Chương 844: Nữ đế chưa chết? (1)
Cửu Đương Gia
12/07/2015
Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết vạn tộc đại chiến, không chri có ba ngàn yêu tộc, trăm tộc nhân loại, còn có rất nhiều chủng tộc thần bí đều tham gia vào đại chiến kia, đại chiến diễn ra mấy ngàn năm, cuối cùng có một ít chủng tộc tiêu vong, có chủng tộc cường thịnh, có chủng tộc rút ra ngoài dị vực, mà có chủng tộc thì phân chia phạm vi thế lực của mình, không cho chủng tộc khác bước vào.
Mỗi chủng tộc đều có không gian sinh tồn của mình, cạnh tranh lẫn nhau, căm thù lẫn nhau.
Cho nên một khi yêu tộc tiến vào quốc gia nhân loại sẽ bị đánh chết, cũng chính vì như thế nữ ma mới không tin mẫu thân Phong Phi Vân là yêu tộc.
Mặc dù Phong Phi Vân kiếp trước là tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc, số lần đi vào quốc gia nân loại cũng không vượt quá năm lần.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Yêu tộc là lực lượng cường đại nhất trên đời, số lượng chủng tộc nhiều nhất, căn bản không có khả năng toàn bộ bị trục xuất ra khỏi quốc gia nhân loại, trên sử sách ghi lại, sau khi Thần Tấn vương triều lập nước, tại Nam Thái Phủ và Cổ Cương Phủ từng xuất hiện số lượng lớn yêu tộc làm loạn vương triều, Tấn đế đầu tiên của Thần Tấn vương triều tự mình dẫn đầu Thần Vũ quân, phải mất ba mươi năm mới có thể khu trục những yêu tộc này ra khỏi Thần Tấn vương triều, chuyện xảy ra sau vạn tộc đại chiến ngươi giải thích thế nào?
- Làm sao ngươi biết yêu tộc là lực lượng mạnh nhât trên đời? Số lượng chủng tộc nhiều nhất?
Nữ ma nói.
- Tư liệu lịch sử ghi lại.
Phong Phi Vân nói ra,
Nữ ma nhin chằm chằm vào Phong Phi Vân, hai mắt như hai viên hàn tinh, muốn nhìn xuyên Phong Phi Vân, cuối cùng thu hồi ánh mắt, trả sáu viên Thiên Tủy Đan cho Phong Phi Vân.
Tuy Thiên Tủy Đan chính là tứ phẩm linh đan, với cấp bậc chân nhân của nhân loại thì hiệu quả rất thấp.
- Lần này xem như ngươi lừa dối vượt qua!
Giọng nữ ma lạnh lùng, nói:
- Ta muốn tiếp tục ở đây tu luyện, ngươi tốt nhất không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài, bằn không ngươi chạy trốn ra ngoài vạn dặm ta cũng sẽ đánh chết ngươi.
- Không dám, không dám!
Nói xong lời này, nữ ma bắt đầu tu luyện, đổi ma huyết, trảm ma đạo, có linh khí vô tận rót vào trong người của nàng, thân thể của nàng trở nên trong suốt như thủy tinh.
Luyện chế Thiên Tủy Đan đã hoàn thành, Phong Phi Vân tự nhiên rời khỏi long mạch dưới đất, hắn cũng không biết mình luyện đan trong lòng đất bao lâu, lúc nhìn thấy ánh mặt trời thì tâm tình sảng khoái.
Một lão thái giám biết Phong Phi Vân xuất quan, vội vàng đi qua.
Lão thái giám này chính là tâm phúc của lão thần vương, đặc biệt chiếu cố Phong Phi vân, tu vị cao thâm, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ thần vương phần lớn là do hắn quản lý.
- Thần vương phu đã tới phủ thần vương ba lần, hy vọng thần vương sau khi xuất quan có thể gặp mặt nàng một lần, có chuyện quan trọng cần thương lượng với thần vương đại nhân.
- Trong lúc thần vương đại nhân bế quan, La Phù công chúa tới cầu kiến mười hai lần, cũng có chuyện quan trọng muốn gặp thần vương, dường như rất vội vàng.
...
Lão thái giám không ngừng báo cáo chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thời gian gần đây với Phong Phi Vân.
- Dừng lại, La Phù công chúa cầu kiến mười hai lần?
Phong Phi Vân nhíu mày, xem ra hoàng gia thiên nữ có việc gấp rồi, chẳng lẽ định đồng quy vu tận với ta sao? Hoặc là tìm ta chịu trách nhiệm, hay là nói một lần không đủ, muốn làm thêm?
Mùa đông tuyết trắng, không khí giá lạnh.
Cung điện phồn hoa, lầu gác cao sang, nơi này là phủ thần vương.
Một tòa long liễn đi tới, bốn đầu ác thú kéo xe tiến vào cánh cửa phủ thần vương, đằng sau là đại đội thái giám và cung nữ đi theo, cung y màu xanh, bước chân dồn dập.
Trong long liễn không phải Tấn đế, mà là La Phù công chúa xinh đẹp danh truyền thiên hạ, đệ tam mỹ nhân Thần Tấn vương triều.
Trong thư phòng không nhỏ của phủ thần vương, nơi này ban công lầu các vô số, hoa viên trồng nhiều dị thảo tỏa ra linh khí mờ mịt, mà mấy chục ban công và tường đỏ ngói xanh treo đầy điển tịch, đều là thẻ tre sách cổ, là đan thư thiết quyển, có mai rùa thiên công, sách ngọc giấy vàng.
Điển tịch vô cùng quý giá, có hơn một ngàn trận pháp thủ hộ, có ấn ký của nhiều đời thần vương bố trí, cho dù là cự phách cũng khó xông vào.
Phong Phi Vân hiện tại an vị trên một dài cao năm tầng, phía dưới là thủy đường mờ mịt, xa xa là quỳnh lâu ngọc các của phủ thần vương, tường thành trùng điệp.
Phong Phi Vân mặc quần áo màu trắng, phong đạm vân khinh, lấy một sách cổ trên giá sách xuống, đứng bên cạnh lan can đàn mộc tinh tế ghi lại chuyện trên sách cổ, sau lưng có tiếng bước chân vang vọng.
La Phù công chúa đã đến.
Phong Phi Vân cũng không quay người, ánh mắt vẫn nhìn sách cổ, chữ cổ phía trên không ngừng biến đổi, lông mi của hắn hơi động đậy, nói:
- Công chúa điện hạ, mời ngồi!
Chỉ có mình La Phù công chúa đi lên đài cao, mà những thái giám, cung nữ đang chờ bên ngoài.
La Phù công chúa dựa vào lan can, ngọc thể nhu hòa, giống như cành liễu tiên, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, cũng không có cuồng bạo như trong suy nghĩ của Phong Phi Vân.
- Ngày may chính là cuộc chiến phò mã!
Sau nửa ngày La Phù công chúa mới nói câu đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng như ca hát, rất có khí tức trang nhã của hoàng gia thiên nữ.
La Phù công chúa trước sau mười hai lần tới phủ thần vương, tự nhiên là vì cuộc chiến phò mã.
Đối mặt với chung thân đại sự, mặc dù là thiên chi kiều nữ này cũng không thể không gấp.
Phong Phi Vân vẫn không có quay người, tùy ý nói:
- Ah, thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh thế đã tới thời gian diễn ra cuộc chiến phò mã, chúc mừng công chúa tìm được lang quân như ý.
Mắt hạnh của La Phù công chúa phủ đầy sương mù, trên người có long hoàng chi khí màu vàng lượn lờ, đặc biệt lợi hại, mang theo cao ngạo người thường khó có thể sánh bằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân suốt nửa ngày, cũng không biết trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì,
- Tốt, xem hết rồi!
Phong Phi Vna khóa sách cổ lại, âm thanh lá sắt va chạm nhau.
Phong Phi Vân hiện tại mới quay người lại, lần đầu tiên nhìn mắt La Phù công chúa thì trong mắt sinh ra vẻ kinh ngạc, La Phù công chúa không mang khăn che mặt, tiên nhan tuyệt mỹ, thanh tú bức người, đôi mi đen thon dài như lá liễu, đôi mắt sáng mà thanh tịnh, cổ nhỏ bé nhưng thon dài, giống như một con thiên nga trắng đang bơi trên sông.
Vái dài của La Phù công chúa phủ xuống chạm đất, trên làn váy có cửu phượng bay lên, trên người mang theo long hoàng chi khí, tuy lẳng lặng ngồi trên lan can, nhưng mà mơ hồ có phong phạm nữ đế đứng trên đỉnh vạn cung khuyết.
Xem ra sau lần xảy ra chuyện trong Bát Bộ Long Liễn, ngạo khí và cao quý của nàng cũng không có bị áp xuống, tâm chí đã vượt qua thử thách, không phải là công chúa nhu nhược, bị người ta đẩy ngã một lần là tìm cái chết.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
La Phù công chúa áp chế cảm xúc trong lòng triệt để, tuy đã tới tìm Phong Phi Vân mười hai lần, nhưng mà hiện tại nàng rất bình tĩnh, rất nhạt, mọi việc không thể làm sụp đổ cảm xúc của nàng.
Mỗi chủng tộc đều có không gian sinh tồn của mình, cạnh tranh lẫn nhau, căm thù lẫn nhau.
Cho nên một khi yêu tộc tiến vào quốc gia nhân loại sẽ bị đánh chết, cũng chính vì như thế nữ ma mới không tin mẫu thân Phong Phi Vân là yêu tộc.
Mặc dù Phong Phi Vân kiếp trước là tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc, số lần đi vào quốc gia nân loại cũng không vượt quá năm lần.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Yêu tộc là lực lượng cường đại nhất trên đời, số lượng chủng tộc nhiều nhất, căn bản không có khả năng toàn bộ bị trục xuất ra khỏi quốc gia nhân loại, trên sử sách ghi lại, sau khi Thần Tấn vương triều lập nước, tại Nam Thái Phủ và Cổ Cương Phủ từng xuất hiện số lượng lớn yêu tộc làm loạn vương triều, Tấn đế đầu tiên của Thần Tấn vương triều tự mình dẫn đầu Thần Vũ quân, phải mất ba mươi năm mới có thể khu trục những yêu tộc này ra khỏi Thần Tấn vương triều, chuyện xảy ra sau vạn tộc đại chiến ngươi giải thích thế nào?
- Làm sao ngươi biết yêu tộc là lực lượng mạnh nhât trên đời? Số lượng chủng tộc nhiều nhất?
Nữ ma nói.
- Tư liệu lịch sử ghi lại.
Phong Phi Vân nói ra,
Nữ ma nhin chằm chằm vào Phong Phi Vân, hai mắt như hai viên hàn tinh, muốn nhìn xuyên Phong Phi Vân, cuối cùng thu hồi ánh mắt, trả sáu viên Thiên Tủy Đan cho Phong Phi Vân.
Tuy Thiên Tủy Đan chính là tứ phẩm linh đan, với cấp bậc chân nhân của nhân loại thì hiệu quả rất thấp.
- Lần này xem như ngươi lừa dối vượt qua!
Giọng nữ ma lạnh lùng, nói:
- Ta muốn tiếp tục ở đây tu luyện, ngươi tốt nhất không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài, bằn không ngươi chạy trốn ra ngoài vạn dặm ta cũng sẽ đánh chết ngươi.
- Không dám, không dám!
Nói xong lời này, nữ ma bắt đầu tu luyện, đổi ma huyết, trảm ma đạo, có linh khí vô tận rót vào trong người của nàng, thân thể của nàng trở nên trong suốt như thủy tinh.
Luyện chế Thiên Tủy Đan đã hoàn thành, Phong Phi Vân tự nhiên rời khỏi long mạch dưới đất, hắn cũng không biết mình luyện đan trong lòng đất bao lâu, lúc nhìn thấy ánh mặt trời thì tâm tình sảng khoái.
Một lão thái giám biết Phong Phi Vân xuất quan, vội vàng đi qua.
Lão thái giám này chính là tâm phúc của lão thần vương, đặc biệt chiếu cố Phong Phi vân, tu vị cao thâm, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ thần vương phần lớn là do hắn quản lý.
- Thần vương phu đã tới phủ thần vương ba lần, hy vọng thần vương sau khi xuất quan có thể gặp mặt nàng một lần, có chuyện quan trọng cần thương lượng với thần vương đại nhân.
- Trong lúc thần vương đại nhân bế quan, La Phù công chúa tới cầu kiến mười hai lần, cũng có chuyện quan trọng muốn gặp thần vương, dường như rất vội vàng.
...
Lão thái giám không ngừng báo cáo chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thời gian gần đây với Phong Phi Vân.
- Dừng lại, La Phù công chúa cầu kiến mười hai lần?
Phong Phi Vân nhíu mày, xem ra hoàng gia thiên nữ có việc gấp rồi, chẳng lẽ định đồng quy vu tận với ta sao? Hoặc là tìm ta chịu trách nhiệm, hay là nói một lần không đủ, muốn làm thêm?
Mùa đông tuyết trắng, không khí giá lạnh.
Cung điện phồn hoa, lầu gác cao sang, nơi này là phủ thần vương.
Một tòa long liễn đi tới, bốn đầu ác thú kéo xe tiến vào cánh cửa phủ thần vương, đằng sau là đại đội thái giám và cung nữ đi theo, cung y màu xanh, bước chân dồn dập.
Trong long liễn không phải Tấn đế, mà là La Phù công chúa xinh đẹp danh truyền thiên hạ, đệ tam mỹ nhân Thần Tấn vương triều.
Trong thư phòng không nhỏ của phủ thần vương, nơi này ban công lầu các vô số, hoa viên trồng nhiều dị thảo tỏa ra linh khí mờ mịt, mà mấy chục ban công và tường đỏ ngói xanh treo đầy điển tịch, đều là thẻ tre sách cổ, là đan thư thiết quyển, có mai rùa thiên công, sách ngọc giấy vàng.
Điển tịch vô cùng quý giá, có hơn một ngàn trận pháp thủ hộ, có ấn ký của nhiều đời thần vương bố trí, cho dù là cự phách cũng khó xông vào.
Phong Phi Vân hiện tại an vị trên một dài cao năm tầng, phía dưới là thủy đường mờ mịt, xa xa là quỳnh lâu ngọc các của phủ thần vương, tường thành trùng điệp.
Phong Phi Vân mặc quần áo màu trắng, phong đạm vân khinh, lấy một sách cổ trên giá sách xuống, đứng bên cạnh lan can đàn mộc tinh tế ghi lại chuyện trên sách cổ, sau lưng có tiếng bước chân vang vọng.
La Phù công chúa đã đến.
Phong Phi Vân cũng không quay người, ánh mắt vẫn nhìn sách cổ, chữ cổ phía trên không ngừng biến đổi, lông mi của hắn hơi động đậy, nói:
- Công chúa điện hạ, mời ngồi!
Chỉ có mình La Phù công chúa đi lên đài cao, mà những thái giám, cung nữ đang chờ bên ngoài.
La Phù công chúa dựa vào lan can, ngọc thể nhu hòa, giống như cành liễu tiên, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, cũng không có cuồng bạo như trong suy nghĩ của Phong Phi Vân.
- Ngày may chính là cuộc chiến phò mã!
Sau nửa ngày La Phù công chúa mới nói câu đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng như ca hát, rất có khí tức trang nhã của hoàng gia thiên nữ.
La Phù công chúa trước sau mười hai lần tới phủ thần vương, tự nhiên là vì cuộc chiến phò mã.
Đối mặt với chung thân đại sự, mặc dù là thiên chi kiều nữ này cũng không thể không gấp.
Phong Phi Vân vẫn không có quay người, tùy ý nói:
- Ah, thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh thế đã tới thời gian diễn ra cuộc chiến phò mã, chúc mừng công chúa tìm được lang quân như ý.
Mắt hạnh của La Phù công chúa phủ đầy sương mù, trên người có long hoàng chi khí màu vàng lượn lờ, đặc biệt lợi hại, mang theo cao ngạo người thường khó có thể sánh bằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân suốt nửa ngày, cũng không biết trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì,
- Tốt, xem hết rồi!
Phong Phi Vna khóa sách cổ lại, âm thanh lá sắt va chạm nhau.
Phong Phi Vân hiện tại mới quay người lại, lần đầu tiên nhìn mắt La Phù công chúa thì trong mắt sinh ra vẻ kinh ngạc, La Phù công chúa không mang khăn che mặt, tiên nhan tuyệt mỹ, thanh tú bức người, đôi mi đen thon dài như lá liễu, đôi mắt sáng mà thanh tịnh, cổ nhỏ bé nhưng thon dài, giống như một con thiên nga trắng đang bơi trên sông.
Vái dài của La Phù công chúa phủ xuống chạm đất, trên làn váy có cửu phượng bay lên, trên người mang theo long hoàng chi khí, tuy lẳng lặng ngồi trên lan can, nhưng mà mơ hồ có phong phạm nữ đế đứng trên đỉnh vạn cung khuyết.
Xem ra sau lần xảy ra chuyện trong Bát Bộ Long Liễn, ngạo khí và cao quý của nàng cũng không có bị áp xuống, tâm chí đã vượt qua thử thách, không phải là công chúa nhu nhược, bị người ta đẩy ngã một lần là tìm cái chết.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
La Phù công chúa áp chế cảm xúc trong lòng triệt để, tuy đã tới tìm Phong Phi Vân mười hai lần, nhưng mà hiện tại nàng rất bình tĩnh, rất nhạt, mọi việc không thể làm sụp đổ cảm xúc của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.