Chương 1028: Viễn Cổ Tế Tự Thánh Địa. (1)
Cửu Đương Gia
22/07/2015
Hai tu sĩ thân mặc hắc bào từ bên trong chướng khí đi ra, trên ống tay áo thêu lên viền vàng, mà ngay đầu cũng bị vải đen che lại, không thấy rõ được hình dạng của bọn hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được linh khí cường đại thái nghén trong thân thể.
Đây là hai tôn nửa bước cự phách.
Bằng vào khí tức, Phong Phi Vân phán định ra hai người này chính là hai người mang bạch ngân thần kiệu rời đi lúc nãy.
Khiêng kiệu tổng cộng bốn người, hai người đã chết, nhưng còn hai người lại đào tẩu.
Nhưng giờ phút này bạch ngân thần kiệu cũng đã không còn trên tay bọn hắn nữa, nói rõ trong mảnh rừng núi cổ xưa này còn có Tà Đạo tu sĩ khác, nói không chừng Tà Hoàng thiếu chủ cũng ở trong đó.
Phong Phi Vân nhàn nhạt cười:
- Nơi này đến cùng là nơi nào?
Hai tu sĩ áo đen kia cũng không hề kiêng kị, một người trong đó nói:
- Nơi này chính là một thánh địa của Cổ Cương Vu sư, từng để lại một tòa tế đàn cổ xưa, một vạn năm trước, Thiên Vu Thần Nữ đời trước từng ở chỗ này tế tự, trảm mười vạn đầu dị thú, mười vạn người sống làm tế phẩm, gọi ra một tia thần hồn của Thiên Vu đại thần, đánh chết một đầu sinh linh mạnh nhất giữa Thiên Địa lúc đó, một vạn năm qua đi, nơi này vẫn tụ tập lấy Vu khí cường đại, bạch cốt dưới lòng đất có khi còn có thể chạy ra nữa.
Nơi này vậy mà từng phát sinh qua tế tự quy mô lớn như thế, máu tươi nhuộm cả đại địa, xương cốt vạn năm không nát hết, giữa thiên địa còn lưu lại lấy một tia lực lượng thần kỳ, chẳng lẽ trên đời này thật sự tồn tại Thiên Vu đại thần sao?
Phong Phi Vân thản nhiên nhìn hai tu sĩ áo đen kia, nói:
- Các ngươi chẳng lẽ là muốn muốn nhờ vào tòa Vu sư thánh địa này để cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ sao?
- Ha ha, Thần Vương đại nhân quả nhiên là người thông minh, hai người chúng ta đúng là phụng mệnh Tà Hoàng thiếu chủ, đến thỉnh Thần Vương đại nhân cùng nhau chứng kiến một khắc xưa nay chưa từng có này.
Một tu sĩ áo đen nói như thế, trong thanh âm tràn đầy sùng kính và kính sợ đối với Tà Hoàng thiếu chủ.
Tà Hoàng thiếu chủ thật sự quá tự tin rồi, muốn Phong Phi Vân nhìn tận mắt Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi.
Đối phương đã dám mời Phong Phi Vân tham gia trận tế tự cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ này, vậy thì cũng có thực lực tuyệt đối giữ gìn trận tế tự này tiến hành một cách bình thường, căn bản không sợ Phong Phi Vân sẽ ở nửa đường ra tay quấy nhiễu tế tự.
Nếu Phong Phi Vân trơ mắt ếch ra nhìn Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi, vậy thì cũng chứng minh rằng hắn đã thua, từ nay về sau sẽ phải trở thành người của Sâm La Điện, trở thành cấp dưới của Tà Hoàng thiếu chủ.
PHỐC, PHỐC.
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, cười lạnh hai tiếng, bàn tay lóe lên bạch quang, Thiên Tủy Binh Đảm biến thành một cây chiến mâu lợi hại, lập tức liền xuyên thủng yết hầu hai tên nửa bước cự phách thân mặc hắc bào ở phía trước, khiến chúng thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này trên bầu trời truyền đến một hồi thanh âm kêu đau đớn, một cái thủ ấn cực lớn đè sập cổ thụ, đánh xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Trong vòng một ngày, bị Phong Phi Vân chém liên tục bốn vị nửa bước cự phách, đây chính là tổn thất thật lớn, khiến một vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện cảm thấy tức giận, muốn ra tay giáo huấn Phong Phi Vân.
Bọn hắn muốn thu phục Phong Phi Vân, đồng thời cũng sẽ không mặc cho Phong Phi Vân càn rỡ, tùy ý chém giết cường giả Sâm La Điện.
Đây là một Hộ Pháp trường lão cự phách sơ kỳ, xếp hạng thứ năm mươi mốt trong Hộ Pháp trường lão, hắn ngồi ở dưới tế đài bên ngoài hơn một trăm dặm, ngồi trên một mặt ghế Thanh Đồng, hư thủ vừa nhấc, cách không ra tay, dấu tay kia chính là một môn tuyệt học Tà Đạo, được xưng là "Đại Kinh Đào Chưởng", tu luyện tới Đại Thừa, có thể bộc phát ra sáu lần lực công kích.
Ngay khi Phong Phi Vân cự tuyệt lời mời, đánh chết hai vị nửa bước cự phách kia thì vị Hộ Pháp trường lão bài danh thứ năm mươi mốt này liền lập tức ra tay, những người khác đều không ngăn cản, bọn hắn cũng biết có lẽ nên cho Phong Phi Vân một ít giáo huấn rồi, bằng không thì không cách nào khiến hắn phục tùng được.
Bàn chân Phong Phi Vân vững vàng giẫm trên mặt đất, đánh lên phía trên một chưởng, trên chưởng ấn ngưng tụ lấy mảng lớn ánh lửa, huyễn hóa ra Vạn Thú Đồ Văn, oanh một tiếng, đánh nát Đại Kinh Đào Chưởng do Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt đánh ra.
Phong Phi Vân hai chân trầm xuống một mảng lớn, thân thể mãnh liệt lắc lư một cái, ngũ tạng lục phủ đều quay cuồng, thiếu chút nữa đã bị dấu bàn tay kia chấn tổn thương.
- Quả nhiên cùng tu sĩ cự phách sơ kỳ vẫn có chênh lệch, đối phương nếu sử xuất linh khí, ta nhất định sẽ không thể nào ngăn được.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí trong thân thể, chỉ nháy mắt huyết khí liền khôi phục thông thuận, không chút do dự, thân thể chợt xông phi mà lên, hăng hái thoát ra khỏi mảnh núi rừng đầy chướng khí này.
Bên ngoài hơn trăm dặm, dưới tế đài, đệ ngũ thấp nhất Hộ Pháp trường lão trong lòng thập phần rung động, quả nhiên không hổ là người có danh xưng đệ nhất thiên tài, mới chỉ có cảnh giới Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đã có thể ngăn trở một chưởng của tu sĩ cấp bậc cự phách, quả thực quá nghịch thiên.
Phải biết rằng coi như là nhân kiệt như Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên cũng không có khả năng ở Thiên Mệnh đệ ngũ trọng tiếp được một chưởng của tu sĩ cấp cự phách.
Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt còn muốn ra tay, nhưng Phong Phi Vân đã trốn ra khỏi núi rừng chướng khí, biến mất tung tích, che dấu thân ảnh, không cách nào tìm kiếm ra hắn được nữa.
- Khó trách ngay cả Thác Bạt Hoành cũng không thể lưu lại Phong Phi Vân, chiến lực kẻ này thật không ngờ lại khủng bố như vậy, nếu để cho hắn đột phá đến cảnh giới cự phách, vậy thì... Quả thực không cách nào tưởng tượng.
Một vị Hộ Pháp trường lão khác nói.
Trong núi sâu tràn đầy chướng khí này có một tòa tế đàn cao ngất như mây, chính là dùng chì thạch màu đen xây hành, tựa như một tòa đoạn phong cự đại, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa mà thần bí, khiến mọi người đầy tò mò.
Tế đàn có nhiều chỗ đã nghiền nát, có một ít vết rạn tựa như thú trảo, giờ phút này có người đang chữa trị.
Phía dưới tế đàn đứng tại mấy trăm Tà Đạo tu sĩ mặc trường bào màu đen, mỗi người đều khí tiếp vân hà, tu vị không thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí cao nhất trên tế đàn, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
Trong đó, có năm lão giả là bắt mắt nhất.
Bọn hắn ngồi trên năm cái ghế dựa Thanh Đồng, tóc bạc da mồi, hai mắt long lanh sáng chói, kình khí trên người vô cùng cường đại.
Đây chính là năm vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện, đều có cảnh giới cự phách, trong đó có hai ão giả đã hơn bốn trăm năm chưa từng xuất thế, trên người còn dính đầy bùn đất, thật giống như mới được kéo ra từ trong đất bùn vậy, khí tức cũng cường đại nhất.
Đây là hai tôn nửa bước cự phách.
Bằng vào khí tức, Phong Phi Vân phán định ra hai người này chính là hai người mang bạch ngân thần kiệu rời đi lúc nãy.
Khiêng kiệu tổng cộng bốn người, hai người đã chết, nhưng còn hai người lại đào tẩu.
Nhưng giờ phút này bạch ngân thần kiệu cũng đã không còn trên tay bọn hắn nữa, nói rõ trong mảnh rừng núi cổ xưa này còn có Tà Đạo tu sĩ khác, nói không chừng Tà Hoàng thiếu chủ cũng ở trong đó.
Phong Phi Vân nhàn nhạt cười:
- Nơi này đến cùng là nơi nào?
Hai tu sĩ áo đen kia cũng không hề kiêng kị, một người trong đó nói:
- Nơi này chính là một thánh địa của Cổ Cương Vu sư, từng để lại một tòa tế đàn cổ xưa, một vạn năm trước, Thiên Vu Thần Nữ đời trước từng ở chỗ này tế tự, trảm mười vạn đầu dị thú, mười vạn người sống làm tế phẩm, gọi ra một tia thần hồn của Thiên Vu đại thần, đánh chết một đầu sinh linh mạnh nhất giữa Thiên Địa lúc đó, một vạn năm qua đi, nơi này vẫn tụ tập lấy Vu khí cường đại, bạch cốt dưới lòng đất có khi còn có thể chạy ra nữa.
Nơi này vậy mà từng phát sinh qua tế tự quy mô lớn như thế, máu tươi nhuộm cả đại địa, xương cốt vạn năm không nát hết, giữa thiên địa còn lưu lại lấy một tia lực lượng thần kỳ, chẳng lẽ trên đời này thật sự tồn tại Thiên Vu đại thần sao?
Phong Phi Vân thản nhiên nhìn hai tu sĩ áo đen kia, nói:
- Các ngươi chẳng lẽ là muốn muốn nhờ vào tòa Vu sư thánh địa này để cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ sao?
- Ha ha, Thần Vương đại nhân quả nhiên là người thông minh, hai người chúng ta đúng là phụng mệnh Tà Hoàng thiếu chủ, đến thỉnh Thần Vương đại nhân cùng nhau chứng kiến một khắc xưa nay chưa từng có này.
Một tu sĩ áo đen nói như thế, trong thanh âm tràn đầy sùng kính và kính sợ đối với Tà Hoàng thiếu chủ.
Tà Hoàng thiếu chủ thật sự quá tự tin rồi, muốn Phong Phi Vân nhìn tận mắt Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi.
Đối phương đã dám mời Phong Phi Vân tham gia trận tế tự cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ này, vậy thì cũng có thực lực tuyệt đối giữ gìn trận tế tự này tiến hành một cách bình thường, căn bản không sợ Phong Phi Vân sẽ ở nửa đường ra tay quấy nhiễu tế tự.
Nếu Phong Phi Vân trơ mắt ếch ra nhìn Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi, vậy thì cũng chứng minh rằng hắn đã thua, từ nay về sau sẽ phải trở thành người của Sâm La Điện, trở thành cấp dưới của Tà Hoàng thiếu chủ.
PHỐC, PHỐC.
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, cười lạnh hai tiếng, bàn tay lóe lên bạch quang, Thiên Tủy Binh Đảm biến thành một cây chiến mâu lợi hại, lập tức liền xuyên thủng yết hầu hai tên nửa bước cự phách thân mặc hắc bào ở phía trước, khiến chúng thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này trên bầu trời truyền đến một hồi thanh âm kêu đau đớn, một cái thủ ấn cực lớn đè sập cổ thụ, đánh xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Trong vòng một ngày, bị Phong Phi Vân chém liên tục bốn vị nửa bước cự phách, đây chính là tổn thất thật lớn, khiến một vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện cảm thấy tức giận, muốn ra tay giáo huấn Phong Phi Vân.
Bọn hắn muốn thu phục Phong Phi Vân, đồng thời cũng sẽ không mặc cho Phong Phi Vân càn rỡ, tùy ý chém giết cường giả Sâm La Điện.
Đây là một Hộ Pháp trường lão cự phách sơ kỳ, xếp hạng thứ năm mươi mốt trong Hộ Pháp trường lão, hắn ngồi ở dưới tế đài bên ngoài hơn một trăm dặm, ngồi trên một mặt ghế Thanh Đồng, hư thủ vừa nhấc, cách không ra tay, dấu tay kia chính là một môn tuyệt học Tà Đạo, được xưng là "Đại Kinh Đào Chưởng", tu luyện tới Đại Thừa, có thể bộc phát ra sáu lần lực công kích.
Ngay khi Phong Phi Vân cự tuyệt lời mời, đánh chết hai vị nửa bước cự phách kia thì vị Hộ Pháp trường lão bài danh thứ năm mươi mốt này liền lập tức ra tay, những người khác đều không ngăn cản, bọn hắn cũng biết có lẽ nên cho Phong Phi Vân một ít giáo huấn rồi, bằng không thì không cách nào khiến hắn phục tùng được.
Bàn chân Phong Phi Vân vững vàng giẫm trên mặt đất, đánh lên phía trên một chưởng, trên chưởng ấn ngưng tụ lấy mảng lớn ánh lửa, huyễn hóa ra Vạn Thú Đồ Văn, oanh một tiếng, đánh nát Đại Kinh Đào Chưởng do Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt đánh ra.
Phong Phi Vân hai chân trầm xuống một mảng lớn, thân thể mãnh liệt lắc lư một cái, ngũ tạng lục phủ đều quay cuồng, thiếu chút nữa đã bị dấu bàn tay kia chấn tổn thương.
- Quả nhiên cùng tu sĩ cự phách sơ kỳ vẫn có chênh lệch, đối phương nếu sử xuất linh khí, ta nhất định sẽ không thể nào ngăn được.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí trong thân thể, chỉ nháy mắt huyết khí liền khôi phục thông thuận, không chút do dự, thân thể chợt xông phi mà lên, hăng hái thoát ra khỏi mảnh núi rừng đầy chướng khí này.
Bên ngoài hơn trăm dặm, dưới tế đài, đệ ngũ thấp nhất Hộ Pháp trường lão trong lòng thập phần rung động, quả nhiên không hổ là người có danh xưng đệ nhất thiên tài, mới chỉ có cảnh giới Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đã có thể ngăn trở một chưởng của tu sĩ cấp bậc cự phách, quả thực quá nghịch thiên.
Phải biết rằng coi như là nhân kiệt như Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên cũng không có khả năng ở Thiên Mệnh đệ ngũ trọng tiếp được một chưởng của tu sĩ cấp cự phách.
Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt còn muốn ra tay, nhưng Phong Phi Vân đã trốn ra khỏi núi rừng chướng khí, biến mất tung tích, che dấu thân ảnh, không cách nào tìm kiếm ra hắn được nữa.
- Khó trách ngay cả Thác Bạt Hoành cũng không thể lưu lại Phong Phi Vân, chiến lực kẻ này thật không ngờ lại khủng bố như vậy, nếu để cho hắn đột phá đến cảnh giới cự phách, vậy thì... Quả thực không cách nào tưởng tượng.
Một vị Hộ Pháp trường lão khác nói.
Trong núi sâu tràn đầy chướng khí này có một tòa tế đàn cao ngất như mây, chính là dùng chì thạch màu đen xây hành, tựa như một tòa đoạn phong cự đại, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa mà thần bí, khiến mọi người đầy tò mò.
Tế đàn có nhiều chỗ đã nghiền nát, có một ít vết rạn tựa như thú trảo, giờ phút này có người đang chữa trị.
Phía dưới tế đàn đứng tại mấy trăm Tà Đạo tu sĩ mặc trường bào màu đen, mỗi người đều khí tiếp vân hà, tu vị không thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí cao nhất trên tế đàn, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
Trong đó, có năm lão giả là bắt mắt nhất.
Bọn hắn ngồi trên năm cái ghế dựa Thanh Đồng, tóc bạc da mồi, hai mắt long lanh sáng chói, kình khí trên người vô cùng cường đại.
Đây chính là năm vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện, đều có cảnh giới cự phách, trong đó có hai ão giả đã hơn bốn trăm năm chưa từng xuất thế, trên người còn dính đầy bùn đất, thật giống như mới được kéo ra từ trong đất bùn vậy, khí tức cũng cường đại nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.