Chương 1331: Mười vạn tám ngàn câu trăn trối. (1)
Cửu Đương Gia
05/08/2015
Ầm!
Phong Phi Vân bay lên cao, máu trong người như đốt cháy, xông thẳng lên. Phong Phi Vân đâm thủng chưởng ấn, một thương đâm vào người Mộng Thấp Bà. Nhưng cơ thể Phong Phi Vân bị chưởng ấn vừa rồi vỗ trúng sắp nát bét, thương này không đâm sâu, không trọng thương Mộng Thấp Bà.
Tí tách tí tách!
Máu chảy ra từ người Phong Phi Vân, nếu hắn cởi áo da phượng vảy rồng ra, đám tộc lão Mộng gia sẽ thấy cơ thể hắn nát nhừ. Máu thịt nhiều chỗ đã rách toạc, xương lộ ra.
Phong Phi Vân còn rất trẻ, tu vi thấp. Tộc lão Mộng gia đa số tu luyện mấy ngàn năm, chiến đấu lâu như vậy đã là kỳ tích.
Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng vốn không thể đánh lâu như thế, nhưng nhìn từng bán yêu ngã xuống, máu dính vào mặt hắn, kích thích giận dữ trong lòng hắn nên mới chống đến bây giờ.
Bầu trời tối sầm, cường giả Mộng gia bao vây Phong Phi Vân, khắp nơi là bóng người. Không biết có bao nhiêu người bao vây Phong Phi Vân, thậm chí có chiến khí cường đại lơ lửng trên bầu trời phong tỏa khu Vực thành này.
Tộc lão Mộng gia lạnh lùng cười:
- Người trẻ tuổi, là lúc cúi đầu rồi. Bán yêu của Bán Yêu Minh đều bị trấn áp, khó đếm hết người chết vì ngươi.
Chiến Việt Danh khó khăn bò dậy:
- Chúng . . . Chúng ta không chiến đấu vì ai mà chiến vì mình . . . Vì tôn nghiêm.
Phập!
Tộc lão Mộng gia kia mặt lạnh băng phất tay áo, đấm Chiến Việt Danh bay đi đâm chết trên mặt đất, người đứt thành hai khúc.
Lúc này sinh mệnh thật yếu hơn.
Tộc lão Mộng gia lạnh lùng nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây là kết cuộc không biết điều. Phong Phi Vân, bây giờ ngươi quỳ dưới đất, dập đầu nhận lỗi với Mộng gia ta . . .
Thiếu nữ xinh đẹp lúc trước bưng trà cho Phong Phi Vân nằm sấp dưới đất, khó khăn ngước lên:
- Phong huynh đệ, ngươi không thể quỳ . . . Ngươi là anh hùng của Bán Yêu Minh chúng ta, anh hùng thị không thể quỳ . . .
Ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp cầu xin, nàng xem Phong Phi Vân là anh hùng.
Tộc lão Mộng gia lại ra tay:
- Muốn chết!
Nhưng tộc lão Mộng gia chưa nhấc tay lên thì một luồng sáng trắng đâm thủng cánh tay lão, xương tay đứt hai khúc.
Phập!
Phong Phi Vân dùng đầu đập vào đầu tộc lão Mộng gia, đầu hai người cùng chảy máu. Tộc lão Mộng gia choáng váng mặt mày, chưa kịp mở mắt thì một luồng sáng trắng đâm tới, xuyên thủng cổ họng, đóng đinh lão dưới đất.
Hai tay Phong Phi Vân nắm trường thương, đầu gối một chân đè ngực tộc lão Mộng gia, đóng đinh.
Phong Phi Vân thở hồng hộc nói:
- Không . . . Ai . . . Có thể . . . Làm . . . Ta . . . Quỳ . . .
Đây là tộc lão Mộng gia thứ năm chết vào tay Phong Phi Vân.
Bóng trường thương kéo dài trong đêm, cơ thể Phong Phi Vân lảo đảo, ngón tay không có cả sức cầm Thiên Tủy Binh Đàm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời vang tiếng sấm, không khí dần ướt át.
Ngay sau đó, bầu trời đổ mưa như trút nước, gột rửa mùi máu trong không khí xuống đất, tụ thành dòng suối nhỏ.
Phong Phi Vân chậm rãi đứng thẳng, giơ ngang thương, đứng thẳng.
Phong Phi Vân vừa hộc máu vừa cười nói:
- Mộng gia . . . Mộng gia không được . . . Khụ khụ . . . Thế hệ trẻ bị ta giết . . . Thế hệ trước . . . Vẫn bị ta giết . . . Khụ khụ . . . Nếu ta tu luyện một ngàn năm thì búng tay vỡ trời.
Tiếng sấm ầm ầm, mưa đổ như trút nước.
Trong bóng đêm, Vực thành tràn ngập túc sát. Sát kiếp sắp kết thúc, chỉ có nam nhân cầm trường thương cô đơn đứng trong mưa, dưới chân chảy vũng máu loãng. Khuôn mặt tuấn tú trắng như tờ giấy, không có chút máu.
Lão tổ Mộng gia đứng trong màn mưa, người tỏa ánh sáng nhạt, mưa rơi cách lão một thước tự động bắn ra.
- Nếu hắn không quỳ thì giết đi.
- Muốn giết ta? Các ngươi chưa đủ tư cách.
Trong đan điền Phong Phi Vân bay ra luồng sáng xanh, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền. Phong Phi Vân cong người rồi bật ra, đứng trên thuyền cổ.
Mười tám vải sắt buồm thần trên Thanh Đồng cổ thuyền chuyển động, phát ra tiếng ken két. Các khối màu xanh đồng tỏa sáng rực rỡ, long mã hà đồ hiện trên thân tàu phá tan kết giới không gian của Mộng gia.
Ánh sáng xanh chợt lóe, Thanh Đồng cổ thuyền xông ra ngoài, đâm thẳng tầng mây.
- Muốn trốn?
Lão tổ Mộng gia dẫn động lực lượng linh khí bát phẩm đánh vào luồng sáng trên bầu trời, muốn cách không chém rơi Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, cất áo da phượng vảy rồng, người thoáng chốc lùn hơn một nửa. Làn da rách toạc, nếu không phải người Phong Phi Vân có chín khối xương phượng liên kết thì hắn đã tan rã.
Ầm!
Một luồng sát quang từ Sau lưng bắn tới, khí xông vân hà, ánh sáng rực rỡ còn hơn tiachớp trên bầu trời.
Quan tài hoàng thạch tự động bay ra, mở nắp quan tài, bên trong tràn ra huyết khí vô cùng. Các xích sắt đan xen giăng ngang trong quan tài chặn lại sát quang, phát ra tiếng chấn động dữ dội. Quan tài hoàng thạch tự nghênh địch, không được nhiều năng lượng gia cố, bị đánh bật về.
- Phụt!
Phong Phi Vân bị lực phản chấn lại bị thương, người khét đen, da dẻ mất sức sống, con ngươi tối sầm, sự sống điều này xói mòn.
- Thuyền cổ quá nhanh, đã bay ra Vực thành.
Lão tổ Mộng gia thu về linh khí bát phẩm, đáp xuống đất. Ngọc lệnh bay ra khỏi tay áo lão tổ Mộng gia bắn thẳng lên trời.
- Truyền lệnh tất cả đệ tử Mộng gia trong Quý vực dốc sức truy sát bán yêu Phong Phi Vân, ai lấy đầu hắn thưởng tám vạn dặm mảnh đất!
Ánh sáng ngọc lệnh kéo dài bốn phương, mỗi phân đà Mộng gia rải rác trong Quý vực nhận được mệnh lệnh ngay, phái vô số cường giả đi lùng tìm Phong Phi Vân.
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia bước tới Sau lưng lão tổ, khom người, cúi đầu hỏi:
- Phong Vu lão tổ, những bán yêu này làm sao đây?
Biểu tình lão tổ Mộng gia rất khó chịu:
- Hừ! Ngươi còn không biết ngượng nói chuyện? Một bán yêu bình thường có thể khuấy động lớn như vậy, khiến mạch chúng ta mất hết mặt mũi. Mấy lão già mạch khác sẽ nhảy ra chỉ trích chúng ta, thừa dịp chèn ép mạch chúng ta. Bây giờ ta phải quay về mời Thải gia xuất quan để sẵn sàng ứng đối, giao chỗ này cho các ngươi thu xếp.
Lão tổ Mộng gia ngừng một chút, nói:
- Hãy trấn áp đi, cố gắng ức chế vụ việc đến nhỏ nhất, đừng để đám bán yêu lại bạo động.
Vù vù vù vù vù!
Lão tổ Mộng gia nói xong xuyên qua một linh lộ, khuất bóng. Lão tổ Mộng gia đi tộc địa của Mộng gia.
Cùng lúc đó, Thái Vi bay ra Vực thành, đuổi theo Thanh Đồng cổ thuyền.
* * *
Phong Phi Vân gặp truy sát vô cùng vô tận, vết thương càng lúc càng nặng, phượng cốt sắp bị đánh nát.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Phong Phi Vân lướt qua núi cao, vực sâu, máu chảy ròng rã, đi nhanh không ngừng nghĩ.
Sau lưng lại vang tiếng truy sát, một đống người đuổi theo. Có mấy chục người, có tu sĩ thế hệ trước, có tài tuấn thế hệ trẻ. Qua một phen khổ chiến, Phong Phi Vân đánh gục năm, sáu người, lao ra đường máu.
- Hắn không trốn thoát được, mảnh đất này đã bị người Mộng gia chúng ta bao vây, rất nhanh sẽ giết chết hắn!
Phong Phi Vân bay lên cao, máu trong người như đốt cháy, xông thẳng lên. Phong Phi Vân đâm thủng chưởng ấn, một thương đâm vào người Mộng Thấp Bà. Nhưng cơ thể Phong Phi Vân bị chưởng ấn vừa rồi vỗ trúng sắp nát bét, thương này không đâm sâu, không trọng thương Mộng Thấp Bà.
Tí tách tí tách!
Máu chảy ra từ người Phong Phi Vân, nếu hắn cởi áo da phượng vảy rồng ra, đám tộc lão Mộng gia sẽ thấy cơ thể hắn nát nhừ. Máu thịt nhiều chỗ đã rách toạc, xương lộ ra.
Phong Phi Vân còn rất trẻ, tu vi thấp. Tộc lão Mộng gia đa số tu luyện mấy ngàn năm, chiến đấu lâu như vậy đã là kỳ tích.
Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng vốn không thể đánh lâu như thế, nhưng nhìn từng bán yêu ngã xuống, máu dính vào mặt hắn, kích thích giận dữ trong lòng hắn nên mới chống đến bây giờ.
Bầu trời tối sầm, cường giả Mộng gia bao vây Phong Phi Vân, khắp nơi là bóng người. Không biết có bao nhiêu người bao vây Phong Phi Vân, thậm chí có chiến khí cường đại lơ lửng trên bầu trời phong tỏa khu Vực thành này.
Tộc lão Mộng gia lạnh lùng cười:
- Người trẻ tuổi, là lúc cúi đầu rồi. Bán yêu của Bán Yêu Minh đều bị trấn áp, khó đếm hết người chết vì ngươi.
Chiến Việt Danh khó khăn bò dậy:
- Chúng . . . Chúng ta không chiến đấu vì ai mà chiến vì mình . . . Vì tôn nghiêm.
Phập!
Tộc lão Mộng gia kia mặt lạnh băng phất tay áo, đấm Chiến Việt Danh bay đi đâm chết trên mặt đất, người đứt thành hai khúc.
Lúc này sinh mệnh thật yếu hơn.
Tộc lão Mộng gia lạnh lùng nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây là kết cuộc không biết điều. Phong Phi Vân, bây giờ ngươi quỳ dưới đất, dập đầu nhận lỗi với Mộng gia ta . . .
Thiếu nữ xinh đẹp lúc trước bưng trà cho Phong Phi Vân nằm sấp dưới đất, khó khăn ngước lên:
- Phong huynh đệ, ngươi không thể quỳ . . . Ngươi là anh hùng của Bán Yêu Minh chúng ta, anh hùng thị không thể quỳ . . .
Ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp cầu xin, nàng xem Phong Phi Vân là anh hùng.
Tộc lão Mộng gia lại ra tay:
- Muốn chết!
Nhưng tộc lão Mộng gia chưa nhấc tay lên thì một luồng sáng trắng đâm thủng cánh tay lão, xương tay đứt hai khúc.
Phập!
Phong Phi Vân dùng đầu đập vào đầu tộc lão Mộng gia, đầu hai người cùng chảy máu. Tộc lão Mộng gia choáng váng mặt mày, chưa kịp mở mắt thì một luồng sáng trắng đâm tới, xuyên thủng cổ họng, đóng đinh lão dưới đất.
Hai tay Phong Phi Vân nắm trường thương, đầu gối một chân đè ngực tộc lão Mộng gia, đóng đinh.
Phong Phi Vân thở hồng hộc nói:
- Không . . . Ai . . . Có thể . . . Làm . . . Ta . . . Quỳ . . .
Đây là tộc lão Mộng gia thứ năm chết vào tay Phong Phi Vân.
Bóng trường thương kéo dài trong đêm, cơ thể Phong Phi Vân lảo đảo, ngón tay không có cả sức cầm Thiên Tủy Binh Đàm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời vang tiếng sấm, không khí dần ướt át.
Ngay sau đó, bầu trời đổ mưa như trút nước, gột rửa mùi máu trong không khí xuống đất, tụ thành dòng suối nhỏ.
Phong Phi Vân chậm rãi đứng thẳng, giơ ngang thương, đứng thẳng.
Phong Phi Vân vừa hộc máu vừa cười nói:
- Mộng gia . . . Mộng gia không được . . . Khụ khụ . . . Thế hệ trẻ bị ta giết . . . Thế hệ trước . . . Vẫn bị ta giết . . . Khụ khụ . . . Nếu ta tu luyện một ngàn năm thì búng tay vỡ trời.
Tiếng sấm ầm ầm, mưa đổ như trút nước.
Trong bóng đêm, Vực thành tràn ngập túc sát. Sát kiếp sắp kết thúc, chỉ có nam nhân cầm trường thương cô đơn đứng trong mưa, dưới chân chảy vũng máu loãng. Khuôn mặt tuấn tú trắng như tờ giấy, không có chút máu.
Lão tổ Mộng gia đứng trong màn mưa, người tỏa ánh sáng nhạt, mưa rơi cách lão một thước tự động bắn ra.
- Nếu hắn không quỳ thì giết đi.
- Muốn giết ta? Các ngươi chưa đủ tư cách.
Trong đan điền Phong Phi Vân bay ra luồng sáng xanh, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền. Phong Phi Vân cong người rồi bật ra, đứng trên thuyền cổ.
Mười tám vải sắt buồm thần trên Thanh Đồng cổ thuyền chuyển động, phát ra tiếng ken két. Các khối màu xanh đồng tỏa sáng rực rỡ, long mã hà đồ hiện trên thân tàu phá tan kết giới không gian của Mộng gia.
Ánh sáng xanh chợt lóe, Thanh Đồng cổ thuyền xông ra ngoài, đâm thẳng tầng mây.
- Muốn trốn?
Lão tổ Mộng gia dẫn động lực lượng linh khí bát phẩm đánh vào luồng sáng trên bầu trời, muốn cách không chém rơi Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, cất áo da phượng vảy rồng, người thoáng chốc lùn hơn một nửa. Làn da rách toạc, nếu không phải người Phong Phi Vân có chín khối xương phượng liên kết thì hắn đã tan rã.
Ầm!
Một luồng sát quang từ Sau lưng bắn tới, khí xông vân hà, ánh sáng rực rỡ còn hơn tiachớp trên bầu trời.
Quan tài hoàng thạch tự động bay ra, mở nắp quan tài, bên trong tràn ra huyết khí vô cùng. Các xích sắt đan xen giăng ngang trong quan tài chặn lại sát quang, phát ra tiếng chấn động dữ dội. Quan tài hoàng thạch tự nghênh địch, không được nhiều năng lượng gia cố, bị đánh bật về.
- Phụt!
Phong Phi Vân bị lực phản chấn lại bị thương, người khét đen, da dẻ mất sức sống, con ngươi tối sầm, sự sống điều này xói mòn.
- Thuyền cổ quá nhanh, đã bay ra Vực thành.
Lão tổ Mộng gia thu về linh khí bát phẩm, đáp xuống đất. Ngọc lệnh bay ra khỏi tay áo lão tổ Mộng gia bắn thẳng lên trời.
- Truyền lệnh tất cả đệ tử Mộng gia trong Quý vực dốc sức truy sát bán yêu Phong Phi Vân, ai lấy đầu hắn thưởng tám vạn dặm mảnh đất!
Ánh sáng ngọc lệnh kéo dài bốn phương, mỗi phân đà Mộng gia rải rác trong Quý vực nhận được mệnh lệnh ngay, phái vô số cường giả đi lùng tìm Phong Phi Vân.
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia bước tới Sau lưng lão tổ, khom người, cúi đầu hỏi:
- Phong Vu lão tổ, những bán yêu này làm sao đây?
Biểu tình lão tổ Mộng gia rất khó chịu:
- Hừ! Ngươi còn không biết ngượng nói chuyện? Một bán yêu bình thường có thể khuấy động lớn như vậy, khiến mạch chúng ta mất hết mặt mũi. Mấy lão già mạch khác sẽ nhảy ra chỉ trích chúng ta, thừa dịp chèn ép mạch chúng ta. Bây giờ ta phải quay về mời Thải gia xuất quan để sẵn sàng ứng đối, giao chỗ này cho các ngươi thu xếp.
Lão tổ Mộng gia ngừng một chút, nói:
- Hãy trấn áp đi, cố gắng ức chế vụ việc đến nhỏ nhất, đừng để đám bán yêu lại bạo động.
Vù vù vù vù vù!
Lão tổ Mộng gia nói xong xuyên qua một linh lộ, khuất bóng. Lão tổ Mộng gia đi tộc địa của Mộng gia.
Cùng lúc đó, Thái Vi bay ra Vực thành, đuổi theo Thanh Đồng cổ thuyền.
* * *
Phong Phi Vân gặp truy sát vô cùng vô tận, vết thương càng lúc càng nặng, phượng cốt sắp bị đánh nát.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Phong Phi Vân lướt qua núi cao, vực sâu, máu chảy ròng rã, đi nhanh không ngừng nghĩ.
Sau lưng lại vang tiếng truy sát, một đống người đuổi theo. Có mấy chục người, có tu sĩ thế hệ trước, có tài tuấn thế hệ trẻ. Qua một phen khổ chiến, Phong Phi Vân đánh gục năm, sáu người, lao ra đường máu.
- Hắn không trốn thoát được, mảnh đất này đã bị người Mộng gia chúng ta bao vây, rất nhanh sẽ giết chết hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.