Chương 6
Rainy
13/07/2024
Cảm giác này khiến cô hoài niệm lại những ngày tháng hạnh phúc, thứ cảm giác mà thời gian qua cô chưa được cảm nhận lại. Mọi thứ đều giống như cũ, chỉ có một điều, cô không phải là cô, cô là Tần Liễu.
Âu Dương Hoa liền đẩy Mạc Phi ra quát lớn “Anh làm trò gì đấy?”
Mạc Phi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ không biết mình đã sai ở đâu “Em sao vậy? Có phải giận anh vì lúc em nằm viện đã không tới thăm không? Em cũng hiểu mà, vợ anh ở phòng gần đó, nếu anh cứ đi qua đi lại giữa hai phòng sẽ bị chú ý ngay. Đừng giận mà, anh đã mua cho em một chiếc dây chuyền rất đẹp làm quà tạ lỗi đây.”
Mạc Phi lấy trong túi ra một chiếc dây chuyền lấp lánh, khuôn mặt anh tươi cười. Âu Dương Hoa vốn rất thích nụ cười này, nhưng bây giờ trông anh thật đáng khinh. Âu Dương Hoa đưa tay tát anh một cú, vừa khóc vừa nói “Anh đã phản bội vợ mình?”
“Rốt cuộc là em gặp vấn đề gì vậy? Tất nhiên là thế rồi, em và anh đã quen nhau gần một năm rồi cơ mà?” Mạc Phi lúng túng khó hiểu, anh tự hỏi có phải vụ tai nạn đã làm cô quên mất điều gì không.
Một năm? Vậy là Mạc Phi đã có mối quan hệ bên ngoài không lâu sau đám cưới của họ. Thế mà cô lại không biết gì, vẫn nghĩ anh là người đàn ông tuyệt vời. Không thể chấp nhận được điều đó, cô thà không có con người bội bạc này còn hơn.
“Tôi không cần biết quá khứ chúng ta như thế nào, nhưng bây giờ thì hai ta không có quan hệ gì nữa. Những chiếc túi và quần áo, trang sức đó là của anh có phải không? Nếu cần thì tôi sẽ trả lại cho anh, miễn là anh để cho tôi yên.” Âu Dương Hoa đóng cửa nhưng bị Mạc Phi chặn lại.
Anh ta lấy tay chặn cửa và cố ló đầu vào phòng “Cuối cùng thì em đang giận dỗi điều gì vậy? Bình thường em đâu có như thế.”
“Tôi không bị gì cả. Nếu anh còn cố chấp thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Âu Dương Hoa đe dọa.
Nghe thấy vậy, Mạc Phi bắt đầu lo sợ, nếu làm lớn chuyện thì vợ anh sẽ biết chuyện và anh có thể sẽ ra đi tay trắng nếu ly hôn vì ngoại tình.
“Anh chịu thua, nếu em bình tĩnh lại thì liên lạc với anh.” Mạc Phi lùi lại rồi từ từ quay lưng bỏ đí.
Bây giờ thì Âu Dương Hoa đã hiểu, lý do Tần Liễu hiểu rõ về cô như vậy là do chính chồng cô đã tiết lộ. Không thể chấp nhận được, cô điên tiếc đá vào cánh cửa.
Mạc Phi xuống thang máy, anh không thể hiểu nỗi chuyện gì đã xảy ra với Tần Liễu. Phải chăng vào hôm đó, vợ anh đã nói gì đó? Mạc Phi sợ hãi, phải chăng Âu Dương Hoa đã sớm biết chuyện anh ngoại tình và hôm đó đã cảnh cáo Tần Liễu?
Cửa thang máy mở ra, trước mặt anh là Lãnh Bá Ninh.
“Ồ, trùng hợp quá nhỉ? Không ngờ lại gặp anh ở đây.” Lãnh Bá Ninh nói, có vẻ tạm thời chưa định bước vào thang máy.
Mạc Phi rời khỏi buồng thang máy và đáp lại “Tôi tới thăm Tần Liễu xem cô ấy có cần giúp đỡ gì nữa không. Dù đã bồi thường đầy đủ nhưng tôi nghĩ vẫn nên có chút lòng thành.”
“Quả là một người có trái tim to lớn. Xem ra anh quan tâm cô ta lắm nhỉ? Người ngoài nhìn vào có thể hiểu nhầm cả hai là một cặp đấy.” Lãnh Bá Ninh nói, không có vẻ gì là đang đùa.
Mạc Phi hơi rùng mình, anh lo lắng hỏi “Thế còn thanh tra? Anh tới đây làm gì? Nạn nhân vô tình bị tông trúng thì đâu cần phải lấy lời khai nhiều lần.”
“Bí mật. Con người có nhiều bí mật mà, tốt nhất hãy tôn trọng bí mật của nhau.” Lãnh Bá Ninh lúc này mới bước vào thang máy.
Thái độ úp úp mở mở của người thanh tra này khiến anh cảm thấy thật sự khủng bố. Có lẽ đêm nay anh sẽ ngủ không ngon. Mạc Phi suy nghĩ xem Lãnh Bá Ninh có thể tìm tới đây vì việc gì? Đáng ra lúc này anh ta cần phải tìm hung thủ hại Âu Dương Hoa mới phải.
Một suy nghĩ bất chợt khiến Mạc Phi cảm thấy lạnh sống lưng. Phải chăng chính Tần Liễu là người đã ra tay với Âu Dương Hoa.
“Không, không. Cô ấy là người tốt, làm sao lại có thể ra tay tàn độc được như vậy.” Mạc Phi cảm thấy không tin được.
Anh còn nhớ mình đã gặp Tần Liễu tại trại trẻ mồ côi. Lúc đó công ty Âu Dương là nhà tài trợ còn cô là một trong những tình nguyện viên. Sự nhiệt tình và lương thiện của cô đã khiến anh cảm thấy yêu quý. Mạc Phi nhớ lại khoảng thời gian tại trường đại học với Âu Dương Hoa. Anh cũng yêu vợ mình rất nhiều, nhưng sau khi kết hôn, anh cảm thấy không còn quá nhiều hứng thú vì không còn cột mốc nào khác để phát triển nữa. Thế là Mạc Phi quyết định bắt đầu một mối quan hệ khác.
“Thật ra anh đã có vợ rồi. Là chủ tịch của công ty anh, nếu có thể thì anh sẽ bỏ vợ để đến với em.” Mạc Phi thú nhận như thế với Tần Liễu.
“Không nên làm như thế. Cô ấy không làm gì sai cả, sao lại phải chịu cảnh hôn nhân đổ vỡ. Em và anh yêu nhau thế này là được, đâu cần danh phận gì.” Tần Liễu đã đáp lại như thế.
Mạc Phi lúc đó vô cùng cảm động và nghĩ rằng cô thật hiểu chuyện. Có điều anh đâu biết rằng Tần Liễu ngăn chặn việc đó đơn giản vì cô không cần một gã không tiền và đang âm mưu một kế hoạch đen tối.
Âu Dương Hoa liền đẩy Mạc Phi ra quát lớn “Anh làm trò gì đấy?”
Mạc Phi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ không biết mình đã sai ở đâu “Em sao vậy? Có phải giận anh vì lúc em nằm viện đã không tới thăm không? Em cũng hiểu mà, vợ anh ở phòng gần đó, nếu anh cứ đi qua đi lại giữa hai phòng sẽ bị chú ý ngay. Đừng giận mà, anh đã mua cho em một chiếc dây chuyền rất đẹp làm quà tạ lỗi đây.”
Mạc Phi lấy trong túi ra một chiếc dây chuyền lấp lánh, khuôn mặt anh tươi cười. Âu Dương Hoa vốn rất thích nụ cười này, nhưng bây giờ trông anh thật đáng khinh. Âu Dương Hoa đưa tay tát anh một cú, vừa khóc vừa nói “Anh đã phản bội vợ mình?”
“Rốt cuộc là em gặp vấn đề gì vậy? Tất nhiên là thế rồi, em và anh đã quen nhau gần một năm rồi cơ mà?” Mạc Phi lúng túng khó hiểu, anh tự hỏi có phải vụ tai nạn đã làm cô quên mất điều gì không.
Một năm? Vậy là Mạc Phi đã có mối quan hệ bên ngoài không lâu sau đám cưới của họ. Thế mà cô lại không biết gì, vẫn nghĩ anh là người đàn ông tuyệt vời. Không thể chấp nhận được điều đó, cô thà không có con người bội bạc này còn hơn.
“Tôi không cần biết quá khứ chúng ta như thế nào, nhưng bây giờ thì hai ta không có quan hệ gì nữa. Những chiếc túi và quần áo, trang sức đó là của anh có phải không? Nếu cần thì tôi sẽ trả lại cho anh, miễn là anh để cho tôi yên.” Âu Dương Hoa đóng cửa nhưng bị Mạc Phi chặn lại.
Anh ta lấy tay chặn cửa và cố ló đầu vào phòng “Cuối cùng thì em đang giận dỗi điều gì vậy? Bình thường em đâu có như thế.”
“Tôi không bị gì cả. Nếu anh còn cố chấp thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Âu Dương Hoa đe dọa.
Nghe thấy vậy, Mạc Phi bắt đầu lo sợ, nếu làm lớn chuyện thì vợ anh sẽ biết chuyện và anh có thể sẽ ra đi tay trắng nếu ly hôn vì ngoại tình.
“Anh chịu thua, nếu em bình tĩnh lại thì liên lạc với anh.” Mạc Phi lùi lại rồi từ từ quay lưng bỏ đí.
Bây giờ thì Âu Dương Hoa đã hiểu, lý do Tần Liễu hiểu rõ về cô như vậy là do chính chồng cô đã tiết lộ. Không thể chấp nhận được, cô điên tiếc đá vào cánh cửa.
Mạc Phi xuống thang máy, anh không thể hiểu nỗi chuyện gì đã xảy ra với Tần Liễu. Phải chăng vào hôm đó, vợ anh đã nói gì đó? Mạc Phi sợ hãi, phải chăng Âu Dương Hoa đã sớm biết chuyện anh ngoại tình và hôm đó đã cảnh cáo Tần Liễu?
Cửa thang máy mở ra, trước mặt anh là Lãnh Bá Ninh.
“Ồ, trùng hợp quá nhỉ? Không ngờ lại gặp anh ở đây.” Lãnh Bá Ninh nói, có vẻ tạm thời chưa định bước vào thang máy.
Mạc Phi rời khỏi buồng thang máy và đáp lại “Tôi tới thăm Tần Liễu xem cô ấy có cần giúp đỡ gì nữa không. Dù đã bồi thường đầy đủ nhưng tôi nghĩ vẫn nên có chút lòng thành.”
“Quả là một người có trái tim to lớn. Xem ra anh quan tâm cô ta lắm nhỉ? Người ngoài nhìn vào có thể hiểu nhầm cả hai là một cặp đấy.” Lãnh Bá Ninh nói, không có vẻ gì là đang đùa.
Mạc Phi hơi rùng mình, anh lo lắng hỏi “Thế còn thanh tra? Anh tới đây làm gì? Nạn nhân vô tình bị tông trúng thì đâu cần phải lấy lời khai nhiều lần.”
“Bí mật. Con người có nhiều bí mật mà, tốt nhất hãy tôn trọng bí mật của nhau.” Lãnh Bá Ninh lúc này mới bước vào thang máy.
Thái độ úp úp mở mở của người thanh tra này khiến anh cảm thấy thật sự khủng bố. Có lẽ đêm nay anh sẽ ngủ không ngon. Mạc Phi suy nghĩ xem Lãnh Bá Ninh có thể tìm tới đây vì việc gì? Đáng ra lúc này anh ta cần phải tìm hung thủ hại Âu Dương Hoa mới phải.
Một suy nghĩ bất chợt khiến Mạc Phi cảm thấy lạnh sống lưng. Phải chăng chính Tần Liễu là người đã ra tay với Âu Dương Hoa.
“Không, không. Cô ấy là người tốt, làm sao lại có thể ra tay tàn độc được như vậy.” Mạc Phi cảm thấy không tin được.
Anh còn nhớ mình đã gặp Tần Liễu tại trại trẻ mồ côi. Lúc đó công ty Âu Dương là nhà tài trợ còn cô là một trong những tình nguyện viên. Sự nhiệt tình và lương thiện của cô đã khiến anh cảm thấy yêu quý. Mạc Phi nhớ lại khoảng thời gian tại trường đại học với Âu Dương Hoa. Anh cũng yêu vợ mình rất nhiều, nhưng sau khi kết hôn, anh cảm thấy không còn quá nhiều hứng thú vì không còn cột mốc nào khác để phát triển nữa. Thế là Mạc Phi quyết định bắt đầu một mối quan hệ khác.
“Thật ra anh đã có vợ rồi. Là chủ tịch của công ty anh, nếu có thể thì anh sẽ bỏ vợ để đến với em.” Mạc Phi thú nhận như thế với Tần Liễu.
“Không nên làm như thế. Cô ấy không làm gì sai cả, sao lại phải chịu cảnh hôn nhân đổ vỡ. Em và anh yêu nhau thế này là được, đâu cần danh phận gì.” Tần Liễu đã đáp lại như thế.
Mạc Phi lúc đó vô cùng cảm động và nghĩ rằng cô thật hiểu chuyện. Có điều anh đâu biết rằng Tần Liễu ngăn chặn việc đó đơn giản vì cô không cần một gã không tiền và đang âm mưu một kế hoạch đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.