm nhưng hai tỷ muội không thể quên bộ dạng của nam nhân trước mắt. Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nhớ mãi cảnh nam nhân giết mẫu thân mình, ôm hai bồm máu, tựa như ma quỷ.
Nam nhân áo tím đứng trên chín tầng trời, thanh đao càng lúc càng đỏ rực.
Nam nhân áo tím nhìn đệ nhất tôn giả Dương giới chằm chằm, nói:
- Là ngươi!
Đệ nhất tôn giả Dương giới cười:
Cơ thể là ta. Xem ra mấy năm nay ngươi không quên ta. Cũng đúng, ngươi luôn sống trong tự trách, đau thương, làm sao quên được ta là người gây ra tất cả? Đây là chuyện bình thường.
- Hôm nay ngươi đã đến thì đừng đi!
Nam nhân áo tím bắn ra sát khí sắc bén, thanh đao càng đỏ rực. Nam nhân áo tím chém một nhát đao, dòng sông đao màu đỏ lan tràn.
Đệ nhất tôn giả Dương giới nhanh chóng thụt lùi, ném xác gia chủ Kỷ gia ra ngoài. Xác chết chớp mắt bị sông đao chém nát.
- Kỷ Hạo Thiên, xem ra năm xưa ta để lại vết thương ngầm trên người của ngươi đã ăn mòn thân thể ngươi, chém ra đao khí yếu như vậy.
- Bà nội nó, chẳng phải ngươi nói chỉ diếm bảy vạn khối linh thạch sao? Trong túi trữ vật của ngươi có ít nhất mười lăm vạn khối linh thạch!
Tất Ninh Soái la lên:
- Ngươi nói mình xem tiền tài là cặn bã, ăn một ít linh dược là đủ rồi, tại sao giấu linh thạch đầy mai rùa?
Một người một rùa giấu hàng gạt nhau, giờ quay sang cãi lộn.
Phong Phi Vân cất hết linh thạch, khoảng ba mươi vạn khối.
Kỷ gia không uổng là gia tộc tầm bảo sư cổ xưa, từng ngang ngửa với bốn môn phiệt. Tuy bây giờ Kỷ gia đã sa sút nhưng nội tình tích lũy mấy ngàn năm rất phong phú, số lượng dự trữ linh thạch nhiều còn hơn một số môn phiệt.
Ầm!
Một bóng người màu xám bay vào thành vực, khí thế cực kỳ khổng lồ. Bóng xám không dừng lại, bay sâu vào Kỷ thành, tay xách một cái xác, là xác chết tộc nhân Kỷ gia.
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái vật lộn dưới đất bị khí thế hù sợ, cùng ngừng lại.
Mao Ô Quy nhìn bóng dáng màu xám, thanh âm tang thương:
- Là hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Một tấm da người.
Mao Ô Quy gật gù:
- Ta nuôi lớn.
Phong Phi Vân thấy con rùa rất đáng đánh nhưng hắn không ra tay, cẩn thận chỉnh lại trận pháp ẩn nấp, cố gắng không phát ra chút dao động nào.
Dù Phong Phi Vân mặc bốn thần y, sức chiến đấu tăng lên siêu cao nhưng nếu đánh với nhân vật đẳng cấp như đệ nhất tôn giả Dương giới thì vẫn rất nguy hiểm, đối phương quá mạnh.
- Chẳng lẽ sâu trong Kỷ thành có khí thế gì?
Tất Ninh Soái nhanh chóng gom hết báu vật dưới đất vào túi trữ vật, mắt nhìn khu vưng mông lung sâu trong Kỷ thành. Bên trong hỗn độn, dường như thật sự dựng dục ra vô thượng linh bảo.
Long Thương Nguyệt nói:
- Ta đi lấy Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Linh Bảo Thiên.
Hai nhân vật cường đại bay vào sâu trong Kỷ thành, khí thế rất kinh khủng, làm người ta sợ hãi.
Một người là cổ tà thần, ba đầu sáu tay, trên trán mọc con mắt màu vàng.
Một dị hình dị, đầu nhân loại mình sư tử, lửa bao phủ toàn thân nó, siêu cường đại.
Mao Ô Quy la lên:
- Chết tiệt, hai lão bất tử cũng chạy đến, ta cứ tưởng bọn họ đã chết.
- Hai tồn tại kia dường như rất lợi hại, ta cảm nhận khí thế từ người bọn họ không yếu hơn đệ nhất tôn giả Dương giới.
Người Tất Ninh Soái toát mồ hôi lạnh, vứt bỏ ý định vào sâu trong Kỷ thành cướp Linh Bảo Thiên.
Mao Ô Quy nói:
- Tà thần ba đầu sáu tay kia được Dương giới gọi là Thiên Thần, ẩn cư trong Thái Thần sơn mấy ngàn năm không ra. Nhiều người cho rằng thần hồn Thiên Thần đã tan tác chết, đây là bá chủ Dương giới mà mẫu của âm giới không thể kiểm soát, danh tiếng còn cao hơn cả mẫu của âm giới.
- Dị hình dị đầu người mình sư tử là Dị Hình Vương, sức chiến đấu xếp hạng nhất trong dị hình dị, tồn tại sống vô cùng xa xưa. Nghe nói Dị Hình Vương mất một vạn năm mới từ ấu niên lột xác thành niên, là kẻ mà vua Dương giới không thể giết. Dám phong vương trong Dương giới, có thể thấy nó cường đại cỡ nào.
Đệ nhất tôn giả Dương giới, Thiên Thần, Dị Hình Vương cùng lao vào sâu trong Kỷ thành, toàn là tồn tại siêu khủng bố.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, dường như hư không bị đánh nát.
Sóng to khí lưu từ trung tâm khuếch tán.
Phong Phi Vân vội đứng đằng trước nhất, lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra điều động năm bức thần đồ miễn cưỡng chặn lại sóng xung kích khổng lồ.
Sâu trong Kỷ thành, trong hỗn độn, một nam nhân mặc áo tím chậm rãi bay lên cao.
Nam nhân tóc hoa râm, thanh âm già nua:
- Hai giới Âm Dương các ngươi cho rằng Kỷ gia ta không còn ai sao?
Thiên Thần có ba đầu sáu tay, toàn thân tỏa ánh sáng vàng.
Một cái đầu là khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nói:
- Kỷ gia còn có cường giả như ngươi? Ngươi là ai?
Nam nhân áo tím không nói, tay cầm thanh đao vô cùng bình thường đứng im trong gió.
Dị Hình Vương hét to:
- Kỷ gia sớm sa sút, còn có cường giả gì?
Miệng Dị Hình Vương phun ra mảng lớn tia chớp vàng biến hư không thành biển sét.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Nam nhân áo tim giơ đao chém qua, đại chiến với Dị Hình Vương. Đánh nhau mấy chục hiệp, nam nhân áo tím chặt đuôi Dị Hình Vương. Cái đuôi rực cháy lửa bị chém đứt.
Dị Hình Vương ăn đau gầm rống kinh thiên động địa, chân động sông núi ngàn dặm.
Thiên Thần công kích, phát ra vô số thần thông tụ tập thành nước lũ nhưng bị nam nhân áo tím một đao chém ra, chặt một cái đầu.
Các đệ tử Kỷ gia chưa chết thấy nam nhân áo tím đại phát thần uy, đánh bại hai cường giả cái thế thì rất hưng phấn. Hóa ra Kỷ gia của bọn họ có nhân vật cường đại như vậy.
Phong Phi Vân rất khó tin, không ngờ Kỷ gia còn nhân vật khủng bố như thế tọa trấn, vậy tại sao sa sút thành gia tộc hạng ba?
Long Thương Nguyệt rất khó hiểu, nàng sống trong Kỷ gia nhiều năm nhưng chưa từng nghe nhắc đến ỏng Kỷ gia có nhân vật cái thế như vậy.
Chắc là gia chủ Kỷ gia đương thời, lão tổ trong tộc đều không biết đến nam nhân áo tím, nếu không Kỷ gia đã chẳng tụt dốc như thế, càng không cần đầu phục hoàng tộc, phụ thuộc vào hoàng tộc để kéo dài hơi tàn.
Nam nhân cuối cùng là ai?
Đệ nhất tôn giả Dương giới đứng bên hồ nước xám, cơ thể mông lung nhưng cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm:
- Kỷ Hạo Thiên, quả nhiên ngươi còn sống, ha ha ha ha ha ha!
Kỷ Hạo Thiên.
Cái tên rất quen tai.
Phải rồi, tên phụ thân của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô là Kỷ Hạo Thiên!
Mao Ô Quy lẩm bẩm:
- Quả nhiên là hắn, chính là hắn! Hắn thật sự còn sống! Có người nói một ngàn năm trăm năm trước hắn đã tự tử, không ngờ hắn luôn ẩn cư trong Kỷ gia, đến bây giờ còn chưa chết.
Phong Phi Vân triệu hoán Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô ra để các nàng xác nhận.
Hai tỷ muội thấy nam nhân áo tím thì rất kích động, ánh mắt căm hờn, thù hận, đối địch nhưng xen lẫn thứ khác. Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô khóc không thành tiếng, lệ rơi ròng ròng.
- Đúng là . . . Hắn, Kỷ Hạo Thiên. Tại sao hắn chưa chết? Hắn còn mặt mũi nào sống ở trên đời này? Hắn nên xuống địa ngục từ lâu!
Tuy đã qua hơn một ngàn năm nhưng hai tỷ muội không thể quên bộ dạng của nam nhân trước mắt. Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nhớ mãi cảnh nam nhân giết mẫu thân mình, ôm hai bồm máu, tựa như ma quỷ.
Nam nhân áo tím đứng trên chín tầng trời, thanh đao càng lúc càng đỏ rực.
Nam nhân áo tím nhìn đệ nhất tôn giả Dương giới chằm chằm, nói:
- Là ngươi!
Đệ nhất tôn giả Dương giới cười:
Cơ thể là ta. Xem ra mấy năm nay ngươi không quên ta. Cũng đúng, ngươi luôn sống trong tự trách, đau thương, làm sao quên được ta là người gây ra tất cả? Đây là chuyện bình thường.
- Hôm nay ngươi đã đến thì đừng đi!
Nam nhân áo tím bắn ra sát khí sắc bén, thanh đao càng đỏ rực. Nam nhân áo tím chém một nhát đao, dòng sông đao màu đỏ lan tràn.
Đệ nhất tôn giả Dương giới nhanh chóng thụt lùi, ném xác gia chủ Kỷ gia ra ngoài. Xác chết chớp mắt bị sông đao chém nát.
- Kỷ Hạo Thiên, xem ra năm xưa ta để lại vết thương ngầm trên người của ngươi đã ăn mòn thân thể ngươi, chém ra đao khí yếu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.