Chương 163: Gạt bỏ thiên kiêu!
Nghịch Thương Thiên
06/05/2017
Cửa ra vào tông môn Khí Cụ Tông.
Không ít đệ tử Khí Cụ Tông ra ra vào vào, rất nhiều thương nhân chào hàng linh tài cũng thủ ở chỗ này, chằm chằm nhìn những đệ tử từ bên trong đi ra.
Tần Liệt đứng sừng sững ngay tại cửa ra vào.
Trên người hắn toát ra đày hàn ý, báo cho người khác chớ đến gần, khiến bao kẻ ra vào cửa đều kinh ngạc nhìn.
"Hưu hưu hưu!"
Từ phía xa bỗng truyền tới tiếng linh khí rít lên xé gió, những võ giả đang ra vào đều ngạc nhiên, biển sắc nhìn về phía đó.
Một vầng trăng lưỡi liễm phóng ra ánh sáng mịt mờ màu xanh, từ một ngõ nhỏ đằng xa hiện ra, như vạch qua bàu trời, bắn về phía Khí Cụ Tông bên này.
Đôi mắt vốn hờ hững của Tần Liệt bắn ra kỳ quang, nhìn mảnh trăng lưỡi liễm màu xanh kia.
"Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt của Lương Trung!"
"Ông ông ông!"
Thanh Nguyệt rít lên, dưới ánh mặt trời chói chang, tóe ra vô số tia quang nhận màu xanh, như cơn mưa sao cùng đổ về một hướng.
Dưới phương hướng đó, Lương Thiếu Dương đang chạy thục mạng, máu huyết tung tóe bắn đầy ra đất đá hai bên.
"Lương Thiếu Dương! Là đệ tử nội tông Lương Thiếu Dương!"
"Ngay giữa ban ngày ban mặt, mà có người dám can đảm đuổi giết Lương Thiếu Dương ngay giữa Khí Cụ Thành, ta không có hoa mắt đúng không?"
"Nghe nói tông chủ Khí Cụ Tông đã tuyển định Lương Thiếu Dương làm người tiếp ngôi, tất cả bí điển trong tông môn đều giao cho hắn, mà ai lại đi càn rỡ, dám can đảm đuổi giết hắn ngay ở trước cửa Khí Cụ Tông vậy chứ?"
Ngoài cửa tông môn cũng có võ giả của những thế lực khác, ai nhìn thấy cảnh tượng kia cũng sửng sốt.
Băng hàn trong mắt Tần Liệt càng nặng, hắn nhìn thẳng vào Lương Thiếu Dương đang nhanh chóng chạy tới.
"Long Lân giáp!"
Bỗng Lương Thiếu Dương chạy hơi chậm lại, dùng tay xé áo ném đi, làm lộ ra lớp áo giáp bên trong.
Chiếc áo giáp này do vảy của long lân dưới biển sâu bện thành, do chính tay Ứng Hưng Nhiên luyện chế. Long lân giáp này là áo giáp huyền cấp tứ phẩm, có tiếng tại Khí Cụ Tông.
Nhìn thấy thanh nguyệt đánh tới, Lương Thiếu Dương giơ tay phải đấm một cái vào tim.
Long Lân giáp lập tức rã ra, từng mảnh lân giáp lập lòe bay lên trời, tạo thành một tấm chắn màu bạc.
Quang nhận của thanh nguyệt đều bắn lên tấm chắn, ánh lửa tóe ra rạng rỡ
Lương Thiếu Dương không hề liếc qua Long Lân giáp, mà cắm đầu tiếp tục chạy, hắn sẵn sàng hi sinh một món linh khí huyền cấp tứ phẩm để đổi lấy hy vọng chạy thoát.
Thanh Nguyệt bị cản, không kịp giết hắn trước khi hắn kịp chạy tới Khí Cụ Tông.
Trên con ngõ nhỏ, vô số khối thịt rơi lả tả, mùi máu tươi gay mũi.
Trừ một bóng đen trốn vào lòng đất chạy thoát, tất cả võ giả hộ tống Lương Thiếu Dương đều bị Sâm La Điện giết sạch.
Tạ Tĩnh Tuyền cầm theo liêm đao nhỏ máu tươi, và Lương Trung đứng trong bóng tối trong ngõ, nhìn về phía cửa Khí Cụ Tông.
"Đã thất bại." Lương Trung làm bầm, "Hắn trở về chỉ cần nói ra tên của chúng ta, thì lập tức Huyết Mâu sẽ triển khai đuổi giết chúng ta, bây giờ chúng ta nên ra khỏi thành ngay, may ra còn có một tia hi vọng."
Mắt Tạ Tĩnh Tuyền đầy hận ý, "Ta muốn xông vào giết hắn!"
"Đó là chịu chết." Lương Trung kinh hãi: "Trong Khí Cụ Tông, chúng ta không thể động đến một sợi lông của hắn, xông vào chỉ khiến chúng ta bại lộ ngay dưới mắt Huyết Mâu mà thôi."
Tạ Tĩnh Tuyền cũng biết làm như vậy là không lý trí, nên thầm vận chuyển Linh quyết, cố bức mình tỉnh táo lại, nghiến răng: "Lập tức rút lui khỏi Khí Cụ Thành!"
Lương Trung gật đầu, "Được!"
"Lương Thiếu Dương! Hôm nay ta lấy mạng của ngươi!" Ngay lúc ấy, ngay cửa ra vào của Khí Cụ Tông vang lên một tiếng quát lạnh băng.
"Bành!"
Lương Thiếu Dương đang hấp tấp chạy tới đột nhiên ngã dúi xuống đất, mặt đầy máu.
"Trọng lực trường! Trọng lực đã tăng lên gấp mấy lần!" Nhiều người la hoảng.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung đã xoay người, đang định rút khỏi Khí Cụ Thành, nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi liền quay đầu lại.
Hai người nhìn thấy Lương Thiếu Dương đã bị ngăn lại ngay trước cửa ra vào Khí Cụ Tông!
Hai người sững sờ nhìn Tần Liệt đang đằng đằng sát khí, xem hắn có lợi dụng lúc Lương Thiếu Dương còn chưa kịp đứng lên mà tấn công hay không.
"Đông! Đông! Đông!"
Mỗi bước chân của Tần Liệt là đất đá dưới chân như trống đánh, chấn động mãnh liệt.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung cảnh giới cao thâm, hai người cảm nhận một chút, rồi cùng nhìn xuống chân mình đầy ngạc nhiên: "Nhịp đập của đại địa!"
"Hàn Băng chi nhận!"
Một thanh đao băng sáng ngời trong vắt hiện ra trên tay Tần Liệt hàn quang rạng rỡ, lạnh lẽo dị thường.
Băng đao vẽ một cái, một vầng hàn quang bắn ra, hướng về phía cổ Lương Thiếu Dương.
Người vây xem đều biển sắc, ai cũng nhìn ra Tần Liệt đang ra tay thật, thực muốn lấy mạng Lương Thiếu Dương.
Người này điên rồi sao?
Rất nhiều người biết thân phận của Lương Thiếu Dương, biết hắn đang có địa vị tôn quý trong Khí Cụ Tông, được tông chủ và ba Đại cung phụng coi trọng.
Thế mà ngay tại cửa ra vào của Khí Cụ Tông, dưới ánh mắt bao nhiêu người như vậy, thậm chí có cả đệ tử của Khí Cụ Tông, lại dám ra tay hạ sát Lương Thiếu Dương?
"Tần Băng! Đây là ngươi tự tìm đường chết!"
Lương Thiếu Dương không kịp chuẩn bị, bị trọng lực hút chặt không chạy được, đành nghiêng người về sau, há miệng phun ra một chùm sáng màu lục.
Đó là một thanh kiếm cực nhỏ.
Kiếm tên "Toái mang", Linh khí Huyền cấp Ngũ phẩm, là sản phẩm đắc ý của Đại cung phụng La Chí Xương năm đó!
Kiểm nhỏ màu xanh lá cây nhẹ như lá liễu, phiêu lãng theo gió, nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng bố!
"Xùy!"
Hàn quang chạm phải nó lập tức tiêu tán, thanh kiếm nhỏ vẫn không hề suy giảm uy lực, tiếp tục tiến về phía trước!
"Băng thuẫn!"
Một tấm chắn do băng cứng tạo thành, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời sáng, ngăn cản thanh kiếm nhỏ.
Băng thuẫn bị vỡ thành mấy trăm khối băng, không đỡ nổi thanh kiểm kia một kích!
Tần Liệt biến sắc.
Hắn chợt nhận ra mình không có Linh khí nào dùng được, bức tượng gỗ Tần Sơn để lại có thể miễn cưỡng tính là món linh khí duy nhất hắn có.
Nhưng không thể để lộ bức tượng, nếu không thân phận thật của hắn sẽ bị lộ ra, kéo Nguyên Thiên Nhai đến đánh chết.
Thanh kiếm xanh mang theo khí thế ác liệt tiếp tục tiến về phía hắn, mũi nhọn lấp lánh khiến Tần Liệt dựng tóc gáy.
" Linh khí Huyền cấp Ngũ phẩm!" Rốt cục Tần Liệt đã hiểu vì sao tất cả thế lực lớn đều sợ hãi Huyết Mâu của Khí Cụ Tông.
"Lương Thiếu Dương!"
Hắn rống lên, trong mắt hiện lôi điện, trong người vang lên tiếng sấm rầm rầm.
Một làn sóng tinh thần mang theo ý niệm diệt sát linh hồn từ trong đồng tử hắn bắn ra.
Lương Thiếu Dương liếc hắn một cái.
Chỉ một cái liếc, con mắt Lương Thiếu Dương nhói lên đau đớn như bị cương châm đâm, linh hồn đau đớn đến cực điểm như bị tên bắn xuyên qua.
Tâm thần hắn lập tức sụp đổ!
Thanh kiểm nhỏ run lên kịch liệt giữa không trung, thoáng cái đã mất đi mục tiêu, không tiếp tục đuổi giết Tần Liệt nữa.
Đầu óc Lương Thiếu Dương mất hẳn sự tập trung, mắt không còn nhìn thấy gì, hắn cả kinh loạng choạng.
"Viêm Sư hỏa ly tráo!"
Một đoàn lửa mãnh liệt màu xanh da trời phun ra khỏi nhẫn không gian, ngưng kết thành một con cuồng sư đang gầm thét.
Cuồng Sư ngồi xổm trước người hắn, dưới tư thế sẵn sàng đánh giết.
Một tầng hào quang màu xanh da trời chắn ngay phía trước Lương Thiếu Dương, bảo vệ hắn, ngăn cản mọi công kích cho hắn.
Đôi mắt Lương Thiếu Dương nóng rát đau nhức, không nhìn thấy gì, nhưng vẫn không sợ, hừ lạnh: "Viêm Sư hỏa ly tráo là Linh khí Huyền cấp Tứ phẩm, dù ta không nhúc nhích, ngươi cũng không phá nổi màn hộ thuẫn này! Chờ ta có thể trông thấy ngươi, ta sẽ tập trung ý thức một lần nữa, để Toái mang giết ngươi."
Tần Liệt không đáp, điện xà trong mắt biến mất, linh quyết lại biển đổi.
Khí tức băng hàn toát ra toàn thân hắn, như một vùng đất tuyết dưới ánh nắng chói chang.
Tần Liệt triệu tập lực băng hàn trong nguyên phủ, tinh thần ý niệm nhập vào bức tranh hàn băng trong đầu, mượn ý cảnh hàn băng ở đó để tăng thêm khí thế cho bản thân.
Hắn bước từng bước về phía Lương Thiếu Dương.
Lấy hắn làm trung tâm, không gian trong vòng mười bước lạnh băng như đang trong ngày đông giá rét, một tầng băng sương óng ánh ngưng kết trên tóc hắn, rồi tỏa ra trùm khắp toàn thân.
"Tạch...!"
Ý cảnh hàn băng tỏa ra, cả đất trời như muốn đóng thành băng.
"Lạnh quá!"
"Chuyện gì vậy? Trời muốn đóng băng? Đây là, đây là ý cảnh?"
"Trời ơi, thì ra là ý cảnh!"
Tất cả những người vây xem đều túm chặt quần áo, kinh hãi nhao nhao né tránh Tần Liệt rõ xa.
Càng cách xa Tần Liệt, họ nhận ra hàn ý càng hạ xuống, lại có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
Một tầng băng cứng dày trùm khắp người hắn, tạo thành một lớp khôi giáp hàn băng tự nhân, một thanh Hàn Băng chi nhận sắc bén lại được ngưng kết ra.
Hắn đi tới chỉ còn cách Lương Thiếu Dương năm bước.
Mắt Lương Thiếu Dương khôi phục, nhìn thấy Tần Liệt, cũng thấy trời đất chung qu anh minh đã đóng thành băng.
Cũng nhìn thấy một thanh hàn đao đang bổ tới.
Hàn mang lập lòe, hàn đao mang theo khí tức đóng băng toàn bộ trời đất đang bay tới chỗ hắn.
Đoàn lửa Viêm Sư hỏa ly tráo màu xanh da trời bị hàn khí xâm nhập trước khi hàn đao đánh xuống, hàn vụ trắng xoá tràn ngập, ngọn lửa xanh da trời nhanh chóng bị dập tắt, con cuồng sư đang gào thét tiêu tán thành tro.
Cả người Lương Thiếu Dương bỗng nhiên cứng đờ.
Máu hắn dường như ngừng chảy, gân mạch bị đóng băng, Linh hải như kết băng...
"Răng rắc!"
Đầu Lương Thiếu Dương vỡ vụn, máu bắn ra đều bị đông thành những viên bảo thạch hồng. Cả máu tươi cũng bị đông lại.
"Tần Băng! Dừng tay!"
Đường Tư Kỳ, Liên Nhu, Dĩ Uyên vừa chạy tới nơi, nhìn thấy cảnh kia đều kinh
Tần Liệt bước tới Lương Thiểu Dương như không nghe thấy gì, không chút do dự, Hàn Băng chi nhận trong tay đâm thẳng vào tim Lương Thiếu Dương.
Mũi băng xuyên qua người Lương Thiếu Dương, hiện ra sau lưng hắn, dưới ánh nắng, mũi băng nhọn hoắt lấp lóe khiếp người.
Không ít đệ tử Khí Cụ Tông ra ra vào vào, rất nhiều thương nhân chào hàng linh tài cũng thủ ở chỗ này, chằm chằm nhìn những đệ tử từ bên trong đi ra.
Tần Liệt đứng sừng sững ngay tại cửa ra vào.
Trên người hắn toát ra đày hàn ý, báo cho người khác chớ đến gần, khiến bao kẻ ra vào cửa đều kinh ngạc nhìn.
"Hưu hưu hưu!"
Từ phía xa bỗng truyền tới tiếng linh khí rít lên xé gió, những võ giả đang ra vào đều ngạc nhiên, biển sắc nhìn về phía đó.
Một vầng trăng lưỡi liễm phóng ra ánh sáng mịt mờ màu xanh, từ một ngõ nhỏ đằng xa hiện ra, như vạch qua bàu trời, bắn về phía Khí Cụ Tông bên này.
Đôi mắt vốn hờ hững của Tần Liệt bắn ra kỳ quang, nhìn mảnh trăng lưỡi liễm màu xanh kia.
"Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt của Lương Trung!"
"Ông ông ông!"
Thanh Nguyệt rít lên, dưới ánh mặt trời chói chang, tóe ra vô số tia quang nhận màu xanh, như cơn mưa sao cùng đổ về một hướng.
Dưới phương hướng đó, Lương Thiếu Dương đang chạy thục mạng, máu huyết tung tóe bắn đầy ra đất đá hai bên.
"Lương Thiếu Dương! Là đệ tử nội tông Lương Thiếu Dương!"
"Ngay giữa ban ngày ban mặt, mà có người dám can đảm đuổi giết Lương Thiếu Dương ngay giữa Khí Cụ Thành, ta không có hoa mắt đúng không?"
"Nghe nói tông chủ Khí Cụ Tông đã tuyển định Lương Thiếu Dương làm người tiếp ngôi, tất cả bí điển trong tông môn đều giao cho hắn, mà ai lại đi càn rỡ, dám can đảm đuổi giết hắn ngay ở trước cửa Khí Cụ Tông vậy chứ?"
Ngoài cửa tông môn cũng có võ giả của những thế lực khác, ai nhìn thấy cảnh tượng kia cũng sửng sốt.
Băng hàn trong mắt Tần Liệt càng nặng, hắn nhìn thẳng vào Lương Thiếu Dương đang nhanh chóng chạy tới.
"Long Lân giáp!"
Bỗng Lương Thiếu Dương chạy hơi chậm lại, dùng tay xé áo ném đi, làm lộ ra lớp áo giáp bên trong.
Chiếc áo giáp này do vảy của long lân dưới biển sâu bện thành, do chính tay Ứng Hưng Nhiên luyện chế. Long lân giáp này là áo giáp huyền cấp tứ phẩm, có tiếng tại Khí Cụ Tông.
Nhìn thấy thanh nguyệt đánh tới, Lương Thiếu Dương giơ tay phải đấm một cái vào tim.
Long Lân giáp lập tức rã ra, từng mảnh lân giáp lập lòe bay lên trời, tạo thành một tấm chắn màu bạc.
Quang nhận của thanh nguyệt đều bắn lên tấm chắn, ánh lửa tóe ra rạng rỡ
Lương Thiếu Dương không hề liếc qua Long Lân giáp, mà cắm đầu tiếp tục chạy, hắn sẵn sàng hi sinh một món linh khí huyền cấp tứ phẩm để đổi lấy hy vọng chạy thoát.
Thanh Nguyệt bị cản, không kịp giết hắn trước khi hắn kịp chạy tới Khí Cụ Tông.
Trên con ngõ nhỏ, vô số khối thịt rơi lả tả, mùi máu tươi gay mũi.
Trừ một bóng đen trốn vào lòng đất chạy thoát, tất cả võ giả hộ tống Lương Thiếu Dương đều bị Sâm La Điện giết sạch.
Tạ Tĩnh Tuyền cầm theo liêm đao nhỏ máu tươi, và Lương Trung đứng trong bóng tối trong ngõ, nhìn về phía cửa Khí Cụ Tông.
"Đã thất bại." Lương Trung làm bầm, "Hắn trở về chỉ cần nói ra tên của chúng ta, thì lập tức Huyết Mâu sẽ triển khai đuổi giết chúng ta, bây giờ chúng ta nên ra khỏi thành ngay, may ra còn có một tia hi vọng."
Mắt Tạ Tĩnh Tuyền đầy hận ý, "Ta muốn xông vào giết hắn!"
"Đó là chịu chết." Lương Trung kinh hãi: "Trong Khí Cụ Tông, chúng ta không thể động đến một sợi lông của hắn, xông vào chỉ khiến chúng ta bại lộ ngay dưới mắt Huyết Mâu mà thôi."
Tạ Tĩnh Tuyền cũng biết làm như vậy là không lý trí, nên thầm vận chuyển Linh quyết, cố bức mình tỉnh táo lại, nghiến răng: "Lập tức rút lui khỏi Khí Cụ Thành!"
Lương Trung gật đầu, "Được!"
"Lương Thiếu Dương! Hôm nay ta lấy mạng của ngươi!" Ngay lúc ấy, ngay cửa ra vào của Khí Cụ Tông vang lên một tiếng quát lạnh băng.
"Bành!"
Lương Thiếu Dương đang hấp tấp chạy tới đột nhiên ngã dúi xuống đất, mặt đầy máu.
"Trọng lực trường! Trọng lực đã tăng lên gấp mấy lần!" Nhiều người la hoảng.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung đã xoay người, đang định rút khỏi Khí Cụ Thành, nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi liền quay đầu lại.
Hai người nhìn thấy Lương Thiếu Dương đã bị ngăn lại ngay trước cửa ra vào Khí Cụ Tông!
Hai người sững sờ nhìn Tần Liệt đang đằng đằng sát khí, xem hắn có lợi dụng lúc Lương Thiếu Dương còn chưa kịp đứng lên mà tấn công hay không.
"Đông! Đông! Đông!"
Mỗi bước chân của Tần Liệt là đất đá dưới chân như trống đánh, chấn động mãnh liệt.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung cảnh giới cao thâm, hai người cảm nhận một chút, rồi cùng nhìn xuống chân mình đầy ngạc nhiên: "Nhịp đập của đại địa!"
"Hàn Băng chi nhận!"
Một thanh đao băng sáng ngời trong vắt hiện ra trên tay Tần Liệt hàn quang rạng rỡ, lạnh lẽo dị thường.
Băng đao vẽ một cái, một vầng hàn quang bắn ra, hướng về phía cổ Lương Thiếu Dương.
Người vây xem đều biển sắc, ai cũng nhìn ra Tần Liệt đang ra tay thật, thực muốn lấy mạng Lương Thiếu Dương.
Người này điên rồi sao?
Rất nhiều người biết thân phận của Lương Thiếu Dương, biết hắn đang có địa vị tôn quý trong Khí Cụ Tông, được tông chủ và ba Đại cung phụng coi trọng.
Thế mà ngay tại cửa ra vào của Khí Cụ Tông, dưới ánh mắt bao nhiêu người như vậy, thậm chí có cả đệ tử của Khí Cụ Tông, lại dám ra tay hạ sát Lương Thiếu Dương?
"Tần Băng! Đây là ngươi tự tìm đường chết!"
Lương Thiếu Dương không kịp chuẩn bị, bị trọng lực hút chặt không chạy được, đành nghiêng người về sau, há miệng phun ra một chùm sáng màu lục.
Đó là một thanh kiếm cực nhỏ.
Kiếm tên "Toái mang", Linh khí Huyền cấp Ngũ phẩm, là sản phẩm đắc ý của Đại cung phụng La Chí Xương năm đó!
Kiểm nhỏ màu xanh lá cây nhẹ như lá liễu, phiêu lãng theo gió, nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng bố!
"Xùy!"
Hàn quang chạm phải nó lập tức tiêu tán, thanh kiếm nhỏ vẫn không hề suy giảm uy lực, tiếp tục tiến về phía trước!
"Băng thuẫn!"
Một tấm chắn do băng cứng tạo thành, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời sáng, ngăn cản thanh kiếm nhỏ.
Băng thuẫn bị vỡ thành mấy trăm khối băng, không đỡ nổi thanh kiểm kia một kích!
Tần Liệt biến sắc.
Hắn chợt nhận ra mình không có Linh khí nào dùng được, bức tượng gỗ Tần Sơn để lại có thể miễn cưỡng tính là món linh khí duy nhất hắn có.
Nhưng không thể để lộ bức tượng, nếu không thân phận thật của hắn sẽ bị lộ ra, kéo Nguyên Thiên Nhai đến đánh chết.
Thanh kiếm xanh mang theo khí thế ác liệt tiếp tục tiến về phía hắn, mũi nhọn lấp lánh khiến Tần Liệt dựng tóc gáy.
" Linh khí Huyền cấp Ngũ phẩm!" Rốt cục Tần Liệt đã hiểu vì sao tất cả thế lực lớn đều sợ hãi Huyết Mâu của Khí Cụ Tông.
"Lương Thiếu Dương!"
Hắn rống lên, trong mắt hiện lôi điện, trong người vang lên tiếng sấm rầm rầm.
Một làn sóng tinh thần mang theo ý niệm diệt sát linh hồn từ trong đồng tử hắn bắn ra.
Lương Thiếu Dương liếc hắn một cái.
Chỉ một cái liếc, con mắt Lương Thiếu Dương nhói lên đau đớn như bị cương châm đâm, linh hồn đau đớn đến cực điểm như bị tên bắn xuyên qua.
Tâm thần hắn lập tức sụp đổ!
Thanh kiểm nhỏ run lên kịch liệt giữa không trung, thoáng cái đã mất đi mục tiêu, không tiếp tục đuổi giết Tần Liệt nữa.
Đầu óc Lương Thiếu Dương mất hẳn sự tập trung, mắt không còn nhìn thấy gì, hắn cả kinh loạng choạng.
"Viêm Sư hỏa ly tráo!"
Một đoàn lửa mãnh liệt màu xanh da trời phun ra khỏi nhẫn không gian, ngưng kết thành một con cuồng sư đang gầm thét.
Cuồng Sư ngồi xổm trước người hắn, dưới tư thế sẵn sàng đánh giết.
Một tầng hào quang màu xanh da trời chắn ngay phía trước Lương Thiếu Dương, bảo vệ hắn, ngăn cản mọi công kích cho hắn.
Đôi mắt Lương Thiếu Dương nóng rát đau nhức, không nhìn thấy gì, nhưng vẫn không sợ, hừ lạnh: "Viêm Sư hỏa ly tráo là Linh khí Huyền cấp Tứ phẩm, dù ta không nhúc nhích, ngươi cũng không phá nổi màn hộ thuẫn này! Chờ ta có thể trông thấy ngươi, ta sẽ tập trung ý thức một lần nữa, để Toái mang giết ngươi."
Tần Liệt không đáp, điện xà trong mắt biến mất, linh quyết lại biển đổi.
Khí tức băng hàn toát ra toàn thân hắn, như một vùng đất tuyết dưới ánh nắng chói chang.
Tần Liệt triệu tập lực băng hàn trong nguyên phủ, tinh thần ý niệm nhập vào bức tranh hàn băng trong đầu, mượn ý cảnh hàn băng ở đó để tăng thêm khí thế cho bản thân.
Hắn bước từng bước về phía Lương Thiếu Dương.
Lấy hắn làm trung tâm, không gian trong vòng mười bước lạnh băng như đang trong ngày đông giá rét, một tầng băng sương óng ánh ngưng kết trên tóc hắn, rồi tỏa ra trùm khắp toàn thân.
"Tạch...!"
Ý cảnh hàn băng tỏa ra, cả đất trời như muốn đóng thành băng.
"Lạnh quá!"
"Chuyện gì vậy? Trời muốn đóng băng? Đây là, đây là ý cảnh?"
"Trời ơi, thì ra là ý cảnh!"
Tất cả những người vây xem đều túm chặt quần áo, kinh hãi nhao nhao né tránh Tần Liệt rõ xa.
Càng cách xa Tần Liệt, họ nhận ra hàn ý càng hạ xuống, lại có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
Một tầng băng cứng dày trùm khắp người hắn, tạo thành một lớp khôi giáp hàn băng tự nhân, một thanh Hàn Băng chi nhận sắc bén lại được ngưng kết ra.
Hắn đi tới chỉ còn cách Lương Thiếu Dương năm bước.
Mắt Lương Thiếu Dương khôi phục, nhìn thấy Tần Liệt, cũng thấy trời đất chung qu anh minh đã đóng thành băng.
Cũng nhìn thấy một thanh hàn đao đang bổ tới.
Hàn mang lập lòe, hàn đao mang theo khí tức đóng băng toàn bộ trời đất đang bay tới chỗ hắn.
Đoàn lửa Viêm Sư hỏa ly tráo màu xanh da trời bị hàn khí xâm nhập trước khi hàn đao đánh xuống, hàn vụ trắng xoá tràn ngập, ngọn lửa xanh da trời nhanh chóng bị dập tắt, con cuồng sư đang gào thét tiêu tán thành tro.
Cả người Lương Thiếu Dương bỗng nhiên cứng đờ.
Máu hắn dường như ngừng chảy, gân mạch bị đóng băng, Linh hải như kết băng...
"Răng rắc!"
Đầu Lương Thiếu Dương vỡ vụn, máu bắn ra đều bị đông thành những viên bảo thạch hồng. Cả máu tươi cũng bị đông lại.
"Tần Băng! Dừng tay!"
Đường Tư Kỳ, Liên Nhu, Dĩ Uyên vừa chạy tới nơi, nhìn thấy cảnh kia đều kinh
Tần Liệt bước tới Lương Thiểu Dương như không nghe thấy gì, không chút do dự, Hàn Băng chi nhận trong tay đâm thẳng vào tim Lương Thiếu Dương.
Mũi băng xuyên qua người Lương Thiếu Dương, hiện ra sau lưng hắn, dưới ánh nắng, mũi băng nhọn hoắt lấp lóe khiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.